Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp

Quyển 2 - Chương 7



Chỉ là Anh Chiêu không biết, lúc này nam nhân mà cậu nhớ thương đang ngồi thất thần trong căn phòng nhỏ. Căn phòng đó là một căn phòng bí mật Lâm Nghị Đình đã xây trong phòng ngủ của mình.

Trên mặt tường treo đầy những bức ảnh chụp Anh Chiêu những năm gần đây, anh mỗi ngày đều phái thám tử đi theo Anh Chiêu, chụp lại ảnh của cậu mỗi ngày.

Có đôi khi là ảnh chụp, có đôi khi là video. Anh vội vàng muốn nhìn thấy diện mạo hiện tại của Anh Chiêu, cảm nhận những thay đổi của cậu trong những năm qua.

Nhưng anh cũng không muốn kẻ kia đến quá gần cậu. Mặc dù người kia là do anh yêu cầu đi theo Anh Chiêu, nhưng anh không thể chịu đựng được việc bảo bối của mình bị nhìn trộm.

Nhìn những bức ảnh trên tường một cách si mê, Lâm Nghị Đình chọn một bức chụp gần đây, Anh Chiêu mặc chiếc áo trắng trong phòng thí nghiệm. Nhìn cậu cầm bản báo cáo trên tay với vẻ mặt nghiêm túc, anh thầm nghĩ.

Tiểu Chu của anh đã trưởng thành, trở thành một nam nhân chân chính. Chỉ là anh không ngờ sau khi Tiểu Chu nảy nở hoàn toàn, càng làm anh mê muội cậu hơn.

Sau khi Tiểu Chu rời đi, Lâm Nghị Đình vẫn luôn kìm nén bản thân. Mặc dù trước mặt người ngoài, anh vẫn cố gắng kiềm chế, cũng không lộ ra nội tâm tức giận, bạo lực của mình.

Nhưng mỗi khi trở về nhà, quản gia Lâm cùng những người hầu đều biết, trong phòng đại thiếu gia bắt đầu thường xuyên có âm thanh đồ vật bị đập vỡ cùng với tiếng gào giận dữ.

Sáng hôm sau khi họ đến dọn dẹp phòng Lâm Nghị Đình, thường nhìn thấy đầy những mảnh vụn ghê rợn trên sàn nhà.

Lâm Nghị Đình đập phá mọi thứ có thể đập được, như muốn mượn việc này để phát tiết tức giận trong lòng.

Nhưng anh hiểu rõ, bất kể bản thân có đập phá nhiều đồ vật như thế nào, có hét lớn cỡ nào, dù lượng thuốc uống không ngừng tăng lên, nhưng tức giận trong lòng anh vẫn không thể làm dịu.

May mắn Anh Chiêu thường xuyên gọi video về, chỉ khi nhìn thấy Anh Chiêu nghe thấy giọng nói của em ấy, Lâm Nghị Đình mới cảm thấy một chút bình tĩnh.



Lúc Anh Chiêu vừa rời đi, Lâm Nghị Đình vẫn luôn không ngừng thuyết phục bản thân. Nói mình chỉ coi Anh Chiêu như một người thân nhất trong gia đình, là thiên sứ của lòng anh, là cứu rỗi duy nhất của anh.

Mãi một ngày bốn năm sau, Lâm Nghị Đình rốt cuộc không thể lừa gạt bản thân được nữa. Như thường lệ, anh gọi video hàng tuần với Anh Chiêu.

Khi Lâm Nghị Đình nhìn chàng thanh niên cao ráo xuất chúng bên kia màn hình, Lâm Đình Nghị không thể khống chế được trong lòng rung động.

Anh nhớ khi ấy Anh Chiêu đã cười nói với mình rằng cậu đã hoàn thành các khóa học sau đại học và tiến sĩ. Có thể tiến hành nghiên cứu chuyên sâu hơn rồi.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Anh Chiêu đã phá tan hàng phòng ngự cuối cùng trong tim Lâm Nghị Đình. Khi anh kết thúc cuộc gọi, cầm tấm thiệp viết tay Anh Chiêu gửi cho anh mấy ngày trước, anh cảm thấy trên đó vẫn còn lưu lại phảng phất mùi của Anh Chiêu.

Nhớ lại nụ cười vừa rồi của người thanh niên, tim Lâm Nghị Đình đập loạn không ngừng. Đêm ấy anh uống rất nhiều rượu, vốn dĩ định buông thả bản thân một chút, để không nghĩ tới Tiểu Chu nữa.

Nhưng khi tỉnh dậy, ngồi nhìn đống lộn xộn trên giường, khăn giấy đã sử dụng dưới giường. Lâm Nghị Đình biết không thể tự lừa gạt mình nữa rồi.

Cảnh say rượu đêm qua hiện lên trước mắt, anh gọi tên người thanh niên, một lần lại một lần phát tiết không biết mệt, tưởng tượng ra dáng vẻ ôm hôn cậu, những hình ảnh trong đầu kia muốn ngừng mà không được.

Lâm Đình Nghị uể oải nằm xuống giường, một tay che đi đôi mắt đỏ. Anh biết bản thân đã ngoài ba mươi, còn Tiểu Chu vừa bước sang tuổi hai mươi nở rộ.

Bản thân mình như vậy, sao có thể xứng với em ấy, sao mình có thể mạo phạm bảo bối quý giá của mình như thế.

Lâm Nghị Đình cố gắng bình tĩnh lại, muốn dừng hành động vô sỉ đó. Nhưng tất cả đều vô ích, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, khát vọng lại như thủy triều càn quét về phía anh.

Lâm Nghị Đình cảm thấy bản thân là một kẻ biến thái, phỉ nhổ bản thân, một bên xây dựng căn phòng bí mật chứa đầy ảnh chụp Anh Chiêu.

Mỗi khi anh không thể ngăn cản nỗi nhớ, liền tự nhốt mình vào trong căn phòng này. Ảo tưởng mọi thứ về Anh Chiêu, trút bầu tâm sự.

Lâm Nghị Đình liên tục nói với bản thân anh không nên làm điều này, nhưng anh không thể kiểm soát trái tim mình. Một số chuyện, một khi đã bắt đầu sẽ giống như bị nghiện. Một ngày như vậy, trôi qua suốt bốn năm.

Hôm nay, Tiểu Chu của anh sẽ trở về, Lâm Nghị Đình nghĩ đến việc chân chính gặp lại Anh Chiêu, trái tim anh liền đập điên cuồng.

Tính toán thời gian, mấy giờ nữa máy bay của Tiêu Chu sẽ đến. Nghĩ đến đây, Lâm Nghị Đình trên mặt nở nụ cười, dùng cơ quan che giấu tốt căn phòng, sốt ruột chạy tới sân bay.

Sau khi xuống máy bay, cậu nhanh chóng phát hiện quản gia Lâm đang chờ ở sân bay. Bởi vì ba mẹ Anh Chu đều đã di dân sang nước ngoài cho nên Anh Chiêu cũng không qua về nhà cũ Anh gia. Cậu tất nhiên muốn sống cùng một chỗ với Lâm Nghị Đình.

Bác Lâm hào hứng khi gặp lại Anh Chiêu. Không chỉ mỗi bác Lâm, toàn bộ người ở Lâm gia sau khi nghe tin Anh Chiêu về nước đều rất vui mừng.

Bởi vì chỉ cần có Anh Chiêu ở đây, cảm xúc thiếu gia nhà mình có thể ổn định. Gặp lại Anh Chiêu sau tám năm, bác Lâm không khỏi xúc động.

Mặc dù những năm gần đây thiếu gia của ông bên ngoài vẫn cư xử bình thường, thậm chí có thể nói là hay cười. Nhưng tất cả người hầu trong biệt thự Lâm gia đều biết, cảm xúc giận dữ của Lâm Nghị Đình đang trở nên nghiêm trọng hơn.

Hiện tại đại thiếu gia đã nắm toàn quyền, không cho phép bọn họ nói với ông bà chủ đang du lịch bên ngoài biết bệnh tình của mình tái phát.

Nhiều năm như vậy, bác Lâm là người chứng kiếm Lâm Nghị Đình lớn lên, nhìn anh phải chịu đau khổ bác Lâm trong lòng cũng không nỡ. Chỉ hi vọng bây giờ Anh chiêu đã trở lại, có thể xoa dịu cảm xúc của thiếu gia, làm anh khôi phục lại như trước đây.

Anh Chiêu nhìn thấy bác Lâm, ngay lập tức đi về phía ông, cười nói: "Bác Lâm, đã lâu không gặp, anh Nghị Đình đâu ạ?"

Bác Lâm nhậm lấy hành lý từ trong tay Anh Chiêu, nếp nhăn trên mặt cười lên quả thực giống như bông cúc, gật đầu với Anh Chiêu nói:

“Anh thiếu gia, chào mừng trở về Thiếu gia ở trong xe chờ cậu!”

Anh Chiêu gật đầu, lơ đãng hỏi: “Gần đây trong nhà có việc gì không ạ?”

Bác Lâm nghe Anh Chiêu hỏi, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cười đáp:

"Đều tốt! Đều tốt! Bất quá thiếu gia nhớ cậu rất nhiều a! Lão gia cùng phu nhân hai năm trước đã ra ngoài du lịch thế giới, vẫn chưa trở lại. Hiện tại dinh thự chỉ còn mỗi thiếu gia ở, thiếu gia rất cô đơn. Nhưng hiện tại có Anh thiếu gia cậu trở về, đại thiếu gia nhất định rất vui vẻ!"

Anh Chiêu nghe xong gật đầu, nhưng trong lòng cậu lại càng mong được gặp người yêu hơn. Cả hai nhanh chóng đi đến chiếc xe đang chờ sẵn, mở cửa ra, Anh Chiêu lần nữa được thấy gương mặt quen thuộc.

Tám năm đã trôi qua, hai người mặc dù trong tám năm này vẫn thường xuyên gọi video, nhưng thật sự gặp mặt lại khác nhau.

Anh Chiêu không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, thậm chí xúc động muốn khóc. Cậu vội hít một hơi thật sâu, ngăn nước mắt, ngồi lên xe.

Cậu rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Lam Nghị Đình, mỉm cười hỏi anh: "Anh có nhớ em không?"

Lâm Nghị Đình gật đầu, anh tham lam nhìn gương mặt Anh Chiêu. Như muốn khẳng định mình không nằm mơ, người này cuối cùng cũng quay về.

Tám năm chờ đợi, Lâm Nghị Đình cảm thấy mình nhớ Anh Chiêu đến sắp điên rồi. Hiện tại đối phương trở lại, mọi thứ đều khác. Hơn nữa Tiểu Chu còn muốn đến Lâm gia ở, muốn cùng mình sống chung một chỗ, chỉ nghĩ tới thôi liền cảm thấy cuộc sống như thiên đường.

Khóe miệng Lâm Nghị Đình không khỏi nở nụ cười, nắm chặt tay Anh Chiêu. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Tiểu Chu, em gầy đi rồi.”

Anh Chiêu không biết ngày đêm làm nghiên cứu, so với trước đây mảnh khảnh đi không ít, mà Lâm Nghị Đình trái lại rắn chắc hơn rất nhiều.

Lâm Nghị Đình nghe lời Anh Chiêu, tuy rằng hai chân anh tàn phế nhưng Anh Chiêu muốn anh mỗi ngày đều luyện tập. Anh liền ngoan ngoãn làm theo, cho nên đường cong cơ thể Lâm Nghị Đình rất tốt, thậm chí cởi áo ra còn thấy được cơ bụng mờ nhạt.

Dù hai chân không thể đi lại, nhưng mỗi ngày đều làm mát xa nên cơ chân không bị teo. Nhìn tơ hồng trong mắt đối phương, Anh Chiêu biết, mấy năm nay Lâm Nghị Đình hẳn phải sống rất khó khắn.

Anh Chiêu tin chắc người cậu yêu nhất định cũng rất nhớ cậu, cậu mỉm cười nói với Lâm Nghị Đình: "Được rồi, đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, chúng ta mau về nhà đi."

Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói về nhà, cảm thấy trong lòng vui vẻ, gật đầu với tài xế, xe theo hướng Lâm gia mà chạy đi.

Về tới Lâm gia, Anh Chiêu nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mặt không khỏi cảm thấy thân thiết. Nhất là khi nhìn thấy đồ đạc trong phòng mình không có thay đổi nào, cậu nhịn không được cười lên.

Nhẹ giọng với Lâm Nghị Đình bên cạnh:

“Bài trí trong phòng em một chút cũng không thay đổi, có phải anh không cho họ đụng vào không."

Lâm Nghị Đình sử dụng xe lăn theo Anh Chiêu vào trong phòng, vuốt ve ảnh chụp hồi nhỏ của mình với cậu trên đầu giường, Cười nhạt nói:

“Điều đó là đương nhiên, mọi thứ trong phòng em đều do anh dọn dẹp, sẽ không để bất cứ ai khác chạm vào."

Anh Chiêu chú ý tới tình cảm trong mắt Lâm Nghị Đình khi nhìn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lâm Nghị Đình thường ngày vẫn không thích người khác làm phiền, cho nên đa số thời điểm người hầu cùng quản gia đều sẽ không xuất hiện trước mặt anh.

Vì vậy, lúc này trong phòng chỉ còn lại Anh Chiêu cùng Lâm Nghị Đình, Anh Chiêu ngồi trên giường, ngoắc tay với Lâm Nghị Đình.

Lâm Nghị Đình ngoan ngoãn điều khiển xe lăn đến bên cạnh Anh Chiêu, nghe thấy Anh Chiêu ghé vào tai anh thì thầm: “Bà xã, anh có nhớ em không?”

Nói xong cũng không đợi Lâm Nghị Đình trả lời, dùng chóp mũi cọ lên tai anh, nói nhỏ:

"Em rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh."

Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, Lâm Nghị Đình cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, địa phương nào đó phồng lên không thể kiểm soát.

Anh vội vàng kéo vạy áo che lại, cố gắng che giấu bối rối của mình. Kìm nén hơi thở dồn dập, Lâm Nghị Đình quay đầu nói với Anh Chiêu:

"Đương nhiên là nhớ em, đã nhiều năm không gặp, Tiểu Chu, sao em còn thích đùa giỡn gọi anh như vậy. Phải gọi là anh, quên rồi sao?"

Anh chiêu nhìn dáng vẻ của Lâm Nghị Đình, trong mắt loé lên tinh quang, không nghĩ tới bây giờ người yêu vẫn còn né tránh mình.

Thông qua thần thức của Tiểu Bạch, Anh Chiêu biết rõ, sau khi mình rời đi, bệnh tình Lâm Nghị Đình tái phát, thậm chí phát triển ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng quá trình nghiên cứu khiến Anh Chiêu không thể rời đi. Cho nên cậu chỉ có thể nỗ lực không kể ngày đêm làm thí nghiệm, muốn nhanh chóng hoàn thành nghiên cứu của mình.

Chỉ là mặc dù chính mình mất ăn mất ngủ, vẫn tốn thời gian suốt tám năm. Này tám năm, cậu nhớ người yêu ngày càng nhiều, một ngày trôi qua giống như một năm.

Cuối cùng cũng có thể gặp lại, sao có thể dễ dàng buông tha anh như vậy. Anh Chiêu đẩy gọng kính trên sống mũi, nhướng mày nhìn Lâm Nghị Đình.

Sau tám năm, Lâm Nghị Đình đã trở thành một người đàn ông thành thục. Thời gian để lại một số dấu vết trên khuôn mặt anh, nhưng nó chỉ khiến anh ấy trở nên hấp dẫn hơn.

Anh Chiêu biết, Lâm Nghị Đình bởi vì dặn dò của mình, mặc kệ hai chân không thể cử động mà kiên trì rèn luyện. Vì Anh Chiêu từng nói anh nhất định không được chết trước cậu, nên anh vẫn luôn chăm sóc, bảo vệ tốt bản thân.

Mà Lâm Nghị Đình cũng đáp ứng Anh Chiêu, mặc dù tình trạng thể chất anh không tốt do ảnh hưởng của thuốc. Nhưng ít nhất tập thể dục hàng ngày, cũng làm anh nhìn khoẻ mạnh hơn.

Anh Chiêu nhìn Lâm Nghị Đình từng chút một từ đầu tới chân, ánh mắt sắc bén lại hàm ẩn khiêu khích. Dưới ánh mắt rực lửa của Anh Chiêu, Lâm Nghị Đình không khỏi nuốt nước bọt.

Ai ngờ Anh chiêu đột nhiên đi tới, hôn lên má anh một cái, cười nói:

"Em đã gọi anh là vợ rồi. Quả nhiên là vợ của em, tám năm không gặp, càng thêm mê người! Mau nói đi, bao giờ anh mới chịu gả cho em. Nói, mấy năm nay anh có ngoan không? Có ở sau lưng em đi tìm người khác không?"

Lâm Nghị Đình cảm nhận ấm áp trên mặt mình, trái tim run lên. Nhưng anh vẫn coi những lời Anh Chiêu nói là trò đùa lúc nhỏ, cố gắng không để bản thân hiểu sai.

Miễn cưỡng cười với Anh Chiêu, Lâm Nghị Đình nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Chu, đừng làm loạn, bên người anh sao có thể có người khác được. Em cũng biết, anh đối với những thứ đó không có hứng thú. Buổi tối muốn ăn gì? Em xem bản thân mình gầy như vậy, anh phải mau nuôi béo em mới được!"

Anh Chiêu thấy Lâm Nghị Đình muốn chuyển chủ đề, híp mắt, lại gần nói:

"Sao vậy? Muốn anh gả cho em, anh sợ?"

Lâm Nghị Đình lại lần nữa đối mặt Anh Chiêu tới gần, chỉ cảm thấy lời cậu nói khiến anh vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Biết rõ tất cả đều không có khả năng, nhưng vẫn ngăn không được hi vọng Anh chiêu có thể đến gần mình hơn.

Cảm giác tự ti nhanh chóng trỗi dậy trong lòng.

Không, mình không thể chìm đắm như thế này nữa, mình không xứng với Tiểu Chu.

Lâm Nghị Đình hít sâu một hơi, cố gắng giết chết ảo tưởng trong lòng, nói với Anh Chiêu:

“Tiểu Chu ngoan, không được đùa giỡn như vậy. Anh đã là một ông già 35 tuổi rồi, mà em chỉ mới 24. Em còn dám đùa như vậy nữa anh sẽ tức giận đó."

Anh Chiêu nhìn Lâm Nghị Đình nghiêm mặt với mình, một số suy nghĩ từ nhỏ đến lớn chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thay đổi được.

Kết quả nghiên cứu cậu đang mang theo, nhưng vẫn cần điều chỉnh thêm một lần nữa, tạm thời vẫn chưa thể nói cho nam nhân nhà mình biết. Nếu bây giờ nhất thời xúc động bắt Lâm Nghị Đình đối mặt, chỉ sợ đối phương sẽ càng chạy xa hơn.

Hiện tại tốt nhất là dùng phương pháp nước ấm nấu ếch, dù sao cậu cũng trưởng thành rồi, phải khiến anh ý thức được cậu đã khác hoàn toàn khi còn bé.

Hơn nữa cậu đã đến dinh thự nhà họ Lâm, có rất nhiều thời gian cùng nam nhân nhà mình bên nhau, cho nên, mình tốt nhất vẫn nên lấy một chút lợi ích.