Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 33



Bốn ngày sau, Tiêu Hòa một tay xoa xoa thắt lưng lại xuất hiện trên núi rác, còn xách theo một cái túi da rắn. Ngoài trừ việc trong túi có điện thoại di động, còn bề ngoài của hắn bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều cho rằng hắn là một kẻ lang thang.

Hôm nay là thứ bảy, trường Tứ Đường không có học sinh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Núi rác ngược lại vẫn giống như trước, người nhặt rác túm năm tụm ba phân tán bốn phía xung quanh. Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ con chạy tới chạy lui trước mặt, nhìn cách ăn mặc hẳn là con cái của những kẻ nhặt rác kia.

“Tiêm Đầu, chúng ta tới rồi, mày muốn cho tao coi cái gì?”

Có lẽ có người sẽ thắc mắc, Tiêu đại gia không phải quyết tâm muốn bắt con Bạch Hổ kia sao? Tại sao lại bắt đầu bận rộn với chuyện lũ trẻ bị mất tích? Chẳng lẽ hắn thực sự bắt được con hổ kia?

Sao có thể vậy được!

Kỳ thật chuyện này có một nguyên nhân vô cùng sâu xa… đối với Tiêu lão đại mà nói.

Chuyện kể rằng hai người Tiêu, Viêm ở trong núi sâu trông chừng bốn buổi tối liên tiếp, đừng nói là Bạch Hổ, ngay cả một động vật có vú hơi lớn một chút cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Viêm Chuyên cũng đi cùng Tiêu Hòa ngồi khô bốn buổi tối… Tiêu đại gia thiếu chút nữa mắng chửi người tới rách miệng: Ông đây đi đường sắp thành ếch rồi! Ai ngồi bốn buổi tối có thể ngồi thành bộ dáng này được cơ chứ?

Tiêu Hòa nằm trong chăn đã nghĩ thông suốt, có đánh chết hắn cũng không tiếp tục nằm vùng trong rừng nữa, đặc biệt là cùng một chỗ với Viêm bạo lực. Đi thêm hai, ba buổi tối nữa, đừng nói là bắt hổ, hai ngày sau trực tiếp chui vào cái hố mình đào kia là vừa.

Chỉ là…

Đêm nay không đi?

Lúc ăn “Bữa sáng”, Tiểu Viêm chết tiệt lại dùng một loại ánh mắt vô cùng tha thiết ngó hắn.

Tiêu Hòa ngủ đến bốn rưỡi chiều mới lết dậy được, thiếu chút nữa cầm luôn cái bát trên bàn trực tiếp chụp lên đầu thằng nhóc đó.

“Hôm nay là thứ bảy, ông mày nghỉ!”

Sao cũng được. Viêm Chuyên đi tới vô cùng tự nhiên ôm lấy Tiêu Hòa.

“Làm cái gì vậy? Tao vẫn còn đi đứng tốt.”

Trở về phòng a. Cũng đâu thể làm trong này được? Kích thích người già là hành vi vô đạo đức.

“Mày, mày! Mày đứng lại đó cho tao!” Tiêu Hòa đáng thương hai tay nắm chặt lấy khung cửa không buông. Vào phòng? Nếu thật sự đi vào hắn cũng chỉ có thể chờ Tôn gia nhặt xác cho hắ́n.

“Này, tao cảnh cáo, nếu mày còn ép tao làm chuyện đó, ông mày sẽ tố cáo mày tội cưỡng bức!”

Viêm Chuyên trực tiếp vặn cái tay hắn đang bám dính lấy khung cửa.

“Đau đau đau! Con mẹ nó mày đang trong thời kỳ động dục hả, ngày nào cũng làm làm làm! Làm cái XXXX!”

Không nghĩ tới Viêm tiểu tử vậy mà dùng vẻ mặt “Sao ngươi biết ta đang ở vào thời kỳ động dục” mà nhìn hắn, tiếp theo một dạng biểu cảm nếu như ngươi đã biết, vậy thì hảo hảo thỏa mãn ta đi, đương nhiên tới không thể đương nhiên hơn, tiến lại gần cái giường lớn trong phòng kia.

Tiêu đại gia sợ tới mức hét to một tiếng: “Đợi chút! Tao muốn tới trường tiểu học Tứ Đường một chuyến. Ngay bây giờ!”

Hả?

“Ánh mắt mày là cái ý gì đấy? Mày còn có lòng thương cảm không hả? Bốn đứa bé mất tích tới bây giờ một chút manh mối cũng không có, chẳng lẽ mày không có tí ý định giúp đỡ nào sao? Đi, lập tức tới trường Tứ Đường với tao.”

Đúng vào lúc này, Tiêm Đầu nhảy ra.

Chi chi, Viêm đại nhân, tiểu nhân sẵn lòng dẫn đường. Chắc chắn là sẽ khiến cho Tiêu tiên sinh kiếm được mười vạn tệ kia, Cho nên, ngài xem… Ngài có thể tháo cái đuôi của tôi xuống khỏi chân sau được không, ô ô!

Viêm Chuyên làm lơ coi như không nghe thấy.

Tiêu Hòa nghe được nhưng không hiểu, tiện thể nói thầm một câu trong lòng, độ biến thái của Tiểu Viêm quả nhiên càng ngày càng tăng, đem cái đuôi người ta cột vào chân sau trói lại bốn ngày, Tiêm Đầu đáng thương vậy mà cũng không bỏ trốn.

“Tiểu Viêm, mày xem lũ nhỏ đáng thương biết bao nhiêu, đến bây giờ còn chưa có người tìm được tụi nó. Tuổi bọn trẻ nhỏ như vậy, lại không có cha mẹ ở bên cạnh, chẳng biết là chịu khổ chịu sở nhiều thế nào. Nếu chúng ta có thể tìm được bọn nhỏ sớm một chút…” Tiêu Hòa cố gắng lung lạc bằng tình cảm.

Sẽ không còn người nào bắt nạt bọn nó nữa. Viêm Chuyên nghĩ coi có nên bóp nát khung cửa luôn hay không.

“Đợi một chút!”

Lại còn chuyện gì nữa? Viêm Chuyên nhíu mày.

“Hôm đó mày viết cái gì ở trên tay tao?” Từ đêm đó trở đi, vấn đề này gần như ngày nào hắn cũng hỏi, đáng tiếc Tiểu Viêm lại không chịu nói.

“Tao biết rồi, mày viết chính là: Cẩn thận người ngoài hành tinh.” Kỳ thật Tiêu Hòa có thể nhớ rõ một ít, chỉ có điều mấy chứ cuối nét bút tương đối nhiều, trí nhớ rơi vào trạng thái mơ hồ.

“Hắc hắc, tao đã sớm đoán được thằng nhóc mày có phải từ hành tinh khác tới không. Quả nhiên là chính xác, thế nào? Có phải bọn họ muốn tới bắt mày về không? Hay là thấy mày ở cùng một chỗ với đàn ông, nên bọn họ không thích?”

Viêm Chuyên không nói gì. Đối với loại người này căn bản là chả nên nói cái gì hết! Trực tiếp dùng thân thể trò chuyện được rồi.

“Đợi một chút!”

Tiêu Hòa thấy chính mình lại sắp thê thảm, không cam lòng hét lớn một tiếng, thét xong rồi bỗng nhiên đổi lại dùng một loại giọng điệu vô cùng dịu dàng, mang theo chút ý tứ cầu xin nói: “Tiểu Viêm, mông tôi đau quá, cái thứ kia của cậu con mẹ nó thật đúng là không phải của người mà, tin tôi đi, tôi đang khen cậu đó. Cậu trẻ tuổi như vậy, dũng mãnh như vậy, anh hai đây thật sự ăn không tiêu mà. Cậu xem… Cậu tới siêu thị mua một hộp BCS có chất bôi trơn được không? Loại lớn nhé, tôi chờ cậu nha.”

Viêm Chuyên dùng ánh mắt soi kỹ hắn.

Tiêu Hòa ngoan ngoãn buông cái tay đang gắt gao ôm lấy khung cửa ra, cố gắng trưng ra bộ mặt cười dễ thương. Nhưng khuôn mặt nhìn kiểu gì cũng giống như đang nịnh hót.

BCS có chất bôi trơn? Viêm Chuyên đặt Tiêu Hòa lên giường.

Tiêu Hòa cố gắng bày ra tư thế yếu ớt nhất.

“Rầm.” Cửa phòng đóng lại, Viêm Chuyên đi ra ngoài.

Im lặng sau năm mươi giây, Tiêu Hòa thu hồi tư thế quý phi say rượu, từ trên giường nhảy xuống.

“Tiêm Đầu! Đi, chúng ta tới trường tiểu học Tứ Đường.” Thằng ngu mới có thể thành thật chờ ở chỗ này tại đợi mày về tàn phá.

Chi chi, cái đuôi, cái đuôi của tui!

“Thằng nhóc này rốt cuộc buộc kiểu gì vậy? Kéo đâu rồi?”

Đừng mà ——!

Viêm Chuyên chạy qua hai cái siêu thị, một hiệu thuốc mới mua được một hộp BCS có chất bôi trơn. Đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của nhân viên bán hàng trong siêu thị nhìn y khi y đem tờ giấy đưa cho cô ta.

Hoàn toàn coi thường ánh mắt của đối phương, không thèm nghe hướng dẫn liền xoay người rời khỏi. Kỳ thật y cũng rất tò mò, hơn nữa thực sự mong đợi hiệu quả khi sử dụng thứ đồ chơi này. Làm hùng tính, y cũng không hy vọng chỉ mang tới thống khổ cho đối tượng ***, nếu như có thể để cho Tiêu Hòa thoải mái một chút, y cũng không bài xích việc mua thứ đồ chơi nho nhỏ tăng thêm tình thú đó.

Kết quả vừa về đến nhà liền phát hiện trên giường không có một bóng người.

Đôi mắt Viêm Chuyên thoáng chốc biến sắc. Y không thích bị người khác lừa gạt, cực kỳ không thích. Về phần Tiêu Hòa tại sao lại muốn gạt y, y hiểu được, nhưng y vẫn thực sự tức giận. Hắn là đối tượng *** mà y lựa chọn, làm thư phục giả, hắn có nghĩa vụ thỏa mãn dục vọng của y trong thời kỳ động dục. Đổi lại nếu có lúc Tiêu Hòa muốn, mà y không muốn, y cũng sẽ thỏa mãn hắn như vậy.

Huống hồ y cũng đã rất suy nghĩ cho hắn, trong lúc y động dục chẳng qua một ngày cũng chỉ muốn hắn có bốn, năm lần. Đổi lại là hùng tính khác trong tộc, sẽ không nhân từ như vậy.

Đương nhiên, thời điểm Viêm Chuyên đang suy nghĩ về việc ấy, hiển nhiên cũng quên sạch sẽ chuyện hùng tính ở tộc y trong thời kỳ động dục sẽ có ít nhất ba con cái luôn luôn túc trực bên người.

Họ Tiêu, ngươi tốt hơn hết là đừng có để ta nhanh chóng tìm được ngươi!

“Suki suki suki suki suki suki Ikkyu-san” (đoạn nhạc chuông trích từ anime Ikkyu-san, có thể nghe bài hát tại đây)

Viêm Chuyên dừng chân, thiếu chút nữa đụng vào tường. Nhìn lại, trên tủ đầu giường đang có một cái di động sáng long lanh phát ra ánh sáng màu hồng nhấp nháy, hát bài hát nhi đồng vui tai.

Tiểu Viêm, cậu ở đâu vậy?

Tiêu Hòa vừa chạy vừa liều mạng ấn điện thoại.

Viêm Viêm a, ông trời phù hộ cậu về nhà rồi, ông trời phù hộ cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, mau nghe điện thoại đi, nhanh lên!

Thấy qua ám khí làm bằng rác chưa?

Hộc hộc! Hộc hộc!

Một mẩu bút chì gãy sượt qua mặt Tiêu Hòa.

Ba cái ô tô đồ chơi không có bánh lao về phía eo Tiêu Hòa, bị Tiêu Hòa lăn một cái tránh được.

Nhưng vừa mới bò dậy, còn chưa bước nổi một bước, một cục đá to bằng nắm tay vừa vặn nện trúng cái mông bị thương nghiêm trọng của hắn, đau đến mức Tiêu Hòa chửi ầm lên.

Còn chưa mắng hết câu, một mảng bùn đất lớn úp thẳng vào mặt hắn. Diện tích quá lớn, muốn tránh cũng không tránh nổi.

“Phì phì phì!” Nguyên cái mặt bám đầy bùn đất.

Đối phương xem ra cũng không muốn giết hắn, nếu không hắn đã sớm bị rác chôn sống. Nhưng mà loại đùa dai mức độ này mới khiến cho người khác đau đầu.

Không tránh, trăm phần trăm phải chịu khổ. Tránh, hắn cách mục tiêu ngày càng xa.

Có người trên núi rác nhìn thấy tình trạng bi thảm của hắn thì phát ra tiếng kêu sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiêm Đầu không ở bên cạnh hắn, ngay khi các loại rác rưởi bắt đầu khởi xướng đợt công kích đầu tiên về phía hắn thì, con chuột chết kia cũng chẳng biết lủi đi đâu mất rồi.

“…”

“Tiểu Viêm? Có phải cậu hay không? Đừng có cúp điện thoại, hãy nghe tôi nói.” Tiêu Hòa vừa nhìn điện thoại được kết nối, kích động tới thiếu chút nữa thì tuột khỏi tay.

“Tôi ở trên núi rác gần trường tiểu học Tứ Đường. Cậu mau tới cứu tôi! Con mẹ nó rác ở đây đều thành tinh hết rồi!”

“…”

Tiêu Hòa cảm giác mình dường như nghe được một tiếng hừ lạnh, ảo giác! Đây nhất định là ảo giác.

“Viêm Viêm, tôi sai rồi, chỉ cần cậu chịu, tôi… A ——!”

Tiêu đại gia thét một tiếng đặc biệt thê thảm vào di động, đóng lại, tiện tay nhét vào trong túi quần.

Tao cũng không tin mày không tới!

Viêm Chuyên cầm di động phi như bay trên đường.

Người đi đường chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua trước mặt, ngay cả bóng người cũng không thấy rõ. Đương nhiên đó là với người thường, không khéo là trong thành phố này lại có một số kẻ không phải người bình thường.

“Két ——”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc Ford Mondeo hoàn toàn chặn lại đường đi của Viêm Chuyên.

Thân thể Viêm Chuyên nhảy một cái lướt qua nóc xe.

Cửa xe mở ra, cô gái xinh đẹp lần trước cố gắng *** với y đi tới.

“Xin dừng bước! Tôi thật vất vả mới tìm được cậu.”

Tránh ra.

Cô gái xinh đẹp lùi về phía sau vài bước, trong lòng nổi giận. Từ trước tới giờ, chưa từng có bất luận kẻ nào ngạo mạn khinh thường cô như thế, càng đừng nói là cự tuyệt. Trong số bọn họ chỉ có một mình cô là con cái duy nhất có thể tiến hành biến hình qua lại giữa hai dạng.

Tuy rằng cô biến hình không được thuần thục như vị này, chỉ có thể biến hóa trong thời kỳ động dục, hơn nữa cần phải nhờ vào thuốc mới có thể tiến hành biến hình một cách hoàn toàn, sau đó chẳng những phải chịu đựng đau đớn vô cùng, còn phải nghỉ ngơi ba bốn ngày mới có thể khôi phục năng lực. Đáng sợ nhất là số lần biến hình càng nhiều, lại càng khó khăn khi khôi phục lại thành hình người.

Nghĩ đến đám sản phẩm thất bại bởi vì lần lượt biến đổi gen, cuối cùng biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, động vật không giống động vật, cô gái rùng mình một cái. Cô không cần, cũng tuyệt đối không muốn biến thành như vậy, càng không muốn cuối cùng bị coi như vật thí nghiệm, trải qua những ngày thê thảm, vô nhân đạo, không thấy được ánh mặt trời.

Cho nên trong lòng giận thì giận, nghĩ đến thiếu niên trước mắt rất có thể sẽ là vị cứu tinh duy nhất của bọn họ, hơn nữa cũng không thể phủ nhận, là giống cái, cô quả thật cảm nhận được sức hấp dẫn mãnh liệt từ trên người đối phương. Vì vậy, cô lộ ra khuôn mặt tươi cười tự nhận là động lòng người nhất, nói:

“Cậu muốn đi đâu? Để tôi chở đi.” Trước mặt người này, đành phải cúi đầu thôi.

Viêm Chuyên suy nghĩ trong vòng ba giây, chờ cô gái kịp phản ứng, y đã ngồi ở trong xe. So với bốn bánh xe, y còn nhanh hơn, nhưng khi chưa rõ tình hình, y muốn giữ chút thể lực.

Cô gái không biết nguyên nhân, trên mặt lộ ra chút đắc ý, chầm chậm đi về phía ghế lái.

Trường tiểu học Tứ Đường, mau.

“Được. Đúng rồi, tôi là Mễ San, còn cậu?”