Đừng Khóc

Chương 20: Tạp dề hồng nhạt



Từ bên ngoài, Đàm Vân Sưởng đi vào phòng thí nghiệm, trên gương mặt còn viết viết chữ "hồn bay phách lạc".

Thành viên phòng thí nghiệm ngồi vây quanh bàn nghe thấy tiếng cửa mở, ngưng thảo luận, sôi nổi xoay người nhìn qua.

“Đàm học trưởng, anh Trạm nói sao?”

“……”

“Đàm học trưởng??”

“A?” Đàm Vân Sưởng chậm nửa nhịp, lấy lại tinh thần, “À à, anh vừa mới gọi cho nó, hôm nay nó có việc, không về được.”

“Vậy vụ kiểm tra hỏng hóc cho người máy phỏng sinh này thì làm sao?”

Đàm Vân Sưởng: “Ý Lạc Trạm là vụ kiểm tra thì để sau, nó bảo tụi mình trong hai ngày này chỉnh sửa cái máy biến âm.”

Mấy người ngơ ngác: “Máy biến âm?”

Đàm Vân Sưởng: “Ừ. Còn Thiên Hoa, bộ phận sạc điện cho người máy để chạy liên tục là do chú phụ trách nghiên cứu đúng không? Chiều nay chú về tìm rồi nghiên cứu một chút về luận văn sạc điện bằng năng lượng mặt trời đi.”

Lâm Thiên Hoa ngẩn người: “Sạc pin bằng năng lượng mặt trời? Tìm nó làm cái gì, người máy này đâu có cung cấp điện bằng cách này đâu?”

“Nó thì không, nhưng Lạc Trạm yêu cầu chú lý luận, làm giả.”

“?”

Mọi người càng ngơ ngác.

Lâm Thiên Hoa không kìm được, nói: “Đàm học trưởng, cuối cùng là anh Trạm định xử lý chuyện này như thế nào? Dù sao cũng là chúng ta làm hư, anh nói thẳng đi, chúng ta có thể chấp nhận.”

Vẻ mặt Đàm Vân Sưởng hơi vặn vẹo, “Nó nói, vì suy nghĩ đến hạng mục mới của phòng thí nghiệm là nghiên cứu người máy phục vụ trong đời sống như quần áo, nó là đội trưởng của đội, nên quyết định làm gương cho mọi người, tìm ra hướng đi về nhu cầu của người sử dụng, điều tra nhu cầu trong thị trường, để kịp thời lấy được những phản hồi, bảo đảm việc công tác nghiên cứu của chúng ta được thuận lợi tiến hành.”

“……”

Một đám "thuần" sinh viên kỹ thuật của phòng thí nghiệm nghe cái mớ này giống như bị lạc vào sương mù trên núi cao.

Qua vài giây, cuối cùng cũng có một đứa thành thật cẩn thận mà giơ tay hỏi: “Đàm học trưởng, có thể phiên dịch thành tiếng người không? Nghe không hiểu.”

Đàm Vân Sưởng chậm rãi thở ra một hơi, giống như giờ phút này mới có thể tiêu hóa xong mớ thông tin không thể chấp nhận được trong cuộc gọi hồi nãy.

Mang theo tâm tình vô cùng phức tạp, Đàm Vân Sưởng mở miệng:

“Lạc Trạm muốn lấy chính bản thân làm quà sinh nhật, đưa cho Đường Nhiễm giả làm người máy phỏng sinh.”

“――??”

Mọi người trong phòng thí nghiệm mọi người hít một ngụm khí lạnh, sau đó cứng đờ tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng lại một lần nữa thở dài, lắc đầu, đi vào bên trong.

“Còn may là Tiểu Mạnh không ở đây, bằng không nếu nó nghe được, chắc sẽ xách cái bảng mạch điện liều mạng với Lạc Trạm mất……”

Lúc Đường Nhiễm cầm điện thoại đi ra từ phòng ngủ, hai mày nhíu lại, hình như rất phiền não mà tự hỏi vấn đề gì đó.

Lạc Trạm dựa ở sô pha nghe thấy tiếng phòng ngủ mở cửa, liền ngồi thẳng người nhìn qua.

Đường Nhiễm dừng lại ở vị trí cách bàn trà, đối diện Lạc Trạm. Chần chờ trong chốc lát, cô cúi đầu nói: “Hôm nay có lẽ bà không về kịp, bà bảo em, bảo em ăn cơm một mình.”

Lạc Trạm ngừng trong chốc lát, rũ mắt, lười biếng mà cười: “Em đây là lần đầu tiên nói dối, cho nên mới không thuần thục như vậy sao?”

Đường Nhiễm đỏ mặt.

Thấy cô gái nhỏ nói dối, Lạc Trạm nhịn cười: “Rốt cuộc là bà ấy nói như thế nào?”

Im lặng gần nửa phút, cuối cùng cô gái nhỏ cũng có đủ dũng khí mở miệng: “Bà nói, em hôm nay đi theo anh…… Ké cơm.”

Cái từ cuối cùng, giọng cô phát ra cực nhỏ, nhỏ đến mức cô gái trước mặt vừa nói xong mà đã ngượng ngùng như muốn chui vào cái hầm nào đó.

Bảo cô không nói dối, cô liền thành thật trần thuật lại nguyên câu, dù uyển chuyển đổi từ để bản thân mình đỡ bẽ mặt cũng không đổi.

Lạc Trạm nhịn cười, ấn đầu gối, đứng dậy, “Em không phải nghe lời bà em nói nhất à?”

Đường Nhiễm ngẩng mặt, nhẹ giọng phản bác: “Nhưng bà không biết anh là Lạc Trạm nên mới nói như vậy. Nếu bà biết, vậy bà nhất định sẽ không bảo em đi theo anh.”

“Vậy à.” Lạc Trạm lười nhác gật gật đầu, mí mắt híp híp, cười như không cười, “Vậy sao em không nói cho bà ấy, thật ra tôi không phải Lạc Tu, mà là Lạc Trạm?”

Đường Nhiễm: “……”

Sau một hồi lâu, cô gái nhỏ thành thật, nhỏ giọng trả lời: “Em không dám.” Lạc Trạm mỉm cười.

Đường Nhiễm còn rối rắm tại chỗ thì bỗng nghe thấy người nọ đứng dậy từ ghế sô pha, vòng qua bàn trà đi ra. Đường Nhiễm đuổi theo tiếng bước chân, “Buổi chiều có lẽ anh còn có việc phải không? Vậy không phiền anh……”

“Tôi không có việc gì.” Lạc Trạm không chột dạ, ngữ khí lười nhác mà đúng lý hợp tình, “Chiều nay phòng thí nghiệm nghỉ, mọi người đều rất rảnh rỗi.”

Đường Nhiễm dừng lại.

Qua vài giây, cô không buông tay mà nhẹ giọng nói: “Trong nhà có mì gói và lạp xưởng, em có thể tự ăn cơm.”

Lạc Trạm: “Không khỏe mạnh.”

Đường Nhiễm: “Vậy có thể gọi cơm hộp……”

Lạc Trạm: “Càng không khỏe mạnh.”

Đường Nhiễm im lặng hai giây, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Nhưng mà, anh có thể nấu cơm không?”

“……”

Lạc Trạm trầm mặc.

An tĩnh.

Hắn theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn tay mình.

Đôi tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực.

Nó đã từng nắm các loại bút dù mềm hay cứng, có thể viết từng chữ thiết họa ngân câu*; cũng từng gõ số liệu, trước kia đã viết mấy trăm mấy ngàn hàng chữ xinh đẹp; từ nhỏ đến lớn chạm qua vô vàn nhạc cụ, tùy tiện cầm lấy một loại hắn cũng có thể đánh một khúc tác phẩm tiêu biểu……

*Thiết họa ngân câu: ca ngợi chữ viết đẹp, nét mềm nét cứng uyển chuyển, biết sử dụng lực cánh tay để tạo ra những đường thanh đậm.

Duy chỉ có một việc là không làm.

Về việc nhà, thật sự không ngoa nếu bảo Lạc tiểu thiếu gia mười đầu ngón tay không chạm nước―― chứ đừng nói đến việc nấu cơm.

Đường Nhiễm cũng đoán được, lúc này nghiêm túc mà nói: “Cho nên anh có ở đây hay không đều giống nhau, không cần phiền đến anh thêm nữa……”

“Ai bảo tôi không biết.”

Lạc tiểu thiếu gia lười biếng mà nâng mắt, đôi tay xinh đẹp hữu lực đút túi quần.

Đường Nhiễm bất ngờ mà ngơ ngẩn: “Anh sẽ nấu cơm sao?”

“Ừ, tôi từng học khóa nấu nướng.” Lạc Trạm bình tĩnh, nhàn hạ nói.

―― đó là trong thời kỳ mà mỗi thằng con trai khi còn nhỏ sẽ làm những việc "người không làm, chó không chạm", Lạc tiểu thiếu gia một ngày nọ nhất thời nổi hứng.

Sau đó, liền giúp Lạc gia đổi cái phòng bếp mới.

Làm việc tạo thành di chứng, những đầu bếp ở Lạc gia đã lâu, đến bây giờ, khi thấy Lạc Trạm còn sẽ để lại bóng ma.

Đường Nhiễm không biết nội tình, lúc này bị ngữ khí lười nhác lãnh đạm mà ta đây của Lạc Trạm hù dọa, nghĩ nghĩ rồi cô mới nghiêm túc nói: “Nhưng nguyên liệu ở nhà em có lẽ không nhiều lắm.”

“Không sao.” Lạc Trạm đi đến bên cạnh bếp nấu ăn, mở tủ lạnh, kéo cửa ra, hắn nhanh chóng lướt qua những vật có trong mỗi tầng từ trên xuống dưới.

Sau đó Lạc Trạm bình tĩnh mà khép cửa, “Tôi đi toilet.”

Đường Nhiễm mờ mịt gật đầu, “Được.”

Lạc Trạm đi vào toilet cho khách, lấy điện thoại, gọi một cuộc.

“Tiểu thiếu gia?” Điện thoại bắt máy, phía đối diện bất ngờ hỏi.

“Lâm quản gia, ông nhớ cái danh sách này một chút.”

“Danh sách? Được, ngài nói.”

Lạc Trạm nhớ lại mớ ký ức ngắn ngủi mà mình vừa lưu lại, nói lại y chang: “Một hộp hải sâm, ba cây cải bắp, năm quả cà chua, mười trái trứng gà mười cái………… Được rồi, nhiêu đó thôi.”

Từ cái nguyên liệu đầu tiên được nói ra, quản gia Lạc gia ở điện thoại đối diện đã bắt đầu rơi vào trạng thái ngơ ngác. Nhưng dựa vào bản năng nghề nghiệp số một của mình, ông cũng đã ghi lại từ đầu đến cuối, nhìn danh sách dưới ngòi bút của chính mình, ông có cảm giác như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Một lúc lâu sau, Lâm quản gia khó khăn mà tìm được tiếng nói của chính mình về:“Tiểu thiếu gia, mấy thứ này là?”

Lạc Trạm: “Chờ lát nữa tôi gửi cho chú một cái địa chỉ, chú tìm một quán cơm gần nơi này, bảo bọn họ lấy nguyên liệu trong danh sách để làm một bữa cơm trưa, đưa đến địa chỉ mà tôi gửi cho chú.”

“Vâng, thiếu gia.” Lâm quản gia dù tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức đáp.

Lạc Trạm: “Dùng bao nhiêu phần nguyên liệu cũng phải nói tôi, tôi sẽ đóng gói một phần như vậy, đưa chú mang đi.”

“Còn có cái gì phải đặc biệt chú ý không ạ?”

“Còn.” Lạc Trạm đáp, “Thứ nhất, lúc tới không cần gõ cửa, đến cửa gọi điện thoại cho tôi. Thứ hai, bữa cơm trưa này, hương vị bình thường là được, đừng làm ngon quá.”

Lâm quản gia dở khóc dở cười mà đồng ý.

Giao việc xong, Lạc Trạm ở trong toilet, vô cùng kín đáo mà xem lại kế hoạch từ đầu đến cuối một lần nữa, xác định không có điểm gì bại lộ, hắn mới rửa sạch tay, đi ra toilet.

Đi qua lối đi nhỏ cạnh phòng ngủ, Lạc Trạm đi vào phòng khách, thấy Đường Nhiễm đang ở trong phòng bếp cong eo, sờ soạng tìm thứ gì đó.

Lạc Trạm đi qua: “Đang tìm cái gì?”

“Em nhớ rõ bà đặt ở chỗ này……” Cô gái nhỏ đưa lưng về phía hắn, nghe thấy liền nhỏ giọng lẩm bẩm, lẩm bẩm.

Lạc Trạm hỏi: “Muốn tôi giúp em–―”

“A, tìm được rồi.” Cô nắm chặt cái gì đó trong tay rồi xoay người, bởi vì rất cao hứng nên không chú ý, đầu liền đâm vào lồng ngực Lạc Trạm.

Lạc Trạm không có việc gì, nhưng Đường Nhiễm thì vóc dáng nhỏ còn đâm trước ngực hắn. Cái trán đau thì không nói, thân hình còn lảo đảo về phía sau, được Lạc Trạm vội vàng duỗi tay kéo xoay người lại.

“Có sao không?” Chờ cô gái nhỏ đứng vững, Lạc Trạm cúi mắt hỏi.

“Không, không sao,” Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng mà xoa xoa cái trán, “Em không để ý là anh đi đến phía sau.”

Lạc Trạm bất đắc dĩ, giơ tay sờ sờ cái trán hơi hồng hồng, “Vừa nãy em tìm cái gì?”

“Cái này!”

Đường Nhiễm giơ đồ vật trong tay về phía trước.

“……”

Vẻ mặt Lạc Trạm bỗng dưng ngừng trệ.

Vài giây sau, nhìn tạp dề hồng nhạt trong tay cô gái nhỏ, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

“Em tìm cái này làm gì?”

“Cho anh mang.” Đường Nhiễm cong khóe mắt cười, không hề biết ở trong bóng tối, nơi cô nhìn không thấy, ánh mắt người nào đó đã nguy hiểm tới một mức nào. “Trước kia em muốn học nấu cơm với bà, cái này là bà cố ý mua cho em.”

Vẻ mặt Lạc Trạm không có ý tốt mà nhìn cái tạp dề hồng nhạt này, “Tôi không mang.”

Đường Nhiễm hơi giật mình, “Vì sao?”

Lạc Trạm không hề nhẹ lời: “Xấu.”

Vẻ mặt vui vẻ của cô gái nhỏ khựng lại, sau đó chậm rãi ảm đạm.

“Rất xấu sao? Lúc đó bà nói là khá xinh đẹp…… Tuy em không nhìn được đồ ăn, độ lửa nên không học nấu cơm được, nhưng vẫn giữ nó lại.”

Giọng cô càng ngày càng thấp, đầu cũng theo đó mà cúi xuống thấp hơn.

Nếu đôi mắt này nhìn được, vậy nhất định sẽ ảm đạm đến mức không còn giống ngôi sao ban đêm nữa.

Có lẽ là giống những hạt mưa nhỏ bay bay.

Trong lòng Lạc Trạm khẽ thở dài.

Hắn nghe thấy chính mình không cam lòng nhưng lại bất đắc dĩ mà mở miệng: “Đưa tôi.…… Tôi mang.”

Cô gái nhỏ ngẩn ra, hơi ngẩng mặt. Qua hai ba giây, khóe mắt cô lại một lần nữa cong cong, “Em giúp anh buộc vào nha.”

“……”

Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ trở lại dáng vẻ tươi đẹp thanh tú, lời than thở của Lạc Trạm đã đến khóe môi, nhưng lại thành một tiếng cười bất đắc dĩ: “Được, để em làm.”

Tạp dề nhỏ nhắn màu hồng nhạt được Lạc Trạm "tự nguyện" tròng lên, dây buộc ở hai bên sườn được nắm trong tay cô gái, cẩn thận mà vòng qua eo Lạc Trạm.

Áo sơ mi trắng vốn phẳng phiu, rộng thùng thình bị dây buộc chặt, vòng eo gầy nhưng rắn chắc bị ép dưới áo sơ mi trắng hơi mỏng.

Lạc Trạm đưa lưng về phía Đường Nhiễm.

Nhận ra, tay cô gái nhỏ ở sau hắn nhẹ nhàng thắt dây tạp dề, thật cẩn thận.

“Lạc Lạc, em có thể thắt cái nơ con bướm không? Cái khác em không biết.” Cô gái nhỏ bận việc trong chốc lát, nghiêm túc mà hỏi, chính mình xưng hô như thế nào cũng không chú ý.

“……”

Lạc Trạm không sửa lại, chỉ nhìn bóng dáng nho nhỏ phía sau mơ hồ chiều trên tủ lạnh.

Nhìn chằm chằm một lát, hắn hơi rũ mắt, cười.

“Tùy em.”

“……”

Dựa theo yêu cầu của Lạc Trạm, Lâm quản gia cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tự mình đi đưa bữa cơm này.

Hắn lập tức chuẩn bị xuất phát từ Lạc gia, chỉ là trước khi vội vã rời đi thì lại gặp Lạc Tu mấy ngày nay ở trong nhà.

“Đại thiếu gia.” Lâm quản gia tất cung tất kính mà chào.

“Lâm quản gia đừng khách khí. Ngài cũng giống ông nội, kêu tôi là Lạc Tu là được.” Lạc Tu dừng lại, tươi cười ôn hòa, “Ngài chuẩn bị ra ngoài?”

“Đúng vậy,” Lâm quản gia do dự, nghĩ Lạc Trạm chưa bảo phải giấu, liền ăn ngay nói thật, “Tiểu thiếu gia bảo muốn đưa bữa cơm tới một địa chỉ, nói là phải ……”

Lâm quản gia nói đơn giản vài câu, nói ra những yêu cầu hiếm lạ cổ quái của Lạc Trạm.

Lạc Tu vốn định thuận miệng đáp rồi rời đi, nhưng khi nghe được vậy thì lại dừng tầm mắt lại. Giây lát sau, hắn nghiêng người, cười nhạt: “Địa chỉ gì?”

Lâm quản gia là tâm phúc của Lạc lão tiên sinh, tương đối hiểu biết về cái tình huống thật sự của hai anh em, nên cũng không kiêng dè, đưa địa chỉ cho Lạc Tu nhìn.

Lạc Tu im lặng mà nghe xong, tầm mắt đảo qua. Nhìn thấy giống với điều mà mình đã lường trước, ý cười trong đáy mắt hắn càng đậm hơn.

“Vậy Lâm quản gia đi đi.” Lạc Tu đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng lại, xoay người, “Làm phiền Lâm quản gia chuyển lời đến em trai tôi với.”

“Vâng?”

“Vụ trước đó còn chưa nói xong, nếu chú còn hứng thú, vậy hôm nay trở về thì tới tìm anh nói chuyện.”

Lâm quản gia sửng sốt, vẫn là gật đầu, “Được.”

“……”

Một giờ sau.

Từ căn bếp nhỏ của quán ăn, cầm theo hộp cơm nhiều tầng ngăn nắp bằng gỗ cổ rời đi, Lâm quản gia theo địa chỉ, mật khẩu cửa ra vào mà Lạc Trạm đưa, đi vào một tòa chung cư xa lạ.

Thẳng đến trung hộ tầng 12.

Tới ngoài căn phòng có cánh cửa phòng trộm thoạt nhìn rất bình thường, Lâm quản gia gọi điện thoại cho Lạc Trạm.

Không đến vài tiếng vang, điện thoại đã bị cắt đứt.

Lâm quản gia kiên nhẫn mà đợi mười mấy giây, cửa phòng trộm trước mặt hắn mở ra.

Là gương mặt trắng sáng lạnh lùng quen thuộc.

Lâm quản gia mỉm cười: “Thiếu gia, cơm trưa mà ngài muốn……”

Kết thúc vặn vẹo.

Phía sau cửa, vẫn là Lạc tiểu thiếu gia lạnh như băng lười biếng.

Duy nhất có điểm khác, là tạp dề được mặc phía trước sơ mi trắng của hắn.

Tạp dề màu hồng phấn.

Con mẹ nó chứ, còn là kiểu Hello Kitty.

- -----------------------------------------

Huhu dập đầu tạ tội vì mấy ngày nay ko có chap mới(╥_╥)

Một phần vì tui phải trông mấy thằng quỷ sứ ở nhà, một phần vì mớ bài tập toán mà tui ứ biết làm, và một phần quan trọng nhất... Là tui lười qué (/ω\)

So sorry (╥_╥)

Có lỗi sai nào hay chỗ nào tui bỏ sót, hay mn thấy ko hiểu thì cmt góp ý nha ≥﹏≤