Đừng Nên Gặp Lại

Chương 31-1: Nước đục (1)



Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Doãn Ước vừa ra khởi cửa liền hắt hơi hai cái.

Bên cạnh, Từ Tri Hoa liếc nhìn cô, trách mắng:

– Ỷ còn trẻ mặc phong phanh như vậy, sau này già rồi bệnh đầy mình.

Bà một thân đồ tây, ăn mặc kín mít, trên túi xách mang bên người còn có khăn choàng. Lúc nói chuyện bà lấy khăn choàng ra, quàng lên cổ Doãn Ước.

– Ngộ nhỡ bị lạnh rồi bệnh, Lão Kỷ sẽ không tha cho tôi.

Doãn Ước quấn chiếc khăn có chút ấm áp kia, trong lòng thầm cảm kích đối phương. Muốn nói cám ơn, lại cảm thấy ‘mồm mép’ quá. Con người Từ Tri Hoa như vậy, chắc chắn rất ghét người khác ‘mồm mép’ với mình.

Vì thế cô chỉ cười, yên tâm nhận lấy.

Hai người bước xuống bậc thang, bên kia tài xế đã mở sẵn cửa xe. Đang chuẩn bị đi lên, sau lưng đột nhiên có người vượt qua, vỗ nhẹ vai Doãn Ước.

Doãn Ước nhìn lại, không nhận ra đối phương là ai. Đèn đóm trước cửa rạp chiếu phim không đủ sáng, hơn nửa khuôn mặt của người nọ chìm trong bóng tối.

Nhưng anh ta vừa lên tiếng Doãn Ước đã nhận ra.

Là Tôn Triết, phóng viên của Tuần san giải trí toàn dân.

Tôn Triết vẫn đuổi theo như lần trước, tất cả những gì về Doãn Ước hắn đều cảm thấy tò mò. Vụ án của Chung Vi đã kết thúc, danh tính của hung thủ cũng được đưa tin. Tôn Triết chắc hẳn biết Tất Nhiên mới là hung thủ thật sự, nhưng hắn vẫn đuổi theo Doãn Ước để hỏi han không ngừng.

– Đối với vụ án của Chung Vi, cô có suy nghĩ gì không?

– Không có.

– Cô có kể với em trai cô về chuyện này không?

– Không có.

– Vụ án năm đó có khi nào là án oan không?

Doãn Ước không muốn trả lời thêm, nhanh chân bước lên xe. Tôn Triết lại đu bám không tha, chạy đến túm lấy tay của Doãn Ước. Chỉ là còn chưa đụng được đến quần áo cô, Từ Tri Hoa lập tức ra tay, đánh thẳng vào gáy hắn, mở miệng liền mắng:

– Tên lưu manh từ đâu đến, không biến đi tôi sẽ báo cảnh sát.

Vừa mắng vừa gọi bảo vệ gần đó:

– Còn đứng nhìn gì nữa, mau kéo tên lưu manh này đi, đưa đến đồn cảnh sát cho tôi.

Vài bảo vệ xông đến, dễ dàng kéo Tôn Triết đi. Từ Tri Hoa mở cửa xe, gần như thô bạo đẩy Doãn Ước lên, đóng cửa liền căn dặn tài xế lái đi, chớp mắt đã rời khỏi đó.

Động tác của bà rất lưu loát, nhanh đến nỗi Doãn Ước chưa kịp hoàn hồn. Cho đến khi xe chạy khỏi khách sạn, mới nhớ cám ơn đối phương.

– Không cần cám ơn tôi, nể mặt Lão Kỷ thôi. Nhưng mà tôi cũng khuyên cô một câu, con người Kỷ Tùy Châu quen chơi thì được, còn nghiêm túc thì phải xem lại. Đừng chân tình quá, đối với cả hai người đều có lợi.

Bà thẳng thắn, không hề sợ Doãn Ước sẽ tố cáo bà. Xe chạy đến cửa khách sạn, hai người một trước một sau xuống xe. Doãn Ước đi đằng sau, đột nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu. Giọng đối phương không tốt, hiển nhiên thấy không vui khi cô về trước.

– Tổng giám Từ bảo tôi ngồi xe bà ấy về, tôi không tiện chối từ.

Chỉ vài ba câu đã đổ hết trách nhiệm lên người Từ Tri Hoa. Dù sao hai người này cũng sẽ không ngồi xuống đối chất, Kỷ Tùy Châu nếu thật sự đến hỏi Từ Tri Hoa, với tính tình ngang ngược của bà, e rằng dù biết Doãn Ước cố tình đổ tội cho bà, cũng sẽ cố tình làm trái lại Kỷ Tùy Châu.

Hai người như vậy lại có thể hợp tác đến tận bây giờ, cũng xem như là một kỳ tích.

Do phải nói điện thoại, bước chân Doãn Ước càng thêm chậm, rất nhanh chừa ra khoảng cách với Từ Tri Hoa đi đằng trước. Từ Tri Hoa đi một đoạn phát hiện Doãn Ước không đuổi theo kịp, quay đầu định gọi cô, một cô gái đột nhiên vọt đến trước mặt bà, chặn đường bà.

Bà không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói:

– Sao cô lại đến đây?

– Đến tham gia công chiếu mà- Người nọ cố tình xuyên tạc ý của đối phương.

Từ Tri Hoa không khỏi cười lạnh:

– Lá gan không nhỏ, dám đến tìm tôi.

– Tôi không có gì để không dám gặp ai cả. Tổng giám Từ, tôi chỉ tới bàn chuyện làm ăn với bà, lần trước chuyện chúng ta bàn với nhau, bà suy nghĩ thế nào rồi?

Từ Tri Hoa nhìn lướt qua vai người nọ thấy Doãn Ước vẫn còn cúi đầu nghe điện thoại, kéo áo người đó, lôi vào trong thang máy bên cạnh.

Doãn Ước đúng lúc cúp máy, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng lưng biến mất của hai người họ. Tốc độ quá nhanh không thấy rõ, chỉ cảm thấy người đi cùng với Từ Tri Hoa rất giống Triệu Sương.

Cô có chút hiếu kỳ, chậm rãi đi lên.

Bên kia, Từ Tri Hoa lôi Triệu Sương theo thang máy lên lầu, một tay luôn nắm chặt tay áo của cô không buông. Trong thang máy chỉ có hai người, Triệu Sương không khỏi mỉm cười:

– Tổng giám Từ à, làm gì căng thẳng vậy, tôi sẽ không chạy đâu. Bà có thể yên tâm rồi, tôi thật lòng muốn cùng bà làm vụ giao dịch này, trước khi giao dịch chưa thành, bà đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ không đi.

Từ Tri Hoa vẻ mặt lạnh băng, luôn giữ im lặng. Bà tùy tiện nhấn một tầng nào đó, đợi cửa thang máy mở ra liền đẩy Triệu Sương ra ngoài.

Trong hành lang khách sạn không một bóng người, rốt cuộc bà cũng đứng yên nhìn chằm chằm Triệu Sương.

Bà muốn nhìn thử lá gan của cô gái này từ đâu mà có, dám lấy chuyện đó ra đòi điều kiện với bà.

Triệu Sương vốn đã lường trước chuyện này, cô thấy hiện giờ Từ Tri Hoa phải cầu mình. Nhưng ánh mắt đối phương quá mức sắc bén, khí thế mạnh mẽ đè đầu cô, bị bà nhìn lâu ngược lại có hơi hoang mang, cứ để như vậy thì khí thế sẽ dần mất sạch.

Vì thế, cô ta bắt đầu giở giọng hòa hoãn:

– Tổng giám Từ, chuyện trước kia tạm gác sang một bên, tin tức tôi mang đến tuyệt đối rất quan trọng với bà, bà đầu tư vào tôi sẽ không lỗ vốn đâu, còn có thể kiếm nhiều tiền là đằng khắc, thực sự bà là người có lợi đấy.

– Ha ha, tôi thật muốn xem cô có vốn liếng gì, có thể để tôi được lợi mà không thua lỗ.

– Tôi trẻ trung xinh đẹp vóc dáng chuẩn.

– Trong giới này thứ dư thừa nhất chính là loại con gái như vậy đấy. Với điều kiện tự thân này của cô muốn được lăng-xê đúng là viễn vông. Tôi khuyên cô vẫn nên bỏ cái suy nghĩ muốn đi đường tắt này đi, cơ hội thành công còn nhiều hơn được một chút. Sao vậy nhỉ, Giang Thái của Liên Chúng đã không thỏa mãn được cô rồi à?

Triệu Sương bị chọc đúng điểm yếu, mặt thoáng đỏ lừ.

– À tôi biết rồi, Giang tổng cũng là người thông minh. Dân làm ăn mà, không muốn mua bán lỗ vốn đâu, chắc chắn anh ta cũng hiểu được đầu tư vào cô chẳng có lợi nhuận gì, cho nên không muốn tiếp tục lãng phí tiền bạc trên người cô nữa.

– Bà già họ Từ kia, bà đúng là quá quắc, bà có tin tôi sẽ lập tức đem toàn bộ chuyện của bà…

– Tùy cô ha- Từ Tri Hoa vẻ mặt bất cần- Tôi chả thấy chút xíu thành ý nào từ trên người cô, cho nên cô Triệu à, vụ làm ăn này của cô tôi không thể nhận.

– Bà muốn thành ý thế nào?

– Trong lòng cô hiểu mà.

Triệu Sương bực dọc nghiến răng:

– Được, bà chờ đấy, tôi chắc chắn sẽ cho người điều tra ra. Anh tôi nếu biết, tôi có cách cạy miệng anh ấy. Nhưng mà chúng ta đã bàn xong rồi đấy, bà không được đổi ý.

– Cô yên tâm đi, lăng-xê cô, tốn vài chục triệu là đủ. Cô phải mau chóng nắm bắt thời gian. Mặt khác, nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng đến những chỗ thế này tìm tôi nữa, có gì thì gọi điện thoại, đừng khi không xuất hiện trước mặt tôi..

Triệu Sương trong lòng chán nản, ngoài mặt cũng không dám tiếp tục nói cứng nữa, chỉ có thể nhìn theo Từ Tri Hoa bước vào thang máy. Cô vừa định đi cùng, đối phương trừng mắt liếc cô, vẻ mặt ghét bỏ:

– Đừng vào đây, cô đợi lần sau đi.

Khi cửa thang máy đóng lại, Từ Tri Hoa lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó. Điện thoại vừa được nối, bà trực tiếp ra lệnh cho đối phương:

– Lão Hứa, giúp tôi điều tra một người, tên là Triệu Sương, càng chi tiết càng tốt.

Trong hành lang tầng năm, Triệu Sương một mình đứng đó, trong lòng nổi cơn tam bành. Cô oán hận nghiến răng, thầm mắng nhiếc rủa xả Từ Tri Hoa.

Lúc thang máy lần nữa mở ra, Doãn Ước xuất hiện bên trong đó. Triệu Sương đang nghĩ có nên vào hay không, Doãn Ước lại chủ động nói:

– Cô vào đây.

Hai chị em đi cùng thang máy, Triệu Sương ở lầu sáu, cô vừa định nhấn nút, Doãn Ước đưa tay ngăn lại:

– Cô theo tôi lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô.

Vì thế, hai người đến phòng của Doãn Ước trên tầng mười hai.

Triệu Sương bước vào phòng, trên mặt khó giấu được vẻ hâm mộ. Ở cùng một khách sạn, cô ta cùng một người bạn chen chúc trong căn phòng nhỏ, Doãn Ước lại ở căn phòng lớn thế này. Cô thật không hiểu ông trời sắp xếp thế nào nữa.

Doãn Ước không quan tâm đến biến hóa trên mặt cô ta, trong đầu toàn là nội dung tin nhắn của Mạnh Bân. Cô lười nhiều lời với Triệu Sương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

– Gần đây cô đi tìm Doãn Hàm làm gì?

– Không làm gì hết, thăm anh ấy thôi.

Triệu Sương buột miệng đáp một câu, Doãn Ước không khỏi bật cười, cười mình thành công rồi.

Lại có thể đúng là Triệu Sương.

– Cô mau thành thật nói với tôi, rốt cuộc làm gì!

– Thăm tù mà- Triệu Sương vốn đang tức giận, lúc này lại thấy khó chịu- Em gái đến thăm anh trai ngồi tù, không được sao?

Xảy ra ở người khác đương nhiên là được, nhưng xảy ra trên người Triệu Sương lại có một trăm điểm đáng ngờ. Em trai cô ở tù năm năm, cô ta chưa từng đến thăm lần nào, xưa giờ có thể phân rõ ranh giới liền phân đến sạch sẽ, thậm chí còn không muốn thừa nhận với bất cứ ai mình có người anh như vậy.

Cô ta bị Giang Thái đánh đến ngờ nghệch hay đánh đến hiểu chuyện, đột nhiên đi đường xa như vậy thăm tù, nói ra thật nực cười.

Doãn Ước nhìn chằm chằm cô:

– Triệu Sương, trong tù có người quen của tôi. Cô vừa đến người đó liền gửi tin cho tôi ngay. Cho nên, tôi khuyên cô sau này đừng đến đó nữa, tiết kiệm chút hơi sức đi. Cũng đừng giở trò mèo gì đó nữa. Nó chỉ là một tù nhân, không có cách mang đến bất kỳ lợi ích nào cho cô, cô muốn nổi tiếng thì hãy dựa vào chính mình, đừng có đổ hết vào nó.

Nói đoạn, Doãn Ước lại nghĩ đến Tôn Triết. Tên phóng viên giải trí đáng ghét đó, luôn muốn moi móc chút thông tin từ vụ án của Doãn Hàm. Triệu Sương đột nhiên chạy đến thăm tù, chẳng lẽ có ý định này.

Doãn Ước cảm thấy mình phải bóp chết suy nghĩ đó của Triệu Sương từ trong trứng nước.

Cô đi đến tủ kệ rót hai ly nước, đưa một ly cho Triệu Sương, cố ý đảo mắt khắp phòng, rồi hỏi đối phương:

– Phòng này thế nào?

– Còn thế nào chứ- Triệu Sương hâm mộ và đố kị.

– Nhưng cô không ở được đâu. Kỷ Tùy Châu ở phòng bên cạnh, nếu tối nay tôi qua đó gõ cửa, nũng nịu nói mấy lời dễ nghe với anh ấy, ngày mai cả giới giải trí này sẽ không có một chút tin tức nào về cô hết, cô tin không?

Triệu Sương nhìn chằm chằm cô, ra vẻ không tin.

– Cũng đúng, tôi sẽ không đi đến mức đó với anh ấy. Nhưng vì Doãn Hàm, tôi không phải không làm vậy được. Cô làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chỉ vì muốn nhanh chóng nổi tiếng, vậy thì đừng nên đắc tội với người. Khả năng của Kỷ Tùy Châu thế nào, hình như tôi rõ hơn cô đấy, anh ấy muốn dìm cô, thì cả đời cô sẽ không thể nào trở mình được. Đừng làm mấy chuyện thất thường nữa nhé.

Triệu Sương lần đầu tiên bị Doãn Ước uy hiếp như vậy, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Doãn Ước thấy cô ta như vậy, hiểu được lời nói của mình đã có tác dụng, có chuyển biến rồi thì tốt nhất nên dừng lại, nói thêm vài câu liền đuổi cô ta đi.

Triệu Sương đi rồi, Doãn Ước mới cảm thấy toàn thân đau nhức, mau chóng vào phòng tắm mở một bồn đầy nước ấm rồi vào ngâm. Nước ấm bốc hơi, thoải mái đến buồn ngủ. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Tôn Triết.

– Vụ án năm đó có khi nào là án oan không?

Khi vụ án năm đó vừa xảy ra, cô quả thật có nghĩ tới. Dù sao mười bảy năm trước đó em trai cô vẫn là một thanh niên trẻ trung lương thiện, thành tích học tập xuất sắc, thầy cô luôn cổ vũ nó. Khi đó mà nói, người chị như cô bướng bỉnh hiếu động hơn.

Em trai cô giết người, năm đó có đánh chết cô cũng không tin.

Nhưng rồi em trai cô bỏ trốn, sau khi quy án lại nhận hết tội trạng, Doãn Ước liền không có chút nghi ngờ gì nữa.

Có lẽ đúng thật là một lần sai lầm để hận ngàn đời, một chàng trai cho dù tốt, thời kỳ trưởng thành có nổi loạn, nhưng khó có thể lường trước tai họa.

Mấy năm nay, Doãn Ước dần dần tiếp nhận sự thật này. Nhưng hiện giờ Tôn Triết lại hỏi như vậy, tâm tư cô không khỏi lung lay.

Chẳng lẽ thật sự có ẩn tình gì đó mà cô không biết? Chiếc điện thoại kia của em trai cô từ đâu mà có, tin nhắn Chung Vi gửi mang ý nghĩa gì. Doãn Ước hoàn toàn rối loạn.

Đúng lúc này, cô nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa, mau chóng đứng lên quấn khăn tắm vào rồi đi ra ngoài.

Cô không dám mở cửa, chỉ đứng bên trong hỏi ra:

– Ai đó?

Bên kia im lặng một lát, mới nghe được tiếng Kỷ Tùy Châu vang lên:

– Là tôi.

Giọng hơi nghẹt, hình như đã uống rượu.