Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 41: Đây là con đường nào…



Nụ cười thản nhiên của Lưu Tuệ lại hiện lên trong đầu… Vì sao cô có thể phấn khích như vậy, xa hoa loá mắt như vậy? Mới đây tôi chỉ có thể nhìn cô, hiện tại cũng giống thế sao? Tôi còn muốn đợi cho hối hận lặp lại bao nhiêu lần nữa? Tôi còn tưởng mình đã trải qua đủ mọi thứ xấu hổ?

Lúc trước gặp được Lí Minh Ngôn, tôi liều lĩnh đuổi theo, tôi đã cho là tôi đã thay đổi. Nhưng thật ra, thứ đả kích tôi chính tôi mới có thể thấy rõ, thì ra tất cả chỉ là giả vờ, tôi vẫn là tôi của trước kia. Một người mập mạp yêu đuối, dựa vào cái gì được người khác yêu?

Suốt ngày nằm mơ lọt vào mắt xanh của vương tử, suốt ngày sống cuộc sống trần tục hèn mọn, suốt ngàu chỉ có thể tiếp tục nằm mơ. Có lẽ nên tỉnh, không ôm hi vọng hão huyền nào nữa. Nhưng như thế sẽ hạnh phúc sao? Tôi một lần nữa nói cho mình biết, chuyện cổ tích không bao giờ có thể xảy ra với mình. Nghĩ như thế rồi, tôi sẽ vui sao?

Lừa mình dối người! !

… … …

Ngay bản thân tôi cũng không tin được bản nhân nhịn đói ba ngày, ngoài uống nước và ăn một chút hoa quả thì chưa ăn một miếng cơm hay thịt nào. Mỗi ngày mẹ tôi đuổi theo sau lưng tôi, không ngừng hỏi tôi cuối cùng đã chịu đả kích gì. Tôi dùng sự im lặng để trả lời, dùng hành vi chán nản để thuyết minh.

Nhưng mà, buổi sáng ngày thứ tư, khi tôi chuẩn bị rời giường, cả người đột nhiên ngã quỵ, toàn thâm mềm nhũn không một chút sức lực, trái tim như cũng không muốn đập. Tôi vất vả lắm mới xuống khỏi giường, lập tức bị mẹ tôi lôi xuống ấn vào bàn ăn, ngay cả đánh răng cũng không cho, lập tức tống cơm vào miệng tôi. Mẹ tôi ngồi một bên nhìn tôi chép miệng nói “Con nói còn là cái nghiệp gì đây, mẹ có phải ngược đãi con không, không cho con ăn cơm sao.”

Thứa ăn mới vào một lát bụng tôi bắt đầu khó chịu. Không ăn thì đói, ăn lại cảm thấy khó chịu, cảm giác này chính là sống không bằng chết. Đợi cơn khó chịu dịu qua, tôi chậm rãi ăn cơm, dần dần cũng quen dạ. Sau đó, tôi hoàn toàn buông thả bụng mình, điên cuồng ăn. Khi tôi ăn xong ba bát cơm cộng thêm hai chén canh bụng tôi lại bắt đầu đau. {hana: bạn ăn như heo đó không đau mới lạ}

Tôi lăn trên sô pha ôm bụng kêu khổ, mẹ tôi ngồi trước mặt tôi tiếp tục giáo dục những điều thấm thía “Chân tâm à, con cho dù muốn giảm béo cũng không thể dùng biện pháp làm bản thân đói chết được. Người ta cũng nói ăn một lúc không thể béo, nghỉ ăn một lần cũng không gầy chết được a! Giảm béo là phải có hiệu quả, con như vậy chỉ là đang tự đày đoạ bản thân mà thôi.”

Tôi cau màu, buồn bã nói “Con chỉ là muốn thay đổi nhanh một chút, tuổi xuân không còn đợi con a.”

“Con này đúng là hâm rồi, muốn thay đổi cái gì!”

“Dù sao con cũng muốn làm mỹ nhân. Con ghét làm con vịt xấu xí. Con ghét luôn phải ngưỡng mộ người khác.”

“Con nghĩ vậy là không đúng rồi. Những cô gái khác xinh đẹp thế nào mẹ không biết, mẹ chỉ biết con gái nhà mình chính là nhìn thuận mắt nhất đấy.” {hana: chả bù cho mẹ mình, hum nay lại nói, Chi ơi con béo quá rồi đấy, mau đi giảm cân… ta hêm cần… ai nói ta béo hêm xinh :( }

“Vô nghĩa, mẹ sinh ra con thì chẳng thấy con đẹp.”

“Người thích con cũng sẽ như thế, người đó sẽ không bắt con chạy theo những cô gái xinh đẹp khác, trong lòng nó con chính là tốt nhất.”

Nghe mẹ nói, trong đầu tôi vang lên những lời Trần Diệu Thiên từng nói với tôi…

Cho dù những cô gái khác có vĩ đại hơn em gấp trăm lần, làm anh yêu cũng chỉ có em…

Tiểu Trư, ngoài em, anh cuối cùng cũng không thể để ai vào trong lòng…

Nháy mắt, một trận gió nhẹ thổi qua nội tâm tôi… Có cảm giác khác thường nổi lên trong lòng tôi…

“Con sao vậy? Giống như muốn khóc.” Giọng mẹ già đột nhiên vang lên bên tai, tôi lùi mạnh, không nể mặt nói “Trách sai ai chẳng muốn khóc, được rồi, không gây với mẹ, con phải chuẩn bị đi rồi.”

Tôi vốn cảm thấy mấy ngày qua không gặp mọi người vừa nhìn sẽ hô lên kinh ngạc, oa, Chân Tâm, bạn gầy đi! Kếy quả mọi người đúng là có hô lên kinh ngạc, có điều nội dung của nó là “oa, Chân Tâm, sao bạn tiều tuỵ quá vậy, bạn chịu đả kích gì sao!!”

Nói gì chứ, lời này mới thật sự khiến tôi đả kích. Tôi bắt đầu tự hỏi hành động của mình có phải là sai lầm hay không.

Buổi chiều về nhà tôi bắt đầu cùng mẹ già thương lượng, làm thế nào mới có thể cải tạo thể xác một cách đúng hướng. Mẹ tôi nói “Chân Tâm à, mỗi ngày trước khi đi ngủ và sau khi rời giường, con hãy nói một trăm lần – Mình là người đẹp nhất!” {hana: Bà mẹ này YY quá}

“Mẹ muốn con tự lừa mình dối người sao?” Tôi trừng mắt nhìn mẹ tôi.

“Cái này gọi là quá trình thanh tỉnh nhận thức của bản thân đó.” Mẹ tôi sửa lại, mẹ nói “Vì nhận thức của con không đúng, mẹ trước phải khiến nhận thức của con đi đúng đường.”

Mẹ lôi tôi vào phòng tôi, mở máy tính của tôi, đem mấy tấm hình ngôi sao xinh đẹp đưa ra. Khi tôi nhìn thấy Trương Mạn Ngọc mẹ tôi nói “So ra thì con còn trẻ hơn người này nhiều.” Tôi cười sặc sụa. “Mẹ, con biết con so với chị ấy đúng là trẻ hơn rất nhiều.” Khi tấm hình Lâm Tâm Như hiện lên, mẹ tôi nói “Cô ấy làm gì có làn da trắng nõn như con, con không biết da cô ấy không đẹp lắm sao?” Tôi lại nhìn nhìn, sau đó nói “Hình như là vậy…”

Đang thảo luận, dưới lầu bỗng vang lên tiếng chuông cửa, tôi chạy xuống mở cửa, lúc này đứng sững sờ tại chỗ chính là một thân tây trang thẳng thớn – Trần Diệu Thiên.

“Ai nha, Tiểu Thiên, con đến rồi sao.” Thanh âm của mẹ tôi vang lên phía sau, Trần Diệu Thiên ban đầu mặt không chút biểu tình, đột nhiên cười rộ lên, gật đầu nói “Dì khoẻ không ạ.” Mẹ tôi một tay đẩy tôi ra, tay còn lại kéo Trần Diệu Thiên vào cửa, vô cùng nóng vội nói “Tiểu Thiên, đã lâu không gặp nha, sao gần đây con không đến chơi với Chân Tâm, dì nhớ con lắm đó.” {hana: dì nhớ thì đi mà đi chơi, người ta tới chơi với con dì cũng có chơi với di mô…ghét…

“Gần đây con hơi bận.” Anh cười cười.

“Hôm nay dì làm món ngon, cố ý gọi con đến nha. Không làm phiền con chứ?”

“Sao có thể a, con còn sợ mình làm phiền dì a.”

Hai người bọn họ dì dì con con đi vào phòng trong. Tôi trợn mắt há mồm đi theo sau họ.

Mẹ già này, sao có thể gọi anh đến mà không nói với tôi một câu!!!

“Ai da, Tiểu Thiên của chúng ta mặc đồ tây thật đẹp trai a, Chân Tâm, con thấy đúng không?” Mẹ tôi đột nhiên chuyển câu chuyện qua người tôi, thậm chí còn kéo Trần Diệu Thiên quay ra đối mắt với tôi. Cảm giác về anh hôm nay hình như không giống mọi khi, khi tôi một lần nữa nhìn lên cuối cùng cũng phát hiện ra anh khác thường ở chỗ nào, tây trang của anh cắt may tỉ mỉ, caravat cũng được thắt gọn gàng, tóc tai nghiêm chỉnh, nhìn chỗ nào cũng thấy hoàn hảo.

Tôi nhìn anh trên dưới cả buổi, cho đến khi anh quay qua chỗ khác mẹ tôi nói “Có người như vậy sao, trừng mắt nhìn người ta cả ngày cũng không phát biểu gì.”

Tôi giật mình hoàn hồn nói “A, như vậy rất đẹp.”

Mẹ tôi không để ý đến tôi, tiếp tục lôi Trần Diệu Thiên đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện “Vừa đi làm về sao, về sai có rảnh thì đến nhà chơi với dì nhé.”

“Chỉ sợ con làm phiền mọi người.”

“Sao có thể như thế được.”

“Đúng rồi, dì mới so sánh Chân Tâm nhà mình với mấy ngôi sao nổi tiếng, con cũng bình luận một chút đi.” Lời mẹ vừa nói ra tôi thật hận sao vừa rồi không đuổi Trần Diệu Thiên khỏi cửa, nhưng đây là nhà của mẹ tôi, tôi đuổi không được, thậm chí tôi còn bị mẹ kéo luôn vào trong phòng.

Mẹ để Trần Diệu Thiên ngồi trên ghế trước máy tính, chính mình kê một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, còn tôi bắt đừng một bên. Mẹ gõ một dòng chữ, sau đó một loạt các hình ảnh về váy cưới, hiện lên. “Con xem cái này thế nào?” Mỹ nữ này là Triệu Vi a. Trời ạ, làm cho tôi chết đi còn hơn, sao có thể so sánh đây.

Tôi lặng lẽ theo dõi sắc mặt của Trần Diệu Thiên, anh thản nhiên nhìn hình ảnh trước mắt, thuận miêng đáp “Rất đẹp.”

“So với Chân Tâm thì sao?” Mẹ tôi hỏi lại “Chân Tâm so với cô ấy thì đáng yêu hơn.” Anh lập tức đáp.

“Tiếp theo.” Tôi hoài nghĩ không biết suy nghĩ của bọn họ là gì nữa. Lần này là hình ảnh của nhóm Twins, Trần Diệu Thiên nói “Thế nào, so với Chân Tâm thì sao?” “So với mấy cô ấy thì nhìn thuận mắt hơn.” Càng xem càng lâu Trần Diệu Thiên xoa xoa trán, hơi bất đắc dĩ nói “Dì ơi, nhìn đi nhìn lại toàn những người quái dị, thẩm mĩ của con hơi mệt.”

Mẹ tôi cười hắc hắc “Cho nên vẫn là Chân Tâm nhà ta có ưu thế, nhìn sẽ không cảm thấy mệt đi.”

Trần Diệu Thiên chỉ cười không nói gì.

“Mẹ đã nói rồi mà, người yêu trong mắt chính là Tây Thi. Chân Tâm, con xem đi, nhiều cô gái xinh đẹp phong tình như vậy Tiểu Thiên đều cảm thấy không bằng con. Con ở trong mắt nó chính là Tây Thi đí, con đối với bản thân có gì không hài lòng nữa.” Mẹ tôi lại tiếp tục câu chuyện đầy cẩu huyết. Mẹ già ơi, mẹ cuối cùng muốn con mất mặt đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua cho con.

Trần Diệu Thiên vẫn cười như cũ, không nói gì. Tôi thảm hại dứng một bên.

“Được rồi, giờ mẹ đi chuẩn bị bữa tối, hai đứa cứ nói chuyện đi.” Nói xong mẹ tôi khẩn cấp rời khỏi phòng, thậm chí còn đem cửa phòng đóng lại. Tôi nghĩ trong lòng mẹ chắc chỉ hận không thể khoá cả phòng vào cũng nên.

Trong phòng một mảng yên tĩnh, mà trước mắt tôi chỉ có Trần Diệu Thiên, tôi xấu hổ không biết nên nói gì cho tốt.

Tôi yên lặng lùi dần, ngồi vào bên giường, không nói gì. Anh cũng không nói chuyện, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Không khí yên tĩnh khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

Thật lâu sau, tôi quyết định đánh vỡ sự trầm mặc, tôi cười cười nói “Chúc mừng anh a.”

“Chúc mừng gì?” Anh tiếp lời.

“Chuyện đính hôn đó.”

Anh ngẩng đầu, xuyên qua màn khỏi bình tĩnh nhìn tôi, không nói gì. Phút chốc anh bỗng cười cười giễu cợt, cúi đầu “Là anh nên chúc mừng em đi.” Thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Đây là chuyện gì? Anh đi đính hôn cùng Lưu Tuệ sao lại muốn chúc mừng tôi?

“Anh sẽ không còn làm phiền em nữa, Lưu Tuệ cũng không quấn lấy Lí Minh Ngôn nữa, đối với em đây không phải chuyện đáng mừng sao. Chuyện này không phải chuyện em muốn nhất sao? Em chắc cũng nên cảm ơn anh chứ?” Anh thả khỏi, khóe môi mang theo ý cười trêu chọc nhìn tôi nói.

Tôi không đáp lại, anh lại tự giễu cười rộ lên, tựa lên ghế, hai mắt bình tĩnh cười nói “Muốn em báo đáp đúng là chuyện vô cùng khó khăn, bất luận làm cho em cái gì… cho dù dốc hết gan ruột, em cũng chỉ coi như đống rác mà ném đi…”

Anh nâng tay, mu bàn tay đặt lên trán, che khuất cái trán, hồi lâu không nói gì.

Đột nhiên anh ho khụ khụ, thân thể đổ qua một bên, kịch liệt ho. Tôi vội vàng chạy đến, vỗ lên lưng anh hỏi “Anh làm sao đấy?” Khi anh quay đầu nhìn… trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt… yếu ớt… giống như không chịu nổi đả kích. Nhưng anh lập tức cười vô vị, biểu tình lạnh lùng thản nhiên.

Khoảng cách gần gũi như thế tôi mới phát hiện, bộ dạng anh thật sự rất tiều tuỵ, giống như một người mệt mỏi lâu ngày, hoặc là một người mắc bệnh trong người.

Trong lòng tôi không khỏi giật mình sợ hãi hỏi “Anh không sao chứ?”

Anh đan hai tay vào nhau, cười “Anh không sao! Anh rất vui, cái gì bỏ đã bỏ, cái gì chơi đã chơi, muốn làm gì thì làm, chỉ cần ném một đống tiền ra liền có một đống mỹ nhân lao vào lòng anh. Em nói xem chuyện này có gì khác với cuộc sống chốn thần tiên.”