Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 44



Lúc trở lại bệnh viện, Vưu Khả Ý đẩy cửa, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của người phụ nữ trong phòng bệnh. Tuổi của người phụ nữ kia gần bốn mươi, quần áo tương đối không tầm thường. Vưu Khả Ý sửng sốt.

Đối phương khách khí hỏi cô: "Là cô Vưu sao?"

Vưu Khả Ý gật đầu: "Là tôi."

Thì ra là mẹ Hữu Hữu tới.

Cô ấy vốn đi công tác, sau khi biết tin tức con gái làm phẫu thuật ở bệnh viện, lập tức chạy tới. Vì vậy Vưu Khả Ý lấy được tự do, không cần ở lại bệnh viện gác đêm nữa.

Nghiêm Khuynh ở ngoài phòng bệnh đợi đến khi cô và mẹ Hữu Hữu nói chuyện xong, hỏi cô: "Vậy bây giờ đi đâu?"

Cô trả lời: "Trung tâm đào tạo thuê khách sạn cho em, nếu không bây giờ đi về?"

Vốn có thể thuê xe về khách sạn, nhưng hai người đi khỏi bệnh viện cũng không có ý tứ muốn dừng lại chờ xe.

Vưu Khả Ý chần chờ hỏi một câu: "Sao lại trở về?"

Nghiêm Khuynh vừa quay đầu lại hỏi ngược lại cô: "Mệt không?"

"Không mệt."

"Vậy thì đi trở về." Anh tự nhiên kéo tay của cô, từ từ đi về phía trước.

Cô cúi đầu nhìn bóng dáng hai người bị đèn đường kéo ra thật dài thật dài, chậm rãi cong khóe miệng lên, cũng nắm chặt tay của anh.

Trên trời tuyết bay, không khí lạnh lẽo ẩm ướt mà thấu xương. Nhưng trong lòng của cô thật sự giống như có một đám lửa ấm áp, xua tan khí lạnh.

Trở lại khách sạn thì khách sạn nhân viên trực trước đại sảnh không biết chạy đi đâu, phía trước quầy rỗng tuếch.

Nghiêm Khuynh đưa cô đến cửa phòng, trên hành lang yên lặng, chỉ có ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi ở trên mặt thảm màu đỏ sậm.

Cô lấy thẻ từ trong túi ra mở cửa phòng, cúi đầu xuống mở cửa.

Ting —— cửa mở ra.

Cô cảm thấy tự dưng có chút khẩn trương, lại nghe thấy Nghiêm Khuynh sau lưng khẽ nói: "Anh đi thuê phòng nữa."

Cô nắm tấm thẻ mở cửa phòng không lên tiếng, chỉ quay người lại nhìn anh, chần chờ một chút, "Hình như trước đại sảnh không có ai. . . . . ."

"Chắc là đi nhà vệ sinh."

Cô dừng một chút, không yên tâm hỏi lại: "Vậy ngộ nhỡ còn chưa có trở lại?"

"Anh có thể đợi chút."

"Vậy, vậy nếu như vẫn không trở lại thì sao?"

"Cũng sẽ trở về." Anh cười lên, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Đã muộn rồi, em cũng bận một ngày, nhanh đi tắm nước nóng, ngủ sớm một chút. Yên tâm đi, anh thuê phòng xong sẽ nói số phòng cho em."

Anh sờ sờ đầu của cô, lại xoay người rời đi. Sau một phút, người phía sau đột nhiên dán lên lưng của anh.

Đôi tay của cô gái nhỏ vòng chắc hông anh, nhỏ giọng nói: "Không cần đi!"

Thân thể Nghiêm Khuynh dừng lại.

"Không cần đi." Cô khẽ nói, rất cố gắng để cho mình có vẻ tự nhiên mà không hề gì, "Ở lại. . . . . . Ở lại với em có được hay không?"

Nghiêm Khuynh đưa lưng về phía cô, suy nghĩ một chút mới nói: "Vưu Khả Ý, anh là người đàn ông."

"Em biết rõ. . . . . ." Cô có chút lúng túng.

"Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ sống chung một phòng ——" Giọng nói của anh tỉnh táo lại dịu dàng, giống như đang trần thuật một sự thật, "Truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến em."

"Sẽ không ai biết." Giọng nói của cô nhỏ mà cố chấp, "Huống hồ, huống hồ lần trước đêm hôm trời mưa đó, em cũng ngủ ở nhà anh."

"Đó là tình huống đặc biệt, em không mang chìa khóa." Anh kiên nhẫn giải thích.

". . . . . ." Cô không nói ra lời.

Nghiêm Khuynh lại an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nhỏ giọng nói: "Ngoan, nghe lời có được hay không?"

Vưu Khả Ý lập tức cứng họng, cũng không tìm được lý do tốt hơn nữa để cho anh ở lại, nhưng tay vòng ngang hông anh lại vẫn không muốn buông ra.

Thật ra thì không nói được giờ phút này trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng chính là không hy vọng anh rời khỏi tầm mắt của cô, một bước cũng không muốn.

Tốt nhất có thể ở cùng nhau, đa phần dựa vào nhất thời là nhất thời.

Tốt nhất ở trong thành phố xa lạ không ai biết bọn họ, ở chung một chỗ giống như tất cả nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt bất chấp tất cả.

Tốt nhất. . . . . . Hô hấp của cô có phần dồn dập.

Tốt nhất cái gì?

Cô cũng không biết.

Anh mang tới tình cảm tha thiết mà nóng bỏng, tối nay anh nói những lời đó cũng khiến cô run rẩy. Cô muốn hồi báo, muốn đáp lại, muốn bỏ ra tình cảm và cảm động giống vậy, nhưng cô cũng sẽ không nói như vậy, chỉ có thể sử dụng loại hành động này không nói rõ thành lời này để diễn tả kích động của nội tâm.

Hình như loại càn rỡ cất giấu thật lâu trong xương lập tức được phóng thích ra ngoài, cô khát vọng làm chuyện ly kinh bạn đạo, khát vọng có thể tiếp xúc thân mật với anh, khát vọng xảy ra chuyện chưa bao giờ nghĩ tới lại giống như đã sớm bắt đầu mong đợi trong tiềm thức, khát vọng anh ở lại, thỏa mãn một chút rục rịch chộn rộn giấu ở trong bóng tối.

Nghiêm Khuynh dịu dàng mà dùng sức đẩy tay cô ra từng chút từng chút, xoay người lại nhìn cô.

Cô cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở trên mặt giày của mình, gò má nóng bỏng.

Nhưng cô nói: "Không cần đi."

Âm thanh rất nhỏ, tinh tế, nhưng rất chắc chắc.

Nghiêm Khuynh nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, không nói được trong lòng có loại cảm xúc gì đột nhiên liền lên men, biết rõ đây là không đúng, là không tốt đối với cô, nhưng anh nhốt toàn bộ những ý niệm tràn đầy tính thuyết giáo ở một góc trong đầu, sau đó trả lời nói: "Được."

Anh kéo tay của cô, đẩy cánh cửa đã mở từ lâu ra.

Khi Vưu Khả Ý tắm ở phòng tắm thì Nghiêm Khuynh an vị ở trên ghế sofa.

Anh cúi đầu nhìn khay trà trước mặt, trong nháy mắt trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm.

Có một giọng nói hỏi anh: Nghiêm Khuynh, mày đang khát vọng cái gì?

Anh hơi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng không biết có phải do máy điều hòa không khí mở quá cao hay không, hình như không khí cũng có chút oi bức.

Sau đó anh nghe thấy một giọng nói lạnh lùng khác nhắc nhở anh: Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng không hiểu chuyện? Hai người mới ở chung một chỗ bao lâu? Mày chuẩn bị làm cái gì?

Giọng nói đầu tiên phản bác: Xảy ra cái gì cũng không phải một mình mày định đoạt, nếu như anh tình tôi nguyện, không khí vừa đúng, xảy ra cái gì cũng đều có khả năng. Hơn nữa, nam nữ hoan ái có gì không đúng?

. . . . . .

Rất nhiều loại suy nghĩ đều nhảy ra ngoài ở thời điểm này.

Sau đó anh nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái nhỏ của anh mặc áo bó và quần jean đi ra, tóc ướt nhẹp phủ xuống trên vai, bởi vì tắm mà gò má tản ra màu hồng sáng bóng.

Cô hơi lo lắng nhìn anh, lại cố gắng để cho mình có vẻ tự nhiên.

Tim đập của anh bất động vào giờ phút này.

Anh nhìn Vưu Khả Ý, ánh mắt yên tĩnh mà thâm u.

Không khí nóng ran không dứt, giống như loáng thoáng có gì đó đang thiêu đốt.

Tim của Vưu Khả Ý cũng sắp muốn nhảy khỏi ngực, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, cúi đầu xuống khẽ nói: "Anh...anh muốn đi tắm sao?"

"Để sau tắm." Anh đứng dậy, lấy máy sấy từ trong một bên ngăn kéo, sau đó kéo cái ghế trước bàn đọc sách ra, quay đầu lại gọi cô, "Tới đây."

Vưu Khả Ý cứ như vậy đi tới trước mặt anh, toàn thân đều căng thẳng sắp không nghe sai bảo, sau đó bị anh ấn ngồi xuống ghế.

Trước mặt hai người chính là một mặt gương sáng bóng, cô nhìn hình ảnh trong gương, mỗi một động tác của anh đều bị ánh mắt của cô để thành pha quay chậm, một bức ảnh ngược ở trong con ngươi của cô, vô cùng rõ ràng.

Anh bình tĩnh cắm máy sấy vào nguồn điện.

Anh ấn chốt mở xuống.

Anh nâng tay trái lên, bắt được một nhánh tóc còn ướt của cô, bắt đầu sấy đầu cho cô ở trong tạp âm vù vù.

Gió ấm áp thổi lất phất qua gò má của cô, lại giống như trái tim cũng bị trêu chọc.

Sợi tóc tự do tự tại bay múa ở trong không khí, có một số suy nghĩ lớn mật mà tùy ý cũng đạt được tự do, ấm lên, sôi trào ở dưới trêu chọc như vậy.

Cô nhìn anh chuyên tâm lại cẩn thận sấy tóc cho cô, dáng vẻ lạnh nhạt, cũng không thành thạo, nhìn ra được là lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện như vậy.

Trong lồng ngực dâng lên cảm giác thỏa mãn khổng lồ, bành trướng cả trái tim.

Trong nháy mắt khi nghe thấy máy sấy tóc bị tắt đi đó, không khí quay về yên tĩnh lần nữa, ma xui quỷ khiến cô lại đưa tay ra, nắm cổ tay của anh.

Trong gương, động tác của người đàn ông kia dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.

Cô đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đứng dậy, đá văng cái ghế ra đồng thời vòng chắc cổ của anh, bất chấp tất cả mà dán môi lên.

Là nóng bỏng mà mềm mại.

Giống như một loại kẹo đường mềm mại mùi vị ngọt ngào, nhưng lúc da thịt kề nhau lại giống như có đốm lửa nhỏ đang nhảy múa, lửa đốt làm người mơ hồ sinh đau.

Cô cũng không biết hôn, anh cũng không có kỷ xảo gì, nhưng hình như có chuyện là bản năng của loài người, cho dù đều không thành thạo, nhưng cũng đủ khiến tất cả những thứ ngay ngắn trật tự đảo lộn.

Nụ hôn này không giống với nụ hôn ở cửa nhà anh lần trước, không có dịu dàng thắm thiết như vậy, càng nhiều hơn là tìm kiếm kích thích và liều lĩnh sờ soạng đi xuống.

Vưu Khả Ý cắn bờ môi của anh từng phát từng phát, đầu lưỡi mềm mại ấm áp dò xét đi vào, chạm đến đầu lưỡi mềm mại càng thêm nóng rực nóng bỏng.

Mà rốt cuộc Nghiêm Khuynh cũng đưa tay vòng chắc lưng cô, hung hăng dán cô về phía mình, sau đó không chần chờ đáp lại cô.

Anh mút mút đầu lưỡi mềm mại của cô, sau đó ngăn môi cô lại, giữ lại không hề để chút hơi thở nào của mình vượt qua. Gắn bó như môi với răng, lặp lại vuốt ve, hơi thở hoà vào nhau, thân thể dán chặt.

Dưới bàn tay của anh là thân thể mềm mại mảnh mai của cô, chỉ cách một lớp vải vóc thật mỏng có cũng được mà không có cũng được, nhiệt độ của cô gần như có thể trực tiếp truyền đến lòng bàn tay của anh.

Nghiêm Khuynh chưa từng cảm nhận rõ ràng giống như giờ phút này, người trong ngực mềm mại nhỏ yếu, yếu ớt đến mức chỉ cần anh khẽ dùng sức nói không chừng đã có thể tổn thương tới cô.

Cô hoàn toàn lệ thuộc vào anh.

Cô không hề giữ lại chút nào mà giao mình cho anh.

Anh càng thêm xâm nhập thăm dò tất cả của cô, lòng bàn tay cũng không có ý thức từ từ di chuyển ở đầu vai của cô, đi tới phần lưng, đi tới bên hông.

Anh cảm nhận được cô đang gắng sức thở dốc, còn có chút run rẩy.

Anh mở mắt nhìn gò má đỏ hồng và hai mắt nhắm chặt của cô trước mặt, đột nhiên cảm thấy trong thân thể cuộn trào mãnh liệt đến * đang bao phủ tất cả, bao gồm lý trí và tình cảm của anh.

Anh muốn nhào cô vào trong thân thể.

Mỗi một tấc, mỗi một khắc.