Đừng Để Sói Ăn Thịt

Chương 17: Kết thúc tốt đẹp



Sinh nhật Tường Quân rất hoànhtráng. Được tổ chức tại nhà riêng. Đây là lần đầu tiên tôiđược đến nhà anh. À không! Đây không phải là nhà mà là cungđiện. Cả ngôi nhà được thắp sáng bởi những ánh đèn vàng rựcrỡ và rất lãng mạn. Kiến trúc cổ kính và hiện đại xen lẫntạo sự hài hòa hiếm có. Trời ơi! Haha, tôi sướng gần chếtrồi, sau này tôi sẽ được sống ở đây đấy.

Nhắc đến mới nhớ. Sau cái vụ cầu hôn, mẹ và anh trai tôi biếtđược. Đánh tôi một trận ra trò và tranh giành nhau cái nhẫncủa tôi báo hại Tường Quân phải đi mua cho mỗi người một cáinhẫn khác. Có ai khổ như tôi không cơ chứ? Hôm nay họ đến đâytrông rõ hiền và cái kiểu "ta đây vô tội và ta là người lịchsự". Hứ, lịch sự quá cơ, lịch sự làm tôi chỉ muốn đánhngười. Đây là tiệc ngoài trời cho nên họ cứ thế ăn mà chẳngđể ý trời đất là gì mà chắc cũng chẳng có ai đẻ ý họ đâu.Khách khứa ở đây còn bận đi lấy lòng Mạnh An Dương và con traicủa ông ấy. À nhầm, sau này ông ấy sẽ là bố chồng tôi.

Mẹ kiếp. Mấy đứa con gái ngày xưa của Tường Quân cũng đến đây. Khi tôi quát thì Tường Quân giơ tay lên nói giọng bất lực:

- Anh đã trót mời rồi. Thôi thì để họ nhìn mặt anh lần cuối.

Cứ như em đưa anh di chết không bằng ấy.

Điều đáng nói nhất ở đây là vừa vào đầu bữa tiệc Tường Quânđã thông báo việc tôi và anh đã đính hôn làm tôi sướng muốnchết. Haha, mấy con yêu tinh kia, các người đã nghe thấy chưa?Tránh xa anh ấy ra nhé? Báo hại bọn chúng lấy hết sức bìnhsinh để lườm tôi. Có cô thì khóc thét lên, có cô thì ngất, cócô thì tỏ vẻ lạnh lùng ta đây không cần nhưng ly rượu trên ta đã được cô ta đạp xuống đất tan tành. Ôi! Tường Quân của em, xemanh đã làm gì với đám hồng nhan bạc phận kia.

Thôi vậy, giống như Tiểu Nam (nhân vật nữ trong tiểu thuyết Tiểu Nam Tiểu Nam) tôi sẽ tạo cơ hội cho đám con gái này trả thù.

Tôi kéo mẹ và ông anh trai vào một góc vắng vẻ rồi nói:

- Bọn họ định trả thù con.

Mẹ tôi nói hùng hổ:

- Đứa nào?

Tôi hất mặt về mấy đứa con gái đang chuẩn bị đi đến và nói nhanh một mạch:

- Bọn họ không yêu được Tường Quân nên quay sang trút giận nêncon. họ còn nghĩ gia đình ta trèo cao không làm gì nổi họ chonên định ra đấy dằn mặt đấy. Mẹ thấy không? Họ đi đến rồikìa.

Anh trai vỗ vai tôi như trấn tĩnh:

- Tiểu muội yên tâm. Anh trai và mẹ sẽ cố gắng.

Rồi đám con gái bước đến gần hơn. An Kì hùng hổ đi đầu tiên. Anh tôi bỗng dưng nổi giọng chua xót:

- Em gái, anh đã nói rồi mà em không nghe.

An Kì bước đến khoanh tay nói:

- Các người lập tức rời khỏi đây nếu không muốn....

Anh tôi đặt tay lên vai An Kì nói:

- Cô...cô tránh xa ra để tôi dạy cho cái đứa em không biết điều này một bài học.

An Kì chưa kịp nói gì thì anh tôi đã cho tôi một cái bạt tai.chính tôi cũng thấy bất ngờ về hành động này của anh trai nêntrừng mắt lên nhìn anh ấy. Mẹ tôi thì gào thét bên cạnh:

- Ôi! Cái đứa ngu lâu dốt dai khó đào tạo này. Mẹ đã bảo vớicon bao nhiêu lần rồi là hãy tránh xa cái thằng Tường Quân bệnh hoạn ấy ra. Thoáng nhìn là ta đã biết hắn bị bệnh truyềnnhiễm rồi mà.

Mẹ già và anh trai của tôi quả là thâm thúy. Đã thế thì tôi cũng diễn cùng họ.

An Kì cùng đám con gái khựng lại nhìn nhau, rồi một đứa rụt rè hỏi:

- Bác, Tường Quân bị bệnh gì?

Mẹ tôi liền phát huy:

- Ôi giời ơi! ai mà biết được. Chỉ biết là truyền nhiễm thôi.Hắn nấu gạo thành cơm rồi mới nói cho đứa con gái này biết.Này, các người xem đi...

Rồi mẹ tôi quay lưng tôi lại, hôm nay tôi mặc bộ váy mà TườngQuân mua cho nên hở một đoạn lưng. Bà mẹ già tôi kéo khóa váyxuống chỉ vào cái bớt trên lưng tôi (vốn cái bớt này đã cótừ bé) :

- Đây, xem đi. Mấy ngày hôm nay người con bé cứ nổi máy cái này làm tôi đau lòng chết đi được. Các người làm ơn lôi cái thằngTường Quân ấy ra khỏi đời con gái tôi với.

An Kì cùng đám con gái hoảng hốt nhìn nhau, chắc chắn họ đangsợ hãi mình cũng bị. Có đứa nào ở đây trừ tôi ra mà không bị Tường Quân ăn thịt chứ?

- Bác. Anh ấy bị bệnh này lâu chưa?

Mẹ tôi vẫn giả giọng đau khổ:

- Mới thôi. Các cô không phải cũng bị rồi đó chứ?

Đám con gái nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn đứa nàođứa đáy vui ra trò. Tôi cũng buồn cười sắp chết rồi đây. An Kì Cười gượng gạo:

- Chúng tôi phải về đây, nói với Tường Quân là chúng tôi chúc anh ấy hạnh phúc.

Mẹ tôi và anh trai gào lên:

-Không, các người phải lôi hắn theo cùng.

Họ chạy mất dép mà không dám quay đầu lại báo hại ba chúngtôi bò lăn bò lộn ra cười. Mẹ già và anh trai tôi đúng là caothủ.

***************

Buổi tiệc.

Tôi bị mẹ và anh trai chuốc cho say khướt khườn khượt. Rồi họ dìu tôi vào một căn phòng nào đấy ròi nói:

- Con gái ngoan. Ngày mai hãy về nhé.

Thôi chết rồi! Mắc bẫy của họ rồi. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng đầu như nặng hẳn lên nghìn tấn khiến tôi loạng choạng lại nằm ra giường.

Cạch.

Ông trời ơi! Không phải Tường Quân đó chứ?

Đúng là anh ấy thật rồi. Tôi gào thét trong thâm tâm. Tường Quân bước đến giường ngồi cạnh tôi nói:

- Em đang sợ anh ư?

Đầu óc tôi như hoa cả lên. Lời nói bắn ra lúc nào không hay:

- Anh là sói.

Tường Quân nở nụ cười đểu giả rồi đè lên người tôi khiến tôihự một cái. Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc cái gì cả:

- Phải rồi! Sói sắp ăn thịt em đây.

Tôi đưa tay lên bấu víu vai anh nói giọng lè nhè của người say rượu

- Em...sẽ giết anh nếu...anh dám....

Tường Quân đưa ta kéo váy tôi rồi đưa sát mặt xuống hôn đôi mắt, sống mũi rồi bờ môi tôi. Giọng anh khàn khàn:

- Trước khi để em giết anh sẽ giết em trước.

Tôi cười mông lung rồi đưa ta vuốt ve khuôn mặt sáng ngời củaanh. chết tiệt , đây không phải hành động của tôi. là rượu đangthôi thúc. Tôi không làm chủ được bản thân mình vội nhổm ngườidậy hôn nhẹ vào môi anh nói:

- Em yêu anh.

Thôi xong. Câu nói này đã kết thúc cuốc đời làm trinh nữ củatôi. Bông tuyết này đang tan chảy dưới cái nóng hừng hực củaánh mặt trời Tường Quân.

Anh hôn nhẹ nhàng, bàn tay cũng nhẹ nhàng di chuyển khắp nơitrên cơ thể tôi. tôi không chống cự mà chỉ đáp lại khiến anhcàng cuồng nhiệt. Tường Quân dồn dập như bão táp mưa xa từngbước chiếm đoạt rồi đi vào trong cơ thể tôi. Anh đã ăn thịtđược tôi rồi.

10h sáng hôm sau.

Người tôi đau mỏi rã rời sau trận cuồng phong đêm qua. Tường Quân chết tiệt. Dám ăn tôi trong lúc tôi không đề phòng. Hứ. Sau này anh sẽ chết với em.

Trong khi tôi đang hậm hực thì người tôi lại bị kéo giật xuống và Tường Quân lại đè lên người tôi. Tôi quát lên:

- Em mệt rồi. Em muốn ăn.

Anh bắt đầu giở nụ cười đểu giả:

- Ăn anh đi.

Rồi lại tiếp tục. Chết tiệt.

Khi đã xong xuôi, tôi mệt chẳng buồn nhìn anh. Tường Quân vuốt vè mái tóc tôi rồi ôm tôi vào lòng nói:

- Chúng ta đi đăng kí kết hôn.

Tôi mở mắt nhìn anh:

- Sao nhanh vậy?

Tường quân giải thích:

- Anh muốn em là của anh càng nhanh càng tốt không thì kẻ khác lại cướp mất.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

- Tại sao? em đã là của anh rồi cơ mà?

Tường Quân nói:

- Phải nhưng em có biết em đặc biệt thế nào không? Ngoại hìnhkhông thành vấn đề nhưng...thân thể thì quyến rũ chết người.(Học trong Mờ ám).

Tôi mặc kệ mình đang mệt mỏi rã rời cũng phải nhảy vào xé rách cái miệng kia ra.

Căn phòng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Kết thúc cho mộtcuộc săn đuổi của con sói biến thái Mạnh Tường Quân. Miếng mồi đã thuộc về anh và anh cũng thuộc về miếng mồi đó một cáchkhông điều kiện.