Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 42: Xuân dược



Lúc này hội nghị vừa mới bắt đầu, trợ lý Trương đứng trên bục điều chỉnh màn hình chiếu, những người khác đều đang chăm chú đọc tài liệu.

Hạ Kiêu nhìn bộ dáng không thích hợp của Diệp Chân, mày rậm càng nhíu càng chặt, cậu cong lưng giống như là đang đau bụng, nhưng đột nhiên sao lại đau tới như vậy chứ? Nhìn thoáng qua di động, quả nhiên là thấy tin nhắn "cầu cứu" của cậu, hai chữ "bỏ thuốc"giống như là một đạo sấm sét bổ xuống làm cho hắn trong nháy mắt phẫn nộ.

"Trương Thao." Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Máy chiếu phòng này bị hỏng rồi, dẫn Trần tổng xuống phòng khác ở dưới lầu đi."

Trợ lý Trương ngơ ngác, nhìn sang máy chiếu đang hoạt động bình thường, PPT trong máy tính đã mở ra rồi, đang muốn nói là không bị hỏng, đã thấy Hạ Kiêu nhíu mày, ánh mắt sắc bén ý bảo không cần phải nhiều lời, vì thế, trợ lý Trương "chó săn" chuyên nghiệp ngay tại trước mặt mọi người rút ổ cắm, làm như là không có việc gì gật đầu với hắn: "Vâng, Hạ tổng."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không nói gì thêm, lần lượt đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Kiêu cũng đứng lên, vòng qua bàn tròn làm như vô ý mà che trước người Diệp Chân, vừa đứng vững, tay áo liền bị kéo lấy, theo bản năng trở tay nắm chặt tay cậu, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, giọng nói run rẩy rất nhỏ truyền đến từ phía sau, mang theo một tia bất lực không nói thành lời: "Không cần... Đừng để họ thấy..."

Trần phó tổng đi tới cửa thì thấy thiếu người, đang muốn quay đầu gọi Diệp Chân thì bị trợ lý Trương tay mắt lanh lẹ kề sát đến, chỉ thấy y như đang sử dụng chiêu thức Lăng Ba Vi Bộ (*) từ hai mét xa xa bỗng dưng đến ngay trước mặt, nở nụ cười đến cảnh xuân sáng lạng: "Trần tổng, mời bên này, Hạ tổng của chúng tôi và Lục tiên sinh vô cùng hợp ý, cứ để cho bọn họ trò chuyện một lát, chúng ta đi trước."

(*): Lăng Ba Vi Bộ là một loại khinh công thượng thừa trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.

Kỳ thực trong lòng Trương Thao cũng không biết là Hạ tổng muốn làm gì, sau khi "lừa" khách đến dưới lầu, trước hết chỉ có thể mời họ uống trà, khi y chạy về tới, trong phòng hội nghị đã không còn ai, tầng này chỉ dùng để tiếp khách, vốn rất ít người, cách hai bước chính là thang máy, nhìn qua thì thấy đang hiển thị tầng 18, nối thẳng với phòng chủ tịch, nếu mẹ của Hạ tổng không về nước thì tầng đó sẽ không có ai.

Xem ra...Y có chút rối rắm không biết có nên đi lên hay không, hỏi xem kế tiếp nên xử lý thế nào.

Hạ Kiêu ôm chặt Diệp Chân cơ hồ đã muốn xụi lơ trên mặt đất, mới ra khỏi thang máy liền khom người ôm ngang cậu lên, hạ thể Diệp Chân trướng đau khó nhịn, tuy đã đầu váng mắt hoa thần trí không rõ, nhưng vẫn sợ tới mức cuống quít giãy dụa, đôi mắt mông lung hơi nước hoảng loạn nhìn xung quanh: "Đừng...sẽ có người..."

"Không có ai, em đừng động." Hạ Kiêu buộc chặt cánh tay ôm người bước nhanh vào phòng.

May mắn sáng nay lúc hắn lên đây lấy con dấu chưa khóa cửa, nếu không thì không biết làm thế nào mới có thể né tránh ánh mắt mọi người.

Diện tích phòng chủ tịch chiếm hơn một nửa tầng 18, trong phòng cũng có sắp đặt phòng nghỉ. Phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn đầy đủ mọi thứ, nhìn giống như là một cái chung cư nhỏ được trang hoàng kĩ lưỡng, thói quen công tác cuồng của Hạ Kiêu hoàn toàn là kế thừa từ mẹ hắn, lúc Trình Hồng về nước xử lý công việc, đa số thời gian đều ở trong này, đầu tháng nàng đã trở về một lần, nhưng không đến hai tuần đã rời đi, hành tung rất là mơ hồ.

Hạ Kiêu đem Diệp Chân đã cuộn thành con tôm đặt trên giường, cậu lập tức trở người quay lưng lại với hắn co thành một cục, hai cái đùi cũng khép chặt, hắn biết là cậu da mặt mỏng, chuyện riêng tư xấu hổ như vậy không muốn bị người khác thấy cũng là bình thường, nhưng lý trí nói cho hắn xuân dược dù gì cũng là thuốc, nếu cậu không chịu phát tiết, cứ nghẹn mãi như vậy sẽ xảy ra chuyện.

"A..." Khuôn mặt Diệp Chân phiếm hồng, khoái cảm không ngừng như sóng triều liên tục truyền đến dưới bụng, cho dù môi dưới bị cắn đến trắng bệch vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ mềm mại thoát ra, cậu sắp nhịn không được lấy tay sờ đến hạ thể, chôn mặt trong khuỷu tay nhẹ giọng cầu xin: "Ca ca, anh... đi ra ngoài một lát... Ô...Em rất khó chịu."

"...Được." Hạ Kiêu tưởng rằng là cậu muốn tự mình phát tiết, vội vàng ra khỏi của phòng ngủ.

Hai người bọn họ đã biến mất hơn mười lăm phút, Trần phó tổng tất nhiên nghi ngờ, hai bên công ty gần mười vị quản lý uống một ly rồi lại một ly trà nhưng vẫn không thấy người chủ trì, đã có hơi chút bất mãn. Hạ Kiêu đứng bên cửa sổ gọi điện trực tiếp cho Trần phó tổng, chất vấn ông ta: "Ở trong công ty của tôi mà dám làm ra loại thủ đoạn hèn hạ này, xem ra Trần phó tổng có vẻ không xem khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn của tôi ra gì rồi?"

Trần phó tổng nghe hắn kể lại mọi chuyện, lập tức chảy mồ hôi lạnh, cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi Phùng Linh Linh không quay về ông ta còn đang buồn bực, cứ tưởng là cấp dưới của Lục Na quả nhiên cũng giống cô ta không có trách nhiệm, sao có thể nghĩ đến việc cô ta đang chạy trốn, thể nhưng dám bỏ thuốc Diệp Chân, quả thực là hoang đường.

Nhưng hiện giờ, dù thế nào thì ông ta cũng không thể khai ra Lục Na, một mặt cô ta là con gái của ông chủ, chuyện gièm pha này ảnh hưởng đến danh dự của cả gia đình, mặt khác thanh anh của công ty hậu cần không thể làm hỏng, dù cho bị thu mua nhưng ông ta vẫn có tình cảm như cũ, chỉ có thể cố gắng duy trì.

Sau khi châm chước nhiều lần, ông ta dùng giọng điệu thành khẩn: "Hạ tổng, bây giờ việc này còn chưa tra được chính xác là ai làm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ lập tức điều tra kĩ càng, mang đến phiền phức cho cậu quả thực rất xin lỗi, cũng rất cảm ơn cậu đã giúp Lục Diệp Chân, vậy cậu xem hợp đồng của chúng ta..." Khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn ra tay hào phóng, ông ta không thể dễ dàng bỏ cuộc.

Hạ Kiêu nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Ông cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể hợp tác sao?"

"Tất nhiên...Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, chắc rằng Hạ tổng cũng không muốn lãng phí công sức đâu? Huống hồ nghiệp vụ của công ty chúng tôi cùng với tình hình ngoại thương của Hồng Nhạn là chung một đường, nếu đổi sang công ty khác chỉ sợ..."

"A" Hạ Kiêu lắc đầu, đối với phép khích tướng trong câu nói của ông ta vô cùng khinh thường: "Vậy chắc là Trần phó tổng đã đánh giá sai rồi, công ty hậu cần vẫn còn rất nhiều, các người đã sớm mắc nợ vốn, nếu không phải nể tình Diệp Chân, ông cảm thấy tôi có thể nhượng bộ sao?"

Trần phó tổng nuốt nuốt nước miếng, lau đi mồ hôi trên trán, tự biết đã không thể cứu vãn được nữa, chỉ là cảm thấy rất xót xa, sau khi trở về liền nộp đơn xin từ chức cho Lục Nguyên Khắc.

Bên này Hạ Kiêu vừa mới cúp điện thoại, chỉ nghe "Phanh - -" một tiếng trầm vang, truyền ra từ phòng ngủ.

Hạ Kiêu lập tức quay đầu, vội vã chạy tới mở cửa, chỉ thấy Diệp Chân đã làm đổ ly nước trong phòng bếp, chỗ đó có một bậc thang nhỏ, làm từ gạch men trắng nên không thể nhìn rõ, mẹ hắn cũng đã từng bị trượt chân, còn nhiều lần tuyên bố muốn đập đi xây lại, nhưng công việc bận rộn vẫn chưa có thời gian.

Nước rơi vãi đầy đất, cái ly quay tròn đập vào tủ bên cạnh, may mà vẫn chưa bị vỡ, Diệp Chân quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu vẫn không nhúc nhích, giống như là đang mớ ngủ, lúc Hạ Kiêu ôm cậu lên mới hậu tri hậu giác che trán kêu to: "A - - đau - -"

Che mặt trên mà quên mất phía dưới.

Hạ Kiêu thấy quần áo cậu vẫn còn hoàn chỉnh, ngay cả khóa kéo cũng chưa mở, phồng lên một khối lớn, hoàn toàn chưa phát tiết. Ôm cậu đặt lên giường, cậu lại đỏ mặt quay lưng lại với hắn, không khỏi sinh ra vài phần tức giận, có cái gi mà cần thiết che giấu như vậy chứ?

Trước đây Diệp Chân vô cùng ỷ lại hắn, ba ngày hai lần chạy tới nhà hắn tắm rửa, một mình tắm thì cảm thấy nhàm chán, thường xuyên không điều chỉnh nước ấm lừa hắn vào tắm chung, vì việc này nên Hạ Kiêu đã đặc biệt mua vài con vịt nhựa nhỏ cho cậu chơi, nhưng vẫn không có tác dụng, vì thế nên hắn thường trưng khuôn mặt lạnh đi vào, liền thấy vịt vàng trôi nổi giữa mấy ngón chân trắng nõn của cậu, cơ thể mềm mại trắng nõn, nghịch nước vô cùng vui vẻ.

Đã sớm xem sạch hết rồi, còn có chỗ nào mà hắn chưa thấy chứ?

"Khó chịu thì phát tiết ra, rên rỉ cái gì?" Hạ Kiêu nhíu mày, cúi đầu nắm chặt cằm cậu làm cậu đối mặt với mình: "Em không chịu tự mình làm, là muốn anh đưa đi bệnh viện sao? Đến đó có cả mớ bác sĩ y tá, em còn có thể trốn đi đâu?"

"Em không...Em không muốn đi!" Diệp Chân trừng lớn đôi mắt to ngập nước nắm chặt tay hắn, mồ hôi đầy đầu làm cho tóc cũng ướt đẫm, cái trán vừa bị ngã đỏ một khối lớn, thoạt nhìn càng thêm đáng thương: "Em chỉ muốn rót ly nước uống, nóng quá...A...Em không đi bệnh viện..."

Bộ dạng mê mang quyến rũ mà không tự biết thật sự là muốn mạng hắn, cổ họng Hạ Kiêu căng thẳng, ôm cậu dựa vào trên người: "Em không chịu tự mình làm, cũng không muốn tới bệnh viện, vậy anh chỉ có thể tự mình giúp em." Nói xong hắn không chút lưu tình nắm chặt cánh tay cậu, mở thắt lưng của cậu lột quần xuống.

"A...Ca ca, anh làm gì vậy?!" Diệp Chân phản ứng không kịp, da thịt ướt mồ hôi bại lộ trong không khí lạnh lẽo, tóc gáy đều dựng ngược.

Trong đầu cậu như đang có pháo hoa đang nổ, làm cho tay chân luống cuống, mắt đầy sao, cậu sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, đang muốn che lại thì bị Hạ Kiêu nắm lấy cổ tay, quần bị cởi đến dưới đầu gối, trần truồng lộ chim, hai má nóng như lửa đốt, cái đầu chôn chặt trên xương quai xanh.

Làn da cậu trắng nõn, trên eo mông vì bị nhiễm tình dục mà nổi lên màu hồng nhạt, ngay cả chỗ đó dưới hạ thân cũng là một căn trắng hồng, lông mao không dày nhưng cũng không thưa thớt, đây là lần đầu Hạ Kiêu tuốt cho người khác, nắm ở trong tay không có cảm giác ghê tởm, ngược lại cảm thấy vô cùng dễ thương.

Diệp Chân lại không chịu được kích thích như vậy, cậu mới vừa tốt nghiệp ở nước ngoài, ngày thường một thân một mình làm bạn với sách vở, đừng nói tự an ủi, chỉ là gặp mộng tinh cũng lén lút giặt sạch quần, giống như có tật giật mình. Hạ Kiêu vừa mới vuốt hai cái cậu đã lập tức bắn ra, khóc lên, lạnh run muốn tránh nhưng vẫn không tránh được.

"A... Ô... Đừng, đừng tuốt..."

Hạ Kiêu cúi đầu đối diện với đôi mắt ướt sũng của cậu, gần trong gang tấc có thể thấy ảnh ngược của mình trong ánh mắt của cậu, con ngươi đen lúng liếng như là nai nhỏ bị thợ săn bắt được, vừa hoảng sợ vừa khát vọng làm cho người ta thương tiếc. Hắn bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng như cánh hoa: "Chân Chân, miệng đều đã sắp bị cắn nát rồi, buông răng ra."

"A..." Vật nhỏ dưới hạ thân vẫn còn bị hắn nắm trong tay, bị bỏ thuốc nên vẫn ngẩng cao như cũ.

Một lần lại một lần tuốt động nhanh dần, khoái cảm không ngừng đánh tới, cậu thất thần rầm rì, hoàn toàn không thể tự hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng nhận lấy mê hoặc từ hắn, bỗng nhiên đôi mắt bị bàn tay to lớn che lại, trong bóng đêm dâm mĩ, đầu lưỡi bị ngậm lấy, hơi có ý muốn lùi bước lập tức liền đổi lấy đối phương càng thêm thô bạo mút hút.

Đầu ngón tay đặt sau lưng nam nhân đã bị siết đến trắng bệch, khoái cảm tê dại phô thiên cái địa giống như đang bị cuốn trong đầm sâu không thấy đáy, cơ hồ sắp nhấn chìm cậu.

Hạ Kiêu có thể cảm giác được lông mi ướt sũng của Diệp Chân dưới lòng bàn tay, mí mắt không an phận của cậu quét tới quét lui, làm cho hắn ngứa ngáy đến tận trong tim, ánh mắt tối sầm, môi hôn ngày càng thâm tình, càng không nể nang, làm cho Diệp Chân không thở nổi, không ngừng rên rỉ, tay phải của Hạ Kiêu đùa bỡn hai viên trứng khéo léo, xoa nắn vài cái, làm cho Diệp Chân ngưỡng cổ, hai chân quơ loạn.

"Không cần..." Hai chân cậu không ngừng lui vào trong lòng nam nhân.

Giây tiếp theo, ngón cái xoa tròn không ngừng di chuyển trên quy đầu, nháy mắt khi móng tay quét qua lỗ nhỏ trên đỉnh: "A --", trước mặt cậu trắng xóa bắn đi ra, xuân dược mang đến niềm vui cực hạn làm cho cậu theo bản năng muốn cắn môi, Hạ Kiêu lại dùng sức nắm chặt quai hàm cậu, ôm lấy bả vai thon gầy ngăn chặn miệng của cậu.

Sau khi dược tính biến mất, Diệp Chân giống như là đã chết qua một lần, cả người xụi lơ, chỉ có cánh tay gắt gao ôm chặt vai Hạ Kiêu, nức nở, chôn trong ngực hắn chảy nước mắt, Hạ Kiêu vẫn không nhúc nhích tùy ý để cậu phát tiết ủy khuất trong lòng, khi thì vỗ về chơi đùa cái gáy của cậu, lúc lại đứt quãng hôn lên đỉnh đầu cậu, hôn lên thái dương hơi hơi sưng lên của cậu.

Trái ngược với động tác ôn nhu của hắn, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy thô bạo cay nghiệt.

- ------------------

Editor: Cái chương này nó dài thấy má tui luôn:))) Edit xong 1 chương hết muốn edit chương tiếp theo =)))))