Dụ Nô Kiều

Chương 5: Trở thành nha hoàn



Đột nhiên, thân ảnh hồng phấn từ chỗ cao rớt xuống, rơi ở trên thềm đá, nữ tử liều mạng bắt lấy một bên đá nhô ra, mới ngừng lại được.
Thanh Âm đứng đằng xa tầm nhìn bị che khuất , không nhìn rõ vẻ mặt của nữ tử váy hồng phấn, chỉ thấy nàng không ngừng dập đầu, trong miệng còn lẩm bẩm, “Hoàng Thượng khai ân, Hoàng Thượng khai ân…”
Hắn là vương giả cao cao tại thượng, rủ mắt xuống liếc nhìn nữ tử váy hồng phấn, chung quanh , đám quan viên. Phi tần , thị vệ không dám hé ra một tiếng động nào. Trên mặt, đều chứa đựng vẻ sợ hãi . Sự hoảng sợ phát ra từ nội tâm , cho dù cố đè nén thế nào, cũng không che dấu được.
Nam tử từng bước từng bước đi xuống thềm đá, mà nữ tử váy hồng phấn, theo sát bên hắn, vẻ mặt như sắp gặp tai họa đến nơi, “Hoàng. . . . . Hoàng Thượng…” .
Thân thể hắn đi hơn ba bước thì dừng lại, mâu quang, khôi phục lại sâu không thấy đáy, “Đêm nay ngươi thị tẩm” .
Rõ ràng thân thể nữ tử cứng đờ, thẳng tắp ngẩng đầu lên, tóc đen như mực rủ xuống vài phần, “Tạ, tạ Hoàng Thượng…” .
Trong giọng nói, rõ ràng mang theo vô hạn sợ hãi, lại chỉ có thể giả vờ đón ý thuận theo.
Thanh Âm do dự trừng mắt nhìn, bên cạnh , đại tế ti khóe miệng lộ ra sự lạnh nhạt, nhẹ nhàng giương lên, mân thành độ cong đẹp mắt .
Thân ảnh hoàng sắc rời tế đài, sau lưng đoàn người cung kính cúi đầu theo sát , chỗ tế đàn ,đám người còn chức trách ở lại đều quỳ xuống cung tiễn hắn rời khỏi.
Thanh Âm nhìn động tác của mọi người , vội vàng hạ thân quỳ xuống , ở cổ đại , thấy hoàng đế không quỳ, đây chính là tử tội a.
Nam tử yêu mị cước bộ dừng lại nơi Thanh Âm quỳ, nàng không dám ngẩng đầu, một giọt mồ hôi không kiềm được rơi xuống .
Cho tới bây giờ, nàng chính là một người có tính tình ngoan hiền ( ngoan ngoãn ; hiền lành ) , ở nhà, hết thảy đều nghe lời ba mẹ không dám cãi câu nào . Lần đầu gặp tình cảnh như vậy làm nàng luống cuống, tất nhiên là quá hãi hùng đi .
Nam tử rốt cục nhấc cước bộ rời đi, thân thể nàng mềm nhũn, Thanh Âm thở hắt ra lau mồ hôi .
(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc https://yeutinhcac.wordpress.com/)
“Mọi người đã đi xa, ngươi còn quỳ làm gì?” Bên cạnh, Đại tế ti nhìn Thanh Âm trên mắt đất , mang theo nhàn nhạt khinh thường.
“A, ” Thanh Âm vội vàng đứng lên, mặc kệ như thế nào, mạng của mình là hắn cứu.
“Đa tạ ngươi” .
Đại Tế ti nhàn nhạt đưa mắt liếc nàng một cái, “Thật sự là dài dòng” . Xoay người liền đi tới tế đàn.
Thanh Âm sững sờ, gấp rút thu hồi thần sắc, “Xin hỏi, nơi này là chỗ nào? Làm sao trở ra được ?”
“Trở ra?” Nam tử dừng bước, “Nơi này, vĩnh viễn đều không có đường ra”
Đại Tế ti không kiên nhẫn tiếp tục nhấc cước bộ , “Có, nhưng ngươi không thể tùy tiện ra khỏi hoàng cung ” .
Cũng đúng, tại sao lại quên, còn tưởng rằng đến du ngoạn sao?
“À, xin hỏi, kế tiếp , ta nên làm gì ?” Thanh Âm đứng ở phía sau nam tử, hiện tại, cũng chỉ hắn mới có thể giúp mình.
Đại Tế ti quả nhiên dừng bước, gọi nữ tử đứng bên kia tới , “Ý ma ma” .
“Dạ”, Ý ma ma tiến lên, cúi đầu.
“Mang nàng đi xuống, an bài chỗ ở, đúng rồi, Tiểu vương gia bên kia thiếu người hầu, đem nàng qua đi” Nam tử nói xong, dứt lời thản nhiên bỏ đi.
Thanh Âm chỉ đành phải đi theo Ý ma ma , hay là trước dàn xếp ổn thỏa mọi việc , có thể vừa tìm Duyệt nhi, vừa tìm cách quay trở về.
Dọc theo đường đi, Ý ma ma nói rất nhiều, thí dụ như, cung điện bên kia không thể tùy tiện đặt chân qua đó, bên kia các phi tần có thói quen khi nào thì nghỉ ngơi. Thanh Âm nghe kĩ dặn dò, đi theo Ý ma ma đến trước cung điện Quỳnh lâu vòng tới vòng lui.
(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc https://yeutinhcac.wordpress.com/)

Sáng sớm, đã bị đánh thức, nàng thay y phục nha hoàn, đi theo sau Ý ma ma .
Hai người đến một tòa cung điện phía trước dừng lại, gõ cửa,Ý ma ma ra hiệu Thanh Âm đi vào.
Đẩy cửa ra, một mùi [ thư hương ] [ 1 ] thoang thoảng dễ chịu từ bốn phương tám hướng truyền vào mũi, một tia [ ánh dương quang ] [ 2 ] theo sau lưng Thanh Âm , nghiêng nghiêng chiếu sáng nửa gian phòng.
[ 1 ] thư (sách ) hương : Nhà dòng dõi nho học ; mùi thơm của sách vở. Ý nói là nối nghiệp nho học của ông cha
[ 2 ] ánh sáng mặt trời
Bạch sắc tinh khiết chiếu vào góc phòng ; ánh sáng vụn vặt xuyên qua màn lụa hắt xuống rơi trên [ nhuyễn tháp] [ 3 ], một bên án kỷ , [ văn phòng tứ bảo ] [ 4 ] được đặt chỉnh tề . Ngẫu nhiên, còn thấy những bức tranh chữ bày ở một bên, bị nghiên mực đè lên một góc. Theo khe hở gió luồng vào, khẽ giương lên.
[ 3 ] nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, ở phía dưới có trải một lớp nệm rất ấm nga !!!
[ 4 ] Văn phòng tứ bảo thời xưa là 4 thứ quý giá gồm bút, nghiên, giấy, mực của các nhà nho thời xưa
Bên trong , đã có hai nha hoàn đứng chờ sẵn, thấy Thanh Âm tiến đến, vội khoát khoát tay.
Một mạt thân ảnh giấu trong màn sa từ từ ngồi dậy, hai nha hoàn kéo màn sa lên, quỳ ở một bên.
Minh Diệu trên mặt vẫn còn mang theo thần sắc nghiêm nghị, cái cằm khéo léo khẽ nâng lên, liếc Thanh Âm một cái.
Nam tử rời khỏi nhuyễn tháp hai nha hoàn tay chân lanh lẹ vội vàng tiến lên thay y phục, bào phục màu tím làm nổi bật vẻ u buồn lại nhiều thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vẻ tuấn lãng trên mặt không có biểu tình gì, nha hoàn bên cạnh hầu hạ hắn rửa mặt, dùng bữa.
Thanh Âm cúi đầu đứng một bên, không biết nên làm cái gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm cách bài trí trong phòng .
Thấy hai nha hoàn bưng cái khay lên đi ra ngoài, Thanh Âm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nói gót chân theo sau hai người.
(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc https://yeutinhcac.wordpress.com/)
” Ba” một tiếng, Thanh Âm bị đau rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại thật chặt .
Nghiên mực bay tới vừa vặn đánh vào trên cổ tay nàng, cả mu bàn tay đều đỏ lên .
Màu đen ngòm của nghiêng mực vẩy lên tấm thảm sạch sẽ dưới chân , đen trắng giao nhau, cũng không cảm thấy nhơ nhuốc.
Trên tay nàng ; y phục cũng chung số phận, đều bị dính mực. Thanh Âm giật mình đứng tại chỗ, nhìn hai nha hoàn ra khỏi gian phòng.
Vuốt vuốt mu bàn tay, nàng tiến lên vài bước, nhỏ nhẹ kêu một tiếng, “Tiểu vương gia” .
Minh Diệu nghiêng đầu, nhưng lại hung hăng lườm nàng một cái.
Ý ma ma rõ ràng nói đây là tẩm cung của Tiểu vương gia nha, Thanh Âm đứng ở một bên, không dám nói nhiều hơn một câu.
Nam tử trải rộng giấy Tuyên Thành [ 5 ] ra, khi viết ngược lại có vài phần nghiêm túc, tự thể có một cổ mạnh mẽ hữu lực, phiêu nhiêu như mây trôi , nhàn nhã tự tại .
[ 5 ] do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành một loại giấy rất quý, bề mặt giấy mịn nhẵn, chất giấy mềm mại và dẻo dai, thấm mực đều đặn và có tính thấm nước mạnh.****Ví như giấy Tuyên có tính ăn mực cao, nghĩa là khi nhúng bút vào mực thật đậm viết lên giấy Tuyên, nét mực đó sẽ nằm ở vị trí cố định, nước có trong mực sẽ lan ra khắp mặt giấy, người vẽ có thể tuỳ ý trổ tài, những nét đậm đen dường như tỏa sáng, những nét nhạt thanh nhã mông lung . Giấy “Tuyên” còn có tiếng là “Giấy thọ ngàn năm . Sợi giấy “Tuyên” có tính dẻo dai cao nên khó bị xé rách,nên được bảo tồn lâu dài .
Trong phòng, ấm áp mười phần, ngày hôm qua trong hồ ở tế đài vốn là một thân lạnh buốt ; chật vật , thêm buổi tối không được nghỉ ngơi tốt, đầu có chút mệt mỏi liền muốn ngủ thiếp đi .
Minh Diệu nghiêng đầu tỉ mỉ xem xét nàng một cái, đầu Thanh Âm rũ xuống, như gà con mổ thóc .
Khóe miệng nhẹ cong lên, chợt thu hồi nét cười, nặng nề đem bút trên tay ném lên bàn.
“A, ” Thanh Âm theo bản năng thở nhẹ, toàn thân run lên.
Đã thấy nam tử không vui nhìn mình chằm chằm, chỉ là không hé một câu.
“Tiểu vương gia…” .
Minh Diệu ngẫm nghĩ một chút rồi đứng lên, ngăn trở ở trước mặt Thanh Âm ,đẩy nàng ra, thản nhiên hướng phía trước bước ra ngoài.
Thanh Âm lui về sau mấy bước, gấp rút ổn định thân thể, đuổi theo, “Tiểu vương gia, Tiểu vương gia…” .
Người này thật sự là kỳ quái, Thanh Âm nhỏ giọng lẩm bẩm, dưới chân cũng không dám chậm trễ.
Nam tử theo hành lang đình viện một đường đi thẳng phía trước, thân ảnh màu tím bước nhanh xuyên qua , sau lưng, theo sát một nữ tử, nàng thỉnh thoảng dừng chân lại, thở gấp lợi hại .
Rất xa liền chứng kiến Minh Diệu ở trên băng đá ngồi xuống, Thanh Âm chạy chậm tiến lên, ở phía sau hắn cách vài bước liền dừng lại.
Hai tay nàng buông bên eo, ra sức thở dốc mấy cái, bất chấp người trước mặt là chủ tử của mình, phóng tầm mắt ra xa đứng lên nhìn chung quanh .
Đây chính là ngự hoa viên trong hoàng cung a , giờ phút này, hai người đang đứng tại [ giả sơn ] [ 6 ] bên trong lương đình.
[ 6 ] núi giả , hay hòn non bộ nhá !!! oke
Minh Diệu điềm tĩnh ngồi , hai mắt nhìn chằm chằm cá chép quẫy nước trong ao sen .
Thanh Âm ngoan ngoãn đứng nép ở phía sau , hiện tại thực không hiểu nổi vị Tiểu vương gia này , tính tình cổ quái vô cùng.
“Tiểu vương gia, trời lạnh, sớm trở về đi” .
Nam tử không nói lời nào, cũng không quay đầu lại
“Tiểu vương gia, đến giờ dùng cơm trưa ” .
Thanh Âm rốt cục thất vọng cúi đầu ở một bên, ai kêu này nơi này là địa bàn của người ta a….haiz
Phong vân [ 7 ] biến đổi, xào xoạt một tiếng, mưa như trút nước, xa xa, gió thổi mịt mù. Bầu trời như bị xé toạc ra, mưa rơi mạnh xuống đất ; từng đợt bọt nước nảy lên, bắn tung tóe vào váy của Thanh Âm .
[7] mưa giông ; bão táp.
Trong hồ , đàn cá sớm đã không thấy bóng dáng, lá sen được gió thổi lên , bọt nước thuận thế theo đường vân lá trơn bóng hội tụ, ngẫu nhiên hạt mưa hơi nặng liền hướng trên đất chảy xuống, toàn bộ rủ xuống ngoài hồ.
(truyện được đăng tải độc quyền tại http://hacnguyetlau.blogspot.com/ hoặc https://yeutinhcac.wordpress.com/)
Minh Diệu đột nhiên đứng dậy, thân ảnh cao lớn liền che chắn trước mặt Thanh Âm , “Tiểu vương gia, ngài trở về đi” .
Nàng liếc mắt nhìn ngoài đình một cái, sẽ không chọn thời điểm này rời đi chứ ?
Minh Diệu thản nhiên nhấc chân chân đi ra ngoài, nhàn nhã giống như đi dạo , thậm chí còn mang theo vẻ tiếu ý thong dong .
“Tiểu vương …..”, Thanh Âm nhận mệnh cùng những người hầu phía sau ,chạy chậm đuổi theo hắn.
Nước mưa mơ hồ che kín tầm mắt, chợt nàng “ phịch “một tiếng đụng vào sau lưng của hắn, bị đau không ngừng lấy tay xoa xoa mũi.
Minh Diệu dừng ở bờ hồ trên lan can ngồi xuống, thân thể đưa lưng về phía Thanh Âm.
Hạt mưa to như vậy quất vào người, đau rát đến không mở mắt được. Mới vừa bước ra đình nghỉ mát, y phục trên người liền ướt đẫm, cảm giác mát lạnh không ngừng xâm chiếm, lạnh phát run.
Này , Tiểu vương gia, Thanh Âm đứng ở phía sau, đi không được đứng cũng không yên, nói không chừng trở về còn phải bị giáo huấn một phen .
“Tiểu vương gia, ngài trở về đi…”, qua hồi lâu, nàng rốt cục lấy hết dũng khí, nhẹ giọng khuyên một câu.
Minh Diệu hai mắt nhắm chặt, động cũng không động một chút.
Thanh Âm liếc nhìn bốn phía , cuối cùng, đem tầm mắt dừng ở hoa sen trong hồ .
Dù sao, trời mưa lớn như vậy, trong ngự hoa viên lại chỉ có hai người bọn họ, chắc cũng không có người trông thấy .
Nàng vén ống quần lên, một tay leo lên cột trụ, đem thân thể nửa trên nghiêng ra ngoài .
Thiếu chút xíu nữa là chạm đến rồi, Thanh Âm duỗi ra hai ngón tay, đưa cánh tay thẳng tắp vươn tới , cùng với một hồi gió lớn thoảng qua , lá sen đong đưa nhè nhẹ như đang mời gọi, nàng nhanh chóng kẹp nó trong tay , từ từ kéo về phía mình.
Mắt híp lại thành một đường thẳng tắp, Thanh Âm lắc lắc tay , lại chứng kiến Minh Diệu đang mở to một đôi mắt trong suốt, nhìn mình chằm chằm. Trên mặt , đúng là bỡn cợt mười phần.
Đã vào lúc nào, mà còn cười được.
Thật là một người khó hiểu .
Thật vất vả đem lá sen hái tới trên tay, Thanh Âm chậm rãi thu hồi thân thể, đem lá sen che đỉnh đầu nam tử , trong thâm cung , ngay cả phiến lá sen cũng khác biệt, đến tán lá mà cũng lớn như vậy .
Hai người trú ở phía dưới phiến lá, ít nhất có thể , cản lại hơn phân nửa nước mưa đổ xuống .
Trên tay một mình chống đỡ , lá sen mềm mại lay lay nghiêng về một bên , ào ào một tiếng, hội tụ thành tuyền nước mưa, tất cả đều đổ xuống người nam tử , Minh Diệu rụt cổ một cái, nước mưa men theo cần cổ, chảy xuống phần lưng.
“A…”, Thanh Âm một tay che miệng, bị hù dọa đến luống cuống, “Tiểu vương gia…” .
Tại sao phải xuyên không đến thời đại này? Làm nha hoàn lúc nào cũng sống trong phập phòng lo sợ .
Nam tử cuối cùng quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Thanh Âm để tay xuống , tận hết chức trách tiếp tục chống đỡ , một khuôn mặt nhỏ nhắn, bị hắn hù dọa tái nhợt.
Minh Diệu đột nhiên đứng dậy, hướng phía hành lang đi đến.
Nử tử nhấc cước bộ theo sát phía sau, ‘’tí tách‘’ do bước đi gấp gáp nên những giọt nước mưa đọng trên đất càng văng tung tóe lên y phục . Lòng bàn chân, đã sớm tê cứng lạnh buốt.
“A…”, lại một lần nữa , đụng phải tấm lưng cứng rắn của hắn .
Thanh Âm đứng phía sau hắn không hiểu thò đầu ra, chỉ nhìn thấy một nữ tử cao quý đứng ở phía trước , bên cạnh, xung quanh là vài tên nha hoàn hồi môn của nhà mẹ đẻ mang theo hầu hạ .