Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 45: Dược tình hóa giải



Thành phố đã lên đèn. Lâu rồi cô không có dịp nhìn ngắm cảnh vật trên những con đường thẳng tắp dãy hàng cây, lâu lắm rồi cô không còn nhìn thấy mọi hoạt động ở thành phố Z, những con người ở nơi đây họ luôn bận rộn dù bận rộn đến đâu cuối tuần họ cũng dành một chút thời gian cho gia đình bé nhỏ của mình, với những người làm cha mẹ họ thường đưa đón con đi chơi hoặc làm những món ăn mà gia đình mình yêu thích.

Chiếc xe vẫn lao vụt đi một cách nhanh chóng, mải suy nghĩ nên cô không để tâm tới người tài xế, đôi mắt cô vô tình nhìn lên kính chiếu hậu cô không khỏi giật mình khi người đó là Bảo An.

- Bảo An - Cô buộc miệng lên tiếng - Sao lại là anh.

- Không là tôi lẽ nào là ma à? - Bảo An lạnh lùng đáp lại.

- Anh làm gì ở đây.

- Bám theo cô.

- Bám theo tôi (?)

Bảo An mở cửa xe bước ra, cô cũng mở cửa bước ra theo sau. Đảo mắt nhìn xung quanh, trước mắt cô là một căn hộ cất trên một mô đất khá rộng, toàn bộ ngôi nhà đều được làm bằng gỗ giản dị nhưng không kém phần sang trọng, trước cửa nhà có chiếc xích đu màu nâu cùng một giàn hoa tím. Cách đó không xa có một vài chậu hoa lan đang nở ra những bông hoa màu vàng, cô nhìn xung quanh một lượt rồi quay sang hỏi.

- Anh đưa tôi tới đây làm gì?

- Cô giả vờ ngu ngốc hay sao vậy, đối với cô thứ tôi muốn là gì cô tự hiểu.

- Máu... Máu sao? Vương Đình sao rồi.

- Sắp chết rồi, tại cô cả.

- Anh ta đang ở đâu - Cô lo lắng nắm lấy tay Bảo An nhưng bị hất mạnh. Bảo An nắm lấy cổ tay cô khi cô loạng choạng gần bị ngã. Trong giọng nói Bảo An mang theo sự thù hận.

- Nếu cô không dùng Bích Huyết đâm chết Lý Nam thì tôi sẽ lấy máu của cô, đừng có oán tôi quá độc ác, tôi không thể để cho Vương Đình bị dược tình hành hạ như vậy mãi.

- Nhưng... Lý Nam từng hứa sẽ chữa cho Vương Đình...

- Đợi đến ngày 15 Vương Đình sẽ càng thống khổ, đi đến quyết định này tôi biết mình sẽ chết Lý Nam sẽ không buông tha, trước khi chết tôi phải trị xong bệnh cho Vương Đình, xin lỗi bất đắc dĩ tôi phải làm như vậy.

Bảo An lôi cô vào trong nhà, cô vội lên tiếng: - Khoan đã cho tôi hỏi Bích Huyết anh do đâu mà có.

- Cô muốn biết đến Đam Mê mà tìm hiểu sẽ có câu trả lời cho cô.

Cô cảm thấy hoang mang lo sợ, thực lòng mà nói cô rất muốn cho Vương Đình máu nhưng cô lại nghĩ đến đứa bé khi bị giết đi một cách tàn bạo. Cô không hiểu mình đã làm điều gì sai mà tại sao luôn bị những điều không hay đổ lên đầu, cô đang lo lắng sợ hãi trong lòng.

- Anh...anh định làm gì? - Cô lo lắng khi Bảo An đưa cô vào trong một căn phòng.

- Làm gì cô sẽ biết ngay thôi, cô nhìn đi.

Bảo An chỉ tay vào trong một bồn gỗ to, bên trong là một thân ảnh ngồi trong đó ngâm mình trong thảo dược, thân hình tiều tụy thấy rõ, trên làn da trắng xuất hiện khá nhiều chấm màu đen nhỏ.

- Anh...anh ta bị sao vậy - Cô trở nên sợ hãi.

- Bị sao cô thừa hiểu còn gì, dược tình nếu càng nghĩ đến người mình yêu sẽ càng thống khổ điều đó sẽ kích thích dược tính phát triển nhanh hơn, độc tính trên cơ thể Vương Đình phát triển nhanh hơn dự tính, hiện tại đang trong thời gian hoại tử.

- Hoại...hoại tử...vậy có nghĩa là...sẽ...

- Sẽ chết theo một chu kỳ trong tháng, cảm giác đau đớn vô cùng, đau hơn khi nhìn thấy cơ thể mình bị rách nứt cảm giác này kéo dài trong một tuần, sau một tuần sẽ lịm đi khoảng ba ngày, ba ngày sau tỉnh lại cơ thể trở lại như cũ sang tháng sau cũng vậy dược tình cứ vậy mà phát tác, cảm giác muốn chết không được sống không xong nếu là người thường sẽ chết khi dược phát nhưng Vương Đình rất khác người khi tôi phát hiện ra nhóm máu của Vương Đình có điểm gì đó khác thường. Hiện tại cậu ta vừa trải qua cái chết đầu tiên, tôi phải tìm đủ mọi dược liệu nhằm giảm cơn đau cho cậu ta. Mấy ngày nay tôi luôn bám theo sau cô để tìm cơ hội tiếp cận nhưng đáng tiếc Lý Nam giám sát cô quá chặt. Hôm nay gặp được cô tôi sẽ không dễ gì bỏ qua cơ hội. Hãy uống viên này vào đi.

Bảo An đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, cô do dự không biết phải làm cách nào, liệu uống vào có làm hại cho đứa bé không, đứa bé không làm ra tội tình gì mà phải gánh chịu lấy hậu quả như vậy.

- Liệu nó có ảnh hưởng đến đứa bé không?

- Tôi không dám chắc thứ tôi cần chính là tam huyết lưu thông trong người cô.

- Tam huyết nhưng mà, đứa bé này không phải là của Lý Nam Vương...

- Tôi không đủ kiên nhẫn để giải thích, phải hay không rồi cô sẽ biết, không còn nhiều thời gian nữa nếu không tiến hành nhanh một chút Lý Nam Vương sẽ đến.

Bảo An không muốn nói thêm bèn túm lấy tay cô nhét viên thuốc bỏ miệng, vì bất ngờ cô không kịp phản ứng, thuốc đến miệng chưa kịp nuốt đã tan. Trong hoàn cảnh này cô không biết mình phải làm sao, một mặt cô rất lo cho Vương Đình mặt khác cô cũng lo cho đứa bé nếu không có đứa bé sẽ khiến cô không lo lắng như vậy. Nếu cô dũng cảm hơn cô sẽ đối diện với Lý Nam Vương để giết chết hắn lấy máu chữa trị cho Vương Đình, hoặc là...

Đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó nhưng mà đầu óc cô bỗng trống rỗng khi biết thuốc đã có tác dụng.

- Đầu óc cô phải ở trạng thái vô có như vậy tam huyết mới có tác dụng.

Đúng vậy, trong não cô hiện giờ trống rỗng không có một suy nghĩ hay tạp niệm nào hình thành, trong đầu rất thuần khiết. Mọi việc diễn ra trước mắt cô nhìn thấy, nhận thấy nhưng bộ não lại không tiếp thu toàn bộ đều bị đẩy ra ngoài.

Bảo An chuẩn bị một số vật dụng cần thiết để trên bàn, chuẩn bị xong mọi thứ mới bế Vương Đình ra khỏi bồn thuốc cho nằm trên một chiếc giường trải ga màu trắng, những viết thương trên da đang dần bình phục nhưng còn vài chỗ vết thương vẫn chưa khép miệng, miệng vết thương vẫn đỏ để lộ thịt bên trong lớp da. Bảo An gắn một số máy móc vào tay Vương Đình.

Sau khi uống thuốc vào người cô trở nên cứng như tượng đá chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ. Bảo An cầm lấy ống dẫn truyền cắm vào tay cô, dòng máu đỏ cứ như vậy được dẫn qua người Vương Đình.

Bảo An ngồi xuống bên cạnh những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mái tóc Vương Đình sang một bên. Bàn tay lướt chạm nhẹ lên khuôn mặt, có thể thấy đối với Vương Đình Bảo An đã hao tâm tổn khí rất nhiều để nghiên cứu ra phương pháp giải trừ dược tình.

- Vương Đình, tôi hy vọng cậu sau này sẽ sống tốt hơn. Tôi rất muốn đứng bên cậu mãi mãi nhưng tôi không thể, tôi bị mắc một căn bệnh mà không ai có thể chứa lành lặn cho tôi trừ cậu ra, cuộc sống như vậy thật đau khổ sự chịu đựng của tôi đã quá giới hạn, tôi rất mỏi mệt, tôi muốn buông xuông mọi thứ để đi đến một nơi thuộc về mình, ở đó tôi có thể dõi theo cậu hàng ngày. Mọi chuyện tôi làm tất cả đều vì cậu, đi đến quyết định này tôi không hề hối hận.

Bảo An nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy đi vào phòng tắn rửa, cảm giác mệt mỏi lúc này chợt biến mất thay vào đó là một tâm trạng thoải mái như vừa chút được một gánh nặng trên vai, đã bao tháng nay Bảo An quên ăn quên ngủ vất vả ngược xuôi để tìm kiếm đủ các loại dược liệu điều trị cho Vương Đình trong những lần dược tình phát, nhìn Vương Đình đau đớn trái tim Bảo An càng đau hơn, hẳn không ai có thể hiểu được nỗi đau mà Bảo An đang chịu đựng.

Tắm rửa xong Bảo An lựa chọn cho mình một bộ quần áo đẹp nhất rồi mặc vào, bộ vets màu trắng vừa vặn ôm lấy cơ thể mảnh khảnh khiến Bảo An càng thêm nhỏ bé. Bảo An liếc nhìn cô trên gương mặt trắng hồng dần chuyển xang màu xanh khi bị mất máu, cơ thể Vương Đình cần một lượng máu nhất định mới có thể điều trị được dược tình. Đôi mắt cô cứ nhìn Vương Đình đăm đăm nước mắt theo đó cứ chảy ra nhưng trong đầu óc cô không suy nghĩ được gì bởi bị dược phát tán khống chế mọi cảm xúc chỉ có nước mắt vô cảm lặng lẽ tuôn rơi. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn gục ngã nhưng đôi chân vẫn đứng vững như tượng thạch không hề lay chuyển.

- Nếu may mắn đứa bé còn sống sót, nhưng tôi vốn là kẻ nhân từ so với những gì cô đã làm, miệng cô nói ra cô đã làm được chưa, tất cả lỗi lầm đều do cô mà ra vì vậy cô không nên trách tôi, có trách thì trách cô - Dứt lời Bảo An nhét một viên thuốc vào miệng cô rồi nói tiếp:

- Thuốc có tác dụng bảo vệ thai nhi khỏi bị tổn thương tạm thời, lúc nữa Bảo Nam sẽ tới trị cho cô, hắn giỏi nhất về lĩnh vực này.

Những vết thương trên người Vương Đình đang có dấu hiệu phục hồi một cách nhanh chóng điều này khiến Bảo An không ngờ tới duy chỉ có miệng vết thương nơi ngực phải, nơi mà Vương Đình đã tự đâm vào khi bị phạt, miệng vết thương vẫn rỉ máu lộ rõ thịt bên trong lớp da.

Một điều thấy rõ tình yêu của hắn dành cho cô rất sâu đậm cũng như Bảo An đối với Vương Đình. Dược tình đang dần hóa giải một cách nhanh chóng chỉ ít phút nữa thôi Vương Đình sẽ tỉnh lại. Mồ hôi trên trán Vương Đình bắt đầu xuất hiện. Bảo An rất vui mừng khi nhìn thấy sắc mặt Vương Đình trở nên hồng hào.

Bảo An nắm lấy tay Vương Đình vui mừng khôn xiết, cuối cùng dược tình cũng được hóa giải Vương Đình đã thoát ra cảnh đau đớn. Bảo An rút mũi kim ra khỏi tay Vương Đình khi nhìn thấy máu từ ống truyền dịch bị đẩy lùi lại, dược tình đã được hóa giải. Sức mạnh của tình yêu có thể hóa giải được mọi thứ khiến Bảo An không thể ngờ tới. Tình yêu của hắn và Vương Đình dành cho cô càng nhiều dược tình càng hóa giải ở mức độ nhanh chóng.

Đầu ngón tay Vương Đình cử động nhẹ khiến Bảo An vui mừng rơi nước mắt.

- Vương Đình, Vương Đình - Bảo An lay nhẹ vai Vương Đình trong sự vui mừng.

Vương Đình từ từ mở mắt, cảnh vật trước mắt hiện rất mờ nhạt dần dần nhìn thấy rõ, đôi mắt không thể che dấu sự thống khổ mỏi mệt, trong đôi mắt hiện rõ sự hốt hoảng hoang mang. Trong giấc mộng Vương Đình nhìn thấy cô dính đầy máu. Cảm giác đau đớn không thể tả xiết khi biết được những lần dược tình phát Bảo An đã lấy máu để đều chế thành những viên giải dược vậy mà lâu nay Vương Đình vẫn không hay biết. Nếu không bị phát hiện hẳn Bảo An sẽ còn dấu. Sự thực bị phơi bày một cách tàn nhẫn khiến Vương Đình trở nên đau đớn dược tình vì thế mà phát tác mạnh. Cơn đau khi dược tình phát không bằng sự đau đớn khi biết sự thực. Những vết thương nơi cổ tay của cô là do lấy máu chứ không phải do cô bị ngã như cô từng nói...

Không những vậy Vương Đình còn ép Bảo An lấy dược và không thèm nghe lời cảnh báo của Bảo An. Hối hận, giằn vặt, trách móc, hận bản thân...đó là tâm trạng của Vương Đình hiện tại.

- Vương Đình - Bảo An nắm lấy tay Vương Đình.

Vương Đình gạt ra cố gắng ngồi dậy nhưng Bảo An đã cản lại, tuy rằng trong lòng Bảo An đau đớn nhưng cũng không trách Vương Đình. Bảo An biết Vương Đình vẫn còn giận cho dù Vương Đình có giận, có hận đi nữa Bảo An vẫn thấy vui, bởi vì hận mới khiến Vương Đình không bao giờ quên đi một người.

- Cậu chưa thể ngồi dậy được sức khỏe cậu còn yếu.

- Tôi muốn đi tìm cô ấy.

- Không phải tìm, kia kìa - Bảo An lạnh lùng chỉ tay về phía cô.

Cô vẫn đứng lặng im như tượng, ánh mắt vui mừng nhìn Vương Đình nhưng trong ánh mắt vui mừng kèm theo những giọt nước mắt trong suốt, khuôn mặt trắng bệch. Nơi cổ tay vẫn cắm ống dây truyền, máu theo đó vẫn chảy ra thành một vũng dưới sàn.

- Huyền Chi - Vương Đình xô Bảo An sang một bên.

Đúng lúc ấy bên ngoài một thân ảnh cao lớn đạp cửa đi vào, cánh cửa gỗ bay ra va vào tường. Hắn một thân màu đen xuất hiện theo sau còn có một vài người vệ sĩ.

Sau khi biết cô nhảy lên xe Bảo An hắn vội vã đuổi theo nhưng vì có chiếc xe tải chặn lại nên mất dấu. Không những vậy hắn cảm nhận có nguồn năng lượng khống chế khiến hắn không thể kiểm soát được bản thân khó khăn lắm hắn mới thoát ra khỏi luồng ma lực.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn trở nên hốt hoảng. Bằng một sức mạnh tiềm ẩn hắn phi nhanh với tốc độ chóng mặt về phía cô đánh bật Vương Đình bay ra xa văng vào tường. Một ngụm máu hình vòng cung vẽ lượn một vòng từ trong miệng Vương Đình phun ra. Những giọt máu rơi vãi dưới sàn thành những chấm đỏ có nhiều kích cỡ hình thù lạ mắt.

- Vương Đình - Bảo An lao tới bên.

Còn hắn vội ôm lấy cô nhưng thân hình cô vẫn đứng như tượng: - Thanh Nhã, Thanh Nhã...đứng đó làm gì kêu người. Bảo Nam đâu.

Hắn trở nên cáu gắt đám thuộc hạ khi đứng ngây ra nhìn hắn, hẳn màn phi thân như phim kiếm hiệp khiến vệ sĩ hú hồn đứng tim vì chủ nhân của mình.

Hắn thực sự hoang mang lo lắng, tuy lo lắng nhưng hắn vẫn đủ bình tĩnh để xử lý vết thương trên tay cô.

- Tôi đây - Bảo Nam phanh chân thắng gấp và nhanh chóng bắt tay vào công việc. Nhưng ánh mắt Bảo Nam liếc nhìn Bảo An một lần, ánh mắt Bảo Nam phức tạp, mọi chuyện đến nước này cũng một phần do Bảo Nam mà ra, nếu không vì điên khùng mấy phút mà điều chế ra dược tình mọi chuyện sẽ không đi đến thảm kịch như ngày hôm nay.

Hắn ôm chặt lấy cô khi cơ thể cô đã được uống giải dược, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, hắn thực sự rất sợ, hắn sợ cô vĩnh viễn rời xa hắn mà đi.

- Cô ấy thế nào - Hắn nóng lòng hỏi.

- À...

- Thế nào? - Hắn quát.

- Mất khá nhiều máu, sức khỏe có thể là...

- Muốn tôi rút gân cậu ra bây giờ không.

- Được rồi, ông có thể làm ơn để cho cô ta nằm xuống ông cứ ôm như vậy khiến tôi khó mà điều trị được.

Hắn cho cô nằm xuống. Bảo Nam mau chóng bắt tay vào việc, chậm một giây chắc hắn rút gân ra mất.

Ánh mắt hắn hằn lên những đường tơ đỏ khi nhìn về phía Bảo An và Vương Đình. Bàn tay hắn nắm chặt lại trong lòng hắn hiện thời bừng lên một ngọn lửa giận dữ. Một luồng khí lạnh từ cơ thể hắn toát ra khiến mọi người cảm thấy rét run. Vương Đình vẫn nằm tại chỗ hẳn do bị va chạm mạnh, thấy hắn dần đi đến Vương Đình cố đứng dậy. Bảo An vội đứng ra che chắng trước mặt.

- Lỗi không phải do cậu ta, tất cả là do tôi, một mình tôi chịu trách nhiệm là đủ rồi.

- Tất cả đều do tôi - Vương Đình kéo Bảo An sang một bên - Nếu tôi không ép cậu ta lấy máu của cô ấy...

- Vương Đình không hề hay biết khi tôi lấy máu của Thanh Nhã điều chế ra dược giảm cơn đau khi dược tình phát - Bảo An vội cướp lời Vương Đình.

Giữa lúc ấy từ trong miệng Bảo An phun ra một ngụm máu, cơ thể mảnh khảnh không đứng vững lùi về sau may có Vương Đình đỡ.

- Cậu làm sao vậy - Vương Đình lo lắng lay vai Bảo An.

- Tôi không sao - Giọng Bảo An yếu ớt trả lời rồi khụy xuống.

- Bảo An - Vương Đình ôm lấy cơ thể của Bảo An. Khóe môi Bảo An xuất hiện máu đen khi ho khan.

- Cậu uống độc dược sao - Vương Đình trở nên khẩn trương - Giải dược đâu.

Vương Đình lục lọi trong túi áo của Bảo An. Bảo An nắm lấy tay Vương Đình.

- Không có giải...khụ...khụ...dược...

- Tại sao cậu lại uống thuốc độc? Là vì tôi đúng không?

- Không phải, tôi biết mình không thể sống lâu hơn được nữa, trước khi rời đi tôi không yên tâm một điều...khụ...khụ...cậu...cậu ôm tôi một lúc được không?

- Được...được cậu muốn tôi ôm cậu trong bao lâu cũng được, cậu là thầy thuốc giỏi nên cậu sẽ không sao đúng không.

Vương Đình chưa bao giờ lo lắng khẩn trương như vậy. Trước nay tuy rằng rất khó chịu với Bảo An nhưng Bảo An là một người bạn, người thân còn là người anh em tốt mà Vương Đình biết đến.

Bảo An có tình cảm với Vương Đình điều này ai cũng biết, chỉ có điều tình yêu mà Bảo An lại không đặt đúng chỗ nhưng đó không phải là một cái tội.

- Cậu...thật gầy...xin lỗi, tôi biết cậu vì tôi mà ngày đêm không ngừng tìm ra phương thuốc để giải trừ cho tôi, tôi biết điều đó phải chăng tôi quá ích kỷ...nếu tôi quan tâm tới cậu một chút...

Bảo An đưa bàn tay đang dần lạnh lên môi Vương Đình chặn lại.

- Nếu cậu quan tâm tới tôi cậu sẽ không còn là cậu nữa, tôi biết cậu quan tâm tới mọi người chỉ bằng tâm, con người của cậu vốn là kẻ lạnh lùng tàn bạo tôi thích cậu cũng vì điểm đó, cậu không có lỗi gì cả, lỗi là do ông trời đã tạo ra số phận cho một con người...khụ...khụ...tôi mong cậu hãy sống vui vẻ. Tôi đi rồi không còn ai làm phiền hay để cho cậu phải nổi cáu...cậu đừng tự than trách bản thân. Tôi rời xa cậu rồi tôi sẽ tới một nơi, đứng từ trên cao quan sát cậu hàng ngày, cuộc sống nơi trần thế khiến tôi cảm thấy mệt mỏi...khụ...khụ...bế tắc...từ rất lâu tôi rất muốn giải thoát bản thân nhưng nhờ có cậu đã níu kéo...bây giờ...tôi cảm...thấy quá...mỏi mệt...tôi muốn được nghỉ ngơi...ngủ một giấc dài...khi tỉnh dậy sẽ thấy một tương lai...tươi đẹp hơn...khụ...khụ..khụ...

Lần này Bảo An ho khan dài hơn. Vương Đình ôm thật chặt Bảo An trong lòng.

- Tôi luôn...ao ước...một điều...tôi ước rằng được nằm...trong vòng...tay của...cậu...được cậu ôm...thật chặt...có chết...tôi sẽ cảm thấy...vui và...hạnh...phúc...

- Cậu đừng nói nhiều tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện...

Bảo An cản lại lắc đầu rồi nói: - Sẽ không một ai tìm ra phương thuốc giải...Vương Đình...tôi lạnh...ôm tôi chặt hơn được không, khi tôi ngủ tôi muốn cậu đưa tôi trở về nơi lần đầu tiên gặp cậu, cậu còn nhớ nơi đó không?

- Nhớ...nhớ...cậu sẽ không sao đâu - Giọng Vương Đình trở nên lắp bắp sợ hãi.

- Cảm ơn cậu!

Bảo An đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn: - Ông chủ, rất xin lỗi nhưng tôi không còn cách nào khác, ông hiểu được khi yêu người ta có thể bất chấp tất cả để mong người mình yêu được hạnh phúc....khụ... khụ...

khụ...Thanh Nhã...xin lỗi, dược bổ huyết tôi để trong ngăn tủ...cô có thể đem dùng...hãy chăm sóc Vương Đình giúp tôi.

Bảo An nắm lấy tay Vương Đình: - Hãy làm theo những gì mà con tim cậu mách bảo, cậu yêu Thanh Nhã sâu đậm như thế hãy vì tình yêu mà đấu tranh...tôi mong mình khi đầu thai chuyển kiếp sẽ không phải như bây giờ...cậu...có thể nói với tôi một câu...được không?

- Cậu muốn tôi nói bao nhiêu câu cũng được...

- Cậu nói...anh yêu em được không, tôi rất muốn nghe câu này...

Vương Đình ôm lấy thân hình gầy gò của Bảo An thật chặt. Bảo An vì mình mà trở nên tiều tụy như vậy, tâm Vương Đình lúc này rất đau đớn và hối hận với những gì mà mình từng đối xử với Bảo An.

- Anh - Yêu - Em!

Vương Đình chậm rãi nhấn mạnh, khó khăn lắm Vương Đình mới nói ra được, nơi cổ họng nghẹn ngào đầy sự đau thương. Bảo An khóe môi hơi cong lên một đường ấp áp, cánh tay dần buông xuống đôi mắt nhắm lại như ngủ, Vương Đình lay liên tục đáp lại là sự im lặng. Vương Đình hét một hơi rồi ôm chặt lấy Bảo Nam. Trên gương mặt của Bảo An hiện lên sự vui vẻ hạnh phúc khi được giải thoát khỏi cõi trần gian để đến một nơi thiên đường chan chứa bao tình cảm.

Ngọn lửa giận trong hắn đã bùng phát lên đến cổ họng từ đầu đến cuối Bảo An và Vương Đình nói gì hắn đều không nghe thấy, khi đó chỉ có sự tức giận bao trùm toàn bộ con người của hắn. Hóa ra là vậy, mỗi lần dược phát cô là người cho máu. Khi dược tình lần đầu phát tác sẽ tìm một nguồn máu để dẫn dắt nó cũng giống như một loài kí sinh khi đói sẽ tìm nguồn thức ăn khi no chúng sẽ yên vị, Vương Đình khi đó vì đau đớn mà đã cắn lấy tay cô. Máu của hắn vốn rất đặc biệt điều không ngờ tới máu của hắn và cô tạo thành một sợi dây liên kết đó là nguyên do vì sao máu của cô có thể khống chế được Vương Đình.

Vết thương nơi cổ tay lần đó không phải do cô tự sát vì lần đó mà hắn đã cắt tay cô ở trong bệnh viện. Còn vết thương vừa qua hắn suýt phạt Khiêm cũng vì cô cho máu. Hắn từng nghi ngờ ngoài hắn ra còn có một kẻ khác có nhóm máu đặc biệt như hắn nhưng hắn lại không nghĩ người đó là cô. Nếu ngày hôm nay không bị bại lộ chuyện như vậy không biết sẽ tiếp diễn ra trong bao lâu. Hắn vẫn cho rằng bản thân mình có thể kiểm soát được thứ nhưng hắn đã lầm. Khi hắn bắt đầu dần tin tưởng vào mọi người thì sự việc diễn ra trước mắt đã làm hắn mất niềm tin. Càng buồn hơn khi người thân tín bên cạnh lừa dối. Hắn vốn là một kẻ cao ngạo chuyện như vậy hắn khó mà chấp nhận.

Hắn hét một hơi dài. Sự tức giận bùng phát, tiếng hét vang xa như tiếng gầm đau đớn của một con thú bị thương. Ly thủy tinh bị tiếng gầm thét chói tai vỡ thành từng mảnh nhỏ bay loạn trong không gian bắn đi khắp nơi trong căn nhà gỗ, mảnh vỡ găm trên tường, dưới sàn nhà...

Ánh mắt hắn đỏ rực, cơ thể bỗng biến đổi áo khoác trên người rách ra một vài đường trước ngực, làn da màu đồng dần xuất hiện một lớp vàng nhạt dưới lớp da ẩn hiện một lớp như vảy cá.

Trong tích tắc con người hắn biến đổi, trên đầu xuất hiện một chiếc sừng màu vàng kim. Tất cả ai có mặt lúc đó cũng trở nên sợ hãi khi hắn gầm lên lần thứ hai

mọi người dần lùi về phía sau. Bảo Nan tay cứng như hóa thành đá khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Không chỉ Bảo Nam mà ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi.

Mắt cô mở to không hề chớp não bộ hoạt động trở lại khi dược đã hết tác dụng, những gì Bảo An đã nói với cô đều biết chỉ có điều não cô không thể hoạt động khi trong tình trạng "Vô". Một chuỗi liên kết lại khi Bảo An nói rằng dùng Bích Huyết đâm vào Lý Nam. Bích Huyết chỉ có tác dụng với Lý Nam Vương. Bảo An cũng từng nói nếu không tiến hành nhanh Lý Nam Vương sẽ xuất hiện và hắn có phải là Lý Nam hay Lý Nam Vương không sẽ rõ. Khi nhìn thấy Vương Đình hồi tỉnh những điều mà cô đang thắc mắc cuối cùng cũng có câu trả lời.

Hắn không ai khác chính là Lý Nam Vương. Bằng này lâu cô không hề nhận ra kẻ luôn bên cạnh chính là kẻ hành hạ cô chết đi sống lại, là kẻ ám ảnh trong thâm tâm, hàng đêm vẫn tay ấp mặt gối bên cạnh.

Lý Nam. Tại sao cô không nghĩ ra hắn chính là Lý Nam Vương, hắn rõ ràng gợi mở cho cô biết thân phận thực sự của hắn. Sự lo lắng, sợ hãi lại bao trùm. Cô rất muốn ngất đi vĩnh viên không bao giờ tỉnh lại nhưng đôi mắt cô cứ mở to mà nhìn.