Du Hành Giả

Chương 48: Dấu hiệu



Vì mẹ vợ đột ngột xuất hiện nên Rito vẫn chưa thể “ăn” nàng được. Khi Katherine tỉnh dậy thì đã vô cùng bối rối và cho rằng đó là lỗi của mình:

- Em xin lỗi, vì hồi hộp quá nên em đã hôn mê đi.

Katherine cũng không chắc chắn về phỏng đoán của mình, nhưng xét theo tình huống lúc ấy thì chỉ có lý giải như vậy là phù hợp nhất. Rito cũng không tiện giải thích gì thêm. Cậu cố gắng bưng ra một bộ mặt khoan dung và an ủi nàng.

- Không sao, anh có thể kiên nhẫn được, chúng ta còn nhiều thời gian.

Chìm đắm trong những lời đường mật, mặc dù một người thông minh sắc sảo như Katherine cũng không phát hiện được hắn nói dối. Đương nhiên lúc này đây Rito đang nguyền rủa mẹ vợ của mình, thầm hận bà ấy cắm chốt ngay tại trên người nàng thì làm ăn được gì. Katherine vùi đầu vào ngực hắn và đề nghị.

- Hay chúng ta tiếp tục nhé? 

Má của nàng ửng đỏ nhưng đây thực sự là đả kích nặng nề với Rito. Cậu có cảm giác như mình là một tên thái giám vẫn giữ được ham muốn của đàn ông, nụ cười trên mặt cậu méo xệch trong khi cố gắng kiềm chế. 

- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ làm chuyện đó khi em thực sự sẵn sàng.

Đôi khi lừa dối cũng là một phần của tình yêu, Rito tự phủi đi cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Katherine thì cho rằng đây là Rito đang quý trọng nàng, trong lòng không hỏi dâng lên cảm giác ấm áp và tự trách. Cắn cắn môi cô lại chui xuống phía dưới và ngậm lấy nó. Rito rên rỉ, kết quả như vậy cũng không tồi.

Ngày thứ hai kể từ khi vụ án toàn sát nhà thành chủ, cửa thành buộc phải mở ra. Người dân bắt đầu nghi ngờ về khả năng của vị thái tử này. 

- Khốn kiếp! Rốt cuộc là ai làm?

Wiliam giận dữ vỗ tay xuống bàn. Bên cạnh một vị lão giả cũng đăm chiêu suy nghĩ, thấy hành động mất kiểm soát của hắn ông cũng không vui. Tuy rằng không ai trong hai người này quan tâm tới sự sống chết của bọn chúng, nhưng lúc này là thời điểm hắn cần lập nên uy vọng. Bỏ qua một tên giết người nhởn nhơ ngay trước mũi sẽ làm xấu đi hình ảnh của hắn.

- Bình tĩnh, chỉ sợ lần này tình huống rất nguy hiểm. Trước là thú nhân tàn sát người ngay trong thành, sau là có thánh cấp xuất thủ. Dựa vào dấu vết để lại, người kia thậm chí ngay cả ta cũng không đánh lại được.

- Cái gì?

Wiliam bị chấn động mạnh, người khác không biết vị trước mắt này là ai nhưng Wiliam rất rõ ràng. Ông là Darius Binalter, người xếp hạng thứ bảy trong mười vị thánh cấp được biết đến của Thần Quốc, cũng là thầy của hắn. Đến cả cha hắn, vị hoàng đế thống trị cái quốc gia cổ xưa này cũng phải kính nhượng ba phần. Đừng cho rằng cái chức thái tử của hắn rất to, nhưng đối diện với những vị thánh cấp này hắn cũng phải hành lễ, cường giả trong cái thế giới này đã có ý nghĩa siêu thoát khỏi hoàng quyền.

Nếu như kẻ địch thực sự mạnh hơn ông, điều này có nghĩa là vấn đề đã không còn nằm trong phạm vi chức trách của hắn, nếu như vụ án này không được sáng tỏ cũng không ảnh hưởng gì tới vị thế của hắn trên chính trường. Nghĩ đến cô em gái cao ngạo đầy tài năng của mình, hô hấp hắn dồn dập. Đây là một cơ hội! Bắt được một thánh cấp có ý định xấu với đế quốc đã đủ để đặt vững chắc quyền thừa kế của hắn. 

- Sư phụ, con muốn thử một lần. Wiliam bình ổn tâm tình, cơ hội chỉ đến có một lần, hắn cần phải sáng suốt nắm bắt lấy.

Darius nhìn lấy đứa học trò của mình. Wiliam có tư chất không tồi, tuy nhiên trên mặt tính cách vẫn có nhiều chỗ hỏng, đây là lí do vì sao hắn không có quá nhiều thành tích trong chính trị. Tuy nhiên ông cũng không thể không thừa nhận rằng đây là một cơ hội xoay người cho hắn. Suy nghĩ về khả năng thành công, Darius quyết định.

- Lấy giấy bút tới đây, ta muốn viết một bức thư.

- Vâng!

- Đây là danh sách những người chúng ta cần thuyết phục nếu muốn thành công, ta đem đến cho cậu nhưng cậu thực là có chắc chắn làm được chứ?

Nigata hồ nghi hỏi, trên tay ông là một tập hồ sơ mà nhìn vào đó có thể thấy thông tin của một số người. Hầu hết bọn họ là những nhà kinh doanh có thị trường khá lớn ở Vinh Quang Thành và một số thành trấn khác ở phương nam. Rito nhìn thoáng qua một chút rồi gật gù.

- Không thành vấn đề, trừ phi bọn họ có thánh cấp chống đỡ.

Nigata có điểm kinh ngạc, ông biết rằng vị nguyên tố võ sư trẻ tuổi trước mặt là một người không tầm thường, có lẽ đã đạt đến chuẩn thánh đỉnh phong rồi, nhưng khống chế những người kia có thể không phải là chuyện mà sức mạnh không thôi có thể làm được. Bất quá ông cũng không nghi ngờ, Nigata biết Rito tuy rằng lúc bình thường có vẻ thích đùa giỡn, nhưng gặp những chuyện như thế này thì sẽ vô cùng nghiêm túc.

- Được rồi, nếu cậu đã nói vậy và tiểu thư cũng đã tin tưởng cậu. Hi vọng ngươi không làm tiểu thư thất vọng.

- Chắc chắn rồi, điểm này ta có thể bảo đảm với ông.

Rito nhận lấy tập tài liệu và đi ra ngoài. 

- Lilith, cần nhờ đến cô rồi.

- A, chủ nhân, người có thể đừng nói từ “nhờ” chứ, em là nô bộc của ngài, có thể phục vụ ngài là vinh quang của em. Hơn nữa…-Lilith liêm liếm môi- đã lâu rồi không xuất thủ có điểm ngứa ngáy.

- Này, ta đã nói rõ kế hoạch rồi, chúng ta chỉ thôi miên bọn họ thôi, không cần phải giết ai cả. Rito nghiêm túc nhắc nhở, hai người này cũng không phải là hắn có thể khống chế được. Đợi đến lúc cô nàng này dã tính nổi lên thì nguy hiểm.

Lilith rất bất mãn, nhưng ngay lập tức hai mắt cô chớp sáng.

- Chủ nhân, sau việc này ngài có thể cho em một món phần thưởng nhỏ được không? Em hứa sẽ làm việc nghiêm túc.

Lilith nài nỉ.

- Chuyện gì? Nói trước là những thứ kia ta sẽ không đáp ứng đâu đấy. Rito cảnh giác lên.

- Không phải chủ nhân, mà thực ra thì đó cũng là một lựa chọn không tồi.- Lilth bày ra một vẻ mặt tiếc nuối- Nhưng nếu chủ nhân đã nói thế thì em xin giữ nguyên mục đích ban đầu vậy. Người có thể cho em một chút máu được không?

Rito, hiện nay đang trong trạng thái L-Shaman. Đây là cách mà cậu tự gọi mình khi được Lilith phụ thể, tương ứng với Zoroa là Z-Shaman rồi. Hình dáng cậu có chút thay đổi, quần áo vẫn còn được giữ nguyên, nhưng hai răng nanh đã dài hơn mức bình thường và đôi mắt thì có màu đỏ tươi yêu dị. Trông cậu đẹp hơn lúc bình thường. Nhưng quan trọng hơn là khí chất cậu đã hoàn toàn thay đổi. Từ kiểu trầm ổn nhưng mong manh lúc bình thường đổi sang một loại quyến rũ không nói nên lời. Mỗi cái nhấc tay, bước chân đều lộ ra một vẻ cao quý. Nụ cười hơi nhếch và răng nanh chìa ra khiến người ta cảm thấy nguy hiểm. Trên mép hắn còn dính một chút máu.

- A, vậy đây là hương vị của chủ nhân… Lilith thoải mái cảm thán.

- Ta cấm cô làm gì với cơ thể người. Zoroa đương nhiên sẽ không cho phép Lilith có ý định xấu nào và Rito thì lại càng không. Lilith hừ lạnh một tiếng.

- Ta biết rồi.

- Vậy mục tiêu của ta là con người này sao?

Lilith nhìn tên mập đang ngồi trước mặt mình. Họ đang ở trong một gian phòng được bài trí theo cách châu Âu cổ xưa. Nền trải thảm màu đỏ, một lò sưởi được xây ngay đối diện lối ra vào và trên trần nhà treo lủng lẳng một chiếc đèn nến pha lê phản chiếu ánh sáng từ ngoài cửa sổ trở nên lấp lánh. Ông ta mặc một bộ đồ đuôi tôm, để ria mép và tóc quăn giả. Ông suýt nữa đã hét lên khi nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện nhưng ngay sau đó im bặt đi và đôi mắt chuyển sang màu đỏ.

- Nghe lời của ta…

Vấn đề kinh doanh của Lilith đã được giải quyết, tin chắc cô nàng sẽ rất bất ngờ khi thấy mọi việc được xử lí dễ dàng như vậy. Nhưng có chuyện khiến Rito lo lắng hơn, đó là cảnh báo mà mẹ vợ đã nhắc nhở hắn lần trước và nguy hiểm đến từ lũ thú nhân trong mấy ngày tới. Họ cần rời đi thật sớm hoặc là Rito tìm ra tên thánh cấp phản đồ nhân loại sẽ xuất hiện và xử lí hắn trước. Đây không phải vấn đề đơn giản, cách duy nhất là chú ý tới những hành động của thái tử. Hẳn là Wiliam đã biết rằng có một A cấp đang tồn tại trong thành.

Hôm nay Azure đã tỉnh dậy. Nagato và Sigmun đã khóc lên vì mừng rỡ, nhất là Nagato, cô thậm chí đã tụt cân không ít trong những ngày này. Rito cũng đến thăm hắn, tuy nhiên tinh thần của cậu bé không tốt. Rito cũng không biết nói gì thêm, cái chết của Hinata là một trải nghiệm rất khó khăn với cậu.

Một ngày này trời mưa khá to, khác với thế giới cũ, ở nơi này tòa thành được bao vây bởi những bức tường lớn đã chặn đi bề mặt thoát nước. Tuy rằng cũng có những đường cống được xây dựng nhưng so với hệ thống hạ tầng khoa học ở thế giới cũ thì còn kém rất xa. Thế nên đường sá trở nên lầy lội và khó chịu. Rito chợt nhớ đến Miu, cô em gái (tự nhận) cho dù đã đi học cấp ba nhưng vẫn sợ sấm sét thì không tự chủ được nở nụ cười.

- Anh đang nghĩ đến điều gì vui sao?

Tiếng Katherine đột ngột vang lên từ phía sau, dĩ nhiên là Rito đã biết trước. Cậu gật đầu nhưng cũng không giải thích thêm, những chuyện như thế giới khác rất khó giải thích.

- Công việc xong nhanh vậy sao? 

- Ừm, mặc dù thật khó tin nhưng em gần như không phải thuyết phục họ, anh làm như thế nào vậy?

- Bí mật.

- Hừ, không nói thì thôi. Katherine nhăn mày tỏ vẻ bất mãn.

Rito đang định chọc gheo cô nàng một chút nữa thì đột nhiên nhăn mày lại. Cậu ngoái nhìn ra cửa sổ. “Xem ra không kịp rời đi nữa rồi”. 

- Xin lỗi anh cần ra ngoài một chút.

- A?

Rito phi thân ra ngoài, siêu năng lực của cậu vừa có cảm ứng. 

- Cảm thấy gì khác không Zoroa? Rito tiến vào Z-shaman và hỏi.

- Có một đám thú nhân đang hướng về kết giới đi đến, nhưng không phát hiện thánh cấp nào khác.

Rito nhíu mày, chuyện có điểm kì lạ. Lũ quái vật đã xuất hiện nhưng chậm chạp không phát hiện ra phản đồ. Nếu là bình thường thánh cấp thì không nói gì, nhưng hiện tại chính là một bán thần đỉnh phong kiểm tra – cho dù chỉ còn là linh hồn cũng vậy, một A cấp tuyệt đối không trốn được cảm ứng của nàng.

- Chủ nhân, tên thánh cấp đi theo hoàng tử đã xuất hiện, hình như hắn cũng phát hiện ra đám quái vật rồi.
Rito gật gù, có khi nào tên phản đồ lại chính là lão ta không? Cũng không bài trừ khả năng này.

- Zoroa, ngươi có khả năng theo dõi hắn mà không bị phát hiện không?

- Có thể, chủ nhân. Nhưng người không duy trì trạng thái này được bao lâu, nếu theo dõi hắn ngài sẽ bại lộ khi kiệt sức.

- Ta hiểu rồi.

- Chủ nhân, có người sói xuất hiện.

- Ở đâu?

- Phía Bắc hai giờ, chúng đang hướng đến chỗ chúng ta.

- Cái gì?
…………
Phía Bắc tòa thành, một nam một nữ đột ngột xuất hiện. Nam thân hình vĩ ngạn, cơ bắp vạm vỡ và để trần. Ông có một khuôn mặt chữ điền với những góc cạnh sắc nét, mũi hơi khoằm và một đôi mắt có màu xanh lơ khá sâu. Người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi trong khi người phụ nữ vì không thấy rõ mặt nên không thể xác định. Bà đội một chiếc mũ rộng vành có khăn voan trùm kín mặt và diện trên người một chiếc váy dài màu đen bó sát cơ thể xòe rộng ở bắp chân, trông bà giống như một tiểu thư đài các chuẩn bị dự dạ hội. Hai người đi chung với nhau tạo cho người ta cảm giác về một đôi đũa lệch, nhưng cái cách mà họ thân mật vòng tay nhau gây nên một sự trùng kích thị giác đáng kể. Hiển nhiên một cặp đôi như vậy sẽ gây nên sự chú ý của những người xung quanh, tuy vậy dường như hai người rất không quan tâm mà vui vẻ trò chuyện với nhau như thể thế giới chỉ có hai người bọn họ vậy.

- A, rốt cục Werewoft đang ở chỗ nào vậy? 

Người phụ nữ than thở, bà có một chất giọng sắc và cao giống như kiểu mà những cô gái hay xấu hổ được lồng tiếng trong những đoạn thoại mà họ tỏ ra ghen tuông hay giận dữ. Người đàn ông khịt khịt cái mũi khoằm của mình và xác định.

- Không sai, anh có thể cảm thấy nó ở gần đây, lần này tuyệt đối phải dạy dỗ nó một trận. 

Có vẻ như ông đã đánh hơi được mùi của nàng, ông cũng nói với giọng điệu cứng rắn. Nhưng người phụ nữ như bị chạm tới vảy ngược vậy hét lên:

- Anh dám!

Người phụ nữ tức giận và chống hai tay lên eo rồi xoay người đối mặt với ông.

- Còn không phải vì anh không cẩn thận mà để con bé nghe lỏm chuyện chính sự sao? Lỗi là ở anh đã để nó nghe thấy và chạy trốn thành công. Anh cứ thử đụng chạm tới một cọng lông của nó xem?

Rất rõ ràng, bà là một người phụ nữ khá bênh vực con trong khi người đàn ông là một vị cha già nghiêm khắc. Nhưng có vẻ như ông còn sợ vợ nữa. Ông giật nảy cả người lên khi bị bà chỉ trích và cười xòa trong khi xuýt soa:

- Đừng giận anh, Nathan. Đó đúng là lỗi của anh, sẽ không có chuyện cấm túc hay tăng thời gian luyện tập đối với Werewoft đâu.

- Hừ, đừng để tôi bắt gặp anh to tiếng với nó. Tốt lắm, nhanh chóng tìm kiếm ra con và hoàn thành nhiệm vụ nữa. Thiệt tình, tại sao tộc trưởng lại muốn hợp tác với lũ dâm dục kia chứ. Mặc dù nói chúng ta ghét con người nhưng so với chúng nhân loại còn đáng yêu chán.

Người phụ nữ như nghĩ tới cái gì kinh tởm và thốt lên một cách khó chịu. 

- Đừng lo em yêu, nếu phải tiếp xúc với chúng anh sẽ làm việc đó. A, anh nghĩ con gái ngay ở phía trước rồi, nhanh lên nào.

Hai người nắm tay nhau hướng về khách sạn nơi mà Rito tạm ở. 

Katherine đang đứng trông ra của sổ bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh một cái. Sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng lấy một li nước uống để tìm lại bình tĩnh. Cô thủ thỉ tên người yêu rồi nôn nóng chạy ra bên ngoài, khi cánh cửa mở ra, một nam một nữ đã đứng sẵn nơi ấy.