Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 55: Sự xuất hiện của hà dĩnh



Minh cặm cụi quét dọn dẹp cửa hàng, từ lúc bị hắn cảnh cáo nên chăm chỉ làm việc một chút và không lơ là như mọi khi.

- Này - Vương Đình đi đến từ phía sau lên tiếng.

- Gì vậy chú đẹp "rai" - Minh dừng tay dọn dẹp ngẩng đầu hỏi.

- Đưa nước cho cô chủ của cô. Nếu cô còn làm đổ đừng trách tôi.

- Tại con chó nó cáng chân chứ, cháu nào muốn.

- Còn ngụy biện sao?

Minh nhíu mày nhìn Vương Đình một cách khó hiểu, hết nhìn từ đầu tới chân rồi nhìn ngược lại như tìm kiếm một thứ gì đó.

- Có gì mà nhìn - Vương Đình nổi giận.

- Việc gì chú phải nổi cáu với cháu chứ, chú cứ như là đàn bà tới tháng vậy. Dạo này cháu thấy chú khác rồi nha, a hay là cùng cô chủ cãi nhau.

- Câm miệng, thận trọng trong lời nói - Vương Đình đặt ly nước lên tay Minh - Đem ra cho cô chủ.

Vương Đình xoay người đi, Minh khó chịu nhìn theo miệng làu bàu nguyền rủa gì đó xong cũng ném cây chổi lông gà xuống bàn rồi đi.

- Cô chủ - Minh đưa ly nước ra trước mặt cô.

- Gì vậy - Tay cô vẫn cắt, xé giấy còn miệng thì hỏi.

- Chú đẹp "rai" đưa nước cho cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Minh rồi nhìn ly nước trên tay Minh nhẹ thở ra rồi nói.

- Ừ, cứ để lên bàn đi, chị Tâm đi chợ về chưa?

- Chưa - Minh đặt ly nước xuống bàn sau đó ngồi xuống đối diện với cô, một tay chống cằm còn ánh mắt đăm chiêu nhìn vào cô, cô nhíu mày nhìn lại.

- Em nhìn gì vậy?

- Cô chủ, cô có cảm thấy chú đẹp "rai" khác không? Em thấy khác khác thế nào í, khó tính, đi qua cạnh chú í cứ như đi vào núi băng... lạnh lạnh sao í, cứ như ma khi ẩn khi hiện... nói chung là kì quái.

- Đem số hoa này giao cho khách đi, đây là địa chỉ.

Cô ghi địa chỉ ra giấy rồi đưa cho Minh. Minh nhận số hoa sau đó ngồi lên xe đạp vu vi trên phố.

Cô lắc đầu thở dài nhìn ra bên ngoài cửa, ánh mắt lại rơi trên ly nước, quả thực là gần đây cô có thấy sự thay đổi ở Vương Đình, mỗi lần Vương Đình đều tự tay mình nấu nướng đem cho cô và hay gần gũi giúp cô làm việc này việc kia. Sau hôm bão lớn khi Vương Đình trở về tất cả mọi sinh hoạt trước đây đều có một sự thay đổi một chút, điển hình là Vương Đình không tiếp cận cô, làm việc gì đó đều thông qua Minh và Tâm. Khi cô muốn gần để hỏi thăm Vương Đình đứng dậy và có ý định né tránh, đôi lúc cô rất muốn tới gần để hỏi thăm nhưng Vương Đình đều xa lánh.

Cô thu hồi cảm xúc khi có khách tới cửa hàng ngắm và mua hoa, cô chống tay xuống ghế để đứng dậy. Chỉ còn hơn hai tháng nữa sẽ tới kỳ sinh nở vì vậy cô di chuyển hơi khó khăn một chút. Cô khệ nệ đi ra cửa còn tay kia chống vào hông bước đi.

- Bác mua hoa đi - Cô mở lời chào khác.

Người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự trẻ trung nhìn cũng đủ biết bà là người có tiền có của, nhìn khuôn mặt và cách ăn mặc không thể đoán được tuổi thực của bà, bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô rồi nhìn vào bụng.

- Con tháng mấy thì sinh - Người phụ nữ thân thiện hỏi.

- Còn hai tháng nữa thưa bác.

- À, chắc là bé trai.

- Vâng!

- Dì là mẹ của Khang - Người phụ nữ tự giới thiệu.

Cô nhíu mày suy nghĩ bởi khách tới mua thì rất nhiều người làm sao có thể nhớ ai ra ai, thấy vậy người phụ nữ bèn lên tiếng tiếp.

- Cậu thanh niên mà hay đi theo cha tới cửa hàng để lấy hoa.

- A, cháu nhớ ra rồi - Cô mỉm cười trả lời.

Người phụ nữ gật đầu nhìn cô, bà tới cửa hàng chủ yếu để xem mặt cô, nhìn thấy cô bà rất hài lòng nhưng bà không hiểu nguyên nhân gì mà chồng bà vẫn chưa nói cho cô hay, ông mới chính là cha ruột vì nguyên nhân gì bà vẫn tôn trọng quyết định của chồng chẳng qua không chịu đựng nổi sự tò mò nên bà mới tới tận nơi để xem, xem qua vài thứ tiện tay lấy mấy bông hoa, hỏi han vài câu sau đó bà mới rời khỏi cửa hàng. Cô quay trở vào trong nhà ngồi xuống ghế chẳng may tay quơ vào ly nước nên đổ xuống dưới sàn nhà.

- Cô phải cẩn thận hơn chứ - Đứng từ xa Vương Đình lên tiếng, trong lời nói kèm theo sự trách móc nếu như mọi khi Vương Đình đã tới bên để xem cô có việc gì hay không.

Cô cúi xuống nhặt ly, từ trong túi áo Ngọc Băng rơi xuống ghế.

- Thanh Nhã qua đây một chút - Vương Đình lên tiếng, cô đặt ly lên bàn tay định cầm Ngọc Băng, Vương Đình vội lên tiếng:

- Để đó đi.

Cô do dự nhưng rồi cũng bỏ xuống đi tới bên, Vương Đình nắm lấy tay khiến cô giật Mình. Từ lúc Vương Đình trở về, đây là lần đầu Vương Đình chủ động nắm lấy tay cô, nhưng bàn tay này không như trước, bàn tay rất lạnh lẽo không có ấm áp như lúc trước.

- Cô cảm thấy tôi lạ lắm sao - Đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuyên thấu thâm tâm khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy, đôi mắt đen sâu thật khó đoán. Vương Đình tiếp lời.

- Tôi không muốn gần cô vì có một lý do, chẳng hiểu sao người tôi cứ toát ra một mùi vị nó khiến cô khó chịu và không tốt cho đứa trẻ trong bụng vì vậy mà tôi phải né tránh, hôm nay thì tốt rồi.

Vương Đình ôm cô vào trong lòng, vòng tay tuy quen thuộc nhưng sao mà lạnh lẽo đến thế, trái tim mọi khi rộn rã reo vang nhưng sao mà im ắng không có nhịp đập, cảm giác như Vương Đình đã chết và linh hồn đã rời thể xác mà đi, trước mắt cô chỉ có thể xác không có linh hồn.

- Xin lỗi đã để cô phải buồn lòng.

- À, không có...

- Tôi có thứ này muốn tặng cho cô - Dứt lời Vương Đình lấy trong túi ra một chiếc hộp màu xanh nhỏ và dài đúc kết từ một loại đá thạch anh tím.

- Đây là gì - Cô hỏi bởi nó nhìn giống như một cây châm đúng hơn là phiên bản của Ngọc Băng.

- Chiếc hộp này giúp cô bảo toàn Ngọc Băng, giúp cô mang bên mình dễ dàng hơn. Không biết nó có vừa không cô thử bỏ vào xem.

Cô đi đến bên ghế để lấy Ngọc Băng khóe môi Vương Đình hài lòng, trong con mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị.

- Không được bỏ vào - Từ bên ngoài một giọng nói vang lên nhưng quá muộn khi cô đã đặt Ngọc Băng vào trong hộp, một luồng gió nhẹ lạnh buốt thổi qua nhấc bổng cô về một nơi khác khi hoàn hồn lại cô mới hay mình đang đứng cạnh Vương Đình.

Hắn, nét mặt tái xanh khi nhìn thấy Vương Đình, do thời gian gần đây hắn bận và phải giải quyết một số việc nên không thể đến chỗ cô thường xuyên, điều đáng nói ở đây khi trở về đêm cơ thể hắn biến đổi bất thường hắn không muốn cô nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, khó khăn lắm hắn mới tìm cách để khắc phục và khống chế khi hắn đã tìm ra giải pháp khắc phục và khống chế hắn mới dám tới gặp cô, gần đến nơi hắn nhận ra điểm bất thường ở đây, điều hắn không nghĩ tới là Hà Dĩnh mượn cách này để tiếp cận cô.

- Khải Huy, rốt cuộc cũng chịu xuất hiện - Hắn nén giận lên tiếng.

- Khải Huy - Theo phản xạ cô quay lại nhìn Vương Đình.

Khóe môi Vương Đình khẽ nhấc lên vẻ khiêu khích.

- Vẫn không qua nổi con mắt của ngươi - Dứt lời Vương Đình lắc mình hiện nguyên hình Hà Dĩnh và cũng là Khải Huy, Khải Huy trong bộ hoàng bào màu vàng. Cô giật mình kinh hãi không thể tin, hèn gì cô cảm thấy lạ lạ, vậy thì Vương Đình hiện giờ đang ở đâu. Biết được cô nghĩ gì Hà Dĩnh bèn trấn an cô.

- Nàng yên tâm, hắn còn sống để đợi nàng, hóa thân thành hắn thật không dễ.

- Anh... buông ra - Cô vùng vẫy để thoát ra nhưng Hà Dĩnh nắm chặt lấy tay cô. Còn tay kia cầm lấy Ngọc Băng.

- Buông cô ấy ra - Hắn tức giận mà cũng lo lắng nhìn cô.

- Buông - Hà Dĩnh hỏi lại, sau đó bật cười như nghe một câu chuyện hài hước - Ngươi có biết rằng ta đã vất vả để tiếp cận nàng ấy không, vì có Ngọc Băng mà ta không dám tiếp cận sợ bị lộ nay được dịp lại bị ngươi phá hỏng nhưng như vậy cũng tốt, ta phải cảm ơn ngươi đã xuất hiện đúng lúc.

Hà Dĩnh nhấc bổng cô lên không trung một vòng tròn màu vàng xuất hiện rồi cô biến mất cùng Hà Dĩnh. Hắn gồng mình hét lớn thân hình biến chuyển Kim Long xuất hiện lao vọt lên không trung thành một tia sáng chớp nhoáng. Thật may sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt lại xảy ra bên trong nhà nên không một ai biết, người ta chỉ nhìn thấy một tia sáng màu vàng phóng lên trời rồi mất hút, sự việc diễn ra chỉ có hai người chứng kiến đó là Tâm và Minh hai người họ không thể thốt lên lơi chậm rãi đưa mắt nhìn nhau rồi lăn đùng ngất đi.

Bầu trời trong xanh bỗng trở nên u ám lạ kỳ cứ như chuẩn bị đón trận cuồng phong sắp tới, người dân bắt đầu hoang mang và lo lắng.

Phong Sương Cốc.

Phong Sương bốn mùa đều lạnh lẽo bởi không khí lạnh từ trong động, sương mù lan tỏa trên mặt nước, ẩn hiện trong màn sương là những hàng cây, tảng đá.

Hai tia sáng màu vàng xuất hiện cùng một lúc trong lớp sương mù di chuyển rất nhanh trên mặt nước tiến về phía trước cửa động.

Hà Dĩnh xoay mình xuất hiện đứng trước cửa động, trên tay là cô, cô nằm yên bất động trên tay Hà Dĩnh nét mặt cô trở nên tái xanh. Tiếp đến hắn xoay mình biến thân thành Lý Nam Vương, hai thân ảnh đối diện nhau. Khóe môi Hà Dĩnh hơi nhấc.

- Một thời gian ngắn không gặp ngươi đã học được cách biến thân ta rất khâm phục, có thể nói ngươi thự thụ là Kim Long.

- Tất cả đều nhờ anh đấy Khải Huy, không nghĩ anh lại biến thân thành Vương Đình để gạt cô ấy.

- Ngươi thấy khó chịu sao, nếu không làm vậy ta làm sao có thể lấy được Ngọc Băng - Hà Dĩnh lấy từ trong ống tay áo ra chiếc hộp thạnh anh tím đựng Ngọc Băng bên trong.

- Có như vậy ta mới tiếp cận được nàng, đáng tiếc năm lần bảy lượt ta muốn hại đứa nhỏ nhưng không được như ý, tất cả tại con nha đầu thối kia quá hậu đậu lúc làm đổ thứ này thứ kia, nay trời đã giúp ta hahaha...

Hà Dĩnh bật cười sau đó phất tay một cỗ kình phong đánh úp về phía hắn, hắn nhanh chân nhảy vọt lên tảng đá để né tránh nhưng cũng bị một phần lực đánh trúng, toàn thân thấy tê dại vì đau.

- Khi Ngọc Băng đã trong tay ta ngươi nghĩ có thể đánh bại ta ư, ngươi đang nằm mộng đó, hôm nay ta sẽ thu phục ngươi, giữa ta và ngươi chỉ tồn tại một, ta mới thực thụ là Kim Long.

Dứt lời Hà Dĩnh vung tay tạo thành một trận gió xoáy, gió xoáy tạo thành một vòng tròn màu xanh khổng lồ hút cô trở vào bên trong rất nhanh chóng biến mất.

- Anh...

Hắn không nói được lời nào khi cô biến mất ngay trước mặt, Hà Dĩnh khóe môi khẽ nhấc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

- Hôm nay ngươi sẽ phải chết.

- Câu này tôi nói với anh mới đúng - Đôi mắt hắn hiện lên màu đỏ, một màu đỏ rực như máu phát ra tia sáng sắc lạnh, hai tiếng gầm vang lên cùng một lúc, chim muông thú trú ngụ trong Phong Sương náo loạn, phía xa dòng người đi du lịch không khỏi kinh hãi. Sương mù dường như dày đặc hơn, đá trước cửa động bắt đầu rơi xuống nước tạo thành nhiều âm thanh bĩm bõm... hai bóng người lao vào nhau như hai mũi tên, lúc bên trái lúc bên phải, càng lúc càng xuất hiện nhiều vòng xoáy, tia sáng giao nhau và những tiếng nổ, tiếng gầm...

Uỳnh... một luồng ánh sáng lớn bắt về phía hắn khiến hắn bị đánh bật vào vách núi, máu từ trong miệng văng ra hòa cùng lớp sương mù cùng đất đá bay trong không trung, cơ thể hắn rơi xuống một tảng đá...

Hà Dĩnh hạ mình nhẹ nhàng trên một tảng đá lớn, cơ thể không hề bị tổn thương, hoàng bào vẫn sạch sẽ không hề bị vấy bẩn.

- Ngươi nghĩ có khả năng đánh bại ta sao, cơ thể ngươi còn non lắm.

Đôi mắt hắn nheo lại đầy căm giận, nếu có chết hắn cũng phải cứu bằng được cô và đứa con, hai tay hắn nắm chặt cố đứng dậy. Hà Dĩnh nheo con mắt nhìn đầy sự hào hứng và chờ đợi.

- Ngươi thật khá - Dứt lời Hà Dĩnh phóng xuất một tia sáng màu lam lạnh đánh thẳng về phía hắn, hắn hét lên một hơi tung mình lên cao biến thân thành một con rồng, Hà Dĩnh cũng nhanh chóng biến thân hai con rồng lao vào nhau cào cấu, cắn xé cả hai đều bị thương, móng vuốt cắm xuống lớp vảy màu vàng kim máu từ những khe vảy chảy ra, một tiếng gầm thét đau đớn cất lên khi một Kim Long dùng móng vuốt móc lấy mắt của Kim Long kia, Kim Long bị móc mắt đau đớn vùng vẫy nổi giận quẫy đuôi, dùng đuôi đập phá khiến cây cối ở gần những tảng đá bị vỡ vụn cuốn tung bụi mù, máu Kim Long reo rắc xuống dòng nước lốm đốm như những cánh hoa rồi hòa mình cùng dòng nước. Kim Long bị mất đi một con mắt há miệng khạc ra một luồng ánh sáng về phía Kim Long kia, kiến Kim Long đó chưa kịp né nên đá dính đòn, luồng ánh sáng như muốn thiêu cháy khiến Kim Long đau đớn gầm lên rồi thả mình từ trên cao rơi xuống đất, đất đá bay bụi mù, khi bụi mù tan đi xuất hiện một thân hình chi chít vết thương người đó không ai khác chính là hắn, còn Kim Long bị mất đi một con mắt chính là Hà Dĩnh. Khi hai Kim Long hiện thân khó mà phân biệt được bởi rất giống nhau. Hà Dĩnh trên khuôn mặt đau đớn dần tái xanh, tay kia che một bên mắt, máu trên mắt không ngừng chảy, Hà Dĩnh cũng bị thương không hề nhẹ bước chân đi loạng choạng. Hoàng bào phiêu trong gió mang theo mùi máu tanh.

- Ngươi... tên đáng chết, ta sẽ cho ngươi trải qua mùi vị đau khổ...

Năm ngón tay Hà Dĩnh co lại tạo ra một luồng ánh sáng đánh vào hắn, thân hình hắn văng lên cao rồi rơi xuống nằm yên không hề cử động, một đòn đánh trí mạng kết liễu đời hắn. Hắn đã chết nên không thể sát nhập được nhưng không sao điều đó không quan trọng, quan trọng chính là thời cơ mà Hà Dĩnh chờ đợi để khôi phục lại nội đan đang tới gần không phải vì một nguyên thần mà bỏ lỡ. Hà Dĩnh một lần nữa xuất ra một vòng tròn bao bọc lấy hắn sau đó phóng xuống dòng nước lạnh, hắn vĩnh viễn bị giam cầm dưới dòng nước băng lạnh lẽo và trở thành một xác ướp ngàn năm.

Hà Dĩnh xoay người trở vào bên trong động, loạng choạng đi tới bên trong một gian thạch thất, ngồi xuống một tảng đá màu trắng xung quanh lan tỏa khói, đôi mắt nhắm lại bắt đầu dưỡng thần để lấy lại nguyên khí đã mất đi.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu chỉ biết rằng vết thương trên mắt máu đã ngừng chảy và vết thương đã lành lại, duy chỉ con mắt không thể khôi phục lại được bởi nó đã bị hắn bóp nát.

Hà Dĩnh đứng dậy phất nhẹ vạt áo bước đi đến bên một gian thạch thất khác, ở gian thạch thất này rộng rãi hơn, giữa thạch động có một tảng băng ngũ sắc lớn màu trong suốt, bên trong tảng băng như thoắt ẩn thoắt hiện một dáng người nằm ngủ, một giấc ngủ ngàn năm nhưng nhìn kĩ đó chỉ là một tảng đá nhũ thạch tạo thành hình cô gái nằm ngủ bên trong tòa thạch băng.

Hà Dĩnh tiến về phía tảng đá, ở đó cô đang nhắm mắt ngủ một giấc ngủ say, Hà Dĩnh vuốt nhẹ tâm mi cô.

- Rồi nàng sẽ phải theo ta, nàng không thích hợp với nơi này, hãy trở lại nơi thuộc về hai ta.

Tay Hà Dĩnh di chuyển xuống bụng cô, đôi mày khẽ nhíu lại.

- Ngươi muốn chống đối ta sao, để xem ta diệt ngươi ra sao?

Hà Dĩnh phóng một tia sáng áp lên bụng của cô, đây là cơ hội tốt để diệt đứa nhỏ, Hà Dĩnh có thể cảm nhận được sinh khí của đứa trẻ phát ra, nếu để nó chào đời kế hoạch sẽ bị phá hủy.