Đừng Khóc

Chương 29: Ba năm



Lạc Trạm ở lại Thiên trạch Đường gia đến tối, dành hai tiếng đồng hồ để làm "Người máy" cho Đường Nhiễm.

Lúc xong việc thì trời đã khuya, Lạc Trạm, Lâm Thiên Hoa, Đàm Vân Sưởng, ba người không về nhà, chỉ thuê một phòng khách sạn cạnh trường học, tắm rửa rồi đi ngủ.

9:52 sáng, phòng Lạc Trạm bị ai đó gõ cửa.

Căn phòng bị tấm rèm cửa che hết ánh sáng, một lúc lâu sau vẫn không hề có động tĩnh gì.

Ngoài cửa.

Đàm Vân Sưởng cẩn thận mà cầm điện thoại, cúi đầu xấu hổ mà cười: “Ngại quá, ông Lạc thông cảm. Tối qua Lạc Trạm cùng tụi cháu tính toán cho xong công việc, có lẽ còn chưa được ngủ ngon, tụi cháu gọi nó liền đây……” Đàm Vân Sưởng chờ phía đối diện nói xong thì liên tục đồng ý. Sau đó hắn che đi chỗ thu âm của điện thoại, nụ cười dần trở nên sụp đổ, hạ giọng hỏi Lâm Thiên Hoa đang gõ cửa: “Sao còn chưa ra?”

Vẻ mặt Lâm Thiên Hoa đau khổ, đổi tay khác: “Tay em gõ sắp nát tới nơi rồi, anh Trạm vẫn không mở thì làm sao bây giờ?”

“Vậy chú lại dùng thêm tí sức nữa!” Đàm Vân Sưởng ra hiệu về phía chiếc điện thoại mà mình đang đưa ra xa, “Lão tổ tông còn đang chờ đó.”

“Lỡ em đập hư cửa thì anh bồi thường nha.”

“Dùng sức mà đập, hư thì Lạc Trạm đền.”

“……”

Lâm Thiên Hoa đau đầu mà quay người, giơ lên cao khởi nắm tay tay, xoay tròn hướng tới khách sạn cửa phòng tạp qua đi ――

“Cùm cụp.”

Ván cửa trước mặt Lâm Thiên Hoa bị đổi thành một khuôn mặt "lam nhan" còn chưa tỉnh ngủ, tóc tai xù bù, khóe mắt dài, hơi híp còn đang lười biếng mà liếc ngoài cửa. Có lẽ là do không ngủ đủ, làn da vốn trắng nay đã thành tái nhợt, căn phòng sau lưng thì u ám, tựa như chúa quỷ hút máu vừa bước ra từ một lâu đài nào đó.

Lạc Trạm lười nhác mà ngáp, giơ tay, chặn đứng Lâm Thiên Hoa bởi vì quán tính thu không được nắm tay, sau đó lãnh đạm mà đẩy đến một bên.

Hắn dựa vào khung cửa.

Giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút ngái ngủ của lứa tuổi thanh thiếu niên vang lên ――

“Mới sáng sớm, gọi cái gì.”

“Không còn sớm đâu tổ tông, nhìn coi bây giờ mấy giờ rồi?” Đàm Vân Sưởng hạ giọng, “Điện thoại cậu để chế độ im lặng đúng không, ông cậu tìm cậu mà phải gọi qua bên tớ.”

“…… Không có để chế độ im lặng,” Lạc Trạm nhớ tới cái gì đó, cong cong khóe miệng, lạnh lùng trào phúng, “Chỉ là bỏ vào sổ đen mà thôi.”

Đàm Vân Sưởng: “…………”

Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ mà bỏ tay ra khỏi loa, đưa điện thoại qua, “Bắt máy nhanh đi.”

Lạc Trạm không cử động, dựa vào khung cửa, lạnh lùng liếc qua cái điện thoại mà Đàm Vân Sưởng đưa. Dừng lại hai giây, hắn mới cười nhạt một tiếng, giơ tay cầm lấy.

Lạc Trạm lập tức bật loa, sau đó xoay người, ngáp dài rồi đi vào trong phòng.

“Có chuyện gì?”

“…… Mày còn biết bắt máy! Ông cho rằng là mày đã chết ở bên ngoài, còn đang định bảo Lâm quản gia đi nhặt xác!”

“Nhờ phúc của ông, cháu còn sống.”

“Đừng có lải nhải, ông hỏi mày, tối hôm qua vì sao không đến Đường gia!”

“……”

Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đang đi phía sau Lạc Trạm bốn mắt nhìn nhau.

Người trong cuộc chẳng hề để ý mà cười nhạo, “Đường gia tố cáo với ông à?”

“Cả nhà trưởng bối đợi mày cả buổi tối, mày còn cười được?”

“À.” Lạc Trạm lười biếng mà đáp, ngồi vào ghế sô pha đơn, “Bọn họ cũng biết phẩm hạnh của cháu không tốt, trong mắt không có tôn ti trật tự, vậy thì khi nào họ định chọn chàng rể khác?”

Điện thoại đối diện trở nên trầm mặc.

Trong lúc an tĩnh, sự lười nhác trong đáy mắt Lạc Trạm cũng dần biến mất, thứ cuối cùng ngưng đọng lại chỉ có sự trào phúng lạnh như băng: “Đường gia chỉ coi trọng gia thế Lạc gia, cháu đã làm đến mức đó, bọn họ còn nhất định phải gả Đường Lạc Thiển vào đây?”

Ông lão trầm giọng nói: “Lạc gia và Đường gia hợp tác chặt chẽ đa nhiều năm, bên ngoài nhìn vào cũng là tình trạng hòa hảo. Vụ hôn nhân này vốn đã định ra từ sớm ―― không phải là dùng một ít thủ đoạn con nít của cháu là có thể thoái lui.”

Lạc Trạm khẽ nheo mắt: “Cháu không rõ. Đường gia muốn kết giao với Lạc gia, cháu có thể hiểu, nhưng ông nội, vì sao ông lại chọn Đường gia?”

“…… Chuyện cũ năm xưa, đương nhiên là có nhân duyên, chẳng lẽ ông còn phải đem lịch sử gây dựng sự nghiệp nói cho cháu nghe?”

Ông cụ lạnh giọng, bên cạnh hình như có người nhỏ giọng khuyên hai câu, hắn lại miễn cưỡng nhẹ giọng: “Hơn nữa, tuy tính cách, khí chất của Đường Lạc Thiển có chút không tốt mấy, nhưng nhìn chung là vẫn không có vấn đề. Dù xét về bối cảnh thì cũng tốt, hay xét về dáng vẻ thì người cũng đẹp, hay nói về tài năng thì nó cũng giỏi ca múa ―― tổng lại, nó là người ưu tú nhất trong lứa tuổi của cháu, cháu còn cái gì không hài lòng?”

Lạc Trạm cười lạnh một tiếng, “Ông lớn tuổi rồi, ánh mắt không tốt, cháu có thể thông cảm.”

“…… Thằng nhóc thối, cháu muốn chọc ông tức chết có phải không! Cháu không có người thích, thì sao không nói chuyện thử với Đường Lạc Thiển đi!?”

“……”

Ánh mắt Lạc Trạm hơi bối rối.

Qua vài giây, hắn thấp giọng, lãnh đạm lười nhác mà cười nhạt: “Cháu không nóng vội, ông cứ xem lại đi. Lại nói, sao lại phải vừa độ tuổi? Nhỏ hơn bốn năm tuổi cháu cũng không để ý.”

Đối diện cứng họng.

Đến khi nhận ra, ông cụ tức muốn hộc máu mà rít gào thành tiếng ――

“Nhỏ hơn bốn năm tuổi là mới mười lăm, mười sáu! Thằng nhóc khốn khiếp nhà cháu là tự do quá rồi đúng không, muốn đi ăn cơm nhà nước cơm có phải không?!”

Lạc Trạm sung sướng mà cười rộ lên, cười vô cùng thoải mái.

Ông cụ bị tức giận đến mức tăng huyết áp, không thể tiếp tục được nữa. Sau khi tắt điện thoại, Lạc Trạm dựa vào sô pha, vẫn không nhịn được mà cười.

Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa ở trong phòng, nhìn toàn bộ mọi chuyện, tâm tình phức tạp.

Qua một hồi lâu, Đàm Vân Sưởng không nhịn được mà mở miệng: “Tổ tông, cậu đừng cười. Cẩn thận không là vào bệnh viện đó.”

“……”

Lạc Trạm dừng lại. Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng cười từ phía sau cái ghế sô pha, nụ cười nhạt mà mang theo chút tự giễu: “Vào bệnh viện? Ít nhất cũng tốt hơn vào cục cảnh sát.”

Lâm Thiên Hoa nhỏ giọng hỏi: “Anh Trạm, anh thật sự thích Đường Nhiễm sao?”

“……”

“Em cảm thấy, ông già nhà anh sẽ không đồng ý. Đường Nhiễm dù khá tốt, nhưng cũng chỉ là con gái riêng…… Chúng ta không ngại cái này, nhưng mấy thế hệ trước quan trọng thanh danh, chỉ sợ sẽ không đồng ý……”

Đàm Vân Sưởng thở dài, hiển nhiên là cũng nghĩ như vậy.

“Tớ không nghĩ xa như thế.” Lạc Trạm nói.

Đàm Vân Sưởng do dự, nói thầm: “Không nghĩ xa? Vậy cậu có chút mất dạy.”

Im lặng vài giây, Lạc Trạm cười nhạt: “Là tớ không thể nghĩ xa quá ―― cô ấy mới 16, chẳng lẽ tớ còn có thể làm gì? Chỉ có thể làm người máy. Ít nhất chờ đến sau khi mắt được chữa khỏi, cô ấy muốn thì tớ mới có thể nghĩ.”

Lâm Thiên Hoa do dự: “Vậy lỡ như lâu quá..."

Lạc Trạm lười biếng mà dựa vào sô pha, khép mắt, “Không sao, tớ chờ.... Tớ cũng vui.”

Lâm Thiên Hoa: “Không phải sợ chờ không được.”

Lạc Trạm: “Quản làm gì.”

Nghẹn trong chốc lát, Lâm Thiên Hoa nhỏ giọng: “Em là sợ anh không nhịn được ―― ba năm, phán tử hình rồi nha anh Trạm, về sau tới lúc mấu chốt, nhất định phải suy nghĩ rõ ràng.”

“……”

Lạc Trạm nghẹn họng.

Sau một lúc lâu, hắn giận đến tức cười, mắng: “Lăn, tụi bây cho rằng tao là tụi bây?”

-

- ------

Dạ vâng, xưng hô em thấy loạn vl nhưng vẫn chẳng biết làm sao (•ω•)

Sorry mn e bận phát khóc rồi ~_~