Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Chương 7





Lại nói Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành, từ khi Vân Ly được sinh ra, một khắc cũng chưa từng rời đi .

Vân Hành tính khí lãnh đạm, mặc dù là tưởng niệm đến cực điểm, cũng không biểu lộ ra trước mặt Huyền Cực Tiêu. Chính là thần sắc lo lắng ở giữa lông mày từ từ trầm trọng, Huyền Cực Tiêu thấy mà đau lòng không thôi. Vốn định đề nghị đi Linh Cừ thăm nhi tử, bọn hắn rời kinh đô mấy năm, đã sớm mặc kệ hồng trần tục sự, hoàng thân danh vị tuy rằng vẫn dính trên đầu Huyền Cực Tiêu, nhưng ai cũng biết hắn không có cái danh hào này, nghĩ muốn đi Linh Cừ, cũng không có người rãnh rỗi quấy rối.

Lại không nghĩ Huyền Vô Hàn nhanh hơn một bước, Thiên Tuyệt đem khẩu dụ truyền tới Vân Hành đôi mắt dao động không thôi, hắn ngay cả thái độ điềm nhiên cũng quên, giờ phút này có chút thất thố, động một chút liền vọt tới trước mặt Huyền Cực Tiêu, nói:“ Chúng ta hôm nay đi, chàng nhanh đi thu dọn đồ đạc, thừa dịp sắc trời còn sớm nhanh chóng xuống núi.” Lại xoay người đối Thiên Tuyệt nói: “Vậy phiền toái Thiên ảnh vệ cùng chúng ta đồng hành.”

Thiên Tuyệt cung kính cúi người nói:“ Vương phi quá lời, lần tiến Linh Cừ, thuộc hạ định hầu hạ nhị vị. Trước khi xuất hành, Hoàng thượng đã dặn nhất định phải bảo hộ Vương Gia, Vương phi chu toàn.” Hắn là ảnh vệ võ công trung nhất trác tuyệt, lại cùng Huyền Vô Hàn quen biết từ nhỏ, chuyện này tự nhiên rơi xuống trên người hắn.

Đang muốn xoay người rời đi, Huyền Cực Tiêu nghe vậy cước bộ dừng lại, thần sắc chần chờ nói:“ Việc này e là không đơn giản, Hoàng thượng cẩn thận như vậy, chính là trong triều xảy ra chuyện?” Hắn tuy là quý vi thân vương, nhưng là Tiên đế đang trị vì, dũng mãnh thiện chiến nắm giữ ấn soái tướng quân, mặc dù không bằng nhân sĩ giang hồ võ công cao cường, nhưng há lại có thể cùng dân thường so sánh. Huyền Vô Hàn lại vẫn mang Thiên Tuyệt hộ tống, nói vậy việc này không phải là nhỏ.

Thiên Tuyệt không dám giấu diếm, trầm giọng nói: “Năm đó Hoàng thượng đăng cơ thì tru diệt phản thần tặc tử Tần Tiếu, Hoàng thượng niệm tình Tần Hiểu là nguyên lão tam triều, buông tha con gái độc nhất. Không ngờ rằng nàng ta là thân nam nhi, còn cấu kết Tam vương gia, ý đồ cướp ngôi đoạt vị. Hoàng thượng tuy rằng đã nắm được tin tức, nhưng không có căn cứ chính xác việc Tam vương gia tạo phản, hiện giờ Tam vương gia đang chờ thời cơ, không thể không phòng.”

“ Hừ, tên khốn Vô Ảnh tâm cũng không nhỏ! Vốn không cùng hỗ trợ đế vương, lại còn cố tình không biết sống chết !” Huyền Cực Tiêu căm giận mắng. Huyền Vô Ảnh từ nhỏ đã không được Hoàng huynh hắn yêu thích, nguyên nhân bất quá là tính khí quá mức nhu nhược, căn bản không có khí độ Hoàng gia. Tính khí như vậy nếu là ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, bất quá cũng chỉ là quân chủ mềm nắn rắn buông, đợi đến Tứ quốc đánh tới thì còn không biết là cái dạng ngu xuẩn gì!

Vội vàng thu thập xong quần áo quen mặc bình thường, ba người liền đánh xe ngựa hướng Linh Cừ, vì che dấu tai mắt người, bên ngoài xe ngựa rất thô sơ, ngay cả giấy dán bên ngoài cửa sổ cũng đều đổi thành loại thô ráp vàng như nến, Thiên Tuyệt dịch dung thành một lão nhân bộ dạng bình thường, như vậy một đường đi, lại an ổn thật sự.

Đang ở trong tẩm cung, nằm trên nhuyễn tháp buồn ngủ Vân Ly nghe được Tuyết Y bẩm báo, lập tức tỉnh lại. Huyền Vô Hàn lúc này còn tại ngự thư phòng, đã nhiều ngày hắn vì chuyện Huyền Vô Ảnh, còn chưa có thời gian cùng Vân Ly. Không có hắn dỗ dành, Vân Ly mỗi đêm đều trằn trọc đến giờ Tý mới ngủ được. Dù vậy, Huyền Vô Hàn cũng phải đến giờ Tý mới trở về nghỉ tạm. Buông màn, Tuyết Y cũng không biết Vân Ly có hay không ngủ, Huyền Vô Hàn trở về muộn, cũng nghĩ đến Vân Ly sớm đã ngủ.

Hôm nay giờ Tỵ, Tuyết Y vốn nghĩ Vân Ly đã ngủ, mới nhỏ giọng cùng Tuyết Nhĩ nói Vân Hành cùng Huyền Cực Tiêu đã đến Hoàng cung, không nghĩ tại trong chăn mềm lăn lộn, lăn qua lăn lại Vân Ly vễnh tai nghe được thanh thanh sở sở lập tức xốc màn liền hỏi phụ thân cùng cha hắn có phải hay không đã tới, Tuyết Y chậm chạp nói xong, chỉ thấy Vân Ly hoan hô một tiếng, mang giày, mặc trung y chạy về phía Tuyết Y nói đến Tưởng Dung điện .

Lại nói Tưởng Dung điện, nguyên bản tên là Thanh Nguyệt điện, năm đó Vân Hành làm Thái phó cư ngụ tại tẩm cung này. Huyền Cực Tiêu mến thượng hắn, sau hướng Hoàng huynh đòi cái khẩu dụ, hủy đi bảng hiệu ban đầu, đổi thành ba chữ Tưởng Dung điện kia. Vân Hành danh hào là Tưởng Dung cư sĩ, vừa nhìn liền minh bạch tâm ý Huyền Cực Tiêu. Chẳng qua lúc ấy hắn chán ghét Huyền Cực Tiêu tính khí vương tử quần áo lụa là, nhưng cũng gặp nạn.

Tuyết Y cấp Vân Ly phủ thêm áo khoác, mới dẫn người tiến đến Tưởng Dung điện. Tưởng Dung điện cách Tư Noãn điện khá xa, Vân Ly chạy mấy bước bắt đầu thở dốc, lưng đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chính là dưới ánh trăng* nhìn không ra, vẫn là thập phần oánh nhuận**. Tuyết Y thấy thế vội vàng kéo tay Vân Ly: “Phượng quân chậm một chút, Hoàng thân bọn hắn sợ là đã muốn đi ngủ, không bằng Ngài ngày mai lại đi!”

(*) Thứ lỗi đoạn này ta ngu, trên kia để giờ Tỵ tức 9h -> 11 h sáng, sao lại có ánh trăng nha

(**) Oánh nhuận: óng ánh trong suốt

Vân Ly lúc này sao có thể nghe lời khuyên được, bỏ tay Tuyết Y ra phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói:“ Mới sẽ không ! Phụ thân cùng cha cũng nhất định cực kỳ muốn gặp ta! Ta đây an vị ở bên cạnh nghỉ một lát, ngươi cũng tọa!” Hắn lại trái ngược bộ dáng ông cụ non, vỗ vỗ mông, ngồi trên một tảng đá dưới gốc tường, còn chỉ chỉ một bên đất trống, ý bảo Tuyết Y cũng tọa lại đây nghỉ một lát.

Tuyết Y cảm thấy ấm áp, chính là quy cũ không dám vượt qua, mặc dù là trên tảng đá, nàng cũng không thể cùng Vân Ly ngang vai ngang vế, liền nói:“Phượng quân vẫn là đứng lên đi, nếu là dưới chân mệt mỏi, nô tì đi kêu người nâng kiệu đến ?”

Vân Ly lúc này chỉ lắc đầu:“ Ta đi gặp phụ thân cùng cha, như thế nào lại ngồi kiệu, tốt lắm, chúng ta đi thôi, tới chỗ phụ thân lại tiếp tục nghỉ tạm!” Hắn tuy còn nhỏ tuổi, cũng cực kỳ hiểu cấp bậc lễ nghĩa, xem ra cùng phẩm hạnh của Vân Hành rất có quan hệ .

Hai người đi đến đại môn Tưởng Dung điện, tiểu thái giám đứng canh cửa còn tưởng rằng là cung nữ cung nào, chờ Vân Ly đến gần, hắn mới giật mình hoảng hốt quỳ xuống hành lễ. Ai biết được Phượng quân tiến đến chỉ mang theo một cung nữ, hắn kinh hoàng cho là mình sẽ bị ăn hèo*, lại nghe một âm thanh giòn giã:“ Đứng lên đi, Tuyết Y, chúng ta mau vào đi!”

(*)Hèo : cây gậy gỗ thường thấy ở công đường á

Vân Hành lúc này mới vừa tắm rửa, hắn tuy rằng cũng gấp muốn gặp Vân Ly, nhưng là hiểu được sắc trời đã tối, chỉ đành đợi ngày mai. Huyền Cực Tiêu giúp hắn giải khai phát quan*, hai người dắt tay đang muốn đi đến bên giường thì nghe tiếng Vân Ly kêu la ngoài cửa. Vân Hành thoáng sững sờ, chợt lộ ra ý cười, nhìn Huyền Cực Tiêu liếc một cái:“ Không uổng công chúng ta thương hắn.”

(*) Phát quan là cái trên đầu bé này, tùy hình dạng, và kích thước, còn gọi là phát hoàn, hoặc kim quan

Vân Ly vừa vào cửa liền thấy Vân Hành mang ý cười nhìn hắn, vốn không nghĩ khi gặp sẽ khóc, nhưng lúc này Vân Ly không thể kìm nén khóc lên, bổ nhào vào lòng Vân Hành lớn tiếng khóc, Huyền Cực Tiêu đứng một bên cho là hắn bị cái gì ủy khuất, liền khóa mi nói:“ Ly nhi, chính là Vô Hàn khi dễ ngươi?”

Hay là chung sống hơn mười ngày, không thích tính khí Vân Ly, lãnh đạm, làm cho Ly nhi khóc đến thương tâm như vậy?

Vân Hành ôm Vân Ly, hai tay căng thẳng, sắc mặt có chút khó coi, hắn thương Vân Ly tận đáy lòng, há lại cho người khác khi dễ, mâu sắc nhuốm màu tức giận, sắp phát tiết thì Vân Ly hít hít cái mũi mềm nhu nhu nói:“ Không có …Là ta rất nhớ phụ thân cùng cha, cho nên mới …” Tựa hồ cảm thấy như vậy thực ngượng ngùng, hai má đều nhiễm phi sắc* .

(*) Phi : đỏ

Vân Hành cùng Huyền Cực Tiêu song song nhẹ nhàng thở ra, đứa nhỏ thật ra lại dọa người .

“Đã trễ thế này tại sao còn chưa ngủ? Chính là một người ngủ không quen sao? Vậy tối nay cùng cha và phụ thân cùng nhau ngủ, tốt sao?” Ở Lưu Quyết sơn thì mỗi đêm đều là Vân Hành và Vân Ly cùng nhau ngủ, sau đó Huyền Cực Tiêu sẽ ôm Vân Hành về phòng bọn họ tiếp tục ngủ . Buổi sáng hôm sau nhân lúc Vân Ly còn chưa thức Huyền Cực Tiêu lại ôm Vân Hành trở lại phòng hài tử, nhiều năm đã thành thói quen.

Vân Ly lắc đầu nói :“ Vô Hàn ca ca cùng ta cùng nhau ngủ, chính là mấy ngày nay hắn đều trở về thật muộn, ta đều nhanh ngủ mà hắn vẫn chưa có trở về.”

Huyền Cực Tiêu cùng Vân Hành nghe xong lời này, thần sắc đều có chút thay đổi. Cũng không phải bởi vì Huyền Vô Hàn trở về muộn, mà là Vân Ly còn nhỏ như vậy, hai người cùng ngủ một chỗ, có chút không thỏa đáng. Chẳng lẽ Vân Ly nhiều ngày như vậy, đều ở Tư Noãn điện cùng Đế vương sao? Ân sủng to lớn như vậy khiến Vân Hành rất động tâm, hắn nhẹ vỗ về hai má Vân Ly, đôi mắt vừa chuyển.

“Vậy cũng tốt, ngươi nếu là mệt nhọc liền ngủ trước đi, Vô Hàn hắn trong triều còn nhiều chính sự, ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng phải thông cảm đó. Nếu làm Hoàng hậu, lấy việc đều phải lo lắng chu đáo, không thể động một tí khóc rống, giở tính khí trẻ con. Chính là có một điều ngươi phải nhớ kỹ, không đến mười bốn tuổi, không cho phép Vô Hàn chạm vào ngươi biết không ?” Vân hành dặn dò xong những lời này mới cảm thấy yên lòng.

Chính là Huyền Cực Tiêu cũng kinh ngạc nhíu mày, cười nói : “ Hắn mới mấy tuổi, như thế nào sẽ biết. Vô Hàn hắn nếu sủng ái Ly nhi như vậy, tự khắc đã có tính toán, nói thế nào thật giống Huyền gia ta tính tình nóng nảy, đối với nhi đồng cũng ra tay. Ta xem ngươi chính là quá quan tâm, Ly nhi tính khí thế nào còn lạ gì, nếu là không cố ý đón ý nói hùa với Vô Hàn, ta xem hắn cũng chưa chắc cao hứng!”

Vân Hành liếc Huyền Cực Tiêu một cái, trong mắt ánh sáng lạnh làm đáy lòng Huyền Cực Tiêu nhảy dựng, nhất thời cười làm lành. Hắn biết Vân Hành tính tình không tốt, cho dù hắn nói rất có lý, nhưng làm trái ngược ý tứ Vân Hành, hắn sẽ không để ý tới y nữa .

Quả nhiên Vân Ly không hiểu hai người nói cái gì, hàm hồ hỏi : “ Vô Hàn ca ca mỗi đêm đều ôm ta ngủ, như thế nào không cho phép hắn chạm đây? Cha ngươi buổi tối chẳng phải cũng bị phụ thân ôm ngủ sao?” Hắn nói một cách rất tự nhiên, không biết Vân Hành lúc này liền đỏ mặt, trừng mắt nhìn Huyền Cực Tiêu một cái.

Bên này, ba người ly biệt nhiều ngày, có rất nhiều chuyện để nói. Mái hiên bên kia, Huyền Vô Hàn nghĩ Vân Ly đã nhiều ngày sắc mặt hơi tái, tựa hồ ngủ không được tốt, đoán là chính mình đi vắng khiến hắn sợ hãi, hôm nay cùng thân tín đại thần tướng sĩ nghị luận chuyện Huyền Vô Ảnh, chỉ dùng hai canh giờ liền đuổi người đi rồi. Hắn cũng cực mệt mỏi, bên trán còn âm ỉ đau, ngồi kiệu trở lại Tư Noãn điện, thầm nghĩ muốn ôm Vân Ly cùng nhau ngủ.

Lại không nghĩ tới Tư Noãn điện lặng yên không một tiếng động, Tuyết Nhĩ đang ngồi ở cạnh cửa ngủ gục. Biện Tư Thành lớn tiếng ho khan hai cái, Tuyết Nhĩ mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Huyền Vô Hàn, đang muốn quỳ xuống, chợt nghe Huyền Vô Hàn hỏi: “ Phượng quân chính là đang ngủ sao? Đi chuẩn bị nước ấm, trẫm cần tắm rửa .”

“Bẩm Hoàng thượng, Phượng quân nghe nói Hoàng thân cùng Vương phi tiến cung, liền vội qua đó, trong lúc nhất thời chắc là chưa về .”

Đúng như lời nàng suy đoán, nói không chừng Vân Ly thật sự ở lại Tưởng Dung điện ngủ lại.

Huyền Vô Hàn nghe vậy khép hờ đôi con ngươi thu hút, nâng tay phải nhẹ búng một cái, chỉ nghe hưu một tiếng, một bóng đen liền hiện ra sau lưng hắn. Biện Tư Thành nhìn đã quen mặt không đổi sắc, cúi đầu. Tuyết Nhĩ luôn luôn cúi đầu, nên không nhìn thấy.

“Hoàng thúc bọn hắn đã vào cung, vì sao không bẩm báo?”

Thiên Tuyệt nghe vậy khẽ nhíu mày , nói: “ Có thuộc hạ nhìn thấy thân tín của Tam vương gia, vì để việc này kín không kẽ hở, nên chưa kịp bẩm báo, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!” Huyền Vô Hàn vừa nghe, hừ lạnh một tiếng xoay người hướng Tưởng Dung điện đi đến. Xem ra hắn án binh bất động, lại có người thật sự không đợi kịp. Việc này sự tình trọng đại, nhất định phải cùng Lục hoàng thúc hảo hảo thương nghị.

Huyền Vô Hàn bước vào Tưởng Dung điện thì đã có người đi trước bẩm báo, Vân Ly lúc này đã muốn ngủ, ghé vào trong lòng Vân Hành híp mắt ngủ gật. Huyền Cực Tiêu nhìn thấy Huyền Vô Hàn liền muốn hành lễ, lại bị hắn một cái chớ lên tiếng, đã ngừng lại. Huyền Vô Hàn đối Vân Hành mỉm cười, đương nhiên đem Vân Ly ôm vào trong lòng ngực mình, nhẹ vỗ sau lưng tiểu hài tử để hắn rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Đem Vân Ly bế tới giường bên trong nội điện, Huyền Vô Hàn mới đi ra ngoài, trầm giọng nói : “Lục hoàng thúc, Hoàng thẩm” Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Vân Hành trừng mắt liếc lại đây, Huyền Vô Hàn cười, “Thái phó, chuyện của Vô Ảnh, nói vậy các người đã biết. Vô Ảnh luôn luôn an phận lúc này đây đột nhiên nổi lên suy nghĩ gian tà , chắc là Tần thị chiêu mộ đại thần giựt dây gây chuyện. Vô Ảnh ở trong cung , thị nữ rất nhiều , trong lúc nhất thời không phân biệt rõ ai là mật thám. Trẫm cũng không thể giam cầm, bắt giết, rơi vào cái thị huyết bêu danh.”

Hắn nói tới đây, Vân Hành cùng Huyền Cực Tiêu trong lòng đều có chủ ý. Huyền Vô Hàn thân là đế vương, chú ý toàn cục, như vậy Vân Ly tự nhiên là có nguy hiểm.

“Ý Hoàng thượng là muốn chúng ta đem Vân Ly về Lưu Quyết sơn sao?” Vân Hành hỏi như vậy lại cảm thấy bất mãn . Mới đưa người nhận lấy, rồi lại bởi vì không có năng lực bảo hộ Vân Ly, muốn bọn hắn đem người mang trở về, mặc dù là vì Vân Ly suy nghĩ, nhưng vẫn như cũ làm hắn thất vọng.

Huyền Vô Hàn lắc đầu, lại nghẹ giọng cười rộ lên “ Tất nhiên không phải, ba năm kỳ hạn đã qua, trẫm đã hạ lời hứa, tuyệt sẽ không cãi biến. Ly nhi hắn tính khí thuần hậu, trẫm lo lắng hắn dễ tin người. Lần này đến đây, là khẩn cầu Hoàng thúc cùng Thái phó có thể lưu lại trong cung, chờ trẫm bắt phản tặc, sẽ rời đi. Đã nhiều ngày trẫm trở về muộn Ly nhi đều ngủ không được an ổn. Trẫm hữu tâm vô lực cùng một canh giờ không thể phân thân…”

Hắn nói tới đây mơ hồ có ý xin lỗi. Vân hành sắc mặt chậm lại, cười nói : “Không sai, năm đó Hoàng thượng chính là bình bình tĩnh tĩnh, hôm nay có Ly nhi lại phải cân nhắc thật nhiều, đây là Ly nhi có phúc. Ta và Hoàng thúc ngươi tự nhiên nguyện ý lưu lại, chính là ngươi không thể bởi vì Ly nhi mà khinh suất , trúng gian kế, làm việc cần cẩn thận .”