Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 36-2



Khi thư ký Triệu đi tới bên cạnh cửa, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói vang lên nghe có chút khàn khàn: "Cô ấy... Thoạt nhìn, trông cô ấy hiện giờ như thế nào?"

Bước chân của thư ký Triệu thoáng dừng lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh chưa từng nghe thấy ngữ điệu nói Hà Dĩ Kiệt như thế này bao giờ. Giọng điệu mang đậm vẻ cô đơn, chứa đựng trong đó một chút quan tâm lẫn chờ mong nho nhỏ.

"Không tốt lắm đâu..." Thư ký Triệu chau cặp lông mày lại, chung quy anh vẫn quyết định nói toạc móng heo tình hình hiện tại của Tương Tư ra. Thư ký Triệu anh, chỉ là thuộc hạ của Hà Dĩ Kiệt, đương nhiên không thể có bất kỳ sự giấu diếm nào đối với anh. Anh nghĩ nếu như hôm nay mình mà không nói ra thì nếu như về sau Hà Dĩ Kiệt tự mình phát hiện ra được, khó đoán chắc được trong lòng của sếp sẽ có ý kiến gì khác đối với bản thân anh hay không!

"Trước kia tôi cũng đã từng gặp Văn tiểu thư mấy lần, bộ dáng của cô ấy bây giờ đã khác với trước kia rất nhiều,diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn nhìn cô ấy bây giờ tôi gần như cũng không dám khẳng định đó chính là cô ấy..."

Hà Dĩ Kiệt chậm rãi đứng lên, hai tay của anh chống vào trên mặt bàn, đầu cúi thấp buông thõng. Thư ký Triệu nhìn thấy bả vai gầy gò của Hà Dĩ Kiệt tựa như đang có chút run rẩy, giọng nói của anh tự nhiên run lên, dần dần âm điệu trở nên nhỏ lại, cuối cùng anh không dám nói tiếp nữa. Trong phòng thoáng chốc trở nên trầm mặc.

Hà Dĩ Kiệt cứ đứng như vậy trọn vẹn hết một phút đồng hồ, có lẽ còn lâu hơn nữa. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thư ký Triệu cảm giác trên sống lưng của mình đã toát ra mồ hôi lạnh. Anh thật sự đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Văn Tương Tư đối với Hà Dĩ Kiệt rồi. Trong đầu anh đang xoay mòng mòng, không khỏi có chút khó xử, cả hai bên, anh đều không thể đắc tội, việc này thật sự đã làm khó cho anh.

Chợt nghe thấy tiếng chuông gió vang lên ở bên tai, hoá ra là cửa sổ không được đóng chặt, đến khi hoàng hôn buông xuống, gió nổi lên đã làm những chiếc chuông gió kêu lên lanh canh.

Cơn gió dần yên ả trở lại, cái mát lạnh của cơn gió đầu mùa xuân mang đến cảm giác trống trải và vắng vẻ.

Hà Dĩ Kiệt dần dần phục hồi lại tinh thần lại, anh hơi nhíu nhíu mi tâm lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nỗi đau đớn trong lòng của anh không sao nói ra được, không cách nào hình dung được sự khổ sở đó. Nếu như cô sống một cuộc sống tốt một chú thì sự áy náy của anh có thể bớt đi một chút, ít nhất anh cũng không cần quá lo lắng về cô, không cần phải lo lắng cho tương lai  của cô sau này nữa. Nhưng cô lại phải trải qua một cuộc sống không tốt như vậy, cho dù có một ngày đột nhiên anh rời khỏi thế giới này rồi, trong lòng cũng sẽ thấy bản thân còn day dứt mãi, không sao bỏ xuống được.

Hay là mình đi nhìn qua cô ấy một cái nhỉ, mình chỉ đứng rất xa liếc mắt nhìn cô ấy thôi, sau đó nhất định sẽ đưa cô ấy rời đi chỗ khác, rời khỏi vĩnh viễn cái thành phố dơ bẩn này.