Đừng Coi Thường Ta!

Chương 28



Vô Tịch sau khi ôm tiểu miêu chạy một mạch về, khuôn mặt hí hở mà khoái chí ôm a ôm, dụi a dụi mà lấy mặt mình cọ cọ mặt của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi rất rất không hài lòng nên ra mắt cho cậu ba vết cào ngay mặt to và rõ, lúc này khuôn mặt cậu hình than và đơ khi nhìn con tiểu miêu này (=_=). Riêng tiểu miêu rất khoái trí và kiêu ngạo vênh mặt lên như thể mình làm đúng đạo lý khi hành xử kẻ cư xử không đứng đắn với mình (^w^) mà đắc ý. Nó tỏ vẻ khuôn mặt thách thức như: "Sao nào? Tức lắm sao? Ngươi làm gì được ta a" mà nhìn cậu. Lúc này mí mắt cậu giật giật thể hiện sự kiềm nén, cùng với tức giận gân xanh trên trán mà mỉm cười ác và hung trợn mắt, nói giọng điệu từ nhỏ đến hét lớn nói với nó:

- Hah! Ngươi giỏi! Bản thân ta là lãnh đạo Hắc đạo bang, người người nghe đến đều khiếp sợ. Huống hồ...ngươi là một con mèo hả? Để coi ngươi còn là một con mèo Tuyết Nhi nữa hay không!

Nói rồi cậu xách cổ nó đi vào phòng, tiểu miêu sau khi bị cậu dùng ánh mắt sát khí và ghê rợn đó nó đã cong cái đuôi của mình. Khi bị Vô Tịch cậu lôi cổ đi khiến nó đau đớn mà phát ra tiếng "Ngao...ngao" ( Tuyết Nhi: Đau chết bổn cung a! Ngươi là đồ không thương hương hoa tiếc ngọc a..huhu! TTwTT). Lúc này Vô Tịch cậu cầm kéo sắt bén giơ lên, khuôn mặt có bao nhiêu hung ác thì có bấy nhiêu cười rùng rợn khi nhìn vào tiểu miêu. Khiến Tuyết Nhi khóc hét và vùng vẫy không thôi "Ngao ngao..." ( Tuyết Nhi: Buông ta ra đồ bệnh hoạn, đồ hung tợn a~! Huhu A Bảo mau cứu ta a, ta thật sự sợ hắn TT^TT. Hắn rõ ràng là ác quỷ đội lốt người mà).

Sau một khắc trôi đi,... lúc này Tuyết Nhi một bộ lông trắng mềm mại và bóng mượt nay đã không còn, Tuyết Nhi bây giờ chỉ có một thân trụi lũi do bị cắt sạch lông. Lúc này Vô Tịch cậu nhìn tác phẩm mình làm ra mà đắc ý khoái trá cười:

- Hahaha! Nhìn bộ dạng này đẹp hơn nè, ngươi muốn nhìn không?

Nói rồi cậu chạy đi lấy gương đồng cho tiểu miêu ngắm mình trong gương. Sau khi Tuyết Nhi thấy mình trong gương thì xù lông à mà không, là xù người lên bởi kẻ trong gương không phải nó, nó không chấp nhận sự thật này! Bộ lông mềm mượt, bóng lưỡng của nó đâu? Sao bây giờ không còn đâu mà thay vào đó là một bộ da như một con miêu bị lác và xấu xí thế này. Lúc này nó chạy một mạch thẳng ra ngoài phòng của cậu mà khóc hét bỏ đi, để lại cậu khoái trá mà nhìn nó chạy. Vô Tịch cậu làm người điều có mục đích của riêng mình nên cậu mới làm! Chẳng có việc gì mà cậu làm không suy nghĩ cả. Nên cậu chẳng cho rằng việc mình làm là ác hay tàn nhẫn đối với nó. Cậu sẽ khiến nó mở to mắt mà nhìn những kẻ thật sự tàn nhẫn và phũ phàng đối với nó. Đến lúc đó...

Tuyết Nhi sau khi trụi lũi chạy về nhà của Tịnh A Bảo, Tịnh A Bảo sau khi thấy nó thì sai người đánh đuổi nó đi. Vì hắn không nhận ra đây là mèo của mình, hắn chỉ biết đây là con mèo lác bị bệnh nên rụng lông mà chui vào nhà hắn. Tuyết Nhi sau khi bị chính chủ của mình đánh đuổi thì "Ngao ngao" đau lòng ai oán không thôi, vì nó biết nó trông bộ dạng này sẽ chẳng ai cần nó. Thấy vậy nó chạy sang mấy tiểu miêu giống đực khác mong chúng nể tình là những kẻ từng yêu say đắm nó mà để nó tá túc hai tuần, đến lúc đó lông của nó sẽ mọc lại và đẹp như xưa. Sẽ không giống như bây giờ, nhưng khi nó đi tìm giúp đỡ thì chẳng có ai giúp đỡ? Ngược lại còn cười khinh bỉ, nói nó là một tiểu miêu hoang bị chủ vứt bỏ mà lang thang đầu đường xó chợ. Lúc này Tuyết Nhi có bao nhiêu tủi nhục thì có bấy nhiêu, trong lúc tuyệt vọng nhất nó lại nghe tiếng kẻ nó ghét nhất vang lên nói lời thắm thía dành riêng cho nó

- Tuyết Nhi a! Ngươi thấy chứ? Lúc ngươi lộng lẫy, đẹp nhất thì cũng là lúc có biết bao kẻ mong muốn có được ngươi! Khi ngươi không còn như xưa, thì bọn chúng sẳn sàng chà đạp và giẫm lên ngươi, vứt bỏ những thứ bọn chúng cho là xấu xí cùng với ghê tởn của ngươi mà xua đuổi ngươi đi!

Vô Tịch cậu nói xong và dang rộng vòng tay ôm nó đi thẳng vào phòng ngủ của mình, cậu đã tìm và làm tổ sẳn cho nó lúc nó bỏ chạy. Vì cậu biết rằng, khi là người hay động vật! Trong lúc tuyệt vọng nhất nếu có một tia sáng hay hi vọng của người nào đó ban cho mình, thì bọn chúng sẳn sàng hi sinh mạng sống hoặc liều chết và nhất quyết trung thành để thể hiện lòng biết ơn của chúng. Cậu là người nắm rất rõ điểm yếu của kẻ khác, lúc nào nên lương thiện thì sẽ lương thiện. Lúc nào gặp kẻ không đáng lương thiện thì cậu sẳn sàng mà thẳng tay với kẻ đó mà không chút lưu tình.

Đúng như cậu nói, lúc này Tuyết Nhi chẳng những không ghét cậu. Ngược lại nó còn ngoan hiền mà để cậu ôm vào lòng rồi để nó vào tổ ấm kia. Vì nó biết lúc này chẳng ai cần nó, chỉ có cậu là sẳn sàng chào đón nó. Nên nó nguyện trung thành với cậu và sẽ vâng lời, không hống hách với cậu nữa.

Riêng cậu cũng mệt mỏi vì nguyên ngày hôm nay, nên cậu đã leo lên chiếc giường của mình mà ngủ say, trong lúc ngủ cậu lại mơ về ác mộng đó. Ác mộng luôn khiến tim cậu đau nhói và nước mắt của cậu rơi, cậu lẫm bẩm một mình trong giấc mộng của mình:

- Kiệt! Ngươi là ai? Tại sao luôn khiến ta đau khổ mỗi khi ta vào mộng như thế! Phải chăng đây là họa hay là phúc....

-------------------

Hàn Vô Kiệt đang phê tấu chương nên mệt mỏi, rất cần được thư giãn để giảm bớt sự mệt mỏi này. Trong lúc nhất thời thì hình ảnh của Vô Tịch hiện trong đầu hắn, Hàn Vô Kiệt khẽ nhếch mép cùng với tiếu ý khi nhớ lại lúc nhìn thấy tiểu hài tử này bị vây quanh nhưng vẫn rất hung mãng mà tự giải vây cho mình? Chẳng cần ai giúp hay khóc lóc van xin cả. Tiểu hài tử này lại làm hắn nhớ lại lúc hắn còn nhỏ, khẽ mỉm cười nhẹ và đứng lên đi ra ngoài hóng mát cho thoải mái. Nhưng... bước chân hắn lại đi về phía căn phòng của cậu. Lúc này hắn đã thấy Vô Tịch ngủ đã say giấc, nhưng đôi mắt nhắm lại kia lại trực trào lệ. Miệng tiểu hài tử này lại lẫm bẩm gọi tên ai đó trong sự bi thương, thấy lạ nên Hàn Vô Kiệt tiến lại gần để nghe nó gọi tên ai? Thì lúc này thính giác của hắn không thể tin được là nó lại gọi tên hắn?! Cái tên này chỉ có một mình Lam nhi gọi thẳng danh tục của hắn, ngoài ra chẳng ai dám gọi như thế cả.

Thế nhưng chưa một ai dám gọi thẳng tên hắn trong mơ, nay lại nghe tiểu hài tử này kêu tên hắn bằng giọng điệu nỉ non, lời nhớ thương da diết tận đáy lòng mà kêu tên hắn cùng với lời xin lỗi kia!

Ánh mắt Hàn Vô Kiệt đầy chua xót không thôi, phải chăng đây là Lam nhi nhập xác vào tiểu hài tử này, bởi vì nhớ mong hắn mà đã tự khắc cốt ghi tâm để hành hạ bản thân như thế. Hàn Vô Kiệt không thể hiểu nổi? Nếu thật sự là Lam nhi, tại sao tiểu hài tử này lại không có ánh mắt nhìn thấy hình bóng của hắn trong đôi mắt đó của nó. Trong tâm của tiểu hài tử này chỉ có hận thù hắn mà ra? Hay nói cách khác Lam nhi đã đầu thai, tiểu hài tử này chỉ là hành động giống Lam nhi của hắn.

Hàn Vô Kiệt chán nản vì một mớ hỗn loạn suy nghĩ, chân mày khẽ cau có vì mệt mỏi, thế nên hắn không suy nghĩ nữa. Nhưng tay hắn đã không tự chủ, hắn đưa bàn tay rắn chắc của mình mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé, non mềm kia. Khi hắn nắm lấy đôi tay của Vô Tịch thì hắn cũng giật mình vì thái độ của bản thân, hắn đây là điên rồi sao? Sao lại đi nắm tay của một tiểu hài tử đang ngủ mất cảnh giác như vậy.

Hàn Vô Kiệt đang rối loạn vì hành động lạ của bản thân, nhưng khi tay hắn nắm tay tiểu hài tử này. Nhưng nó chẳng những không thức dậy hay cảnh giác, ngược lại nó còn nắm chặt bàn tay của hắn, yết hầu của Vô Tịch nghẹn ngào mà nói với hắn trong cơn mộng:

- Kiệt! Ta nhớ ngươi.... Rất nhớ!

Lúc này trái tim của Hàn Vô Kiệt như ngừng đập, hắn không dám thở mạnh cũng không dám rút tay mình ra khỏi tiểu hài tử này. Hắn sợ đây chỉ là giấc mộng, một giấc mộng sau khi tỉnh giấc sẽ bị tan biến và vỡ nát. Thật sự nếu đây là sự trêu đùa của nghiệp hóa, hắn sẳn sàng mà cao ngạo hứng chịu. Nhưng nếu đây chỉ là một giấc mộng duyên tan vỡ, hắn thà là kẻ không có trái tim thì hơn. Hắn không muốn mình giống phụ thân, giết lầm nàng ( nương) chỉ vì không biết rõ sự tình, thiếu quyết đoán cùng với thời gian chờ đợi mà bênh vực vì nàng?

Hàn Vô Kiệt khuôn mặt anh tuấn mà nghiêm trang, nay vì câu nói không đầu không đuôi mà nhìn Vô Tịch, ánh mắt dịu nhẹ lại khi lại nghe được cách gọi và xưng hô này của tiểu hài tử này. Hàn Vô Kiệt lại một lần nữa ngủ chung với tiểu hài tử này trên chiếc giường đủ hai người, không giống long sàn của Hàn Vô Kiệt rộng to lớn, đủ tới năm người ngủ trên đó. Nhưng ngờ vậy, nó tạo cảm giác ấm áp của cả hai người lại với nhau. Lúc này Hàn Vô Kiệt lấy ra thuốc giải, đôi môi của hắn đã tự mình cắn và đúc đan dược vào miệng của cậu để cậu được giải độc.

Nhắm mắt lại Hàn Vô Kiệt tự hỏi bản thân hắn đây có phải hay không hắn đã trở thành con người tùy tiện, đem tình cảm mình chắc chứa lâu nay mà chết lặng. Nay chỉ vì một tiểu hài tử, hắn lại một lần nữa mở rộng tấm lòng của hắn để đón nhận thứ tình cảm phức tạp không nói nên lời này. Có hay không thiên hạ sẽ chê cười một người là vua như hắn, một con người trọng tình cảm của bản thân mà không màn sống chết chỉ vì cái gọi là ái....