Dụ Nô Kiều

Chương 10: Tìm đường




“Không thẻ nào, tế đàn đặt ở phía sau hoàng cung , ở đâu ra có núi a?” Nữ ngự trù bưng thêm đồ ăn lên bàn , múc thêm vào chén của Thanh Âm , “Ngươi ăn nhiều một chút” .



“Ừ, đa tạ ” nàng lại vùi đầu vào bát cơm, nói như vậy, muốn trở về là khó càng thêm khó , nàng ấp úng mở miệng hỏi “Vậy , làm cách nào để đến tế đàn ?”



Mấy lần đi theo chân Ý ma ma , Thanh Âm xem xét một lượt, cũng không phát hiện con đường đi tới chỗ đó .



“”Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” nữ ngự trù nghi hoặc nhìn nàng một cái , “Đó không phải là nơi tùy tiện có thể tiến vào ” .



“Ta…”, Thanh Âm để bát đũa xuống, “Lần trước ở nơi huyết tế , ta làm rơi một vật “ .



“ Quan trọng lắm sao ? “



“Ừ, ” nàng hơi chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn nữ ngự trù.



“Hay vầy đi, ” nữ ngự trù vầng trán hơi nhăn lại , tiến lại gần bên tai nàng nói nhỏ, “Cửa chính thì ngươi không được phép đặt chân tới, nhưng mà phía sau hậu viên của ngự hoa viên , có một cửa phụ , bất quá ở đó có hai người canh gác. Ngươi nếu muốn vào, cũng chỉ còn cách mua chuộc bọn họ” .



Thanh Âm ngước mắt , một khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt cười vui vẻ , ” Thật sao ? ‘’



Nữ ngự trù đưa tay làm dấu im lặng , âm thanh cũng tận lực giảm thấp xuống, “Đó là hai tên thái giám, cho họ chút tiền rượu là được ” .



“Ừ, ” nàng cười nhẹ đem bát đũa dọn dẹp lại, “Nữ ngự trù, trời không còn sớm nửa người đi xuống nghỉ ngơi đi” .



“Được rồi ,ta đi đây” .



Thanh Âm ra khỏi phòng bếp , cũng không có ý định quay về chỗ ở , mà hướng phía sau ngự hoa viên đi đến.



Tiền công chưa được phát, trên người tất nhiên không có bạc. Nàng nhẹ nhàng giẫm chân lên nền đất , tại ngự hoa viên xem xét chung quanh một lượt .



Quả nhiên, nhìn thấy cửa phụ chính là nơi hôm qua đem thi thể cung nữ bị Yêu Phi giết khiêng tới đây, lúc này, đang có hai gã thái giám canh gác .



Những ngọn đèn lồng treo trên cao bị làn gió mạnh thổi qua làm cho nó rung dữ dội ,hoàng cung rộng lớn như thế ,nhưng lại chẳng phát ra tiếng động nào .



Thanh Âm vừa suy nghĩ vừa tiếp tục bước , chờ kiếm đủ bạc lại chạy đến .



Một mình lang thang ở hành lang , sợ bị người khác bắt gặp,Thanh Âm thỉnh thoảng quay đầu xem xét, cẩn thận một chút vẫn hơn .



Trong hoàng cung có 36 cung ; 72 viện, thật may , trên đường trở lại bắt gặp vài người, nhưng toàn là các cung nữ được phân công trực đêm .



Màu vàng nhạt của chao đèn bằng vải lụa rủ xuống hai bên mái hiên, ở giữa hành lang, ánh đèn lung linh mờ ảo chiếu sáng dài hành lang , Thanh Âm cước bộ tăng nhanh, thân ảnh cô đơn trong đêm bị che khuất , tạo cảm giác u ám .



Nàng nhấc nhẹ cước bộ , tay áo tung bay , vạt áo hướng hai bên mở rộng .



Khi tới khúc quẹo hành lang , không khí chợt tĩnh lặng có thể nghe thấy cả tiếng hít thở , ngay cả ánh sáng trong chao đèn bằng vải lụa [ 1 ] cũng bị thổi tắt.



[ 1 ] còn gọi là ( Đèn lồng vải ) được làm bằng vải lụa tơ tằm, khung bên trong bằng sắt, vải bọc ngoài được xử lý và làm tỉ mỉ để được chiếc đèn vải đẹp nhất



“Hu…..hu…..”, tiếng nữ tử khóc nức nở nghẹn ngào lọt vào tai Thanh Âm, hết sức đè nén truyền ra , xuyên thấu qua khung cửa sổ , bị sự u tối che đây .



Âm thanh như ai oán như khóc, dường như muốn truyền đi, lại giống như cố nén, Thanh Âm bước chân liền dừng lại .



“Ha ha…”, một tràng tiếng nói cười the thé truyền ra, nơi cổ họng khàn đặc giống như có vật gì chặn lại, làm cho thanh âm của họ như giống nữ nhân nhưng lại rất thô làm người khác nghe vào cảm thấy rùng mình .



Nàng nghe tiếng đã biết, bọn họ chính là thái giám.



Tốt nhất là không nên để ý , không cần xen vào .



Thanh Âm sợ không kiềm chế được mà nghe lén ,nàng dứt khoát bỏ chạy, trái tim hiện lên sự chán ghét, nhưng lại không thể xua nó đi .



Vất vả một hồi mới trở lại chỗ ở, các cung nữ cùng phòng đã say giấc, ngay cả đèn cũng thổi tắt.



Thanh Âm nhờ ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ , mà lần mò đến trên giường. Nàng tựa vào cửa sổ, vén chăn lên , co rúc chui vào.



Nàng thò nửa đầu ra khỏi chăn, từ dưới gối móc điện thoại di động ra.



////****(-_-) đừng ngạc nhiên nha lúc nữ 9 xuyên qua điện thoại còn ở trong túi nhóe **** (^__^) ////



Ngày đó huyết tế ,lúc nàng rơi xuống hồ nhuộm đầy máu , chắc là bị ngâm trong nước, cho nên chế độ điện thoại đã tự động tắt nguồn.



Thanh Âm mở nguồn điện thoại , mấy giây sau, màn hình sáng lên .



Hiện giờ trong lòng một hồi xúc động ; tung tăng như chim sẻ, nhưng nàng ngầm nghĩ lại ,cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình, nghĩ đến Phong Phi Duyệt .



Cẩn thận kiểm tra điện thoại trên dưới một lượt ; thấy không có gì bất thường, mở ra danh bạ số của Duyệt nhi , đưa tay định ấn xuống.



Thanh Âm lơ đểnh nghĩ ở tại cổ đại này , vẫn chưa phát minh tín hiệu liên lạc với bên ngoài .



Cuối cùng nàng đưa di động nhét phía dưới gối đầu, một tay kéo chăn bông qua, trùm kín cả người lại .



Sáng sớm, liền bị mấy nha hoàn cùng phòng đánh thức, Thanh Âm mệt mỏi chuyển động mi mắt, nàng thật sự rất buồn ngủ a .



Diệu vương gia còn chưa thức, Thanh Âm bất đắc dĩ đứng bên cạnh nhuyễn tháp chờ hắn tỉnh dậy, loay hoay đem y phục sạch chuẩn bị sẵn .



Qua hồi lâu, nam tử mới lười biếng ngồi dậy, hai bên nha hoàn tiến lên hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt. Minh Diệu cũng không nói lời nào, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm Thanh Âm.



“Diệu vương gia, hôm qua lúc nô tỳ trở lại , ngài đã ngủ rồi, ” nàng sợ hắn trách tội, vội vàng mở miệng giải thích .



Minh Diệu đi đến trước án kỷ , từ trong ngăn tủ kéo ra lọ thuốc nhỏ đưa cho nàng .



Nàng hơi giật mình lấy qua, mở nắp bình, đưa lên mũi ngửi ,bên trong lọ tản ra nhàn nhạt mùi thảo dược mát lạnh .



“Đây là cho nô tỳ sao ?” Thanh Âm giơ giơ lọ thuốc lên, chắc là thuốc mỡ thoa lên vết thương . Nam tử gật đầu, cũng không hỏi nàng một cái.



Dùng xong bữa sáng, Thanh Âm liền thu dọn , thừa dịp không ai thấy, nàng len lén đem theo chút canh thừa còn dư đi tới núi giả sau ngự hoa viên.



“ A ô ngoan , ăn đi…”, nàng ngồi xổm một bên, lấy ra lọ thuốc mỡ thoa lên mu bàn tay.



Vết thương sau lưng đưa tay không chạm tới được nàng đành phải xoa lung tung , Thanh Âm lại chắt ra một ít, đem A ô ôm vào lòng, bôi nhẹ vào chân trước cho nó .



Con chó nhỏ ô ô rên hai tiếng, nhưng khi thấy nàng không có ý làm hại nó, liền không hề giãy giụa ,mặc cho nàng thoa.



Hồi lâu thuốc mỡ phát huy tác dụng mang đến cảm giác mát lạnh làm xua đi chỗ đau trên chân con chó nhỏ , nó thích ý ở trong ngực nàng thoải mái dụi dụi đầu .



“Được rồi, ngươi ngoan ngoãn đừng chạy lung tung nha.” Nàng đứng dậy, thấy chung quanh không có ai, liền nhanh chân ra ngoài.



Cuộc sống trong cung ,cứ thế trôi qua một tháng, đợi được đến lúc phát tiền công , nàng liền không thể nhịn được gấp rút đi đến cửa phụ sau ngự hoa viên .



“Âm cô nương ? ” một gã thái giám thấy Thanh Âm tiến lên, vội vàng chào hỏi.



“Hai vị công công, có thể hay không cho ta qua, tới chỗ tế đàn?”



“Tế đàn? Chỗ đó bình thường phải không có lệnh thì không ai được phép tới gần, ngươi đến chỗ đó làm gì?”



Một gã thái giám khác không hiểu hỏi , một đôi mắt u ám nhìn nàng .



“A, là như vậy, lần trước lúc tế tự ta làm rơi một kiện đồ vật ở đó, nó rất quan trọng với ta nên nhất định ta phải tìm được, ” Thanh Âm lấy ra trong tay áo một ít bạc, nhét vào trong tay hai người, “Ta chỉ vào tìm một lát , sẽ ra nhanh thôi ” .



Hai người quay lại nhìn nhau, một tên thái giám trong đó không yên tâm hỏi , “Hoàng Thượng chắc không ở bên trong đúng không ?”



“Không thể nào, ” tên còn lại lắc đầu, “Hoàng thượng mỗi năm vào ngày mười lăm mới đi vào, không có việc gì đâu ” .



Nói xong liền mở cửa, “Âm cô nương, ngươi ngàn vạn đừng để cho chúng ta khó xử, đừng lưu lại quá lâu.



Còn có, khi trở về, gõ nhẹ vào cửa ba cái, chúng ta sẽ giúp ngươi mở cửa” .



“ Được rồi, đa tạ “, Thanh Âm cười cười liền đi vào, nàng không nghĩ tới lại dễ dàng vượt qua như vậy .



“Ai u…”, mới vừa bước vào liền vấp ngã , nàng đứng dậy, đập vào mắt là một mảnh đất hoang vu xơ xác, tiêu điều .



Cỏ dại cao hơn mình nửa cái đầu, Thanh Âm đưa tay hướng hai bên gạt chúng ra, đi vài bước , mới nhìn thấy tường viện chắn ngang lối đi qua bên tòa tế đài cao ở phía xa .



Một tay giữ chặt vách tường, hơi dùng sức, thử mấy lần mới nhảy lên được ,may mắn, tường viện cũng không phải quá cao .



Thanh Âm phủi phủi bụi đất trên người, tiến lên .



Nhìn không thấy đâu là điểm dừng, tế đàn cao ngất đứng sừng sững , giữa không trung, mạng lưới vẫn như cũ hướng bốn phía mở ra .



Giữa tế đài, dựng xuống giá gỗ chữ thập hiu quạnh , Thanh Âm nhìn kỹ một lượt, vội vàng tại tường viện tra xét .



Nơi này , không có gì, ngoại trừ chưa tra đến ngoài tường viện , căn bản tìm không ra chút manh mối nào .



Thanh Âm vẫn chưa buông tha gõ gõ bên này một cái, bên kia sờ sờ một chút, cứ vậy làm mấy lượt , cuối cùng tìm đến khi kiệt sức mới dừng lại .



Ngước mắt , nàng liền nhìn vào phía dưới mạng lưới , có thể hay không, mấu chốt ở trên tấm lưới đó ?



Thanh Âm gấp gáp ngồi dậy, cước bộ không dám tăng tốc, chỉ phải dè dặt nhích về phía trước .



Thật may lần đó lúc mình xuyên qua rớt xuống bầy sói không có xuất hiện chỗ này, nàng liếc mắt mọi thứ xung quanh thấy không có gì khác thường , liền lá gan lớn hơn một chút.



Mạng lưới phía dưới vòng tròn lại mở ra , rất xa, liền trông thấy một cái hồ màu đỏ tươi sềnh sệch , nhưng lại tỏa ra nhàn nhạt mùi hương thơm ngát .



Thanh Âm tiến lên , dưới chân đột nhiên bị vấp một cái, nàng lảo đảo một cái hồi lâu thân thể mới ổn định lại, mắt liếc nhìn dưới chân, hé ra áo choàng hoàng sắc chói mắt .



Mọi người đều biết , áo minh hoàng là tượng trưng cho ai .