Đừng Khóc

Chương 3: Áo khoác



Lạc Trạm có chút không tin vào tai mình.

Ở trước mặt, cô gái này đang nhắm hai mắt, lạnh đến mức run rẩy mà "nhìn" hắn, dù cô có biết tên hắn, thì cũng không thể nào có người dám gọi hắn như vậy. Mặc kệ là ở Lạc gia hay ở trường K, tiểu thiếu gia họ Lạc đây vẫn có tiếng là tính tình không tốt, không có đứa nào vừa gặp mặt mà đã muốn chọc hắn tức điên cả.

Ánh mắt Lạc Trạm dần trở nên lạnh lùng, không hề có thiện ý, bỗng một chất giọng lười biếng quen thuộc đáp, chiếc điện thoại trong tay cô gái cũng theo đó mà sáng lên:

"Đây."

"......"

Lạc Trạm sững sờ hai giây, tầm mắt nhìn xuống. Hắn nhìn chằm chằm cái giao diện quen thuộc, khẽ nheo mắt lại.

Lạc Trạm nhớ ra.

"Lạc Lạc" là tên của trợ thủ AI mà đội bọn họ trước đó tạo ra -- trước đó, khi INT thử nghiệm cài đặt giọng nói cho apple trợ lý, mấy đội viên tên cho AI mém chút "Chết" trong tay tiểu thiếu gia Lạc.

Vậy nên cô gái nhỏ lúc nãy không phải là gọi hắn, mà là gọi cái AI trợ lý sử dụng giọng của hắn trong điện thoại.

Nhưng Lạc Trạm nhớ rõ là, cái app này hắn căn bản không cho phép thương mại mà.

Lạc Trạm nhăn mi, "Đàm Vân Sưởng tải cho em cái này sao?"

"...... Vâng."

Đường Nhiễm nhẹ giọng.

Cô nghe trong giọng nói người nọ hình như có chút bất ngờ,nếu cô đoán không sai thì người này chắc là đội trưởng của đội sáng tạo phía sau INT.

Hiện tại, hắn bất mãn với việc co sử dụng cái app này sao?

Tưởng tượng đến việc "Lạc Lạc" có khả năng bị thu hồi, Đường Nhiễm bất an nhấp môi, theo bản năng mà đem điện thoại "bảo vệ " trong lòng ngực.

Lạc Trạm dù có là kẻ lạnh nhạt vô nhân tính, lúc này cũng không đến mức có thể làm ra hành vi đoạt điện thoại của một cô gái mù.

Hắn cau mày nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang khẩn trương, khẽ "chậc" một tiếng, dời tầm mắt sang nơi khác.

"Nói đi, muốn đi đâu?"

Giữ được "Lạc Lạc", Đường Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô duỗi tay chạm vào cái điện thoại mình vừa bảo vệ được, tạm thời buông gậy dò đường ra, giọng điệu cẩn thận: "Trạm xe công cộng ở đường Thanh Nham."

Lạc Trạm cúi người đưa gậy dò đường vào tay cô gái, bóng dáng cứng đơ "...... Chỗ nào?"

Đường Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: "Trạm xe công cộng ở đường Thanh Nham."

"......"

Lạc Trạm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngồi xe buýt, mặt không cảm xúc.

Vài giây sau.

"Gọi xe không được sao?"

"Không, không được." Cô gái nhỏ trông có vẻ nhu nhược, mặt trắng bệch, ở vấn đề này lại vô cùng cương quyết.

"?"

Cô cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em tự mình về cũng được. Cảm ơn anh. "

"......"

Lạc Trạm bỗng dưng cảm thấy tức giận, giống như là dung nham truyền vào trong mạch máu, mang theo ngọn lửa đốt đến tận tim.

Đã vậy còn không thể phác tác, mà cũng chẳng thể ép xuống.

Hắn đè tức giận xuống, giữ lại cây gậy dò đường, nở nụ cười lạnh như băng: "Sợ tôi lừa bán em đi sao?"

"......"

Cô gái không giải thích, chỉ nhắm hai mắt đứng ở đó.

Không biết là do lạnh hay do bị dọa sợ mà khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt. Vài sợi tóc đen nhánh bị mưa bụi làm cho ướt nhẹp, dính vào khóe mới, phác lên ngũ quan xinh đẹp, có thể dễ dàng nhìn ra dáng vẻ động lòng người trong tương lai.

Đáy lòng Lạc Trạm lại tăng thêm vài phần bực bội.

Đứng ở đó một lúc lâu, hắn bỏ tay vào túi quần, sau đó chạm vào khoảng không, hắn mới nhớ ra -- lúc đi từ phòng thí nghiệm ra, bị Đàm Vân Sưởng làm phiền khiến hắn choáng váng đầu óc, nhận điện thoại xong hắn đã tiện tay ném lên bàn.

Cho nên căn bản là không mang.

Lạc Trạm trầm mặc.

Giây lát sau, hắn rũ mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ đang nắm gậy dò đường chờ hắn.

"Kêu cái trợ lý app hướng dẫn theo bản đồ đi, Đàm Vân Sưởng có cho chỉ cho em không?"

"......?"

Đường Nhiễm hơi hoang mang, nghiêng mặt về phía Lạc Trạm.

Trong sự im lặng đến vi diệu, cuối cùng Đường Nhiễm cũng hiểu vì sao Lạc Trạm hỏi vậy.

Cô khẽ cong khóe miệng.

Cô cúi đầu, gõ gõ cái di động, nhẹ giọng gọi: "Lạc Lạc."

"Đây."

"Trạm xe buýt công cộng trên đường Thanh Nham đi như thế nào?"

"Nghe tôi hướng dẫn."

Giọng của Lạc Trạm được dùng để hướng dẫn, âm thanh lãnh đạm lười biếng còn có vẻ ta đây nhưng được cái lại nghe lời.

Lạc Trạm: "............"

Bắt đầu từ hôm nay, trong lòng hắn, Đàm Văn Sưởng đã bị đóng đinh trên quan tài.

Trước kia, khi Lạc Trạm bị hỏi "Sự việc nhục nhã nhất trong cuộc đời là gì? " hắn sẽ cười nhạt một tiếng, lười biếng trả lời -- cuộc đời tiểu thiếu gia Lạc gia thuận buồm xuôi gió, sao có thể có việc gì khiến hắn nhục nhã?

Hiện tại có.

Bị một cô gái mù dẫn đường, suốt quãng đường còn giao lưu với trợ lý AI của cô, kêu "Lạc Lạc"...... Những cái đó còn chưa tính là gì.

Vấn đề là tiền xe buýt cũng là cô trả hộ hắn.

Nguyên nhân cũng đơn giản.

Lúc đợi xe, Đường Nhiễm vốn có kinh nghiệm, hỏi Lạc Trạm: "Anh có mang tiền lẻ không?"

Lạc Trạm lấy ví từ áo khoác ra, nhìn lướt qua: "...50 có coi là tiền lẻ không?"

Cô gái nhắm hai mắt, cong cong khóe miệng.

Qua vài giây, không biết từ cái túi nào trên váy, cô lấy ra hai đồng tiền xu lạnh băng, kéo tay Lạc Trạm, bỏ vào bàn tay hắn.

Lạc Trạm theo bản năng muốn né tránh tay cô, nhưng đối với đôi mắt đang nhắm cùng hàng lông mi hơi run rẩy, hắn dừng lại.

Hai đồng tiền xu nằm yên trong lòng bàn tay hắn

"Mỗi lần một đồng là đủ rồi, không cần nhiều đâu," cô gái nhẹ giọng dặn dò hắn, "Một đồng khác cho anh dùng lúc về. "

"......"

Tâm trạng của Lạc Trạm trở nên phức tạp.

Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia được người khác trả giúp tiền xe, tổng số tiền là hai đồng.

Đứng ở dưới mái che của trạm xe công cộng trạm xe, Lạc Trạm nhận lấy hai đồng tiền xu, đồng thời thu dù lại.

Đợi nửa ngày không thấy bóng dáng tuyến đường 936, hắn liếc nhìn cô gái đang ôm lấy người mình.

...... Cũng không biết là con gái nhà ai, cha mẹ không cho ăn cơm sao?

Nhìn cô gái nhỏ lạnh đến phát run, Lạc Trạm nhíu mày cởi áo khoác.

Cầm trong tay do dự hai giây, hắn trùm cái áo khoác lên đầu cô gái nhỏ.

"!"

Đường Nhiễm không cảm thấy trước mắt tối lại, nhưng tự nhiên bị trùm giống như tròng bao tải đương nhiên phải có cảm giác.

Trong lòng cô hơi hoảng, bỗng nghe thấy giọng điệu lười nhác mà lãnh đạm của nam sinh từ bên ngoài tấm vải mềm mại --

"Phủ thêm quần áo đi. Không thì bác gái bên cạnh lại chỉ trích tôi ngược đãi con gái."

Đường Nhiễm ngơ ngác: Giọng người này nghe có vẻ lười biếng, lạnh như băng, còn mang theo chút cảm giác giống thiếu niên, nhưng khi đứng ở cạnh cô thì nhìn giống như cha con sao?

Nghĩ trăm lần cũng không ra, Đường Nhiễm chỉ có thể chậm rì rì mà lấy áo khoác trên đỉnh đầu xuống, sau đó mặc vào.

Áo khoác mang hương tùng tuyết hổ phách trùm lên khiến mái tóc dài của cô hơi rối.

Áo khoác che xuống làn váy của cô gái nhỏ, đuôi áo che khuất cái mông nhỏ phập phồng, dài qua bắp đùi. Lúc rũ xuống, tay áo dài đến mức cả đầu ngón tay cũng không thấy đâu.

Thực sự giống đứa con nít mặc trộm áo của người lớn.

"......"

Nhìn vài giây, Lạc Trạm chậm rãi thu hồi tầm mắt.

"Keng" một tiếng, tiền xu rơi vào hòm đựng tiền, tạo ra tiếng vang thanh thúy.

Cửa xe đóng lại.

Chỉ có Đường Nhiễm và Lạc Trạm là vừa đi lên, nhưng chỗ ngồi trên xe đã đầy hết rồi. . truyện đam mỹ

Tài xế xe buýt chú ý tới gậy dò đường trong tay Đường Nhiễm, trước khi lái thì quay đầu nhìn lướt qua phía trong xe, rồi quay lại nói với Lạc Trạm: "Ở giữa có hàng ghế ưu tiên, bảo người ngồi đó nhường một tí đi."

"......"

Lạc Trạm tất nhiên không biết ghế ưu tiên trên phương tiện giao thông công cộng là cái gì, nhưng hắn không ngại nhìn qua một lượt, liền nhìn thấy những cái ghế có màu sắc hoàn toàn khác biệt so với đa số ghế dựa của những hành khách khác trong xe.

Hắn gõ gõ gậy dò đường của cô gái nhỏ, sau đó cách một tầng áo khoác khi nãy chính mình khoác lên mà đỡ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: "Lại đây với tôi."

Đường Nhiễm nghe lời gật gật đầu.

Lạc Trạm dẫn cô qua trước hàng ghế ưu tiên đầu tiên.

Ngồi ở đó là một người trẻ tuổi dáng vẻ khá lưu manh, đầu tóc hoa râm, mũi còn đính một viên ngọc xanh. Hắn đeo tai nghe, chân bắt chéo, không hề có loại bất an khi chiếm ghế ưu tiên, ngược lại còn giống như là ngồi xe riêng.

Lạc Trạm mặt mày lười nhác dừng lại, gập ngón trỏ nhẹ gõ gỡ cửa sổ bên cạnh người thanh niên kia.

Người thanh niên nhíu mày, vừa quay đầu vừa kéo tai nghe xuống, "Có việc?"

Lạc Trạm chán chẳng thèm phản ứng về việc bị đối phương khiêu khích, chỉ nghiêng người, lộ ra cô gái nhỏ mà mình đang đỡ lấy "Làm phiền nhường cái ghế ngồi"

Nếu để cho đồng học ở trường K nghe thấy câu này, chắc không ít người sẽ sặc tới mức phun cả nước --

Quen nhau bao nhiêu năm, bọn họ đã bao giờ nghe Lạc tiểu thiếu gia nói một câu "Làm phiền"?

Nhưng người thanh niên này không hề cảm thấy mình đạt được "vinh dự " gì, hắn liếc nhìn Đường Nhiễm một cái, dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vài giây, người trẻ tuổi cười đến chảy nước mắt.

"Người mù này là bạn gái mày hả? Sao chăm sóc quá vậy? Tao nếu không cho, thì mày làm gì được tao? "

"......"

Đường Nhiễm đến giờ làm sao mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô chần chờ mà giơ tay kéo góc áo Lạc Trạm, "Chỉ có hai trạm xe thôi, trạm của em một lát là tới rồi."

Lạc Trạm không động đậy, thấy cô gái nhỏ đang nắm chặt góc áo, hắn lạnh lùng mà nhìn tên thanh niên, "Là bạn gái hay không có liên quan đến mày sao?"

Tên thanh niên tùy ý mà đánh giá Đường Nhiễm, quay lại cười ghê tởm, "Nếu làm bạn gái của tao, tao nhường, còn nếu của người khác, tao tất nhiên không --"

Từ "Nhường " chưa ra khỏi miệng, đã bị một tiếng "Phanh" vang lên át đi, theo đó là tiếng rên rỉ.

Đường Nhiễm không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nghe thấy tiếng kinh sợ của người xa lạ xung quanh, kèm theo vài tiếng bàn tán rất nhỏ.

Cô hoảng đến mức nắm chặt góc áo người nọ, theo bản năng mà mở miệng: "Lạc Lạc......"

Lạc Trạm nhảy dựng, thiếu chút nữa không kìm được.

Hắn hơi cắn răng coi như không nghe thấy, quay mắt nhìn về phía thanh niên bị mình một tay ấn ở trên cửa sổ pha lê.

Lạc Trạm hơi hơi khom người, âm thanh lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn--

"Mày mở to hai mắt ra mà nhìn, một hàng chữ này viết cái gì?

Lạc Trạm chỉ tay vào một hàng chữ 【 ghế ưu tiên dành cho người già, trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai và người tàn tật 】

Lạc Trạm: "Tao xem mày ngồi ở đây không đúng lắm -- người già, trẻ nhỏ, mang thai, những cái này tao không giúp mày được, nhưng người tàn tật tao thật ra có thể thử giúp mày, muốn không?"

Người thanh niên cố nửa ngày vẫn không thoát ra được liền biết mình gặp kẻ không phải dạng vừa, tính cách của hắn là bắt nạt kẻ yếu, lúc này, bị ấn ở cửa sổ, vẻ mặt hắn như đưa đám, liên tục xin lỗi.

Sau khi Lạc Trạm buông ra, hắn liền nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau.

Người vây xem nhìn được toàn bộ quá trình, Đường Nhiễm lại chỉ có thể dựa vào tai nghe để phân biệt.

Chờ bên cạnh an tĩnh lại, thiếu niên bị cô nắm góc áo xoay người, giọng điệu cũng trở nên lười nhác như thường ngày.

"Được rồi, ngồi đi."

Hắn dẫn cô đến trước chỗ ngồi.

Đường Nhiễm bất an mà ngồi xuống, "Người kia bị làm sao vậy?"

"Không có việc gì," Lạc Trạm vừa nhấc mắt, liếc về phía sau xe, đáy mắt lạnh lẽo, "Hắn chỉ là áy náy về việc bản thân chiếm ghế ưu tiên, cho nên đối với khẩu hiệu dập đầu."

Đường Nhiễm trầm mặc mấy giây, tiếp nhận câu trả lời này.

"Tốt."

Lạc Trạm cuối cùng cũng đưa Đường Nhiễm đến dưới khu chung cư của cô.

Cô gái nhỏ dừng lại trước cửa phòng trộm ở dưới lầu, không ấn mật mã mà quay về phía sau.

"Cảm ơn anh đã đưa em về."

Lạc Trạm vốn cũng không định đưa cô lên, nhưng cô gái nhỏ ý tứ rõ ràng "Anh có thể đi rồi" khiến cơn giận áp xuống trong lòng lại bỗng dưng hiện lên.

Hắn hơi nhíu mày.

"Đi xe sợ thì sợ tôi bắt cóc em, đến dưới nhà mình rồi mà vẫn không yên tâm, tôi rất giống người xấu sao?"

" Việc đi xe không phải vì......"

"Nếu sợ như vậy, thì về sau đừng có ra ngoài một mình. " Lạc Trạm lãnh đạm cắt lời.

Hắn cho rằng mình tức giận là do không ngủ đủ. Lạc Trạm nhăn mày, một tay bung dù, xoay người đi.

Đường Nhiễm giật mình, hai giây sau mới lấy lại tinh thần, nôn nóng mà mở miệng: "Áo khoác --"

"Ném đi."

Âm thanh lạnh như băng không dừng lại mà truyền từ xa tới.

Đi rất xa, Lạc Trạm dừng lại.

Hắn cau mày quay đầu lại, nhớ tới còn chưa kêu cô-gái-hắn-không-biết-tên này xóa cái trợ lý AI mất mặt kia đi.

Nhưng khi nhìn bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh bóng dáng kia, Lạc Trạm lại rũ mắt, quay đi.

...... Tính.

Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.

Lạc Trạm lười nhác mà xoay người, đi vào màn mưa.

Lúc Đường Nhiễm về đến nhà, Dương Ích Lan thường hay chăm sóc cô đã trở lại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Ích Lan vội vàng chạy ra. Đến khi thấy rõ ràng là Đường Nhiễm, bà mới thở dài nhẹ nhõm.

"Con làm bà sợ muốn chết, Tiểu Nhiễm. Bên ngoài trời mưa lớn như vậy -- vì sao con không bắt máy?"

Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mà hồi thần.

Cô sờ điện thoại, "Chắc drở bên ngoài, không có nghe thấy."

"Được rồi được rồi, không có việc gì là được, nhưng ngoài trời con mưa, con lại không dám ngồi xe nhỏ, vậy thì đi về như thế nào?" Dương Ích Lan đến gần chút, mới để ý tới áo khoác trên người cô "Này, con là mặc áo của ai vậy? "

Đường Nhiễm chậm rãi cởi áo khoác, "Có người đưa con về, quần áo cũng là của người đó"

"Haiz, đã nói với con bao nhiêu lần, không cần dễ tin người ngoài, con là cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn không nhìn được, lỡ như bụ người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

"......"

Đường Nhiễm vô ý thức mà sờ sờ điện thoại.

"Lạc Lạc" ở bên trong. Giọng của người nọ giống nó như vậy. Cùng hắn nói chuyện, như cùng một Lạc Lạc "sống" nói chuyện vậy.

Cho nên mới không thể nhịn xuống......

Cô chậm rãi cong khóe mắt, "Con đã biết, bà, về sau sẽ không như vậy."

"Con nha, chỉ biết nói như vậy."

Dương Ích Lan cầm lấy quần áo trong tay Đường Nhiễm, đi vào phòng giặt.

"Được rồi. Tiểu Nhiễm, con đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm, chờ người Đường gia tới đón con đó."

Đường Nhiễm ngoài ý muốn hỏi: "Sẽ rất sớm sao?"

"Ừ, gia chủ vừa gọi tới" Dương Ích Lan nhớ lại nói: "Hình như là mừng thọ lão gia tử của Lạc gia. Đường gia một lòng muốn chị của con gả vào đấy, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt này? Chắc chắn là muốn mang con cháu cùng qua tặng lễ vật để chúc mừng"

Đường Nhiễm nhắm hai mắt, thần sắc an tĩnh, "Các loại trường hợp này bọn họ sẽ không mang con đi."

Dương Ích Lan: "Đúng vậy, lúc xưa thì như vậy -- nhưng ai biết lúc này bọn họ đột nhiên nhớ tới, kêu con đến không? Mặc kệ là như thế nào, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn. "

"Vâng."

"......"

Vào phòng giặt, Dương Ích Lan áo khoác trong tay bỏ vào bồn đã đựng đầy nước.

Áo bị bỏ vào nước, cổ áo lộ ra.

Một cái lạc khoản có hoa văn được thêu chìm lộ ra.

Dương Ích Lan sửng sốt, không chắc chắn mà giơ tay xách cổ áo lên xem.

Đó là một chuỗi chữ cái nước ngoài, giống như chứ ký của thiết kế sư. Một ít nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế đều thích lưu lại dấu vết như vậy trên trang phục của mình.

Mà chữ ký trước mắt này, Dương Ích Lan đúng lúc có ấn tượng --

Rất giống một bút tích của một vị thiết kế danh giá Thụy Điển.

Dương Ích Lan biết, đơn giản là vì đại tiểu thư Đường gia, Đường Lạc Thiển thường xuyên nhắc tới nhà thiết kế này.

Mà lý do Đường Lạc Thiển thích cũng rất đơn giản: Nghe đồn vị tiểu thiếu gia Lạc gia chỉ mặc trang phục của một số nhà thiết kế, trong đó đa phần là tác phẩm của người này.

- - nhưng Đường Lạc Thiển còn phải "Xếp hàng" mấy tháng mới có thể chờ đến tác phẩm của nhà thiết kế, làm sao có thể là quần áo của người qua đường đã đưa Đường Nhiễm về?

Dương Ích Lan vì hoa văn thêu chìm kia mà sửng sốt lúc lâu, mới lắc đầu, đem quần áo nhúng vào nước một lần nữa.

Bà tự nhủ lẩm bẩm.

"Vị kia là vị hôn phu của Đường Lạc Thiển, không phải của Tiểu Nhiễm, suy nghĩ vớ vẩn làm cái gì...... Chắc là nhớ lầm thôi, mấy cái chữ ký có khác nhau mấy đâu mà. "

Dù nói vậy nhưng Dương Ích Lan vẫn cẩn thận giặt áo khoác kia, treo lên ban công trong nhà.

- ---------------------------------------------------------

Hơn 3h đồng hồ ngồi nhìn điện thoại mà edit chương 3 làm e mù cmnr (╥﹏╥)

E đăng tạm, có gì e chỉnh lại sau