Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 48: Kim long tái xuất



Các con số dần về đích càng chạy nhanh với tốc độ chóng mặt. Trong cơ thể hắn bắt đầu tạo thành một cảm giác lạ đang tích tụ ở lồng ngực, một sức mạnh tiềm ẩn đang hình thành.

- AAAAAAAA...

Hắn gồng mình ngửa mặt lên trần nhà hét một hơi như để xả cơn giận dữ, một luồng gió xoáy quanh người. Quần áo rách thành từng mảnh nhỏ rồi hóa thành tro tàn. Tiếng hét của hắn bay cao, bay xa... tất cả vạn vật đều bị tiếng hét đánh thức. Trên bầu trời đen tối bỗng một tia sét lóe sáng rồi phóng xuống cột thu lôi trên nóc ngôi biệt thự. Người dân trong thành phố đều đổ xô ra đường để xem sự kiện lạ vừa diễn ra. Chỉ trong ngày hôm nay hai tiếng gầm lạ cất lên. Vệ sĩ ở bên ngoài đều ngơ ngác nhìn nhau, một số người hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Hắn đang biến hình.

Khải Huy xoay người nhìn khi tiếng hét đó cất lên từ phía sau nghe thật kinh hãi. Đôi mắt Khải Huy không thể chớp khi nhìn thấy một con rồng ngay trước mắt, rồng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết hay trong những bức họa. Một con rồng màu vàng kim tuyệt đẹp.

Bầu trời liên tiếp xuất hiện đạo quang màu vàng kim đan chéo nhau thành hình một con rồng khổng lồ. Người dân vội vàng quỳ xuống khi Kim Long xuất hiện trên bầu trời. Một tiếng sầm rền vang rung chuyển đất trời bầu trời bắt đầu nổi cơn bão, người dân bắt đầu hoang mang nháo nhác như chim mất tổ vội vã đi tìm chỗ ẩn nấp. Phải chăng ông trời đang nổi giận.

Mây đen ùn ùn kéo đến trong đám mây một vầng hào quang chói rọi sáng rực tạo thành một lỗ hổng.

Bên trong ngôi biệt thự

Hắn - Kim Long tung mình vọt lên không, chiếc lồng sắt vỡ tung thành từng mảnh. Kim Long không to lớn chỉ to bằng cột nhà hoặc nhỏ hơn dài khoảng năm đến mười mét, xung quanh lớp vảy như vảy cá tỏa ra ánh hào quang sáng lấp lánh. Đôi mắt màu màu xanh như ngọc ẩn hiện đường tơ máu đầy phẫn nộ.

Kim Long lượn một vòng dùng đuôi quật thẳng vào người Khải Huy. Khải Huy vội né tránh nhưng vẫn bị lực tác động đến đánh bật văng ra xa. Chiếc hộp màu đen từ trong túi áo Khải Huy văng ra bắn vào đúng lệnh hủy chương trình xóa ký ức, do lực tác động mạnh nên máy móc bị chạm phát ra những tia lửa điện. Kim Long dùng móng vuốt túm lấy cô nhấc bổng lên. Khi chạm đến cô Kim Long bỗng hiện nguyên hình là hắn.

Hắn trên người không mảnh vải che thân, đôi mắt màu xanh đã trở nên bình thường. Bản thân hắn vẫn còn kinh hãi khi biến thành một con rồng. Khi thấy cô gặp nguy hiểm ý niệm trong tâm hắn rất lớn, hắn muốn mình trở nên cường đại rồi hắn cảm thấy một luồng nhiệt lưu thông trong cơ thể rất khác biệt khi hắn hét lên luồng khí tức trong cơ thể bùng phát.

Nhưng khi chạm đến cô luồng khí trong cơ thể tiêu tan khi đó hắn hoang mang không biết làm cách nào để trở lại nguyên hình của mình là một con người.

Hắn nhìn Khải Huy bị thương khá nặng ôm mình trên sàn nhà, đôi mắt vẫn không thể tin được nhìn hắn chằm chằm.

Hắn nhíu mày sau đó lấy áo choàng của Khải Huy móc gần đó mặc vào. Thật may hắn chưa phá hủy ngôi nhà, bởi hắn còn nhận thức cô đang ở đây.

- Cậu là...

- Nguyên thần số 9 - Hắn trả lời Khải Huy - Anh là số 8.

Khải Huy mờ mịt không hiểu. Đúng vậy chỉ có nguyên thần phân lập mới có được những kí ức của kiếp trước. Những nguyên thần khác khi còn phụ thuộc mọi suy nghĩ đều bị nắm bắt thao túng nhờ có vậy Hà Dĩnh mới có thể sát nhập linh hồn của họ lại thành một. Nhưng hắn thì khác, hắn không bị lệ thuộc vào Hà Dĩnh. Họ giống nhau ở hai điểm chính là khuôn mặt vóc dáng và mang trong mình dòng máu của loài rồng. Vì sao hắn biến thành rồng là bởi hắn mang trong mình máu của loài rồng, máu của hắn có khả năng khống chế người chỉ khi vào đêm trăng rằm máu mới có tác dụng, ngoài ra rất tầm thường như bao người. Khi cô gặp nguy hiểm dòng máu rồng thiêng tiềm ẩn mới thức tỉnh.

Một đạo quang từ trên cao phóng xuống người Khải Huy, một thân ảnh mặc long bào xuất hiện kèm theo tiếng cười.

- Lý Vương ta phải cảm ơn ngươi vì chuyện ngày hôm nay, ngươi làm tốt lắm ngươi đã giúp ta có thể thu phục được nguyên thần số 8. Haha... pháp lực của ta đã được cởi bỏ, điều này đồng nghĩa với việc Long tộc sẽ được hồi sinh.

Nam tử vung tay xuất ra một tờ giấy có kí tự loằng ngoằng hoa văn kì quái. Tờ giấy như một miếng lá bùa bay về phía Khải Huy, lá bùa phát ra tia sáng màu vàng để khống chế Khải Huy. Thân hình Khải Huy lập tức ngồi thiền dưới sự điều khiển của nam tử. Tư thế nam tử và Khải Huy là song tu, đạo quang phát tán xung quanh nam tử, nam tử biến thành một làn khói trắng xuyên thẳng vào giữa tâm mi của Khải Huy. Khải Huy rùng mình một cái rồi từ từ mở mắt. Trước mặt Khải Huy thân hình của nam tử biến thành những khối đá màu trắng trong đang dần tan chảy.

- Băng...

- Không sai, linh hồn tan vốn trú ngụ trong băng tuyết, đó chỉ là thân thể tạm thời, hiện tại ta đã trở về với chính bản thân của ta - Nam tử bây giờ là Khải Huy từ từ mở mắt rồi lên tiếng.

Hắn không ngờ tới Khải Huy lại chính là thân thể của nam tử. Thân thể và tâm là hai thứ không thể tách rời, hèn chi hai người có bộ mặt giống nhau như hai giọt nước. Các nguyên thần khác đều được nam tử cho mang nhiều bộ mặt khác nhau để dễ kiểm soát duy chỉ có tâm và thân không thể thay đổi khi lệnh bài và chìa khóa bị vỡ.

Nam tử - Khải Huy dùng tay vuốt nhẹ vết thương lập tức lành lặn khóe môi khẽ nhấc nhìn hắn.

- Một phần cũng nhờ ngươi biến thân đã giúp ta xâm nhập thể xác một cách dễ dàng. Tiếp đến ta có thể thu phục ngươi.

Đôi mắt Khải Huy nhìn vào cô đang nằm trong lòng hắn, đôi mày khẽ nhíu lại.

- Nàng sẽ lại đi theo ta yêu ta như trước.

Khải Huy tiến lên hắn vội lùi về sau ôm chặt cô trong tay:

- Ngươi định chống đối ta sao?

- Tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào đem cô ấy đi, lần trước.chính anh là kẻ muốn hại đứa bé.

- Ngươi thông minh hơn ta nghĩ, không sai ta muốn loại bỏ nó, tuy ngươi là do ta tạo ra nhưng ngươi lại muốn thoát khỏi ta vì vậy đứa bé đó ta phải loại bỏ.

- Dù có mất cả tính mạng, tôi tuyệt đối không thể để bất cứ điều gì xảy ra với vợ con của tôi.

- Vậy thì đợi xem ngươi sẽ đối phó với ta ra sao.

Dứt lời Khải Huy vung tay phóng một tia sáng trắng về phía hắn, hắn nhanh nhẹn né tránh, nơi hắn vừa đứng bị lực đánh trúng, chiếc bàn nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ.

- Khá lắm, ta xem ngươi còn có thể né thoát được không?

Khải Huy liên tiếp tấn công, sự nhanh nhẹn bị hạn chế bởi trên tay còn có cô, hắn phải cẩn thận nếu không sẽ bị thương cô. Một đòn đánh trúng khiến toàn thân hắn bị trấn động. Có thể nói rằng nội lực của Khải Huy rất thâm hậu. Hắn bị xô về một góc nhưng vẫn không chịu buông cô, toàn thân hắn rã rời. Khải Huy tiến dần về phía hắn, ánh mắt nhìn hắn đầy sự phẫn nộ.

- Ngươi càng khiến ta ngày càng bội phục ngươi vì sao ngươi luôn chống đối ta. Ta thật sai lầm khi đã phân tán ngươi. Nếu biết có ngày này, ta tuyệt đối sẽ không phân tán toàn bộ nguyên thần xuống nhân gian đầu thai làm kiếp người.

- Điều này tôi phải cảm ơn anh, nhờ có anh mới có tôi ngày hôm nay nhưng tôi cũng xin nói với anh một điều anh nên nhớ cho kĩ, tôi là tôi do cha mẹ tôi sinh ra chứ không phải do anh tạo ra.

Khải Huy nhíu mày, không một lời cảnh báo vung tay về phía hắn tấn công, luồng sát khí từ cơ thể Khải Huy bắn ra bốn phía tạo thành một trận phong nhỏ càn quét mọi thứ xung quanh.

Một luồng sáng trắng từ tay Khải Huy phóng tới. Hắn luống cuống tìm nơi để né tránh nhưng không kịp nữa, hắn chỉ kịp xoay người dùng tấm thân bảo vệ che chắn cho cô.

Chiếc hộp màu đen nằm lăn lóc dưới chân hắn bỗng nhiên phát ra một tia sáng màu bạc lấp lánh bao trùm lấy hắn và cô.

"Kết giới" hắn và Khải Huy đều thốt lên cùng một lúc. Khải Huy vội thu chiêu tránh luồng sáng bạc nhưng không còn kịp khi bị tia sáng bạc và luồng công lực phóng đi nay bị tác động lại. Khải Huy bị đánh bật ra xa bay một vòng trên không sau đó tiếp đất một cách nặng nề. Máu từ miệng phun ra bắn vào rèm cửa màu trắng, trên rèm màu trắng biến thành những chấm hoa văn màu đỏ rất đẹp mắt.

- Hừ! Ngọc Băng... ồ, không...

Khải Huy bỗng kêu lên khi nhìn thấy bản thân như một tờ giấy bị ngọn lửa thiêu cháy, cháy tới đâu hóa thành tro tàn đến đấy cho tới khi Khải Huy biến mất không để lại một dấu tích.

Hắn ngơ ngác nhìn chiếc hộp màu đen dưới chân, đây là chiếc hộp mà Khải Huy đưa cho cô ở khách sạn Hàm Cá Mập nhưng đã bị hắn gạt đi. Chiếc hộp này Khải Huy luôn đem theo bên mình. Hắn mở hộp quà, bên trong chỉ là một chiếc châm màu trắng trong suốt rất bình thường không có một điểm gì đặc biệt.

Đây là Ngọc Băng sao? Thứ mà Hà Dĩnh tìm là đây. Hắn hiểu vì sao Khải Huy chưa bị sát nhập. Hà Dĩnh không thể tiếp cận được Khải Huy vì trên người Khải Huy có Ngọc Băng. Ngọc Băng sẽ thức tỉnh khi cảm nhận được luồng sát khí kết hợp với tình cảm. Trên người Hà Dĩnh luôn có luồng sát khí vây quanh đó là nguyên do tại sao Hà Dĩnh không thể tiếp cận được Ngọc Băng. Ngọc Băng sẽ cảm nhận luồng linh khí quen thuộc đó là tình yêu. Nhai Tệ tạo ra Ngọc Băng cũng chỉ vì muốn bảo vệ người mình yêu. Khi hắn bảo vệ cô Ngọc Băng đã cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt chính tình yêu đó đã đánh thức Ngọc Băng thức tỉnh sau mấy nghìn năm mất hết linh khí.

Muốn tiếp cận được Ngọc Băng ít nhất cũng phải thuần thục được hắn để sát nhập vào Khải Huy. Hắn sẽ không để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không.

Hắn nắm chặt Ngọc Băng trên tay. Đôi mắt lặng lẽ nhìn người vẫn nằm im trong lòng, hơi thở vẫn đều đặn như ngủ say. Hắn nhíu mày không biết Khải Huy đã tiêm thuốc gì cho cô khiến cô ngủ say như vậy.

- Thanh Nhã - Hắn gọi tên cô, chưa bao giờ hắn gọi tên cô nhẹ nhàng tha thiết như vậy - Tôi sẽ bảo vệ em, không một ai có thể đem em rời xa tôi. Tôi là tôi, tôi không phải là Hà Dĩnh tôi là Lý Nam Vương là chồng của em.

Bên ngoài.

Vệ sĩ hai bên nhìn chằm chằm vào cánh cửa rất muốn chạy vào trong xem chuyện gì diễn ra ở trong đó nhưng họ không thể nào dịch chuyển được đôi chân. Không phải vì sợ quá sợ mà chân họ nhấc không lên là vì, chân của họ như ai đó đã giữ chặt nên không thể dịch chuyển, họ chỉ biết nhìn chằm chằm sau cánh cửa và hy vọng chủ nhân của mình sẽ được an toàn.

Cánh cửa im lìm cuối cùng cũng chịu mở ra. Dưới bóng điện mờ nhạt thân hình cao lớn xuất hiện, tà áo choàng màu trắng nhẹ phiêu theo gió, hắn như một vị thần tiên hạ phàm.

Vệ sĩ nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm còn phía bên kia vệ sĩ trở nên lo lắng bởi họ vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân của mình xuất hiện.

Hắn loạng choạng tiến lên phía trước vệ sĩ lúc này mới cử động được tay chân ùa lên phía trước giúp đỡ. Còn vệ sĩ của Khải Huy lao vào bên trong để tìm kiếm chủ nhân của mình.

Hắn nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc rơi xuống trán. Cô vẫn nhắm đôi mắt, dường như không muốn tỉnh lại cứ nhắm mắt ngủ một giấc dài. Hắn rất sợ cảm giác cô cứ nhắm mắt như vậy cứ như cô không muốn nhìn thấy mặt hắn, một đêm đối với hắn dài vô tận cảm giác như mấy thế kỷ đã trôi qua.

Bảo Nam nhìn thấy hắn như vậy thầm lắc đầu. Tình yêu là gì khiến con người ta thay đổi đến không ngờ. Hắn vì cô mà như vậy một đêm chưa trôi qua mà hắn đã trở nên già trông thấy, trên gương mặt trơn bóng xuất hiện râu ria đang nhô lên khỏi làn da mịn.

- Ông nên nghỉ ngơi một chút, vết thương trên người ông cần điều trị - Bảo Nam lên tiếng nhắc nhở.

- Đến bao giờ vợ tôi tỉnh lại - Hắn không đáp ứng lời nói của Bảo Nam mà hỏi ngay sang câu khác.

- Hai ngày sau.

- Lâu vậy.

- Xin lỗi tôi đã cố hết sức, tôi chỉ có thể làm được vậy. Bởi trong não phu nhân còn dư âm sót lại của Tiên dược, đây là loại dược thúc đẩy não bộ hoạt động lấy lại mọi ký ức liên kết với cỗ máy xóa ký ức để tẩy não, do dừng đột ngột nên não phu nhân có ảnh hưởng chút ít chậm thì bốn ngày còn nhanh thì hai ngày phu nhân sẽ tỉnh lại.

- Được rồi lui ra đi - Hắn phất tay cho lui ra ngoài.

Bảo Nam muốn nói gì đó nhưng lại thôi nhìn hắn một lần nữa rồi đóng cửa phòng lui ra ngoài.

Trong lòng Bảo Nam cảm thấy buồn và chống vắng khi Bảo An đã về một nơi mà cậu ta cho rằng sẽ hạnh phúc. Hai người họ tuy hay cãi nhau nhưng họ lại rất tâm đầu ý hợp trong nghề thầy thuốc. Nếu Bảo Nam không nghiên cứu ra dược tình mọi chuyện sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện diễn ra đều do một chữ tình mà tạo thành, số phận của mỗi người khác nhau khi bị vướng vào tình ái, kẻ hạnh phúc, người đau khổ...

Không chỉ riêng Bảo Nam đau lòng mà tất cả anh em trong đội vệ sĩ đều đau lòng khi một người bạn cùng chung sống hoạn nạn vui sướng có nhau. Họ cùng gắn bó với nhau rất nhiều năm vui buồn, đau khổ, gian nan họ đều bên nhau cùng nhau vượt qua.

Hắn vuốt nhẹ gương mặt cô miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, bàn tay hắn chỉnh lại tư thế để cô ngủ thoải mái hơn. Tay hắn dừng lại bên người cô bởi có một vật gì cứng cáp bên cạnh hông, hắn vén áo lên xem. Hắn giật mình khi nhìn thấy Bích Huyết. Tay hắn run run, đôi mày bỗng co lại suy nghĩ gì đó, hắn để Bích Huyết vào vị trí cũ.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Đôi mắt cô từ từ hé mở. Cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là đèn chùm hình cây nến pha lên, bên trong phát ra ánh sáng êm dịu. Cô khẽ cựa mình cảm thấy vướng dưới tay khi nhìn xuống thấy một người nắm tay cô rất chặt đang ngủ gục bên cạnh. Cô nhíu mày để nhớ lại, cũng bởi cử động nhẹ của cô khiến hắn thức tỉnh hắn dụi mắt rồi chớp mắt nhìn cô. Trong lòng hắn vui mừng khi nhìn thấy cô đã tỉnh, hắn ôm chặt lấy cô trong sự vui mừng và hạnh phúc.

- Cảm ơn trời, cuối cùng em cũng chịu tỉnh. Tôi lo cho em quá!

- A, buông ra - Cô hét lên đánh mạnh vào vai hắn.

Hắn buông ra nhìn cô, cô lùi vào trong góc tường trong đôi mắt cô hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn. Đúng vậy cô rất sợ khi nhìn thấy khuôn mặt hắn - Lý Nam Vương đã trở lại. Khuôn mặt này đã ám ảnh cô suốt một thời gian cũng chính khuôn mặt này đã đầy đọa cô ra nông nỗi này. Không những thế cô còn mang đứa con của kẻ từng gây cho cô nhiều tổn thương, nhiều đau khổ. Cảm giác của cô lúc này rất khó tả. Uất ức, tức giận, sợ hãi đều có. Uất ức vì trong suốt một thời gian dài cô không hề hay biết hắn là Lý Nam Vương không những thế hằng đêm vẫn ngủ cùng giường đắp chung chăn... tức giận vì bản thân không nhận ra sớm hơn, tức giận vì hắn đã lừa gạt cô trong thời gian dài, nếu không có ngày hôm nay không biết bản thân cô còn ngu ngốc đến bao giờ nữa, cô tự trách móc bản thân mình quá ngu muội rõ ràng hắn đã ngầm nói ra thân phận của hắn cho cô biết. Cô cũng tức giận luôn cả Vương Đình đã lừa dối cô, cô nhớ lại ánh mắt khi ở Khách sạn Hoa Anh Đào và những lần gặp khác, ánh mắt của Vương Đình nhìn cô rất lạnh nhạt cô vẫn cảm nhận có điểm quen thuộc nhưng cô không nghĩ tới đó lại là Vương Đình.

Cô cảm thấy cả thế giới này dường như rất muốn đem cô ra làm trò cười, tại sao không ai rơi vào trường hợp như cô mà người đó nhất thiết phải là cô, mọi rắc rối mọi khổ đau... nếu đã chết đi thì đừng cho linh hồn sống lại để rồi linh hồn cô bỗng trở thành một con ngốc cho những kẻ khác mua vui chà đạp. Giờ đây cô không biết mình phải làm sao, cô vẫn không thể chấp nhận hay tiếp thu nổi bản thân mình từng thân thiết với hắn, vậy đứa con nó sẽ ra sao đây. Khi cô đã chấp nhận đứa bé thì sự thực chớ trêu đứa bé lại là con của Lý Nam Vương cô rất muốn vứt bỏ nó. Cô sẽ phải làm gì với đứa bé?

Nhìn cô sợ hãi khiến hắn cảm thấy đau lòng, điều mà hắn sợ bấy lâu nay đã thành hiện thực. Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay hắn sẽ không phải đối diện ánh mắt sợ hãi của cô, cho dù cô có đối xử với hắn ra sao, hắn nhất quyết không buông tay, sẽ nắm tay cô đi hết quãng đường còn lại.

- Xin ông tha cho tôi - Cô cúi lạy khi hắn tiến ngồi gần bởi cô không còn đường nào để lui - Xin hãy tha cho tôi, ông bảo gì tôi cũng nghe nhưng xin ông đừng đem tôi cho con thú...

Cô vẫn còn sợ hãi về Khổng Tinh. Nhìn thấy hắn cô sẽ liên tưởng đến hắn sẽ đem cô cho Khổng Tinh, hắn ôm chặt lấy thân hình cô.

- Xin lỗi, rất xin lỗi em, mọi lỗi lầm tôi gây ra cho em tôi sẽ đền bù lại. Thanh Nhã à! Xin em đừng xa lánh tôi, xin em đừng dùng đôi mắt sợ hãi nhìn tôi, xin em đấy tôi biết mình đã phạm phải một sai lầm không thể nào cứu vãn được, em hận tôi, em mắng tôi hoặc em có thể dùng Bích Huyết đâm chết tôi cũng cam lòng, tôi chỉ xin em một điều đừng xa lánh tôi rất sợ, tôi rất sợ em vĩnh viễn rời xa tôi, tôi sợ rồi một mai đây tôi sẽ mất em. Tôi sợ nhất chính là phải quay trở lại với chính bản thân mình khi em biết tôi đã gạt em không biết cảm giác của em sẽ như thế nào, tôi chưa bao giờ biết sợ điều gì bây giờ tôi đã biết sợ, tôi sợ sẽ mất em. Tôi không cần em tha thứ đó là hình phạt mà tôi phải nhận.

Hắn cảm nhận được toàn thân cô run kịch liệt, hắn ôm chặt cô hơn. Đầu óc cô trống rỗng vì sợ mà cô ngất đi trên tay hắn. Hắn hốt hoảng kêu gào Bảo Nam. Chưa đầy 5 phút Bảo Nam đã có mặt để chuẩn mạch cho cô.