Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 13



Phan Lan cười hì hì, đưa tay vỗ vào vai cậu, “Cái này gọi là bây giờ có rượu bây giờ say, anh hai, anh lại thiếu mất một thú vui đấy”.

PhanĐông cứ một ly rượu một miếng thịt, cười hì hì nói: “Nếu cậu ấy cũnguống rượu, thì còn ai lái xe vận chuyển chúng ta về? Ai nấu mỳ cho chúng ta ăn?”.

Thì ra, vai trò của Đại Đổng trong ba người bọn họ, chính là tài xế kiêm đầu bếp.

Đồng thời Chu Lạc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô lại có xu thế đắmchìm trong thế trận đã bày sẵn, vì bản thân mình, cũng vì Đại Đổng, côcần phải nói chút gì đó.

“Hai người thật hạnh phúc, uống xongrượu còn có người phục vụ. Trước đây tôi vốn không thích ăn mỳ, sau khitới Bắc Kinh mới phát hiện ra mỳ của phương bắc ngon hơn mỳ ở phương nam nhiều. Đặc biệt là sau khi uống rượu xong được ăn một bát mỳ nóng hổi,thật là tuyệt biết bao!” Khi nói, ánh mắt liếc sang nhìn Đại Đổng đangngồi bên cạnh, biểu hiện ra vẻ rất mong chờ.

Phan Đông đập bàn,nói chen vào, “Môi giới người cùng chí hướng nhé! Muốn ăn mỳ thì khôngcó vấn đề gì, trong thiên hạ muốn ăn mỳ thì phải tới Trung Quốc, trongTrung Quốc muốn ăn mỳ thì phải tới Sơn Tây, hôm nào đưa cô về quê chúngtôi, mỳ ở đó còn chính tông hơn mỳ ở Bắc Kinh nhiều”.

Đây là câunói dài đầu tiên của Phan Đông trong buổi tối hôm nay, lời vừa thốt rakhỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt sắc như dao của hai cô gái truy sát.

Chu Lạc hận anh ta đã cướp lời của Đại Đổng, phẫn nộ biểu hiện: Có cần anh nhiều lời không hả!

Em gái ruột của anh ta lại hận anh ta tự kết thân với cô: Về quê cái gì chứ?

Ngay cả Đại Đổng, cũng chỉ trích anh ta, “Cái gì mà môi giới người cùng chíhướng, ngày nào cũng uống, anh thành sâu rượu rồi đấy, được chưa?”. Lạiquay sang dịu dàng nói với Chu Lạc, “Muốn ăn mỳ thì không vấn đề gì,không phải về quê, đợi một chút là có liền”.

Phan Đông không hiểu tại sao trong chốc lát lại trở thành tâm điểm bị chỉ trích, ngẩn ngơnhìn những người khác, nghe được câu nói của Đại Đổng, chê cười nói:“Cậu cứ giả bộ đi!”, rồi giống như thổ lộ, quay sang nói với Chu Lạc,“Tôi nói cho cô nghe, cô đừng thấy cái anh chàng Đại Đổng này có ngoạihình điển trai khiến các cô gái yêu thích, thực ra con người này là vôvị nhất, ngay cả ăn cơm cũng rất vô vị. Đối với cậu ta, tất cả sơn hàohải vị cũng không sánh nổi với mỳ sợi, một ngày ăn ba bữa mỳ cũng khôngchán. Cô đừng có bị cậu ta lừa, cẩn thận sau khi theo cậu ta rồi, ngàynào cũng ăn mỳ đấy!”.

Phan Đông nói những lời đó, vốn muốn chĩamũi dùi về phía Đại Đổng, thêm vào đó anh ta cũng hơi cảm nhận được bầukhông khí bí hiểm hiện tại, thầm nghĩ mấy cô gái trẻ này thật chẳng biết suy nghĩ thế nào, ai cũng chỉ nhìn vào mỗi khuôn mặt của Đại Đổng. Emgái vì cậu, ngay cả anh trai ruột cũng không thèm để ý tới, đàn ông chỉcó mỗi khuôn mặt đẹp đẽ thì tác dụng gì chứ? Cần phải có khí phách củanam tử hán, uống rượu thì phải bằng bát lớn, ăn thịt phải ăn miếng to,cần phải biết ý biết tứ, biết đi hát karaoke, biết lên mạng, biết tất cả các yếu tố đang thịnh hành - giống như anh ta vậy!

Không ngờ Chu Lạc nghe xong lời tố cáo của anh ta, ánh mắt càng sáng bừng, ngây ngôcười hì hì, “Hóa ra Đại Đổng lại dễ nuôi vậy ư!”.

Mù quáng, đây tuyệt đối là mù quáng! Phan Đông suýt nữa thì thổ huyết.

Món mỳ Thái[1] do chính tay Đại Đổng làm, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến ChuLạc vô cùng cảm động, đợi đến khi bê ra, mùi thơm của mỳ, mùi thơm củathịt và cả hương thơm của dấm Lão Trần[2], quện lại với nhau tỏa ra mộthương vị ấm áp khiến người ta cảm động.

[1] Mỳ Thái: Một loại mỳ, đặc sản của Sơn Tây, Trung Quốc.

[2] Dấm Lão Trần: Một đặc sản của vùng Sơn Tây, Trung Quốc.

Từng sợi mỳ mỏng tang như lá liễu, đưa vào miệng cảm giác trơn tuột mà lạivẫn có cảm giác đang nhai, miếng thịt hầm nhừ béo mà không ngán, nướccanh thơm ngon, nhạt, hơi chua, Chu Lạc suýt nữa thì bị hơi nóng của bát mỳ khiến chảy cả nước mắt. Hu hu, một đầu bếp hữu dụng thế này, côkhông nỡ để người khác dùng cậu nữa rồi, phải làm sao đây?

Ăn một mạch hết cả bát mỳ lớn, khi ngẩng đầu lên thở, mới phát hiện ra phần mỳ của người khác lại chẳng ai động tới. Phan Đông còn đang bận uống rượuăn thịt, Phan Lan lại cứ cầm ly rượu trên tay không chịu buông xuống,ánh mắt sáng rực khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái. Vội vàng nhìn sang Đại Đổng, phát hiện ra cậu đang tươi cười nhìn cô ăn mỳ, xong rồi còn hỏi: “Ăn no chưa? Anh lấy thêm cho em một bát”. Nói xong khôngđợi cô trả lời, giằng lấy chiếc bát của cô, lao vào trong bếp.

Chu Lạc cảm thấy khó xử, món này vừa là thịt vừa là cacbonhydrat, sau nàyliệu cô có biến thành lợn con béo ú nữa không, không, lúc đó e rằng phải gọi là lợn già béo ú mới đúng, ặc, thật khó nghe quá.

Cùng lúcđó, Chu Lạc còn để ý thấy Phan Lan ngồi đối diện đang uống hết ly nàytới ly rượu khác, đảo mắt một vòng, cũng nâng ly rượu của mình lên, nóivới cô ấy: “Uống rượu một mình thật chẳng thú vị chút nào, để tôi mời cô một ly”.

Khóe môi Phan Lan mang theo chút chế giễu, “Anh hai không thích các cô gái uống rượu”.

Chu Lạc cười một cách dường như không để ý tới điều đó, “Đó là bởi vì anhấy ghen tỵ, nếu không phải vì dị ứng men rượu, chưa biết chừng lại thích ấy chứ”. Hì hì, dù sao tạm thời cậu cũng không nghe thấy, cứ bịa mộtchút đi.

“Quả nhiên là rượu ngon.” Trong nháy mắt Chu Lạc lại rót thêm một ly, chạm ly với Phan Lan rồi lại uống, đợi đến khi Đại Đổng bê bát mỳ quay trở lại, cô đang uống ly thứ tư.

“Ha ha, ha ha.”Phan Đông trợn tròn mắt cười nhạo Đại Đổng, “Tôi đã nói gì nhỉ, rượu làthứ tốt, không ai là không thích. Tên tiểu tử này kiếp trước đã tạonghiệt nên ông trời mới trừng phạt cậu ta đấy!”. Dù sao hôm nay, thế nào anh ta cũng cảm thấy Đại Đổng thật chướng mắt, cứ chớp được cơ hội làđâm một mũi dùi. Tên tiểu tử này thật quá đáng, ở bên cậu ta, chẳng côgái nào chịu nhìn sang người đàn ông khác nữa.

Thấy Chu Lạc lenlén liếm môi giống như mèo con ăn vụng cá, Đại Đổng cười đau khổ lắcđầu, nhưng cũng không nói gì, trộn đều mỳ lên rồi đẩy về phía cô.

Khi đánh cược giữa tình yêu của Đại Đổng và cơ thể uyển chuyển của bảnthân, Chu Lạc lại ăn hết nửa bát mỳ nữa, lúc này ba người bọn họ cũng ăn được tương đối rồi.

Theo thỏa thuận từ trước, Phan Đông phải phụ trách việc dọn rửa bát đũa, anh ta luôn mồm lảm nhảm chống chế, muốn để đến ngày mai đợi người giúp việc theo giờ tới dọn rửa.

“Không,không được, sẽ sinh ruồi muỗi đấy!” Ánh mắt Phan Lan mơ màng, hai má đỏhồng, rõ ràng là đã uống quá nhiều, nhưng đồng thời vẫn không quên ngănchặn thói lười biếng của anh trai.

Dù sao cũng đang có khách trong nhà, Phan Đông không tiện tiếp tục chây ì, ngoan ngoãn thu dọn bát đĩa bước vào nhà bếp.

“Chu Lạc, hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi lên lầu đây.” Phan Lan lảo đảo đứng dậy, khi đi ngang qua hai người lại bỗng nhiên nghiêng người mộtcái, trượt chân ngã xuống đất.

Chu Lạc tranh đỡ cô ấy dậy trước,nhưng trong giây phút đứng dậy lại đưa tay ôm trán kêu lên: “Ôi chao,không xong rồi, loại rượu này nặng quá, em cũng say rồi”. Tuy nhiên, côkhông trượt ngã, bởi vì Đại Đổng ở bên cạnh giúp cô đứng vững.

Mềm nhũn người dựa vào người của Đại Đổng, nhìn bề ngoài cậu hơi gầy, nhưng khi tiếp xúc lại phát hiện cơ thể cậu rất có da có thịt, tuy nhiên đềulà cơ bắp, dựa vào đó rất chắc chắn, có chỗ chống đỡ nhưng không quácứng, có thể so sánh với giường đệm lò xo cao cấp nhất.

Đây làlần đầu tiên Chu Lạc tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần nhưvậy, trái tim cứ đập thình thịch, trước đầu mũi là mùi hương thanh khiết chỉ có ở những người đàn ông trẻ tuổi, chiếc áo sơ mi bằng vải cottonmềm mại dễ chịu, thấp thoáng còn có cả mùi hương của xà phòng, trong lúc này, rượu mới chỉ say ba phần cũng trở thành bảy phần, khuôn mặt trởnên đỏ ửng.

Sau khi than một tiếng khe khẽ, Đại Đổng bế thốc ChuLạc lên, đồng thời nói vọng vào với Phan Đông - người đang lúi húi trong phòng bếp: “Mau lại đây chăm sóc Lan Tử một chút, bát đũa cứ để đó látnữa tôi rửa”.

Chu Lạc đã say mềm một nửa là hạnh phúc, một nửa là xấu hổ. Cô không biết rằng hóa ra cánh tay của đàn ông lại mạnh mẽ đếnvậy, có thể bế bổng một người vốn không được nhẹ nhõm như cô lên. Côcũng không biết rằng, cảm giác nằm ngang trong vòng tay của Đại Đổng,lại ngọt ngào đến thế.

Cô vùi khuôn mặt mình vào lồng ngực củacậu, lại cọ cọ vào đó, cố gắng không nhớ lại cú liếc mắt kinh hoàng bannãy của Phan Lan - người đang nửa ngồi trên nền nhà nhìn cô. cô bận rộndừng lại, cất giữ, và bảo lưu vĩnh viễn hạnh phúc của hiện tại.

Bởi vì đã nhắm mắt lại, chỉ có thể dựa vào cảm giác phán đoán ra Đại Đổngbế cô vào một căn phòng khác, căn cứ vào mùi hương thanh khiết quenthuộc, Chu Lạc đoán rằng đó là phòng ngủ của cậu. Khe khẽ mở một bênmắt, len lén nhìn, không ngờ lại nhìn đúng vào đôi mắt trong veo của Đại Đổng.

Chu Lạc vội vàng nhắm mắt lại theo bản năng, cảm giác mộtcách mẫn cảm rằng lồng ngực của Đại Đổng phát ra những trấn động đángngờ, hai má lại càng đỏ ửng. Sau khi được cậu nhẹ nhàng đặt xuống chiếcghế sô pha dài bên cạnh giường ngủ, cô thành thật mở mắt ra, nhưng không dám nhìn cậu, khe khẽ nói giống như vừa làm một việc sai trái: “Em giảvờ đấy”.

“Anh biết.” Đại Đổng cuối cùng cũng bật cười.

Chu Lạc nhanh chóng ngước mắt lên, thấy điệu bộ tươi cười của cậu lại cóchút thẹn thùng, tuy nhiên vẫn lấy hết dũng khí để hỏi: “Anh đã biết,sao còn phối hợp với em?”. Điều cô không nói ra, đó là bạn thanh maitrúc mã của cậu vẫn đang ngồi dưới đất đấy, mà ánh mắt cô ấy nhìn mình,chậc chậc, có thể khiến người sống nhanh chóng bị đông cứng.

Tuynhiên, ban nãy, Đại Đổng lại lựa chọn mình mà không hề do dự, đã cho côniềm tin, cậu không phải người không biết phân biệt rõ ràng.

“Lan Tử là cô gái duy nhất trong đám bạn chơi cùng với anh hồi nhỏ, mọingười đều rất cưng chiều cô ấy. Anh, ừm, cũng phải gần đây mới phát hiện ra có chút vấn đề, rất lâu rồi không về ở đây. Hôm qua là sinh nhật của cô ấy, anh và Đông Tử giúp cô ấy mở tiệc mừng”. Đại Đổng cũng ngồixuống ghế sô pha, nghiêng người giải thích với Chu Lạc.

Chu Lạc thôi không cắn môi nữa, “Vậy tại sao tối qua anh không trả lời điện thoại của em?”.

“Điện thoại?” Đại Đổng nghi hoặc mở điện thoại ra, tìm trong mục nhật ký cuộc gọi đến, nhưng không phát hiện ra cuộc gọi cần có, hai người nhìn nhaumột lát, trong lòng đều đã hiểu cả.

“Cô ấy rõ ràng là hiểu anhhơn em.” Chu Lạc rầu rĩ nói. Có rất nhiều chuyện, ví dụ như cậu bị dịứng với men rượu, lại phải nhờ Phan Lan nói cho mình biết.

ĐạiĐổng có chút bối rối, “Đó chẳng phải là những chuyện vẻ vang gì, khôngnhất thiết phải tuyên truyền khắp nói. Hơn nữa, ừm, anh không thích tỏra vô dụng trước mặt em”. Đại Đổng dừng lại một lát, “Nếu nói đến hiểu,thực ra người hiểu anh nhất, vẫn là mẹ anh”.

Chu Lạc suýt nữa thì phì cười, chẳng phải thế sao, Phan Lan dù có lợi hại thế nào đi nữa,cũng chẳng phải là gì của cậu cả, thậm chí còn không được coi là ngườithân, nhưng cô vẫn còn có chút băn khoăn, “Bọn anh đã ở chung với nhau”. Phan Đông tính tình xuề xòa, hai người còn lại sống chung dưới một máinhà, thêm vào đó Phan Lan lại có tình ý, cứ cho là không thể lâu ngàynảy sinh tình cảm, cũng khó có thể đảm bảo sẽ chẳng xảy ra chuyện gìngoài ý muốn.

“Gần đây anh đều ở cơ sở thực nghiệm, lâu rồi không về đây ăn ở. Hôm qua là tiệc mừng sinh nhật, hôm nay là thiết đãi em.”Đại Đổng rất kiên nhẫn giải thích, đồng thời đứng lên tìm một chiếc gốiđệm lưng đưa cho Chu Lạc.

Chiếc ghế sô pha trong phòng cậu rất cứng, con gái ngồi vào đó có thể sẽ cảm thấy không được thoải mái.

Chu Lạc đưa mắt nhìn quanh một lượt, quả nhiên thấy căn phòng rất trốngtrải, chỉ có vài vật dụng thường ngày cơ bản nhất, không giống với mộtnơi ở thường xuyên. Mà trước đó, cậu cũng không biết hôm nay cô sẽ tớiđây, rõ ràng là cậu không nói dối.

“Anh rất ít khi chủ động liênlạc với em!” Cảm nhận được sự thành thật của Đại Đổng, lại hưởng thụ sựân cần của cậu, Chu Lạc được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng, bắt đầumạnh dạn chất vấn.

“Anh cứ nghĩ em rất bận, sợ làm phiền em.”Thực ra cậu cũng rất bận, khó khăn lắm mới dành ra chút thời gian để gọi điện, phát hiện cô vẫn đang phải nói chuyện xã giao. Cậu cũng là một kẻ ngây ngô, đúng vậy không, đâu biết rằng người bình thường khi yêu nhau, cần phải bao nhiêu thời gian thì liên lạc với nhau một lần?

Nhớtới cú điện thoại mà cô nhận được khi đang ngồi ăn cùng Diệp Minh Lỗi,Chu Lạc cũng không còn lời gì để nói nữa. Tuy nhiên lại có một cảm giácbuồn rầu kiểu khi mới yêu trào dâng. Lẽ nào muộn như vậy bạn gái củamình vẫn ở bên ngoài, cậu không lo lắng chút nào sao? Lẽ nào cậu chorằng ngoại hình của cô quá an toàn, hay là cậu có đủ niềm tin về sức hấp dẫn của riêng mình? Cho dù thế nào, đều chẳng phải là đáp án mà Chu Lạc muốn nhận được.

“Ừm, thực ra em cũng không đến nỗi bận rộn thếđâu, môi trường làm việc của em tương đối thoải mái. Ngoài những lúc họp ra, thi thoảng ra ngoài một chút cũng không vấn đề gì. Còn có cả chịđồng nghiệp đưa con của mình tới chỗ làm, bọn trẻ leo trèo khắp trongphòng làm việc ấy chứ.” Chu Lạc thản nhiên nói. Cô luôn rất coi trọngcông việc, giờ lại cảm thấy thi thoảng không tuân thủ nguyên tắc nhưvậy, cũng có thể chấp nhận được.

Nói xong những điều đó, Chu Lạclại có chút xấu hổ, sao lại cứ có cảm giác giống như cô đang cổ vũ cậulàm phiền tới công việc của mình vậy. Đại Đổng là người chăm chỉ chuyêntâm, chắc không thể nào vì thế mà nảy sinh nghi ngờ gì với cô chứ? Vộivàng bổ sung thêm: “Ừm, em chỉ cảm thấy rằng, cơ chế hiện nay của chúngta hơi cứng nhắc. Thực ra công việc thiết kế, mặc dù là thiết kế côngnghiệp, cũng không nhất thiết nhất định phải máy móc hà khắc như vậy”.Đáng tiếc bọn họ là doanh nghiệp quốc hữu mô hình lớn, ngày nào cũng nói đến chuyện cải cách, sáng tạo khoa học kỹ thuật, nhưng tất cả đều là bề nổi, những thứ mang tính thực tế lại không nhiều. Đây chính là mộttrong những luận đề mà cô muốn đề cập tới trong cuộc cạnh tranh thăngchức lần này.

Đợi một chút, dừng lại! Cô và Đại Đổng, một đôiuyên ương, hiện đã cơm no rượu say, cô nam quả nữ cùng ở trong mộtphòng, bên ngoài còn có tình địch bao vây, tại sao cô lại nghĩ tớichuyện công việc chứ?!

Gần như ngay lập tức, Chu Lạc đã hiểu ra.Cô căng thẳng, mà nói tới việc dễ dàng nắm bắt hơn, đó là công việc, côsẽ giải tỏa được một chút tâm lý căng thẳng - nhưng, như vậy cũng quábóp nghẹt bầu không khí rồi chăng!

Chu Lạc ngậm miệng lại, nhưngkhi không nói gì, cô lại càng căng thẳng. Lúc này, giây phút này, ngồitrong phòng ngủ của Đại Đổng, kề bên cơ thể nóng hổi của cậu, ánh mắt cô chỉ dám nhìn vào bộ phận từ mũi cậu trở xuống.

Đại Đổng luôn mỉm cười, đôi môi với đường viền rõ ràng đang cong lên, tiếp nối với làn da mịn màng ở hai má, tạo thành một đường cong với khóe môi, thoạt nhìnnhư thể vẫn có nét trẻ con, đẹp trai trẻ trung tới nỗi khiến người tarạo rực.

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, ĐạiĐổng từ từ thu lại nụ cười mỉm, yết hầu cử động một chút, Chu Lạc thấyvậy bỗng nhiên cảm giác râm ran, men rượu đã ngấm, cảm thấy đỏ mặt vì ýnghĩ bỗng xuất hiện trong đầu mình, phải cắn chặt môi mới không buộtmiệng nói ra.

“Làm thế nào đây? Thật muốn hôn quá!”

ChuLạc hoảng sợ, cô cứ nghĩ rằng mình đã không tự khống chế được mà buộtmiệng nói ra, nhưng ngay lập tức lại phát hiện ra: Không đúng - đó làgiọng của Đại Đổng!

Còn chưa kịp trả lời, Chu Lạc liền cảm thấykhoảng trống trước mặt tối sầm lại, sau đó đôi môi bị một thứ mềm mềmgắn chặt lên đó.

Ban đầu chỉ mang tính thăm dò một chút, haingười đều vô cùng ngượng ngùng, thậm chí có chút rối loạn. Nhưng rấtnhanh chóng, những đứa trẻ thiên tài đã phát hiện ra đôi môi của đốiphương lại mềm mại như vậy, ngọt ngào như vậy. Với tinh thần của nhữngnhà khoa học, họ đều không kiềm chế được, tiếp tục thăm dò, xoay chuyển, nghiên cứu, tìm tòi căn nguyên của sự ngọt ngào đó sâu thêm một lầnnữa.

Toàn thân Chu Lạc mềm nhũn như vừa bị điện giật, xương cốtthì giống bị ngâm dấm, đã không thể chống đỡ được cơ thể nữa rồi liềnngã ra ghế. Giây phút mất thăng bằng đó khiến cô hụt đi chút cảm giác an toàn, tiện tay ôm chặt lấy phần eo của người đàn ông đang kề sát bêncô.

Chiếc ghế sô pha không được coi là mềm mại, thứ mềm mại chính là cơ thể của người con gái, không chỉ mềm, mà còn thơm, là một mùihương nữ tính riêng biệt, khi tiếp xúc ở cự ly gần, không nơi nào khôngluồn lách vào, dường như có thể làm rối loạn tinh thần con người. Mà cái ôm đó của Chu Lạc, không khác gì một thứ kích thích, Đại Đổng cảm thấycó sợi dây nào đó trong đầu mình vừa đứt, khả năng tự khống chế cũnghoàn toàn sụp đổ.

Nằm đè lên người cô như vậy, cách hai lớp áomỏng, Đại Đổng có thể cảm nhận rõ rệt những đường cong của cơ thể ở phía dưới. Cậu tự nói với bản thân mình, nếu là quân tử thì cần phải đứngdậy ngay lập tức, đồng thời không được tưởng tượng nữa.

Nhưng giờ này, giây phút này, Đại Đổng rất khó ép bản thân mình làm quân tử. Bởivì cậu biết rằng, cô gái xinh đẹp dưới cơ thể mình kia, cũng thích mình. Trên khuôn mặt cô có vẻ xấu hổ, có vẻ căng thẳng, nhưng không có vẻ từchối. Vậy là, Đại Đổng không cưỡng ép bản thân nữa, cậu không chỉ khôngđứng dậy, cũng không có cách nào khống chế được những suy nghĩ lung tung đang nhanh chóng lan tỏa trong đầu, thậm chí còn muốn tiến thêm mộtbước nữa để cảm thụ.

Tuổi của hai người, cộng gộp lại đã hơn nămmươi, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng cũng không có nghĩa là chẳngthể làm được. Đại Đổng men theo khóe môi của Chu Lạc, đến gò má, xuốngdưới cằm, dùng đôi môi mình để thăm dò theo bản năng, càng lúc càng kích động, càng lúc càng không thể chịu đựng nổi, khuôn mặt tuấn tú với nước da trắng ngần của Đại Đổng hơi đỏ ửng lên. Cậu không biết, hóa ra lànda của Chu Lạc nhìn qua không chỉ trắng ngần nhẵn nhụi mà khi chạm phảinó lại trơn mịn khác thường, dùng môi, dùng mặt để tiếp xúc, lại càngtrơn mịn tới mức không thể tưởng tượng nổi, đến cả tơ lụa cũng khó màđịch được, chúng chỉ bằng một phần vạn làn da của cô thôi.

Sosánh mà nói, cảm giác chạm phải lớp áo sơ mi của Chu Lạc lại thô ráp đến mức khiến người ta không thể nào chịu nổi. Chiếc áo sơ mi kiểu công sởbằng chất vải sợi vô cùng vừa vặn với cơ thể, đóng tới khuy áo thứ hai,giấu giếm một chút xuân sắc, nhưng trong mắt Đại Đổng lúc này, khuônngực đầy đặn đang phập phồng theo nhịp thở kia thật vô cùng mê hoặc.

Cảm giác lành lạnh nơi bầu ngực, mặt Chu Lạc đỏ tới nỗi có thể xuất huyếtđược. Tại sao cô lại cảm thấy Đại Đổng rất hiền lành, rất trẻ con cơchứ? Nào ngờ cậu cũng có mặt lưu manh như thế!

Ngăn lại theo bảnnăng, tuy nhiên cánh tay đưa ra lại mềm nhũn như bông, chẳng có chút sức lực nào cả, không giống sự chống cự, mà lại giống như đang vuốt ve đốiphương. Cảm nhận được sự đụng chạm của Chu Lạc, Đại Đổng ngẩng mặt lênnhìn cô, mái tóc lòa xòa rủ xuống che kín vầng trán cậu, ánh mắt trongtrẻo không thua kém ngày thường, rực sáng đến kinh ngạc, còn mang theomột chút cuống nhiệt nữa. Nhìn thấy biểu hiện căng thẳng của Chu Lạc,Đại Đổng mỉm cười vỗ về cô, không muốn bộc lộ thực sự rằng mình cũngđang căng thẳng.

Nhưng dù là một nụ cười đang căng thẳng, trongmắt Chu Lạc, nụ cười đó vô cùng mê hoặc, cô liền say thêm vài phần. Hóara chẳng phải chỉ riêng bản thân gặp tiếng sét ái tình, đồng thời cũngkhông phải là yêu đơn phương, nụ hôn và những cử chỉ vuốt ve của cậu,khiến cô có cảm giác được khao khát, mà tất cả những điều này, vừa haycũng chính là mong ước của cô.

Thế lửa đang lan tràn, hai ngườitrưởng thành, một nam một nữ, một người thật sự tấn công, một người giảbộ từ chối, rất nhanh chóng phát triển tơi mức không thể thu lại đượcnữa, tên đã được đặt trên dây cũng, chỉ cần chạm một cái là bắn đi.

“Đại Đổng, cậu có rảnh không? Mau ra đây giúp một tay, con bé nôn ghê quá,có thể phải đưa tới bệnh viện mất!” Cùng với tiếng gào thét của PhanĐông, còn có cả tiếng đập cửa rầm rầm nữa.

Hai người mũi chạmmũi, giọt mồ hôi to như hạt đậu của Đại Đổng rơi xuống làn da đang đểtrần của Chu Lạc khiến cô trong giây lát tỉnh táo hơn nhiều, muốn vộivàng ngồi dậy, nhưng bị Đại Đổng ngăn lại, “Đừng động đậy!”. Âm thanhnín nhịn mà đau khổ.

Nhưng người bên ngoài cửa cũng không thểkhông để ý tới, giọng nói ông ổng của Phan Đông vẫn đang tiếp tục, “ĐạiĐổng, Đại Đổng, cậu có ở trong đó không?”. Khi nói hình như lại đồngthời dùng tay xoay nắm đấm cửa.

“Đông Tử, đừng vào!” Đại Đổng hét lớn, âm thanh thô và cao tới mức dường như bị biến dạng. Người bênngoài cửa dừng mọi động tác lại, cậu hắng giọng một chút rồi nói tiếp,“Tôi ra ngay đây, anh đợi một chút!”.

Bên ngoài cửa bỗng dưng yên lặng, nhưng lúc này trái tim của Chu Lạc dường như đã chết rồi. Cô dùng tay ôm lấy mặt - Đại Đổng có thể vì muốn thể hiện sự quang minh chínhđại nên không khóa cửa phòng, nhưng không ngờ sau đó lại làm một việckhông hề quang minh chính đại chút nào. Giờ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm bị người ta bắt quả tang cảnh giường chiếu, lại rơi vào rắc rối khôngcòn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Loại tình huống giống như ban nãy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể đoán được ra trongphòng đã xảy ra chuyện gì. Mà Phan Đông lại tuyệt đối không phải là kẻngốc.

Buồn phiền nhất là hai người bọn họ, cho tới hiện tại vẫnđược coi là trong trắng, chỉ là sau khi bước ra khỏi cánh cửa của cănphòng này, không ai có thể tin họ còn trong trắng nữa rồi.

May mà sau khi ra khỏi cửa, Phan Đông lại không nói gì về họ cả.

Cũng phải thôi, Phan Lan nôn thốc nôn tháo, sắc mặt trắng nhợt như ma quỷ.Phan Đông suy cho cùng là anh ruột của cô ấy, lúc này làm gì còn tâmtrạng đâu mà trêu đùa người khác nữa?

“Có thể đã bị ngộ độc rượu, mau đưa tới bệnh viện thôi.” Chu Lạc đã gặp qua những triệu chứng nhưvậy, lập tức đưa ra lời đề nghị. Phan Lan lúc này hơi thở yếu ớt, khôngcòn vẻ mạnh khỏe hoạt bát như lúc đầu gặp nữa rồi, có thể thấy chất cồnđã hại người ta không ít chút nào, đương nhiên, thứ hại người không ítcó thể không chỉ mỗi men rượu.

“Lạc Lạc, em vào phòng cô ấy lấygiúp ít quần áo để thay giặt. Đông Tử dìu cô ấy xuống, tôi lái xe.” ĐạiĐổng sắp xếp công việc cho từng người rồi bắt tay thu dọn đồ đạc.

“Không cần cô giúp tôi thu dọn đồ đạc.” Phan Lan bỗng nhiên mở miệng, gọi giật Chu Lạc - người đang quay người định đi. Lại nghiêng mặt về phía ĐạiĐổng, “Em không đi bệnh viện”. Giọng nói của cô ấy yếu ớt, nhưng giọngđiệu lại rất kiên quyết, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ ấm ức.

Chu Lạcquay sang nhìn Đại Đổng, chỉ thấy cậu chau mày lại nói: “Đừng có ươngbướng nữa, không còn là trẻ con đâu”. Nói xong đưa mắt ra hiệu cho PhanĐông, người đó thở dài một tiếng, khom người xuống ôm Phan Lan dậy. Anhta hiểu rõ nỗi lòng em gái, nhưng tình thế không ngăn nổi vẫn mạnh hơncon người mà, sự việc đã như vậy, cho dù Đại Đổng có muốn đi nữa, anh ta cũng không cho phép tên tiểu tử đó chạm vào người Phan Lan dù chỉ mộtđầu ngón tay.

Phan Lan vẫn muốn giãy giụa, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực, bị Phan Đông khống chế hoàn toàn rồi.

Đại Đổng lấy xong áo khoác, ví tiền, chuẩn bị ra khỏi cửa, chỉ mình Chu Lạc vẫn đang đứng yên tại chỗ, do dự xem có nên vào phòng của Phan Lankhông, cuối cùng Đại Đổng kéo cô lại, “Thôi, cùng đi đi, đến bệnh việnrồi tính tiếp”.

Đại Đổng lái xe, Chu Lạc ngồi bên ghế phụ, PhanLan được Phan Đông đưa vào ngồi ở băng ghế sau, cả nhóm người lao vút về phía bệnh viện.

Chu Lạc hồi tưởng lại ánh mắt của Phan Lan khicô ấy nhìn mình, đó tuyệt đối không phải là trạng thái của một người đãsay không còn biết gì, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không lâusau, sự nghi hoặc đó đã được Phan Đông giải tỏa.

“Anh đã nói màem vẫn không chịu suy nghĩ là sao hả? Thứ cà phê đó có thể uống cùng với rượu hay không chứ? Cho dù không bị ngộ độc, thì mùi vị cũng có gì thơm ngon đâu!” Phan Đông cất giọng giáo huấn cô em Phan Lan vẫn đang tỉnhtáo. Hóa ra anh ta hưởng ứng lời gọi của Đại Đổng, chạy ra chăm sóc choPhan Lan, nhưng lại phát hiện ra cô em đã tự đứng lên được, giống nhưngười không có chuyện gì xảy ra, Phan Đông có được niềm vui trốn việcrửa bát, sung sướng đi về phòng chiếu phim xem “Cừu vui vẻ”.

Cònchưa xem hết một tập, liền ngửi thấy hương thơm của cà phê, biết em gáilại bắt đầu pha chế cà phê, thầm nghĩ uống một cốc để giải tỏa đồ ăn đầy dầu mỡ cũng không tồi.

Phan Đông bước ra, tự rót cho mình mộtcốc, vừa uống được môt ngụm, suýt nữa thì sặc chết. Không ngờ, món càphê thường ngày vốn vừa vặn khẩu vị lại bị Phan Lan pha thêm rượu mạnh,mùi vị vô cùng kỳ quái.

Nhìn chút chất lỏng còn sót lại khôngnhiều trong bình pha cà phê, lại thấy biểu hiện tóc tai rũ rượi, ôm bụng đau khổ của Phan Lan, bên tai còn văng vẳng khúc nhạc đầy vẻ phongtrần, hát cái gì mà “Rượu ngon thêm cà phê, uống bao nhiêu cũng khôngsay...”. Phan Đông biết, xảy ra chuyện lớn rồi.

Trò chơi trốn tránh và tình cảm che giấu bao lâu nay, bởi vì sự xuất hiện của Chu Lạc mà bùng phát ra.

Nhưng, với tư cách là anh trai của Phan Lan, anh ta cũng không thể trách cứhai người tình chàng ý thiếp kia, khoan không nói tới Chu Lạc, mà ngaycả Đại Đổng, ngoài việc cậu ta không đón nhận tình cảm của Phan Lan ra,cũng chưa từng làm điều gì sai cả. Nhưng, anh ta không nhẫn tâm nhìn emgái của mình phải đau khổ vì tình.

Đến bệnh viện, vào phòng cấpcứu, kết quả chẩn đoán ban đầu là ngộ độc rượu kèm rối loạn chức năng dạ dày. Nhưng vì bệnh viện cấp ba[3] này luôn trong tình trạng quá tảigiường bệnh, Phan Lan chỉ có thể lựa chọn giữa hai phương án: Một là nằm tiếp nước trong phòng cấp cứu, chờ khi đỡ hơn thì về nhà; hai là ở vàophòng bệnh tạm thời ồn ào được dựng tạm ngoài hành lang.

[3] Theo phân cấp bệnh viện của Trung Quốc, loại bệnh viện cấp ba là bệnh viện tốt nhất sau các bệnh viện đặc thù của nhà nước.

Trong phòng bệnh tạm thời phần lớn là những bệnh nhân cấp cứu của khoa ngoại, có người rách đầu chảy máu sau khi đánh nhau, có người mất tay mất chân sau tai nạn xe hơi, rất nhiều người đến nửa đêm vẫn rên hừ hừ vì đau,không thể ngủ được, hơn nữa lại không phân biệt bệnh nhân nam hay nữ,tất cả ở chung một phòng - dù sao cũng là phòng bệnh tạm thời.

Phan Đông chau mày đề nghị: “Hay là chuyển sang bệnh viện khác đi, bệnh viện tư cũng được. Cũng chẳng phải vì thiếu mấy đồng tiền đó”.

ĐạiĐổng nhìn Phan Lan đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà vẫn đưa tayôm bụng vì đau tới mức mặt cắt không còn giọt máu, nói với Phan Đông:“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, bác sĩ nói không loại trừ trường hợp xảy ra biến chứng, nếu chuyển bệnh viện, thứ nhất là sợ bệnh tình thêm trầmtrọng, hai là bệnh viện tư nhân mặc dù chế độ phục vụ tốt, nhưng trangthiết bị lại không hoàn thiện bằng những bệnh viện đa khoa lớn như thếnày”.

Lúc này Phan Lan lại bỗng tỉnh táo hơn một chút, rên rỉ nói: “Em không muốn nằm viện, em muốn về nhà”.

Về nhà thì lại càng không thể được, hai người đàn ông chẳng ai hiểu vềviệc chăm sóc cả, mà Chu Lạc, rõ ràng cũng không thể và cũng không thích hợp ở lại chăm sóc cho Phan Lan.

Chu Lạc buông một tiếng thởdài, vẻ mặt của Phan Đông là thế nào vậy, khi nhìn cô cứ như đang nhìnloài côn trùng độc hại, cũng chẳng phải cô cổ động Phan Lan uống rượutới mức bị ngộ độc.

Tuy nhiên, mặc kệ anh ta, dù sao Đại Đổngkhông trách cô, cũng không có dáng vẻ vì quá quan tâm nên đau lòng ủ êrầu rĩ. Cậu mặc dù cũng rất quan tâm tới sức khỏe của Phan Lan, nhưng là sự quan tâm rất lý trí, cực kỳ bình thường, điều này khiến Chu Lạctương đối yên tâm.

Cũng chính vì sự yên tâm này khiến cô quyếtđịnh chen vào chuyện của người khác thêm một lần nữa, đồng thời trả giávì đã xen vào chuyện của người khác.

Nhân cơ hội Phan Lan lại lên cơn đau, hai người bận chăm sóc cho cô ấy, Chu Lạc lén tới một góckhuất, ấn gọi cho một số điện thoại.

“Phó viện trưởng Tất, khônglàm phiền cậu chứ ạ?” Chu Lạc trong lòng run sợ giành phần nói trướcngay khi điện thoại được kết nối.

“Lạc Lạc?” Đối phương dường như không dám tin vào thân phận của người ở đầu dây bên kia, sau khi đã xác nhận, không kiềm chế được, tươi cười rạng rỡ, “Cháu yêu, cuối cùng cháu chịu nhận lời làm con gái rượu của cậu rồi ư? Việc đổi họ, cậu đã nghĩgiúp cháu rồi, dù sao mẹ của cháu cũng họ Tất, cháu có thể nói với bốcháu là cháu muốn theo họ của mẹ thôi”.

Chu Lạc dở khóc dở cười,cô không hiểu nổi một người đã hơn năm mươi tuổi, còn là chuyên gia nãokhoa hàng đầu trong nước, cấu tạo của vỏ đại não liệu có thật sự kháchẳn với người bình thường không. Nhưng ông ấy có thể làm tới chức phóviện trưởng của một bệnh viện danh tiếng trên toàn quốc, căn cứ dựa vàochắc không phải chỉ mỗi trình độ và kỹ thuật thôi? Cách suy nghĩ vô lýnhư vậy, sao có thể chung sống với người khác chứ?

“Cậu, cậu cócon trai, lại cũng có cả con gái rồi, dù sau khi ly hôn, tòa xử con theo mợ, nhưng về mặt pháp luật, họ vẫn có nghĩa vụ phải phụng dưỡng cậu, vì vậy, cậu đừng lo lắng về già không có người chăm sóc.”

Đúng vậy, ông ngoại của Chu Lạc họ Tất, đương nhiên, cậu của cô cũng họ Tất.

“Đừng nhắc đến hai đứa ngoại lai đó nữa.” Tâm trạng của người cậu dường nhưtrở nên mất hứng ngay trong chốc lát, “Ngay cả chữ Hán cũng không biếtviết, một đứa chơi nhạc Rock anh Roll, một đứa làm người mẫu, cậu khôngcó những đứa con như vậy!”.

Chu Lạc vẫn phải tiếp tục đóng vaingười chị tri âm, “Chúng nó lên sáu, bảy tuổi đã theo mợ sang Mỹ, khôngbiết viết chữ Hán là chuyện bình thường. Hơn nữa, thanh niên bây giờsống theo ý muốn của mình thì có gì không đúng. Cậu chẳng phải cũng từng nói không muốn con cái theo nghề y nữa hay sao, nói nghề này áp lực quá lớn, quá vất vả”. Trên thực tế, cậu là một kỳ tài hiếm gặp, trong mộtgia đình hoàn toàn không có chút áp lực nào về kinh tế như vậy, có thểchuyên tâm nghiên cứu học thuật, đồng thời phấn đấu cả đời cho môn họcthuật này. Đây là điều khiến Chu Lạc rất khâm phục. Mợ cô cũng vì khôngchịu được bản tính quên mình vì công việc của cậu nên mới đột ngột quyết định rời xa cậu.

“Cậu không hy vọng chúng nó học ngành y, nhưngkhông có nghĩa là không muốn chúng làm người Trung Quốc, rõ ràng là bạihoại gia phong!” Cậu vẫn đang đùng đùng tức giận, “Thôi, nói ra cháucũng không hiểu, đã không muốn đổi họ, tìm cậu có việc gì?”.

“Cháu tìm cậu đi cửa sau, xem có thể sắp xếp một giường bệnh ở bệnh viện Xkhông?” Cảm nhận được sự kiên nhẫn của cậu đã gần hết, Chu Lạc nói đúngtheo sự thật.

“Cháu bị ốm à?!” Cậu lấy lại tinh thần, giọng điệu... lại có chút phấn chấn.

“Không, đó là một người bạn của cháu.” Mặc dù nói như vậy, Chu Lạc luôn hiểu rõ rằng cho dù là bản thân cô hay Phan Lan đều không muốn coi đối phươnglà bạn.

“Khỏi cần nói nữa, cậu không thể dung túng được nhữngviệc không đường hoàng!” Ngữ khí không nhận người thân, đại nghĩa hiênngang lẫm liệt.

“Nếu sự việc liên quan tới hạnh phúc của cả cuộcđời cháu thì sao?” Không kiềm chế được, hạ một liều thuốc mạnh - cậu chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết được vấn đề, cần gì phải cố ý gây khó dễ. Chu Lạc có thể nói dối mà mặt không biến sắc, huống hồ nghiêm túc mà nói, đây cũng không phải là nói dối.

“Ngoan ngoãnkhông được sao, cháu cứ đợi ở đấy, cậu sẽ tới ngay!” Sau đó đầu dây bênkia vang lên những tiếng tút ngắn, gọi lại thì không có người nhấc máynữa.

Chu Lạc sa sầm nét mặt, cô vẫn đánh giá thấp mức độ vô lý của cậu.

“Ừm, đừng lo lắng quá, chuyện giường nằm chắc là không có vấn đề gì đâu.”Chu Lạc bước tới thông báo với Phan Đông - người nãy giờ vẫn đang do dựkhông biết có nên chuyển viện hay không. Mấy người bọn họ đều trong độtuổi thanh niên khỏe mạnh, chắc chắn rất ít khi phải ra vào bệnh viện,đương nhiên không thể biết rằng những bệnh viện bậc nhất như thế này,giường bệnh luôn luôn bị quá tải - nhưng nếu có người quen, lại bất cứkhoa phòng nào, bất cứ thời điểm nào cũng có thể bố trí được một phòngbệnh.

Đại Đổng thấy Chu Lạc gọi điện thoại, biết chắc chắn vìchuyện này mà cô nhờ vả người khác, nghe được câu nói đó, cậu mỉm cườiđón cái nhìn của cô. Ánh mắt cậu dịu dàng, còn mang theo chút cảm kích,trong lòng Chu Lạc cảm thấy vui mừng, lại cúi đầu xuống vì có chút xấuhổ.

“Em đã nói là em không nằm viện, em muốn về nhà!” Nỗi đau đớn của Phan Lan dường như đã giảm bớt, tiếng kêu la bắt đầu có sức hơn.

“Tầm bậy! Bác sĩ nói không loại trừ khả năng viêm tuyến tụy. Nếu đúng làviêm tuyến tụy, có thể chết người đấy, em biết không hả!” Đại Đổngnghiêm mặt lại răn đe. Đây cũng là lần đầu tiên Chu Lạc thấy cậu tứcgiận, trước đây cậu hay cười, luôn thân thiện, không ngờ khi nổi giậncũng rất uy nghiêm. Không chỉ Phan Lan, ngay cả Phan Đông cũng im bặt,ngây người ra nhìn cậu.

Tất cả mọi người đều biết Đại Đổng nổinóng là vì quan tâm tới Phan Lan, bao gồm cả bản thân Phan Lan. Bởi vậysau khi cô ấy lặng người đi giây lát, bỗng nhiên lại nói một cách rất ấm ức: “Vậy thì anh hãy ở lại bệnh viện với em”. Nước mắt ngân ngấn, trông thật đáng thương.

Chu Lạc thấy cảnh tượng đó, không thể diễn tảđược cảm xúc ở trong lòng. Cô bỗng nhiên sợ không biết Đại Đổng phản ứng như thế nào, nếu cậu không đồng ý, rõ ràng là không hợp tình hợp lý;nếu cậu đồng ý, cô biết chắc bản thân mình sẽ ghen, thậm chí bắt đầunghi ngờ đây căn bản chính là khổ nhục kế của Phan Lan.

“Ôi chao, cháu yêu, mới nửa năm không gặp, sao cháu lại gầy thế này?” Một ngườiđàn ông trung niên tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, vội vội vàng vàng lao vào trong phòng cấp cứu, xông thẳng về phía Chu Lạc, trong chốc lát đã ômgọn cô vào lòng.

Chu Lạc đỏ bừng cả mặt, khua chân múa tay vộivàng giãy ra khỏi vòng tay của người mới đến. Cái ông già bảo thủ này,trước đây thì ăn nói rất vô lý, bây giờ ngay cả hành động cũng điên rồnhư vậy - chẳng qua mới đi châu Âu khảo sát vài tháng, lẽ nào tác phongcũng bắt đầu Tây hóa rồi?

Vòng tay ôm lại rất chặt, may mà ChuLạc có người giúp đỡ, Đại Đổng sau khi giúp cô thoát ra khỏi vòng tay đó lại không buông cô ra. Thứ mà Chu Lạc nhìn thấy đầu tiên sau khi thoátra lại chính là ánh mắt khinh bỉ của Phan Lan, biết cô ấy đang liêntưởng tới điều gì, thầm nghĩ chẳng phải cũng vì cô mà tôi mới phải trêughẹo cái ông già điên khùng này sao!

“Viện trưởng Tất, sao chúlại tới đây?” Chu Lạc đang muốn giới thiệu với mọi người, bác sĩ và hộlý trong phòng cấp cứu lại đồng loạt bước tới cung kính chào hỏi, cô lập tức chú ý thấy rằng vẻ khinh bỉ trong ánh mắt của Phan Lan càng trở nên sâu đậm hơn, còn cười khẩy một tiếng nữa.

Lúc này, Chu Lạc lạitạm thời không muốn giải thích, cô muốn xem xem mọi người có phản ứngnhư thế nào. Bỏ qua Phan Lan, cô chú ý thấy biểu hiện của Phan Đông vôcùng thú vị, ban đầu là chợt hiểu ra tại sao Chu Lạc nói không cần lolắng về vấn đề giường nằm. Sau đấy cảm kích nhìn Chu Lạc, rồi tiếp đótrong sự cảm kích lại có chút tiếc nuối, cuối cùng dùng ánh mắt thôngcảm để nhìn Đại Đổng.

Tim của Chu Lạc đập thình thịch, vẻ mặtbỗng có phần không dám nhìn Đại Đổng, thôi, thăm dò gì nữa, chẳng qua là chỉ cần dùng một câu là có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện. Chu Lạccúi đầu hít một hơi thật sâu, quyết định giới thiệu thân phận của ngườimới đến.

“Bác chắc là trưởng bối của Lạc Lạc, cháu họ Đổng, báccó thể gọi cháu là Đại Đổng.” Đột nhiên cảm thấy bàn tay đang được nắmcủa mình bỗng chặt lại, Chu Lạc nghe thấy Đại Đổng rất lễ phép tự giớithiệu.

“Tại sao lại nói tôi là trưởng bối của nó? Nhìn tôi giàlắm ư?!” Khẩu khí của viện trưởng Tất không phân biệt được là vui haygiận.

“Ban nãy bác luôn quan sát cháu.” Đại Đổng trả lời, thựcra, nói một cách nghiêm túc là ông ấy đã quan sát cậu với ánh mắt đầythù địch.

“Lẽ nào tôi lại không thể là tình địch, đến để nghiêncứu đối thủ của mình?” Có người bắt đầu không biết tôn trọng bản thânmình nữa rồi.

“Thôi được rồi, cậu ơi, cứ cho là cậu không để ýđến cháu, thì cậu cũng phải để ý tới hình tượng của mình một chút chứ!”Càng nói càng xa rời thực tế, đây là nơi làm việc của cậu đấy, không sợbị người ta báo tác phong của cậu không đứng đắn ư!

“Một ông giànhư ta thì sợ cái gì nào!” Tất Tinh Huy trợn tròn mắt lên nhìn Chu Lạcnói, động tác, vẻ mặt của ông hoàn toàn không hề phù hợp với ngoại hìnhlịch sự nhã nhặn của mình. Nhân viên hộ lý trong phòng đều tròn mắt ngạc nhiên, điệu bộ muốn cười mà không dám cười xem ra vô cùng khôi hài.

Chu Lạc đưa bàn tay còn lại lên che mặt, không còn mặt mũi nào nhìn ngườikhác nữa rồi! Người thân của cô, tại sao không có ai bình thường mộtchút cơ chứ?

Dù đã xác định được thân phận của người mới đến, Đại Đổng vẫn không rời Chu Lạc nửa bước, giúp cô né tránh ông cậu bất cứlúc nào cũng có thể bộc lộ mối thân tình của mình, khiến cho Chu Lạckhông thể không dùng hình thức lẩn trốn, lén lút tìm gặp Tất Tinh Huy để bàn bạc âm mưu. Ồ, không, hành động sau lưng của nhân vật chính diệnkhông được gọi là âm mưu, mà gọi là sách lược!

“Cháu yêu, ngườibị ốm đó là tình địch của cháu phải không? Nói trước nhé, để xảy ra sựcố trong bệnh viện là không được đâu, vi phạm đạo đức nghề nghiệp!” TấtTinh Huy lại một lần nữa cất giọng đại nghĩa để khẳng định hình tượngchính trực của mình, câu nói phía sau lại hủy hoại công sức của ông,“Tuy nhiên, cậu không ngại đợi sau khi cô ta xuất viện sẽ giúp cháu đốiphó. Trước đó chỉ có thể sắp xếp một vài hộ lý mới thực tập đến tậpluyện đặt mũi tiêm truyền trên người cô ta thôi, nếu tiến hành phẫuthuật còn có thể rạch miệng vết thương rộng hơn một chút, thuốc tê dùngít hơn một chút, khâu xấu hơn một chút, những thứ khác để cậu suy nghĩtiếp, dù sao cậu cũng chỉ là bác sĩ chuyên khoa não, không quá chuyênnghiệp...”.

“Dừng lại, dừng lại.” Chu Lạc quay nhìn xung quangmột chút, vội vàng bảo cậu dừng lại, nói rõ ý định của mình, “Sắp cho cô ấy một phòng bệnh không cần người nhà ở lại phục vụ là được rồi”.

“Á?” Tất Tinh Huy kéo tư tưởng của mình đang phi nước đại từ “Mười đại hìnhphạt tàn khốc trong bệnh viện” trở về, nghe xong yêu cầu đó, kinh ngạcmột chút, sau đó bi thương nhìn đứa cháu ngoại của mình, lắc đầu nói,“Cháu đi đời rồi!”.