Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 48: Phiên ngoại



Một năm trước, con tôi đột nhiên muốn điHoa Kì. Nó là một đứa con trai biết nghe lời, cho tới nay, vì cuộc sốngtrong nhà mà lao lực bôn ba, nhất là hai năm nay càng thêm liều mạng.Có đôi khi, tôi thật lo lắng, nó còn trẻ tuổi như vậy, có thể mệt lắmrồi hay không. Khi nó nói muốn đi ra nước ngoài nghỉ ngơi một năm, tôicùng ba nó đều vô cùng tán thành.

Nửa năm trước, tôi nhận đượcmột cuộc điện thoại quốc tế. Con trai Minh Ngôn của tôi, ở bệnh viện địa phương, đã qua đời. . . . . .

Tin dữ này giống như sét đánh ngang đầu tôi. Con trai tôi vẫn đang sống bình an khỏe mạnh, làm thếnào có thể lại đột nhiên bước đi .

Nhưng nhìn thấy thân thể nhợt lạnh như băng của Minh Ngôn, tôi mới biết, con trai tôi thật sự đi rồi. Đứa con duy nhất của chúng tôi, đã rời đi rồi. . . . . .

Khi sửa sang lại di vật của con, tôi phát hiện trong máy tính của nó có một file nhật kí.

【 Hôm nay đến sân bay đón côgái kia, đó một người bạn tiểu học mà tôi không nhớ rõ. Nếu không lầmthì chắc là cô ấy. Tôi đã không còn có lòng thanh thản mà đi trêu hoaghẹo nguyệt. Tôi chỉ cần một bà xã, một cô gái có thể cho tôi ba mẹ ômcháu nội. 】

【 Cô ấy 24 tuổi nhưng còn rất giống con nít. Khi cười rộ lên, ánh mắt thật đơn thuần. Tôi biết, cô ấy thích tôi. Nhưng khi nhìn vào hai mắt sáng ngời của cô ấy, tôi cảm thấy ái ngại . 】

【 Cùng một chỗ với cô ấy thật là thanh thản. Nhưng tôi cảm thấy mình thật đê tiện. 】

【 Mấy ngày nay thân thể càngngày càng không tốt . . . . . . Khi nhìn thấy giấy chẩn đoán bệnh, tôimột mực hận ông trời. Tôi làm sai cái gì mà lại trừng phạt tôi như vậy! . . . . . . Tôi không dám nói cho ba mẹ biết, tôi sợ bọn họ không chịunổi. Tất cả mọi thứ, chỉ có mình tôi gánh chịu. 】

【 Tôi hẳn là phải đổi ngườikhác, nhưng mà tôi phát hiện mình không muốn buông tay cô ấy ra. Có lẽ,tôi luyến tiếc ánh mắt cô ấy nhìn tôi. . . . . . 】

【 Cô ấy nhẹ nhàng hôn tôi một cái. Một khắc kia, vẻ mặt cô ấy e lệ thật đẹp.】

【 Mỗi một ngày đều mâu thuẫn, mỗi một khắc đều giãy dụa. . . . . . Cuối cùng là tôi nên làm cái gìbây giờ! Ở đoạn gần cuối cùng của sinh mệnh rồi, tôi có thể lại yêu mộtlần nữa hay không? Điều này có thể mang đến thương tổn cho cô ấy không?Tôi có phải rất ích kỷ hay không? Nhưng mà buông tay thật sự rất khó. . . . . . Tôi nên làm cái gì bây giờ! 】

【 Tôi biết cô ấy thích TrầnDiệu Thiên, trong lòng tôi lại không biết nói là nên khó chịu hay là nên may mắn. . . . . . Những ngày dày vò như thế này đến tột cùng là cònphải chịu đựng biết bao lâu đây! 】

【Chuyện tuyệt vọng nhất trênđời này, không phải anh yêu em, em không yêu anh, mà là anh rõ ràng yêuem, nhưng mà lại không thể cho em hạnh phúc. . . . . . Tôi thật hâm mộTrần Diệu Thiên, cậu ấy có thể cho Chân Tâm được hạnh phúc. 】

【 Hãy theo giúp anh một đoạnthời gian nữa thôi. . . . . . Chỉ cần theo giúp anh đi qua đoạn đườngcuối cùng này. . . . . . Làm cho anh mất đi trong tình yêu, anh sẽ nhắmmắt. 】

【 Đi thôi. Lên trời đã là lựa chọn tốt nhất tôi làm. Tôi là một người mang bệnh trong người, còn cóthể hy vọng xa vời cái gì nữa bây giờ?! 】

【 Một mình một người thahương ở nước ngoài, vốn dĩ là tính đoạn tuyệt hoàn toàn liên hệ với côấy, rồi lại bởi vì nhớ thương cho nên gửi cho cô ấy một gói bưu kiện.Lúc đóng gửi bưu kiên cho cô ấy, tay của tôi đang run lên. . . . . . 】

【 Thân thể càng ngày càng kém . . . . . . Là vì không quen với khí hậu nước ngoài hay sao. . . . . . Thị lực càng ngày càng giảm, xem màn hình cũng có chút khó khăn. . . . . . Cô ấy thậm chí oán giận tôi đến nước ngoài ngay cả tiếng Trung cũngviết sai. . . . . . 】

【 Chân Tâm. . . . . . Anh rất nhớ em. . . . . . Em biết không. . . . . . Về sau, em có còn nhớ rõ đến người trưởng lớp ngày xưa của em không. . . . . . 】

【 Anh rất muốn nhìn thấy em. . . . . . Nhưng mà rốt cuộc nhìn không tới . . . . . .】

【 Ba, mẹ, thật xin lỗi. Con trai bất hiếu, cô phụ chi ân dưỡng dục của ba mẹ. 】

【Ngày 20 tháng 5, cô ấy nói cho tôi biết, đó là ngày hôn lễ của cô ấy. . . . . . 】

【 Mẹ, mang con về đi, cho con xem vị cô dâu kia một chút đi,. . . . . . Con muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc. . . . . . 】

Ngày 20 tháng 5. Cô gái con trai tôi thích cử hành hôn lễ.

Hôn lễ này rất đẹp.

Tôi ôm hủ tro cốt của con trai, ngồi trên chiếc xe mà con tôi từng mua vì cô gái kia.

Porsche màu trắng chở cô dâu chạy sát bên người mà qua.

Con trai, con thấy rồi chưa. . . . . .

Cô gái ngồi trên mui thuyền xe thể thao kia, là một cô dâu rất xinh đẹp, rất hạnh phúc. . . . . .