Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 16: Chỗ rẽ ở ngã tư



“Ăn phải thuốc nổ?” Yuki lấy tay ở trước mặt tôi lắc lắc.

“Hừ.” Quay đầu, nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ lay động trong gió. Đêm hômấy, tôi vốn đã chuẩn bị tốt để khiêu chiến kiếm đạo với Kamechirou. Hừ!Con chồn kia lại dựa vào khứu giác như dã thú, phát hiện thấy sát khítràn ngập căn phòng. (Tác giả Phi: không cần dã thú, người bình thường cũng có thể cảm giác được. ) Sau khi hẹn với mẹ thời gian hai bên gia đình gặp mặt, liền xin phépmang chị đi nghe nhạc kịch. Mà sau đó, mẹ già lập tức hung hăng giáo dục bố và tôi. Chờ đó, Sanada Kamechirou, rửa cổ cho sạch, chờ làm vật hisinh dưới thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi đi! Nghĩ đến đây, tôi vỗmạnh bàn.

“Kimiko…” Mai quay đầu cẩn thận gọi tôi.

“Gì vậy?”

“Bây giờ là giờ toán.” Áck? Nhìn xung quanh, mọi người đều buồn bực nhìn tôi. Atobe hứng thú nhìn, vuốt nốt ruồi cười khẽ.

Trên bục giảng, cô giáo đang giảng giải ví dụ mẫu, sau đầu đã xuất hiện bacái ‘ngã tư đường’. “Nakamura, tan học đến văn phòng!”

“Vâng -_- ”

“Hôm nay vất vả cậu quá.”

“Vất vả cậu rồi.”

“Ngày mai gặp!” sau khi quét dọn xong tràng đạo, tôi vác thanh kiếm Senbonzakura lên vai đi vào phòng thay quần áo.

“Nakamura, hôm nay ra sức hơn mọi hôm nhỉ!” chị Kikuri vừa mặc đồng phục trường vừa nói.

“Vâng.”

“Nhưng mà cũng không nên đả kích hai đội viên câu lạc bộ nam kiếm đạo đếnkhiêu chiến đến mức đó chứ, không nên một chiêu ‘giết’ luôn. Về sau cònluyện tập cùng một tràng đạo với nhau, nên cho người ta chút mặt mũi.”

“Em hiểu ạ, về sau em sẽ chú ý.” Không chút để ý trả lời. “Senpai, mai gặp.”

“Mai gặp.”

Kikuri nghiêng đầu nhìn người đã đi xa. “Hình như Nakamura có chút không bình tĩnh thì phải.”

Đi trong vườn trường rộn ràng nhốn nháo, tâm tình vẫn rất buồn bực.

“Á!!!” Xa xa, một giọng nữ thét chói tai. Cúi đầu mặc kệ, hôm nay bổn cô nương không kích thích nổi tinh thần. Đột nhiên một người lẻn tới trước mặt,tôi không biểu cảm ngẩng đầu lên, là một người đàn ông mặc áo gió cườiđáng khinh “Hắc hắc hắc hắc~” Hắc cái đầu ông, giơ chân đá thẳng vàogiữa hai chân hắn, tay phải cầm thanh kiếm Senbonzakura giáng mạnh xuống một cái, thân thể người nọ chậm rãi ngã xuống đất. Không thấy tâm tìnhtôi đang khó chịu hay sao, muốn chết mà!

Mấy bác bảo vệ trườngthở hổn hển chạy tới, “Em không sao chứ?” Mờ mịt nhìn bọn họ. “Tên biếnthái đó kia rồi!” Một nữ sinh mắt rưng rưng, chỉ vào người đàn ông đangnằm trên đất.

“Đúng là tên thích ở trần, chúng tôi đã lùng bắthắn lâu rồi, hôm nay lại dám đi quấy rầy nữ sinh!” Bác bảo vệ trường số 1 đạp đạp người đang nằm trên đất.

“Hắn? Tên thích ở trần?” Tôi nhếch lông mày, nghi hoặc.

“Sao? Em không biết?”

“Vâng.” Cầm chặt lấy thanh kiếm Senbonzakura.

“Vậy sao em lại đá hắn?” Bác bảo vệ trường số 2 há to miệng, là chuẩn bị ngậm trứng gà sao?

“À, bản năng.” Sờ sờ đầu.

“Bản năng?” Lập tức, chung quanh tôi trong vòng mười thước không còn ai.

Vươn vai một cái, đan mười ngón tay vào nhau vươn lên trời. Rõ ràng sáng sớm thứ bảy rất ấm áp, vì sao nội tâm của tôi lại lạnh lùng như băng thế.(Tác giả Phi: bởi vì cô là BT! )

“Con đi đây!” Khoác balo nhỏ lên vai, cầm thanh kiếm Senbonzakura theo.

“Kimiko-chan, trận đấu hôm nay cố lên nhé!” Mẹ mặc bộ áo váy màu phấn hồng đứng trước cửa nhà, liên tục vẫy tay.

Xuống xe bus, một mình đi trên đường phố huyên náo. Chỗ rẽ ở ngã tư…

“Á, rất xin lỗi.” Vừa nhấc đầu, lại là đôi mắt màu tím kia.

“Ha ha, là Nakamura à. Chúng ta thật có duyên với phương thức gặp mặt nàyđấy.” Nữ thần mỉm cười, luôn khiến người ta kinh diễm như thế.

“Ừ nhỉ. Lần nào cũng đều là tớ đụng phải cậu, Yukimura.” Khóe miệng cậu khẽ nhấc lên.

“Nakamura mang kiếm trúc là để chuẩn bị cho trận đấu sao?”

“Ừ.”

“Vậy liệu tớ có vinh hạnh đi xem trận đấu không?”

“Đương nhiên có thể.”

Hai người sóng vai đi đến sân vận động, dưới bóng cây loang lổ, bỗng cảmthấy nội tâm mình thật trầm tĩnh. “Hôm nay sao Yukimura lại đột nhiênđến Tokyo?” Tôi đánh vỡ trầm mặc.

“Để đi kiểm tra định kỳ, tớphẫu thuật tay một năm trước.” Hắn cười vân đạm phong khinh. Đúng vậy,giải đấu khu vực Kanto năm trước, nữ thần đang đánh bạc với vận mệnh.

* vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

“Vậy bây giờ Yukimura-kun đã hồi phục rồi phải không.” Thật đau lòng cho người nhu nhược mà kiên cường như cậu ấy.

“Ừ, hoàn toàn hồi phục rồi. Nakamura đang quan tâm đến tớ sao?” Yukimura cười rộ lên giống như một đóa hoa cúc vậy.

“Đương nhiên. Yukimura-kun phải luôn luôn bảo vệ thân thể nhé, đừng cố kỵ màhoàn thành giấc mộng của mình đi!” Một mỹ nhân như vậy, làm cho người ta vừa thương tiếc vừa kính trọng.

“Ừ, nhất định!” trong mắt Yukimura mang đầy sự kiên định.

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

“Nakamura, đây là bạn trai của em sao? Thật đẹp trai!”

“Senpai, đừng nói lung tung. Đây là bạn của em, Seiichi Yukimura, đây là đàn chị của tớ, Suzuki Kikuri.” Tôi giới thiệu người này cho người kia.

“Xin chào tiền bối, lần đầu gặp mặt.”

“Ha ha, xin chào.” chị Kikuri lôi kéo tôi, kề tai nói nhỏ. “Ánh mắt em không tồi, vừa đẹp trai vừa lễ phép.”

“Senpai!”

°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°

“Là một Tịch, hôm nay em chỉ cần tham gia trận đầu thôi, đấu vòng loại thìchỉ cần vị trí ngũ Tịch ra chiến đấu. Giữ lại thể lực, chuẩn bị tốt phần thi cá nhân buổi chiều đi.” Thay quần áo xong, Ohtori-senpai dặn dò.

“Vâng, em hiểu rồi!”

“Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nakamura mặc trang phục kiếm đạo đấy.” Yukimura dùng mu ngón tay sờ cằm, tò mò đánh giá tôi.

“Thế nào? Rất tuấn tú đúng không!” Tôi làm tư thế chuẩn bị rút đao.

“Ừ, rất xinh đẹp.” Giọng nói như gió nhẹ thổi qua. Khuôn mặt tôi hơi nóng lên, khẽ ngượng ngùng trong lòng.