Dùng Nick Phụ Yêu Đương

Chương 9



7 giờ tối, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Mọi người trong lớp đều đến đông đủ.

Bao gồm nhóm con gái muốn làm bẽ mặt cô cũng đã có mặt.

Nhóm Trần Vi Vi nhìn chiếc bánh kem nhiều tầng đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Lâm Vũ Hàng đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói, "Tôi nghĩ mấy người bọn họ cũng giống như tôi, tam quan đều vỡ nát và phải tổ chức lại từ đầu."

Nhã Nhã hỏi cô: "Có muốn đi sỉ nhục bọn họ một trận không."

Cô cân nhắc: "Bỏ đi, dùng bánh kem với socola làm nghẹn chết mấy người đó là được."

Giữa cô và bọn họ thực chất cũng không có ân oán tình thù gì quá sâu sắc, không cần thiết phải lên lớp giáo huấn.

Nếu đã là tiệc thì khiêu vũ là điều không thể thiếu rồi.



Cô đang ăn bánh kem thì Nhã Nhã sáp đến bên cạnh, "Này, tí nữa Lâm Vũ Hàng có mời cậu nhảy không?"

Cô liếc nhìn bụng của cô nàng, "Cậu kiềm chế chút đi, bụng sắp nổ tung rồi kìa."

m nhạc vang lên, Lâm Vũ Hàng như dự đoán hướng về phía cô.

Nói thật, cô nói không căng thẳng chính là lừa người.

Nếu hiện tại đem máy đo huyết áp đến cho cô thì chắc chắn huyết áp vượt mức 180 rồi.

Lâm Vũ Hàng đi đến trước mặt cô, cậu ta không hề cúi người, cũng không nói câu "Tôi có thể mời cậu nhảy một điệu không?"

Mà là chỉ vào miệng cô, "Khóe miệng có kem kìa."

Tâm tình cô như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ trên cao lao thẳng xuống mặt đất.

Huhu, tâm hồn thiếu nữ của cô, vỡ rồi.

Nhưng trên mặt Lâm Thư Du vẫn là biểu lộ không có việc gì, dơ tay lên định lau miệng.

Một giây sau đó, Lâm Vũ Hàng đã bắt lấy tay cô.

Cô không hiểu gì nhìn cậu.

"Để tôi." Cậu vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết kem trên khóe miệng cô, động tác vô cùng dịu dàng, ánh mắt mềm mại đến nỗi như có thể vắt ra nước.

Trái tim cô bỗng ngừng lại một nhịp.



Cô nói, "Lâm Vũ Hàng, có muốn đến nơi bí mật của tôi không?"

"Nơi bí mật?" Cậu nhướn mày không hiểu.

"Nơi bí mật của tôi, cậu là người đầu tiên tôi nói cho biết đấy, ngay cả bố mẹ tôi với Cẩu Đản trong nhà cũng không biết đâu."

"Cẩu Đản?"

"Ừ, con gấu Teddy tôi nuôi."

Lâm Vũ Hàng: "......"

Nơi bí mật ở vườn hoa sau nhà.

Trong vườn hoa không có đèn, nhưng vẫn có ánh sáng nhẹ hắt xuống khiến xung quanh thêm vài phần thơ mộng.

Cô cười hì hì, "Đây chính là nơi bí mật của tôi."

Lâm Vũ Hàng nhìn bốn phía xung quanh, "Chỗ này đều là gì vậy?" Ngoại trừ tiếng ve với ếch.

Cô cười thần bí chỉ trên mặt đất, "Ở bên trong này này."

Lâm Vũ Hàng đỡ trán: "Lại muốn đào đất?"

Đợi cô moi chiếc bình từ trong đất lên mở chai thủy tinh ra, bên trong là viên bi lúc nhỏ cô hay chơi.

Lâm Vũ Hàng mặt mày kinh ngạc, "Trí óc cậu quả thật khác với người thường đấy, vậy mà lại giấu đồ chơi lúc nhỏ ở chỗ này."

Cô tạm coi như cậu ta đang khen mình đi.

"Bây giờ tôi vẫn như vậy, dùng chai thủy tinh chứa đựng hồi ức của bản thân, chôn giấu trong đất, đợi lúc rảnh rỗi sẽ đến xem thử, nếu bản thân lỡ quên mất nó, thì trăm năm về sau ắt sẽ có người đào nó lên."

Lâm Vũ Hàng nghe cô lảm nhảm, màu sắc trong mắt tựa như nước chảy, gợn những con sóng lăn tăn.

"Lâm Thư Du, sinh nhật vui vẻ!" Cậu nói.

Cô mỉm cười, "Cảm ơn cậu, Lâm Vũ Hàng."

"Hay là cậu cũng viết một câu đi, tôi sẽ không nhìn, rồi cậu đặt nó vào trong chai, sau này chúng ta lại đến mở nó ra, được không?"

"Được."

Lúc Lâm Vũ Hàng đang viết, cô muốn ngó lại gần nhìn thì bị cậu đẩy ra, nhất quyết không cho cô thấy.

Cô khịt mũi, "Ra vẻ thần bí gì chứ."