Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc Ngươi

Chương 2-3



Thái dương Ân ChínhThạch run rẩy lần thứ hai, ở trong vùng mà anh thả uy áp, mọi người liên tục thu ý cười, đứngthẳng tắp, nghiêm trang chờ đợi tiến sĩ hạ chỉlệnh.

“Ly Mị.”

“Có, tiến sĩ.” Ly Mỵ vẻ mặt chột dạ đáp lời.

“Liên lạc bọn Tiểu Cao, gọi bọn hắn trở về.”

“Hả?”

Nghe vậy, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.

“Tiến sĩ, muốn bỏ qua cho cô ấy sao?”

“Có thể hay không rất đáng tiếc?”

“Đây là cơ hội khó được!”

Vì nữ nhân kia, bọn họ xuất sử tất cả vốn liếng, ở ngoài khoảng cách côkhông thể đọc tâm cẩn thận mai phục, sắm vai tốt một người qua đường.Mọi người từng tốp xuất động, để tránh đối phương phát hiện và theodoixđối phương khi bỏ chạy, đối bọn họ mà nói, việc theo dõi là nhất đạikhiêu chiến vì họ chưa từng được huấn luyện để theo dõi người khác, hơnnữa cũng rất kích thích, còn có người đi riêng đeo một chiếc kính râm.

“Tiến sĩ, nếu không giữ nữ tử kia, vạn nhất cô trốn đi hoặc là chạy đến địaphương khác làm sao bây giờ? Có thể tìm được cô đã là khó khăn.”

Đối phương rất tinh quái, biết có người chủ ý ở trên cô, cô không chuồn mất mới là lạ.

Nghĩ đến cô kia có khả năng chạy trốn tới địa phương khác, làm cho bọn họrốt cuộc tìm không thấy, mọi người cũng rất khẩn trương.

“Tiến sĩ, tư liệu lịch sử ghi lại nhữngngười đọc tâm năng lực đã ít lại càng ít, chuẩn xác độ cũng không vượt qua ngoài 60%.”

“Đúng nha, người đàn bà kia có thể là cho tới bây giờ đọc tâm năng lực mạnhnhất, nói không chừng chuẩn xác độ có thể đạt tới 70% đâu!”

“Không.” Ân Chính Thạch thâm trầm nói ra một câu đáp án khiến tròng mắt mọi người rơi ra ngoài.”Cô ấy có thể đạt tới 90%.”

“Cái gì! Làm sao có thể?”

“Nếu là thật sự, kia lại có thể gặp được cơ hội có mơ cũng không có, tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta!”

“Các ngươi thế nào đã quên mệnh lệnh của ta quên rồi?”

Một ánh mắt sắc bén của anh, khiến cho chung quanh toàn bộ an tĩnh lại,không ai dám lên tiếng nữa, bởi vì dù là người trì độn cũng ngửithấytrên người tiến sĩ đặc mùi thuốc súng.

“Thuyết phục kếhoạch thất bại, lại tiếp tục ttheo dõi cũng là uổng công, trở về lại bàn bạc kỹ hơn.” Ra lệnh xong, Ân Chính Thạch liền dẫn đầu xoay người rờiđi, quyết định về nghiên cứu trung tâm. trước

Tiến sĩ quyết định, không ai dám khác thường dị nghị, chỉ dám ở phía sau vụng trộm kề tai nói nhỏ.

“Ngươi thấy không, giọng điệu của tiên sinh hình như có chút tùy hứng?”

“Đại khái là bị cô gái kia chọc giận, tôi còn là lần đầu tiên thấy anh biến sắc mặt.”

“Cái này cũng khó trách, tiến sĩthân phận địa vị dữ dội tôn quý, kết quảbị một người phụ nữ mắng đến thối đầu, nếu đổi lại là tôi, không tứcchết mới là lạ.”

“Các ngươi đang nói cái gì?” Người đằng trước âm trầm quay đầu trừng lại đây, mọi người sợ tới mức sửa miệng nhanh như chớp.

“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đang thảo luận kế tiếp muốn sử dụng biện pháp gì.”

“Đúng…đúng.”

“Không cần suy nghĩ, tôi đã có biện pháp tìm được cô ấy.” Con ngươi đen sâukhông thấy đáy hiện lên một tia hào quang, sau khi anh nói xong, khônghề quay đầu, thu hồi tâm trạng, hai tay để ở sau lưng, đi bộ vững vàng,chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng lưng uy nghiêm không thể xâm phạm kia, mọi người lại lần nữa nhiệt liệt xì xào bàn tán.

“Mặc dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng tôi thề tôi có nhìn đến nụ cười của tiến sĩ tàng đao.” Có người sợ hãi thề.

“Anh ta quả nhiên thực mang thù, cho dù che dấu rất khá, nhưng vẫn có sơhở.” Có người xấu hổ phát biểu sự việc chính mình sâu sắcquan sátđược.

“Bởi vậy có thể thấy được, anh ta thật sự thực chán ghét phụ nữ.”

Mọi người không hiểu được tiến sĩ kế tiếp có tính toán gì không, nhưng tất cả mọi người thực xác định một việc

Trải qua chuyện này, tiến sĩ càng chán ghét phụ nữ.