Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 13



“Ta rặn, ta rặn, ta rặn rặn rặn. Rặn tới khi hoa mắt chóng mặt, rặn tới khi toàn thân vô lực máu mũi ròng ròng, rặn tới ba ngày ba đêm không ra khỏi nhà xí, rặn tới… Tiểu Viêm! Không đủ giấy!”

Viêm Chuyên cầm cái bình truyền dịch trong tay, mặt không biến sắc mở hé cửa ra đút tờ báo vào.

“Báo? Không biết đường mà sang phòng bên cạnh lấy giấy à?”

Tiếng vò giấy sột soạt phát ra, chợt nghe người ở bên trong thở dài nói: “Hồi còn bé nhà nghèo, cũng chẳng biết tới giấy vệ sinh là cái gì, tìm đại tờ báo hoặc vỏ thuốc lá gì gì đó đều có thể chùi, sau này quen dùng giấy vệ sinh, đánh chết cũng không động tới báo. Không ngờ a không ngờ, cuộc đời càng ngày càng thoái hóa.”

“Không được! Nhất định phải báo cáo lại với Chung đại viện trưởng, công nhân vệ sinh của bọn họ ở đây rất vô trách nhiệm, cuộn giấy chỉ còn một tý cũng không để ý mà thay.”

Nghe được tiếng giấy cọ xát truyền đến từ bên trong, Viêm Chuyên cố gắng làm cho mình đừng có suy nghĩ về việc y và người ở bên trong từng có tiếp xúc thân thể chặt chẽ nhất, trực tiếp nhất.

Nếu ngay từ đầu đã biết hắn là một người như vậy, liệu y còn có thể cùng cái tên tiểu nhân họ Tiêu tên Hòa đê tiện vô sỉ, không biết bốn chữ “Không biết xấu hổ” viết như thế nào này ở cùng một chỗ sao?

Viêm Chuyên mím môi, tự nói với mình không thể bội tình bạc nghĩa.

“Tiểu Viêm nè, sao tự dưng dạo này tao hay bị tiêu chảy vậy nhỉ? Chúng ta rõ ràng là ăn đồ giống nhau mà. Nói! Có phải mày bỏ thuốc xổ vào cơm của tao không hả?”

Viêm Chuyên coi hắn như đống rác.

“Vậy là mày… Tao biết rồi! Thảo nào mà tao lẽ ra xuất viện được rồi lại phát sốt! Có phải thằng nhãi mày buổi tối nhịn không nổi, nửa đêm trèo lên người tao tiết hỏa, chỉ lo sướng cho mình, sướng xong rồi không đắp chăn không rửa sạch cho tao, để tao cả đêm lạnh cóng tới sáng, vì thế mới hại ông đây sốt cao tiêu chảy đúng không?”

Tiếng xả nước vang lên, cửa toilet bên cạnh bị mở ra, một ông bác hơn sáu mươi tuổi đi tới. Ông ta vừa xách quần vừa liếc trộm Viêm Chuyên đang đứng nâng cái bình truyền dịch như thần giữ cửa.

Viêm Chuyên vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp anh mắt của ông bác kia.

Ông già run cầm cập, dây lưng không thèm thắt, tay cũng không kịp rửa, lao ra khỏi toilet.

Viêm Chuyên nghiêng người nhẹ nhàng đá đá cửa nhà xí, ý bảo người ở bên trong đi ra nhanh lên.

“Giục cái gì mà giục! Ông mày còn chưa rặn xong đâu!”

Ngồi lâu như vậy, ngươi không sợ tê chân hả?

“Tiểu Viêm nè, mày bảo chỗ tiền thuốc men này giải quyết ra sao đây? Chung Xá nói chờ truyền xong bình nước này, căn bản tao sẽ không có việc gì, có thể xuất viện được rồi. Nhưng mà… Ai!”

Tiếng xả nước rốt cục cũng vang lên.

Một lát, không thấy có động tĩnh, Viêm Chuyên bắt đầu nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng cười gượng của người bên trong.

“Tiểu Viêm Viêm, có thể vào đỡ tao được không? Chân tao tê mất rồi…”

Kéo cửa ra liền nhìn thấy bộ mặt không có chút xấu hổ nào đang cười quái dị với y.

Đó là kết quả của sự kết hợp thất bại giữa hai loại biểu cảm thống khổ và nịnh nọt.

Viêm Chuyên lặng yên không lên tiếng, treo bình dịch trên tay vào móc cửa, đi vào xách tay người nào đó đang chống vào vách ngăn không đứng dậy nổi lên.

“Ui da! Nhẹ chút nhẹ chút! Tao bảo mày đỡ chứ ai bảo mày kéo hả! Đau…!” Khuôn mặt Tiêu Hòa lập tức nhăn thành một đống, hai chân đau đớn giống như bị ngàn vạn chiếc kim đâm khiến cho hắn căn bản đứng không đứng nổi.

“Mày bỏ tay tao ra! Không cần mày giúp nữa, cứ nghỉ chút đi, chờ một lúc là được rồi. Đã nói đừng có đụng vào tao mà! Mày!” Tiêu Hòa im bặt, có người đến đây.

Người nào đó da mặt dù dày cỡ nào, cũng không muốn bị người lạ nhìn thấy bộ dạng hắn hiện tại.

“Đóng cửa lại.”

Viêm Chuyên liếc hắn một cái, xoay người kéo cửa vào.

Tiêu Hòa nghiến răng nhắm chặt hai mắt, tay chống trên vách ngăn không nói thêm câu nào nữa.

Viêm Chuyên thì tiếp tục việc chưa xong lúc nãy, đem cái quần đang giắt tại mông người nào đó kéo lên hông, cài cúc, kéo khóa, sau đó lại thắt chặt dây lưng.

Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Hòa ngẩng đầu, ca khúc này rất quen thuộc, còn nhớ chuông điện thoại di động trước kia của mình cũng chính là bài hát này.

“A lô, là anh đây. Có chuyện gì vậy?” Giọng đàn ông không cao cũng không thấp.

“Chuyện này em không cần lo lắng, cứ giao cho anh xử lý là được. Bây giờ anh đang ở bệnh viện… Yên tâm, đây là bệnh viện tư nhân, ừ… Không có việc gì, anh mới vừa hỏi qua bác sĩ.”

Người kia vừa gọi điện thoại vừa đi tới phòng bên cạnh Tiêu Hòa.

Cảm giác vừa đau vừa tê dại dường như đã thuyên giảm một chút, Tiêu Hòa dần dần nâng người lên.

Viêm Chuyên đưa tay tới bên hông hắn, ý tứ giống như là muốn đỡ hắn đi ra ngoài.

“Em đừng có đến! Em có nghĩ sau khi em tới sẽ dẫn tới hậu quả gì không? Được rồi anh đã bảo chuyện này cứ giao cho anh xử lý mà. Chẳng lẽ em đã quên, lần trước sau khi em một mình rời khỏi đây đã gặp chuyện gì à?” Tiếng người đàn ông bên cạnh đột nhiên biến lớn, dường như tuyệt đối không hy vọng người đang gọi kia tới bệnh viện.

“Chờ một chút, chân còn hơi tê.” Tiêu lão đại rõ ràng đem sức nặng cơ thể toàn bộ đặt trên thân người đang dìu hắn.

Tiếng người đàn ông đang nói chuyện trong phòng kế bên bỗng nhỏ đi.

Vẻ mặt Viêm Chuyên cực kỳ không tốt, đáng tiếc Tiêu Hòa không nhìn thấy. Ngẫm lại, ai không có việc gì mà phải chờ trong toilet lâu như vậy, làm sao mà tâm tình tốt cho được? Hơn nữa mỗi người tiến vào phòng vệ sinh nam đều tỏ vẻ…

Viêm Chuyên đã không còn muốn chịu cảm giác tiếp tục chờ đợi ở trong nhà cầu, gỡ bình truyền dịch xuống, mở cửa, cánh tay vừa dùng lực, cắp người nào đó lên bước đi.

“Ê ê ê! Mày làm gì vậy? Tao còn chưa rửa tay mà! Từ từ, nhìn kìa! Con chuột! Chỗ này mà cũng có chuột kìa!”

Không đợi Viêm Chuyên quay đầu lại, con chuột mới từ góc tường thò ra một cái đầu nhỏ đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Chờ Tiêu lão đại cằn nhà cằn nhằn rửa tay, tiếp tục lầu bà lầu bầu đi ra khỏi nhà vệ sinh nam xong, bình truyền dịch trên tay Viêm Chuyên đã không còn bao nhiêu nước. Mắt thấy nước trong bình bắt đầu nổi bọt, người nào đó lúc này mới cuống lên, nhanh chóng tìm một hộ sĩ nào quanh đó giúp rút kim tiêm ra.

Tiêu Hòa vừa xoa mu bàn tay vừa oán giận nói: “Sao mày không chịu nhìn một chút, hết nước cũng không thèm nhắc người ta một câu? Tao nói thằng nhóc mày đúng là đồ vô lương tâm mà!”

Viêm Chuyên lần thứ một trăm lẻ tám suy nghĩ, y hẳn là nên rời bỏ tên này.

“Nếu lúc nãy bắt được con chuột kia thì tốt rồi…” Tiêu Hòa híp híp mắt, như vậy là hắn có thể lấy cớ vệ sinh bệnh viện có vấn đề, kế tiếp khe khẽ nhắc nhở Chung Xá một tiếng, sau đó tiền thuốc men viện phí kia thì… Ha ha.

“Ê, đừng tưởng rằng mày không nói được sẽ có người thông cảm với mày nha, tao hỏi mày, việc lần trước mày nghĩ thế nào? Tao hỏi qua rồi, tiền thuốc men với cả viện phí tổng cộng là tám ngàn sáu, không đắt, thật đó.” Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Hòa dùng khuỷu tay chọc chọc thiếu niên bên cạnh.

Viêm Chuyên làm như không thấy ánh mắt xin xỏ của người nọ. Việc lần trước? Chuyện gì?

Tiêu Hòa lấy một tờ giấy trong túi quần ra, vừa nhìn đã biết là xé từ báo xuống.

“Đây, chính là cái này, lần trước nói qua rồi đấy, nghĩ đi nghĩ lại, không ăn trộm không cướp bóc thì chỉ có thể kiếm tiền dựa vào cái này.” Kiên quyết nhét tờ báo vào tay Viêm Chuyên, Tiêu Hòa cổ vũ khích lệ.

“Tiểu Viêm nè, theo hiểu biết của tao về mày, loại sự tình này đối với đại hiệp ngài mà nói không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Tiền thưởng này đối với ngài chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Mày nói có đúng không? Chẳng qua chỉ là một con ma lột da nho nhỏ thôi, chỉ cần mày chịu, trên đời này làm gì có chuyện nào mày không làm được! Xem xem, anh đây tin tưởng chú mày lắm nha.”

Trong phòng bệnh này, Tiểu Viêm là một kẻ bí ẩn.

Bác sĩ Chung đối với bọn họ cũng không tệ lắm, để cho bọn họ ở tại một phòng bệnh bốn người, bình thường nếu không có bệnh nhân, Viêm Chuyên nằm ngủ trên một cái giường trong đó, Chung đại y sư cũng không nói gì thêm. Cũng không biết chi phí này có tính vào hóa đơn hay không.

Hiện tại phòng bệnh bốn người này chỉ có hai bệnh nhân.

Đi tới cạnh giường phía trong cùng, Tiểu Viêm thuận tiện ném tờ báo cũ trong tay lên tủ đầu giường, kéo mền ra ý bảo Tiêu Hòa chui vào.

“Tiểu Viêm,” Tiêu Hòa nằm chết dí trên giường bệnh, kéo kéo tay Tiểu Viêm, tình chân chân ý thiết thiết nói: “Nợ nhân tình không được đâu, nhất là nợ nhân tình của người đẹp… Tiểu Viêm, nghe tao nói xong đã!”

“Khụ, Viêm Viêm nè, mày thấy bình thường tao đối xử  với mày cũng được đúng không? Ăn mặc chi tiêu chẳng phải cái gì cũng nhường mày trước đó sao? Có cái gì tốt, lần nào anh mày chẳng nghĩ tới mày trước tiên? Ngay cả… Ngay cả trên giường cũng đều nhường mày, dù cho mày có đem tao hành tới chết đi sống lại… Ô ô!”

Tiêu Hòa tức giận đến lôi góc chăn ở tít đằng xa ra mà gặm cắn, quát: “Con mẹ nó mày dám nói mày không sướng sao? Thế nào? Xuống giường một cái liền không nhận người hả? Chẳng qua chỉ bảo mày làm chút chuyện kiếm ít tiền thôi, lại một mực từ chối! Mày thử tính toán coi tới hôm nay mày thượng ông bao nhiêu lần rồi? Cho dù ông đây ra ngoài bán mình thì cũng còn có tiền! Ô ô… Mày còn tiếp tục nhét vào miệng tao thì tao sẽ liều mạng với mày!”

“Xoạt!” Viêm Chuyên kéo tấm màn bên giường bệnh lên, bước đi không hề quay đầu lại.

Đi rồi?

Cứ như vậy mà đi?

Sau khi Viêm Chuyên rời khỏi một lúc lâu, Tiêu lão đại mới nhớ tới vừa rồi trong phòng bệnh cũng không chỉ có hai người bọn họ.

Ngó ngó tấm màn bị kéo lên. Mặc kệ nó! Xuất viện rồi, ai biết được là ai a!

Đầu óc mông muội, ngủ trước đã.

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, hộ sĩ dặn dò vài câu sau đó rời đi. Tiếng ghế dựa vang lên, có người ngồi xuống.

“Ngài Chu…” Cô gái dè dặt gọi.

“Đỡ hơn rồi? Vừa vặn tôi có một số việc cần nói với cô.” Người đàn ông bị gọi là ngài Chu lên tiếng.

“Thứ nhất, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, chỉ là một chút tổn thương do bị ngã thôi, lúc ấy cô không đứng dậy nổi, chủ yếu là bởi vì não bị chấn động. Ở lại quan sát một hai ngày là có thể xuất viện.”

Được lắm, không thèm hỏi một câu, trực tiếp vào vấn đề chính, không tồi, đúng là người đàn ông quyết đoán. Tiêu Hòa dùng ngón trỏ nhét vào lỗ tai, chỉ chốc lát sau lại buông ra. Khó chịu!

“Vậy là tốt rồi. Cái kia… Ngài Chu, tiền thuốc men với viện phí, tôi có thể hay không…”

“Chuyện tiền bạc cô không cần quan tâm. Toàn bộ tiền thuốc men và viện phí chính là sinh hoạt phí của cô trong lúc dưỡng thương, công ty sẽ ứng trước cho cô, sau này mỗi tháng trừ một phần vào tiền lương. Đây cũng là chuyện thứ hai tôi muốn nói.”

“Cám ơn, cám ơn ngài. Cái kia… Lúc đó tôi thật sự không tìm được người nào khác để liên hệ… Nên mới gọi điện thoại cho cô Dư… Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn quấy rầy công việc của cô ấy, rất xin lỗi…” Cô gái sợ hãi rụt rè nói.

Tiêu Hòa trở mình trong chăn, có chút bực mình với mấy lời thì thầm mới tới bên giường bên kia.

Hắn hiện tại cực kỳ căm thù người khác nói tới chuyện tiền bạc. Nhất là nghe thấy có người rộng rãi hào phóng như vậy, mà người được giúp đỡ không phải là hắn.

“Nếu cô đã biết hậu quả, sao lại còn gọi điện cho cô ấy? Nếu để cho người nào đó lòng dạ khó lường biết được cảnh sát gọi điện thoại tìm cô ấy, sau đó gièm pha, chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đối với sự nghiệp của cô ấy, không ai có thể đoán trước được. Sao cô có thể để việc tư của mình liên lụy tới cô ấy như vậy hả?”

“Cô chỉ là một người giúp việc mà thôi, Trương Thanh Bình. Cô xảy ra sự cố, nhẽ ra phải tìm người nhà hoặc bạn bè tới chứ, đừng có lôi chủ nhà của mình vào.”

“Thực xin lỗi! Không phải tôi cố ý. Chỉ là tôi thật sự không tìm thấy người nào để liên hệ khẩn cấp, tôi khai với cảnh sát là ở đây tôi làm người giúp việc, cảnh sát bảo tôi gọi điện thoại nên tôi mới… Ngài Chu, có thể đừng sa thải tôi được hay không?” Cô gái trả lời, trong đó có kèm theo tiếng khóc.

“Cô phải cảm kích chủ nhà của mình, cô ấy nói bình thường cô làm việc rất tốt, cũng quen với cô rồi, sau khi vết thương khỏi thì về làm việc tiếp.”

Thanh âm của người kia rất lãnh đạm, không cảm thấy được bất cứ tia tình cảm nào của con người. Từ lời nói của hắn có thể hiểu được, nếu không phải chủ nhà của cô gái này yêu cầu, người giúp việc này chắc chắn sẽ bị hắn sa thải.

“Cám ơn! Cám ơn cô Dư, cám ơn ngài Chu. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc báo đáp hai người!”

“Báo đáp thì không cần. Chỉ cần cô đừng gây thêm phiền toái cho tôi và công ty nữa là được. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ lập tức sa thải cô, thậm chí bắt cô bồi thường tổn thất, hiểu chưa?”

“Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!” Tiếng cô gái hết sức lo lắng, sợ đối phương không tin mình.

“Lau mặt đi. Tôi còn có việc muốn hỏi cô.”

“… Chuyện gì a? “

“Còn nhớ rõ người đụng vào cô trông như thế nào không? Biển số xe là gì?”

“Cái này tôi nói cũng qua với cảnh sát.”

“Tôi đang hỏi cô, Trương Thanh Bình. Chỉ cần trả lời là được.”

“Vâng, vâng. Tôi… không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đó là một chiếc xe màu đen…”

Tiêu Hòa nằm trong chăn hận đến cắn răng.

Nghe coi, nghe coi. Tai nạn xe này rõ ràng không đơn giản. Tám phần là có liên qua tới chủ nhà của người giúp việc kia.

Nghe lời nói của gã họ Chu kia cứ như xem kịch, người như thế sẽ vì một người giúp việc nho nhỏ mà ứng trước tiền thuốc men chắc? Miễn đi, lấy kinh nghiệm ba mươi năm nhân sinh của Tiêu Hòa hắn ra cược, tai nạn xe này nếu không phải là dàn dựng, hắn sẽ nhường cho tên hỗn đản Viêm kia thượng ba mươi năm! Mà con bé này cũng thật là đần độn. Một cơ hội tốt thế mà cứ như vậy bỏ qua một cách uổng phí. Chẳng những không kiếm được tiền, còn phải dập đầu tạ ơn đối phương, rụt cổ làm bộ đáng thương. Cơ hội tốt như vậy làm sao lại không rơi vào người hắn chứ? Nếu đổi lại là hắn, tên khốn kiếp này còn không bị hắn bắt chẹt tới chết? Ai, ngu ngốc a ngu ngốc a! Cô bé giúp việc đáng thương ở trong này không chỗ nương tựa, cũng không có người chống đỡ cho mình… Khoan… Tiêu lão đại trở mình ngồi dậy. Quả nhiên là trời không tuyệt đường người! Thiết! Thằng nhóc thối tha, mày tưởng ông mày không có mày thì không sống được chắc? Đi thì đi luôn đi, ai cần mày chứ! Ai rời ai không thể sống được chứ! Chẳng qua là tám, chín nghìn đồng thôi, chỉ là chuyện nhỏ.

“Cô chỉ nhớ được có từng này?” Gã họ Chu nhìn tờ ghi chép trong tay, nhíu mày.

“Vâng… Hiện tại đầu óc tôi có chút mê muội, rất nhiều việc không nghĩ ra ngay được…”

“Được rồi, tôi đã biết. Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi tới đón cô xuất viện, hi vọng tới lúc đó cô nhớ ra thêm được ít tin tức hữu dụng.”

“A, cám ơn ngài Chu, ngài đi thong thả.”

Cô gái sợ hãi rụt rè nhìn theo gã họ Chu rời đi, cho đến khi đối phương đóng cửa mới dám thở dài một hơi.

“Thanh Bình?”

Cô gái quay lại, nhìn thấy một cái đầu thò ra từ tấm màn giường bệnh trong cùng.

“Ngài là…?”

“Thanh Bình, là anh mà! Em không nhớ hả? Anh chính là người hồi trước ở xóm bên cạnh, học cùng một trường tiểu học với em, về sau cả nhà chuyển vào trong thành phố đó.”

“A, anh là…”

“Đúng! Là anh, chính là anh. Là Tiêu đại ca của em đây!”

“Tiêu đại… ca?”

“Đúng rồi, em thật sự không nhớ anh hả? Hồi đó anh hay giật tóc em, toàn làm em khóc đó. Đúng là con gái mười tám tuổi có khác, anh nhớ lúc ấy cả nhà chuyển ra nội thành thì em mới tám tuổi nha, chẳng trách em không nhớ được. Khi đó lớp anh cả lớn lẫn bé, lúc chơi với em cũng mới chỉ mười ba tuổi thôi. Vừa rồi nếu không phải nghe thấy tên em, lại nghe thấy lúc nói chuyện em có chút giọng địa phương, anh thật đúng là nhất thời không nhớ ra đâu.”

“Tiêu đại ca, thực xin lỗi, em quên mất rồi.” Cô gái ngượng ngùng nói. Đối với hắn quả thật không có một chút ấn tượng, liệu có phải nhận lầm người hay không?

“Không sao không sao,” Tiêu Hòa híp mắt cười xua tay, “Khi đó em mới có mấy tuổi mà, huống chi anh lại ở xóm bên cạnh, em không nhớ nổi cũng chẳng có gì lạ. Đúng rồi, sao em lại ở bệnh viện này? Đã xảy ra chuyện gì? Anh mới vừa nghe được người đàn ông lúc nãy kêu tên em, đã nghĩ sao mà quen thế. Đó là bạn trai em hả?”

“Không đúng không đúng.” Cô gái càng đỏ mặt hơn, “Đó không phải bạn trai em, em đâu dám trèo cao. Người ta chính là người đứng đầu một công ty lớn, em chỉ là một kẻ giúp việc…”

“Giúp việc thì đã sao? Đại ca của em đây lúc mới chuyển vào nội thành còn phải đi nhặt rác nè! Thanh Bình a, anh thấy sắc mặt em không tốt, có sao không vậy? Để anh rót cho em cốc nước.”

Tiêu Hòa huỵch một cái nhảy xuống giường, vui vẻ rót một cốc từ bình nước, lại ân cần đặt cốc nước lên tủ đầu giường của cô gái.

“Cám ơn anh, Tiêu đại ca.” Thanh Bình cảm kích cười. Cô thực sự khát nước, có thể bởi vì đầu óc choáng váng, nhất thời không nâng nổi người dậy.

“Đừng cảm ơn, đều là đồng hương lại là bạn học cũ, nếu gặp đương nhiên phải chiếu cố nhau rồi, để anh giúp em nâng gối đầu dậy, cẩn thận một chút.” Uống nước xong, Tiêu Hòa lại săn sóc đỡ cô gái nằm xuống, còn giúp đắp chăn cẩn thận, “Một cô bé rời nhà ra ngoài cũng không dễ dàng, em một mình tới nơi này làm thuê hả? Anh trai em đâu sao không cùng ra?”

Trương Thanh Bình thấy Tiêu Hòa giống như một người anh cả, vừa săn sóc lại có chừng mực, hơn nữa còn nhắc tới anh em mình, giống như thật sự quen biết gia đình họ.

“Anh trai với anh họ của em đang ở Nghiễm Châu, em vốn cũng muốn qua bên kia, nhưng mà anh em nói bên kia loạn, em lại nghe người ta bảo chỗ này dễ tìm việc, tiền lương cũng cao, nên mới đi tàu tới đây.”

“Vậy sao,”  May mà mấy bác nông dân thường có tục lệ cổ hủ, trong nhà nhất định phải có con trai, nếu không hắn cũng chỉ có thể tán dóc về anh em bà con xa tít tắp nào đó. “Vậy hiện tại ở đây em làm công việc gì? Nếu chưa tìm được, để anh hỏi giúp cho.”

“Cám ơn Tiêu đại ca, em tìm được việc ở đây rồi. Người đàn ông lúc nãy đúng là người ở công ty của chủ nhà em đó.”

“Nha. Đúng rồi, em bảo em làm việc gì ở đây?”

“Người giúp việc, em làm giúp việc cho người ta.”

“Ừ, xem ra chủ nhà đối xử với em cũng không tệ lắm, phòng bệnh bốn người này khá tiện nghi. Tai nạn lao động sao? Nếu như là tai nạn lao động, chủ nhà của em chẳng những phải trả tiền thuốc men, còn phải trợ cấp sinh hoạt phí cho em mới đúng.” Tiêu Hòa cười đến giống như một đại ca ca không hề có tâm cơ trù tính.

Trương Thanh Bình vội vàng xua tay, “Không phải tai nạn lao động, chỉ là em không cẩn thận, lúc đi ra ngoài mua thức ăn bị xe đụng vào.”

“Chờ chút, Thanh Bình, em nói cái gì? Không phải em làm giúp việc cho người ta sao?”

Thanh Bình mờ mịt gật đầu.

“Làm người giúp việc chẳng phải là mua thức ăn nấu cơm cho người ta sao? Thời gian em đang làm việc chính là thực hiện phận sự công tác, lúc này xảy ra chuyện đương nhiên là tai nạn lao động! Ngay cả chuyện này em cũng không biết? Không phải là chủ nhà lừa gạt em chứ?”

Thanh Bình do dự, “Thật vậy à… Đây là tai nạn lao động?”

“Đương nhiên rồi,” Tiêu Hòa nắm chặt tay khẳng định, “Em nói cho anh biết rốt cuộc sao lại thế này, không thể để cho em gái anh ở bên ngoài bị người ta ức hiếp được. Anh em đi vắng thì anh chính là anh trai em. Việc này không gặp thì thôi, đã gặp rồi  không thể mặc kệ được!”

“Tiêu đại ca…”

“Nói đi, em gái, Tiêu đại ca của em dầu gì cũng đã lăn lộn trong thành phố này suốt bốn, năm năm, không dám nói có địa vị gì cao sang, nhưng ít nhất cũng quen biết một số người, trên tay cũng có chút tiền để không. Chuyện giống như của em, anh cũng nghe gặp không ít, đa số các đồng hương cũng giống em, đều phải chịu buồn bực thiệt thòi, về sau anh nhờ một số luật sư tư vấn mới biết người làm thuê chúng ta cũng được bảo vệ. A, em có mệt không? Nếu mệt để anh mua cho em chút gì đó ăn. Trước tiên cứ nghỉ đi, chờ anh về rồi em tiếp tục từ từ nói cho anh nghe.”

“Tiêu đại ca, sao có thể tốn tiền của anh được, không cần, Tiêu đại ca, Tiêu…”

Trương Thanh Bình vừa cảm động vừa khó chịu. Khó chịu vì chính mình tự dưng bị đụng xe, chẳng những mất oan một số tiền lớn, mình bị thương còn phải xem sắc mặt người khác. Cảm động vì giữa đường xuất hiện vị Tiêu đại ca này, chạy ngược chạy xuôi chỉ vì một cố nhân đã lâu không gặp. Tuy rằng đối với hắn cô quả thật không có một chút ấn tượng, liệu có phải nhận lầm người không nhỉ? Nếu bảo hắn có ý xấu thì, người ta cao to đẹp trai, có khả năng ở tại phòng bệnh bốn người ở cái bệnh viện tư nhân này, làm sao phải hao tổn tâm tư với loại con gái nông thôn không biết có được coi là xinh đẹp hay không như cô. Nếu muốn lừa tiền cô thì càng không thể, cô chỉ là một con bé giúp việc nhỏ nhoi, lấy tiền ở đâu ra?

Ngay lúc Tiêu Hòa đang động não mà tự lực cánh sinh, Viêm Chuyên cũng đang thực hiện trách nhiệm làm hùng tính của mình.

Tuy rằng y cực kỳ không muốn, nhưng là hùng tính, y có nghĩa vụ phải tận lực thỏa mãn nhu cầu của đối phương.

Đương nhiên y không phủ nhận chuyện đó và chuyện y không thích cái gã Chung viện trưởng kia có liên quan rất lớn.

Y không thích kẻ kia dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lén y, càng không thích đối tượng giao hợp của mình vừa nhìn thấy gã họ Chung liền trình ra bộ mặt mê đắm như kiểu muốn lăn xả tới đối phương, cùng nhau làm cái gì đó.

Cho nên y phải đi kiếm tiền, nhanh một chút rời khỏi cái bệnh viện chết tiệt này.

Buổi tối ăn cơm xong, Chung đại viện trưởng đặc biệt tới đây thăm Tiêu Hòa một lát. Chung Xá mở miệng ra không có nói đến chuyện tiền nong, ngược lại là kinh ngạc một trận khi Viêm Chuyên không đi theo bên cạnh Tiêu Hòa.

“Phải rồi, Tiểu Viêm đâu?”

“Nó hả, đi ra ngoài chơi rồi.” Tiêu Hòa vừa thấy Chung Xá đẹp trai ngời ngời đi vào cửa phòng bệnh, cười tới mắt cười híp lại chỉ còn một đường nhỏ.

“Đi ra ngoài chơi? Tiểu Viêm?”

“Cái này thì có gì kỳ quái, nó vẫn còn là thằng nhóc lớn đầu, ngày nào cũng quanh quẩn trong này thì phải buồn chán chứ.”

“Cậu ta đi chơi chỗ nào?” Kỳ thật Chung Xá muốn hỏi, hắn lấy tiền ở đâu ra mà đi chơi.

“Chung Xá, sao tôi lại cảm thấy cậu cực kỳ để ý tới Tiểu Viêm nhà tôi nha? Không phải là…”

“Ha ha! Chuyện này…” Chung Xá đỏ mặt, “Chỉ là lần nào đến tôi cũng gặp cậu ta, lần này không nhìn thấy nên mới có chút kỳ quái thôi.”

“Ha ha, kệ nó kệ nó, Chung viện trưởng, giới thiệu với cậu một người. Đây là Trương Thanh Bình, em gái tôi.”

Chung Xá cười cười với Thanh Bình.

Trương Thanh Bình kêu một tiếng “Xin chào Chung viện trưởng”, mặt liền đỏ như quả hồng. Vô phương, hai cái má lúm đồng tiền của anh chàng Chung đẹp trai kia rất có lực sát thương.

“Cô bé này là em gái anh? Hai người…” Chung Xá mỉm cười đáp lễ, quay đầu lại nhìn Tiêu Hòa.

“Là đồng hương với tôi, cũng từng là bạn học cùng lớp, chỉ là sau này cả nhà tôi chuyển vào nội thành nên không liên lạc với nhau. Hôm nay tình cờ gặp được cô bé trong bệnh viện của cậu.”

“A, thế à? Chúc mừng chúc mừng. “

Chung Xá nói tiếp vài câu xã giao, chờ trong chốc lát không thấy Viêm Chuyên trở về, không hiểu được người nọ rốt cuộc đi nơi nào, nếu hỏi thì hình như không được hay cho lắm, liền kiếm cớ rời khỏi.

Tiêu Hòa lưu luyến nhìn theo Chung Xá rời đi, bộ dáng có chút mê mẩn vì mỹ sắc.

Bên này, Trương Thanh Bình thấy Tiêu Hòa quen biết viện trưởng của một bệnh viện tư lớn như vậy, còn có vẻ như rất quen thuộc, liền tin sái cổ thân phận bác sỹ thú y của Tiêu Hòa. Lúc Tiêu Hòa nhiệt tình hỏi phương thức liên lạc thì đem ngay số điện thoại di động của mình cho đối phương. Đổi lại, Tiêu Hòa đưa cô một địa chỉ hòm thư điện tử.

Đêm đã khuya, bệnh viện trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Hòa mở to hai mắt nằm ở trên giường, nhìn trần nhà phòng bệnh. Đã qua sáu tiếng, từ khi hắn và Tiểu Viêm gặp nhau ở thành phố này tới nay, thằng nhóc đó chưa từng rời khỏi hắn một thời gian dài như vậy.

Chán rồi sao? Hắn không muốn đi hỏi. Vợ chồng kết hôn rồi còn có thể ly hôn, huống chi bọn hắn chỉ là một đoạn nhân duyên mong manh ngắn ngủi như vậy.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng hy vọng người nọ sẽ luôn luôn đi theo bên mình. Chỉ là… Ở chung mấy tháng qua, hắn đã sắp hình thành thói quen bên cạnh có một người như thế. Đúng vậy, thói quen. Một thói quen không tốt lắm.

Nếu đã quen với việc có người bầu bạn với mình, dần dần cũng sẽ càng ngày càng sợ hãi sự cô quạnh khi đối phương rời đi.

Hắn không thích Tiểu Viêm.

Chỉ là hắn sợ tịch mịch.

Hắn sợ hãi phải một mình cô độc đi trên một con đường rất dài rất dài, cuối cùng lẻ loi chết ở xó xỉnh nào đó không ai biết.

Hắn chẳng biết ai có khả năng làm bạn với hắn, cũng không có tư cách để cho bất luận kẻ nào tới bầu bạn với mình. Tiểu Viêm xuất hiện, dùng một phương thức cực kỳ hoang đường, mạnh mẽ gia nhập vào giữa hành trình sinh mệnh của hắn.

Mày vui mừng sao?

Hắn tự hỏi mình.

Nếu Tiểu Viêm thực sự ly khai, mày sẽ đau lòng sao?

Tiêu Hòa ôm lấy đầu, cuộn người lại, cúi đầu chửi tục một câu.

“Lách cách.”

Gió đêm thổi vào, bức màn bên giường lay động theo gió. Ánh sáng lờ mờ bị che khuất, một thân ảnh xuất hiện ngoài cửa sổ tầng bốn.

Tiêu Hòa nhìn chằm chằm vào bóng dáng chiếu lên màn, nhìn thấy kích cỡ nó từ dài trở thành ngắn theo khoảng cách.

Bóng dáng ngừng thay đổi, Tiêu Hòa uể oải xoay người.

…Thấy thằng quỷ to đầu nhà hắn!

Trong lúc giật mình, hắn lại cảm giác mình thấy được một con dã thú khổng lồ hung mãnh.

Một đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục âm u, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, cho dù hắn lớn gan cỡ nào, cũng bị dọa đến tim đập thình thịch muốn rớt ra ngoài.

Viêm Chuyên ngồi xuống bên giường. Tiêu Hòa trừng mắt liếc y một cái.

Di? Sao đôi con ngươi kia bây giờ lại chẳng khác gì bình thường? Không lẽ mình nhìn nhầm? Do ánh sáng phản chiếu sao?

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ hắn.

Ách! Mày muốn làm gì?

Viêm Chuyên mặc cho Tiêu Hòa bắt lấy tay của mình không ngừng đẩy ra.

Tiêu lão đại gắng sức nửa ngày, đang chuẩn bị chửi ầm lên, Viêm Chuyên lại bỏ tay ra.

Cái quái gì vậy, làm nửa ngày hóa ra là đo mạch đập cho mình hả.

“Có bệnh!”

Tiêu lão đại còn chưa khinh thường xong, một bàn tay Viêm Chuyên đã trực tiếp phủ lên mặt hắn.

Tim đập nhanh như vậy, hại ta nghĩ đến…

Tiêu Hòa tức chết, bắt lấy cái tay đang áp tại gối đầu của hắn, hung hăng cắn một cái.

“Mày đi đâu vậy?”

Tiêu Hòa hạ giọng bò tới hỏi. Về phần Tiểu Viêm dùng phương pháp gì xuất hiện ở ngoài cửa sổ tầng bốn, hắn quyết định bỏ qua.

Viêm Chuyên đẩy đẩy hắn, đẩy không ra.

Có mùi máu tươi, còn có mùi mồ hôi… Chờ chút, hình như còn có mùi khác nữa.

Tiêu Hòa đang suy nghĩ kia rốt cuộc là cái mùi gì, vì sao lại quen thuộc như thế, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì bên kia Viêm Chuyên đã móc ra đáp án.

Một chồng tiền mặt dày cộp. ( mùi quen thuộc của anh đấy à?  =.=)

Tiêu Hòa chỉ nhìn lướt qua, liền dựa vào độ dày mà đoán được số tiền là bao nhiêu.

“…Từ đâu tới?”

Viêm Chuyên không trả lời, đem tiền mặt nhét vào trong tay Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa nắm lấy cọc tiền, ngồi dậy, thoáng chút nghiêm túc mà lại càng thêm nhỏ giọng hỏi: “Mày đi cướp sao?” Nếu không thì mùi máu ở đâu ra?

Câu trả lời của Viêm Chuyên chính là vươn tay phải luồn vào trong quần áo của hắn.

“Ê! Tao đang hỏi mày đó.” Tiêu Hòa đưa tay chặn y.

Viêm Chuyên bực mình đẩy ngã hắn một cái, xoay người nhảy qua cưỡi lên trên người hắn.

“Khoan, thằng nhóc thối, chờ chút! Bảo mày chờ không nghe thấy hả?” Tiêu lão đại tức giận, trong lúc giãy dụa thuận tay nhét cọc tiền vào dưới gối. (hết nói T.T)

Viêm Chuyên giống như dã thú, nhe nhe răng, cắn một ngụm lên cổ hắn.

Tiêu Hòa đáng thương đau đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám lớn tiếng kêu.

“Tiểu Viêm, từ từ, đêm nay không được! Mày không muốn nói tiền ở đâu ra thì tao cũng không hỏi nữa. Nhưng mà đêm nay không được, giường bên cạnh có người…”

Ngủ rồi.

“Không phải là cái lão già sống dở chết dở, nghễnh nga nghễnh ngãng ở giường bệnh ngoài cùng kia đâu, hôm nay có một cô bé mới tới, tao vừa nhận người ta làm em gái…”

Em gái? Viêm Chuyên đột ngột nâng người dậy, ánh sáng đỏ sậm trong mắt chợt lóe lên.

“Để ngày mai tao kể lại chi tiết việc đó cho mày, tóm lại đêm nay… Ô ô!”

Một góc chăn bông bị nhét vào trong miệng một cách mạnh mẽ, Tiêu Hòa vốn định kéo ra, nhưng mà sau khi nhìn thấy ánh mắt Viêm Chuyên, rùng mình một cái, nức nở hai tiếng, không dám cựa quậy.

Đêm nay Tiểu Viêm chọc không được.

Không biết tại sao, trong đầu Tiêu Hòa đột nhiên toát ra những lời này.

Trời tờ mờ sáng, Tiêu Hòa nhìn chằm chằm tên hỗn đản nào đó đang nằm bên cạnh, một nửa cơ thể đều đặt trên người hắn, thật sự rất rất muốn tìm con dao đâm chết y luôn cho rồi!

Ngó ngó cái bản mặt rất là thỏa mãn sau khi tính dục được phát tiết đầy đủ kia, thật đáng hận!

Phải nha, thằng nhãi mày sướng nghiêng ngả, sướng tới điên rồi, nhưng mà mày có nghĩ tới ông mày bị áp dưới thân, bị mày giày xéo tới chết đi sống lại vẫn không thể phát ra một tiếng kháng nghị hay không hả?

Cũng không biết tối hôm qua chạy đi làm cái chuyện thất đức gì, trở về lại phát tiết ngay trên người ông! Mùi máu tươi nặng như vậy, ăn thịt người hả mày?

Không được, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng xem tối hôm qua rốt cuộc ra ngoài làm cái gì.

Một bàn tay thô ráp mà rắn chắc, ấm áp phủ trên mắt hắn. Cái chân đặt trên lưng cọ cọ vào eo hắn.

Ngủ mau. Ngủ thì ngủ đi, cọ cái gì mà cọ.

Ý thức của Tiêu lão đại đến đây cũng hoàn toàn cáo biệt với thanh tỉnh.