Dụ Nô Kiều

Chương 13: Uy thiện { 1 }



{1} uy (喂) : làm /// thiện (膳) : bữa cơm=>>>> nghĩa là nấu ăn hay xuống bếp nấu cơm *********còn ăn cơm = dụng thiện (用膳) = dùng bữa .

“À, chắc Yêu Phi chưa biết nha hoàn này to gan dám hái hỏa ly của ta ” .

Yêu Phi xoay người, hướng phía ao sen đi tới, “Hỏa ly ? Không phải chỉ là vài phiến lá sen thôi sao, Ly phi ngươi thật là biết nói đùa a ” .◊
Ly phi ngây người một lúc, thấy vẻ mặt Minh Đế cũng không quan tâm, vội vàng tiến lên, gắt gao quấn lấy tay hắn, “Hoàng Thượng, Yêu phi lại còn nói hỏa ly người ban cho thần thiếp là lá sen tầm thường kia ” .

Yêu Phi giễu cợt nhìn về phía Minh Đế, nhưng lại trực tiếp gọi thẳng tên hắn, “Đế, đã lâu không có ăn qua bánh chưng , chúng ta lấy phiến lá sen gói bánh chưng được không?”

Phúc công công đứng một bên cố gắng nén cười , Ly phi mặt trầm xuống, rõ ràng hiện vẻ không vui.

Minh Đế đi tiến lên vài bước, một tay siết chặt eo mảnh khảnh của nữ tử, “Yêu đích thân gói bánh chưng sao ?”

“Thiếp mới không thèm, ” Yêu Phi quay đầu lại, chỉ chỉ Thanh Âm đang quỳ , “Bảo nàng làm đi ” .

Thanh Âm sợ hãi ngẩng đầu lên, gói bánh chưng sao, mình cũng không biết a.

“Hoàng Thượng, ” Ly phi vội vàng nhích lại cạnh Minh Đế , “Hỏa ly này , Hoàng Thượng đã ban cho thần thiếp , sao có thể tùy tiện đem nó gói bánh chưng ” .

Bọn họ đứng trên cây cầu nhỏ , phía dưới cầu chính là dòng nước xanh biếc, cái gọi là hỏa ly được trồng trong chậu sứ tinh xảo, vài bông sen, đã bắt đầu nở hoa.

Minh Đế cũng không để ý, nhìn Thanh Âm trên mặt đất, khẽ gọi, “Ngươi, đi xuống hái ít lá lên đây.”

Thanh Âm không dám cãi lệnh, bất đắc dĩ đáp ứng , “Dạ” .

“Hoàng Thượng…”, Ly phi bực tức dậm chân, thấy chiêu này vô dụng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm Thanh Âm.

Nàng chôn đầu vào bả vai, điều này không nên trách nàng a, thiệt là, trong hoàng cung toàn là những người quái dị .

Thanh Âm đi đến chỗ chiếc cầu nhìn xuống ,mới phát hiện dưới đó cũng không phải hồ nước bình thường, mà là ngoằn ngoèo vô tận không thấy điểm cuối, lượn quanh cả ngự hoa viên, trải dài một vòng.

Hai bên thành, lan can được điêu khắc khéo léo , vấn đề là, căn bản không có chỗ để đứng nói chi là hái nó xuống .

Yêu Phi nhíu nhíu mày, “Thất thần cái gì, còn không mau xuống” .

“A, nô tỳ xuống ngay, ” Thanh Âm ngẫm nghĩ , cũng chỉ có thể nắm chặt lan can leo xuống .

Thanh Âm cúi người, đem mép váy kéo lên, đến chỗ đầu gối thì buộc chặt lại , xem ra hồ nước cũng không sâu lắm , chắc là y phục sẽ không bị ướt .

“ Ngươi thật là to gan, ngay trước mặt hoàng thượng , lại đem thân thể lộ ra, ” Ly phi kinh hô, mặt đầy khiếp sợ.

Thanh Âm không hiểu cúi xuống nhìn mình, chỉ là lộ ra hai bắp chân, không có nghiêm trọng như vậy chứ.

Yêu Phi cười một tiếng, nhìn về phía Minh Đế.

Minh Đế mắt híp lại , nhìn chằm chằm vào chỗ bắp chân mảnh khảnh ,da thịt trắng nõn nà, khóe miệng nhếch lên , như cười như không.

Thanh Âm gấp rút đem mép váy kéo xuống, nàng lại quên mất , nơi này không như hiện đại muốn làm gì thì làm .

Nàng ngửa người ra bên ngoài lan can, ngón tay khéo léo vươn ra, chạm vào trong nước, thần kinh mãnh liệt vừa kéo, lạnh quá a.

Nàng hái xuống vài lá sen, Thanh Âm không dám quay đầu lại, thẳng tới khi trên tay không cầm hết lá sen được nữa , Yêu Phi mới mở miệng, “Lên được rồi ” .

“ Dạ “ nàng ôm chặt hỏa ly vào người, may mắn được Phúc công công giúp đỡ, cầm chặt tay kéo nàng lên .

Nửa thân dưới hoàn toàn ướt nhẹp, toàn thân Thanh Âm run run, trên người nước đọng, nhỏ xuống tí tách.

“Một canh giờ sau, ngươi đem bánh chưng đã gói tới đây, nói cách khác, Yêu Phi cười quyến rũ, trong giọng nói tràn đầy ám muội, “Bản cung liền đem ngươi dâng cho Hoàng Thượng, đêm nay thị tẩm thế nào?”

“A?” Thanh Âm hai mắt trừng lớn , bất chấp lễ nghĩa, gấp gáp ôm chặt hỏa ly, “Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ đi làm ngay ” .

Nói xong, cũng không chờ Minh Đế mở miệng, liền nhanh chân chạy đi .

Phảng phất giống như, đằng sau là hang hùm miệng cọp .

Minh Đế mày kiếm nhảy lên, sắc mặt có chút lúng túng, còn Yêu Phi ở một bên, vẻ mặt cười như hoa.

“Hoàng Thượng, chơi thật vui , giống như chú cừu non gặp …. lang sói vậy ” .

Trong mắt Minh Đế, như mũi dao nhọn xẹt qua, Yêu Phi thản nhiên không quan tâm, kiểng chân bước về phía thạch đình.

Thanh Âm cấp bách trở lại phòng bếp, nữ ngự trù thấy nàng vội vội vàng vàng xông vào, gấp rút tiến lại, “Làm sao vậy, chuyện gì làm ngươi hoảng sợ đến vậy?”

“Nữ ngự trù, ” Thanh Âm nhếch miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Yêu Phi cùng Hoàng Thượng muốn ăn bánh chưng, lệnh cho ta trong một canh giờ phải làm xong. Phải làm sao bây giờ ?”

Nữ ngự trù đem hỏa ly trên tay nàng để lên trên bàn, “Dùng lá này để gói sao ?”

“ Đúng vậy , là Hoàng Thượng sai đi hái a “ .

“Được rồi, ngươi trước mang nước lã tới đây , chỗ này giao cho ta, mau lên…” .

“A, vâng, ” Thanh Âm chạy đến một bên, bận rộn lấy nước .

Nữ đầu bếp thuần thục chuẩn bị , rửa sạch lá sen, cho nhân bánh vào lá, gói lại ; đun sôi nước sau đó thả vào [ chưng cách thủy ] [ 1 ] , động tác nhanh nhẹn liền mạch.

[ 1 ] Đây là phương pháp làm chín thực phẩm bằng hơi nước nóng, nhiệt lượng cung cấp bởi hơi nước tích tụ lên phần bên trên của chóp nồi, rồi lan tỏa dần xuống phía dưới, nên thực phẩm sẽ chín “từ trên xuống”. Phần mặt dưới của thực phẩm áp vào dụng cụ đựng, do đó hơi nước nóng bị cản lại sẽ lâu chín. Thời gian hấp tùy thuộc vào tính chất và khối lượng từng loại thực phẩm. Hấp là phương pháp chế biến lý tưởng cho các thực phẩm non và mềm, vì sau khi hấp, thực phẩm vẫn giữ được hương vị thơm, ngon ngọt tự nhiên.

“Xong rồi, thời gian không còn nhiều , mau bưng đi đi, ” đem mâm đưa tới trong tay nàng, nữ ngự trù lại lần nữa loay hoay chuẩn bị thức ăn .

Thanh Âm cười cười nhích lại gần nữ ngự trù, “Mùi rất thơm a,thật sự đa tạ ngươi” .

“ Được rồi, đi mau ” .

Thanh Âm bưng lên đi ra ngoài, một đường chạy chậm, rất xa liền thấn Ly phi với vẻ mặt tức giận, mà Yêu Phi bên cạnh,nét mặt cũng đã mất hết kiên nhẫn.

Đem mâm đặt lên bàn, nàng lui về sau vài bước , ” Hoàng Thượng, Yêu Phi, Ly phi, bánh chưng đã gói xong ” .

Yêu Phi cầm lấy đũa bạc, gắp một miếng cho vào miệng , Ly phi sắc mặt hết sức khó coi hiển nhiên là một bụng đầy oán khí, đâu còn tâm trạng thưởng thức nữa .

“Âm cô nương, hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa, “Phúc công công đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở nàng , dùng đuôi của [ cây phất trần ] [2 ] đụng vào khuỷu tay nàng một cái.

[ 2 ] còn gọi ( cây phất tử ) là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị Sa-môn tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp. Phất tử nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu. Trong những thiền viện tại Trung Quốc thời xưa, chỉ có vị trụ trì trong viện mới được sử dụng phất tử và các vị này sử dụng nó như là một phương tiện khai thị cho môn đệ.

Thanh Âm nhích thân thể, nghe lời tiến lên cầm đũa bạc .

Đợi thanh trừ sạch sẽ đôi đũa xong , nàng cắm đũa vào bánh chưng , liền định đưa tới .

“Ai nha, ” Phúc công công tiến lên khéo léo đem đĩa ngọc đưa lên trên bàn, nhẹ giọng phân phó nàng, “Trước tiên phải đem bánh chưng chia làm một miếngy thiện lúc, Thanh Âmy muốn nắm tại phía dưới” .

“À , ” Thanh Âm gật đầu, không dám ngước nhìn sắc mặt Minh Đế , đành phải nhẹ nhàng dùng sức, đem đũa kẹp chặt bánh chưng , tách thàng thành miếng nhỏ, gắp lên .

“Phúc công công, ngươi thật rãnh rỗi a ?” Yêu Phi đột nhiên mặt lạnh xuống , mâu quang như hàn băng sắc bén , mắt híp lên như dao nhọn nhìn hắn .

“Không, không, lão nô không dám, Yêu Phi nương nương thứ tội” . Phúc công công cuống quít hạ thân thể xuống , dùng tay áo hung hăng lau mồ hôi lạnh trên trán đầy nếp nhăn. Trong hậu cung này, nếu so về tâm địa cay độc, thủ đoạn hung ác , tất nhiên là không người nào có thể so sánh với Yêu Phi nàng .

Thanh Âm áy náy nhìn Phúc công công một cái, nàng hơi xấu hổ khi trước kia thái độ của mình đối với thái giám, cảm thấy có chút chán ghét .

Gắp một khối bánh chưng lên , nàng một tay che ở phía dưới, phòng ngừa nếu không cẩn thận để rơi xuống trên người nam tử yêu mị này thì mình chết là cái chắc .

Đưa tới bên môi Minh Đế , nam tử cũng không mở miệng, chỉ ngước mắt nhìn Thanh Âm một cái.

Nàng duy trì tư thế có chút cứng nhắc, cuối cùng thấy hắn cũng hé môi mỏng ra , Thanh Âm nhẹ nhàng đem bánh chưng cho vào miệng hắn .

Minh Đế đầu lưỡi cong lên, liền để cho nàng gắp bánh cho vào , trên mặt là vẻ mị hoặc tà tứ ,cũng không có biểu cảm gì .

Đến khi hắn nhai xong ,Thanh Âm gấp rút lui về sau một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng đến mức đỏ bừng .

Yêu Phi nhẹ câu dẫn khóe môi, cầm lấy bánh chưng trong mâm, hướng chỗ Thanh Âm ném tới.

“ Ba ” một tiếng , đĩa bánh đập vào trán Thanh Âm, bên trong nhân bánh còn nóng, làm mặt nàng hơi rát , nhưng cũng không dám kêu đau một tiếng .

“Thật khó ăn, ” Yêu Phi thả đũa bạc trong tay xuống, mâu quang nhưng lại mỉm cười nhìn qua Thanh Âm.

‘’ Nô tỳ…… , nô tỳ sẽ mang xuống làm lại “

“Không cần, đem thứ này quăng cho chó ăn, hôm nào hái ít lá sen làm tiếp đi, còn không mau đi xuống, ” Yêu phi quát nhẹ, liếc Ly phi bên cạnh một cái.
“Dạ , ” Thanh Âm thu dọn mâm tươm tất, rồi lui xuống.

“Hoàng Thượng, ngài không thích ăn bánh chưng a , ” Yêu Phi đôi mi thanh tú nhíu lại , giọng nói âm lãnh chuyển hướng qua Ly phi, “Ngươi còn lưu lại đây làm gì?”

“Yêu Phi , ngươi…….., Hoàng Thượng…” .

“Ly phi, nàng lui xuống trước đi, ” nam tử không nóng không lạnh lên tiếng, mâu quang u ám phản chiếu ra nhàn nhạt lãnh đạm.

Ly Phi không cam lòng, nhưng lại không dám cãi lời, “Dạ , Hoàng Thượng” .

“Yêu, nàng càng ngày càng tùy hứng” .

“ Thiếp vốn là người như vậy, Hoàng Thượng không thích, liền đem thiếp đày vào lãnh cung ” . Nàng khiêu khích nhìn về phía Minh Đế, cái cằm khẽ giương lên, toàn thân tản ra khí chất lạnh lùng .

“A…”, Minh Đế cười yếu ớt, tà nịnh tiến lại gần , một tay vòng qua gáy nàng, xoa nắn chiếc cằm tinh xảo của nàng , “Như thế nào, muốn chạy trốn ?”

Hơi thở nhàn nhạt giữa hai người phiêu tán vào nhau, “Yêu, đừng nghĩ trốn, ” nam tử nâng lên mâu quang như u đàm , thẳng tắp nhìn vào Yêu phi , “Cho dù có nghĩ cũng không thoát được , ta sẽ để cho nàng nếm thử, chạy không thoát khỏi trẫm, là tư vị như thế nào” .