Đừng Khóc

Chương 11: Không thích



Trước khi Lạc Trạm xuống lầu, cố ý đi qua thư phòng của Lạc lão gia.

Đến nơi, hắn chưa đi vào, chỉ đứng chờ ngoài cửa. Khoảng năm phút sau, hai cánh cửa to lớn mang đậm nét cổ xưa của thư phòng mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây, giày da đi ra.

Bước vào hành lang, sự lạnh lẽo ở đáy mắt Lạc Tu chưa biến mất, mới vừa vừa nhấc mắt đã thấy đứa em trai cùng cha khác mẹ—— Lạc Trạm lười biếng, tay đút túi quần, dựa trước tường, rõ ràng là dáng vẻ đang đợi ai đó.

Bước chân Lạc Tu dừng lại, cười nhạt: “Cô gái mù của chú mày chạy lên tầng này à?”

Lạc Trạm vừa nghe thấy tiếng động liền giương mắt, “Liên quan gì đến cô ấy?”

Lạc Tu mỉm cười: “Theo trình độ coi trọng cô ấy của chú chiều nay, anh cho rằng chú sẽ đi theo cô ấy như hình với bóng.”

“……”

Lạc Trạm khó chịu mà "hừ" nhẹ một tiếng.

Loại “Nhược điểm” này rơi vào tay Lạc Tu, sẽ bị đối phương nhắc đi nhắc lại, việc này tất nhiên không ngoài ý muốn —— hắn đã sớm dự đoán được kết quả, nhưng buổi chiều ở cầu thang đã chọn như vậy, bây giờ tất nhiên không thể đổ lỗi cho ai.

Lạc Trạm cau mày, “Tôi tìm anh có việc.”

Lạc Tu: “Nói đi.”

“Không phải anh đã chúc thọ ông nội rồi sao? Yến hội đêm nay, anh đừng lộ diện.” Lạc Trạm nói xong, ánh mắt trào phúng, nhìn về phía Lạc Tu, “Dù sao anh cũng không thích những trường hợp như này, rõ ràng trong lòng lạnh như khối băng, mà còn muốn mang một cái mặt nạ lịch sự văn nhã mỗi ngày ——có mệt không?”

Lạc Tu không trả lời thẳng, mà cúi đầu nở nụ cười, “Chú sợ anh lộ diện, bị cô gái nhỏ không nhìn được kia biết chú thật ra không phải Lạc Tu?”

“Phải.” Lạc Trạm lười biếng mà đáp, thái độ tính ra thì rất thoải mái hào phóng.

Lạc Tu: “Cho nên rõ ràng là chú tới tìm anh hỗ trợ, sao lại nói giống như anh được lợi thế?”

Lạc Trạm lười biếng mà nói: “Đôi bên cùng có lợi.”

“Chỉ có chú là đạt được việc tốt thôi, thế này không thể coi là cùng có lợi.” Lạc Tu ôn hòa mà cười.

“……”

Lạc Trạm trầm mặc mấy giây, cũng cười rộ lên, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra sự khinh mạn lạnh lùng: “Tôi nghe nói anh muốn mở công ty truyền thông cho riêng mình —— nhưng ông nội không cho?”

Lạc Tu cười ôn hòa, ánh mắt không dao động.

Lạc Trạm: “Anh đồng ý với tôi đêm nay không lộ mặt, về sau có khó khăn gì tôi giúp anh giải quyết.”

Lạc Tu rũ mắt, “Anh biết INT của chú hai năm gần đây có chút tiến triển, nhưng hình như còn chưa tới lúc có thể cam đoan như vậy?”

“Nhưng ít ra, ông nội còn không có nhìn chằm chằm tôi như anh.” Lạc Trạm đi qua, biểu tình ung dung, “Tôi có thể hiểu quyết tâm của anh, là muốn thoát khỏi Lạc gia nhanh nhất có thể, rồi thuận tay ném hết gánh nặng cho tôi, dù sao ở vấn đề này tôi cũng không kém anh chút nào —— nhưng anh gấp quá, cho nên bị ông nội nắm cái đuôi* rồi phải không?”

* nắm cái đuôi: bắt được nhược điểm

Lạc Tu rũ mắt, vẫn mang ý cười ôn ôn hòa hòa, văn nhã vô hại.

Nhưng dưới chính nụ cười không hề thay đổi như chiếc mặt nạ này, người đàn ông lại mở miệng lần nữa, giọng điệu đã lạnh căm: “Hiện tại chú chọc giận anh, anh có thể sẽ ở tình trạng không đủ lý trí mà chọn bỏ qua phương án ‘ đôi bên cùng có lợi ’.”

Nói xong, Lạc Tu ngước mắt, cười cười, “Nếu anh đoán không sai, chú lừa cô gái kia là vì sợ con bé biết chú là Lạc Trạm —— là người muốn đính hôn với chị con bé. Nếu nó biết, nó lập tức sẽ trốn thật xa chú đúng không?”

Lạc Trạm lập tức nhăn mi. Trầm mặc một lúc lâu, hắn khó chịu mà liếc Lạc Tu một cái, “Tôi coi như là anh đồng ý.” Cảm xúc trên mặt Lạc Trạm biến mất, xoay người hướng về phía cầu thang đi lên.

Âm thanh phía sau ngăn cản hắn: “Chú với cô gái nhỏ kêu Đường Nhiễm kia, làm sao quen biết vậy?”

“……”

Bước chân Lạc Trạm cứng đờ. Vài giây sau, hắn dừng lại, quay đầu, “Anh hỏi vấn đề này làm gì?”

Lạc Tu cười nhạt, “Tò mò. Dù sao trong ấn tượng của anh, chú chỉ thích cô gái có đôi mắt xinh đẹp —— tuy dựa theo tiêu chuẩn của chú, trên thế giới có lẽ sẽ không có đôi mắt xinh đẹp.”

“Có, chỉ là anh không có duyên để nhìn thấy.” Lạc Trạm lãnh đạm mà đáp, “Hơn nữa ai nói tôi thích Đường Nhiễm? Chỉ là con nhóc chưa phát triển mà thôi.”

Lạc Tu: “Không thích mà chú còn vì nó tới tìm anh hỗ trợ?”

Không gian yên tĩnh vài giây, Lạc Trạm hoàn hồn, ý cười lười nhác lãnh đạm: “Vậy mà coi như thích?…… Mặc kệ anh, anh không hiểu được.”

Nói xong, áp bực bội xuống đáy lòng, Lạc Trạm xoay người lần nữa bước ra.

Tiếng cười phía sau đuổi theo, làm lòng người càng nôn nóng ——

“Thật sự không thích?”

“Không thích.” Lạc Trạm lạnh lùng.

“Đây là chú nói, về sau không đổi ý nhá.”

“……”

Dừng ở cửa cầu thang, Lạc Trạm cười lạnh, hơi hơi cắn răng, mang theo chút giận dữ, tàn nhẫn với chính mình, đi xuống lâu ——

“Là tôi nói, ai đổi ý người đó là chó.”

Sau khi tiệc tối chính thức bắt đầu, Đường Nhiễm vẫn luôn ngồi một mình ngồi ở góc sân thượng.

Đây là chuyên mục biểu diễn của người trẻ tuổi. Các trưởng bối với đám thanh niên khoảng hai mươi tuổi này không thể nói chuyện chung nên để không làm khó bọn họ, Lạc gia liền sắp xếp cho bọn họ một yến hội buổi tối ở sân thượng tòa chính lầu hai.

Những con cháu nhà thế gia đều có quen biết nhau, lúc này tất nhiên là dựa quan hệ thân thiết mà ngồi chung với nhau thành tốp năm tốp ba.

Sân thượng to như vậy, trong đám người, có lẽ chỉ có Đường Nhiễm là ngoại lệ.

Trải qua sự phổ cập kiến thức của đám người bát quái, những người dự tiệc vốn không nghe nói qua, giờ cũng biết cô là con gái riêng của Đường gia.

Đã đi vào Lạc gia, không có ai không nghe tiếng đồn thổi là tiểu thiếu gia họ Lạc phải cưới đại tiểu thư Đường ——

Nói như vậy, sau lưng Đường Lạc Thiển là toàn bộ Lạc gia, tất nhiên không ai dám mạo hiểm đi tiếp xúc với Đường Nhiễm để đắc tội Đường Lạc Thiển cả.

Vì thế, toàn bộ người trẻ tuổi trong tiệc tối đều “Ăn ý” mà phối hợp với Đường Lạc Thiển để vắng vẻ đứa con gái riêng họ Đường này.

Dáng vẻ cô gái nhỏ cô đơn mà rúc trong một góc tối ở yến hội, thân hình vốn đơn bạc giờ đây như muốn hòa với màn đêm đen kịt thành một thể, người ngoài thoạt nhìn vào thật sự có chút đáng thương.

Nhưng chính bản thân Đường Nhiễm đã quen.

Ở nhà hay ở bên ngoài cũng giống nhau, thế giới của người mù hình dáng còn không có, tất nhiên sẽ không dính dáng đến những cái như là phong phú, thú vị hay sinh động.

Nhưng, có một chút vấn đề nhỏ là……

“Lạc Lạc,” cô gái nhỏ chẹp miệng, nhỏ giọng mà nói với AI trong điện thoại của mình, “Tớ có chút đói bụng.”

Trong đám tạp âm ồn ào, lỗ tai Đường Nhiễm dán lên tay, nghe thấy âm thanh lười nhác lãnh đạm mang theo chút máy móc, cười như không cười mà đáp lại với cô: “Cô lại kén ăn phải không?”

Đường Nhiễm thở dài, buông điện thoại: “Tớ không có. Lạc Lạc thật khờ.”

AI cười lạnh, “*Xã hội ngươi ta hắn, văn minh dựa đại gia —— cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? Cô mới ngốc.”

<<*câu này tui không hiểu mấy, ai biết giúp đỡ vs ạ (╥﹏╥)>>

“……”

Dù đã nghe qua câu trả lời này rất nhiều lần, nhưng Đường Nhiễm vẫn không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Thế nhưng cô nhanh chóng cười không nổi, khuôn mặt nhỏ khổ sở xoa xoa dạ dày ——

Sau giữa trưa tắm rửa thay quần áo rồi ăn một chút trà bánh ở phòng khách, Đường Nhiễm cả ngày còn không đụng tới cơm nước. Buổi tối là tiệc buffet, không giống hoàn cảnh ăn cơm quen thuộc như trong nhà, Đường Nhiễm cũng không có mặt mũi mà chủ động yêu cầu người hầu Lạc gia phục vụ.

Nghe tiếng dạ dày trống rỗng mà kêu, Đường Nhiễm có chút ngượng ngùng. Cô do dự, nghĩ trong yến hội sẽ không ai chú ý đến mình, lén nắm tay vịn trên sô pha.

Đứng làm quen với hoàn cảnh ồn ào xung quanh một lát, cô gái nhỏ hừ nhẹ, khẽ cười dời sự chú ý của bản thân đi.

Lúc cô gái nhỏ cuộn tròn người,có người còn đang khó chịu hơn cô rất nhiều mà nhíu mày, bị ánh mắt mọi người trong yến hội vây quanh chính giữa.

“Lạc thiếu,” người trẻ tuổi bên cạnh thật sự không nhìn được, do dự mà mở miệng, “Anh đêm nay thoạt nhìn thất thần, là giọng nói không thoải mái sao?”

“…… Ừ.”

Lạc Trạm đáp có lệ, cau mày thu lại tầm mắt.

Hắn cúi người về phía trước, cầm lấy cái ly trước mặt, đưa tới môi nhấp một ngụm, ngón tay cầm cái ly hơi khẩn trương. Tầm mắt lại hướng tới một góc nào đó.

Người bên cạnh không nhận ra, “Em thấy đại tiểu thư Đường gia bàn kế bên có nhìn qua vài lần, nếu không thì anh bảo cô ấy qua đây ngồi ——”

Còn chưa dứt lời, Lạc Trạm lạnh mặt liếc đến dáng vẻ cô gái nhỏ vô thức xoa dạ dày, cuối cùng không nhịn được.

Hắn cau mày, cái ly trong tay “Phanh” một tiếng mà đặt ở trên bàn.

Tiếng động này khiến những người trẻ tuổi ở trung tâm sân thượng không khỏi hoảng sợ, đến cả mấy người Đường Lạc Thiển bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn qua.

“—— thiếu gia?” Người hầu gần đó bước nhanh đến, trong lòng run sợ, hoang mang, không biết chỗ nào đã chọc vị tiểu thiếu gia này bực bội. “Ngài có gì không thoải mái?”

“……”

Lạc Trạm nhíu mày, cố không thốt ra câu “Khách mà mấy người còn không chăm sóc tốt”, giọng lạnh nhạt: “Tôi đói bụng.”

Người hầu: “?”

Người hầu thật cẩn thận mà quay đầu lại, xác định mấy cái bàn yến hội quanh đây đều bày hàng loạt các loại thức ăn phong phú, lại khó khăn mà quay lại: “Thiếu gia muốn ăn gì? Tôi lập tức bảo phòng bếp chuẩn bị.”

Lạc Trạm nghĩ, “Sữa bò.”

Yến hội theo tiếng nói này mà yên tĩnh, Lạc Trạm chột dạ mà hạ giọng, sợ cô gái nhỏ thông minh trong góc nghe được.

Người hầu càng ngơ ngác: “Hả, sữa bò?”

“Ừ.”

Tiểu thiếu gia họ Lạc giọng điệu lười nhác mà lãnh đạm, không cảm xúc mà bổ sung:

“Mỗi người một ly, phải uống hết.”

Mọi người: “……?”

Hắn đói bụng vì sao lại muốn bọn họ uống sữa bò?

Lúc mọi người lâm vào cảnh hoài nghi nhân sinh, ở cửa sân thượng có một người hầu Lạc gia chạy lên.

Người nọ đi thẳng đến bàn của Lạc Trạm, dừng lại: “Thiếu gia, lão tiên sinh bảo ngài đi đến thư phòng.”

Lạc Trạm nhíu mi, thấp giọng, “Đến thư phòng làm gì?”

“Lão tiên sinh chưa nói.”

“……” Lạc Trạm cau mày đứng dậy.

Hắn vừa rời khỏi sô pha, người hầu lại cẩn thận mà bổ sung: “Lão tiên sinh còn nói muốn thiếu gia dẫn tiểu thư Đường gia cùng nhau đi.”

“.”

Ánh mắt Lạc Trạm lạnh lùng.

Mọi người đều nghe thấy được lời nói này, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Đường Lạc Thiển bàn bên cạnh.

Đường Lạc Thiển còn thất thần, Tất Vũ San bên cạnh đẩy cô một cái. Cô lấy lại tinh thần, trên mặt đỏ ửng, vội vàng đứng lên đi về phía Lạc Trạm.

Lạc Trạm nhăn mày.

Hắn lạnh lùng mà liếc về phía người hầu, “Cô ta không có chân hay là mấy người không thể dẫn?”

Nói xong, hắn chẳng buồn liếc Đường Lạc Thiển đang đi tới, lập tức rời đi.

Người hầu vội vàng ngăn cản, “Lão tiên sinh nói là muốn thiếu gia mang hai vị tiểu thư Đường gia lên.”

“——”

Dáng vẻ Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.

Im lặng vài giây, Lạc Trạm chậm rãi thả lỏng đôi mi đang nhăn lại.

Ánh mắt hắn dời về phía trong góc—–

Cô gái nhỏ ở sô pha không nghe được, còn ngồi ở đằng kia, bóng dáng cuộn lại nho nhỏ.

Lạc Trạm dời tầm mắt, cảm xúc lạnh băng cảm xúc trên khuôn mặt biến mất hoàn toàn.

“…… Ừ, đã biết.”