Dụ Hoặc

Chương 4





Trình Gia Nhạc liều mạng phản kháng, nhưng cậu làm sao tránh nổi những bốn người đàn ông. Cậu không những không thay đổi được hoàn cảnh bất lợi mà còn bị đá vài phát, chịu vài cái tát, đang lúc cậu sắp sửa buông xuôi không kháng cự nữa, Tô Văn Huy đột nhiên hét lớn một tiếng:“Dừng tay!”

Bốn người kia đều dừng việc xé quần áo Trình Gia Nhạc, quay cả sang phía Tô Văn Huy.



“Mọi người dừng lại, không cần làm nữa, chúng ta đi thôi!” Nói xong, năm người liền bước đi không quay đầu lại.

Tiếng chân bọn họ dần dần rời xa.

Trình Gia Nhạc quần áo tơi tả, một nửa mặt sưng vù, trên người những chỗ bị đá đau muốn chết. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng. Qua hồi lâu, cậu mới chậm rãi đứng lên. Chỉnh lại quần áo, chạm vào mặt thì thấy ươn ướt, nhưng trong miệng thì khô khốc. Thì ra là nước mắt.

Trình Gia Nhạc lúc này mới khóc to.

Sau khi khóc xong, cậu cứ quần áo xộc xệch như vậy mà ngồi trên sàn. Đành vậy, vẫn phải về thôi, nhưng quần áo như thế này sao để người khác thấy được… Chậc, còn có thời gian nghĩ vớ vẩn nữa sao. Cậu vẫn là đứng lên, cố gắng chỉnh trang lại quần áo rách nát cho dễ nhìn nhất mới đi ra khỏi kho hàng.

Trời chiều muộn, cảnh vật một màu đỏ rực trải khắp tầm mắt. Xung quanh kho là thảm cỏ dại mọc um tùm, cách đó không xa là một con đưởng nhỏ, không có xe cộ qua lại. Nơi này xem ra là ngoại ô thành phố.

Trình Gia Nhạc khẽ cắn môi, thuận theo đường mà đi. Đi nửa ngày cũng không thấy có kiến trúc nào, cho đến khi thấy mấy gian nhà xưởng, lúc này cậu mới ý thức đựơc mình đã lạc đường, đành phải quay lại. Cho đến khi trời tối đen, cậu mới gặp đường chính.

Cậu bắt được một chiếc xe bus khi còn cách nội thành nửa cây số. Hoá ra chỗ kia cách nội thành cũng không xa, là một tiểu khu công nghiệp, hình như đã hoang phế. Trình Gia Nhạc trong lòng khó chịu, cứ mặc kệ ánh mắt hành khách cùng người bán vé trên xe.

Sau khi xuống xe, cậu do dự mất một hồi, cuối cùng vẫn không dám mang bộ dạng này ra phố mua quần áo, đành miễn cưỡng mặt dày về nhà.

“Quần áo con làm sao thế này?” Mẹ hỏi cậu.

“Vừa rồi… Đánh nhau với người ta ạ.” Cậu viện lý do.

“Đánh nhau, lớn như thế này rồi còn đánh nhau, con không biết xấu hổ à!”

“Được rồi, con biết rồi.” Cậu biết mẹ bắt đầu mắng nhiếc, vội vàng đi vào phòng khoá trái lại.

Mẹ cậu gõ cửa hai tiếng, ở bên ngoài vẫn tiếp tục:“Lớn như thế còn không hiểu chuyện, đi ra ngoài đánh nhau, đúng là thói xấu! Con…”

Giọng nói vẫn léo nhéo, cậu cũng không buồn để ý, cởi hết quần áo chui vào chăn.

Nỗi tủi hổ lại nổi lên.

Từ sau khi em gái sinh ra, cậu ở trong gia đình này như người thừa. Chuyện này kỳ thật cũng là chuyện thường tình, dù sao đó cũng là con ruột họ, còn cậu chỉ là một cô nhi đến mười tuổi mới được nhận nuôi.

Đúng vậy, cậu là một cô nhi. Có lẽ do thân thể dị dạng này mà cậu bị bỏ rơi. Cậu ở cô nhi viện bảy năm, năm bảy tuổi được một gia đình mất cha nhận nuôi, cho đến người mẹ kết hôn thì con bà ta được đưa về với bà ngoại, còn cậu thì bị trả lại cô nhi viện. Cậu ở cô nhi viện thêm ba năm, cho đến khi cậu nghĩ mình sẽ ở cô nhi viện cả đời thì gia đình hiện giờ nhận nuôi cậu.

Lúc ấy với đôi vợ chồng này lấy nhau mười năm không có con, cho nên mới quyết định nhận nuôi cậu. Bọn họ cần một đứa nhỏ mười tuổi, một đứa nhỏ ít nói, cậu hoàn toàn phù hợp điều kiện này, chỉ là cơ thể cậu có chỗ thiếu hụt. Bọn ho băn khoăn một tuần, cuối cùng vẫn nhận nuôi cậu. Trình Gia Nhạc giờ nhớ lại, bọn họ có lẽ nhận nuôi một cô nhi tàn tật là muốn được chú ý, vì cậu là một dị nhân, điều này đáng để xã hội vui cười mà. Đáng tiếc là mọi sự vẫn mãi bình lặng. Năm năm trước, mẹ nuôi mang thai. Hai vợ chồng đều là cán bộ nhà nước, đứa nhỏ này tự nhiên sinh ra, nhưng bọn họ cũng không bỏ được, nên nhà họ Trình đành phải đi cửa sau, nộp ít tiền phạt, cuối cùng cũng sinh đứa nhỏ, cũng không đi làm nữa.

Sau đó, đối với cậu họ đã không nhiệt tình, thì giờ mọi quan tâm đặt hết vào đứa bé, đặc biệt là ông Trình, ông ta đặc biệt yêu thích cô nhóc, yêu khủng khiếp, đến độ người đối diện cũng không lọt vào mắt. Gia Nhạc biết, bọn họ chính là không thích chỗ dị dạng của cậu. Nhớ là ba năm trước, cậu sinh bệnh, nằm bệnh viện rất lâu, một bác sỹ trong bênh viện biết chuyện của cậu, dám đề nghị cậu để anh ta nghiên cứu, thậm chí còn bằng lòng cho cậu tiền. Cậu tất nhiên không đồng ý. Bố mẹ nuôi cũng biết chuyện, lại càng lãnh đạm với cậu.

Hiện giờ tâm nguyện lớn nhất của cậu là rời nhà này, tìm thuê một chỗ, thuê một phòng nhỏ sống tạm, sống lặng lẽ hết phần đời còn lại.

Nguyện vọng này có thể thực hiện đựơc không?

Hiện giờ có lẽ là chưa được.

Cậu muốn huỷ bỏ giao dịch với Triệu Tĩnh Vũ. Hôm nay là cưỡng bức không thành, khó tránh ngày mai ngày mốt không xảy ra chuyện giết người này nọ, cậu không muốn chỉ vì một vạn mà mạo hiểm.

Kỳ thật dù giao dịch này không thành, cậu cũng có thể tìm cách khác. Tóm lại, cậu phải mau chóng vạch rõ giới hạn với Triệu Tĩnh Vũ.

Cậu không được sợ.

***