Đùa Giỡn Chính Trực Tướng Quân

Chương 4



ÂnMặc Ly thích phẩm trà, nàng thích hương trà thanh nhã, thích thưởng thức tư vịtrước khổ sau ngọt của trà, mà đối với chính mình thích gì đó, nàng hướng đếnđều tự mình động thủ.

Đemtrà đã chuẩn bị bỏ vào trong nước, chờ trong nước xuất hiện bọt bột, cầm lấythìa đem bọt bột múc ra, để một bên, đậy nắp trà vẫn tiếp tục nấu, sau một lúc,mới đưa phóng tới thục vu bọt bột kiêu nhập phủ trung. ( TL: đoạn này rối quá,nhức cả mắt, Linh edit đại các nàng đừng chê nha…)

Trongdoanh trướng, hương trà thanh nhã từ từ tản mạn ra, chờ nước trà đã nấu thànhvàng óng ánh, nàng mới cầm lấy cẩm bố bưng lên, đem trà từ từ đổ vào trong ấmtrà.

Sauđó mới ngã hai chén trà, doanh trướng đã bị mở ra.

“Tướngquân tới vừa vặn, nhấm nháp một chút trà ta nấu đi.” Ân Mặc Ly cười yếu ớt, đemchén trà đặt ở vị trí đối diện.

PhànNgọc Lâm cũng không nói cái gì, ngồi vào chỗ, mang trà lên đặt tại mũi ngửingửi,“Quân sư nấu trà vẫn cứ thơm như vậy.” Nàng khen, lập tức than nhẹ.“Bấtquá cái gì đó rất thơm bình thường đều rất nguy hiểm, liền cùng xinh đẹp giốngnhau, thật đẹp, bình thường đều có độc.”

“Đúng,hơn nữa, phi thường độc.” Ân Mặc Ly cười phụ họa, nàng nhẹ nhàng thổi hơi nóngcủa chén trà, mân khẩu trà, cảm thụ hương thơm từ trà, mới lại mở miệng,“Bấtquá, xinh đẹp vô tội, muốn trách chỉ có thể trách người đến trêu chọc.”

“Khôngsai, biết rõ nguy hiểm, biết rõ có độc còn trêu chọc, người trêu chọc thật sựlà cái ngu ngốc!” Phàn Ngọc Lâm cực lực đồng ý, sau đó nhìn về phía bàn cờ ÂnMặc Ly đặt sang một bên, vừa thấy bàn cờ, hồng kì đã qua sông, nhắm ngay hắckì, đang chuẩn bị dùng pháo ăn hắc tướng.

Xemhồng pháo sắp ăn hắc tướng, Phàn Ngọc Lâm nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn ÂnMặc Ly,“Quân sư thật có hưng trí, một người chơi cờ.”

“Tướngquân sai lầm rồi.” Ân Mặc Ly lắc đầu, trong mắt hiện lên lưu quang,“Ta khôngphải một người chơi, là có người theo giúp ta chơi.”

“Nga?”Phàn Ngọc Lâm một mặt tò mò,“Quân sư kì nghệ cao siêu, tên ngu xuẩn nào trongquân doanh dám cùng quân sư chơi cờ?”

ÂnMặc Ly thân thủ sờ qua hắc tướng, mâu khinh chọn, nhìn phía Phàn Ngọc Lâm, khóemiệng giận câu,“Đương nhiên là hắc tướng, hắn thật đáng yêu đâu.”

PhànNgọc Lâm cũng cười,“Đừng quá khi dễ hắc tướng đáng yêu, bên người hắn khôngphải không có ai.”

“Khôngnghĩ tới tướng quân đúng là người hộ thân.” Ân Mặc Ly một mặt kinh ngạc, trongmắt cũng là tiên minh khiêu khích.“Bất quá ta xem trúng, chính là của ta, chodù là Phàn gia, cũng ngăn cản không được.”

Đãlàm rõ, Phàn Ngọc Lâm cũng không quanh co lòng vòng. Nàng cười đến vô lại,“Quânsư nhiều lo lắng, Phàn gia sẽ không ngăn cản, dù sao đứa nhỏ luôn muốn bay rangoài, bị thương sẽ về nhà. Đệ đệ này của ta là ngốc, cũng không phải là đồngốc, quân sư nếu làm quá phận, cẩn thận mất nhiều hơn được, dù sao quân thượngphái quân sư đến quân doanh có mục đích gì, trừ bỏ cái đệ đệ ngu ngốc của tacòn nhìn không thấu, chúng ta lẫn nhau đều trong lòng biết rõ ràng.”

Phàngia tay cầm binh phù, bảo vệ Tuyết Tầm Quốc trăm năm, rất được dân tâm, cho dùPhàn gia đối Tuyết Tầm Quốc trung thành, khả quân tâm khó dò, đạo lý công caohơn chủ Phàn gia đều biết.

NgườiPhàn gia không ngu, mỗi đời đều sẽ có một người tiến vào triều vì quan văn, trừbỏ cùng đại thần trong triều làm hảo quan hệ, thu thập tin tức khắp nơi, trọngyếu nhất là quan sát quân thượng, phỏng đoán quân tâm còn có dung hạ Phàn giahay không.

Banăm trước, quân thượng phái tới Ân Mặc Ly, giảng dễ nghe điểm là quân sư, giảngkhó nghe, chính là giám thị.

Giámthị liền giám thị, bọn họ không thẹn với lương tâm, cũng không cảm thấy có gì engại, đối quân thượng sầu lo cũng có thể hiểu được. Đương kim quân thượng làngười thông minh, biết Phàn gia trung thành, cũng hiểu được thiếu Phàn gia quânđối Tuyết Tầm Quốc tai hại vô cùng, song phương chính là muốn tìm cái điểm cânbằng, quân thượng cũng là muốn cho chính mình an tâm.

Bởivậy, đối Ân Mặc Ly tồn tại, tất cả mọi người không nói gì.

Nóisau, Ân Mặc Ly quân sư này quả thật làm được làm cho người ta không lời nào đểnói. Khi tấn công địch nhân, nàng ra đối sách, thiện mưu kế, tấn công địch tâmkế, tâm tư giảo hoạt khôn khéo làm cho người ta bội phục. Phàn Ngọc Lâm khôngthể không thừa nhận, có Ân Mặc Ly quân sư này, làm cho bọn họ cùng địch nhânđối chiến quả thật thoải mái rất nhiều.

ÂnMặc Ly mỉm cười.“Đa tạ lời vàng ngọc của tướng quân, ta tự có chừng mực.”

“Tatin tưởng quân sư là người thông minh.” Phàn Ngọc Lâm một ngụm uống hết chéntrà, đứng dậy thân cái lười eo,“Ta đây luyện binh đi, không quấy rầy quân sư.”

“Tướngquân đi thong thả.” Ân Mặc Ly vẫn ngồi, không có đứng dậy tiễn khách.

ChờPhàn Ngọc Lâm rời đi, nàng thu hồi tươi cười, cúi mắt xem bàn cờ, nhìn chằmchằm hắc tướng, đầu ngón tay khẽ vuốt qua viên kì.

PhànNgọc Lâm nhìn như vô lại không đứng đắn, trong lời nói lại là những câu cảnhcáo. Nàng đang muốn nói với nàng, nếu nàng thương tổn Phàn Ngọc Kì, nàng khôngđể ý nói cho Phàn Ngọc Kì lai lịch của nàng.

Bấtquá Phàn Ngọc Lâm sai lầm rồi, nàng đến Phàn gia quân mục đích cho tới bây giờchỉ có một.

Ngóntay dời về phía hồng pháo, một ngụm đem hắc tướng ăn, Ân Mặc Ly nhếch môi –

Mụcđích cùa nàng, chỉ có một.

PhànNgọc Kì mấy ngày nay trừ bỏ cố định ở sân võ thao luyện tướng sĩ, còn lại thờiđiểm, đều là đãi ở doanh trướng của mình.

Hắnđang nghiên cứu sách Phàn Ngọc Lâm cho hắn.

Mỗilần nghiên cứu nội dung trong sách, mặt hắn đều là hồng, có khi trên mặt còn cóthể hiện lên tia khiếp sợ, lúc này hắn mới biết được chính mình có bao nhiêunông cạn, nguyên lai trên đời này có nhiều chuyện tình như vậy hắn không biết.

PhànNgọc Kì triệt để bị rung động.

Lúchắn đem toàn bộ sách nghiên cứu xong, hơn nữa thật sâu ghi tạc trong óc, hướngđến khinh thường lý luận suông Phàn tướng quân quyết định hắn muốn tự thểnghiệm!

Cácnàng cho rằng hắn muốn đi Di Hương Viện sao? Đáp án sai rồi.

Phàntướng quân hướng tới là oan có đầu nợ có chủ, hắn khinh thường loại hành vigiận chó đánh mèo– Phàn tướng quân cũng không cho rằng phía trước hành vi đốiđám người Triệu Đại là giận chó đánh mèo, đó là tôi luyện!

PhànNgọc Kì một mạch đi tới, tìm người trong lòng khiến hắn luôn ghi hận, lần nàyhắn tuyệt đối muốn cục diện hòa nhau, hắn đã không phải Phàn Ngọc Kì trước kia!

Uyphong lẫm lẫm đi đến doanh trướng Ân Mặc Ly, dùng sức vung ra cửa doanhtrướng.“Ân Mặc Ly –” Ách, lời còn lại nghẹn ở yết hầu.

ÂnMặc Ly ghé vào dục dũng, miễn cưỡng ngước mắt, tư thái lười nhác lại quyến rũlàm động lòng người.“Tướng quân đại nhân thực biết chọn thời điểm.” Luôn xôngtới khi nàng đang tắm rửa.

PhànNgọc Kì vốn khí thế bừng bừng nháy mắt biến mất, hắn nhanh chóng xoay lưng lại,lại lắp bắp.“Ân, thật có lỗi, ta, ta……”

Thấybộ dạng của hắn khẩn trương, Ân Mặc Ly lại muốn chọc hắn,“Kỳ thực tướng quân làcố ý đi?”

“Mớikhông phải!” Phàn Ngọc Kì kích động xoay người, không nghĩ tới Ân Mặc Ly lạiđứng dậy, hắn trừng lớn mắt, hơi giật mình nhìn nàng.

Thânthể tuyết trắng không tỳ vết nhân nước ấm mà lộ ra hồng nhuận mê người, tóc đenẩm ướt dính vào da thịt, yêu dã mạn đà la theo đuôi mắt uốn lượn đi xuống, sắcthái đỏ bừng đem khí thế vốn bức người càng mị hoặc liêu nhân.

Trongsáng bọt nước từ trên thân thể chảy xuống, hai luồng nhũ câu mê người, đỏ tươinhụy tiêm, bằng phẳng bụng, là kiều hoa u nhã.

“Đẹpmắt sao?” Thanh âm trêu đùa truyền tiến vào tai Phàn Ngọc Kì.

PhànNgọc Kì nháy mắt đỏ mặt.“Ngươi, ngươi……” Nữ nhân này thật không biết xấu hổ,thế nhưng trống trơn đứng ở trước mặt hắn — tướng quân đại nhân hoàn toàn đãquên là chính mình tư xông tới.

“Tanhư thế nào?” Ân Mặc Ly rời đi dục dũng, tiếp nhận màu đỏ bạc sam tỳ nữ đưaqua, đơn giản mặc vào, cũng không đem đai lưng buộc lên, bạc sam gắt gao báolấy da thịt trên người nàng, tóc dài xỏa xuống, tự nhiên nằm trên trường kỉ dahổ.

“Cácngươi trước đi ra ngoài.” Nàng hướng hai gã tỳ nữ vẫy tay.

“Dạ.”Hai cái tỳ nữ lên tiếng trả lời, khi bước ngang qua Phàn Ngọc Kì đều không nhịnđược hé miệng cười trộm — Phàn tướng quân mặt hảo hồng nga.

“Ngươi, ngươi đem quần áo mặc xong đi!” PhànNgọc Kì thô thanh nói, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn hướng trường kỉ — chodù hắn rất muốn xem.

ÂnMặc Ly mới không để ý tới hắn, nàng còn không sợ hắn nhìn, hắn thẹn thùng cáigì. Ngón tay cuốn lấy tóc ẩm ướt trước ngực, nàng sườn nằm, bạc sam chưa buộctản ra, bầu vú nở nang cùng nơi riêng tư phía dưới bạc sam như ẩn như hiện, hếtsức dụ hoặc, tay nhỏ bé chống gò má, mắt đẹp lóe ra trêu tức.

“Tướngquân hùng hổ đến chỗ của ta, không phải chỉ là muốn ta đem quần áo mặc xongđi?”xem khí thế vừa mới tiến đến của hắn, một bộ dạng tưởng đem nàng ăn luôn,tuy rằng chỉ trong nháy mắt rồi lại biến thành ngây thơ tiểu bạch thỏ.

Đúng— Phàn Ngọc Kì rốt cục nhớ tới mục đích của chính mình, hắn không khỏi ảo não,thế nào còn chưa có dùng khí thế ngăn chận đối phương, đã bị biến thành kíchđộng thất thố.

Nàythật sự là rất mất mặt!

Khôngđược! Hắn nhất định phải làm cục diện hòa!

PhànNgọc Kì âm thầm hít sâu, quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía trường kỉ, sau đó ánhmắt nháy mắt trừng lớn – nàng… nàng thế nào có thể sử dụng tư thế câu nhân nhưvậy, này, nữ nhân này quả thực rất dâm đãng!

“Nhưthế nào? Tướng quân thích không?” Ân Mặc Ly đẩy ra tóc trước ngực, màu đỏ bạcsam trên người theo động tác của nàng rơi xuống, lộ ra hồng nhạt đầu vú.

PhànNgọc Kì trên mặt hồng cơ hồ mau cháy, hắn thiếu chút liền chạy trối chết.

Thủđoạn kém nhiều lắm, hắn căn bản không thắng được mặt dày vô sỉ Ân Mặc Ly.

Khôngđược, hắn muốn chống đỡ!

Haitay nắm chặt, Phàn Ngọc Kì trừng mắt nàng, sau đó đi nhanh về phía trước.

Hànhđộng của hắn làm cho Ân Mặc Ly kinh ngạc, nàng nguyên tưởng rằng tướng quân đạinhân hội thẹn thùng chạy trốn, không nghĩ tới thế nhưng đi hướng nàng.

“Phàn–” Đang chuẩn bị mở miệng trêu đùa, Phàn Ngọc Kì lại đột nhiên bàn tay to duỗira, một tay đem nàng ôm tiến trong lòng.

ÂnMặc Ly ngẩn người, bóng đen đột nhiên bao phủ, môi của nàng bị hắn thô lỗ hôntrụ.

Trúctrắc hôn không hề kết cấu, môi của nàng đều bị làm đau, thô lệ đầu lưỡi tiếnvào đàn khẩu, không có gì kỹ xảo, chính là đơn thuần hấp dẫn cái lưỡi, ngangngược lại trực tiếp, Ân Mặc Ly miệng lưỡi đều đã tê rần, nước bọt tràn ra khóemiệng, miệng của nàng đều là hương vị của hắn, ngay cả trong hô hấp đều làthuộc loại hương vị của Phàn Ngọc Kì.

“Ngôân……” Ân Mặc Ly hừ nhẹ, ngón tay tóm lấy cổ áo Phàn Ngọc Kì, nàng bị hôn khôngthở nổi, hô hấp toàn bộ hỗn độn.

ChờPhàn Ngọc Kì buông ra môi, hai người hơi thở đều dồn dập, Ân Mặc Ly môi vithũng, cánh môi phiếm ướt át nước bọt, mâu đồng ngập nước.

PhànNgọc Kì nhìn chằm chằm nàng, con ngươi đen toát ra hỏa quang.

ÂnMặc Ly khinh thở gấp, môi của nàng vẫn tê tê, khéo léo đầu lưỡi thăm dò, nhẹnhàng liếm qua cánh môi.

PhànNgọc Kì thăm dò phấn lưỡi, nhanh chóng cúi đầu ngậm cái lưỡi, thân thể đè ép đilên, hắn duyện đầu lưỡi, dùng sức hấp một ngụm, đem ngọt ngào trong miệng toànbộ nuốt lấy.

“Ngô……”Ân Mặc Ly căn bản không kịp phản ứng, hoặc là nàng không nghĩ tới da mặt mỏngtướng quân đại nhân hội lớn mật như vậy.

Cánhtay vươn ra, ở eo nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, Ân Mặc Ly không nhịn được rụt lui thânmình,“Ngứa ách……” Nàng muốn rời khỏi, cánh tay rắn chắc lại nắm lấy nàng, khôngcho nàng có cơ hội né tránh, bàn tay hướng lên trên, vừa chạm vào tuyết nhũtrắng mịn no đủ, ngón tay không nhịn được thu lại, xoa bóp nhũ thịt đẫy đà,ngoạn ngoạn nhũ tiêm, lấy tay khẽ kẹp.

ÂnMặc Ly kinh ngạc, ngây thơ tướng quân đại nhân là từ chỗ nào học được thủ đoạnkích tình thuần thục như vậy?

“Phànân……” Nàng tưởng chất vấn, khả Phàn Ngọc Kì hoàn toàn không cho nàng cơ hội mởmiệng, lời vừa xuất khẩu đều bị miệng ngăn chặn lại, thậm chí trừng phạt cắncánh môi, giáo huấn nàng không nghe lời.

Hướngđến khôn khéo giả dối Ân quân sư thất thần, trước mắt người này thật là cái kiamặt mỏng ngây thơ tướng quân đại nhân sao?

PhànNgọc Kì hiện tại nào có tâm tư đi nghiên cứu quân sư đại nhân đang nghĩ cái gì,hắn hiện tại cả đầu đều là nội dung trong sách, hoặc là, lúc hắn xem sách, cảđầu hắn toàn nghĩ đến Ân Mặc Ly.

Hắnnghĩ đến đem tư thế trong sách áp dụng trên người Ân Mặc Ly. Nghĩ đến hình ảnhdâm loạn trong đó, Phàn Ngọc Kì mặt đỏ phát hiện chính mình hưng phấn đến độcứng rắn.

Màthật sự đụng tới quân sư đại nhân, lí trí của hắn cái gì đều không có. So với mộngxuân còn xúc cảm hơn nhiều, Ân Mặc Ly thân đứng lên so với trong mộng còn hươngcòn ngọt rất nhiều, thân thể mềm mại ôm lấy thật tốt, còn có cặp nhũ xinh đẹpkia, sờ đứng lên hảo hoạt hảo nộn……

Tuyrằng động tác hơi trúc trắc, nhưng bản năng nam nhân so với cái gì đều cườngđại, nói sau, hắn làm ba năm mộng xuân cũng không phải là mộng không.

Xoanhuyễn nộn nhũ, Phàn Ngọc Kì liếm môi bị hắn hôn mấy cái, lại cúi đầu ngậm nhũtiêm bên trái, hoạt nộn nhũ thịt làm cho hắn không khỏi dùng sức nhất hấp, lập tứcnghe được Ân Mặc Ly phát ra than nhẹ dễ nghe, rên rỉ kia làm tâm hắn ngứa.

Hắnkhông nhịn được muốn nghe đến càng nhiều, trong lòng khát vọng làm cho hắn cànglớn mật, hai tay nâng miên nhũ, lưỡi hấp đầu vú vòng vòng đảo quanh, liếm quámỗi một tấc nhũ thịt, bàn tay không quên xoa bóp vỗ về chơi đùa. Hắn dùng taycùng miệng, tà ác phủ hai miên nhũ, ngẫu nhiên khẽ cắn nhũ thịt, lại dùng taykhinh bắn, ngẫu nhiên liếm qua, đem hai đầu vú biến thành đỏ sẫm ướt át, phiếmdâm mĩ ánh nước.

ÂnMặc Ly sớm bị hắn tra tấn toàn thân mềm mại vô lực, cánh môi không ngừng dật rathật nhỏ ngâm nga, mâu đồng sương mờ, nơi riêng tư sớm động tình mà ướt át.

Nàngnâng lên đùi phải, ôm lấy eo Phàn Ngọc Kì, gợi lên mông, đem nơi riêng tư ẩmnóng để ở dục vọng sớm bừng bừng phấn chấn, chủ động cọ xát. Tay nhỏ bé lại làbộc trực đi xuống, kéo mở đai lưng của hắn, trực tiếp tóm lấy lửa nóng.

PhànNgọc Kì lăng lăng, Ân Mặc Ly hành động dâm đãng làm cho hắn toàn thân nhanhcháy nóng, nữ nhân này thực sự một chút đều không biết xấu hổ, nàng so với hắncòn gấp!

PhànNgọc Kì tức giận ngẩng đầu thân nàng, ẩn nhẫn mang theo phẫn nộ, miệng lưỡi thôlỗ lại dã man, hung hăng mà làm nhục cái miệng nhỏ nhắn, nam căn bị tay nhỏ bénắm giữ sớm hưng phấn kiều cao cao, hắn rất động eo, ám chỉ nàng.

ÂnMặc Ly làm sao không hiểu ý tưởng của tướng quân đại nhân, rõ ràng rất muốn còntrang đứng đắn…… Mắt đẹp xẹt qua một chút ác liệt, nàng trừng phạt buộc chặttay nhỏ bé, móng tay thổi qua nam căn.

“Ngô!”Điện giật khoái cảm làm cho Phàn Ngọc Kì run run, thiếu chút nữa liền bắn ra,nếu không phải hắn cực lực nhịn xuống, tôn nghiêm nam nhân nhất định lại khôngcó.

Điềunày sao có thể đâu?

Hắntuyệt đối sẽ không cho Ân Mặc Ly lại có cơ hội nhạo bang hắn.

Cựclực muốn phản hồi sĩ diện của nam nhân Phàn tướng quân không chút nào yếu thế,bàn tay thong thả sờ eo nhỏ, ở giữa lưng nắm lại.

“Ách!”Ân Mặc Ly khinh đạn một chút.

PhànNgọc Kì sớm phát hiện, eo là nhược điểm Ân Mặc Ly!

Thôráp bàn tay không ngừng ở giữa lưng chung quanh vỗ về chơi đùa, bên hông eo lạihoạt nộn, làm cho ngón tay lưu luyến không thôi, khả hắn muốn không chỉ nhưvậy.

Xuốngchút nữa, bàn tay phúc trụ hoa huyệt, lại đụng đến một chút ướt át.

PhànNgọc Kì lăng hạ, nghĩ đến trong sách nói, nữ nhân nơi đó ẩm ướt, liền tỏ vẻ cócảm giác. Thân là nam nhân, muốn làm cho nữ nhân càng ẩm ướt.

Hắnnghĩ phương pháp trong sách dạy, ngón tay đi theo động tác, đẩy ra phương thảo,đụng tới nhuyễn nộn ẩm nóng thịt cánh hoa, hắn không nhịn được bắt tay vào,liền ướt át tràn ra.

“A!”Ân Mặc Ly yêu kiều, nhiệt tình mở ra hai chân, ẩm ướt nhuyễn hoa tập gắt gaohấp dẫn ngón tay dài tiến vào, tay nhỏ bé nắm nóng rực kích động niết nắm.

“Ngô.”Phàn Ngọc Kì cũng đi theo kêu rên, hơn nữa hắn kinh ngạc phát hiện địa phươngngón tay tiến vào hảo nhuyễn nóng quá, hắn không nhịn được co rúm một chút ngóntay.

“Aách……” Kia nhẹ nhàng chậm chạp co rúm làm cho Ân Mặc Ly khinh ngâm.

PhànNgọc Kì như là phát hiện hảo ngoạn này nọ, ngón tay lại tiến vào, ở hoa váchtường lí chuyển động câu làm, sau đó phát hiện bên trong càng ẩm ướt càngnóng……

Hơnnữa Ân Mặc Ly mông cong xoay bãi, còn luôn luôn phát ra thanh âm dễ nghe, bộdáng liêu nhân lại dâm mị, làm cho hắn phía dưới đều đau.

PhànNgọc Kì hai mắt đỏ lên, lại gia nhập một ngón tay, hai ngón tay ở trong hoakhẩu qua lại co rúm, ngón cái đè nặng trước nhụy hoa, điên cuồng mà chơi đùanơi cấm địa.

ÂnMặc Ly sớm bị khoái cảm đánh úp lại biến thành thất thần, tay nhỏ bé nắm giữsắt nóng vô lực buông ra.

PhànNgọc Kì tóm lấy tay nàng buông ra, nắm bàn tay nhỏ bé cao thấp dùng sức lộngnam căn, ra sức làm.

Namcăn lập tức tràn ra dịch nhầy, khi co rúm có thể nghe thấy hoạt thanh dâm mĩ,theo trong tiểu huyệt cắm vào rút ra hoa dịch tương ứng.

PhànNgọc Kì xem mật dịch không ngừng trào ra, hương vị tanh ngọt kích thích hắn,khả làm cho hắn tình dục tăng vọt là huyệt hoa chặt nóng hút lấy hắn.

Mềmmại hoa thịt hung hăng hấp dẫn co rúm ngón tay dài, hắn không khỏi nghĩ nếu hấplà nam căn của hắn…… Tưởng tượng hình ảnh làm cho hắn ánh mắt tỏa sáng.

Hắnnhớ trong xuân cung đồ, hắn cuối cùng phải tiến vào địa phương khiến người taphát cuồng này.

PhànNgọc Kì nhanh chóng rút ra ngón tay dài, khi ngón tay rời đi, ẩm ướt yêu dịchliền mạnh mẽ chảy ra, cánh hoa đỏ tươi hé mở, mơ hồ có thể thấy được bên trongyêu mĩ.

Ngóntay rời đi làm cho tiểu huyệt cảm thấy hư không, Ân Mặc Ly khó nhịn xoay mông,tuyệt diễm khuôn mặt quyến rũ động lòng người, nàng cơ khát xem Phàn Ngọc Kì, nânglên bàn chân, khiêu khích cọ khố hạ lửa nóng của hắn.

PhànNgọc Kì trong mắt hỏa, cấp tốc kéo xuống quần áo, dục vọng dưới thân tăng vọtbừng bừng phấn chấn, thân thủ đem hai chân tuyết trắng hướng lên trên áp, hắncúi người, không có một tia do dự, sắt nóng để ở cánh hoa, dùng sức nhập vào.

“A!”Ân Mặc Ly ngửa đầu yêu kiều, nàng sớm ướt át đủ để thừa nhận hắn, cánh tay vòngtrụ cổ Phàn Ngọc Kì, cho hắn vào càng sâu, cũng làm cho nàng có thể hung hăngcắn hắn.

Khôngcó gì tạm dừng, nam căn vùi vào hoa vách từ từ rút ra lại dùng lực xuyên xỏ,lực đạo trầm mà hữu lực, giống muốn đem nàng tê cắn ăn giống nhau.

“Áchân –” Ân Mặc Ly phát ra kiều lại mị rên rỉ, bụng co rút lại, đem nam căn hấpcàng chặt, không cho hắn dễ dàng rút khỏi.

Tựanhư một hồi đánh giằng co, bọn họ không ngừng giao triền phác cắn, mồ hôi theoda thịt thấm ra, hai người thân thể ẩm nóng giao triền, trên người đều là dấuvết đối với đối phương lưu lại.

ÂnMặc Ly nằm sấp quỳ gối trên trường kỉ, da hổ dưới thân sớm rơi trên mặt đất,Phàn Ngọc Kì đứng ở phía sau nàng, hai tay chế trụ eo nhỏ, hẹp mông rất động,nam căn nhợt nhạt rút khỏi, lại thâm đâm mạnh vào.

Bạchdịch cực nóng theo mỗi một cái trừu đưa mà bị tràn ra, khít khao tiểu huyệt sớmkhông biết bị bắn vào bao nhiêu nóng dịch, Ân Mặc Ly ngửa đầu, tóc tản ra saulưng, khàn rên rỉ mảnh mai mị nhân.

PhànNgọc Kì cơ hồ là mê muội nhìn Ân Mặc Ly, rên rỉ của nàng, ẩm nóng của nàng, sởhữu của nàng đều thật sâu hấp dẫn hắn.

Hắntưởng, hắn sẽ vì nàng điên cuồng.

PhànNgọc Kì đem nàng xoay người, làm cho nàng đối mặt hắn, nam căn chôn ở kiều ngựctrực tiếp xoay một vòng, bén nhọn khoái ý làm cho Ân Mặc Ly run rẩy, nước mắtthấm ra khóe mắt.

ÂnMặc Ly căn bản không có chút sức lực, chỉ có thể mặc hắn thao làm. Phàn Ngọc Kìliếm nước mắt trên mặt của nàng, lại hôn trụ cánh môi sưng đỏ, than nhẹ mộttiếng, cả người ẩm ướt dán vào nàng, đầu lưỡihữu lực trong miệng nhỏ nhắn của nàng làm càn, làm cho đầu lưỡi tràn ngậphương vị của hắn.

Giốngnhư dưới thân này, tất cả đều là hương vị của hắn.

PhànNgọc Kì thỏa mãn khóe miệng nhếch lên, lại dùng sức xuyên xỏ, nam căn thật sâuvùi vào chỗ sâu nhất trong hoa nguyệt, ở Ân Mặc Ly cúi đầu rên rỉ hạ, lại bắnra, đem nóng rực bắn cho nàng.

Trongdoanh trướng, hương vị tình dục nồng mà không tiêu tan.

ÂnMặc Ly nhắm mắt ghé vào trường kỉ, trần trụi thân thể tất cả đều là bữa bãitình dục lưu lại, đỏ tươi húc vào nơi riêng tư lặng lẽ thảng ra bạch trù, cảmgiác niêm ngấy thực không thoải mái, khả nàng mệt đến ngay cả một ngón tay đềunâng không dậy nỗi.

Nàngthật sự không nghĩ ra, thân là xử nam tướng quân đại nhân là từ đâu biết đượcnhiều như vậy tư thế, làm cho eo của nàng vừa chua xót lại đau, ngay cả châncũng không thể cử động.

ÂnMặc Ly không tiếp thu Phàn tướng quân đại nhân từng chạm qua nữ nhân khác, lấytính tình Phàn Ngọc Kì, nếu không phải người trong lòng, hắn căn bản khinhthường đụng vào.

Ởnữ nhân Phàn gia giáo huấn, Phàn Ngọc Kì sớm bị giáo huấn nam nhân lần đầu tiênmuốn hiến cho nữ nhân yêu nhất, vì nguyên nhân này mà Phàn Ngọc Kì cũng khôngđi thanh lâu nguyên nhân.

Nóisau Phàn tướng quân hướng đến thanh tâm quả dục, đối tình dục căn bản mờ mịtkhông hiểu, vẫn là quân sư đại nhân sau khi xuất hiện, hắn mới biết được cái gìgọi là mộng xuân.

ÂnMặc Ly nghĩ nghĩ, Phàn Ngọc Kì hội thuần thục biết nhiều tư thế như vậy, nhấtđịnh là có người dạy hắn.

Trongquân doanh ai sẽ làm loại sự tình này?

Đápán đương nhiên rất rõ ràng, cũng liền chỉ có Phàn Ngọc Lâm.

Lấycá tính vô lại của Phàn Ngọc Lâm, nàng nhất định là quăng một đống đông cung đồcấp đệ đệ nhà mình. ( TL: tỷ không hổ là quân sư, đoán cái trúng ngay)

Khótrách…… Ân Mặc Ly nghĩ đến tỳ nữ nói gần nhất Phàn Ngọc Kì cơ hồ đều ở trongdoanh trướng, nghĩ đến nhất định là ở nghiên cứu đông cung đồ đi.

Nghiêncứu xong rồi, liền tới cửa tìm đến nàng.

Đượcrồi, tuy rằng toàn thân toan đau không tự chủ, bất quá đối Phàn Ngọc Kì khôngphải đi Di Hương Viện thực tiễn, nàng vẫn là vừa lòng.

LàmÂn Mặc Ly trầm tư buồn ngủ, chân đột nhiên bị nâng lên, xúc cảm ấm áp tiếp xúcnơi riêng tư.

ÂnMặc Ly mở mắt ra, chỉ thấy Phàn Ngọc Kì cầm khăn ẩm ướt, ôn nhu đẩy ra thịtcánh hoa, màu trắng trù dịch lập tức chảy ra, hắn nhẹ nhàng lau đi, cũng đemvết máu còn dính trên chân lau.

Đốivới Ân Mặc Ly là xử nữ, kỳ thực Phàn Ngọc Kì là kinh ngạc.

TuyếtTầm Quốc đối trinh tiết nữ tử cũng không hạn chế, quan hệ nam nữ của bọn họ rấtthoáng — đương nhiên, nữ tử Tuyết Tầm Quốc cá tính cường thế độc lập là có quanhệ rất lớn.

ỞTuyết Tầm Quốc, nữ nhân không nhất định phải dựa vào nam nhân qua ngày, có đôikhi, còn có nam tử là bị nữ nhân nuôi dưỡng.

PhànNgọc Kì đối nữ nhân của mình có phải hay không xử nữ cũng không để ý, bởi vậyhắn chưa từng nghĩ tới Ân Mặc Ly sẽ không có nam nhân, dù sao Ân Mặc Ly hàophóng lại lang thang, còn thường thường lớn mật khiêu khích hắn, thế nào cũngkhông như là một xử nữ không kinh nghiệm.

Bấtquá biết chính mình là người đàn ông đầu tiên của Ân Mặc Ly, Phàn Ngọc Kì vẫnlà cao hứng, lần đầu tiên của hắn cũng là cho nàng — nghĩ vậy, Phàn Ngọc Kì lỗtai đỏ.

Bấtquá Phàn Ngọc Kì lúc này trong lòng có nghi hoặc, hắn cúi đầu xem eo của chínhmình, phía trên thế nhưng xuất hiện hoa văn mạn đà la, làm cho hắn nghĩ đến hoavăn trên người của Ân Mặc Ly, nhánh cây mây kia tựa như ở trên người hắn giốngnhau.

“Làcổ.” thanh âm khàn khàn tự phía trên truyền đến, Ân Mặc Ly đương nhiên cũngnhìn thấy mạn đà la trên người của hắn, hơn nữa một chút cũng không ngoài ýmuốn.

“Cổ?”Phàn Ngọc Kì kinh ngạc ngước mắt.

“Làmệnh cổ, đây là đại giới (* giá phải trả) ngươi đụng vào ta.” Ân Mặc Ly nhếchkhóe môi, cười đến mị hoặc, muốn nhìn hắn sẽ có phản ứng gì.

Nàngchưa đủ tháng liền xuất thế, trời sinh thể nhược, bị tiên đoán sống không quámười tuổi, về sau người trong nhà quyết định đem nàng đưa đến Bách Quỷ Cốc,Bách Quỷ Cốc lấy độc cổ nổi tiếng, mệnh của nàng, chính là dựa vào cổ sống sót,mà người chạm qua nàng, đi qua dịch, cổ trong cơ thể nàng sẽ truyền cho đốiphương.

“Mệnhcổ này cùng ta tương liên, ta chết ngươi không thể sống, bất quá ngươi tử đốita không ảnh hưởng, hơn nữa chỉ cần ngươi phản bội ta, mạn đà la hội chậm rãivừa đến ngực ngươi, thời khắc nở hoa, cổ trong cơ thể sẽ ăn sống trái tim củangươi.”

Lờinói này đủ dọa lòng người, Phàn Ngọc Kì gật gật đầu, hiểu được, sau đó cúi đầutiếp tục giúp nàng chà lau dấu vết.

Hắnbình thản phản ứng làm cho Ân Mặc Ly nhướn mày.“Thế nào, ngươi không sợ sao?”

PhànNgọc Kì hơi giật mình ngẩng đầu,“Sợ cái gì?” Hắn tưởng một chút, hiểu được, lậptức ưỡn ngực, mặt tuấn tú rất là đứng đắn.

“Cócái gì phải sợ, ngươi là nữ nhân của ta.” Nói ra bốn chữ tu nhân này, mặt hắnđỏ hồng,“Ta đối với ngươi hảo, đối với ngươi trung trinh là tất nhiên, nếu tamuốn phản bội ngươi, không cần mệnh cổ, nữ nhân trong nhà ta cũng làm thịt ta.”

Kỳthực hắn chưa nói, nàng đã chết, hắn còn sống cũng không có ý nghĩa, bồi nàngcùng nhau cũng tốt, đỡ phải nàng cô đơn tịch mịch. Hắn nếu chết, hắn mới khôngcần nàng bồi hắn, hắn muốn nàng hảo hảo còn sống.

Bấtquá loại mất mặt nam nhân trong lời nói này, Phàn Ngọc Kì mới sẽ không nói xuấtkhẩu, ở trong lòng yên lặng tưởng là tốt rồi.

Nghehắn nói, xem hắn đỏ mặt, Ân Mặc Ly mâu quang giận tránh, đột nhiên nhấc chân đáhắn, cao ngạo hừ lạnh.

“Ailà nữ nhân của ngươi, đừng nói bậy!”

PhànNgọc Kì trợn to mắt,“Ta… chúng ta đều như vậy, ngươi thế nào không phải nữ nhâncủa ta!”

ÂnMặc Ly kéo kéo tóc, ngạo nghễ liếc mắt hắn một cái,“Tướng quân đại nhân, ngươiđã quên dân phong Tuyết Tầm Quốc của chúng ta sao? Cho dù lên giường, cũngkhông tỏ vẻ cái gì.”

Cáigì, cái gì?!

Nữnhân này thế nào có thể nói như thế? Hắn… lần đầu tiên của hắn đều cho nàng,nàng không muốn chịu trách nhiệm sao?

PhànNgọc Kì phẫn nộ rồi.

Lúcnày, bên ngoài đột nhiên thổi kèn hiệu, đây dấu hiệu thong tri ngoại doanh cóđiều khả nghi.

Mẹnó — hướng đến kiềm chế bản thân Phàn tướng quân cuộc đời đầu nhất nói lời thôtục — là tên vương bát đản nào không có mắt, dám đến nháo lúc này!