Dụ Nô Kiều

Chương 1: Xuyên không



Màn đêm bị kéo xuống thấp , mang theo vài phần đè nén . Ánh trăng sáng hồng , chiếu xuống một cửa hàng , chiếu rõ trong không khí nhuộm đầy bụi.


Cát trắng trải đầy một trường đại học .Trong phong ngủ , vài người đang bề bộn dọn dẹp đồ .



“Âm Âm , cậu nói mình ngày mai mặc y phục nào đây ? “ Phong Phi Duyệt một tay nhấc chiếc váy , đứng trước mặt Thanh Âm đong đưa .


Thanh Âm ngẩng đầu lên nhìn một cái , “Chọn váy màu trắng đi”.


Giọng nói thanh đạm , mang trên mặt nụ cười thản nhiên.


“Được, liền nghe lời cậu” , Phong Phi Duyệt thu hồi một bên tay cầm túi , “Nghe nói, Vân Nam* là một địa phương cực kì thần bí” .

* Vân Nam là một tỉnh thuộc Trung Quốc. Vân Nam có dân số 44.150.000 người, diện tích 394.100 km² (rộng hơn diện tích Việt Nam). Thủ phủ của tỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồn của sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy qua Vân Nam.


“Đã sớm nói ý kiến này với giáo viên , năm nay mới thông qua”, vài đứa bạn cùng phòng tụ lại một chỗ , nghị luận .


Đêm , hoàn toàn hắc ám , ở giữa một mảnh yên tĩnh , những tia nắng ban mai phá vỡ mà vào , bầu trời bị kéo ra một luồng đạo quang sáng chói .


Trước trường học xe đã sớm chờ ở bên ngoài , đoàn người tự động lên xe , mọi người tự tìm vị trí thích hợp cho mình .


“Thanh Âm, từ chỗ này đến Vân Nam, đi xe phải mất một ngày đường đi ?” Phong Phi Duyệt vừa loay hoay với chiếc di động vừa lấy khuỷu tay đụng Thanh Âm ở bên cạnh một cái .


Thanh Âm đem tầm mắt từ trong sách thu hồi , “ Duyệt nhi, hai ngày nay mình cảm thấy tâm trạng luôn hoảng hốt không giải thích được ” .


“Làm sao vậy ?” Phong Phi Duyệt để điện thoại di động xuống .


“Mình cũng không biết ” , Thanh Âm quay đầu sang một bên, lắc đầu .


Phi Duyệt buồn cười gối lên trên vai nàng , “Mình biết rồi , còn cậu , chính là đọc sách quá nhiều”.


∇∇∇ (sách mà Âm Âm đọc ở đây là loại sách trinh thám , kinh dị nhuốm màu kì bí , hắc ám =>>> các bợn trẻ đọc xuống 1 chút sẽ hiểu ..có đoạn đối thoại giữa 2 cô nàng Âm và Duyệt về cuốn sách đó)


Xe trường học xuyên qua đường hầm , mang đến cảm giác hắc ám thoáng qua.


Xe chạy lướt qua hàng cây hai bên đường , gió gào thét thổi qua, lờ mờ , có thể cảm nhận được một loại hơi thở khác lạ xung quanh điền viên .


Đến trưa, xe đậu ở một chỗ trang viên , tạm dừng chân nghỉ ngơi.


“Xuống xe a, đem eo của mình ngồi tê cứng hết rồi ”, Phong Phi Duyệt kéo Thanh Âm , đi xuống xe.


Vườn trái cây mênh mông bát ngát trải dài mười mấy dặm , mang theo mùi hương quả mê người .


Hai người cùng nhau đi đến chỗ hẻo lánh , ngồi xuống .


“Cô gái ,” một bà cụ lớn tuổi âm thanh hiền hậu truyền đến , hai người nghe vậy , xoay người lại .


Chỉ thấy được một bà lão lớn tuổi , ngồi ở trước hai người , trang phục hiện ra có chút quái dị , trên đầu trùm khăn màu đen , một đôi mắt vẩn đục ở giữa lộ ra vài phần sáng trong .


Bà lão mắt thủy chung nhìn nhìn Thanh Âm , cuối cùng khe khẽ thở dài một hơi .


Thanh Âm bị nàng nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên ,”Bà ơi, có chuyện gì sao?”


Bà lão đột nhiên vươn tay , dùng sức nắm cổ tay Thanh Âm .


“A…”, Thanh Âm cuống quýt rụt tay về , một bên Phong phi Duyệt lại càng nghi hoặc khó hiểu.


“Cô gái ,trở về đi ”.


” Trở về ?” Thanh Âm gấp rút kéo Phong Phi Duyệt, tại bên tai cô bạn nói thầm, “Trở về a , này bà cô của mình ơi…”.


“Cô gái ,” bà lão đứng dậy , “ Ngươi có biết , kiếp trước của ngươi là chết như thế nào hay không ?”


Thanh Âm hoảng sợ vội vã lắc lắc đầu, ngược lại Phong Phi Duyệt ở bên cạnh có chút hứng thú , “Chết như thế nào?”


Bà lão xoay người lại, đưa lưng về phía hai người, trên mặt mang theo loại thưởng thức vui sướng, quanh thân nếp nhăn, cũng theo đó run run , ” Lửa cháy hừng hực ,đau đớn xuyên tâm , thân thể thuần khiết của ngươi được dâng lên , nghiền xương thành tro , Huyết chú biến mất “ .


“Cái gì cùng cái gì, ” Phong Phi Duyệt lê bước chân đi lên trước, kéo Thanh Âm.


“Cô gái, đã nghe nói qua lễ tế chưa?”Bà lão tự nhiên trần thuật đứng lên, “ Khắp bầu trời đầy khói lửa ,nhuộm cả nửa bầu trời ,”


Hai người cuống quít nhấc chân , bước nhanh chạy đến cạnh nơi đậu xe trường học


“Làm mình sợ muốn chết, “Phong Phi Duyệt dùng sức thở hổn hển mấy cái, một ngón tay chỉ vào ót của mình, “ Bà lão này , nơi này hình như có vấn đề đi ?”


“Tám chín phần là vậy, đi thôi, xe bắt đầu muốn đi, ” Thanh Âm kéo tay của nàng, nhấc chân đi tới.


Dọc theo đường đi, hai người đều không đề cập việc này, chỉ là trong lòng, quanh quẩn một tia quỷ dị không nói nên lời .


“Âm âm, có nhớ 《 câu chuyện về mộ Hiến vương 》 viết như thế nào?” Phong Phi Duyệt trong lòng ẩn ẩn buồn bực , một cô gái, rõ ràng lại thích đọc những truyện ma quái 《 Ma thổi đèn 》(1).


(1) ^^^Ma thổi đèn này do tác giả Thiên Hạ Bá Xương sáng tác thuộc thể loại trinh thám ## full òi ## …..ai thik , hứng thú thì đọc nhá =>>>> NiKun nói trước là có nhiều tình tiết ghê rợn ,hơi kinh 1 tí a…… í ẹ sợ lém tui k dám coi mới liếc sơ qua hè!!! ^^^ (-_-) (-_-)


Thanh Âm ngẩng đầu lên, cầm lấy quyển sách tên tay gõ một cái vào đầu nàng, “ Sách ở đây a, không tin thì chính cậu xem đi”.


Phong Phi Duyệt cầm lấy sách liếc nhìn, “Ai ui cậu cũng biết mình bình thường không thích đọc sách mà”.


Xe đi qua đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng lắc lư vài cái.


Ngoài cửa sổ, trên bầu trời xanh lam những đám mây đụng vào nhau, xe đang chạy hướng về đỉnh núi, bất ngờ quỹ đạo bị lệch đi, chỉ kém cái vài chục cm, thân xe sẽ phải cùng hàng rào bảo vệ chạm vào nhau


Một khi té xuống, sợ là ngay cả thi thể đều tìm không được.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, dưới chôn đầu, thậm chí còn có bạn học âm thầm cầu nguyện .


Thân xe lắc lư mãnh liệt, làm cho những người trong xe, liên tục thét chói tai .


Mới vừa rồi hơn vài chục mét, cùng với một lực đạo bên ngoài đánh vào, phía trên mui xe giờ đã bị mở ra , lại bị mạnh mẽ tạo ra một đạo vết lõm. Ngay cả đất núi cũng rung chuyển, vài người không có ngồi vững vàng, tất cả đều ngã sấp xuống ở trong xe.


“Mau nằm xuống, ” người tài xế chợt dùng hết sức lực đạp phanh, ngoài xe, bụi sương mù đầy trời, phảng phất cùng bên ngoài bị ngăn cách , “Phanh” một tiếng, cửa kiếng bị vỡ nát.


“Âm Âm, ” Phong Phi Duyệt ngồi ở chỗ gần cửa sổ, gấp rút xoay người bảo vệ Thanh Âm, trên lưng, đều là vụn thủy tinh .


“Rầm” một tiếng nổ lớn, thân xe cư nhiên nhẹ nhàng bị kéo lên, một bên Phong Phi Duyệt chuẩn bị không kịp, cả thân thể bị bay ra ngoài.


“Duyệt nhi…”, Thanh Âm vội vàng nắm được tay của nàng, dùng sức kéo vào trong xe .


Đây hết thảy, quỷ dị đến thần bí, nhìn từ đằng xa, một chiếc xe khách bay lên trời, phía sau ngoài cửa sổ, một cô gái nửa lơ lửng trong không trung, thân thể bị kéo thành một đường.


“Âm Âm, buông mình ra…” .


“Không…”, “rầm” , lại lần nữa thêm một tiếng nổ lớn, hai người cùng nhau bị bay ra khỏi ngoài xe, trên tay buông lỏng, hướng phía một bên vách núi rơi xuống.


Trong lòng hoảng loạn , giống nhau trước đó xung quanh là một mảnh yên ắng.


Trên đất rải đầy thủy tinh, cùng một chiếc xe ngừng ở ven đường .


Ngoài cửa sổ, một quyển 《 câu chuyện về mộ Hiến vương 》 lẻ loi nằm ở một bên.


Thanh Âm thử động đậy thân thể, cũng không đau đớn giống trong suy nghĩ, mắt đau nhức không mở ra được.


Một tay từ từ tại quanh thân lục lọi, đến khi chạm vào vật mềm mại , mơ hồ, còn cảm nhận được đó là một tấm lưới hình vuông .


Thử vài cái đứng lên, cuối cùng bỏ qua.


Thanh Âm xoa nhẹ mắt bị gió cát thổi vào, chỉ nhìn thấy, một mảnh bạch sắc.