Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 4: Sinh mệnh không dừng lại, tà tâm không mất đi



Những ngày tháng tiếp theo của Chu Lạc, có thể dùng mấy từ nhếch nhác khốnkhổ để hình dung. Một mặt cần phải tích cực chuẩn bị tài liệu để cạnhtranh vào vị trí trợ lý; mặt khác, sư tổ của cô (sư phụ của sư phụ), giữ chức trưởng nhóm thiết kế của trợ cấp đặc biệt quốc vụ viện, có ý gọicô tham dự vào một báo giá dự án thương mại. Đây là một trong những dựán đầu tư ra nước ngoài trọng điểm trong năm nay của quốc gia, do côngty thương mại trực thuộc Bộ dẫn đầu. Viện cô phụ trách phần nhà xưởng,thiết bị và công nghệ, liền phân về cho hậu duệ theo dòng chính thống là cô theo phương châm không để lợi lộc lọt vào tay người khác.

Vềmảng dự án ngoại thương, những dự án trúng thầu sau khi báo giá thườngkhông vượt quá một phần mười, nhưng công việc thì vẫn phải làm, hơn nữa, trong mấy lần nói chuyện riêng, sư tổ đã tỏ ý rất hy vọng vào sự thànhcông của dự án lần này. Điều đó khiến Chu Lạc không thể không bỏ tớimười hai phần công sức và tinh thần để ứng phó. Tám năm làm việc, một dự án với số vốn đầu tư lên tới mấy tỷ, dù sao cũng là lần đầu tiên đượctiếp xúc với nó, do đó cần tiến hành điều tra nghiên cứu nhiều phươngdiện, có rất nhiều tài liệu cần đọc, bắt buộc đến tháng sau, trước khira nước ngoài khảo sát, trong đầu phải có số liệu rồi.

Trong hoàn cảnh hai tay đều phải nắm lại để ứng đối, hai bên đều phải làm cho tốt, còn phải ứng phó với mấy dự án trong tay cùng những cuộc hội nghị vẫndày đặc như lông bò, Chu Lạc ngay cả đến cơm cũng không được ăn một cách yên ổn, giờ tan sở càng ngày càng muộn, khi về được đến nhà thì đã mệtmỏi rã rời, tính ra mấy ngày rồi không nói được với dì Mai câu nào.

Ngày hôm đó, công việc tương đối nhàn rỗi, Chu Lạc cố ý gọi một cú điệnthoại về nhà, qua người giúp việc, cô biết được tối hôm nay dì Mai không có buổi tiệc xã giao nào, vội vội vàng vàng hoàn thành nốt công việccòn đang dang dở, trở về nhà trước khi dì Mai đi ngủ - dì Mai có thóiquen đi ngủ sớm, nói rằng phụ nữ khi đã có tuổi rồi, nếu không chú ýnghỉ ngơi sẽ rất nhanh già.

Chu Lạc lại nghĩ tới bản thân mình,là gái muộn chồng, nếu chưa già yếu, liệu có phải xem ra rất đáng thương không? Nhưng mà người trên giang hồ, thân bất do kỷ[1], cô không thể từ chối việc thăng chức, cũng không thể làm trái ý tốt của sư tổ. Vẫn chỉcó dì Mai may mắn, sự nghiệp thành công mà thời gian vẫn thoải mái. Saukhi Chu Lạc dọn về sống chung mới biết rằng, dì ấy không thuê người làmvườn, toàn bộ hoa lá cây cỏ trong sân đều do một tay dì Mai chăm sóc,thật có thú thanh nhàn biết bao!

[1] Thân bất do kỷ: Cùng với sựthay đổi của môi trường, hoàn cảnh, con người bắt buộc phải thích ứng,không thể tự thay đổi bản thân mình theo ý thích.

Nhìn thấy dìMai ung dung tự tại ngồi uống trà sâm, từng ngón tay thon dài trắng ngần như ngọc, càng làm tôn lên chiếc cốc uống trà bằng sứ xương của nướcAnh, Chu Lạc lại một lần nữa phải trầm trồ ngưỡng mộ.

“Lạc Lạc,sắc mặt của cháu không được tốt lắm, dạo này cũng hay về muộn, là docông việc bận rộn, hay... đã yêu rồi?” Dì Mai mỉm cười trêu chọc, róttrà sâm vào chiếc cốc trước mặt cô, “Chống ôxy hóa đấy, đặc biệt là đốivới những phụ nữ thường xuyên tiếp xúc với máy tính như chúng ta, uốngnhiều một chút cũng có tác dụng tốt”.

Chu Lạc lắc đầu thở dài một tiếng, cô làm gì còn thời gian mà nói chuyện yêu đương, xe sửa xong rồi còn chưa có thời gian đi lấy. Đại Đổng nói sẽ đưa xe tới tận nhà chocô, Chu Lạc từ chối nói rằng không tiện cho việc thanh toán, cô khôngmuốn trong thời điểm bận rộn đến không thể phân thân này lại bỏ lỡ cơhội gặp mặt đó.

“Dì Mai, cháu đâu có yêu đương gì, là do côngviệc bận rộn đấy thôi, hơn nữa cháu e rằng mình không tiện sống ở nhàcủa dì nữa.” Thực ra, Chu Lạc thực sự không muốn rời xa nơi này, ở đâymặc dù giao thông không tiện nhưng môi trường thì quả thật có đốt đuốcvào ban ngày cũng khó tìm thấy nơi nào được như vậy. Mà hơn nữa, cô cũng đã bỏ cả số tiền tiết kiệm bằng mồ hôi và xương máu của mình để mua xevì chuyện giao thông không thuận tiện ở nơi đây.

“Tại sao? Dì cứ nghĩ rằng chúng ta sống chung rất vui vẻ.” Dì Mai không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, buông cốc trà trên tay xuống.

“Ban đầu, dì cho thuê phòng với giá thấp là vì muốn tìm một người làm bạn.Dì xem, bây giờ cháu bận rộn thế này, tháng sau còn phải ra nước ngoàikhảo sát, nếu trúng thầu, cháu có khả năng còn bị phân công trực tạihiện trường một thời gian, e rằng nơi ở đối với cháu chỉ có thể là mộtchỗ để về ngủ mà thôi.” Chu Lạc không có thói quen lợi dụng người khác,cô dự định sẽ thuê một căn phòng cạnh nơi làm việc, như vậy vẫn có thểtiết kiệm được chút thời gian đi đường dùng để nghỉ ngơi.

“Hóa ra là vậy. Cháu đi nước nào, nếu trực ở hiện trường sẽ đi bao lâu?” Dì Mai hỏi một cách quan tâm.

“Kenya ở châu Phi. Đây là dự án lớn, nếu thành công cháu có khả năng trong một năm thì đến nửa năm phải sống tại đó.” Chu Lạc nghi ngờ rằng bản thâncô sở dĩ được lựa chọn, độc thân cũng là một trong những nguyên nhân,những người có gia đình, ai lại muốn vợ chồng xa cách như thế.

“Châu Phi?” Dì Mai kinh ngạc kêu lên, “Ở đó thường xuyên có bạo động, lại còn có những dịch bệnh đáng sợ đại loại như bệnh sốt rét nữa. Một cô gáiđang yên đang lành như cháu, đi tới đó làm gì?”

Chu Lạc cảm thấyấm lòng vì sự quan tâm của dì, kiên nhẫn giải thích: “Thực ra cũng không nghiêm trọng đến mức như vậy đâu ạ, trong hệ thống của bọn cháu có rấtnhiều người từng đến đó, trước khi đi tiêm vắc xin phòng bệnh, đến đó có đặc phái viên tiếp đón, sẽ không nguy hiểm gì đâu”.

Sau đó, dìMai lại liên tiếp hỏi cô rất nhiều vấn đề, đồng thời lập trường rất rõràng – không tán thành việc cô đi, còn nói con gái không nhất thiết phải vất vả như vậy.

Ban đầu, trong mắt của Chu Lạc, dì Mai là ngườiphụ nữ nhã nhặn và là một doanh nhân thành đạt, lúc này dì lại cànggiống với một người thuộc thế hệ trước rất đáng tin cậy. Do đó, dưới sựgóp ý mạnh mẽ của dì, Chu Lạc vẫn nhận lời tạm thời sống ở đây, cho tớikhi tìm được người cùng thuê nhà phù hợp thì thôi.

Nguồn ebooks:

Đến cuối tuần, Chu Lạc mới bớt ra được nửa ngày để tới chỗ Đại Đổng lấy xe. Khi cô đến nơi, xe của Đại Đổng cũng vừa hay dừng lại tại khoảng đấttrống trước cửa, bởi vì đã hẹn từ trước nên Chu Lạc tự lý giải rằng đólà do Đại Đổng cố ý vội quay về xưởng vì cô.

Vẫn bộ quần áo bảohộ lao động màu xanh lam, nhưng khi khoác lên người cậu ta, trông lạiđẹp hơn những người khác rất nhiều, sạch sẽ mà phẳng phiu, màu sắc giống như mặt biển xanh mát trong ngày nắng đẹp.

Tuổi trẻ đẹp biếtbao, cuộc sống đẹp biết bao, còn một người phàm tục như cô suốt ngày bận rộn làm những công việc ruồi bâu nhặng bám. Khốn kiếp, đợi đến khi côkiếm đủ tiền rồi, nhất định sẽ bao một đám mỹ nam ngày đêm vây xungquanh cô, ai cũng phải đẹp trai khôi ngô tuấn tú. Nếu Diệp Minh Lỗi sasút rồi, nể tình anh ta đã từng giải vây giúp cô, sẽ cho phép anh ta đặc cách tham gia vào đội quân đó, Đại Đổng có thể làm thủ lĩnh của bọn họ, thông thường được gọi bằng cái tên chính cung gì gì đó...

“Đithôi.” Nhìn bộ dạng lơ đễnh của cô trông thật thú vị, Đại Đổng vốn không định mở miệng làm phiền, nhưng hai người cứ đứng như thế dưới ánh mặttrời gay gắt cũng chẳng ra thể thống gì.

“Á, đi đâu?” Mặc dù ý đồ phóng túng trong đầu rất bạo gan, nhưng khi thấy đôi mắt sâu thẳm nhưnước của Đại Đổng nhìn mình, khuôn mặt Chu Lạc vẫn không kiềm chế nổi,bất giác đỏ lên.

Đại Đổng khẽ cười thành tiếng, “Đi lấy xe của cô mà, xem xem có hài lòng với việc sửa chữa không?”. Cô gái này quả thựcrất đáng yêu, lần nào cũng quên nắm bắt vấn đề mấu chốt nhất. Giống nhưlần trước, cô đã sáng suốt không muốn báo cảnh sát, nhưng lại dễ dàngnhận lời tới địa bàn của cậu. Cô nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi chỗ đồăn vặt và Coca, nhưng lại không hỏi giá sửa xe là bao nhiêu. Cô nóikhông có thời gian đến lấy xe, nhưng lại không để cậu đưa xe tới tậnnhà, cứ nhất định cuối tuần đích thân đi lấy – Đại Đổng không hề nghĩrằng cô kiên quyết tới đây lấy xe là vì muốn kiểm tra xe ngay tại xưởng.

Tuy nhiên, lần này thì Đại Đổng đã dự liệu sai rồi, Chu Lạc xem xét mộtchút chiếc xe mới vừa được sửa chữa hoàn thiện, không hề do dự bước tớiquầy thanh toán, nhưng khi Đại Đổng quay người định bước đi, liền bị côngăn lại, “Cậu không đi cùng với tôi để kiểm tra một chút xem xe đã được sửa hoàn thiện chưa hay sao?”.

Đại Đổng lại một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, xe của cô không hề bị hỏng hóc bên trong, phần sửachữa của cửa hàng chỉ là lớp vỏ bị đâm móp bên ngoài. Đã sửa hoàn thiệnhay chưa, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ngay. Nhưng cậu lại nghe thấy tiếng nhận lời của mình.

Chu Lạc thầm cảm thấy mừng vuitrong lòng, cơ hội thứ hai để cô và Đại Đổng được gần nhau trong gangtấc đến rồi. Lần trước, cậu lái xe, cô ngồi bên ghế phụ, lần này lại đổi ngược lại.

“Đúng rồi, lần trước nhận lời tìm thầy bổ túc tay lái cho cô, thầy giáo dạy lái xe mà tôi biết tuần sau có thời gian rảnh, cô xem nếu vẫn cần, tôi có thể giúp cô liên hệ.” Sau khi thắt dây an toànxong, Đại Đổng nói trước khi Chu Lạc khởi động xe.

Khuôn mặt nhỏnhắn của Chu Lạc trong chốc lát đã sụp hẳn xuống, “Ôi, thầy ấy có thờigian tôi lại không có thời gian rồi, làm phiền cậu quá, xin lỗi, giúptôi nói với anh ấy rằng tôi không cần nữa nhé.”

Đại Đổng gật đầu, “Vậy bình thường, khi lái xe, cô nên chú ý một chút, nhớ lái chậm làđược rồi”. Nguyên nhân chính của vụ va quệt lần trước, một là do cô viphạm nguyên tắc giao thông, hai là do tốc độ lái xe quá nhanh, hai điềucấm kỵ đối với những người mới lái xe, cô đều mắc phải.

Chu Lạclập tức khiêm tốn tiếp nhận, nhân cơ hội đó cô liền đề nghị luôn: “Thựcra tôi cũng chỉ lái xe đi làm, nếu bây giờ cậu có thời gian, đi cùng tôi một chuyến, đi thử quãng đường đó một chút được không?”.

Kỳ thực Đại Đổng vốn còn có việc cần làm, nhưng không hiểu vì sao, nhìn đôi mắt hấp háy mở to đầy vẻ chờ đợi của cô, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lạinhận lời, còn gọi điện thoại nhờ người khác làm giúp công việc tiếp sauđó.

Tâm trạng của Chu Lạc trong lúc này có thể dùng từ hân hoannhảy nhót để hình dung, khi lái xe như có thần thánh trợ giúp, hại tớinỗi một người vốn không hay nói nhiều như Đại Đổng cũng phải liên tụcnhắc nhở cô – “Chậm một chút, chỗ này có biển báo hạn chế tốc độ”,“Trước khi rẽ cần phải giảm tốc độ, nếu không sẽ bị lật xe”, “Chú ý tậndụng gương chiếu hậu”, “Cô mới lái xe, tốt nhất là đặt cả hai tay lên vô lăng”...

Do đó, Chu Lạc cuối cùng cũng hiểu rằng không phải cậusư đệ Mao Đông của cô ầm ĩ, mà là kỹ thuật lái xe của cô thật sự có vấnđề. Nhưng, tại sao giọng điệu của Đại Đổng người ta lại dễ khiến ngườikhác tiếp nhận, mà không khiến cô thấp thỏm cáu giận như vậy?

Bởi vì không đúng giờ tan tầm, từ ngôi biệt thự của dì Mai tới chỗ làm rồivòng ngược lại, cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, kỹ thuật lái xe của Chu Lạc lại có được sự tiến bộ mang tính giai đoạn, tự lái xe đilàm và về nhà chắc không thành vấn đề gì.

“Tốt rồi, cô sắp về tới nhà, tôi xuống xe ở đây cũng được.” Nhìn thấy cổng của khu biệt thự, Đại Đổng định nói tạm biệt.

Chu Lạc cảm thấy không nỡ rời xa, lại đề nghị thêm một lần nữa: “Sắp tớigiờ ăn tối rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé, coi như cảm ơn cậu”. Tìm ngườibổ túc tay lái cũng cần phải trả phí huấn luyện mà, nhưng cô không muốnthiết lập mối quan hệ tiền bạc giữa cô với Đại Đổng - Chu Lạc của lúcbấy giờ đã hoàn toàn quên mất giấc mơ hoang tưởng về việc bao nuôi mỹnam của mình.

“Chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo.” Chưatới bốn giờ chiều mà, còn sớm mới tới bữa tối chứ nhỉ? Đại Đổng lại thểhiện rõ vẻ tự nhiên và nụ cười mê hoặc đến chết người khiến Chu Lạc vặnvẹo cổ tay thở dài: Sao cậu không thể mặt dày giống như Diệp Minh Lỗiđược nhỉ?

“Vậy thì tôi phải đưa cậu về rồi.” Chu Lạc không đợiĐại Đổng từ chối đã đạp mạnh chân ga cho xe lao vút đi, đồng thời nhẫntâm không quay đầu sang nhìn cậu.

Suốt chặng đường đi trong yênlặng, mãi cho tới khi đến xưởng sửa xe, Chu Lạc mới quay đầu sang, nhìnĐại Đổng mở cửa xe bước xuống, quay đầu chào từ biệt cô, tư thế nho nhãtới nỗi giống như một quý tộc của gia đình dòng dõi. Chu Lạc không thểhiểu nổi những từ vựng như vậy sao lại có thể dùng trên người của mộtanh thợ sửa xe được. Lại nghĩ tới chuyện sau này không còn lý do để tiếp xúc với cậu nữa, cho dù là có, thì với hiện trạng bận tối mắt tối mũicủa cô hiện nay, cũng không biết đến tháng nào năm nào mới có thể gặplại, cô không nén được một cảm giác buồn rầu đang trào dâng trong lòng.

Đại Đổng vốn dĩ định đóng cửa xe cho Chu Lạc, nhưng nhìn điệu bộ thất thầncủa cô, lại có chút do dự. Mới chưa đến một tuần, cô gầy hơn lần gặptrước nhiều, trên gương mặt chẳng chút phấn son kia không che giấu nổivẻ tiều tụy. Nghĩ tới việc cô nói không có thời gian luyện lái xe, trong lòng biết rõ chắc cô gặp phải vấn đề khó khăn gì đó, trong công việchoặc trong cuộc sống.

“Bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn tối, tôi biết một quán cà phê rất được, cô có muốn cùng tới đó thưởng thức một chút không?”

Chu Lạc suýt nữa nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề, cô ngồi trong xe, vươncổ ra muốn nhìn cho kỹ nét biểu cảm trên khuôn mặt của Đại Đổng. Nhưngdù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ áo sơ mi trắngtrong lớp áo bảo hộ lao động màu xanh của cậu, đồng thời hình ảnh đó còn nhanh chóng dịch chuyển. Chu Lạc có phần lo lắng, lẽ nào cậu đổi ý rồisao? Vừa định quay người mở cửa xe để bước xuống, lại phát hiện chiếc áo đồng phục màu xanh đó đã đứng ngay bên cạnh cửa xe bên này rồi.

“Đường tới đó hơi khó đi, để tôi lái xe cho.” Đại Đổng đưa tay mở cửa xe giúp cô.

Chu Lạc đương nhiên chẳng mong gì hơn thế, cô lại không phải là người thích lái xe, hơn nữa, nếu Đại Đổng lái xe, nếu bản thân mình phân tâm liếctrộm cậu, cũng không lo xảy ra tai nạn gì...

Mãi cho tới khi đổixong vị trí ngồi, Chu Lạc vẫn chưa thể thu được vẻ vui sướng đang hiệncó trên khuôn mặt mình lại được. Ồ, Đại Đổng mời mình đấy nhé, chứ không phải là do mình dày mặt lôi kéo đâu, có chút gì đó giống như đang hẹnhò. Lần trước cũng mang tâm trạng như vậy là khi nào nhỉ? Hình như đó là năm thứ tư đại học, cuối cùng cũng có một nam sinh đưa cho cô một bứcthư tình, vừa hay đó cũng chính là chàng trai mà cô thầm cảm thấy ưng ý. Cảm giác trái tim đập thình thịch như có con hươu nhỏ đang chạy nhảybên trong, dư vị ngọt ngào hơi chua đó, giống như việc ăn vụng một tráidâu tây tươi mát lạnh vào giữa ngày hè oi ả vậy.

Hai tay siếtchặt vào nhau hồi lâu, đôi mắt mở to lấp lánh như sao nhìn người ta,trong lúc còn đang suy nghĩ xem nên nhận luôn hay cúi đầu tỏ vẻ nũng nịu xấu hổ, đối phương lại nói một câu: “Chu tiểu muội, phiền em đưa cáinày cho XXX trong ký túc xá của bọn em nhé”.

“Tiểu muội” là cáchgọi thân mật mà các bạn gọi cô hồi đại học, nhưng anh chàng đó có thểđừng thêm vào chữ “Chu” ở phía trước được không? Không biết rằng nhữngngười béo nhạy cảm hay sao! Điều đáng ghét hơn, đó là anh còn nghi ngờnhân cách của cô, chỉ nhờ đưa một lá thư mà còn phải dùng quà để hối lộ, cô là loại người hám lợi lắm hay sao?!

Được thôi, thực ra, điều khiến cô càng tức giận hơn, đó là món quà mà anh hối lộ cô, lại là một cây kẹo mút!

Chuyện này sau đó không hiểu sao lại được lan truyền rộng rãi, sau đó cô lạimột lần nữa trở thành trò cười đầy bi thảm, khiến những ngày tháng trong hai năm học nghiên cứu sinh của cô sau đó cũng chẳng có hương vị gì.Tuổi mười tám, mười chín ư, nghe nói đó là thời kỳ đẹp nhất của mộtngười con gái, vậy mà đã bị cô cúi đầu căm phẫn cho qua sau những bảnbiểu đồ.

Ánh nắng buổi chiều tà của mùa thu rọi thẳng vào mũi xe, Đại Đổng đưa tay hạ tấm chắn nắng trước mặt xuống, vô tình liếc nhìn cô một cái, bắt gặp niềm vui sướng một cách đơn thuần trên khuôn mặt củacô gái ngồi bên cạnh. Đôi mắt cô không nhìn tập trung vào một điểm nàocả, rõ ràng lại đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không biếtnghĩ tới chuyện gì, niềm vui sướng của cô nhanh chóng biến thành cơnphẫn nộ, tiếp sau đó lại là vẻ đau buồn. Đây là lần đầu tiên Đại Đổngnhìn thấy những nét biểu cảm được thay đổi một cách nhanh chóng như vậytrên khuôn mặt của một người trưởng thành, đồng thời mỗi tâm trạng lạithuần túy như của trẻ con, không có chút giả dối nào cả.

Quán càphê sáng sủa ấm áp, hương cà phê xay nồng nàn tràn trề, thôi thúc khiếncon tim của Chu Lạc rộn ràng như trăm hoa đua nở.

“Đại Đổng, có phải cậu họ Đồng không?” Chu Lạc hỏi một câu rất hạ thấp trí thông minh của mình.

Quả nhiên, Đại Đổng gật đầu.

“Tôi là Chu Lạc, từ Chu trong từ màu đỏ son, từ Lạc trong từ vui vẻ.” Điều này cần phải giải thích thật rõ ràng.

“Tôi biết.” Đại Đổng lại gật đầu, khi liên hệ sửa xe, cô khai rõ tên tuổirồi, hai chữ này cũng không phải là những chữ khó đoán lắm.

Sauđó thì sao, sau đó nên nói gì nhỉ? Bình thường Chu Lạc không phải làngười ít nói, nhưng hôm nay, mấy chủ đề vừa ngoi lên trong đầu đều bịbắn chết hết, được rồi, cô thừa nhận, cô đang căng thẳng.

ĐạiĐổng lại hiểu lầm sự yên lặng của cô, mở miệng nói có chút không tựnhiên: “Tên gọi đầy đủ của tôi tương đối ít dùng, tuy nhiên, nói cho côbiết cũng không vấn đề gì, tên tôi là Đồng Nhị Bảo”. Ngay sau đó lạinói, “Đương nhiên, cô cứ gọi tôi là Đại Đổng vẫn tốt hơn”.

ChuLạc tự nhắc nhở bản thân mình, cô là một cô gái có giáo dục, đặc biệtphải thể hiện ưu điểm đó trước mặt Đại Đổng, nhưng vẫn không thể kiềmchế được, bật cười thành tiếng. Sau khi cười xong, cô bỗng nhiên ý thứcđược một điều, trước mặt Đại Đổng, mặc dù có thể cô căng thẳng, nhưngthường để lộ tâm tư tình cảm thật nhất của mình một cách không tự chủđược.

May mà Đại Đổng mặc dù trước đó còn ngại ngùng không muốnnói, nhưng khi đã nói rồi lại không để ý tới nụ cười của cô, dường nhưđã sớm định liệu được tình cảnh đó rồi, chắc là số lần bị cười nhạo cũng đã không ít.

Chu Lạc thăm dò một cách đầy hứng thú, “Cậu là con thứ hai? Có mấy anh chị em?”.

Đại Đổng thành thật trả lời: “Đúng, ba anh em trai, không có chị em gái”.

Chu Lạc líu cả lưỡi, bố mẹ cô chỉ nuôi dưỡng một mình cô, hơn nữa sau khicai sữa liền phó mặc cho bà nội, vậy mà tới tận bây giờ mẹ cô vẫn khôngnguôi nhớ lại quãng thời gian cô còn nhỏ, nói nhiều tới mức cô hận mộtnỗi không thể róc thịt ra trả ơn cho mẹ, lọc xương ra đáp hiếu cho bố.Bố mẹ cậu còn nuôi dưỡng được ba đứa trẻ, vậy thì phải có không biết bao nhiêu dũng khí đây!

“Mẹ cậu nhất định phải là người tài giỏi.” Chu Lạc thán phục từ tận đáy lòng.

“Đúng vậy, tính tình nóng nảy nhưng bản chất rất lương thiện.” Nhắc tới người nhà, khuôn mặt Đại Đổng hiện lên nụ cười ấm áp, theo lời kể của các bậc trưởng bối, mẹ thực ra vốn rất dịu dàng, nhưng nhìn thấy phản ứng củaChu Lạc, cậu đã tìm thấy nguyên nhân khiến mẹ mình trở nên nóng nảy nhưvậy.

“Người nhà cậu đặt tên thật thú vị, anh trai của cậu thìsao, tên là Đại Bảo? Em trai tên Tam Bảo hay là Tiểu Bảo?” Chu Lạc cũnggiống như rất nhiều đứa con một khác, luôn ngưỡng mộ sự náo nhiệt củanhững gia đình có đông anh chị em.

“Không sai. Anh trai tôi tên là Đại Bảo, em trai tên là Được Rồi.”

Chu Lạc tròn xoe hai mắt, “Tại sao?”. Cái tên này lại càng kỳ lạ.

“Bởi vì bắt đầu từ tôi, mẹ liền mong ước có một cô con gái, đợi đến khi sinh em tôi ra, mẹ vừa nghe nói đó là một bé trai, lập tức nằm vật xuống,luôn miệng lẩm bẩm ‘Được rồi, được rồi, cả đời này không còn hy vọng nữa rồi’. Hồi đó, ở thôn của chúng tôi, nhà tôi đã bị tính là hộ sinh convượt tiêu chuẩn rồi, nếu còn tiếp tục sinh thêm nữa, sẽ bị người ta tớidỡ nhà mất.”

Chu Lạc lại bật cười ha hả, nhìn Đại Đổng đang ngồitrước mặt, trong lòng thầm nghĩ ba anh em nhà cậu đều có ngoại hình nhưvậy, việc sinh con vượt tiêu chuẩn đâu có gì đáng ngại? Đây là một hànhđộng vĩ đại tạo phúc cho nhân loại biết bao, đặc biệt là tạo phúc cho số đông các cô gái muộn chồng.

“Thế còn cô, tên cô có lai lịch gìkhông?” Đại Đổng không bằng lòng với việc một mình cậu trở thành đề tàimua vui, yêu cầu phải có đi có lại mới thỏa đáng.

Nụ cười của Chu Lạc nhạt dần đi, cô nói có phần rầu rĩ: “Bố mẹ tôi kết hôn được hai năm thì sinh tôi, nói hy vọng rằng tôi sẽ vui vẻ, nhưng từ đó về sau, bảnthân họ đều không vui vẻ. Thôi, chuyện nhà tôi chẳng hay ho chút nào cả, cứ nói về chuyện nhà cậu đi, mấy anh em nhà cậu lúc nhỏ chắc bướng bỉnh phá quấy lắm nhỉ?”.

Đại Đổng nhạy bén cũng không hỏi thêm nhiềunữa, trả lời theo câu nói của cô: “Điều đó là chắc chắn rồi, bọn tôitoàn chơi những trò rất nguy hiểm, nếu không phải là vận may phúc lớnthì bây giờ chắc cô cũng chẳng gặp được tôi đâu”.

Những đứa trẻtinh nghịch lớn lên ở nông thôn, mấy anh em trai cùng lớn lên bên nhau,lại có vô số các bạn cùng lứa tuổi, lên núi bắt chim xuống sông bắt cá,trêu mèo nhà này chọc chó nhà kia, phàm là những động vật biết cử động,đều khó thoát khỏi bàn tay của họ. Những chuyện mà Đại Đổng kể, Chu Lạcchưa từng được nghe, đến khi cô nghe tới chuyện lúc còn nhỏ, cậu dám hai tay nắm lấy sừng con sơn dương, cưỡi lên lưng nó, nhưng ngược lại, lạibị nó húc vào trong khe suối, suýt nữa thì ngã gãy cổ, cô lại càng háhốc miệng, vô cùng kinh ngạc.

Đại Đổng còn chỉ cho cô xem một vết sẹo giờ đã mờ ở khóe mắt của cậu, đó là do hồi nhỏ trèo lên hàng ràolưới sắt bị trượt xuống, phải khâu bảy mũi, mà không tiêm thuốc tê, kểrằng suýt nữa thì bị rách cả con ngươi, lúc đó, máu chảy khắp mặt. Khianh trai cậu dẫn em tới trạm y tế để băng bó, đã nói với bác sĩ một câurằng: “Bác sĩ ơi, mau khám cho em cháu đi, nó sắp chết rồi”.

ChuLạc nhìn chàng trai trẻ với những cử chỉ chín chắn trước mặt, không thểnào liên hệ được hình ảnh của Đại Đổng bây giờ với hình ảnh một cậu béphá bĩnh hồi nhỏ theo lời kể của cậu. Chuyện nghịch ngợm nhất mà cô từng làm cũng chỉ là cắt bộ quần áo ngủ bằng lụa của bố mẹ ra thành nhữngchiếc khăn tay nhỏ, hoặc là lấy son của mẹ tô màu cho con dấu được khắctừ củ cải, rồi sau đó đóng dấu lên những bức tranh chữ mà nhà cô sưu tầm được. Kết quả, hình phạt dành cho cô nếu không phải phạt quỳ thì cũnglà bị nhốt trong phòng tối, hơn nữa, hình phạt được thực hiện nhưng lạiquên xóa bỏ. Chỉ có bà nội, người bà hiền hậu của cô, thường thả cô rangay sau khi bố mẹ cô ra khỏi nhà.

Chu Lạc thà rằng được giốngnhư Đại Đổng, bị mẹ cầm chổi đuổi đánh khắp sân, mỗi lần chạy trốn liềnchạy đi chơi suốt cả một ngày, buổi tối, đến giờ ăn cơm mới về nhà, nởmột nụ cười nịnh bợ, mà cơn giận của mẹ cậu cũng nguôi ngoai từ lâu rồi, sự việc liền được bỏ qua như vậy.

Thời khắc vui vẻ thường rấtngắn ngủi, chớp mắt một cái, ngoài trời đã sáng đèn, hai người liền gọichút đồ ăn nhanh trong tiệm cà phê, coi như giải quyết xong bữa tối. Chu Lạc không thể ngờ rằng, những món đồ ăn nhanh nhìn có vẻ đơn giản ởđây, mùi vị lại ngon như vậy, gia vị cũng rất cầu kỳ, thêm vào đó, gầnđây, cường độ công việc của cô lại lớn, sức ăn cũng nhiều hơn, chỉ loáng một cái đã ăn sạch cả đĩa. Nhìn thấy Đại Đổng cũng không bỏ thừa thứcăn, thầm nhủ, đúng là đứa trẻ ngoan, biết tiết kiệm lương thực.

Đại Đổng để ý thấy ly cà phê của cô đã nguội lạnh nhưng cô dường như khônghề động tới nó, chỉ uống cạn chỗ canh được đưa lên cùng với phần ănnhanh, liền nói: “Xin lỗi, tôi không biết cô không uống cà phê, thực ra, các đồ uống khác ở đây cũng rất được”.

Chu Lạc lắc đầu. “Tôikhông uống cà phê vì bây giờ đã quá muộn rồi, tôi chỉ có thể uống đồuống có chứa cafein vào buổi sáng thôi, nếu không sẽ bị mất ngủ cả đêm.Tuy nhiên, tôi lại thích nhất là được ngửi mùi hương của cà phê, bìnhthường cũng hay gọi một cốc”. Tiếp đó, cô thè thè lưỡi, “Liệu cậu có cảm thấy tôi rất lãng phí không?”.

Đại Đổng lắc đầu than thở. “Quảthật là rất lãng phí, may mà chủ quán này hôm nay có việc bận phải rangoài, nếu không nhìn thấy cô lãng phí thứ cà phê mà chủ quán phải tốncông tìm về từ khắp nơi trên thế giới, thể nào cô cũng sẽ bị từ chối mỗi khi tới quán mất. Tuy nhiên, cô yên tâm đi, lần này tôi sẽ không nóivới chủ quán đâu”.

Trong lòng Chu Lạc lại dấy lên một cảm giácvui mừng, vậy ý của cậu là vẫn còn lần sau ư? Tuy nhiên, cô cũng rấtnhạy cảm nắm bắt được vẻ rất am hiểu về chủ quán của cậu qua giọng điệulời nói.

“Cách trang trí của quán cà phê này rất mới lạ, chủ quán chắc là một cô gái phải không?” Chu Lạc làm ra vẻ không để tâm, hỏi.

“Đúng vậy, một người nhà quê như tôi vốn không biết cà phê là gì, lần đầutiên uống còn nghĩ thứ gì đó bị rang cháy, bị cô ấy ép uống không biếtbao nhiêu sản phẩm thử nghiệm, mới dần dần thích ứng được. Bây giờthường xuyên dùng nó cho tỉnh táo, lại bị cô ấy nói là phí phạm củatrời.” Đại Đổng tự cười nhạo bản thân, đồng thời giải thích, “Tôi vốn cứ nghĩ rằng các cô gái đều thích uống cà phê, nên mới đưa cô tới đây”.

Chu Lạc không thể cười nổi nữa rồi. Cô gái đó là ai, có thể ép Đại Đổnguống thứ cà phê mà cậu không thích, lại còn khiến Đại Đổng suy ra sởthích của các cô gái từ chính con người cô ấy nữa.

Hơn nữa dù sao thì đây mới chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau, nếu truy hỏi sâu hơn thìhơi quá, Chu Lạc tự nhủ rằng phép lịch sự này vẫn nên có.

“Hômnay cảm ơn cậu đã giúp tôi luyện lái xe, còn cảm ơn vì cậu đã trò chuyện cùng tôi, vốn dĩ dạo này áp lực lớn quá, sau khi nói chuyện với cậu,tôi cảm thấy vui hơn nhiều rồi.” Chu Lạc thật lòng cảm ơn, cô không phải là không nhận ra, cuối cùng sở dĩ Đại Đổng thay đổi ý định ban đầu, điuống cà phê với mình, nguyên nhân chính là vì vẻ đáng thương của cô.

“Ai cũng phải có những lúc buồn phiền mà, áp lực lớn thì phải biết cáchgiải tỏa, bên căng bên chùng thì mới là đạo lý xử thế. Kéo căng bản thân mình quá, đôi khi thường làm một đằng ra một nẻo.” Đại Đổng không hỏicụ thể vấn đề của cô, nhưng đoán rằng đó chắc là do áp lực từ công việc. Khác nghề như cách núi, hỏi rồi cũng chẳng có cách gì giải quyết giúp,cậu tin rằng chỉ cần cân đối lại tâm lý, cô gái trước mặt này hoàn toàncó thể tự vượt qua được khó khăn.

Chu Lạc lúc này bỗng nhiên lạicó chút nghi ngờ, cậu có thật sự chỉ là một thợ sửa xe không? Tuy nhiên, nếu thăm dò học lực, vị trí nghề nghiệp của người ta, lại chẳng khác gì tâm sự với một người lạ, đặc biệt là trong trường hợp bản thân mình rõràng chiếm ưu thế hơn.

Còn có muôn vàn công việc đáng ghét cầnphải làm thêm giờ để xử lý, mặc dù không nỡ, Chu Lạc đành phải chào tạmbiệt. Khi thanh toán, cô cương quyết đề nghị để mình trả tiền, Chu Lạcnhìn giá trên thực đơn, đồ ăn thức uống ở đây không hề rẻ. Cho dù chântướng rốt cuộc như thế nào, Đại Đổng trong mắt cô giờ đây vẫn là một thợ sửa xe, dù cô chưa được thăng chức nhưng thu nhập của cô nhất định cũng không thể thấp hơn cậu được.