Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 29: Tình về nơi đâu, liễu rủ hoa cười [1]



[1]Liễu rủ hoa cười: Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thủy tận nghi vôlộ, liễu ám họa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối,liểu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý chỉ trong hoàn cảnh khốn khó tìm đượclối thoát.

“Về nhà?” Chu Lạc giãy giụa nhưng bàn tay vẫn khôngthoát ra được, “Còn em Lan của anh thì sao?”. Nói xong mới thấy miệnglưỡi của mình sao mà cay nghiệt, sao càng ngày càng giống các bà cô chua ngoa đanh đá như vậy, sự điềm đạm của cô, khí chất của cô đâu hết cảrồi?

Đại Đổng ngập ngừng, “Anh đã nhờ Diệp Minh Lỗi chăm sóc cho cô ấy rồi”.

Chu Lạc đứng sững lại, kinh ngạc đến quên cả tức giận, “Họ quen nhau ư?”

Thấy cô nguôi giận, Đại Đổng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sau đó lại cảm thấy có chút lo lắng: “Hình như là không quen”.

Nỗi bực tức của Chu Lạc đối với Phan Lan cũng giảm đi không ít, ngược lạicòn có thêm chút thương cảm, cô đắn đo, “Ừm, Phan Lan rất xinh đẹp, anhyên tâm được sao”.

Đại Đổng nhìn cô, “Con người Diệp Minh Lỗi tuy có chút phong lưu, đa tình, nhưng không phải hạng hạ lưu”. Thấy Chu Lạc gật đầu vẻ đồng ý, lại vội vàng nói: “Tuy nhiên, anh ta chắc vẫn rấtphong lưu”.

Chu Lạc trợn mắt nhìn cậu, “Rốt cuộc anh định nói gi vậy hả?”

Đại Đổng thật sự rất khó biểu đạt những điều cậu đang nghĩ. Cậu cho rằngnhân cách của Diệp Minh Lỗi không tồi, nhưng lại không muốn khen ngợitình địch ngay trước mặt Chu Lạc, nhưng nếu nói xấu đối phương, việc cậu bỏ mặc Phan Lan cho một người nhân phẩm có vấn đề, lại càng chứng tỏcậu là một kẻ chẳng ra gì, nghĩ đi nghĩ lại, nó trở thành một vấn đề khó nói. Cậu vốn không phải là người giỏi ăn nói, lúc này lại càng cuốngquýt đến nỗi đỏ ửng cả mặt.

Tiếc là lúc này Chu Lạc chẳng có lòng dạ nào mà dò xét ý đồ của cậu, cũng không thể đợi về đến nhà mới bắtđầu nói chuyện. Cô mệt rồi, không thể gắng gượng dù chỉ thêm một giâyphút nữa, dù sao đây cũng là góc phố hẻo lánh, lại đã muộn, cũng ítngười qua lại, Chu Lạc đứng thẳng người, nói: “Đại Đổng, em cảm thấychúng ta ngay từ đầu gặp nhau có thể đã là sai lầm, tình cờ ở bên nhau,nhanh chóng kết hôn lại nhanh chóng ly hôn, giống như một vở kịch”. Côbị cuốn hút bởi tướng mạo của cậu, còn cậu thì sao, tại sao lại tìnhnguyện cùng cô diễn hết vở kịch này?

“Anh không nghĩ thế, thờigian này anh chỉ công nhận hai sai lầm: Một là trước lúc ra đi không nên giấu em tất cả những việc đã xảy ra. Lúc đó anh vô cùng rối loạn, lạichưa bao giờ trải qua biến cố lớn như vậy, giải quyết công việc cũngkhông thành thạo. Đối với gia đình em, ừm, vẫn còn một chút không tintưởng.” Đại Đổng nói đến đây, hơi xấu hổ, cúi đầu thật thấp.

Cuối cùng cậu cũng chịu nói ra, trái tim Chu Lạc cảm thấy chua xót, nhưngmột người đàn ông dám thẳng thắn nhận mình còn chưa trưởng thành, cũngphải có dũng khí nhất định, cô hỏi tiếp: “Còn sai lầm thứ hai?”.

Đại Đổng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh, “Anh không nên tự cho rằng mình làm đúng, một mực muốn ly hôn với em”.

Trái tim Chu Lạc nhói đau, chậm rãi hít một hơi thật sâu, hỏi cậu: “Anh tự cho rằng mình đúng như thế nào?”.

“Anh vốn có lòng tin rằng sẽ khiến bố mẹ em chấp nhận anh.” Chu Lạc nghexong câu nói này, biết còn có câu sau nên vẫn bình tĩnh yên lặng lắngnghe. Nào ngờ, cậu lại chuyển hướng câu chuyện, “Anh cứ nghĩ rằng,chuyện hôn nhân của chúng ta vốn rất ít người biết, nếu ly hôn, cũng sẽkhông ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của em”.

Chu Lạc vừa nghe câu này lập tức nổi giận, “Anh nghĩ, anh dựa vào cái gì mà nghĩ như vậychứ!”. Nghĩ đến việc mọi người xung quanh bàn tán, cô chỉ hận một nỗikhông thể tát thêm cho cậu cái nữa.

“Bây giờ anh thay đổi quyết định rồi, chúng ta làm lại từ đầu, được không?” Đại Đổng thành khẩn nói.

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của cậu, Chu Lạc tức quá thành ra bậtcười, “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ chấp nhận anh? Ngựa haykhông quay đầu ăn bãi cỏ cũ mà! Anh nghĩ rằng ngoài anh ra, tôi khôngthể lấy được ai khác ư!”. Hình ảnh Phan Lan gắng hết sức dựa vào ngườicậu ban nãy lại hiện ra trước mắt, nghĩ đến việc Phan Lan là người đầutiên biết chuyện trong nhà Đại Đổng, mà mẹ cậu bị bệnh lại là Phan Lantới chăm sóc, bọn họ chăm sóc cho nhau, chăm sóc tới cả quán rượu nữa,bản thân mình từ đầu tới cuối chỉ giống như một kẻ ngốc, bị che mắt lại. Cô lập tức cất giọng rắn rỏi: “Anh bây giờ nghèo khổ rồi, đến bản thânmình còn không tự lo được, tôi lại chê nghèo tham giàu đấy, Diệp MinhLỗi hào hoa giàu có, lại theo đuổi tôi không rời, tôi thấy lấy anh tacòn tốt hơn lấy anh nhiều”. Dù sao Diệp Minh Lỗi cũng không ở đây, ChuLạc chẳng ngại mặt dày, lúc này, chỉ cần có thể giúp cô thoát khỏi tìnhcảnh khó khăn, dù người nào hay việc gì cũng có thể trở thành vũ khí đểlợi dụng.

Sắc mặt của Đại Đổng lúc trắng lúc đỏ, chăm chú nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng thốt lên mấy chữ, “Anh ta rất phong lưu”.

Lông mày của Chu Lạc nhếch lên, “Chẳng phải anh nói anh ta phong lưu nhưngkhông hạ lưu sao? Hơn nữa anh ta đối với tôi chân thành hơn nhiều, từtrước tới giờ cũng không hề che giấu bản tính phong lưu, cũng không cómột thanh mai trúc mã lúc nào cũng túc trực ở bên cạnh không chịu rời”.Vốn dĩ cô còn muốn bổ sung thêm một câu: Anh ta dù có đi chơi gái cũngkhông lấy xe của tôi để đi. Nhưng rốt cuộc Chu Lạc cũng không nỡ khiếncậu bị tổn thương quá nặng nề.

Đại Đổng giống như một quả bóng bị xì hơi, hai cánh tay vốn ôm chặt vì sợ cô bỏ đi cũng dần dần buôngxuống. Gió đêm thổi tới, rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu, Chu Lạc chợtcảm thấy ớn lạnh, nhưng nghĩ tới những đau khổ mà cậu mang tới cho côtrong thời gian qua, lập tức lại trở nên cứng rắn, “Dù so sánh như thếnào, tôi cũng không có lý do để chọn lại anh thêm lần nữa đâu”. Ngữ khícủa câu nói này đã dịu dàng hơn nhiều, nghe ra không giống một lời trách móc, mà lại giống một lời khuyên, chỉ là không biết câu nói đó đangkhuyên nhủ cậu hay khuyên nhủ chính bản thân cô.

Ngoài vết ngóntay tấy đỏ, những chỗ khác trên khuôn mặt Đại Đổng đều trắng bệch, rấtlâu sau cậu mới mở lời, “Khuya rồi, để anh đưa em về”.

Mãi tớitận nơi ở của Chu Lạc, lại đưa cô tới tận cửa, hai người vẫn không nóithêm với nhau câu nào. Đại Đổng đưa chìa khóa và thẻ ngân hàng cho cô.Chu Lạc không nhận, mỉm cười bông đùa: “Mua bán không thành, tình nghĩavẫn còn, tôi tuy ích kỷ về mặt tình cảm, nhưng vẫn luôn hào phóng vớibạn bè”.

Nhưng Đại Đổng lại không hề cười, “Xin lỗi, anh đã nóidối em. Anh bây giờ mặc dù gặp khó khăn, cũng chưa đến mức cùng đường,hôm qua sở dĩ anh nói như vậy, là vì Phan Đông xúi anh dùng khổ nhụckế”.

Nụ cười trên khuôn mặt của Chu Lạc cũng lập tức biến mất,giật phắt mấy thứ đó lại, “Kẻ nghèo khổ rồi biến thành đại gia, rồi lạituyên bố phá sản, sau đó lại nói là giả dối, anh xem tôi là thứ để đùagiỡn chắc”. Tiếp đó là một tràng cười lạnh lẽo, “Tôi không đủ trình độđể kết bạn với anh, mời anh về, tôi không tiễn, sau này dừng gặp lạinữa!”. Nói xong quay đầu vào phòng, định đóng cửa lại nhưng đã bị ngườiđằng sau chen vào, hơn nữa còn giữ chặt cửa, không chịu buông tay.

“Bỏ tay ra, cút đi, nếu không tôi báo cảnh sát!” Chu Lạc chưa bao giờ đối xử với cậu lạnh nhạt như thế.

“Lạc Lạc, anh biết anh làm sai nhiều việc. Nhưng, em không thể oán tráchanh, ngoài khổ nhục kế đêm qua ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lừadối em.” Cậu không chỉ giữ chặt lấy cô, để tránh việc cô giãy dụa, lạiôm chặt lấy cô một lần nữa.

Đúng vậy, Đại Đổng không lừa dối cô,chỉ là không nói những điều không muốn nói, hoàn toàn giấu cô. Cô có thể hiểu rằng cậu thậm chí còn lười không muốn nghĩ tới chuyện nói dối côkhông?

“Lạc Lạc, anh không cố tình giấu em. Ngoài lúc ban đầukhông biết nên làm thế nào, sau đó lại bị nhốt trong trại tạm giam, anhbị kích động hoàn toàn, bởi vì anh không biết bản thân mình có rửa sạchđược tội danh hay không. Anh nợ những người trong gia đình quá nhiều,nếu sau đó em út không chủ động tới tự thú, mà anh lại không có bằngchứng ngoại phạm, anh, anh có thể sẽ phải chịu tội.” Đại Đổng ôm chặtlấy Chu Lạc, vùi sâu khuôn mặt mình vào trong cổ cô, chỉ cảm nhận đượcmột mùi hương âm ấm, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng khiến người ta ngâyngất.

Chu Lạc bị cậu ôm chặt, có giãy dụa cũng không thoát được.Giọng nói nói trong trẻo vui vẻ thường ngày của cậu giờ đây nghe ra thâm trầm và khàn đục đi nhiều, hơi nóng phả lên phần da mẫn cảm phía sautay, khiến cô không kiềm chế được, khẽ run lên, cơ thể cứng đờ cũng dầndần mềm ra. Nghe những câu nói của cậu, lại liên tưởng tới nỗi đau khổvà bất hạnh mà Đại Đổng phải gánh chịu trong thời gian đó, dường nhưtrong chốc lát, cô cảm thấy buổi tối hôm nay mình quá lạnh lùng, nhẫntâm với cậu rồi.

Đúng vậy, những điều cậu nói ra đều là sự thật,ngoài chuyện tối hôm qua ra, Đại Đổng chưa từng lừa dối cô. Chu Lạc đốivới cậu, chẳng phải cũng chút che giấu đấy thôi. E rằng nếu không cócuộc gặp gỡ tình cờ của ngày hôm đó, cô chắc cũng không chủ động đề cậptới hoàn cảnh của gia đình mình với cậu. Cho dù bây giờ, dường như ChuLạc cũng đã hiểu Đại Đổng hơn một chút, bản thân cô vẫn chưa thẳng thắnđối diện, sao có thể một mực oán trách đối phương?

“Trong mộtkhoảng thời gian sau đó, anh thậm chí muốn vứt bỏ tất cả, muốn bán hếtgia sản bồi thường cho người bị hại, sau đó ra đứng giữa đường, để mọingười có oán báo oán, có thù báo thù, mỗi người một dao, giết chết anhđi cho rồi…” Giọng của cậu lại mang thêm chút tự chế giễu, “Nhưng anhkhông ngờ rằng, có những lúc, khi con người ta đến một mức độ nào đó,ngay cả việc muốn chết cũng là một ước muốn. Mẹ anh hôn mê bất tỉnh, mấy nghìn công nhân ở xưởng gang thép đứng trước nguy cơ thất nghiệp, nếuanh chết, những vấn đề đó sẽ không ai đứng ra giải quyết”. Nhận thấythái độ của Chu Lạc có vẻ dao động, lại sợ bản thân mình cứ ôm như thếsẽ không kìm nén nổi ham muốn, Đại Đổng chậm rãi buông cô ra, hai ngườiđứng nhìn nhau thăm dò, rồi cùng đi vào ngồi xuống ghế sô pha.

Tâm trạng của Chu Lạc lúc này đã ổn định, lại nhìn thấy nét đau khổ trênkhuôn mặt của cậu, dù thế nào cũng không cứng rắn được, thậm chí cònquay người sang pha trà đưa cho cậu.

“Anh lúc đó, sống theo bảnnăng, sao còn dám mơ tưởng tới hôn nhân hay tình yêu? Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình đặc biệt của em, cũng lo sẽ mang lại cho em thêm nhiều phiềnphức, mới dùng cách ly hôn để giải quyết vấn đề.”

Nghe đến đây, Chu Lạc liếc nhìn cậu, nói: “Anh không có niềm tin vào em như vậy ư?”.

Đại Đổng đau khổ mỉm cười, “Không phải anh không có lòng tin đối với em, mà là anh không có lòng tin vào chính bản thân mình. Anh không biết chínhxác mình có thể giải quyết hết những vấn đề đó hay không. Hơn nữa, nhưanh đã nói lúc trước, anh cho rằng việc em kết hôn với anh, là hành động bột phát vì tức giận với bố, mà người biết chuyện kết hôn của chúng tacũng không nhiều. Nếu ly hôn cũng không quá ảnh hưởng, ít nhất cũng sẽkhông phải nuối tiếc vì một đối tượng kết hôn như anh”.

Chu Lạclặng người, cô không thể không thừa nhận quyết định kết hôn với ĐạiĐổng, thực sự có chút bột phát. Hôm đó nếu anh không bạo gan phối hợpmột cách khác thường, chuyện kết hôn có khả năng không thể thực hiệnđược. Cô cũng không thể không thừa nhận, Đại Đổng của hiện tại, ngườimất nhà tan, em trai gánh tội giết cả trăm người, mẹ lại ốm nặng phảinằm viện, nếu bố mẹ biết được, dù thế nào cũng sẽ tìm cách chia rẽ bọnhọ. Bố mẹ không quan tâm đến hạnh phúc của cô, nhưng cũng không thể camchịu việc kết thông gia với một gia đình như vậy được.

Nói chung, lo lắng của Đại Đổng có lý lẽ của cậu, nhưng cậu cũng không nên tước bỏ quyền được yêu của mình.

“Vậy bây giờ anh nói đã hối hận rồi, lại vì lý do gì?” Chu Lạc khó khăn lắmmới hỏi được câu đó, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần để chịu một cúsốc mới.

“Cho dù em nhất thời nổi hứng, cho dù em chỉ muốn chơitrò “gia đình”, cho dù bố mẹ em sẽ ghét bỏ anh, anh vẫn không cam tâmtình nguyện từ bỏ tất cả. Nếu, nếu như em vẫn còn thích anh, nếu em muốn cùng anh đối mặt với những khó khăn này, anh muốn được theo đuổi em lại từ đầu. Bởi vì anh nhận ra rằng, anh muốn ngày nào cũng được nhìn thấyem, trong suốt những ngày tháng sau này.” Đại Đổng ngẩng đầu lên nhìncô, đôi mắt đen láy phát ra một thứ ánh sáng lấp lánh như đá quý, sâuthẳm đầy ma lực, có thể thu hút người ta vào trong đó, cam tâm tìnhnguyện để bị hút vào trong.

Chu Lạc dồn sức nắm chặt hai tay lại, mới có thể khống chế được cơn run rẩy ở các đầu ngón tay, cô cắn chặtrăng: “Được, để xem anh sẽ theo đuổi em như thế nào”. Không thể nói làlàm lại từ đầu, bởi vì từ trước tới giờ, cô mới chính là người theo đuổi cậu.

Nói xong câu này, Chu Lạc liền chậm rãi đặt cốc trà xuống,chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi vào trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại,sau đó nhanh chóng nằm úp xuống giường, vùi sâu khuôn mặt mình trongđống chăn gối.

Ông trời, lại thật sự muốn quan tâm đến mình sao?

Ngủ một giấc thật ngon không chút mộng mị cho đến sáng, khi Chu Lạc tỉnhdậy, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, vốn định mở cửa bước ra, bỗngnhiên lại có chút e ngại. Trải qua nhiều chuyện như vậy, còn cả tuyên bố cho phép cậu được theo đuổi mình tối hôm qua nữa, Chu Lạc bỗng khôngbiết phải đối xử với Đại Đổng bằng thái độ như thế nào, lại sợ sẽ khôngche giấu được tình cảm của mình.

Kiềm chế, lần này nhất định phải kiềm chế, nhất định phải tận hưởng hết quyền lợi của một người con gáikhi có người theo đuổi! Chu Lạc cố gắng chuẩn bị tốt về mặt tâm lý, chotới khi cửa ra vào vang lên tiếng bấm khóa, cô mới chậm rãi mở cửa phòng mình.

Trên bàn ăn bày sẵn đồ ăn sáng nóng hổi, còn có một tờgiấy nhắn, nói rằng hôm nay cậu phải tới bệnh viện, đồng thời còn ghi cả cách thức liên lạc với cậu, bảo cô nếu có chuyện gì có thể gọi điện cho cậu bất cứ lúc nào.

Ăn sáng xong, Chu Lạc lại ngồi ngây người ra một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Đại Đổng.

“không phải là em muốn gặp anh.” Chu Lạc vội vàng thanh minh, lập tức cảm thấy câu nói của mình thật buồn cười, may mà Đại Đổng không cười, cô mới códũng khí để nói tiếp, “Em chỉ muốn hỏi một chút, bệnh tình của bác gáirốt cuộc thế nào rồi? Có cần giúp đỡ gì không?”.

Đại Đổng trầmngâm giây lát rồi nói: “Cục máu đông vẫn chưa tan, nhưng tạm thời khôngcòn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Bác sỹ nói mẹ có thể nhận thức đượcrồi, chỉ là chưa muốn tỉnh lại mà thôi”.

Hai người cùng yên lặng, mẹ Đại Đổng không muốn tỉnh lại, hoặc là đã tỉnh rồi nhưng không muốnmở mắt, đó là việc mà không ai có thể quyết định được.

“Lúc nàothuận tiện, em muốn tới thăm bác.” Chu Lạc nghĩ một lát, lại bổ sungthêm một câu: “Theo phép lịch sự, em cũng nên tới thăm bác”.

Đại Đổng không phản đối, Chu Lạc hỏi địa chỉ xong, cô hẹn tới thăm sau khi tan làm.

Hôm nay là ngày làm việc, ngày nào còn làm ở đây thì vẫn phải tiếp tục làm. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể phải ra đi bất cứ lúc nào, nhưng mộtngười luôn nhận tiền thưởng vì làm việc chăm chỉ như Chu Lạc vẫn dập thẻ đến đúng giờ làm như thường ngày.

Vừa bước vào cửa tòa nhà làmviệc, Chu Lạc đã cảm thấy có điều gì đó khang khác. Còn về việc điều gìđó khang khác nhất thời không thể nói ra được, chỉ là tình hình đã tớimức vô cùng tồi tệ, nhưng cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần nhắm mắtbịt tai làm việc của mình, sẵn sàng ra đi mà thôi.

Quả nhiên saucuộc họp, điện thoại nội bộ reo vang, bí thư mời cô đến phòng họp. ChuLạc đã thu dọn hết đồ đạc của mình, có thể tiến hành bàn giao công việcbất cứ lúc nào, khi bước ra cửa, còn ngoảnh đầu lại nhìn một lượt khắpphòng làm việc đã gắn bó với cô trong mấy năm trời, chuẩn bị tâm lý thật tốt kiên quyết quay đầu bước về phía phòng họp.

Phòng họp chứkhông phải phòng làm việc của bí thư, xem ra trước khi nghỉ việc cònphải chịu một trận phê bình nữa. Hy vọng lớp áo giáp bảo vệ của cô cònđủ vững chắc, mong rằng sẽ không chết một cách thảm hại.

Vừa bước vào, Chu Lạc đã cảm thấy bất ngờ, ngoài lãnh đạo các bộ phận và lãnhđạo của viện ra, còn có cả thầy Vương – sư tổ của cô ngồi đó, lại có cảngười phụ trách phía nhà xưởng của dự án mà cô từng mắc sai lầm. Làm gìvậy, đối chất trực tiếp ư? Cô đâu có chối bỏ trách nhiệm, bản kiểm điểmcũng đã nộp rồi còn gì.

“Tiểu Chu, mau lại đây ngồi, chúng tôiđang bàn về việc của cô đấy.” Bí thư mỉm cười, lại còn nhiệt tình hơn cả thường ngày, khiến Chu Lạc càng thêm thấp thỏm. Vị lãnh đạo này vốn cóbiệt danh nụ cười của hổ, lẽ nào bản thân mình lại gặp thêm chuyện xuixẻo khác?

Chu Lạc cố gắng ngồi xuống thật nhẹ. Chủ trì cuộc họplà bí thư, nhưng người chỉ đạo rõ ràng là vị vụ trưởng từ Bộ tới. Chỉgiải quyết việc của cô mà phải phiền tới đích thân ngài Vụ trưởng đã làmột việc kỳ lạ rồi, vậy nên kết quả của cuộc họp càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn.

Thầy Vương, người thầy mà cô hết mực kính yêu,lại nhận hết trách nhiệm về mình trong dự án với nước ngoài bị thất bại, đồng thời còn có chứng cứ là những công văn giấy tờ do chính tay thầyVương ký. Cô không đủ tư cách, các chứng từ có chữ ký của thầy Vương làthật, nhưng mọi người đều biết, cô là người làm trực tiếp, sao có thể rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm được.

Người phụ trách phía xưởng sảnxuất còn kỳ lạ hơn. Trước đó đã đôi co với cô rất lâu, hòng muốn đổ hếttrách nhiệm sang cho cô. Nói rằng xưởng sản xuất của anh ta rất khókhăn, vất vả lắm mới xin được dự án cải tiến trang thiết bị cơ bản, nếuxảy ra chuyện gì, tiền không có được, một số lượng lớn công nhân sẽ phải nghỉ việc. Vậy mà lần này, anh ta lại thành thực nhận khuyết điểm trước lãnh đạo của các bộ phận, nói rằng xưởng của họ lần đầu tiên làm dự án, chưa quen với trình tự làm việc, nên mới để xảy ra cục diện như ngàyhôm nay, đã làm liên lụy đến viện thiết kế, liên lụy đến kiến trúc sưChu… lại nhận hết trách nhiệm về phía mình.

Thế nên với tư cáchlà một kiến trúc sư trưởng còn trẻ tuổi, Chu Lạc chỉ bị lãnh đạo của Bộvà của viện nhắc nhở vài câu rằng kinh nghiệm còn chưa đủ, cần nỗ lựchơn, cố gắng hơn để báo đáp tổ quốc, lại còn đùa thêm mấy câu: “Nghe nói kiến trúc sư Chu vẫn còn độc thân, đừng quá vì công việc mà quên việctư, công việc phải làm coh tốt, vấn đề cá nhân cũng phải sớm giải quyếtđi thôi”.

Chu Lạc cảm thấy thật mông lung – ai có thể cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Suy nghĩ một lát, Chu Lạc quyết định đi tìm thầy Vương. Thầy Vương gần đâychuyên tâm viết sách, muốn đúc kết kinh nghiệm thiết kế thành những conchữ để lưu lại cho thế hệ mai sau, rất ít khi tới viện, Chu Lạc cũnghiếm khi gặp được thầy.

“Tiểu Chu, thời gian trước thầy bị ốmnặng phải nằm viện, xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói vớithầy?” Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người, khuôn mặt củathầy Vương toát lên vẻ quan tâm và yêu mến.

Chu Lạc đỡ ông ngồi xuống, khẽ nói: “Đây vốn không phải trách nhiệm của thầy, hà tất phải gánh oan ức giúp con?”.

Thầy Vương lắc đầu cười khà khà, “Thầy làm công việc thiết kế này suốt nămmươi năm, không nhớ nổi đã tham gia bao nhiêu dự án đầu tư nước ngoài,những kinh nghiệm trong đó thầy còn không rõ hay sao? Con là đứa trẻthông minh lanh lợi, lại có năng lực, ngọc còn có vết, cũng có thể nóiđiều đáng quý nhất ở con là luôn cương quyết giữ đúng nguyên tắc, nhấtđịnh là con đã động chạm tới lợi ích của một vài người”.

Lâu lắmrồi, đây là câu nói chân tình nhất mà cô nghe ở tòa nhà làm việc này,câu nói còn được thốt ra từ người thầy mà cô ngưỡng mộ và tín nhiệm hơnbất kỳ người nào khác. Chu Lạc nhất thời không kiềm chế được, nước mắtlã chã rơi, thầm nghĩ cho dù ngày hôm nay tội danh được xác định, thậmchí bị đuổi việc, nhưng có câu nói này của thầy cũng đủ lắm rồi.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, lớn bằng ngần này rồi còn khóc nhè sao.”Thầy Vương đưa bàn tay gầy guộc đầy vết nám nhè nhẹ vỗ lưng Chu Lạc,khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Làn da đồi mồi và mái tóc bạc của thầykhiến cô cảm giác như được gặp lại ông ngoại mình, nước mắt lại rơi mauhơn.

“Nhưng nếu như vậy thì danh tiếng của thầy sẽ bị tổn hại,chưa biết chừng còn bị phê bình trong toàn viện, con…” Thầy Vương làngười có vị thế cao trong giới, chỉ vì một cô học trò mà bị ảnh hưởng,Chu Lạc cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị thầyVương xua tay ngăn lại.

“Thầy cũng sắp thành người thiên cổ rồi,lời thề cống hiến vì đất nước năm mươi năm cũng đã thành hiện thực, hàtất phải để ý chút hư danh. Con đường đi của con sau này còn dài, giốngnhư một cây nhỏ phải trải qua bão táp phong ba, nhưng nếu vừa mới thànhhình đã bị sâu bọ gặm nhấm, ảnh hưởng tới sự sinh trưởng. E rằng nếu cónằm yên trong mồ rồi, thầy vẫn không thể yên lòng được đâu.” Nói xonglại bật cười khà khà.

Chu Lạc vốn không phải người vòng vo, cũngbiết những điều thầy nói đều là sự thật, thầy Vương sớm đã nghỉ hưu rồi, cấp trên căn bản không thể có những án kỷ luật nặng với thầy. Tronglòng mặc dù vẫn có cảm giác như ban nãy, nhưng vẫn nở nụ cười, vui vẻtrò chuyện với thầy, cho tới khi lái xe và người giúp việc tới đón thầy, lại hẹn một hôm nào đó sẽ tới thăm thầy.

Sự xuất hiện của thầyVương thì rất dễ giải thích, còn người phụ trách phía xưởng sản xuất kia có chút kỳ lạ. Tuy nhiên mối quan hệ giữa Chu Lạc và anh ta chưa đủ sâu sắc để trút bầu tâm sự, không tiện hỏi trực tiếp, chỉ có chút nghi ngờkhi bàn giao công việc mà thôi.

Không ngờ anh ta lại rất thẳngthắng, hì hì cười ngượng nghịu rồi nói: “Kiến trúc sư Chu, tôi tốtnghiệp ở trường đại học công nông binh, mặc dù cũng là sinh viên, nhưngkhông hề tốn nhiều giấy mực, không thể so sánh với thành phần trí thứcchính hiệu như cô được, vì vậy cô đừng ngại, cứ coi tôi như loại ngườithô lỗ là được rồi”.

Người đó châm một điếu thuốc, sau khi hútmột hơi rồi mới nhận ra tấm biển cấm hút thuốc lá trước mặt, đang tronglúc do dự xem có nên dập điếu thuốc đi không, thấy Chu Lạc ra hiệu không vấn đề gì, anh ta dù ngoài miệng nói xin lỗi nhưng khuôn mặt rạng rỡnhư hoa, lại hít một hơi thật dài.

“Tiểu Chu, tôi gọi cô là TiểuChu không sao chứ? Kiến trúc sư Chu, kiến trúc sư Chu nghe kỳ quá.” ChuLạc bất mãn gật đầu, vì nóng lòng muốn biết chân tướng sự việc, cô bènvui vẻ đáp: “Đương nhiên là không sao cả, nếu xét về tuổi tác, tổng giám đốc Lý còn đáng tuổi cha chú của tôi ấy chứ”.

Tổng giám đốc Lýbấy giờ mới nói tiếp: “Bậc cha chú thì tôi không dám, tôi mặc dù làngười thô lỗ, nhưng cũng hiểu lý lẽ. Dạo trước quả thực là tôi có lỗivới cô, tôi thừa nhận. Nhưng công xưởng không phải của mình tôi, toàn bộ công nhân trong xưởng mong chờ khoản tiền đó từ rất lâu rồi. Nếu khôngvì khủng hoảng kinh tế, cải cách thiết kế cơ bản không thể đến lượt cáixưởng nhỏ quê mùa lạc hậu chúng tôi, nếu làm sai, tôi từ chức nhận lỗicùng không có gì đáng lo, nhưng nếu khoản tiền đó có vấn đề, tôi thậtchẳng còn mặt mũi nào mà quay về nữa”. Tổng giám đốc Lý lại thở dài nóitiếp, “Vì vậy tôi chỉ có thể đẩy trách nhiệm về phía cô, tôi cũng dò hỏi rồi, việc này với cô chỉ là chút sai sót trong công việc, cùng lắm cũng chỉ bị phê bình kiểm điểm chút thôi”.

Đúng vậy, phê bình kiểmđiểm so với kế sinh nhai của tất cả mọi người trong công xưởng, nặng nhẹ có thể phân rõ được. Chu Lạc thầm cười đau khổ, người ta cũng không ngờ rằng bản thân mình còn có nhiều vấn đề như vậy, đúng không.

“Vậy, hôm nay, anh…,” Vì vậy mọi việc hôm nay mới kỳ lạ như thế, anh ta không sợ khoản tiền đó có vấn đề hay sao?

Tổng giám đốc Lý quay nhìn xung quanh, thấy thật sự không có người nào khácđang để ý tới họ mới làm ra vẻ người trong nhà, nói: “Tiểu Chu, làmngười phải có khí phách là đúng, nhưng thật sự có chuyện rồi thì chỗ nào dựa được ta đành phải dựa thôi. Những người trẻ tuổi, đôi khi vẫn quálý tưởng chủ nghĩa, nhớ lại khi chúng tôi còn trẻ…”.

Mơ mơ hồ hồnghe anh ta luyên thuyên một hồi, Chu Lạc mới lờ mờ đoán ra, có người ởcấp trên chỉ thị việc của cô phải xử lý “công bằng”. Các lãnh đạo khônghiểu ý cấp trên, đã đưa ra mấy phương án, đều bị trả lại. May mà có mộtthư ký lanh lợi, thầm so sánh tốc độ nhanh chậm của việc phương án xử lý bị trả lại, mới giúp lãnh đạo hiểu được hàm ý của từ “công bằng”.

Thật ra cũng không thể nói bản lĩnh của lãnh đạo kém cỏi, chủ yếu do ngườira chỉ thị giải quyết việc Chu Lạc cũng là người tiếp nhận ý kiến củanhân vật đương quyền của tổng công ty. Phép vua thua lệ làng, không cóchỉ thị cụ thể, cũng chẳng ai dám làm ngược lại cả.

Giờ đây tấtcả những việc liên quan đến con người chỉ cần một cuộc điện thoại, mộtcâu xử lý “công bằng”, sự việc đã thay đổi hoàn toàn, người ủng hộ phíasau lưng Chu Lạc là ai, cũng tương đối khiến người ta tò mò.

Saukhi nhận được lời đảm bảo rằng khoản đầu tư sẽ không xảy ra vấn đề, bảntính thích buôn chuyện của tổng giám đốc Lý trỗi dậy. Muốn dò hỏi chútnội tình từ phía Chu Lạc, tiện thể thiết lập mối quan hệ, để có thể tiếp cận được với “Đảng phái thái tử” như trong lời đồn đại. Không ngờ chẳng tìm hiểu được thông tin gì, ngược lại còn đưa ra không ít vấn đề từphía mình. Bước ra khỏi tòa nhà làm việc, gió lạnh thổi tới, tổng giámđốc Lý mới ý thức được rằng, ban nãy Chu Lạc đã bàn giao công việc vớianh ta, đó có nghĩa là dự án sau này sẽ do người khác đảm nhiệm. Vậynhiệm vụ gánh tội cho cô của anh ta đã hoàn thành rồi, hay vẫn chưa hoàn thành đây?

Trên thực tế, Chu Lạc còn mơ hồ hơn cả tổng giám đốcLý về việc bản thân cô còn phải chịu trách nhiệm về sai sót hay không.Cho dù ở dự án đầu tư ra nước ngoài, cô đã thoát tội, nhưng dự án vớixưởng sản xuất của tổng giám đốc Lý, sai sót của cô vẫn còn đó, thôngbáo kỷ luật cũng được gửi khắp hệ thống rồi, sau này dù có cải chính thế nào cũng chỉ là ngụy biện, lãnh đạo trong viện cũng rất thông minh khigiảm nhẹ sự việc. Nhưng miệng lưỡi thế gian khôn lường, cô thoát đượctội một cách khó hiểu như vậy, ngược lại, lại trở thành đề tài cho đámngười thích buôn chuyện trong viện mất thôi.

Sau đó, liên quantới đối tượng kết hôn và chân tướng việc ly hôn của cô, người đứng saulưng cô rốt cuộc là ai, lại trở thành một chủ đề bàn luận mới.

Đương nhiên, Chu Lạc không có diễm phúc được tận tai nghe thấy những lời đồnđại này, nhưng dùng ngón tay ngón chân cũng có thể đoán biết được chiềuhướng câu chuyện.

Những ngày tháng thu hút sự chú ý của mọingười, chưa từng là cuộc sống mà Chu Lạc yêu thích, hơn nữa khi mà cảlãnh đạo, cấp trên đều khách khí với cô, chỉ sợ nói ra câu gì đắc tộivới cô, những ngày tháng đó mặc dù thuận lợi nhưng cũng không hề thoảimái chút nào.

Chu Lạc vẫn quyết định xin nghỉ việc, đương nhiêntrước khi xin nghỉ, cô vẫn muốn tìm ra “nhân vật đương quyền” đã gọiđiện thoại là ai.

Phạm vi không thể quá lớn, thực ra nhân vậtđáng ngờ nhất chỉ có hai người, một là bố cô – Chu Thanh Bách, một làngài Lịch – Lịch Chủy. Những người khác, nếu có tâm thì bất lực, nếu cóthế lực thì lại vô tâm.