Đùa Giỡn Diêm Vương

Quyển 3 - Chương 3



Lý Nhược Nhi vội vàng trấn an con chó vàng. “Đừng sợ, đừng sợ, ngươi hãy tin ta. Hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn bảo bảo của ngươi.”

Con chó vàng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Kinh Ngự Phong, nhưng có lẽ là nhận ra sự trấn an của Lý Nhược Nhi nên địch ý đã lui đi rất nhiều.

Lý Nhược Nhi quay đầu lại, năn nỉ Kinh Ngự Phong: “Cầu xin ngươi cứu nó.”

Nhìn nước mắt loang lổ trên mặt nàng, ngực Kinh Ngự Phong căng thẳng, trong đầu hiện lên cảnh một nam hài tám tuổi ôm một con chó nhỏ, kêu gào: “Cầu xin ngươi cứu nó…”

Đáng chết!

Kinh Ngự Phong tức giận, vì nhớ lại hình ảnh này mà phiền lòng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Nhược Nhi.

Nữ nhân này đúng là kỳ quái, bản thân mang bệnh nặng, tính mạng khó giữ, nhưng lại không mở miệng cầu xin hắn cứu, vào lúc này lại vì một con chó mà cầu xin hắn.

Lý Nhược Nhi lo lắng hắn không đáp ứng, vội vàng thay con chó cầu tình.

“Nó bị đá rơi đập bị thương, nếu còn chảy máu nữa, sợ sẽ không chịu nổi, nhưng nó còn phải chăm sóc bảo bảo, nó không thể chết được.”

Thấy hắn trầm mặc không nói, đoán không được tâm tư của hắn, Lý Nhược Nhi không khỏi nóng lòng.

“Cầu xin ngươi! Ta đảm bảo sẽ không chạy nữa, được không!”

Nghe nàng khẩn thiết năn nỉ, ánh mắt Kinh Ngự Phong rốt cục cũng dời lên con chó vàng.

“Tránh ra.” Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Lý Nhược Nhi sửng sốt, mỹ mâu chớp động, nàng biết hắn đã đáp ứng cứu con chó vàng.

Nàng vội vàng lui sang một bên, nhưng lại không dám tránh đi, nàng ở một bên thủ thỉ trấn an con chó vàng.

Nàng sợ Cẩu Nhi đột nhiên cắn Kinh Ngự Phong vậy thì không ổn.

“Đừng sợ, hắn muốn cứu ngươi, vết thương ngươi lành, ngươi mới có thể chiếu cố bảo bảo tốt được.” Nàng ôn nhu nói.

Nàng không hiết con chó có nghe hiểu lời nàng nói hay không, nhưng nó đã an tỉnh, không có nhe răng trợn mắt với Kinh Ngự Phong nữa.

Kinh Ngự Phong nhanh chóng xem vết thương con chó, nhìn vết thương thì đúng là do đá đập trúng, nó bị thương không nhẹ, có thể chống đến hiện tại có lẽ là vì tình mẫu tử.

Đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn lấy thuốc trị thương trong người ra, đây là hắn tự mình điều chế, trị liệu các vết thương rất hiệu quả. Chỉ cần đắp lên, cầm máu rất nhanh, mấy ngày sau vết thương đã kết vảy.

Lý Nhược Nhi lẳng lặng ở một bên nhìn, nàng phát hiện khi hắn cứu con chó vàng thì vẻ mặt rất chăm chú, tuấn nhan không giống lúc bình thường lạnh như băng mà mang theo chút ấm áp.

Vẻ mặt chuyên chú ôn hòa khiến gương mặt tuấn mỹ càng thêm mê người, làm trái tim nàng đập rộn ràng. Nàng thất thần cho đến khi con chó vàng phát ra âm thanh nức nở, nàng vội vàng dời mắt khỏi tuấn nhan trước mặt.

Mắt thấy vết thương của con chó đã được xử lý thỏa đáng, Lý Nhược Nhi thở phảo nhẹ nhõm, trong lòng cao hứng cực kỳ.

“Tốt lắm, ngươi sẽ khỏi rất nhanh. Ngươi thật dũng cảm, nhất định sẽ là một mụ mụ tốt.” Nàng nhẹ giọng ca ngợi, đồng thời tiến đến hôn hít con chó, không thèm để ý đến việc máu sẽ dính vào người nàng.

Con chó vàng cảm kích liếm gò má nàng, tiếp đó quay đầu liếp láp những tiểu tử trong ngực, cuối cùng nó nhìn Kinh Ngự Phong, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như biểu đạt sự cảm tạ.

“Tốt lắm, chúng ta phải đi rồi, ngươi phải bảo trọng, đừng để bị thương nữa nhé.”

Tạm biệt Cẩu Nhi, Lý Nhược Nhi đi theo Kinh Ngự Phong, đi về phía con ngựa.

Khi nàng dừng lại thì Kinh Ngự Phong chợt quay đầu lại, khi nàng còn chưa ý thức được hắn muốn làm gì thì hắn bỗng nhiên xé ống tay áo nàng.

Lý Nhược Nhi kêu lên, hốt hoảng cố gắng che giấu cánh tay của nàng, Kinh Ngự Phong bắt cổ tay nàng kéo nàng lại gần.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng thẹn thùng la lớn.

Kinh Ngự Phong không trả lời, kéo cánh tay của nàng cúi đầu xem xét.

Quả nhiên như hắn đoán, trên da thịt trắng noãn kia, in rõ ràng dấu răng, thậm chí còn rịn ra máu đỏ.

“Không đau sao?” Hắn liếc nhìn Lý Nhược Nhi.

Nếu đổi thành là cô gái tầm thường, bị cắn như vậy, đã sớm khóc thét, nhưng nàng ngay cả rên cũng không rên một tiếng.

Lý Nhược Nhi ngẩn ra, thì ra hắn phát hiện nàng bị con chó cắn.

“Đau, nhưng cứu Cẩu Nhi mới quan trọng.” Nàng nói với bộ dạng đương nhiên.

Kinh Ngự Phong nhăn lông mày, liếc nàng, không nói thêm gì nữa.

Hắn lấy ra một hộp thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên cho nàng, lấy tay áo lúc nãy đã xé băng bó vết thương cho nàng.

Lý Nhược Nhi nhìn động tác của hắn, ánh mắt không tự chủ rơi vào ngón tay thon dài đang giúp nàng băng bó. Không biết tại sao nàng lại nghĩ đến bàn tay này đã từng suồng sã ngực của nàng.

Gò má nóng lên, khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ ứng.

Khi Kinh Ngự Phong xử lý xong thương thế của nàng, nhươn mắt lên, nhìn thấy hai gò má hồng hồng của nàng.

Quá khứ hắn chưa bao giờ ngắm nhìn một nữ nhân nào, vậy mà giờ khắc này, hắn lại không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Phát hiện mình khác thường, Kinh Ngự Phong nhăn mày, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường. Hắn cứng rắn bỏ qua cảm xúc này, ôm nàng lên ngựa.

Lý Nhược Nhi biết bọn họ phải rời đi, nhưng trong nàng vẫn có chút nhớ con chó vàng và đám chó con khả ái.

Phảng phất cảm giác được tâm tư của nàng, Kinh Ngự Phong kéo dây cương xoay ngựa lại, để cho nàng nhìn bọn nó một chút.

“Cám ơn ngươi.” Lý Nhược Nhi nói, trong lòng dâng lên cảm xúc cảm động.

Thật ra hắn cũng không hư lắm, nhất là lúc hắn chuyên chú xử lý vết thương của con chó vàng, hình ảnh đó đã khắc sâu trong lòng nàng.

Nghe nàng nói cảm ơn, Kinh Ngự Phong mặt không đổi sắc càng không nói thêm gì.

Nhưng trên thực tế, tác phong hôm nay của hắn hoàn toàn khác xa ngày thường, nếu những người trong cốc biết nhất định sẽ rất kinh ngạc.

“Đi về.”

Hắn nhàn nhạt ném lại lời này rồi quất ngựa trở về “Tuyệt Mệnh cốc.”