Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Chương 1: Vị khách không mời



Khi Đỗ Nhiễm về đến nhà thì đã 12 giờ đêm, cô rón rén mở cửa, trong nhàtối om, chỉ còn ngọn đèn bàn đang hắt ra một quầng sáng lẻ loi.

Cô tắm táp qua loa, cả người mệt rã rời, lại sợ làm bà ngoại và mẹ ở phòng trong thức giấc nên không dám kỳ cọ nhiều mà vội vàng trèo lên giườngnằm, mệt tới mức khó mà ngủ nổi. Thỉnh thoảng trằn trọc, khẽ trở mìnhcũng có thể nghe tiếng xương kêu răng rắc. Suốt buổi tối bị người ta vần vò trong lòng, giờ thì hậu quả rành rành, toàn thân rệu rã.

Không ngủ được, cô rủa thầm: Không có tự trọng.

Đêm thứ hai cũng vẫn khó ngủ, cô nhìn trừng trừng chiếc bóng mơ hồ của ngọn đèn trên trần nhà, thầm nghĩ: Quên khẩn trương.

Đêm thứ ba cô ra ngoài đi xã giao, uống một chút rượu, về đến nhà liền mơ màng ngủ vùi.

Đêm thứ tư cô không còn nghĩ tới chuyện quên hay không quên nữa, mà mang việc về nhà làm, bận bù đầu, mệt rồi nên ngủ rất nhanh.

Một tháng sau, mọi việc dần trở lại bình thường, cô cảm thấy mình thật sựđã quên rồi, ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng tỉnh dậy, ngửi thấy mùicanh trứng, dạ dày bỗng quặn lên chua loét.

Mấy hôm sau, cô tanlàm về nhà, trên bàn bày trứng rán hành tây và thịt xào cà rốt thơm nứcmũi, Đồ Nhiễm trốn trong nhà vệ sinh, cứ thế ọe ra nước chua, khó khănlắm mới ngừng được thì lại ngửi thấy mùi hành tây ngay bên cạnh, khôngnhịn được lại chúi đầu vào chậu rửa.

Bà Vương Vĩ Lệ thắt tạp dề, cầm vá xào xông vào, đăm đăm nhìn gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt vìnôn ọe của con gái, giọng nói như cất lên từ một hố băng:

- Con “có” rồi phải không?

Đồ Nhiễm nôn đến rã rời, nghe thấy câu này không khỏi run rẩy, nhẩm tính chu kỳ, đã trễ hai tuần.

Thấy cô không phản bác, mặt bà Vương Vĩ Lệ toát lên vẻ ghẻ lạnh, lại sợ bàngoại ở phòng ngoài nghe được, bà liền cố hạ thấp giọng:

- Chắc chắn là mày có rồi. Thằng đó là ai? Đồng nghiệp? Khách hàng? Sao mày lại không biết quý trọng bản thân như thế?

Mấy tiếng cuối, bà như rít qua kẽ răng.

Hồi nhỏ, Đỗ Nhiễm rất sợ bà Vương Vĩ Lệ, đến năm cô tốt nghiệp cấp hai, nỗi sợ hãi này lại càng sâu sắc. Từ cấp hai lên cấp ba, thành tích của côkhông tồi, trường trung học trọng điểm dang tay chào đón cô, nhưng bàVương Vĩ Lệ kiên quyết bắt con học trường Sư phạm, bà nói:

-Hoàn cảnh nhà ta như vậy, con tiêu hết tiền rồi thì em trai con sau nàyphải làm sao? Hơn nữa con gái làm giáo viên là rất tốt, công việc ổnđịnh, nói ra với người ta cũng dễ nghe, trước đây mẹ muốn làm giáo viênbiết chừng nào….

Đồ Nhiễm ít tuổi ngây thơ, ngoài sợ sệt và phục tùng ra thì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mấy năm gần đây, do đãtự kiếm tiền về nuôi gia đình nên tình thế mới đảo ngược, nhưng giờ đâycô đã làm ra chuyện hổ thẹn lương tâm, nỗi sợ hãi ấy một lần nữa lạixuất hiện. Mặt nóng bừng, cô lấp lửng:

- Chẳng ai cả, là bạn trai con.

Bà Vương Vĩ Lệ truy hỏi đến cùng:

- Bạn trai nào, mày có bạn trai từ bao giờ, sao chưa bao giờ nghe mày nhắc đến?

-Công việc của anh ấy bận rộn, không có thời gian…. gặp phụ huynh.

Rõ ràng bà Vương Vĩ Lệ không tin:

-Mày bảo nó đến gặp mẹ ngay.

Nghĩ một hồi, bà lại nói:

- Chắc cũng chẳng phải loại người tử tế gì, mày đến bệnh viện làm phẫuthuật luôn đi, đương nhiên mẹ vẫn phải gặp nó, tiện thể gặp cả bố mẹ nóluôn, xem gia đình kiểu gì mà nuôi ra đứa con như thế. Nó làm nghề gì?

- Bác sĩ…. Khoa Ngoại Tim mạch.

Bà Vương Vĩ Lệ hào hứng:

- Bệnh viện nào?

- Đồng Tế.

Bà nghiêng đầu tính toán, miệng lưỡi lại xoay ngoắt lại:

- Nghề nghiệp cũng ổn, chuyện này nó có biết không? Hai đứa định thế nào? Tuổi con cũng chẳng còn nhỏ nữa, đã 26 rồi, nháy mắt là 30 thôi, conđưa nó tới nhà mình, nếu được thì cân nhắc xem.

Những ngày nàybà ăn không ngon ngủ không yên, trong nhà già trẻ lớn bé chỉ có độc bangười phụ nữ, già khiến bà phiền lòng, trẻ lại khiến bà nhọc tâm. Vừa lo con gái làm hại đến sức khỏe, vừa tức giận hành vi không đứng đắn củanó, lại sợ bà già nhà mình lần ra manh mối. Bà già năm nay đã hơn 80,mắt không lòa, tai không điếc, nhưng chẳng có chuyện gì cũng cứ lo lắnglinh tinh, tối ngày lải nhải lau nước mắt phiền chết đi được.

Mấy ngày này, tâm tình bà Vương Vĩ Lệ trồi sụt bất thường, buổi sáng vẫncòn dặn dò Đỗ Nhiễm suy nghĩ thận trọng, nếu có thể tránh phải làm phẫuthuật thì đừng làm, buổi tối đã giận cá chém thớt nói cô làm bại hoạigia phong, bảo cô mau chóng đi phá ngay loài nghiệt chủng đó đi.

Ngoài mặt Đỗ Nhiễm hứa hẹn rất quả quyết, nhưng sau lưng lại chẳng biết làmthế nào, dùng dằng lần nữa, suy đi tính lại, cuối cùng hạ quyết tâm tớibệnh viện tìm người đàn ông kia.

Cô cẩn thận gấp đôi tờ phiếuxét nghiệm thai, nhét vào túi áo khoác, thò tay vào là có thể lấy đượcngay. Cô rất căng thẳng, thậm chí còn hơi lo lắng, trên đường đi, mấylần cô thò tay vào sờ tờ giấy mỏng đó như thể bị thần kinh, sợ chẳng may làm mất hay làm nhăn, khiến người ta không nhìn rõ chữ nghĩa trên đó.

Sáng sớm mùa xuân, cả người chìm trong hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay vẫn toát mồ hôi. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số những diễn biến tiếp theo,không chút ngoại lệ, đều là bị người ta cự tuyệt một cách đầy lý trí.Nhưng dù như vậy, có một ảo tưởng kỳ quái như một đốm lửa nhỏ vẫn chạyvòng vòng trong đầu, không khống chế được.

Cô chọn đứng đợi ởđầu hành lang trên khu phòng bệnh, bên cạnh là cầu thang máy và thangbộ, có lẽ anh sẽ không còn lối ra nào khác.

Đến giờ tan ca trựcđêm, cô mới nhìn thấy người đó đi về phía mình, không biết là vì tinhthần mệt mỏi hay vì tâm trạng thờ ơ, mặt anh âm u, quạnh quẽ, ít ra làso với lần mây mưa đêm đó. Đêm hôm đó, trên người cô, anh cày bừa cậtlực, mồ hôi như tắm, gương mặt nhuốm trong sắc dục, vẻ mặt chăm chú màdịu dàng.

Đồ Nhiễm lại bắt đầu hồi tưởng lại khuôn mặt đó, chỉcó điều vừa xuống khỏi giường, vẻ mặt đó đã biến mất, tựa như cô bé lọlem và chiếc giày thủy tinh giả của mình khi chuông đồng hồ điếm 12tiếng.

Người đó đã tới gần, không còn thời gian do dự nữa, côhít sâu, như muốn tập trung hết sức lực trong lục phủ ngũ tạng, thu hếtcan đảm, dè dặt đối diện với người đàn ông đã đánh rơi chiếc giày.

Lục Trình Vũ đâu thể ngờ tới cảnh này.

Anh vừa mới xong một ca trực đêm, tối qua coi như cũng thuận lợi, chỉ cómột bệnh nhân tim bỗng ngừng đập đột ngột trong khi ngủ, lập tức áp dụng các biện pháp cấp cứu để hồi phục nhịp tim, sau đó bệnh tình cũng dầnổn định, qua cơn nguy hiểm.

Giao ban xong, hiếm khi được tan cađúng giờ, lòng anh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày hôm nayhình như trôi qua hơi thuận lợi quá mức, nhưng đất trời mù mịt, mưa giórít gào, nhìn thế nào cũng không phải là một ngày may mắn.

LụcTrình Vũ thay áo blouse, từ văn phòng đi ra, anh nhìn thấy cánh cửa sổcuối hành lang đang mở toang, không khí tươi mát ùa vào, cạnh sửa sổ cómột người đang đứng.

Khi nhìn kỹ lại, anh sửng sốt… Chuyện đãhai tháng, cô gái này đột nhiên xuất hiện, cũng dứt khoát và gọn gàngnhư khi cô vô cớ biến mất lúc đầu, không một dấu hiệu báo trước.

Có lẽ không một dấu hiệu nào chính là dấu hiệu nguy hiểm nhất.

Không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay sờ mặt, bước tới hỏi:

- Sớm thế?

Chiếc áo gió mỏng màu đen trên người Đồ Nhiễm hơi to, dường như cô đang muốnco người lại, một tay xiết chặt cổ áo, tay kia cầm chiếc ô màu tím thẫmđã cụp lại, nước từ đầu ô nhỏ tong tong, đọng thành một vũng nhỏ cạnhgiày, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Cô gái trẻ trang điểm nhẹ, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm, ngước mắt lên cười với anh:

- Ừ, có chút chuyện muốn bàn với anh.

Anh cúi đầu nhìn sang một cách hết sức nghiêm túc, nhưng cô lại chần chừ không mở miệng được.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân hối hả, đây thật sự không phải là chỗthích hợp để nói chuyện. Lục Trình Vũ ngoái lại nhìn. Trong phòng điềutrị tăng cường lại có người cấp cứu, anh quyết định nếu một giây nữa côgái này không chịu nói gì thì anh sẽ quay lại xem, tiện thể rũ bỏ thứ dự cảm mơ hồ không nói rõ được này đi.

Đồ Nhiễm hiển nhiên bịtiếng nức nở đột ngột vang lên của người nhà bệnh nhân ở gần đó làm chogiật mình, cô ổn định lại tâm lý rồi mới nói:

- Không phải làtin tốt, anh cần chuẩn bị tinh thần một chút. – Cô rút tờ xét nghiệmtrong túi ra, nói thật khẽ. – Em có thai rồi.

Sự mệt mỏi làmgiảm adrenalin[1], cản trở năng lực ứng phó của đại não, sau khi từ từtiêu hóa câu nói này, toàn thân Lục Trình Vũ lập tức toát mồ hôi lạnh.

[1] Là một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra, có tác dụng kích thích.

Trên tờ giấy xét nghiệm viết mấy chữ như “dương tính” và “6 tuần”, nhưng số 6 kia trông như một số 8 đang múa may xiêu vẹo. Lục Trình Vũ không nénđược rủa thầm một câu, lần này anh thực sự căm ghét bút tích rồng bayphượng múa của các đồng nghiệp.

Thấy anh cứ nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm không nói tiếng nào, Đồ Nhiễm không nhịn được, cất tiếng hỏi:

- Đã nhớ ra chưa? Chuyện hồi cuối tháng Mười hai…. không có người khác.

Giọng cô trầm thấp và lưu loát, không chút khó nhọc, đây hóa ra lại là chuyện hay, người thẳng thắn, dứt khoát đa phần sẽ không cố chấp đến cùng. Anh hỏi thẳng:

- Bao giờ làm phẫu thuật? Anh đi với em.

Đồ Nhiễm ngước mắt nhìn anh, chần chừ một lúc rồi mới nói:

- Em không muốn làm phẫu thuật.

Anh không kìm chế được mà khẽ nhíu mày, thần kinh đại não đã nhanh chóng có phản ứng, đầu óc váng vất tê dại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tìmchỗ nào đó hút một điếu thuốc.

Mặt Đồ Nhiễm nóng bừng, dù đã hạquyết tâm mặt dày mày dạn, nhưng có những lời khi phát ra từ miệng mộtcô gái chưa chồng vẫn không tránh khỏi bối rối, huống chi thái độ củađối phương rành rành là không mong đợi, chẳng chờ trông, không đồng ý.

Cô chậm rãi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:

-Em đang nghĩ, có lẽ em vẫn cần đứa bé này… nhưng, sinh con thì phải có giấy chứng sinh, để nhập hộ khẩu….

Lục Trình Vũ không nghe cũng hiểu, hơi thở gấp gáp như phải tiếp nhận mộtca mổ lớn, khiến trái tim có phần không chắc chắn, anh xoay mặt đi homột tiếng, dò hỏi:

- Quyết định như vậy có hơi gấp gáp quá không?

Đồ Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt trông chờ:

- Anh không tin? Thật sự là của anh.

Câu này nói ra hơi nhiễm một chút bệnh nghề nghiệp, như thể đang quảng cáothuốc: Tin tôi đi, loại thuốc này hết sức công hiệu, tác dụng phụ lạicực ít, ở ba bệnh viện hàng đầu khác đã sử dụng, được người ta khen ngợi hết lời, thử một chút là biết ngay…

Mồm trơn như thoa mỡ, nóikhông vấp váp, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên, nếu khiến người ta phải cảnh giác, ai còn chịu mua thuốc nữa?

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Lục Trình Vũ đành nói:

-Anh không có ý đó.

Nhưng ngay sau đó lại bí từ.

Anh muốn nói cho hoa mỹ một chút, nhưng lại cảm thấy dù nói gì thì ý tứ sau cùng vẫn là: Tôi và em lên giường, chưa từng nghĩ sẽ làm em ễnh bụng,cho dù phải bỏ đi một sinh mệnh, cũng không muốn kết hôn với em. Chẳnglẽ cứ cảm thấy quả trên cây nào ngon là phải vác nguyên cái cây ấy vềtrồng trong sân nhà mình?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không nói ralời, dù thế nào trong chuyện này phụ nữ vẫn thiệt thòi hơn đàn ông. Anhbỗng cảm thấy mình thật tồi tệ, nếu không thì tất cả lũ đàn ông đều tồitệ, đều mang tâm lý ăn may, miếng ngon để trước miệng, không ăn thực phí hoài.

Một lúc sau anh mới lên tiếng, vô thức tung ra một chiêu thái cực:

- Chuyện này, em tính sao?

Đồ Nhiễm khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn ngón chân, ủ rũ lên tiếng:

- Em không muốn làm phẫu thuật, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa con người em cũng hơi mê tín, dù sao cũng là một sinh mạng, lúc này đã không đơngiản chỉ là một tế bào nữa, em không muốn sát sinh. Trước khi tới đây em đã do dự suốt hai tuần, cho nên nếu có thể…. – Cô lấy đầu ngón chân didi vào vũng nước trên mặt đất, như muốn lau sạch nó đi, nghĩ lại lạithấy không thể làm được. – Dĩ nhiên anh cũng cần có thời gian để suynghĩ… Hay là thế này, anh trả lời em muộn một chút cũng được, nhưng đừng kéo dài quá, được không?

Lục Trình Vũ thầm thở dài, lòng nghĩ cô gái này đã quyết theo đến cùng rồi, anh ậm ờ một cách thỏa đáng:

- Em xem hai chúng ta chưa tiếp xúc được bao lâu, chuyện hôn nhân vốn dĩđã hơi chóng vánh, lại thêm một đứa bé nữa thì càng phức tạp. Chuyện này không thể xốc nổi được, phải suy nghĩ kỹ càng, trước sau đều phải thuxếp rõ ràng, em nghĩ kỹ thêm đi, anh hy vọng em có thể nghĩ thêm.

Vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, lúc này Đồ Nhiễm ngẩng phắt lên nhìn anh:

- Cũng đúng, có chuyện có thể xốc nổi được, có chuyện thì không. – Cô thò tay ấn nút thang máy, một lúc sau như sực nhớ ra điều gì, cô quay lạinhét vào tay anh một tấm ảnh. – Đây là tấm ảnh đầu tiên của con anh. –Cô nói nhỏ. -Không có hứng thú thì cũng nhìn một cái, có duyên đối diện, vô duyên gặp mặt, tốt xấu gì cũng là duyên phận.

Cửa thang máymở ra, Đồ Nhiễm xoay người bước vào trong, chiếc ô trên tay cô nhỏ ravài giọt nước, vẽ nên một dấu vết ngắn ngủi trên sàn nhà lát gạch trắngxám, ngăn cách hai người.

Lục Trình Vũ cầm tấm ảnh rảo bước vềphòng điều trị tăng cường. Ở cửa có một đám người đang xúm xít, nhặngxị, người nhà bệnh nhân hoặc gào khóc hoặc lau nước mắt, bác sĩ, y tátất bật, vội vã, chân không kịp chạm đất, quần chúng xung quanh ngườisầu thương, kẻ hào hứng ra mặt.

Anh túm lấy một đồng nghiệp đang đi ra:

- Giường nào thế? Tình hình thế nào?

Người đồng nghiệp khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã:

- Ông Trương, lại là tim ngừng đập cấp tính. Tối qua vừa cứu một lần, đáng tiếc…

Nói xong vỗ vỗ vai anh.

Y tá đẩy chiếc xe nhỏ tới, bên trên là ga gối trắng tinh gấp gọn gàng.

Lục Trình Vũ thầm thở dài, cúi đầu nhìn bức ảnh siêu âm trong tay mình,trong tấm ảnh có một đốm nhỏ, chỉ bằng hạt đậu gần bên trái “ hạt đậu”là một đốm sáng nhỏ xíu nhưng rất bắt mắt, như thể đang nhảy nhót đầysức sống.

Anh nghĩ, đó là một trái tim.

²²

Lục Trình Vũ cảm thấy mình hơi bội bạc.

Thực sắc tính dã, chúng sinh bản năng[2], huống hồ con người là động vật duy nhất biết hưởng thụ tình dục. Nhưng giờ đây, chuyện này lại trở thànhmột cơ chế khuyến khích sinh đẻ, cho anh hưởng vài giây ngọt ngào rồilại muốn anh phải gánh vác trách nhiệm cả đời.

[2] Câu nói trong sách Mạnh Tử, ý nói ăn uống và tình dục là hai đặc tính cơ bản của con người.

Hai chữ “cả đời” này khiến anh thấp thỏm, nếu khi đó có thể kìm chế ngọnlửa dục, nếu anh không tới góp vui ở cuộc liên hoan của đám bạn đểu kia, nếu không có lần cửu biệt trùng phùng, thì đã chẳng có những chuyệnlằng nhằng như bây giờ.

Hôm đó vừa vào cửa, Lục Trình Vũ đã chú ý tới cô gái ngồi cạnh Chu Tiểu Toàn, không hẳn là rất xinh đẹp, nhưngkhuôn mặt ấy trông rất quen.

Thoạt nhìn anh vẫn chưa thể xácnhận được, cho tới khi cô ấy cười, mũi hơi chun lại, vừa ra dáng conbuôn lại có phần hơi khờ khạo, anh bỗng nhớ ra cô gái này là ai. Nhiềunăm trước cô thường vô duyên vô cớ khóc thầm, khóc một hồi thở không rahơi, nói không nên lời, gương mặt ngây ngô nhòe nhoẹt nước mắt.

Khi đó anh còn trẻ người non dạ, gặp phải tình cảnh như thế, bao bối rối và chán nản đều hiện rõ trên mặt. Hai người ngồi cách nhau một cái bànnhưng không nói gì, căn phòng lặng ngắt như tờ.

Hôm nay, Lục Trình Vũ cảm thấy hơi khó để gộp người con gái trước mắt và bóng dáng mơ hồ trong ký ức kia lại làm một.

Anh để ý thấy hành vi, cử chỉ của cô gái này đã linh hoạt hơn trước đây,móng tay sơn bóng, một điếu thuốc kẹp hờ trên tay, khói bay vấn vít.Chuyện xưa như khói, khẽ thổi là tan. Sau làn khói bảng lảng, cô tỉnh bơ cười đùa với những người đàn ông.

Anh đang do dự không biết có nên chào hỏi hay không, cô đã liếc mắt qua đây, khẽ nhếch môi với anh, hồ hởi nói:

- Em nhìn anh rất lâu rồi, hóa ra đúng là anh.

Lục Trình Vũ cười cười:

-Không ngờ.

Chu Tiểu Toàn nghe chỉ hiểu một nửa, lập tức túm lấy câu nói của anh, rít lên:

- Không ngờ cái gì, bảo anh đến anh còn không muốn đến, không ngờ hôm nay lại có mỹ nữ đúng không? Lòng lại rục rịch rồi chứ gì, hay là tôi đâylàm mối cho hai người nhé?

Mọi người cười ầm lên.

Lại bởi vì họ của Đồ Nhiễm hiếm gặp, nên mọi người lại nói chuyện tào lao, Chu Tiểu Toàn nói:

- Về lai lịch của họ Đồ, hiện tồn tại hai quan điểm. Một là thời cổ đạicó một con sông tên là Đồ Thủy, tổ tiên gia tộc họ Đồ sống ở bên sông,nên lấy tên sông làm họ. Một cách nói khác là bắt nguồn từ họ Đồ Sơn,vốn là tên của một chư hầu thời thượng cổ, trong Sử ký viết, vua Vũ từng lấy con gái người họ Đồ Sơn làm vợ….

Mọi người hiểu ý cười ầmlên, Lục Trình Vũ cảm thấy người này quá vô duyên, trong đầu toàn nhữngtrò trai gái, ai cũng lôi vào được.

Sau màn trêu đùa, mọi ngườicó ý gán ghép, từ đó nhiệm vụ đưa Đồ Nhiễm về sau buổi tiệc nghiễm nhiên dành cho Lục Trình Vũ. Dần dần, người ta cũng tưởng thật.

Mọichuyện bắt đầu không rõ ràng như thế, Lục Trình Vũ không muốn nói toẹtra, Đồ Nhiễm lại như chẳng bận tâm. Quan hệ giữa hai người lúc gần lúcxa. Nếu anh có hoạt động nào cần bạn gái đi cùng thì sẽ gọi Đồ Nhiễm,một là để điều chỉnh cuộc sống, hai là để tránh khó xử khi phải đóng vai kỳ đà. Phía Đồ Nhiễm nếu có việc gì cần đến sức lực hoặc những việc phụ nữ không làm được thì cũng sẽ gọi Lục Trình Vũ, chỉ có điều nhữngchuyện kiểu này không nhiều, cô tìm anh, đa phần là vì công việc.

Đồ Nhiễm làm trình dược viên đã bốn năm, còn Lục Trình Vũ đang học tiến sĩ y học lâm sàng, năm ngoái mới thi đỗ bác sĩ chủ trị, đang phấn đấu ranước ngoài học hỏi.

Tuy Lục Trình Vũ trẻ tuổi, ít kinh nghiệm,nhưng bảng thành tích cũng được coi là phong phú: nào là bao nhiêu bàibáo nghiên cứu học thuật được đăng, cán bộ đảng viên nghiên cứu sinh ưutú bao nhiêu danh hiệu gì đó, tham gia biên tập hai bộ giáo trình, lạilà học trò cưng của một giáo sư đầy quyền uy trong một lĩnh vực nào đó;vì thế vẫn có các mối quan hệ.

Thông qua anh, Đồ Nhiễm quen được một số người, thỉnh thoảng kiếm được chút tiền, mỗi lần định xông phatiến về phía trước, Lục Trình Vũ lại vô tình cố ý ngăn cô lại:

- Kiếm một chút là được rồi, đừng tham quá, lợi nhuận của loại thuốc này cao như vậy, em bảo người khác làm sao sống nổi.

Hoặc nói thẳng:

- Đổi nghề đi, con gái làm nghề này không hợp.

Cô cười đáp:

- Đợi em kiếm được thật nhiều tiền rồi sẽ rửa tay gác kiếm, bác sĩ Lục,nếu không anh giúp em thêm đi, giúp em sớm thoát khỏi bể khổ, không cầnphải ngày nào cũng xã giao nhậu nhẹt, thức đêm khó chịu chết đi được.

Lục Trình Vũ biết cô hoặc chỉ nói cho qua chuyện, hoặc có việc cần nhờ vả, bèn đánh trống lảng:

- Em nói đi, rốt cuộc em định thế nào, có dự định gì? Cũng không thể cả đời cứ làm cái nghề này mãi chứ?

Cô nói:

- Sao lại không thể? Công việc này tốt biết mấy, chỉ cần có quan hệ, kiếm tiền cũng nhanh, lại không phạm pháp, cùng lắm là không được gì. – Côngừng lại một chút. – Những chuyện phi pháp chắc chắn không thể làm rồi, em là con gái nhà lành mà.

Lục Trình Vũ cười:

- Em cũng rất có nguyên tắc. – Anh lại nói. – Trước đây em không như thế này.

Cô nghiêng đầu hỏi anh:

- Trước đây em như thế nào?

Lục Trình Vũ cảm thấy vấn đề này một khi đã bắt đầu thì chắc chắn sẽ dàntrải rất xa, các cô gái này từ khi rời khỏi ghế nhà trường cho tới khibước chân vào xã hội đều luôn thay đổi, dù ít dù nhiều, chỉ là tình hình của cô gái này lại đặc biệt tới mức tự thay đổi 1800. Huống chi anhcũng không muốn nói “Anh cảm thấy trước đây em ngờ nghệch vô dụng, cònbây giờ lại sành sỏi và hư vinh”, bởi những lời này nghe ra chẳng phảiưu điểm gì, vì thế anh bèn đưa tay nhìn đồng hồ:

-Anh phải đi rồi, lát nữa còn phải về bệnh viện họp nữa.

Tiếp xúc một thời gian, quan hệ của hai người cũng chẳng tiến thêm bước nào, dừng lại ở giai đoạn kỳ quặc, Lục Trình Vũ chẳng muốn nghĩ nhiều, anhcho rằng hoàn toàn có thể xếp Đồ Nhiễm vào nhóm bạn bình thường.

Đúng lúc đó, chủ nhiệm khoa có ý giới thiệu cháu gái cho anh.

Anh gặp cô gái đó vài lần, cảm thấy cũng ổn, cô ấy là giáo viên tiếng Anhcủa một trường trung học trọng điểm, thanh tú, nho nhã, hiền thục, lễđộ, ít ra trông cũng rất đứng đắn. Lục Trình Vũ nghĩ công việc của mìnhbận rộn, tìm một người như vậy cũng không tệ, vì thế cũng có ý tiếntriển lâu dài.

Còn về phía Đồ Nhiễm, anh cảm thấy, lúc nào không phiền phức quá thì tìm cơ hội ám chỉ ngầm là được.

Một hôm, Lục Trình Vũ nhận được hai tin nhắn cùng một lúc.

Một là tin nhắn của cháu gái chủ nhiệm khoa, viết: Để cảm ơn lời mời lầntrước của anh, tối mai em muốn mời anh đi ăn cơm, vân vân.

Mộttin khác là của Đồ Nhiễm: Anh có quen anh Từ bên khoa Ngoại Tổng Hợpkhông? Người này rất khó đối phó, vừa dê vừa tham, ăn cơm, tắm hơi,massage, không tuần chay nào không có nước mắt, lần nào cũng hứa nhưnglại chẳng kê đơn, tối mai anh có đi cùng em được không, nếu không vụ này lại thành công cốc, giúp em đi mà…

Lục Trình Vũ cảm thấy đâychính là cơ hội, khi đó anh đang ngủ gật trong phòng trực, trong lúc mơmàng nhắn lại mấy chữ: Không đi được, tối mai phải đi ăn với bạn gáirồi.

Hôm sau đi làm, anh bị chủ nhiệm khoa kéo ra một góc, mặt sếp già sầm sì như cái bị:

- Cái thằng oắt này, có bạn gái rồi sao còn qua lại với cháu tôi? Mấy hôm trước còn mời nó đi ăn cơm, tối qua lại bảo phải đi ăn với bạn gái… Cậu rõ ràng là muốn hai tay hai súng, chuyện này, nếu là trước đây, chắcchắn sẽ là vấn đề tác phong sinh hoạt, đương nhiên bây giờ cũng vẫn vậy, huống hồ cậu vẫn còn là cán bộ – sinh viên – đảng viên ưu tú, phen nàycậu đi lạc đường, phạm sai lầm, thật sự khiến tôi thất vọng…

Lục Trình Vũ lôi điện thoại ra kiểm tra, thì ra tối qua gửi nhầm tin. Anh cũng chẳng có hứng giải thích, chỉ thành khẩn gật đầu:

- Chú phê bình rất đúng, cảm ơn chú đã chỉ dạy, sau này cháu quyết khônghai tay hai súng, Đến cả từ hai tay hai súng mà chú còn biết, coi nhưcũng theo kịp thời đại…

Vì chuyện này, tất cả mọi người đều biết Lục Trình Vũ có một người bạn gái. Hơn nữa, cuộc sống riêng của anhchàng họ Lục này khá phức tạp, số người muốn làm ông tơ bà nguyệt lậptức giảm mạnh. Lục Trình Vũ vẫn có thời gian qua lại theo kiểu khôngnhanh không chậm, như có như không với Đồ Nhiễm, anh bất chợt cảm thấynhư vậy cũng không tệ.

Anh thừa nhận Đồ Nhiễm có một sức hútnhất định với mình, một khi phụ nữ có chút nhan sắc, ánh mắt đàn ông sẽtự nhiên dán vào người họ, rồi lại nhìn thấy cô ta nở nụ cười lúng liếng với mình, hay mỗi lúc nhờ mình làm chuyện gì lại ríu rít, nũng nịu, tâm trạng ấy giống như ánh dương xua tan mây mù. Tuy vậy, là một người đànông thực tế sắp bước vào tuổi 30, phản ứng sinh lý đã không còn là quantrọng nhất, sau một hồi cân nhắc, anh cảm thấy người con gái này khôngđáng tin cậy.

Ví dụ như tính cô háo thắng, ham cái lợi trướcmắt, làm việc gì cũng có mục đích mà không hề che giấu, những kỹ xảo nho nhỏ lợi dụng đàn ông khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hơn nữa côngviệc cũng không ổn định, không đủ vẻ vang, dễ bị người ta đàm tiếu… Tómlại, nếu hy vọng người đàn ông suy nghĩ chín chắn cùng cô ta phát triểnmối quan hệ khác giới ổn định lâu dài, sức sát thương của cô vẫn còn hơi yếu.

²²

Gặp chuyện gì Lục Trình Vũ cũng quen cân nhắc kỹ lưỡng, cho đến một ngày ý chí yếu ớt, anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Cho đến một ngày, Đồ Nhiễm quăng một tấm ảnh siêu âm vào mặt anh, định làm anh choáng váng.

Bức ảnh đó, Lục Trình Vũ xem đi xem lại mấy lần, mọi chỉ số trên đó đều rõràng, anh thầm nhẩm tính, xác định là chuyện xảy ra ngày hôm đó. Anh cótrí nhớ khá chính xác về ngày tháng, bởi vì Đồ Nhiễm tối hôm đó, đã đểlại cho anh một ấn tượng khó phai.

©S.TENT

Vì một tin nhắn nhầm, cô lại cất công gọi điện đến nói lời khách sáo, ở đầu dây bên kia, Đồ Nhiễm cười:

- Bác sĩ Lục, em nhờ anh giúp, anh lại mời em ăn cơm vậy thì ngại quá.Sao bỗng nhiên lại nhiệt tình đến thế, có phải có ý gì với em không?

Lục Trình Vũ không muốn can dự vào chuyện giữa đồng nghiệp với trình dược viên, bèn nói qua loa:

-Hay là thế này đi, em cứ lo chuyện của em trước đã rồi anh sẽ mời em ăncơm, hoặc đợi em đổi nghề, anh sẽ mời em ăn cơm. Hai lựa chọn này đều có lợi cho em, em chọn cái nào?

Đồ Nhiễm không để tâm đến câu nàycủa anh, cũng không nhắc tới chuyện nhờ anh giúp nữa mà nói lảng sangchuyện khác, cười nói vài câu rồi cúp máy.

Cũng không biết là bị động đến sợi dây thần kinh nào, anh bỗng cảm thấy một cô gái nhà lànhphải lăn lộn ngoài xã hội cũng chẳng dễ dàng gì, không nghĩ ngợi nhiềubèn gửi tin nhắn đi, hỏi xem tối nay hẹn lão Từ ăn uống ở đâu.

Đầu kia nhanh chóng trả lời, báo tên nhà hàng, đồng thời chêm thêm một câu: Em hiểu suy nghĩ của anh, đến hay không tùy anh, tuyệt đối đừng miễncưỡng, nợ ân tình khó trả lắm. Ký tên bằng một hình mặt người đang lèlưỡi làm mặt quỷ.

Chiều hôm đó, Lục Trình Vũ nhận thông báo vềmột ca phẫu thuật, khi xong việc đã tám giờ hơn. Nếu đã chủ động hỏithăm thì cũng không tiện để người ta thất vọng, anh vội đi tới nhà hàng, gặp đúng một tiệc cưới đang tàn, đại sảnh ầm ĩ, huyên náo, người chuikhông lọt, gọi điện không ai nghe, nhất thời không tìm được cô.

Anh đứng bên đường hút thuốc, hút được gần nửa điếu thì thấy cô từ bêntrong đi ra. Đèn đóm ở cửa sáng choang, trong đám người đó chỉ mình côlà nữ, vừa xinh xắn lại trẻ trung, hết sức bắt mắt.

Trông chừngnhư cô đã uống một chút rượu, một người đàn ông trung niên mượn rượuquàng tay lên vai cô, đầu như dán sát vào mặt cô. Đồ Nhiễm nhích sangmột bên nhưng không tránh được, ngược lại còn bị gã đàn ông đó kéo vàotrong lòng. Mấy người đi cùng hoặc đã quen mà vờ như không nhìn thấy,hoặc cười cợt hùa theo. Cánh tay gã đàn ông từ từ trượt xuống dưới, tớieo cô bèn khẽ nắn một cái.

Chuyện tiếp theo xảy ra rất nhanh,anh nghe thấy một tiếng động đanh gọn, khi anh định thần lại, Đồ Nhiễmđang đứng thẳng nơi đó, tay phải vẫn còn giơ lên trên không trung.

Xem chừng người đàn ông đó đã say bét, cái đầu to cộ bỗng bị người ta giáng cho một đấm ngã nhào vào thùng rác phía trước. Mấy người bên cạnh sựctỉnh, vội chạy ra đỡ, gã say tuôn lời tục tĩu:

- Con ranh này vờ vịt đấy à, thanh cao lắm đấy, chẳng phải ra ngoài bán sao, mày khôngbán thì có kiếm được tiền không? Ai mà biết được mày bán bao nhiêu lầnrồi, tao sờ một tí là coi thường mày chắc…

Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân đạp một phát lên người hắn, mặt hằn lên vẻ căm ghét, sẵn sàng ăn thua đủ.

Lục Trình Vũ nhìn mà khoái chí.

Cô mặc váy dài, một tay nhấc gấu váy, khuỷu tay kia ngoắc một cái túi nhỏ, mỗi lần đạp lại dồn sức vào gót chiếc giày cao gót mảnh, trông vừa yểuđiệu thướt tha vừa bừng bừng khí thế.

Mọi người can ngăn không được, gã kia vừa giãy giụa định bò dậy thì lại bị cô bồi cho một cước, nhịn đau rống lên:

- Gọi 110, gọi 110[3] đi, tôi muốn báo cảnh sát.

[3] Số điện thoại nóng của lực lượng cảnh sát cơ động Trung Quốc, tương tự như lực lượng 113 ở Việt Nam.

Đồ Nhiễm nói:

- Báo cảnh sát mau, đừng phí hoài công bao nhiêu người làm chứng thế này, nếu không ông giở trò lưu manh cũng phí công.

Những người hóng hớt lại ồ lên xúm vào, người đi cùng lo cứ thế này sẽ ảnhhưởng không tốt, ai nấy đều khuyên gã đàn ông kia lên xe. Gã kia tuy vẫn hơi sợ hãi, nhưng lại cảm thấy uất ức, nhất thời không nuốt trôi cụctức này, làu bàu chửi bới. Đồ Nhiễm xông lên làm bộ định đá thêm mấyphát nữa.

Lục Trình Vũ thầm nghĩ đá thế còn chưa đủ hay sao, vội chạy tới kéo cô lại, mồm vẫn ngậm thuốc, không nhịn được cười:

- Cái gót giày nhọn thế kia, đừng giẫm chết người ta chứ, em cũng được xả giận rồi, thôi bỏ đi.

Mọi người đã giải tán hết, Đồ Nhiễm ngồi trên bậc thềm ở cửa, cởi giày ra kiểm tra gót giày, nhân tiện phê bình Lục Trình Vũ:

- Anh xem trò vui chán chê nhỉ, thấy em bị người ta bắt nạt mà không thèm ra giúp, em nhìn thấy anh từ lâu rồi.

Lục Trình Vũ cười:

- Sao anh thấy em khoái chí lắm mà, nên anh chẳng dám làm phiền.

Cô lườm anh:

- Đừng viện cớ, em thấy đám bác sĩ bọn anh chả có mấy lương y, còn cặn bã thì sóng sau dồn sóng trước.

Anh nói:

- Người như em chính là chất xúc tác khiến hệ thống y khoa càng thêm mụcnát, đừng có đùn đẩy trách nhiệm, đào tạo ra một đám cặn bã như vậy,công lao của bọn em chẳng ít đâu. Đã bảo con gái con nứa đừng làm nghềnày nữa mà chẳng chịu nghe gì cả.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Đồ Nhiễm lại thấy vui:

- Xem ra anh rất có thành kiến với công việc của bọn em nhỉ, vơ đũa cảnắm thế là không tốt đâu. Em tin trong số bọn em vẫn có nhiều người tốthơn, trước đây đi làm ít nhiều cũng đã tiếp xúc qua. – Cô xỏ giày vào,không nhịn được làu bàu. – Tiền bỏ ra lại đổ sông đổ bể rồi.

Lục Trình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô:

- Thật đấy, đừng làm nghề này nữa.

Cô nhỏ giọng đáp lại:

-Anh thì biết gì.

Anh nghiêng đầu nhìn cô:

- Mấy cô gái trẻ như em, kiếm tiền là để tiêu linh tinh, nay mua quần áo, mai mua mỹ phẩm, vung tay quá trán, quẹt thẻ tín dụng quá mức là lạicuống lên kiếm tiền, có mệt mỏi không? Nếu không em nói cho anh nghe, em muốn gì, anh mua cho em.

- Mua anh. – Đồ Nhiễm cười, đưa tay chọc chọc lên vai anh. – Chàng bác sĩ trẻ ơi, anh không mua được đâu.

Anh khẽ nắm lấy tay cô, giọng khàn đi:

- Vậy thì chưa chắc.

Lúc nói câu này, vẻ mặt anh rất lạ, hơi ranh mãnh, lại có phần mập mờ.

Thấy hay ho, Đồ Nhiễm càng muốn trêu chọc, cô ghé sang, thổi khẽ vào taianh. Hai má cô ửng hồng, mắt long lanh, hơi thở mang theo mùi rượu nhànnhạt và mùi hương phụ nữ dịu dàng, vấn vít. Thần trí anh chao đảo, cúiđầu hôn cô. Hơi thở nam tính nhẹ lướt từ môi lên tai cô, trong tiếng tim đập vang động trời đất không biết của ai, cô nghe thấy anh nói:

- Tới chỗ anh nhé?

Chuyện này không nói rõ được là đã xảy ra như thế nào, dục vọng nguyên thủynhư đám cỏ dại điên cuồng mọc sau cơn mưa, khiến người ta khó lòng mởmiệng.

Hoặc giả vì người con gái ngoại hình xinh đẹp, làn da mịn màng, thân hình mỹ miều, lại hết sức dẻo dai, mặc cho anh vần vò tớilui, miệng nũng nịu, rên rỉ, trêu chọc chết người, như thể đang nhen lên một ngọn lửa. Anh bị đốm lửa cứ chạy lên chạy xuống này lôi kéo, toànthân sôi sục trong kích thích, tới tận trước khi xong chuyện, mọi thứđều rất hoàn mỹ.

- Có lẽ tối nay em uống say quá rồi. – Đồ Nhiễm khom người, chống tay lên nói với anh. – Có phải đàn ông luôn thích giở trò sàm sỡ không?

Anh sững người, hỏi ngược lại:

- Có phải phụ nữ sẽ không để ý tới việc bị người đàn ông họ có thiện cảm giở trò sàm sỡ không?

Cô không đáp, cười cười đứng dậy, xuống giường mặc quần áo rồi mới nói:

- Ga giường này của anh bao lâu rồi chưa thay? Còn nữa, anh nhớ giớithiệu thêm nhiều khách hàng cho em nhé, loại không thích giở trò sàm sỡlắm ấy.

Anh nói:

- Độ đó hơi cao. – Rồi lại bổ sungngay. – Sàm sỡ, vốn là thói xấu đã ăn vào máu đàn ông, không dễ dàngkhắc phục như mấy thói hư tật xấu thông thường đâu.

Đồ Nhiễm vừa chải tóc gọn gàng vừa nhìn anh:

- Vậy anh cho rằng thói xấu ăn vào máu phụ nữ là gì?

Anh nghĩ một lúc:

- Quá ỷ lại vào tình cảm. Với người thân, với bạn bè, đặc biệt là thứtình cảm mà người khác giới đem lại dù chỉ kéo dài một đêm, và cả một số sự hư vô khác khiến đàn ông không thể nào tin cậy được.

Binhđến tướng chặn, không chút sơ hở, vừa lộ ra trên bề mặt lại vừa dìm sâuxuống dưới, ghê gớm, độc ác lại khiến người ta chẳng thể nào moi ranhược điểm, phải bình tĩnh đến thế nào mới có thể không lãng phí bất kỳmột từ, một chữ không cần thiết nào. Đồ Nhiễm không nói gì, chỉnh trangxong bèn đẩy cửa phòng ra ngoài, dường như chẳng muốn nhìn anh thêm mộtcái.

Giận rồi.

Lục Trình Vũ dựa vào đầu giường vẩn vơsuy đoán, có lẽ chiếc ga giường hơi bẩn đã ảnh hưởng đến tâm trạng củacô, nếu biết tối nay lại đặc sắc thế, chắc chắn anh đã dọn dẹp nhà cửatừ trước. Hoặc giả những lời anh vừa nói hơi gai góc, nhưng cũng là hùatheo ý cô mà thôi. Hay là chê công lực anh không đủ mạnh, nên mới bỏ đivội vàng như thế? Không đủ à, vừa rồi kêu gào lên như con mèo ranh bị bỏ đói, sung sướng, ngất ngây, nhìn thế nào cũng thấy không giống đang giả vờ.

Nếu thật sự là vì lý do cuối cùng, anh thừa nhận mình hoàn toàn không thể chấp nhận được.

- Tạm biệt. – Trước khi cánh cửa khép lại, Đồ Nhiễm nhẹ nhàng thể hiện một chút lịch sự.

Tạm biệt, sau khi chia tay, hy vọng không còn gặp lại.

²²

Đồ Nhiễm đã từng quyết tâm sau này không gặp lại Lục Trình Vũ nữa, nhưngbây giờ lại phải dâng vận mệnh của mình lên cho anh ta cân đo đong đếm,cảm giác này chẳng khác gì bị người ta đưa tay bóp chẹt cổ họng.

Trong mấy ngày đợi câu trả lời, thỉnh thoảng ý nghĩ muốn từ bỏ lại manh nha nảy mầm trong đầu cô.

Càng ngày cô càng nghén kinh khủng, từ sợ lạnh, thèm ngủ, đến dần dần khôngngửi được dù chỉ một chút xíu mùi dầu mỡ, cuối cùng ngay cả mùi dầu gộiđầu thường dùng cũng khiến cô nôn khan liên hồi. Cô cảm thấy cứ chịuđựng mãi cũng không ổn, lại bực mình bà Vương Vĩ Lệ suốt ngày làu nhàuép buộc, vì thế bèn viện cớ đi công tác, quơ theo vài bộ quần áo chạytới ở nhờ nhà Chu Tiểu Toàn.

Chu Tiểu Toàn sống một mình trongcăn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, nói là của hồi môn do bố mẹ tài trợ. Đồ Nhiễm xin nghỉ ốm mấy ngày, cả ngày nằm bẹp trên cái sofagiường trong phòng làm việc nhà Chu Tiểu Toàn.

Những ngày ĐồNhiễm dọn đến, Chu Tiểu Toàn phải sống trong đau khổ, Một là vì Đồ Nhiễm kín như bưng, nhất định không tiết lộ tác giả của cái thai là ai, khiến ruột gan cô nàng cồn cào như lửa đốt, tính tò mò đã bị đè nén tới mứcchỉ chực nổ tung. Hai là cô nàng không thể ăn uống ngon lành, thỏa thích như trước nữa, bởi khứu giác của Đồ Nhiễm đã trở nên nhạy bén một cáchdị thường, cách hai cánh cửa vẫn ngửi được mùi dầu mỡ, mùi hạt tiêu, mùi xì dầu, sau đó không ngừng nôn ọe.

Chu Tiểu Toàn ăn cháo loãngvới Đồ Nhiễm hai ngày, cháo trắng không được cho thêm thứ gì, chỉ rắcvài hạt muối trắng. Đến tối, bụng cô nàng đói meo, sôi ùng ục, vội cuống cuồng xuống lầu ăn hàng rong. Đồ Nhiễm đứng phía sau rít lên yếu ớt:

- Trước khi vào nhà nhớ xỉa răng sạch sẽ, một chút cũng không được mang về.

Chu Tiểu Toàn ngoái lại cười:

- Cô gái đối diện nhà chúng ta cũng có rồi, nhưng có thấy người ta õng ẹo như cậu đâu, mà người ta cũng thuộc diện mảnh dẻ, yếu ớt, cành vàng lángọc đấy nhé, vác cái bụng to tướng mà vẫn tay xách nách mang đi chợ.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Nhà đối diện có người ở rồi à? Chẳng phải vẫn luôn để trống sao?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Mới có hai vợ chồng dọn đến, anh chồng đẹp trai lắm, rất tốt với vợ,chỉ có điều bận rộn, luôn để cô vợ đi chợ một mình. Bố đứa bé nhà cậusau này sẽ không thế đấy chứ?

Biết cô nàng đang định dò la, Đồ Nhiễm chẳng thèm bận tâm, quay người bỏ vào phòng làm việc.

Chu Tiểu Toàn ăn uống no nê, trên đường phố gió lạnh thổi vù vù, cuối cùnggọi một cốc trà súc miệng rồi mới về nhà. Đến dưới lầu, điện thoại trong túi bỗng réo rắt ầm ĩ, giọng Đồ Nhiễm ngân nga một làn điệu dân gian:“Anh hai ơi, đừng đi nhé, cho chúng em nhòm một cái nào…” Lần đầu nghethấy bài này, Chu Tiểu Toàn cười suýt tắt thở.

Cô ấn điện thoại, vừa alô đã nghe giọng một người đàn ông nói:

- Đồ Nhiễm, anh đây.

Đầu óc Chu Tiểu Toàn phản ứng linh hoạt, nhưng thói quen ăn nói lại không tốt, tốc độ nói nhanh, tốc tồng tộc tuôn ra hết:

- Em là Chu Tiểu Toàn, cầm nhầm điện thoại của Đồ Nhiễm, anh có chuyện gì không? Lát nữa em bảo nó gọi lại cho anh. À, em phát hiện ra giọng anhtrong điện thoại nghe rất…. rất là nam tính nhé!

Anh ta không đếm xỉa gì đến cô mà hỏi luôn:

- Đồ Nhiễm đâu?

Chu Tiểu Toàn ngẩng đầu nhìn lên ban công, một bóng người khuất trong bóng đêm, trong tay là một đốm sáng đỏ nhàn nhạt, bèn nói:

- Đang hút thuốc trên ban công nhà em.

Người đàn ông ừ một tiếng, giọng có vẻ như không tin tưởng lắm, anh nói:

- Cô ấy không được hút thuốc.

- Ờ. – Chu Tiểu Toàn vội đáp lại, mồm còn chưa kịp khép, càng nghĩ càngcảm thấy chính là chuyện đó, càng nghĩ càng kích động, bèn túm lấy điệnthoại rít lên. – Lục Trình Vũ, tôi cho anh hay, bây giờ tôi đang hối hận lắm rồi, lúc đầu tôi thấy anh điệu bộ cũng đứng đắn, không ngờ tâm địaanh lại xấu xa, ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, bản chất lại là kẻ lưu manh,hôm đó lẽ ra tôi không nên dẫn Nhiễm Nhiễm theo, không nên gán ghép haingười, người ta đường đường con gái nhà lành lại chưa có giấy tờ gì đãễnh bụng ra, anh bảo tôi phải ăn nói với người ta thế nào, nếu không bây giờ anh tới đây, để tôi đấm anh hai cái trước mặt Nhiễm Nhiễm cho hảgiận…

Lục Trình Vũ không nói một lời, kiên nhẫn đợi cô mắng chửi xong, cũng không phản bác, chỉ nói:

- Năm phút nữa tôi gọi lại.

Chu Tiểu toàn chạy thẳng một mạch lên trên lầu, đau quặn cả dạ dày, ĐồNhiễm đã ôm chăn gối về giường. Cô quẳng cái điện thoại lên gối:

- Tên gian phu gọi điện cho cậu đấy.

Đồ Nhiễm nằm bất động, mắt cũng không thèm mở ra, Chu Tiểu Toàn lay cô:

- Lục Trình Vũ vừa gọi điện cho cậu, anh ta nói lát nữa sẽ gọi lại.

Lúc này Đồ Nhiễm phản ứng hết sức mãnh liệt, cô thò tay kéo cái thùng rácdưới gầm giường, bắt đầu bò rạp ra ọe khan, vì ăn ít nên chỉ có thể ọekhan.

Chu Tiểu Toàn vội vàng bê cho cô một cốc nước, Đồ Nhiễm khụt khịt mũi đẩy ra:

- Nước này có mùi.

Chu Tiểu Toàn ghé mũi ngửi:

- Nước thì có mùi gì? Cái tên Lục Trình Vũ mới có mùi thì có.

- Không phải, là tại mình. – Đồ Nhiễm chỉ vào bụng mình. – Là nó không thích.

Lục Trình Vũ quả nhiên đúng hẹn, gọi điện tới nói ngắn gọn, súc tích với Đồ Nhiễm một hồi, đại ý là năm ngoái anh đã đăng ký với bệnh viện đi nướcngoài chuyên tu, gần đây đã lấy được visa, trong tháng Ba sẽ phải đi,nên nếu cô không để ý thì liệu có thể đi đăng ký trước, chuyện đãi khách tính sau.

Anh lại nhắc tới chuyện nhà cửa, nói giờ mình đang ởký túc xá của trường, phòng đơn, diện tích nhỏ, bất tiện, lại nói mẹ anh trước khi qua đời có để lại một căn nhà cũ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, không ở trung tâm, môi trường xung quanh không tốt, có con rồilại thành chật chội, anh định sau khi đi làm chính thức sẽ bán căn nhàđó, ít ra cũng đủ để đặt cọc mua trả góp một căn hộ mới, phần còn lạihằng tháng sẽ trả sau, cho nên trong một năm tới chỉ có thể để Đồ Nhiễmchịu thiệt thòi, tạm thời ở nhà mẹ đẻ, cũng tiện cho ông bà Đồ giúp đỡchăm sóc trong thời gian mang thai, sinh con.

Cuối cùng là bảo cô cai thuốc.

Lục Trình Vũ nói một tràng dải, Đồ Nhiễm hoàn toàn không để vào tai, tâmtrạng của cô vẫn còn đang ngập ngừng giữa trạng thái thảng thốt và kíchđộng, lúc mừng rỡ, lúc lại không dám tin, mới một giây trước đó, ruộtgan còn đang tan nát, phút tiếp theo đã tính xem khi nào đi đăng ký, tên khai sinh, tên thân mật của đứa bé đặt là gì.

Tiến triển thầntốc, Đồ Nhiễm rúc trong chăn, như đang nằm trên mây, bồng bềnh trôi nổi, sợ cao chóng mặt, chỉ sợ không để ý sẽ ngã nhào từ trên trời xuống dưới đất. Cô cầm điện thoại áp lên tai, đến mức mặt mũi đờ đẫn, đến cuối lại nghe thấy người kia nói phải cúp máy, cô cảm thấy mình cũng nên thểhiện điều gì đó, nghĩ đi nghĩ lại, không nặn ra được từ nào thích hợp,đành miễn cưỡng cảm ơn, lại cảm thấy cảm ơn vì chuyện này thì hơi mấtmặt, nên vội để thêm một câu:

- Cảm ơn anh đã không khiến em phải giết đi đứa con của chính mình.

Mặt cô ửng hồng như hồi quang phản chiếu4], lại rõ ràng là tinh thần khôngđủ, sức lực chẳng còn, khi nói chuyện, cả người toát ra vẻ âm u, ChuTiểu Toàn không kìm được khẽ rùng mình, không biết người ở đầu dây bênkia còn cảm thấy thế nào.

[4] Chỉ hiện tượng con người trước khi chết bỗng trở nên khỏe mạnh và hưng phấn lạ thường.

Vẻ mặt Đồ Nhiễm bình thản, Chu Tiểu Toàn thầm ngờ vực, hai người này bìnhthường cũng chẳng mặn nồng gì cho lắm, sao tự nhiên lại lòi ra một đứacon, bây giờ lại còn đến mức không kết hôn không xong, kết hôn thì cũngđược, nhưng lại chẳng có tí vui mừng nào, bên nam nói năng có đầu có đũa như đang trăng trối hậu sự, bên nữ chẳng vui chẳng buồn, khác nào sư cụ tọa thiền.

Chu Tiểu Toàn day dứt mãi, nghĩ lại chuyện này cũngcoi như mình mà ra. Người xưa đã nói, ở đời có bốn cái ngu, “làm mai,lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”, nếu vô tình cắm liễu[5] lại tác thành mộtđôi oan gia, chẳng phải người ta sẽ oán trách mình cả đời sao? Cô nàng ở lì trong phòng làm việc không đi, ngó đông ngó tây rồi cũng lên tiếng:

- Thế nào nhỉ, mình muốn nói một câu, tuyệt đối, tuyệt đối đừng kết hôn chỉ vì cần kết hôn.

[5] Lấy ý từ hai câu thơ: “Có lòng trồng hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh”, ý nói sự việc vô tình lại có hiệu quả.

Đồ Nhiễm đã ngắm cô nàng từ lúc nãy, lúc này mới cười híp mắt mà rằng:

- Quá chuẩn, cũng may mình là vì con mà mới kết hôn.

- Chuyện này… thực ra cậu không sinh cũng được, làm sao mà nhất định phải sinh đứa bé này ra…

- Là vì muốn kết hôn.

- Không phải… – Chu Tiểu Toàn kéo một cái ghế ra phía trước, ngồi xuống. – Mình hỏi cậu, rốt cuộc là tại sao cậu muốn sinh đứa bé? Tại sao lạimuốn kết hôn?

Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc:

-Vì sự sinh sôi của nhân loại, vì sự ổn định của xã hội, tuy mình chỉ cóthể cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi, nhưng mình vẫn rất tự hào.

Chu Tiểu Toàn đập bộp lên cánh tay cô:

- Toàn đánh trống lảng, mình nghe mãi mà chẳng thấy chữ yêu nào, haingười cũng vẫn có nền tảng tình cảm đấy chứ hả, hai người… ít nhất cũngcó cảm giác kiểu như: chỉ lấy người như anh thôi đấy chứ hả?

Đồ Nhiễm ra chiều ngẫm nghĩ:

- Trừ mình ra, có lẽ không còn ai mang thai đứa con của anh ấy đâu, mìnhkhông lấy anh ấy thì ai lấy, anh ấy không lấy mình thì lấy ai, mua mộttặng một, được cả trâu lẫn nghé, thật đáng đồng tiền bát gạo.

Chu Tiểu Toàn lay lay cô:

- Cậu nghiêm túc một tí thì sẽ chết à? Cậu cứ ba cà chớp như thế này choai xem? Nếu anh ta không đồng ý, cậu nói xem cậu định thế nào, hả?Chuyện này cậu có thể trông chờ vào vận may à? Hả?

Không đối phó lại được với cô nàng, Đồ Nhiễm rúc vào trong chăn, lí nhí:

- Thì nhân cơ hội kiểm tra luôn còn gì? Nếu anh ấy không đồng ý, mình cũng đành từ bỏ.

Chu Tiểu Toàn sững người, cảm nhận được có điều gì không ổn, nhưng đầu óc không vận hành kịp, cô vẫn nói:

- Nếu anh ta không đồng ý thì cậu làm thế nào?

Đồ Nhiễm cười cười:

- Chả làm thế nào. Chuyện này nếu mình và anh ấy không thể tìm được tiếng nói chung thì sau này gặp nhau cũng đi đường vòng, từ nay về sau khôngai liên quan đến ai. – Nói rồi cô lại giấu mặt vào trong chăn, ủ rũ nói. – Mệt rồi, để mình ngủ một lát.

Cảm thấy không thể moi được sựthật từ phía Đồ Nhiễm, Chu Tiểu Toàn định đổi phương án, tranh thủ lúcnào nói chuyện với chú rể tương lai, xem hai người họ rốt cuộc suy nghĩthế nào. Đáng tiếc, Lục Trình Vũ đợt này bận tối tăm mặt mũi, căn bảnkhông có thời gian nói chuyện.

Bệnh viện xếp ca trực cho anh đến tận một ngày trước khi đi, trong thời gian đó, nếu bệnh nhân do anh phụ trách xảy ra chuyện gì cũng vẫn phải tăng ca. Bác sĩ chủ nhiệm khoahướng dẫn anh tính tình hiền lành, có lòng nhắc nhở:

- Tranh thủ lúc sắp đi, phải để cho cậu luyện tập thêm về lâm sàng, nếu không mộtnăm sau trở về, gan bé đi, tay cứng lại, sao có thể làm chủ con dao?Huống chi đây lại là ý của Hà Lão.

“Hà Lão” là cây đa cây đềtrong lĩnh vực tim mạch của tỉnh, Lục Trình Vũ may mắn được ông nhận làm đệ tử. Do thanh danh nức tiếng, lại thêm tuổi đã cao, không giống mấythầy hướng dẫn khác bận rộn xin vốn đầu tư hay đóng cửa nghiên cứu khoahọc, ông lão lại thường xuyên xuất hiện ở các buổi khám bệnh chuyên giahay hội chẩn đặc biệt, hoặc mỗi tuần một, hai lần đi kiểm tra phòngbệnh, chịu trách nhiệm giải quyết một số nghi vấn khó giải.

Mỗilần ông lão đi thăm bệnh, sau lưng chắc chắn sẽ có nguyên một đoàn quạtrắng kéo theo, từ giáo sư cho tới thực tập sinh, từ bác sĩ chủ nhiệmtới y tá, bệnh nhân, người nhà, không ai không ăn mặc chỉnh tề, nín thởim lặng. Chăn gối trên giường bệnh xếp vuông như cục gạch, sàn nhà đượclau bóng loáng, in những hình bóng vội vàng.

Mấy bác sĩ trẻ vẻmặt căng thẳng, sợ nhất vị tiên sinh này đột ngột hỏi, không phải là vìcâu hỏi hóc búa, mà do ông chưa từng bỏ qua bất kỳ một sự lưỡng lự nàotrong câu trả lời, chỉ cần có nửa điểm do dự, nhất định ông sẽ hỏi chođến cùng, đủ mọi ngóc ngách, không chừa một đường lui.

Ông giàtừ trước tới nay làm việc chặt chẽ nhưng lại không nghiêm khắc. Biếtđược điều đó, Lục Trình Vũ không giống các học trò khác, từ sáng tới tối tất bậc chạy việc vặt cho thầy, cũng không chạy ngược chạy xuôi để đăng ký được đề tài tốt, dẫn đến hy sinh thời gian học lâm sàng.

Không dưới một lần, anh đã nghe ông già cằn nhằn:

- Làm bác sĩ mà không đi lâm sàng, cả ngày ru rú trong phòng thí nghiệm,thế chẳng hóa ra là chuyên gia thí nghiệm à. Học lên tiến sĩ chính là để làm bác sĩ chủ trị, hay là bác sĩ phó chủ nhiệm, kết quả thì sao, taycứng đờ ra, đến một khúc ruột thừa cũng cắt không đúng cách thì làm saokhám nổi bệnh cho người ta, coi bệnh nhân là chuột bạch chắc. Đó đâuphải là nhân viên y tế mà rõ ràng là Triệu Quát[6] nước Triệu, cậu cóbiết Triệu Quát không?

[6] Triệu Quát là con của tướng quânTriệu Xa nước Triệu, học binh pháp từ nhỏ, luôn cho rằng trong thiên hạkhông ai bì được với mình. Nhưng khi được phong làm tướng, thực sự cầmbinh lại yếu kém, vô dụng, dẫn đến thất bại. Từ đó thành ngữ Trung Quốccó câu “đánh trận giấy”, chỉ những người chỉ biết lý thuyết suông màkhông có kinh nghiệm thực tế.

Lại có cậu học trò từ nhỏ đã không thích lịch sử, bị ông đuổi về mở sách sử ra đọc, lúc này mới hiểu đượclai lịch uyên thâm của điển tích đánh trận trên giấy. Năm xưa, Lục Trình Vũ cũng đã từng trải qua như vậy.

Nhớ hồi đó, vào những lúc rỗi rãi hiếm hoi sau những giờ học nặng nề, sức trẻ bừng bừng, anh luôn cóthể tỉnh táo mà tìm ra được mục tiêu cuộc đời, dù đang trong thời kỳ vui duyên nồng cũng không quên nhiệm vụ. Khi đó thực sự cũng còn trẻ, chỉbiết cắm cúi tiến về phía trước, những thứ có thể từ bỏ, sau một thoánglưu luyến đều có thể dễ dàng từ bỏ, cũng không phải là chưa từng mơ mộng về hôn nhân, chỉ có điều rất hiếm.

Hôn nhân, lẽ ra nên là mộtkết quả hoàn mỹ và nghiêm túc của một mối tình sâu sắc, vì thế quá đứngđắn, quá xa xôi, dù chỉ mới đây thôi, anh vẫn cảm thấy hai chữ ấy thậtcao thâm, ảo diệu, không cần thiết phải nghĩ ngợi nhiều.

Ai ngờ giờ đây, lại cứ mơ mơ hồ hồ mà tiến vào.

²²

Bên này Đồ Nhiễm nhận được tin tức chính xác từ Lục Trình Vũ, bèn bảo anhtranh thủ thời gian tới gặp phụ huynh, cô nói trong điện thoại:

- Mẹ em rất sốt ruột, bây giờ anh tới gặp mặt một chút cũng khiến bà yêntâm hơn. Hơn nữa, anh cũng nên tìm hiểu hoàn cảnh gia đình em, nếu không vừa ý, vẫn còn kịp hối hận.

Những lời này, Lục Trình Vũ bỏngoài tai. Chuyện tới nước này đã không còn đường lui nữa, giờ anh cũngđã bước vào tuổi ba mươi, sự nghiệp đang đà thăng tiến, sau này sẽ càngngày càng bận rộn, lấy đâu ra thời gian rảnh để quen thêm bạn gái mớichứ đừng nói tới việc lao tâm khổ tứ theo đuổi con gái, bồi dưỡng tìnhcảm từ đầu. Có điều anh không nói ra, chỉ buông một câu qua loa:

- Không vấn đề gì, mười năm trước đã gặp rồi.

Nghe vậy, Đồ Nhiễm cười:

- Đâu được mười năm, chín năm thôi. Chín năm còn kém ba, bốn tháng nữa.

Hai người hẹn gặp nhau ở phía dưới công ty Đồ Nhiễm làm việc. Nhìn cô vợtương lai yếu ớt như cành liễu trước gió, Lục Trình Vũ cảm thấy hơi lạlẫm. Nghĩ tới cuộc chiến tranh đùn đẩy, giằng co mấy ngày trước, ĐồNhiễm cảm thấy rất mất mặt nên cũng không nói gì. Từ sau đêm mây mưa ấy, họ lại trở nên có phần xa lạ, bây giờ mối quan hệ quay ngoắt 1800, nhất thời không thích ứng kịp.

Họ cùng im lặng suốt cả quãng đường,khi taxi dừng lại trước cửa tiểu khu hoa viên, vì giành trả tiền xe màcả hai mới nói vài câu qua quýt. Lục Trình Vũ đang định đi vào trong, ai dè Đồ Nhiễm dẫn anh rẽ vào một khúc ngoặt, xuyên qua ngách hẻm chậtchội bên cạnh, rẽ năm bảy bận trong xó xỉnh, cuối cùng mới dừng chântrước một tòa nhà năm tầng tuềnh toàng.

Giữa những căn nhà riêng và ngõ hẻm cũ kỹ, san sát xung quanh, tòa nhà cao tầng tường loang lổ,cửa sổ han gỉ này lại nổi bật như hạc giữa bầy gà. Ánh đèn, tiếng người, khói bếp… khiến nó nhuốm mùi trần tục, già nua giữa bóng tối mông lung.

Lục Trình Vũ hơi ngỡ ngàng:

- Nhà em dọn đi rồi?

Đồ Nhiễm ừ một tiếng, móc chìa khóa mở cánh cổng sắt loang lổ, chìa khóaxoay mấy vòng trong ổ nhưng cửa không mở được, cô nắm lấy những thanhsắt trên cánh cổng ra sức lay, cánh cổng kêu cọt kẹt. Lục Trình Vũ cảmthấy cánh cửa đó như một bộ hài cốt bị chôn vùi nhiều năm sắp mục rữa,đâu còn sức chịu nổi giày vò, bèn nói:

- Để anh.

Đồ Nhiễm mặc kệ, tiếp tục lắc, “Được rồi”, còn chưa dứt lời, cánh cổng đã loảng xoảng mở ra.

- Đã bảo họ thay cái cửa chống trộm khác tốt hơn một chút, mà không chịuchi tiền… Chuyển lâu rồi, từ hồi em vào đại học. Anh tưởng em vẫn ởtrong tiểu khu trước mặt hả? Mấy tháng nay, anh đưa em về không nhiềuthì cũng phải bảy, tám lần rồi, không thấy em đi vào cái ngõ này sao? –Cô ngập ngừng. – Có phải chỉ đợi em xuống xe là vội quay đầu luôn?

Lục Trình Vũ có sao nói vậy:

- Đúng là anh không để ý.

Đồ Nhiễm cười cười:

- Em biết đàn ông bọn anh mà, vô tình bạc nghĩa.

Nhận được điện thoại của Đồ Nhiễm từ sáng sớm, bà Vương Vĩ Lệ đã ở nhà đợi rất lâu.

Bà cụ mấy ngày liền không thấy cháu gái đâu, con gái mình giờ lại mặt nặng mày nhẹ ngồi trong phòng khách, đoán chừng đã xảy ra việc lớn nên trong lòng thấp thỏm, bất an, ngồi trong phòng chốc chốc lại len lén nhìn rabên ngoài, nhưng không dám hỏi, sợ con gái chê bà già rồi lắm chuyện.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, bà Vương Vĩ Lệ ngồi thẳng dậy,nhìn chằm chằm về phía cửa, thầm nghĩ không biết nó lại dắt cái đồ đuiquè sứt mẻ gì về làm xấu mặt người ta đây.

Cửa phòng mở ra, bàVương Vĩ Lệ ngồi im không nhúc nhích, chỉ liếc mắt về phía cửa, lập tứcnhìn thấy chàng thanh niên đứng sau con gái mình.

Bà thầm nghĩ,dáng người cũng cao ráo quá, nhìn thêm một cái, trông cũng rất ưa nhìn,sự bực bội trong lòng giảm đi hơn nửa, bất giác nở nụ cười, nhưng lạicảm thấy không thỏa đáng, vội tắt nụ cười, nghiêm mặt lại.

LụcTrình Vũ cung kính chào một câu “Con chào bác”, bà mới nặng nề “Ừ” mộtmiếng, túi quà và lẵng hoa quả anh đưa bà cũng không đưa tay ra nhận, vẻ mặt bất cần, muốn ra sao thì ra.

Lục Trình Vũ cũng không để tâm, bình thản đặt quà xuống, cất tiếng chào hỏi bà cụ đang tấp tểnh đi từ trong ra.

Thấy mẹ mình vừa nhìn thấy khách đã tươi cười giả lả, vừa mời ngồi vừa bảorót trà, bà Vương Vĩ Lệ hơi bực, bất giác lườm một cái, bà cụ lập tức im bặt, chỉ lấy bẩy ngồi một bên ghế, mãi lâu sau mới gượng gạo hỏi:

- Nhiễm Nhiễm, đây, đây là bạn trai cháu à?

Đồ Nhiễm cười với bà cụ, “Vâng” một tiếng với vẻ mất tự nhiên.

Bà già lập tức tươi như hoa:

- Tốt, tốt, cao ráo lắm… đáng lẽ cháu nên bảo cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm từ sớm…

Bà Vương Vĩ Lệ bực mình, không nhịn được, chặn họng bà mẹ:

- Mẹ lắm chuyện quá!

Vừa thốt ra lời lại nhớ ra đang có mặt người ngoài, bà vội dẹp vẻ tức giận, ngắm nghía Lục Trình Vũ hồi lâu rồi ngập ngừng lên tiếng:

- Sao tôi trông cậu quen thế nhỉ? Cậu tên gì?

Lục Trình Vũ còn chưa đáp, Đồ Nhiễm đã lên tiếng trước:

- Mẹ, anh ấy là gia sư mà bố mời về dạy con hồi thi đại học đấy ạ. – Côngừng lại một lúc. – Mấy năm nay bọn con vẫn luôn liên lạc hồi đi họcbận học quá, sau này đi làm cũng bận, nên không đưa về nhà, thực ra… đãbên nhau lâu lắm rồi ạ.

Thấy cô nói dối luôn mồm, Lục Trình Vũ không khỏi nghiêng đầu nhìn cô.

Bà Vương Vĩ Lệ trừng mắt nhìn con gái:

- Mẹ hỏi con đấy à? Không biết xấu hổ… – Bà lại quay sang nhìn Lục TrìnhVũ. – Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thầy giáo Lục, hồi trước thường đếnnhà dạy thêm cho Nhiễm Nhiễm, đã bảy, tám năm rồi nhỉ, bây giờ lớn lêntrông chững chạc quá, ra dáng người lớn lắm rồi…

Lục Trình Vũ nói:

- Con chào bác, chuyện này con không giải quyết tốt, lẽ ra phải tới thăm hai bác từ sớm…

Đồ Nhiễm thở phào, lại nghe thấy anh hỏi:

- Sao không thấy bác trai, bác trai vẫn khỏe chứ ạ?

Tim cô lập tức rơi tõm xuống.

Bà Vương Vĩ Lệ nhìn họ:

- Bố Nhiễm Nhiễm? Nếu cậu nhìn thấy ông ấy thì có ma rồi. Chết rồi, chếttừ mấy năm trước. Dù có sống tới giờ cũng bị hai đứa làm cho tức chếtthôi… Hai đứa này, nói là vẫn luôn liên lạc, sao cả chuyện này cũngkhông biết?

Nói thì nói vậy, nhưng bà Vương Vĩ Lệ cũng không làm khó họ. Họ lại thông báo với nhà họ Lục, chuyện đăng ký cứ như vậy màquyết định.

Lúc này Lục Trình Vũ mới biết, năm Đồ Nhiễm học đạihọc năm thứ tư, nhạc phụ tương lai của anh mắc bệnh hiểm nghèo, nhà họĐồ bán hết nhà cửa lấy tiền chữa bệnh, nhưng vẫn vô phương cứu chữa.

Trước đây,điều kiện nhà Đồ Nhiễm rất khá. Năm Đồ Nhiễm bốn tuổi, vì sinh vượt kế hoạch một đứa con trai mà ông Đồ bị đuổi việc, bèn ra ngoài làm ăn,tới khi Đồ Nhiễm sắp lên đại học, ông cũng đã cóp nhặt được ít của cải.

Ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, trụ cột gia đình lâm bệnh, lìa xanhân thế, tiền bạc dành dụm được đều dồn lại để chữa bệnh, để lại mộtnhà già trẻ lớn bé chật vật mưu sinh.

Hoàn cảnh gia đình khôngtốt nên bà Vương Vĩ Lệ khá hài lòng với điều kiện của chàng rể tươnglai. Được biết mẹ anh đã qua đời nhiều năm, bố lấy vợ khác, về danhnghĩa Lục Trình Vũ có một căn nhà do mẹ để lại gì gì đó, trong nhà ít ra cũng không có gì phải cáng đáng, bà biết với gia cảnh hiện nay của nhàmình, con gái tìm được một mối như vậy đã có thể được coi là trèo cao.

Bà cụ nhà họ Đồ lại nghĩa khác, bà bảo:

- Hoàn cảnh nhà ta không tốt, thời buổi bây giờ khác rồi, con trai congái đều giống nhau cả, cũng không thể để con người ta thiệt thòi, ítnhiều gì cũng phải chuẩn bị cho Nhiễm Nhiễm chút của hồi môn, sau này gả sang bên đó rồi cũng có thể ưỡn thẳng người, không sợ bị đàm tiếu saulưng.

Bà Vương Vĩ Lệ khịt mũi khó chịu:

- Mẹ đúng là cóphong cách nhỉ, hồi xưa con cưới cũng chỉ có hai tấm chăn thôi còn gì.Hơn nữa, bây giờ kết hôn chẳng phải đều do nhà trai chuẩn bị nhà cửasao, không có nhà sao còn dám kết hôn? Không sợ người ta cười cho thốimũi à? Nói cho nghiêm khắc thì cậu Lục Trình Vũ kia giờ vẫn còn là sinhviên, một năm sau mới chính thức đi làm, nhà ta coi như phải chịu thiệtrồi. Cũng may bản thân Nhiễm Nhiễm cũng có thể kiếm tiền, giờ em trai nó ở nước ngoài học hành rất vất vả, tốt nghiệp cấp ba xong là đi Mỹ ngay, sau khi bố nó qua đời, nó chưa từng xin con một đồng, hiểu chuyện biếtchừng nào. Nó đã nói rồi, sau này học xong nhất định sẽ về nuôi con đếngià, con còn phải lo nhà lo cửa cho nó cưới vợ nữa kìa.

Bà cụ bảo:

- Trong lòng con chỉ biết có con trai, con làm gì có tiền cho con trai con, chẳng phải đều là của Nhiễm Nhiễm đưa cho hay sao.

Bà Vương Vĩ Lệ cáu:

- Mẹ lo chuyện bao đồng quá nhỉ, lo cho sự sống chết của mẹ trước ấy,đừng có đâm bị thóc chọc bị gạo. Trong lòng mẹ chẳng phải cũng chỉ cóhai đứa con trai mẹ sao, cái gì tốt cũng dành cả cho bọn nó, con chả sơmúi được tí gì, con đúng là đáng kiếp mà…

Bà già không nói gì nữa, lặng lẽ lau nước mắt, sau đó tìm cơ hội kéo tay cháu gái lại nói:

- Con tự cố gắng, kiếm thêm chút tiền. Bà biết con hiếu thảo, con khôngcần phải cho bà tiền. Bà già rồi chẳng đi đến đâu, chẳng tiêu pha gì. Bà thấy thằng bé họ Lục kia rất tốt đấy, sau này con phải chăm lo cho giađình nhỏ nhà mình trước, cưới nhau rồi thì bỏ ra nhiều hơn một chút, íttính toán đi, mỗi người nhường nhau một câu thì mới dễ sống. – Chưa nóihết câu bà đã lại nghẹn ngào. – Giờ bà không nói chuyện được với mẹ connữa, cứ mở miệng ra là nó lại úm cho bà chết, bà sống từng này tuổi rồiđã làm gì nên tội, chẳng làm gì để người ta ghét, chi bằng chết quách đi cho xong, bà thu dọn đồ đạc rồi sẽ đi thôi…

Đồ Nhiễm nghe mà xót xa, chỉ biết ôm lấy bà an ủi:

- Tính mẹ con khẩu xà tâm Phật thế đấy, chỉ một lát sau là lại ổn ngay,bà đại nhân đại lượng, lòng dạ bao la, bà là lão thọ tinh, lão thầntiên, đừng để bụng làm gì. Lát nữa ăn cơm xong con chơi bài với bà nhé…

Biết rời khỏi đây cũng chẳng còn chỗ nào để đi, bà già bèn dựa vào giường ngồi, không nén nổi nước mắt.

Đồ Nhiễm cũng cảm thấy chán nản, tâm trạng vui vẻ của mấy ngày hôm naythoắt trở nên trống rỗng. Có thể thấy, nuôi con đúng là chẳng có ý nghĩa lý gì, đẻ đấy, nuôi đấy, mấy chục năm vùn vụt trôi, đến cuối cùng chỉcòn lại nỗi oán trách khôn nguôi.

Cô biết bà Vương Vĩ Lệ làngười không giữ được gì trong bụng, luôn miệng oán thán bà ngoại, nhưngcòn cô, âm thầm oán trách mẹ trong lòng, về bản chất chẳng có gì khácbiệt, chẳng qua giả tạo hơn, chỉ để duy trì hòa bình bên ngoài mà thôi.

Năm đó, Đồ Nhiễm vào học trường trung học nghề một cách miễn cưỡng. Sau đó, các học sinh có thành tích tốt muốn thi vào đại học, cô được khích lệbèn bắt đầu dốc sức học hành, nghênh chiến kỳ thi đại học. Đã như vậy mà về nhà cũng không dám nói, sau này trong nhà mua xe, dọn đến căn nhà to hơn, cô mới thu hết can đảm nói dự định của mình cho bố nghe, cuối cùng được phê chuẩn.

Nhưng kiến thức ba môn Toán, Lý, Hóa của côhổng nhiều, những gì được học so với trình độ của trường trung học bìnhthường không biết thấp hơn bao nhiêu lần, nếu chỉ dựa vào tự học thìhiệu quả rất thấp. Vì yêu quý sự nỗ lực và cố chấp của con gái, ông Đồliền tới trước cửa hiệu sách Tân Hoa, kéo một cậu sinh viên đại học vềôn luyện cho cô.

Thời đó, sinh viên dạy thêm có mốt đi tìm việcnhư vậy. Dắt chiếc xe đạp cũ đợi trước cửa nhà sách, ôm bảng điểm, thẻsinh viên, giấy khen, bằng khen các loại, trên ghi đông xe đạp treo mộttấm biển bằng bìa các tông viết “đại học XXX, dạy kèm Toán, Lý, Hóa chohọc sinh cấp ba”, vân vân.

Lục Trình Vũ đang độ tuổi hai mươi, môi đỏ răng trắng, nổi bật giữa đám đông như một cây bạch dương nhỏ vừa nhú lá non.

Đương nhiên, ông Đồ cũng không nông cạn như vậy, thoạt tiên ông chú ý tớichiếc xe đạp cà tàng bên cạnh cậu thanh niên này, sau đó là cách ăn mặccủa cậu ta, sạch sẽ, gọn gàng. Xung quanh tấp nập người qua kẻ lại,nhưng cậu ta vẫn cầm quyển sách chuyên ngành ngồi trên bậc thềm đọc miệt mài, vẻ mặt điềm nhiên, phảng phất chút khí chất thân phàm giữa chợlòng thanh tịnh. Cuối cùng ông nhìn tên trường viết trên tấm bìa giấy,duyệt, chính là cậu ta.

Ông Đồ đưa cậu gia sư đến trước cửa nhà, chàng trai đưa tay về phía Đồ Nhiễm nói:

- Chào em, anh là Lục Trình Vũ.

Ông Đồ vội vàng đế thêm:

- Đây là thầy Lục, sinh viên giỏi trường Đồng Tế.

Mười bảy tuổi, Đồ Nhiễm vẫn còn là cô gái đang vùng vẫy trong giai đoạnthanh xuân nhiều phiền muộn, hormone dồi dào, ở trường người cô tiếp xúc đa phần đều là con gái, vì thế suy nghĩ vô cùng phong phú, lúc thì nghĩ tuổi tác không chênh nhau là mấy mà mình chẳng tài giỏi bằng một nửangười ta, lúc thì thấy đối phương làm việc điềm tĩnh, lại oán trách bảnthân lóng ngóng, vụng về, không biết ăn nói… Sau đó nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi càng khiến tâm tư rối loạn, cuối cùng đành đỏ mặt cúi đầu trướccửa, quên cả chào thầy.

Khi mới gặp nhau, không khí có phần kỳ quặc, sau đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

Đó là chuỗi ngày u ám nhất trong thời kỳ trưởng thành của Đồ Nhiễm, cũnglà trải nghiệm khó chịu và không có chút cảm giác thành công nào nhấttrong cuộc đời Lục Trình Vũ. Mỗi lần học mà không làm được bài, hoặckhông lĩnh hội được cách giảng giải của chàng gia sư trẻ, Đồ Nhiễm lạichán chường, ủ dột, thoạt tiên là không nén được tiếng khóc thút thít,tới khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng, bối rối lại sợ hãi muôn phần của đối phương, cô nàng không kìm chế được mà òa lên khóc.

Khóc xong, cô lại cắm mặt vào quyển sách, cứ quanh đi quẩn lại, ngày nào cũng thế.

Cô học rất khổ sở, anh dạy cũng chật vật.

May mà nỗ lực không uổng công, khổ cực rồi cũng qua, Đồ Nhiễm thi đỗ vàomột chuyên ngành hạng hai của một trường đại học hạng hai. Sau bữa tiệccảm ơn, hai thầy trò cũng chia tay từ đó. Chính trong ngày hôm đó, bướcra khỏi nhà họ Đồ, Lục Trình Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phíatrên, cảm thấy mình như vừa sống lại.