Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 3: Cứu thỏ nhỏ



Hạ Kiêu thật sự không muốn phải dính vào chuyện phiền phức này, vốn định giả làm người mù nhanh chóng đi ngang qua, nhưng không muốn sống tốt mà lại cứ muốn chết, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn, quỷ thích khóc đã khóc tới hốc mắt đỏ lên, trên mặt toàn là nước mắt, giống như là một con thỏ nhỏ chưa được cho ăn no.

Đôi mắt tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm Hạ Kiêu, bị ba nam sinh cường tráng to cao vây quanh ở giữa, miệng khép mở lại không phát ra tiếng, nhưng Hạ Kiêu biết cậu nói gì, cậu gọi: "Ca ca."

Mặt lạnh đi khỏi khoảng mười mét, Hạ Kiêu nghe từ phía sau truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, dừng chân.

Vứt cặp sách đang đeo trên cổ, tiến lên một cước đem nam sinh cao nhất đạp té trên mặt đất.

Từ nhỏ hắn đã cùng sư phụ học qua Taekwondo, trước đây mỗi lần đến trường học nào cũng không biết tại sao đều có người nhìn hắn không thoải mái, vì thế đánh nhau như cơm bữa, trở thành một hỗn thế ma vương, liền bị trường học đuổi khéo.

Mẹ hắn hỏi hắn tại sao lại đánh nhau, hắn cà lơ phất phơ nói bởi vì bộ dáng hắn đẹp trai bị người ta ghen tị, nghe xong mẹ hắn liền đánh hắn thành đầu heo, kéo hắn đi soi gương, hỏi hắn bây giờ còn đẹp trai không?

À đúng rồi, sư phụ dạy hắn TaeKwondo chính là mẹ hắn.

Lần này hắn hạ quyết tâm muốn làm một mặt than, tuyệt đối không rêu rao gây chuyện, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

Nhưng ba đứa trước mặt thật sự rất chướng mắt, hắn đá xong một cước, còn định đá cái nữa, hai nam sinh khác đã tay mắt lanh lẹ nâng nam sinh nằm trên đất dậy, một bên chạy một bên cảnh cáo hắn chờ đấy.

Hạ Kiêu không nói gì buông nắm tay, chỉ là ba con gà yếu còn dám chơi bạo lực học đường, đúng là thói đời ngày nay mà.

Quỷ thích khóc còn đang ngã ngồi dưới đất, chưa lấy lại tinh thần.

Lúc hắn đá ngã cái nam sinh kia, nhóc thích khóc gào còn thảm hơn nam sinh đó, Hạ Kiêu nhất thời có chút hối hận, cảm giác chính mình có chút bắt chó đi cày xen vào việc người khác.

Đồng phục mùa hè đều là quần ngắn trên đầu gối, Diệp Chân bị bọn họ đẩy ngã quỳ trên mặt đất làm rách da, làn da non mịn rất nhanh liền chảy ra một đống máu đỏ tươi, đau rát vô cùng.

Cậu nhất thời không đứng dậy được, Hạ Kiêu cũng không tới giúp cậu, bộ dáng chuẩn bị nhặt cặp lên muốn đi, Diệp Chân vừa đau vừa vội, ôm túi sách ngồi dưới đất khóc lên.

Lần này Hạ Kiêu kiên quyết không quay đầu nhìn cậu, kéo chặt cặp sách liền muốn chạy, nhưng từ xa lại có một thầy chủ nhiệm bụng phệ đi tới, đôi mắt nhỏ sau cặp kính thật dày nhìn kĩ đánh giá hắn, lại nhìn về Diệp Chân còn đang khóc nức nở phía sau, rất nghiêm túc đẩy đẩy gọng kính.

Hạ Kiêu dường như đã tưởng tượng được cái cảnh bị mời đến văn phòng hỏi cung, cái dạng này của hai người họ, vị chủ nhiệm này não bổ cái gì không cần nghĩ cũng đoán được, học sinh cấp hai lừa gạt vơ vét tài sản của học đệ nhỏ hơn một cấp, viết một bản kiểm điểm hơn ba nghìn chữ, nói không chừng còn phải bị thông báo phê bình.

Hắn lập tức cảnh giác, lập tức quay lại nâng quỷ thích khóc dậy, đầy mặt ghét bỏ, không tình nguyện nắm cánh tay cậu đi về phía trước.

Lực cánh tay của Hạ Kiêu lớn, vóc dáng lại cao, không nhẹ không nặng liền kéo Diệp Chân đi.

Đến lúc này, so với ngồi dưới đất còn đau hơn, đầu gối Diệp Chân còn không kịp đứng thẳng, vì đuổi kịp hắn mà đi hai bước còn phải ngừng một chút, làm cho khối da bị rách kia tác động đau đến hấp khí: "Ca ca, anh chậm một chút...Ô ô...Đau quá."

"Câm miệng! Còn dong dài tôi sẽ đem cậu ném lên đầu tường, đêm nay cậu cứ ngồi trên đó qua đêm đi." Chủ nhiệm giáo dục đi tới càng ngày càng gần, Hạ Kiêu thấp giọng uy hiếp cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Chân đã nhăn lại thành một khối, nhanh chóng kéo lấy góc áo của hắn lắc đầu: "A? Không cần...Mẹ sẽ không tìm được em."

Hoàn hảo, ánh mắt của vị chủ nhiệm kia nhìn không được rõ lắm, cũng không hỏi nhiều đã thả bọn họ đi, Hạ Kiêu cảm thấy đói bụng, vội vàng muốn về nhà ăn cơm.