Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em

Chương 27: Ở yên đây



Anh ngoan ngoãn đi theo cô, Thất Giai đưa anh vào trong phòng tắm đứng "ẩn nắp", cô không quên đưa quần áo cho anh.

Cô nhanh chóng lấy áo choàng tắm của khách sạn mặc vào. Không quên chải lại tóc rồi vén hai bên tóc ra phía trước để che đi những vết đỏ ân ái trên cổ.

Xong xuôi mọi thứ, cô vừa định quay lưng rời khỏi phòng tắm thì anh đã nắm tay cô kéo lại. Trong lúc cô đang hoang mang, anh nhân cơ hội đặt lên môi người đẹp một nụ hôn ngọt ngào.

Thất Giai đánh nhẹ vào ngực anh:

- Ở yên đây.

Cô giữ sự điềm tĩnh bước ra ngoài, vừa mở cửa cho Vân Linh, cô liền nở nụ cười:

- Lúc nãy em đang đi vệ sinh nên không mở cửa ngay được.

Vân Linh vui vẻ cất lời:

- Chị sang nhắc em chuẩn bị để đi ăn sáng, hôm nay có cảnh quay sớm.

Cô gật đầu:

- Dạ, em biết rồi.

Cứ nghĩ đến đây là êm xuôi, nào ngờ khoảnh khắc Vân Linh sắp quay lưng rời đi, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, khi tiếng chuông ấy...không phải từ điện thoại của cô.

Vân Linh khựng bước, quay lại nhìn Thất Giai, vốn dĩ thường xuyên đồng hành bên cạnh cô, vậy nên nữ trợ lý biết rất rõ tiếng chuông điện thoại của Thất Giai nghe như thế nào.

- Em đổi nhạc chuông điện thoại rồi sao?

Câu hỏi của Vân Linh khiến cô thoáng bối rối, nhưng Thất Giai nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh mà đáp lời:

- Dạ phải, chị thấy nhạc chuông này có hay không?

Vân Linh mỉm cười gật đầu:

- Vậy em chuẩn bị đi, chị chờ em.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tình huống căng não, thật khiến tim cô đập thình thịch liên hồi, cứ như đang làm chuyện gì xấu không bằng, lại phải lén lén lút lút đến mức này.

Chỉ vừa đóng cửa lại, cô đã giật cả mình khi anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau. Tên Giang Tống Hiển đang muốn hù chết cô đây mà.

Thất Giai liền quay người lại, anh nhanh chóng ép sát cô lưng cô vào cửa, nụ cười "gian xảo" ẩn hiện trên môi.

- Chẳng phải đã bảo anh ở yên trong đó rồi sao?

Tống Hiển đưa tay vuốt nhẹ gò má trắng mịn, không kiềm chế được mà nghiêng đầu hôn lên má cô:

- Nhưng em không nói ở yên trong đó đến khi nào.

Quả thật miệng lưỡi của Tống Hiển nhanh nhạy khó lường, lúc nào cô cũng là người bí thế trong cuộc nói chuyện với anh.

- Anh có điện thoại, xém chút bị phát hiện rồi.

Tống Hiển bình thản nở nụ cười, anh bước đến giường lấy điện thoại, Thất Giai khẩn trương soạn trang phục, cô mà không nhanh chóng thì lát nữa có khi bị phát hiện cũng nên.

- Anh không về phòng sao?

Tống Hiển bước về phía cô, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Thất Giai khiến anh u mê không lối thoát.

Anh vòng tay ra phía sau, ôm lấy eo cô, kéo nhẹ người đẹp vào lòng, nghịch ngợm hôn lên cổ cô, nụ hôn cuồng nhiệt như thể sợ rằng cô sẽ chạy mất.

- Này, anh...tôi còn phải chuẩn bị nữa.

Anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt cạn kiệt liêm sỉ:

- Ai bảo em lại xinh đẹp như vậy?

Một nụ hôn cuồng nhiệt giáng lên môi cô, anh cứ không ngừng bám lấy cô thế này thì đến bao giờ cô mới thay đồ và chuẩn bị được đây.

- Tôi sắp trễ giờ rồi, Tống Hiển à...

Nghe lời năn nỉ của cô, cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra.

- Tôi cũng về phòng chuẩn bị, lát nữa gặp em.

Lúc này anh mới chịu buông cô ra, Tống Hiển vừa định bước ra cửa thì cô lập tức nắm tay anh giữ lại:

- Anh không thể về bằng cửa chính được.

Anh nhìn cô, ánh mắt dấy lên tia khó hiểu, Thất Giai liền giải thích:

- Lỡ có ai đó nhìn thấy thì sao? Chị Vân Linh lại ở ngay phòng bên cạnh.

Lo lắng của cô cũng chẳng không thái quá, vì vốn dĩ hầu hết mọi người trong ekip đều ở các phòng tại tầng ba của khách sạn trong resort. Bây giờ đang là lúc mọi người rời phòng đi ăn sáng để chuẩn bị quay phim, anh mở cửa phòng cô hiên ngang bước ra ngoài, chẳng may bị nhìn thấy thì nguy to.

- Vậy em nghĩ phải làm sao?

Anh còn bình thản mà hỏi cô, Thất Giai thật hết nói nổi. Cô nắm tay anh kéo ra ngoài ban công, lúc này Tống Hiển mới hiểu ý cô, ánh mắt anh có chút bất hợp tác:

- Ý em là muốn tôi về phòng bằng đường ban công?

Cô gật đầu:

- Chỉ còn cách này thôi, anh nhanh lên đi, kẻo có người ở dưới nhìn thấy.

Anh có chút không thuận, bởi vốn dĩ đường đường là Giang chủ tịch của công ty Phedra tiếng tăm lừng lẫy, giờ đây phải lén lút trèo ban công trở về phòng, anh thật không quen với chuyện cẩn trọng như thể sợ bị phát hiện như thế này chút nào.

Trước ánh mắt dịu dàng biết nói của cô, anh dĩ nhiên đổ gục. Tống Hiển đành trèo ban công trở về phòng, khoảng cách giữa hai ban công chỉ cách nhau chưa đến một mét, hoàn toàn nằm trong khả năng của anh, Tống Hiển có thể di chuyển qua lại rất dễ dàng.

Khi đã sang được phòng mình, anh không quên quay lại nhìn cô trước khi trở vào trong phòng. Cũng may anh không khoá cửa ban công, nếu không dù có trèo qua được cũng chẳng thể vào phòng.