Dư Sinh

Chương 29: Trộm yêu (1)



Cố Dư gối đâu lên đùi bà, khóc một hồi lâu mới bắt đầu yên tĩnh lại, hỏi Diệp Lộ,

"Mẹ, mẹ có trách con không?"

Diệp Lộ vuốt tóc cô,

"Trách, đương nhiên trách, là con gái, không suy nghĩ cho chín chắn trước khi bắt đầu một mối quan hệ, bây giờ thì khóc lóc thế này, không trách sao được?"

"Con yêu anh ấy, ngay từ lần đầu gặp nhau bốn năm trước, mới chỉ biết tên nhau, con đã thích anh ấy rồi."

Diệp Lộ hỏi cô,

"Nó đối xử với con tốt không?"

Cố Dư nhỏ giọng trả lời, như đang thì thầm với chính mình,

"Tốt, tốt nhất."

Diệp Lộ thở dài, "Đúng là con gái lớn lên đều không giữ được."

Cố Dư nghĩ đến cái thai trong bụng, lại rơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà,

"Nhưng mẹ à, con của con không thể để cho người khác nuôi được."

Diệp Lộ vỗ về cô,

"Sẽ không ai bắt ép con hết."

Diệp Lộ ngồi trong phòng cùng cô thêm một lát rồi ra ngoài.

Cố Dư nằm trên giường, cảm thấy mọi thứ đều bế tắc.

Không ngờ ông nội sẽ làm thật.

Cũng đúng, hai người làm ra chuyện nghịch thiên như thế, ông nội đã cố gắng kìm nén cảm xúc rồi.

Đang ôm gối ngẩn người thì điện thoại rung lên.

Cố Dư bắt máy.

"Alo?"

"Em ăn chưa?"

Cố Dư nghe thấy giọng anh, cảm giác tủi thân lại trào lên, sụt sùi,

"Rồi ạ."

Cố Thần Sinh khẽ cười, giọng anh vẫn luôn trầm thấp, ấm áp như thế, nhẹ nhàng rót vào tai cô, chảy thẳng vào tim, khảm sâu vào trí nhớ,

"Nhớ đừng bỏ bữa nhé, cũng đừng khóc."

Cố Dư vô thức đưa ngón trỏ vẽ vẽ lên ga giường, hỏi anh,

"Anh thì sao? Ăn gì chưa?"

"Ăn rồi."

Anh vừa nói xong, cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Cố Dư đột nhiên nhớ tới lời ông nội nói ban nãy, kể cho anh,

"Làm sao bây giờ, em tỏ thái độ như thế, ông nội sẽ không tức giận mà làm thật chứ?"

Bên kia phát ra tiếng cười,

"Em ngốc thế, mọi người cần thời gian để chấp nhận chuyện này, đừng nghĩ nhiều."

"Lúc trước anh có đọc một bài viết trên mạng, trong lúc mang thai, nếu người mẹ thường xuyên buồn bã thì đứa bé sinh ra cũng sẽ buồn phiền. Nên em vì Tiểu Nhạc mà cười thật nhiều nhé, con của chúng ta sau này lớn lên sẽ thành mặt trời nhỏ."

Cố Dư phì cười, "Anh mới là đồ ngốc, còn chưa biết là con trai hay con gái đã đặt tên rồi."

"Anh đã nghĩ từ mấy năm trước rồi."

Cố Dư ngẩn người, bên tai vẫn là giọng đều đều của anh,

"Con trai hay con gái đều là Cố Nhạc, dù nếu là con trai sẽ hơi thiệt một chút. Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc, Cố Tiểu Nhạc, nghe thế nào cũng thấy đáng yêu."

Cố Dư bị những lời anh nói làm cho cảm động, ngón tay mân mê mép váy, khẽ nói,

"Cố Thần Sinh."

"Hả?"

"Em yêu anh nhiều lắm."

Cố Thần Sinh phải mất vài giây mới phản ứng lại, bật cười, trong mắt một mảnh dịu dàng, tiếc là Cố Dư không thể nhìn thấy.

"Anh cũng yêu em."

_____________

Có một bí mật mà Cố Thần Sinh chưa hề cho ai biết, cũng không muốn cho ai biết, dường như đây chính là bí mật của riêng anh.

Paris.

Mùa đông bốn năm về trước.

Tuyết vẫn rơi dày đặc ngoài cửa sổ, có vài bông hoa tuyết bám vào khung cửa kính.

Trời lạnh là thế, nhưng Cố Thần Sinh vẫn chỉnh nhiệt độ điều hoà xuống thấp thêm hai độ.

Anh ngồi dựa vào đầu giường, cố gắng đèn nén cơn hưng phấn còn chưa dập tắt trong người.

Cảm giác ấy, thật muốn thử lại lần nữa.

Nhưng bé con trong lòng đã ngủ mất rồi.

Cố Dư gối đầu lên bụng dưới săn chắc của anh, ngủ thiếp đi.

Trên mi mắt vẫn còn vương lại một giọt lệ.

Là anh làm. Đau đến phát khóc.

Trong phòng vẫn còn lưu lại hương vị nồng đậm của cơn hoan ái vừa kết thúc.

Cố Thần Sinh khẽ vuốt tóc cô, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp mà mấy tiếng trước anh vẫn còn xa lạ.

Đẹp thật.

Anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn, da trắng hơn, môi đỏ hơn. Anh cũng thưởng thức gương mặt của họ.

Nhưng nảy sinh dục vọng, đây là lần đầu tiên.

Dục vọng vừa được thả xích đã điên cuồng quấn lấy anh, thôi thúc anh ăn sạch cô.

Bởi người con gái này quá đỗi mê người.

Gương mặt xinh đẹp, da thịt mềm mại đến nỗi anh chỉ hơi mạnh tay một chút đã nhũn ra.

Tiếng rên của cô khi anh tiến vào, khi anh hôn liếm trên làn da cô.

Ánh mắt mơ màng khi nhìn anh từng lần, từng lần môt tiến vào lại rút ra.

Tất cả đều nói lên một điều rằng.

Người con gái này đã bằng một hình thức ngây thơ nhất, nguyên thủy nhất, quyến rũ anh.

Quyến rũ triệt để.

Anh nhìn cô ngủ ngon lành, lại nhìn "người em trai nhỏ" chỉ mới được ăn mặn một lần, vẫn đang ngóc đầu dậy, bật cười.

Anh cứ nghĩ mình kiêu ngạo như thế, cuối cùng cũng bị dục vọng đày đoạ.

Nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng.

Anh muốn thức cô dậy, làm thêm một lần nữa.

Bởi sau đêm nay, không biết bao giờ anh mới động lòng thêm một lần nữa,hoặc có thể sẽ không bao giờ.

Sau đó anh đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Muốn cô làm bạn gái.

Bạn gái. Hai từ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Từ thời đi học, phớt lờ mọi lời tán tỉnh từ nữ sinh đồng trang lứa, chỉ chăm chăm đi gây sự, quậy phá đến nghịch thiên.

Sau khi được ông cụ đánh một trận đã đời, mới bắt đầu chuyên chú học hành.

Lớn lên, ra đời.

Cũng muốn tìm một người phụ nữ, nhưng nhìn ai cũng không vừa mắt, hoặc những người anh đã tiếp xúc qua, không ranh mãnh thủ đoạn thì cũng là lẳng lơ phong trần.

Cuối cùng thì vào một ngày tuyết rơi, cô gái này đã lọt vào mắt anh.

Thanh thuần, ngây ngô như tuyết trắng.

Đậu vào trái tim anh một lát, rồi tan dần.

Cứ ngỡ đã biến mất, nhưng thực ra là ngấm vào thật sâu.

Gặp cô, yêu cô.

Biết sai nhưng vẫn làm.

Mặc kệ.

Anh yêu cô.

_____________

Cố Dư cúp máy, dù trong lòng vẫn còn vô số ngổn ngang, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh đi ngủ.

Cô đã mang bầu hơn ba tháng, bụng cũng đã nhô lên một chút rồi, có lẽ sau này sẽ lớn lên càng nhanh, rồi cuối cùng sinh ra một bảo bảo vô cùng xinh xắn đáng yêu.

Con của hai người.

Bàn tay nhỏ khẽ vuốt ve, Cố Dư ngủ thiếp đi, nụ cười vẫn vương lại trên khoé môi.

_____________

Có lẽ vì sự xấu hổ với mọi người, Cố Dư cảm thấy mọi thứ thật mất tự nhiên, muốn đi ra ngoài, nhưng không thấy tiện.

Suốt ngày chỉ quanh quẩn trên phòng rồi ngoài vườn hoa.

Đến giờ cơm lại yên lặng.

Cố Mạn cũng đã biết mối quan hệ của cô và chú út con bé.

Sợ cô buồn nên cũng không hỏi nhiều.

Diệp Lộ tích cực nấu những món ăn đầy dinh dưỡng để cô dưỡng thai.

Hoa quả tươi hái từ vườn sau chất đầy trong tủ lạnh.

Cố Dư ăn ngày càng nhiều.

Mọi người đối với chuyện cô có thai cũng dần quen.

Chỉ còn Cố Thần Sinh, đã một tháng rồi anh chưa về nhà.

Cố Dư cũng không dám ra ngoài.

Vì dù sao mọi người đều biết cô là cháu gái Cố gia.

Chưa chồng mà chửa, sẽ dị nghị.

_____________

Cố Đông gõ cửa phòng, bên trong phát ra tiếng ho khẽ,

"Vào đi."

Ông bước vào, tiện tay khép cửa phòng.

Nhìn ông cụ ngồi trên xe lăn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù không ai nói nhưng tất cả đều biết, ông cụ là người nhớ lão tứ nhất.

Cố Đông chỉnh nhiệt độ điều hoà lên thêm hai độ,

"Bố lên giường nằm đi ạ, kẻo cảm lạnh."

Ông cụ lại ôm ngực ho thêm một tràng, hỏi con trai,

"Chuyện của thằng út, sao rồi?"

Cố Đông thở dài, "Đã xong xuôi rồi ạ."

Ông cụ bỗng chốc trầm mặc, "Nhanh vậy sao?"

Cố Đông cũng im lặng, một lát sau mới chần chừ lên tiếng,

"Bố à, chuyện của Dư Dư..."

"Để nó sinh ra, dù sao cũng là con của con bé..."

Cố Đông có chút vui mừng, "Kể ra cũng là lỗi của chúng ta, con bé từ nhỏ đã không biết mặt chú út nó như thế nào rồi, lúc gặp mặt có chút lầm tưởng cũng là dễ hiểu..."

Ông nghe thấy tiếng thở dài, quyết định im lặng, không nói nữa.

_______________

Linda sắp xếp lại tập tài liệu, uống hết tách cafe còn dở trên bàn, đi vào phòng làm việc chủ tịch.

"Ngày mai anh xem qua tài liệu này một chút nhé."

Cố Thần Sinh cầm chiếc bút máy, gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn.

Không trả lời cô.

Linda thở dài.

Một tháng trước còn vui vẻ như thế, bây giờ lại trở về như trước kia rồi.

"Chủ tịch, anh đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ một lát đi, anh đã như vậy nhiều ngày lắm rồi."

Lúc này Cố Thần Sinh mới mở miệng,

"Bao giờ cô kết hôn?"

Linda nghĩ tới bạn trai, khẽ cười,

"Sắp rồi, chúng tôi đang lên kế hoạch."

Ánh mắt anh vẫn dính vào bóng lưng trong ảnh, vu vơ đáp,

"Có mời tôi không?"

Linda bật cười, "Đương nhiên, chúng ta kể ra cũng đã là bạn gần mười năm rồi, anh không đến cũng phải đến."

Cố Thần Sinh cong môi, vài giây sau lại thở dài,

"Biết rồi, về đi."

Linda nhíu mày, đúng là không thể tình cảm được vài giây.

Ra ngoài, cầm theo túi xách, xuống lầu.

Cố Thần Sinh thở dài lần thứ n trong đêm, ngón tay lướt lướt trên điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện cho cô hay không.

Đã muộn rồi, sợ đánh thức cô.

Đối với chuyện bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà. Anh đã nghĩ tới từ ba năm trước rồi.

Sớm muộn gì cũng phải như thế, nếu không làm sao anh có thể danh chính ngôn thuận cưới cô.

Đánh du kích với ông cụ bao nhiêu năm, tình cảm khăng khít như ruột thịt, làm sao anh không hiểu ông đang nghĩ gì.

Mọi người vẫn như thế. Năm mười tám tuổi anh đánh nhau bị đưa vào đồn cảnh sát, là mọi người ra bảo lãnh.

Đến năm ba mươi hai, anh vẫn là một thằng nhóc ngây ngô lần đầu biết yêu, bỏ qua luân thường đạo lí.

Vẫn là mọi người ngầm dung túng cho anh.

Ông cụ đuổi anh đi, là một cách để dần dần khi mọi thứ nguôi ngoai, anh sẽ vào Cố gia một lần nữa, nhưng là với một thân phận khác.

Nhưng anh biết, đây là lần cuối cùng.

Di động đang yên tĩnh trên tay bỗng rung lên, cái tên trên màn hình nhấp nháy, anh mắt máy,

"Alo."

"Vào viện thăm ông cụ một chút đi."

_____________

Chương mới ra lò đây.

Ngày mai ta đi học cả ngày, chắc có mỗi Chủ Nhật rảnh thôi, nên chắc khi đó sẽ có chương mới.

Học xong tuần sau sẽ được nghỉ 30-4 1-5 nên sẽ ra chương thật nhiều nhất có thể nè.

Hoàn truyện này thật nhanh vì ta đã có dự định cho hố mới ?