Dụ Nô Kiều

Chương 15: Tàn nhẫn



Thanh Âm cũng không rõ ràng lắm chén thuốc đó chứa gì, nhìn qua Yêu Phi, chỉ thấy nàng cúi đầu ; trong nháy mắt, hai tròng mắt che giấu chua sót, nặng nề đem chén thuốc đặt trên bàn.

“Ngươi lui xuống đi” .

“Vâng” . Thanh Âm hơi chần chừ, sau đó thong thả xoay người rời khỏi .

Vừa trở lại Đông viện, Ý ma ma liền đứng dậy, gọi nàng lại, “Thế nào, Yêu phi uống rồi sao ?”

“Phải, uống rồi “, Thanh Âm nhịn không được, mở miệng hỏi, “Ý ma ma, đó là thuốc gì vậy?”

Ý ma ma hai tròng mắt híp lại , sắc mặt quỷ dị khó lường ,cười ra tiếng, “Đi phúc thuốc, trước khi thị tẩm đều phải uống”

Thanh Âm không hỏi nữa, ở trong hoàng cung, tất nhiên thể hiện dáng vẻ một bộ quy củ {phép tắc, nghiêm chỉnh } .

Sáng sớm ngày kế tiếp, Thanh Âm hầu hạ Minh Diệu dùng đồ ăn sáng, liền lui ngoài.

“Thanh Âm, ” một giọng nữ tử vội vàng ngăn trở trước mặt nàng, sau một khắc, tay liền bị kéo sang một bên.

“Mau, Yêu Phi tìm ngươi đấy” .

“Yêu Phi ?” Thanh Âm không hiểu , nha hoàn chạy rất gấp,trong không khí mang cảm giác buồn bực, chỉ nghe rõ tiếng bước chân , từng bước nện xoành xoạch trên hành lang cho thấy chủ nhân củ nó tâm trạng đầy bất an .

Thật vất vả đến Thánh tâm điện, nha hoàn kia vừa mới buông tay nàng ra ,cất tiếng, “Mau vào thôi” .

Thanh Âm không hề do dự, liền sải bước đi vào.

Trong nội viện, mơ hồ truyền đến tiếng khóc thút thít , Hỉ nhi thân thể run bần bật, chật vật quỳ trên đất

Yêu Phi một thân y phục lộ vẻ hơi mất trật tự, chân ngọc để trần giẫm trên mặt đất, một đầu tóc đen như mực xõa xuống lưng, lại thêm vài phần ung dung, tao nhã .

Yêu Phi nhìn chằm chằm Thanh Âm, từ một khắc Thanh Âm bước vào , mâu quang Yêu Phi lạnh lùng liền ngưng tụ chung quanh nàng .

“Nô tỳ gặp qua Yêu Phi” .

Yêu Phi tiến lên vài bước, một tay nâng cằm của Thanh Âm, giọng nói âm lãnh, mặt mày cao ngạo khiêu khích, “Ngày hôm qua ,chén thuốc ngươi mang tới , đã bỏ gì vào trong đó ?”

Thanh Âm ngẩn ra, nhanh chóng lắc đầu, cái cằm lại bị Yêu phi gắt gao siết chặt, “Nô tỳ không biết ” .

“Không biết ?” Yêu Phi buông tay ra, bước đi thong thả đến chỗ Hỉ nhi , “Vậy là ngươi làm rồi?”

“Không, không, nương nương, nô tỳ hôm qua thân thể khó chịu, nô tỳ thật sự không biết, ” Hỉ nhi khúm núm dập đầu lien tục, trán nặng nề đập trên mặt đất, rỉ ra vết máu đỏ thẫm.

Yêu Phi đứng dậy, thân thể mỏng manh được che dấu dưới y phục hoa lệ , là dáng người xinh đẹp , phong tình .

Thanh Âm ngước mắt, Yêu Phi một thân quyến rũ, toàn thân, lại hiện đầy dấu vết sau hoan ái, nơi cổ trắng nõn , không chút nào che dấu. Đầu hơi ngửa lên, trong mắt nổi lên chua xót, mông lung không giải thích được .

Yêu Phi khóe miệng nhếch lên, một tay giật lấy chén thuốc bạch ngọc trong tay một tiểu nha hoàn , hướng về phía trán Thanh Âm , nặng nề đập xuống.

“Ôi, ” Thanh Âm bị đau rên lên một tiếng, thân thể không kịp chuẩn bị ngã sang một bên, trên má, chất lỏng ấm nóng không ngừng tuôn ra, Thanh Âm chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm ,máu ướt đẫm nửa bên mặt .

Thanh Âm hai tay gắng gượng chống trên mặt đất, thân thể thẳng tắp; đầu ngẩng cao, “Nô tỳ không biết mình phạm sai lầm gì” .

Yêu Phi đột nhiên đại cười ra tiếng, “Ha ha… , tốt, hay cho một câu không biết phạm sai lầm gì”.

Yêu Phi tiếp tục cầm lấy chén thuốc ,theo vết thương trên trán của Thanh Âm một lần nữa đập xuống.

“Phanh, ” tiếng chén thuốc bạch ngọc tinh xảo va vào trán nàng, tạo nên tiếng vang thanh thúy đổ nát .

“A…”, Hỉ nhi quỳ bên cạnh sớm đã bị cảnh tượng trước mắt hù dọa đến trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất.

Thanh Âm giơ tay trái sờ lên trán mình, thấm đầy chất lỏng ẩm ướt đau rát .

Giãy giụa lấy quỳ lên, cô gái vô lực lập lại, “Nô tỳ, không biết chỗ phạm chuyện gì” .

Giãy giụa lấy quỳ lên, nàng vô lực lặp lại lời nói khi nãy nhưng ngữ khí hiện rõ kiên nghị ,” Nô tỳ, vẫn không biết mình sai chỗ nào” .

Yêu Phi, mâu quang nguy hiểm nheo lại , bốn mắt chạm vào nhau một khắc, trong mắt Thanh Âm tràn đầy kiên định, hết sức chân thành .

Yêu Phi cảm thấy bối rối tránh né ánh mắt tinh khiết của Thanh Âm, xoay người đi tới trước mặt Hỉ nhi .

“ Nương….. , nương nương , thật sự không liên quan nô tỳ ” .

“Ngươi sợ cái gì?” Yêu Phi tiến lên, cầm lấy trường tiên bạc, nhẹ nhàng nâng cằm của Hỉ nhi lên.

Hỉ nhi sợ hãi cắn cắn môi dưới, nước mắt rơi lã chã , thân thể càng run lợi hại.

Yêu Phi cũng không hé lời nào, nhưng lại nhích thân thể về sau, một tay xoa xoa lên gò má của nàng, “Nói, trong chén thuốc ngươi hạ cái gì ?”

Hỉ nhi không ngừng lắc đầu, “Không có, không có, nô tỳ thật sự không biết…”, tiếng nói khàn khàn nồng đậm giọng mũi, đạo kia cao xây lên trái tim ở trước mặt nữ tử, ầm ầm sụp đổ.

Đầu ngón tay trắng nõn khép lại rồi mở ra , thêm nhiều hơn ba cây châm bạc, phần đuôi bén nhọn, chạm nhẹ trên mặt Hỉ nhi .

“ Đừng…, đừng mà……”, chứng kiến thủ đoạn độc ác của Yêu Phi, Hỉ nhi lòng đầy sợ hãi nhìn chằm chằm tay của nàng, lại càng không dám nhúc nhích một chút.

Ngân châm, xẹt qua làn da non mịn của Hỉ nhi ,trên mặt ,để lại vết đỏ mờ mờ, Hỉ nhi cả kinh, hai tròng mắt sợ hãi chớp động, hai tròng mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.

“Ngươi có biết không, nếu lấy nó xuống , cho dù ngự y có giỏi đến đâu cũng không chữa trị được, ngươi không cần gương mặt này nữa sao ,hử ?”

“Không, Nương nương…”,trên mặt Hỉ nhi, sớm đã không phân biệt được là mồ hôi hay nước mắt.
Thanh Âm phủ phục trên mặt đất, mâu quang trong trẻo liếc nhìn, chỉ thấy dưới mép váy của Yêu Phi, bên trong hai đùi trắng nõn , uốn lượn vết máu khô khốc .

“Ta hỏi ngươi lần cuối, nói hay là không?”

“Nô tỳ thật sự không làm……”, Hỉ nhi hai mắt nhắm chặt, không phải nàng không nói, mà là căn bản không thể nói được .

“Được, ” Yêu Phi gật gật đầu, trên tay dùng sức, ba cây châm bạc liền đâm thẳng vào nửa tấc trên mặt nàng .

“A…” Hỉ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp lại, đau như dao cắt , ngân châm cắm vào lại không thấy một giọt máu.

“Hừ, ” Yêu Phi cười lạnh, đã mất hết tính nhẫn nại .

Đầu ngón tay căng di chuyển, ba cây châm bạc men theo xương gò má của Hỉ nhi, mạnh mẽ rạch xuống, dần dần dời đến cằm nàng .

Nhìn thấy mà giật mình, máu nóng trong nháy mắt tràn ra, lưu lại ba đường vết xước , lớp da bị hở ra, khuôn mặt đã bị phá hủy dễ dàng .

“A…” Hỉ nhi kêu gào thảm thiết ôm lấy nửa bên mặt, thân thể thống khổ cuộn lại, tiếng la hét, phá vỡ cả thánh tâm điện , vang vọng hồi lâu vẫn chưa tiêu tán .

“Miệng thật đúng là cứng rắn, ” Yêu Phi nâng roi, giơ tay quất tới .

Hỉ nhi biết rõ hôm nay mình khó giữ mạng , hai tay che mặt mà khóc, thân thể theo đòn roi quất xuống giãy giụa, cũng không cầu xin tha thứ, không la hét ; không khí như ngưng trệ, chỉ còn tiếng roi chát chúa vang lên hòa cùng mùi máu tanh nồng đậmphiêu tán trong tẩm thất .

Thanh Âm kéo kéo tay áo, nhịn xuống đau đớn đem vết máu trên má lau sạch, bò dậy, hai tay ôm lấy chân Yêu Phi, “Nương nương, hãy tha nàng một mạng đi” .

Thanh Âm biết rõ, Hỉ nhi bất quá chỉ là kẻ chết thay mà thôi.

Nàng bị giữ chân ở đây, nhất thời không làm gì được .

“Cút ngay, ” Yêu Phi tức giận đá Thanh Âm ra, chuyển trường tiên đánh vào trên mu bàn tay nàng.

Da thịt nứt ra, Thanh Âm chỉ cảm thấy chóang váng muốn hôn mê, đành phải dùng tay còn lại chống đỡ thân thể .

Yêu Phi dĩ nhiên nghe không lọt tai, tiếp tục đánh xuống Hỉ nhi , thanh âm la hét chói tai, lại mang theo chút nghẹn ngào, “Tiện nhân, lại dám dùng mị dược với bản cung , hôm nay, ta liền cho ngươi sống không bằng chết” .

Thanh Âm tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía Yêu Phi, trong mắt nàng ta, hiện ra tầng tầng sương mù, sau đó nước mắt trong suốt chảy xuống đến hai gò má.

Mị dược, không phải là xuân dược sao, cho dù lúc thị tẩm coi như có dùng , cũng không đến nỗi làm cho Yêu Phi thành như vậy a.