Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 9



Học sinh không hề rời khỏi hành lang rất nhanh vây quanh Vưu Khả Ý lại, hỏi cô thế nào, có cần đến phòng y tế của trường học hay không. Mà La San San rất nhanh bị người lạnh nhạt.

Một số người xem kịch vui thấy xảy ra chuyện, lúc này mới lộ ra dáng vẻ cần có, có quan tâm Vưu Khả Ý, có cau mày chỉ trích La San San.

Vưu Khả Ý đau qua một trận này mới kịp thời nhặt điện thoại di động rơi ở một bên, lúc cầm điện thoại di động lên phát hiện vì rơi nên đã tự động tắt.

Cô tức giận đến mức không thể chịu được, ngẩng đầu hướng về phía La San San nói một câu: "Cô không có tiền đúng không? Không có tiền cũng không cần làm chuyện ngu xuẩn như thế, làm phiền cô chuẩn bị xong tiền thuốc thang và phí sửa chữa điện thoại di động trước đi!"

Cô nhìn thấy La San San trắng mặt, gần như không nói tiếng nào xoay người đi.

Thời buổi rối loạn!

Thời buổi rối loạn!

Rõ ràng cũng đã là mùa đông rồi, tại sao còn lqd nhiều việc phiền lòng như vậy?

Lúc trước người vây quanh cô chỉ lo xem náo nhiệt, hiện tại đã xảy ra chuyện, từng ngừời một lại lộ ra vẻ mặt ân cần, cô phiền chán, chỉ vung vẫy tay để cho tất cả mọi người đi khỏi, cô chuyện gì cũng không có.

Trên thực tế dù có chuyện, cô cũng không muốn khóc lóc kể lể ở trước mặt những người này một chút nào. Ai biết dưới những ngôn ngữ ân cần kia có phải tâm tình hả hê hay không?

Vẫn có người cố gắng ở lại giúp cô, cô ý vị lắc đầu, cuối cùng đuổi tất cả mọi người đi.

Thử giật giật chân, kết quả giống như lần bị trật trước không khác lắm. . . . . . Lần này tốt lắm, cuối cùng La San San đã được như ý nguyện lấy được cơ hội biểu diễn ở ngày kỷ niệm thành lập trường.

Vưu Khả Ý định tựa đầu ở trên tường hành lang, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trong đầu lặp lại quanh quẩn tranh chấp vừa rồi. Đột nhiên khi nghe được điện thoại di động truyền đến một hồi tiếng nhạc liền phát hoảng, lúc này cô mới giật mình đặt bàn tay ở trên màn hình, tự động mở điện thoại di động đã đóng lại.

Cô cầm nó mở ra chút, ác độc ngóng nhìn nó nhanh chóng hư, tốt nhất mở không được máy, khiến La San San thật sự biết một chút về bất lực khi nghèo khó bị giàu có uy hiếp.

Cô chưa từng bởi vì điều kiện gia đình sung túc mà trong mắt không có người, tại sao từ đầu đến cuối La San San đều lấy điểm này tới công kích cô?

Lúc vừa vào đại học, yêu cầu học sinh mới biểu diễn, cần một tiết mục múa đơn, cô thắng La San San, La San San buông lời xung quanh nói đó là bởi vì mẹ cô tặng quà cho trường học. Buổi lễ trao giải nhân lqd tài xuất sắc của thành phố cần tiết mục của các trường đại học lớn, cô đại diện học viện múa tham dự biểu diễn, thậm chí La San San công khai phát biểu 《 bàn về tính không công bằng khi chọn lựa "Nhân tài" đại diện học viện múa C 》ở trên diễn đàn trường học.

Lòng người chính là như vậy, luôn có người sai lệch, sau đó tự cho là đúng hóa thân chính nghĩa đi công kích người vô tội, hơn nữa đúng lí hợp tình, còn cắn chết không thả.

Ba năm Đại học ở đây đều trong lục đục đấu đá buồn cười như vậy, vừa bắt đầu còn có thể cố gắng phản kháng, càng về sau phát hiện cô càng cực kỳ tức giận, La San San lại càng vui vẻ. Lúc này cô mới thu hồi cảm xúc, chỉ chừa ánh mắt khinh miệt cho đối phương.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, La San San hận chết dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt giống như việc không liên quan đến mình mà vắt giò ngồi xem này của cô.

Có lẽ bởi vì cô chưa từng trải qua nghèo khó bi ai một lần, cho nên không lĩnh hội được loại tâm tình hi vọng cấp bách thành người hơn nữa phỉ nhổ tất cả người có tiền của La San San. Cô cũng đã từng khuyên mình không cần chấp nhặt cùng La San San, nhưng cô không phải thần, cô chỉ là một nữ sinh nhỏ mọn thôi, dựa vào cái gì phải nhẫn nhịn nữa?

Điện thoại di động bị ném ở chân bắt đầu vang, cô liếc mắt một cái, là một dãy số xa lạ, với tay hai lần nhưng không với tới, vì vậy định nhắm mắt không để ý tới.

Cô đang suy nghĩ, nếu như mình cứ như vậy chết ở chỗ này rồi, La San San có phải ngồi tù hay không? Mẹ có hối hận không hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô hay không?

Điện thoại di động cứ vang một lần lại một lần như vậy, không biết đã trải qua bao lâu, cô chợt nghe tiếng bước chân. Mở mắt vừa nhìn, lập tức sửng sốt.

Nghiêm Khuynh từ phía dưới cầu thang đi tới, lúc nhìn thấy cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hình như lúc trước có gì đó bết bát hơn suy đoán. Anh đi tới trước mặt cô, lúc cúi đầu mi tâm nhăn lại, khom lưng nhặt điện thoại di động bị cô ném rất xa lên, "Tại sao không nhận điện thoại?"

Vưu Khả Ý sững sờ nhìn anh, "Anh... làm sao lqd anh tìm được tôi?"

Lúc này cô mới ý thức được, cô vẫn không rời trường học, người của Nghiêm Khuynh dĩ nhiên không đợi cô được. Anh nhận được thông báo sau đó cứ như vậy một đường tìm đến, gọi điện thoại cô cũng không nhận, xem ra hơn phân nửa cho rằng cô xảy ra chuyện.

"Học viện các người còn có tòa nhà biểu diễn thứ hai sao?" Nghiêm Khuynh hỏi ngược lại cô, "Ngồi ở chỗ này làm gì? Một cú điện thoại cũng không nhận, đối với cô mà nói điện thoại di động là vật trang trí hay sao? Chẳng lẽ không biết người khác sẽ lo lắng sao?"

Âm thanh của anh không có độ ấm gì, câu sau lạnh lùng hơn câu trước, mi tâm còn nhíu lại, hiển nhiên không vui mừng vì hành động bốc đồng của cô.

Vưu Khả Ý lại bị người này lấy loại giọng trách cứ chất vấn, tâm vốn phiền não càng thêm không dễ chịu lắm.

Dạ, là cô ăn no không có việc gì làm ngồi ở đây hóng mát.

Cô để cho anh ta lo lắng, để cho anh ta tìm một hồi, khiến anh ta cho rằng cô bị kẻ thù của anh ta chém chết!

Cô buộc đầu mạnh mẽ xoay chuyển, gần như bén nhọn hỏi ngược một câu: "Tôi làm chuyện gì cũng cần khai báo với anh sao?"

Đôi mắt Nghiêm Khuynh hơi trầm xuống, nhìn lqd cô không lên tiếng.

Không khí chợt cứng ngắc, cho đến anh từ từ hỏi một câu: "Cô luôn quen hành động tùy hứng theo ý mình như vậy sao?"

Là một câu nhẹ nhàng, ngay cả tình cảm cũng không mang, chỉ là một câu trần thuật sự thật.

Câu hỏi ngược lại, giọng điệu tăng mạnh, ngay cả dấu chấm câu cũng nói cho cô biết chữ viết Trung Hoa bác đại tinh thâm, một dấu chấm hỏi cũng có thể biểu hiện cảm xúc người nói chuyện.

Giống như ngày đầu tiên gặp nhau, cô lỗ mãng liều lĩnh ngồi lên xe của anh, sau đó lại tự cho rằng có thể chống lại một quỷ say mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần.

Giống như lần thứ hai gặp nhau, cô rõ ràng nhìn thấy anh và một nhóm côn uống rượu đồ ở đó, lại dám để cho bạn bè đi trước, một lqd mình mình ngu ngốc ở lại trong ngõ hẻm.

Giống như khi anh đang ở trong taxi thì cô rõ ràng nhìn thấy ba người kia cầm dao đi về phía anh, nhưng không biết chạy, lại có thể kêu to "Cẩn thận" ở nơi đó giống như một kẻ ngu, sau đó để mình rơi vào loại cục diện hỗn loạn hiện tại này.

Giống như biết rõ anh là loại người nào, cô còn khờ dại ngồi lên xe mô tô của anh, cũng không sợ anh đối với cô như thế nào.

Trên đời này còn có người ngu xuẩn hơn, tự cho là đúng hơn cô sao?

Vưu Khả Ý ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, lòng bàn tay trầy trụa, vết thương ở chân tái phát, mắt cá chân nơi đó vừa kéo lại đau, trong đầu còn đầy những lời La San San nói nhảm lúc công kích cô. Cô phiền rất phiền, phiền đến nỗi trừ chữ phiền này ra cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình giờ khắc này.

Cô nghĩ, người này có tư cách gì tới trách cô không hiểu chuyện, để cho người lo lắng? Con mẹ nó cô sống rất tốt, nếu không phải anh ta tới trêu chọc cô, cô chọc phải phiền toái chó má gì sao? Chỉ là một tên lưu manh, có tư cách gì để dạy dỗ cô?

Cô tùy hứng? Cô hành động tùy ý? Liên quan đến anh cái rắm ấy!

Giờ khắc này, Vưu Khả Ý ngay cả đầu cũng không quay lại vẫn lạnh lùng bảo anh cút.

"Tôi thích ngồi dưới đất giả vờ làm pho tượng! Anh biết giả trầm tư không? Không biết liền thôi, dù sao lưu manh không cần văn hóa."

Chọc giận Nghiêm Khuynh chính là hai chữ lưu manh.

Anh từ trên cao nhìn xuống đại tiểu thư bị người làm hư, liền nghĩ tới lần trước khi đưa cô về nhà, trong thang máy cô nói ——"Tôi không có xem thường anh."

Cô không có lqd sao?

Khi đó còn tưởng rằng cô và người khác không giống nhau.

Nghiêm Khuynh cũng không nói một chữ nào, xoay người rời đi, bước chân thong dong giống như đi dạo trên sân vắng, chỉ là cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Anh đương nhiên biết cô là đại tiểu thư của một gia đình giàu có, có thể xác định điểm này từ cách cô ăn mặc, huống hồ đứa bé nhà người thường nào sẽ có phòng ốc thuộc về mình lúc đại học?

Đại tiểu thư nên có tính khí đại tiểu thư như vậy, lúc này mới phù hợp nhận thức của anh đối với người có lqd tiền.

Anh mặt lạnh một đường đi xuống, lúc đang chuyển qua hàng hiên lại dừng chân lại.

Rất nhiều lần từ phía trước cửa sổ nhìn sang, lúc vị đại tiểu thư kia nghỉ bệnh cả ngày đều sửa sang lại quần áo trong tủ treo quần áo, lúc thì cầm công cụ đi chải lông, lúc thì cho tất cả áo khoác ngoài quàng lên cái chụp trong suốt —— cô rất yêu quý trang phục và đạo cụ của mình.

Chỉ là trước mắt vị đại tiểu thư này không để ý chút nào đến cái áo khoác ngoài lông dê màu hồng mà mình đang mặc, cứ như vậy đặt mông ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo. . . . . .

Vưu Khả Ý thành công.

Cô thành công đuổi mọi người đi, vì vậy hiện tại chỉ còn lại một nhân sĩ chân tàn ngồi lẻ loi ở trên cầu thang lạnh lẽo, thê thê thảm thảm.

Cô muốn gọi điện thoại cho Lục Đồng, nhưng giọng nữ lạnh lẽo không ngừng lặp lại rằng đối phương máy đã đóng.

Cô còn có lqd thể tìm ai?

Cô từ từ núp ở góc, nhớ tới khi còn bé một mình ở nhà nấu mì ăn liền, kết quả đổ bình nước, nước sôi nóng bỏng làm mu bàn tay cô bỏng đến mức sưng đỏ. Khi đó cô cũng khóc muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng ba đang họp, không thể nghe điện thoại, mẹ đưa chị đi Bắc Kinh tham gia thi đấu, cắt đứt điện thoại của cô một lần lại một lần.

Cuối cùng trên mu bàn tay vẫn để lại sẹo, chỉ cần cẩn thận nhìn, vết phỏng xấu xí chính ở chỗ này.

Cô gặp phải loại chuyện như vậy nhiều lần lắm rồi, làm cho trong quá trình trưởng thành cô dần dần vứt bỏ thói quen có chuyện thì tìm cha mẹ.

Dù sao tìm cũng vô ích, cô dựa vào ai cũng không dựa vào họ được.

Cô vùi đầu ở trên đầu gối, tư thế chân phải hơi kỳ cục, cả người giống như động vật bị vứt bỏ núp ở góc, thật lâu sau mới lqd run rẩy một chút, ngay cả khóc sụt sùi đều là không tiếng động.

Bởi vì không có ai ở đây, bởi vì lý do khóc thầm nhất định có thể gợi lên thương tiếc và yêu thương của người nghe, nhưng cô đã không nghe nhiều, cũng sẽ không có người dành thương tiếc và yêu thương cho cô, cho nên cần gì phải đi khóc lớn khóc rống đây?

Cho đến khi có người đột nhiên vén ông quần cô lên, cô cả kinh, không để ý trên mặt vẫn còn mang nước mắt và bộ dáng chật vật của mình, chợt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người bị cô gọi là lưu manh đã đi mà quay lại.

Khi Nghiêm Khuynh im hơi lặng tiếng về tới đây thì vừa vặn nhìn thấy bộ dạng cô vùi đầu khóc không ra tiếng, anh chú ý đến tư thế chân phải của cô hơi kì lạ, giống như. . . . . . Anh lập tức hiểu tại sao cô phải ngồi dưới đất.

Chẳng lẽ là vết thương ở chân lại tái phát?

Vưu Khả Ý cứ như vậy, kinh ngạc mà nhìn anh.

Anh đứng ở trước mặt cô, cúi đầu ngưng mắt nhìn mắt cá chân của cô sưng đỏ, mi tâm vẫn nhíu lại như cũ. Chỉ là lần này anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Cửa kính bên ngoài hành lang có ánh sáng không giống như ánh trăng mà giống ánh mặt trời chiếu đi vào, chiếu xuống màu bạc mông lung dịu dàng trên người của anh. Bởi vì tư thế cúi đầu mà tóc anh nhẹ nhàng lqd rũ ở trên trán, nhỏ dài mà đen nhánh, từ góc độ của cô nhìn sang, mắt cũng bị chặn lại một phần.

Cũng vì vậy, cô nhìn không rõ ánh mắt của anh, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy anh không hề cố kỵ cúi người ở trước mặt cô, nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng chân của cô.

Rõ ràng không nhìn thấy cặp mắt kia, nhưng cô lại cảm giác chân của mình giống như bị ánh mắt chuyên chú của anh đả thương, lửa cháy lửa cháy, gần như không nhịn được rút về sau.

Âm thanh kia quá mức trầm thấp dịu dàng, gần như muốn nhẹ, còn muốn mỏng, còn muốn động lòng người hơn điểm sáng chiếu rọi ở trên người của anh.

Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy ở giờ khắc này trái tim co rúc nhanh như vậy trong nháy mắt, chất lỏng trong mắt càng thêm lqd nóng bỏng, càng thêm lắc lư muốn tràn.

"Từ xưa tới nay chưa từng có ai." Cô nhỏ giọng nói, sau đó rốt cuộc nhìn thấy anh bởi vì nghi hoặc mà ngẩng đầu, giao nhau với tầm mắt cô.

Quả thật như cô đoán, cặp mắt kia trầm tĩnh bình thản, giống như đêm tối vô tận.

"Không có người nào?" Anh hỏi ngược lại.

"Không có ai sau khi bỏ rơi tôi còn có thể trở lại tìm tôi, còn có thể chú ý sống chết của tôi." Cô giống như tự giễu, "Không ngờ người đầu tiên quay lại tìm tôi, lại là một tên lưu manh."