Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 37



Edit: Chun

Dưới ánh đèn đường mờ ảo có hai chiếc bóng kéo dài.

Sắc mặt của Hạ An Nhiên rất khó coi, cho dù không có thứ ánh sáng tù mù của đèn đường, Tô Mộc Thần vẫn có thể nhìn thấy rõ biểu cảm tức giận trêngương mặt cô, anh cũng không dám nói gì nữa. Đúng là anh vẫn luôn đitheo bọn họ từ lúc ra khỏi nhà hàng.

Thấy anh ta không nói, Hạ An Nhiên biết mình đã đoán đúng.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, nhịp tim cũng đập như bình thường, Hạ An Nhiên ngước mắt nhìn Tô Mộc Thần.

“Có chuyện gì sao?”

Tô Mộc Thần nhướng mày nhìn cô gái đang đứng trước mặt, thật may cô ấykhông tiếp tục ầm ĩ nữa, thứ âm lượng cao vút xông thẳng vào màng nhĩkia đúng là làm người ta không chịu nổi.

“Bây giờ cô đang ở chỗ này?”

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đưa mắt quan sát xung quanh, nhà cô vốn không phải ở chỗ này, như vậy có nghĩa là sau khi rời khỏi nhà anh côđã mang Duệ Duệ đi thuê phòng?

“Có chuyện gì sao?”

Hạ An Nhiên nhấn mạnh, ý là không muốn trả lời câu hỏi của anh.

Tô Mộc Thần thở dài.

“Cô cứ bướng mãi như vậy có gì tốt?”

Rõ ràng chưa tự lo được cho mình, vậy mà còn đòi gánh thêm một người nữa, thật không biết nên nói gì với cô gái này đây.

Tô Mộc Thần có thể hiểu vì sao Hạ An Nhiên lại phải ra ngoài thuê nhà, bởi vì bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng đều không thích con gái mình đột nhiêndắt một đứa trẻ về nhà, chuyện đó quá sức kinh ngạc. Hơn nữa, trước đâycô cũng từng thử một lần đưa bé về nhà rồi, chắc hẳn bố mẹ cô đã bị dọakhông nhẹ.

Cho nên, cô chỉ có thể tìm chỗ khác để ở.

Tô Mộc Thần không biết mình bị làm sao rồi, rõ ràng anh có thể phủi taykhông cần quan tâm nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ muốn tự đi tìmphiền phức.

Hạ An Nhiên rất muốn hỏi, có phải anh ta đến đây chỉ để trách mắng cô không thôi?

“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

Cô không tức giận, Tô Mộc Thần muốn thuyết giáo không có nghĩa là cô tựnguyện đứng ở đây cho anh ta nói, nếu có thời gian rảnh rỗi như vậykhông bằng cô quay về ngủ còn sướng hơn.

Tô Mộc Thần nghĩ thầm, cái con người này thật không có tính kiên nhẫn, lại còn ương ngạnh.

Thật là…

“Tôi đến thăm Duệ Duệ, lí do này được chưa?” Tô Mộc Thần hỏi.

Lí do này đương nhiên là được, cô chẳng tìm được cớ gì để từ chối anh ta cả, dù sao cả hai vẫn có quan hệ máu mủ.

Tô Mộc Thần theo Hạ An Nhiên vào nhà.

Mặc dù nhìn bên ngoài khu nhà này không được tốt lắm, tường cũ kĩ, lạikhông có thang máy phải leo thang bộ, nhưng phòng ở trông cũng không tệ, lúc Hạ An Nhiên mở cửa, anh thấy phòng ốc khá sạch sẽ, ngăn nắp. Lúcvào nhà, Tô Mộc Thần nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon xem phim truyền hình cùng với Duệ Duệ, nhóc con kia dán mắt vào mànhình ti vi, không biết nó có hiểu gì không mà ra chừng rất chăm chú.

“Chị Chu, làm phiền chị quá.”

Hạ An Nhiên thay dép rồi đi vào nhà, cô đặt túi xách lên bàn trà, quay đầu nói với người phụ nữ kia.

“Làm gì có, Duệ Duệ rất đáng yêu mà…”

Người phụ nữ được gọi là chị Chu lơ đãng khoát khoát tay, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào người đi đằng sau Hạ An Nhiên – Tô Mộc Thần.

“Ôi chao, Tô tiên sinh cuối cùng cũng tới thăm con trai…”

Chị Chu mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.

Tô Mộc Thần hơi lúng túng, lời của chị Chu rất chua, đâu phải anh muốn như vậy, là Hạ An Nhiên tự ý rời khỏi nhà anh đấy chứ?

Duệ Duệ đang ngồi trên salon nhìn thấy anh, hai mắt thằng bé chớp chớp, có vẻ không dám tin.

“Baba…”

Nó nhảy tót xuống đất, lon ton chạy đến nhào vào lòng Tô Mộc Thần, giọng nói mềm nhũn bắt đầu làm nũng.

“Duệ Duệ rất nhớ baba…”

Tô Mộc Thần hài lòng nhìn con trai làm nũng với mình, anh tươi cười khomngười xuống nhấc bổng Duệ Duệ lên ôm vào trong ngực, không để ý đến ai,rất tự nhiên ngồi xuống ghế salon.

Tô Mộc Thần xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Duệ Duệ.

“Ba cũng rất nhớ Duệ Duệ.”

Duệ Duệ để mặc ba xoa mặt, cả người nhỏ bé rúc vào lồng ngực rộng lớn.

Hạ An Nhiên cũng mặc kệ để hai cha con ầm ĩ.

“Nhóc con này đúng là thấy sắc quên bạn nhé, chị đến vườn trẻ đón nó, dẫn nóđi ăn cơm, lại cùng nó xem phim hoạt hình, vậy mà chả bằng một câu dỗngon dỗ ngọt của người ta…”

Chị Chu quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đầy ai oán, tất cả đều do bọn họ làm,nhưng cái tên kia chỉ xuất hiện có một lúc, nói mấy lời ngon ngọt đãchiếm hết tình cảm của nhóc Duệ Duệ, lại còn được thằng bé làm nũng,đúng là đối xử quá bất công!

“Thôi quên đi, An Nhiên, chị phải về đây.”

Chị Chu cầm túi xách rồi đứng dậy.

“Chị Chu, chỗ này ban đêm vắng vẻ, để em đưa chị ra đầu đường nhé?”

Hạ An Nhiên cũng không giữ người, tối nay đã phiền chị Chu chăm sóc Duệ Duệ rồi.

“Không cần khách sáo như vậy, chỗ này chị còn quen thuộc hơn em.” Chị Chu nháy mắt với cô, lúc bạn chị còn ở đây, chị cũng hay sang chơi. Nơi này mặcdù vắng vẻ nhưng an ninh tương đối tốt, dù có đi một mình cũng khôngsao.

Hạ An Nhiên tiễn chị Chu ra cửa.

“Được rồi, chị tự đi được.” Chị Chu vừa đi giày vừa không quên liếc mắt nhìnTô Mộc Thần đang ngồi trên salon, cố tình nói cao giọng để người bêntrong nghe thấy: “An Nhiên, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng, tránhlàm cuộc sống bị đảo lộn.”

Hạ An Nhiên cười yếu ớt đưa chị Chu ra ngoài tỏ ý mình đã biết.

Nhưng có vẻ tên đầu sỏ chẳng thèm để ý đến, vẫn đùa giỡn ầm ĩ với Duệ Duệ trên ghế salon.

Chị Chu phất tay đi xuống lầu.

Hạ An Nhiên đóng cửa lại.

“Hạ An Nhiên, có cà phê không? Pha cho tôi một cốc…”

Đầu sỏ nghiêng đầu, không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu.

Hạ An Nhiên khẽ nhíu mày, người này đúng là mặt dày, anh ta coi đây là địa bàn của mình chắc.

“Không có.”

“Trà thì sao?”

Tô Mộc Thần mỉm cười, dường như không cảm nhận được sự tức giận của Hạ An Nhiên.

“Dùng để hắt vào mặt anh sao?” Cô cắn răng hỏi.

Anh nhún vai, tính khí này rốt cuộc do ai nuông chiều mà thành đây?

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Hạ An Nhiên vẫn rót một chén trà đặt trước mặt anh.

“Cuộc sống ở đây tốt không?” Tô Mộc Thần hỏi.

Mặc dù điều kiện sống ở nơi này cũng không tồi, thứ gì cần có đều có, nhưng để một cô gái mang theo một đứa nhỏ ra ở riêng cũng không tốt, chắcchắn sẽ gặp phải những ánh mắt soi mói.

“Cũng ổn, rất ung dung thoải mái.”

Hạ An Nhiên ngồi xuống ghế salon, miệng đáp lời Tô Mộc Thần nhưng ánh mắt lại rơi vào bộ phim truyền hình trên ti vi.

“Thật không?”

Tô Mộc Thần cũng không có ý định hỏi xem cuộc sống của cô tự do thoải máinhư thế nào, anh cũng thừa biết mình có hỏi thì cô cũng sẽ chẳng trảlời.

“Tiền thuê phòng chắc cũng không rẻ?”

Tô Mộc Thần khẽ nhấp một ngụm trà, hơi cau mày, từ trước đến nay anh vốnkhông thích trà ướp hoa, những bông hoa tươi được phơi nắng rồi xaothành trà, nhìn qua có vẻ rất hay nhưng khi uống vào miệng luôn làm anhcảm thấy có một vị gì đó rất quái lạ.

Tô Mộc Thần không phải người hay nói chuyện vòng vo, tuy anh không rõ thuê nhà ở thành phố C mất bao nhiêu tiền một tháng, nhưng giá cả chắc chắnkhông thấp. Hạ An Nhiên là người làm công ăn lương, cứ cuối tháng lạinhận lương một lần, vừa phải gánh tiền thuê nhà, vừa trả phí sinh hoạt,nhất định không phải chuyện đơn giản…

“Cũng được.” Hạ An Nhiên mỉm cười, “Mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng một mình nuôi con nhỏ cũng không đến nỗi khó khăn như anh tưởng.”

Cô nhìn thấu tâm tư của anh ta, nếu đem vấn đề tiền bạc ra giải quyết thìchẳng phải muốn cô chịu cúi đầu hay sao. Đâu phải cô không nuôi nổi DuệDuệ, chỉ cần tiền lương và tiền nhuận bút của cô chắc chắn sẽ nuôi đượccon.

Cuối cùng Tô Mộc Thần cũng không thể duy trì được vẻ mặt hiền hòa nữa, cônàng Hạ An Nhiên này thật là, anh đã tạo cho cô một bậc thang, chỉ cầnxuống theo ý anh là được rồi, cần gì phải làm hỏng bét như vậy!

“Cô chắc chắn chứ?” Tô Mộc Thần hỏi, “Nếu tôi không nhìn nhầm, người cùngcô ăn cơm hôm nay là anh chàng cảnh sát lần trước phải không? Nếu hômnay anh ta muốn lên đây uống trà, rồi nhìn thấy Duệ Duệ thì cô định giải thích thế nào?”

Không thể không thừa nhận Tô Mộc Thần nói như vậy cũng không sai, nếu mộtngày nào đó Thẩm Hi thực sự lên nhà nhìn thấy Duệ Duệ, hoặc ngẫu nhiênthấy Duệ Duệ ở cạnh cô, mà chuyện này lại không thể giải thích rõ ràngđược.

“Còn nữa, tôi không thích con trai tôi gọi người khác là ba!”

Tô Mộc Thần nghiêm túc, giọng nói mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Đúng vậy, anh không hề thích như thế một chút nào, mặc dù thân phận của DuệDuệ rất kì lạ, nhưng một khi mọi chuyện còn chưa được làm rõ ràng, DuệDuệ vẫn là con của anh, kết quả giám định ADN đã chứng minh điều đó.

Vừa nghĩ đến cảnh Duệ Duệ đáng yêu gọi người khác là ba, Tô Mộc Thần bỗngcảm thấy khó chịu, thứ vốn dĩ thuộc về mình đột nhiên bị người khác lấymất, loại cảm giác này vô cùng không thoải mái.

Không hỏi đã lấy mất thì chỉ có kẻ trộm.

Dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp con của anh.

Hạ An Nhiên nheo mắt, cô nghĩ mình đã xem quá nhiều tiểu thuyết tình cảmrồi, sao lại có thể nhìn bộ dạng bây giờ của Tô Mộc Thần giống như đangbắt gặp vợ mình ngoại tình?

“Hạ An Nhiên, cô đừng có hi vọng hồng hạnh vượt tường.”

Lời nói này của Tô Mộc Thần làm cô trợn mắt há mồm, cô không phải vợ anhta, đừng nói là vượt tường, cùng lắm cũng chỉ là chim khôn chọn cành đậu mà thôi.