Đừng Khóc

Chương 9: Đừng cử động



“Lạc…… Tu?” Gương mặt của cô gái nhỏ cứng đờ vài giây, vẫn chưa kịp nhận ra cái tên này biểu thị cho cái gì.

Không gian an tĩnh trong giây lát, Đường Nhiễm cuối cùng cũng chậm rãi mà lấy lại tinh thần, cẩn thận hỏi: “Anh là anh trai Lạc Trạm?”

Lạc Trạm: “Ừ.”

Đường Nhiễm bất an mà nhấp môi, không biết mình có nói sai cái gì không ——

Mặc dù cô rất ít tiếp xúc với bên ngoài, không biết nhiều tin tức, nhưng cũng sẽ nghe Dương Ích Lan nhắc về mấy cái suy nghĩ nịnh bợ Lạc gia của Đường gia.

Ấn tượng sâu nhất chắc là về việc Lạc gia cũng có hai đứa con trai. Đứa em Lạc Trạm là dạng con cưng của ông trời, trong những nhà gia thế cũng khó gặp, nhận hết theo đuổi, nâng niu, tất nhiên không cần phải nói; mà con cả Lạc Tu lại là do mẹ cả đời trước đã mất sinh ra, tình cảnh ở nhà có lẽ cũng không tốt hơn con gái riêng của Đường gia như cô là mấy.

Dương Ích Lan còn tiếc nuối: “Tính cách tiểu thiếu gia Lạc gia lạnh lùng, kiêu ngạo khó thuần, là chủ nhân không thèm để bất cứ việc gì vào mắt. Anh em bọn họ nếu không hòa thuận, chỉ sợ là đại thiếu gia ở Lạc gia không thể thảm hơn được nữa.”

Bởi vì đã tự mình trải qua, Đường Nhiễm khi nghe Dương Ích Lan nhắc tới thì rất đồng cảm với đại thiếu gia Lạc gia, người mà nghe đồn thật sự rất tội nghiệp.

Nghĩ đến việc bản thân vừa mới mạo muội mà nhận sai thành anh em “Đối thủ một mất một còn”của hắn, Đường Nhiễm bất an mà nắm chặt ngón tay.

“Thực xin lỗi, em chỉ là, đoán lung tung.”

“……”

Cảm xúc không an ổn của cô gái bộc lộ ra ngoài. Đầu óc Lạc Trạm vốn là số một, chỉ suy nghĩ một chút liền đoán được "lịch trình" trong dòng suy nghĩ của Đường Nhiễm.

Khóe miệng im lặng mà rũ xuống, ý cười lười nhác dần mất đi. Nhưng khi mở miệng, giọng nam sinh vẫn nghe khinh mạn lãnh đạm như cũ, “Em đã từng nghe đến tôi?”

Đường Nhiễm do dự, “Vâng.”

“Nghe ai nói, chị gái em sao?”

Đường Nhiễm lắc đầu: “Bà trong nhà nhắc qua.”

“Bà nói gì?”

“……”

Trong khoản thời gian Đường Nhiễm trầm mặc, Lạc Trạm ngồi lên tấm thảm bên chân cô. Hắn dựa lên khăn trải bàn trà đầy hoa văn ở phía sau, một đầu gối di chuyển, cánh tay đặt lên đầu gối.

Sau đó Lạc Trạm lười biếng mà ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống trên người cô gái nhỏ.

Cảm xúc của cô nhìn có vẻ khá rối rắm. Có lẽ những lời kia không nên nói trước mặt “Lạc Tu”, nhưng nói dối lại không phải là thói quen của cô.

Nhìn vài giây, Lạc Trạm rũ mắt, im lặng mà cong cong khóe miệng, “Không tiện nói thì thôi.”

“Được.” Cô đáp ứng.

Lạc Trạm: “Vừa nãy vì sao không đi đến toà chính cùng chị em?”

Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, thành thật mở miệng: “Cái này cũng không tiện.”

Ánh mắt Lạc Trạm nhoáng lên, “Quan hệ giữa em và chị, cũng không tốt lắm?” Không biết là cố ý hay vô tình, tiếng “Cũng” bị Lạc Trạm nhấn mạnh vài phần.

Đường Nhiễm chần chờ, lại nghe thấy người nọ nói: “Quan hệ của tôi với em trai cũng không tốt, chắc là em nghe người khác nói qua rồi.”

Đường Nhiễm im lặng vài giây, đồng tình mà đáp lại với giọng có chút cô đơn: “Lạc Trạm, anh ấy sẽ bắt nạt anh sao?”

“……”

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Vài giây sau, hắn lười nhác mà “Ừ” một tiếng: “Từ nhỏ nó đã bắt nạt tôi, tất cả mọi người trong nhà đều thiên vị nó. Về sau khi nó lớn lên lại bắt ông nội cắt đứt nguồn kinh tế của tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.”

Đường Nhiễm nghe được liền ngơ người vài giây rồi mới phản ứng lại, “Vậy, vậy ông Lạc đồng ý ư?”

“Ông cụ cũng bất công, đồng ý.”

Đường Nhiễm chậm rãi cúi đầu, biểu tình có chút khổ sở, “Quả nhiên là vậy à.”

Lạc Trạm vẫn luôn nhìn cô, “Quả nhiên làm sao?”

“Không có gì, chỉ là bà nội em cũng…… Có chút thiên vị chị gái.” Đường Nhiễm thấp giọng, “Cho nên chị ấy mới đính hôn với Lạc Trạm chứ không phải với anh đó sao.”

Nhắc tới việc này, Lạc Trạm theo bản năng nhíu mi, “Còn chưa có đính hôn, nhưng cũng đính không được.”

“……”

Nghe thấy một chút lạnh lẽo từ trong giọng người nọ, Đường Nhiễm suy tư vài giây, đột nhiên nhận ra cái gì đó, “Anh thích chị gái của em?”

Lạc Trạm: “……”

Mặt Lạc Trạm không cảm xúc, giọng điệu lãnh đạm lại buồn cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy à,” Đường Nhiễm có chút đi mặt, “Thực xin lỗi.”

Lạc Trạm trầm mặc hai giây, “Lạc Trạm cũng không thích chị em, cho nên sẽ không đính hôn với cô ấy."

“……?”

Cái đề tài này thay đổi đột ngột, khiến Đường Nhiễm có chút hoang mang mà nhắm hai mắt hướng về phía nam sinh. Nhưng xuất phát từ lễ phép, Đường Nhiễm vẫn trả lời đối phương nói, “Mọi người đều nói, chị ấy rất xinh đẹp.”

Lạc Trạm cười nhạt, “Nếu vì xinh đẹp, thì Lạc Trạm nên cưới em.”

Đường Nhiễm ngẩn ngơ.

Lạc Trạm cũng nhận ra mình vừa nói gì đó, theo bản năng nhăn mi, chột dạ mà dời ánh mắt, “Nhưng mà nó chỉ thích đôi mắt xinh đẹp, cho nên sẽ không thích em.”

“……”

Không gian lại an tĩnh.

Vài giây sau,chỉ số thông minh của Lạc Trạm trở về, giơ tay bực bội mà nhéo nhéo giữa mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Vừa nãy gặp mưa, nước vào đầu hả trời ……”

Hắn ngoái đầu nhìn về phía trên sô pha.

Cô gái nhỏ đang nỗ lực che giấu cảm xúc chân thật của mình, nhưng là bị nhắc về đôi mắt, cảm xúc cô vốn rộng mở lại lùi về một chút.

Lạc Trạm im lặng mà than thở.

Hắn đứng dậy từ trên mặt đất, chống đầu gối quỳ xuống trước mặt cô, “Thực xin lỗi.”

Đường Nhiễm hơi giật mình, ngẩng đầu, khóe mắt cong xuống, “Không có việc gì, em quen ——”

“Lạc Trạm là đứa khốn nạn, không cần để ý đến nó.”

“……”

Lạc Trạm nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể nhịn xuống.

Hắn nâng tay, xoa xoa đỉnh đầu của cô gái nhỏ đang khổ sở, giọng vẫn lãnh đạm lười nhác, nhưng rất nỗ lực để thực hiện ý đồ “Dỗ người” ——

“Em xinh đẹp nhất, không ai có thể so với em.”

Đường Nhiễm ngẩn người lúc lâu.

Cô nhớ tới không lâu trước đây, vẫn là cái giọng khinh mạn lười nhác như vậy, cười như không cười nói với cô: “Khó coi, như vịt con xấu xí.”

Hiện tại……

Khóe mắt cô cong xuống, “Cảm ơn Lạc Lạc.”

Cánh tay Lạc Trạm vừa thu lại bỗng cứng đờ, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được gọi tôi là Lạc Lạc.”

Đường Nhiễm chần chờ hỏi: “Vậy gọi là gì?”

“.”

“Trực tiếp gọi Lạc Tu, được không?”

“……” Có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là chính mình tự đào hố, Lạc Trạm chỉ có thể đồng ý, “Ừ.”

Quần áo giặt sạch hong khô được đưa về phòng khách.

Lạc Trạm đi đến hành lang, đứng chờ cô gái nhỏ đã bị hắn cảnh cáo không được nói quá nhiều với hầu gái mặc váy áo.

Không đến chốc lát, cửa phòng khách lại mở ra một lần nữa.

Đổi xong cái váy lễ phục tối màu đính đầy kim cương vụn, Đường Nhiễm thật cẩn thận đi ra.

Ánh mắt Lạc Trạm dừng lại, kinh diễm đến mức mãi mới hoàn hồn, hắn đi lên đem gậy dò đường và điện thoại vào tay cô gái nhỏ, “Điện thoại đã sửa xong, có thể dùng bình thường. Bên ngoài hết mưa rồi, tôi bảo người đưa em đến tòa chính.”

Đường Nhiễm giật mình: “Anh không đi cùng sao?”

“Không.”

“…… Vậy thôi.” ngoại trừ dừng lại một hai giây, cô gái nhỏ không hề bộc lộ ra bất cứ cảm xúc phản đối nào.

Tạm dừng một lúc, cô cũng chỉ gật gật đầu, ngữ khí nghiêm túc mà nhẹ giọng nói: “Vậy chúng ta lần sau gặp lại.”

Lạc Trạm trầm mặc.

Hắn nhìn cô cầm gậy dò đường, cùng hầu gái xoay người đi sang chỗ khác.

Gậy dò đường tinh xảo nhẹ nhàng gõ trên sàn hành lang, di chuyển từng tí một về bóng tối phía trước, trong những tiếng gõ nhỏ vụn, tựa như giấu nhưng nét cẩn thận và bất an.

Đường Nhiễm sắp đi đến cầu thang trong trí nhớ của mình, bỗng cô nghe thấy sự lặng im phía sau bị tiếng bước chân phá vỡ.

Người nọ mang theo hương cây tùng tuyết nhàn nhạt đi tới, dừng lại bên cạnh cô, có vẻ như chần chờ. Sau đó Đường Nhiễm cảm thấy gậy dò đường mình đang cầm bị người ta đỡ lấy.

Vẫn là chất giọng khinh mạn lười nhác, nhưng có một chút lật lọng, không tự nhiên:

“Tôi đưa em…… Đến dưới tòa chính.”

Đường Nhiễm đứng im hai giây.

Sau đó cô nhẹ cong khóe mắt. Cô gái nhỏ mềm mại mà cười rộ lên: “Vâng.”

Theo nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, Lạc Trạm cách một Cây gậy dò đường đỡ cô gái xuống lầu, khi đó còn tự hỏi bản thân rốt cuộc khối trung khu thần kinh nào có vấn đề.

Bằng không thì làm sao lại không đem chính mình đặt vào một cái hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Nghĩ đến tiệc mừng thọ buổi tối của ông nội, hắn khó mà bỏ đi thân phận Lạc Trạm để đùa nghịch trước mặt khách, trong đó bao gồm việc mở miệng trước mặt cô gái nhỏ này, Lạc Trạm liền cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật đau.

Nói dối bừa, nhưng giữ lời nói dối cho hoàn chỉnh thì lại mệt muốn chết.

Lạc Trạm buông tiếng thở dài.

Tai Đường Nhiễm thực thính mà nghe thấy tiếng thở dài, cô do dự, cẩn thận hỏi: “Lạc Tu, anh làm sao vậy?”

Lạc Trạm lười biếng mà đáp: “Đau đầu.”

Đường Nhiễm lo lắng hỏi: “Có phải là do gặp mưa nên phát sốt, anh xem thử trán có nóng không?”

“Không cần ——”

Tiếng đột nhiên im bặt.

Bước chân của Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại ở bậc thang cuối cùng.

Nhìn người đàn ông đứng cách lầu một không xa, tươi cười ôn hòa mà đôi mắt lạnh băng, Lạc Trạm trầm mặc.

Đường Nhiễm nhắm mắt tất nhiên không biết Lạc Tu chân chính đã đứng bên cầu thang.

Cô chỉ biết người nọ phía trước đột nhiên dừng lại, còn là sau khi nói “Đau đầu” —— Đường Nhiễm lo lắng đến nhăn mi, theo gậy dò đường cẩn thận mà sờ soạng.

Cô gái nhỏ lo lắng mà nhẹ giọng hỏi: “Lạc Tu?”

“……”

Lúc Lạc Trạm hoàn hồn, tận mắt nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài ở phía sau lần theo gậy dò đường mà sờ lên, sau đó lòng bàn tay lạnh băng nhẹ phủ lên trán hắn.

Giọng cô gái nhỏ ôn hòa, hình như là đang “dỗ”một “Người bệnh” không nghe lời như hắn:

“Anh đừng cử động nha.”

“……”

Lạc Trạm ánh mắt nhoáng lên, quên ngăn cản.

Bên cầu thang, cử động của người đàn ông đang dựa vào tường dừng lại. Vài giây sau, hắn giương mắt. Nhìn đứa em trai đứng ở trên lầu thang cùng với cô gái nhỏ đang nhắm mắt lại còn khoác áo khoác của Lạc Trạm, Lạc Tu hơi hơi nhướng mày ——

“Lạc, Tu?”

Lạc Trạm: “…………”

-

- ------------------------------------------

Sorry mn vì hôm qua và hôm kia chưa đăng

Nay hoặc mai sẽ bù đủ (╥﹏╥)