Đừng Đùa Với Gái Hư

Chương 25



Thật tình, cái tin nhắn đấy của em chả khác gì câu mình vẫn hay nói với gái khi muốn kết thúc mối quan hệ “Quên anh đi và đừng hỏi tại sao”. Lúc đấy nằm ôm em nghĩ thấy cũng thấy thấm cảm giác bị hắn hủi nó ra làm sao.

Có những người dùng lý trí để tìm người giử gắm yêu thương, đến khi tìm được thì lại sợ yêu thương che mờ đi lý trí. Ai sống tình cảm hoặc có cuộc sống êm đềm thì thường không mấy khi phải cân nhắc giữa tình yêu và lý trí. Nhưng từng trải 1 chút sẽ thấy yêu là 1 thứ tình cảm đáng sợ chứa đầy hấp lực. Những người sợ yêu đa phần đều đã từng yêu một ai đó, rất nhiều …

Mình mệt quá, không thể nào thức được để mà nghĩ lung tung. Không phải lần đầu tiên em nói không gặp mình nữa, nên mình cũng tự bơm vào đầu ít hy vọng là em chỉ nhất thời nói vậy thôi, chứ bản thân em chưa hạ quyết tâm thực sự. Nhưng khốn nỗi lần nào em cũng làm mình nơm nớp lo sợ mất nhau mãi mãi vì cái cảm giác “quả này là thật đấy, em không đùa đâu”. Đôi khi càng bốc đồng liều lĩnh bao nhiêu thì tình cảm lại càng mong manh bấy nhiêu … Cũng giống mình lúc muốn lấy lòng cô nào đấy thì sẵn sàng đưa đón bất kể giờ giấc, cùng nắm tay đi dạo dưới mưa như thằng điên rồi chán nhau thì buông chỉ trong vài note nhạc.

Trong phòng không có cửa sổ nên không biết trời đã sáng hay chưa. Đồng hồ treo tường thì chết đứ đừ. Thấy em cựa quậy thì mình cũng dậy, nhưng giả vờ là đang ngủ. Tay em rờ nhẹ lên môi, mũi, má mình như kiểu em đang muốn ghi nhớ từng nét trên khuôn mặt mình vậy. Mình tặc lưỡi, kéo tay em … xuống dưới:

-Mặt không phải là chỗ để âu yếm vuốt ve nhé

Em cười, rụt tay lại. Gối đầu lên ngực mình :

-Anh dậy sớm thế ?

-Vì em cứ làm trò anh không ngủ được.

-Em có làm gì đâu.

Mình với bao thuốc để trên bàn, hút thuốc quen rồi, sáng ngủ dậy không làm điếu lại thấy cứ nhạt miệng. May mà giờ cũng bớt hút hít rồi, sống điều độ lành mạnh hơn

-Sờ xoạng thế ai mà ngủ được.

-Hôm nay anh không định đi làm à ?

-Anh mệt.

Em đưa tay sờ lên trán mình, rồi bảo :

-Có ốm đâu. Hay anh khó chịu chỗ nào ?

-Anh thiếu ngủ.

-Kệ anh.

-Em bận gì à ?

-Uhm.

-Muốn về à ?

-Uhm.

-Không cho về

Mình nằm đè lên em, khóa chặt không cho động tay động chân gì luôn.

-Bỏ em ra.

Mình rất ghét cái kiểu mặt trơ trơ lì lì của em những lúc như thế. Không biết được là em đang nghĩ gì, muốn gì hay định làm gì. Cứ lạnh như là sỏi đá.

-Nằm im đi!

- Hay là anh lại muốn chuyện kia à ?

-Em làm sao thế ? Ngày trước em gì có như thế này ?

-Hồi trước em như nào ?

-Em không hơi tí là ì xèo như này. Lúc nào ở cạnh em anh cũng thấy thoải mái, thấy bình yên… Nên anh mới thích gặp em.

Em ngoảnh mặt sang 1 bên, tránh nhìn thẳng vào mắt mình.

-Cứ như thế này thì đến bao giờ hả anh ? Đằng nào chẳng có lúc mình chán nhau…

-Em sợ anh chán em nên em bỏ anh trước đấy à ?

Em không trả lời, cũng không nói gì. Tự nhiên mình thấy bối rối, không biết phải làm gì mới là tốt nhất cho em, mà hình như chính em cũng đang đấu tranh tư tưởng giữa việc dừng lại hay đi tiếp. Mình thở dài, gục đầu lên vai em, cảm giác tấm đệm thịt đang đỡ mình mong manh và yếu ớt quá

-Nếu mà mình gặp nhau muộn độ 1-2 năm chẳng hạn, thì còn nghĩ được đến chuyện nghiêm túc … em không thích mất nhiều thời gian cho những mối quan hệ không đi đến đâu.

Bà mụ nặn nhầm vía cho em mất rồi. Nhẽ ra em phải là đàn ông mới phải.

-Ai bảo không đi đến đâu, lần nào chả đưa lên mây còn gì!

-Anh này … cứ đang nói chuyện tử tế thì lại luyên thuyên.

-Thì em dự phòng sẵn vài thằng cũng được, coi như sơ cua cho bớt nghĩ về anh. Không thì bỏ anh em định ăn chay chắc!

-Nghe cũng có vẻ hợp lý nhỉ!

Em bật cười, mình chỉ đùa thế thôi. Có thằng ngu nào lại muốn như thế bao giờ! Nhưng nhẽ ra không nên vẽ đường cho hươu chạy, nhất là con hươu này

Mình nghĩ lại rồi, đúng là không nên lún sâu vào chuyện tình cảm với em. Mình còn trẻ quá, chơi chưa chán đã vội gì phải trói buộc bản thân. Cũng tính dần đến chuyện tìm thêm niềm vui mới nữa là vừa

Sau cái vụ valentine mình với em lại bình thường hóa mối quan hệ, mặc dù từ đấy em cũng công khai nhắn tin với nghe điện thoại của zai ngay cả lúc ở nhà mình. Thỉnh thoảng mình cũng cáu, cũng ghen, cũng khó chịu nhưng vẫn phải làm mặt tỉnh bơ.

Hôm bữa mình đưa 1 em mà mình đang có ý định chăn dắt đi với mấy thằng bạn ăn lòng nướng, về thì có tạt vào Dragon Fly chơi. Mình ít khi vào đấy vì chỗ ý cũng không vui lắm, được mỗi cái sạch và lành thôi, ngồi nói chuyện thì được, không khác gì quán cf đóng cửa muộn hơn bình thường là mấy

Đang nhăn nhở cầm tay cầm chân chém gió với em ý thì thấy thằng bạn nháy mắt ra dấu nhìn đằng ngoài cửa. Mình chả thèm quan tâm, chắc nó lại tia thấy em nào xinh xinh chân dài chứ gì đâu, thây kệ, vẫn tiếp tục tập trung chuyên môn đoạn cao trào …

Chắc là mình với Mít có duyên kỳ ngộ, không chuyện này thì chuyện khác, cứ bị đưa đẩy chạm mặt nhau, chạy trời không khỏi nắng. Mà sau thì mình biết vụ đấy là thằng bạn mình bị em mua chuộc chứ chả phải là tình cờ.

Đến lúc thấy Mít đi cùng mấy cô bạn ngang qua chỗ mình, mà mình thì lại đang quàng vai em kia, rụt tay về không kịp Mình đành trân chối nhìn em, em lượn qua chỗ mình, cười rất vô tư bảo :

-Thấy xe anh dựng ở ngoài nên em vào định uống với anh mấy cốc, lâu quá không gặp … Người yêu mới hả anh ?

Không biết là em định giở trò gì, mình cười trừ tát nước theo mưa :

-Ngồi đây chơi em … Sao lại đi 1 mình thế kia ? Thằng người yêu em đâu rồi ?

Em cầm cốc rượu của mình, uống 1 hơi cạn sạch, rồi đặt mạnh xuống bàn, thở dài ra chiều đang ức chế lắm.

-Chán đời lắm anh ạ! Tên mất nết đấy toàn rình rình bỏ em để đi mèo mỡ thôi!

Mấy thằng bạn mình thấy mình lâm vào thế bí thì phởn cái mặt ra như đang được xem kịch hay.

-Sao em biết ?

-Em thấy tận mắt mà.

-Thế sao không vào đánh ghen.

-Em ngại đi 1 mình lắm, tí anh đưa em đi tìm nó. Em cho nó 1 trận.

-Ừ, chuyện nhỏ. Mấy khi em nhờ chẳng nhẽ anh lại không giúp …

Quả này thì xác định mất xác theo điệu nonstop rồi...