Du Hành Giả

Chương 42: Vận mệnh dẫn dắt



Rito đang đối diện với lũ quái vật, cậu quyết định tiêu diệt tất cả. Có khoảng hai mươi con B cấp quái vật và một con B+. Cậu cần nhanh chóng tiêu diệt chúng để quay trở lại. Đoạn đường từ đoàn buôn tới nơi này cậu đã gặp và tiêu diệt không ít thú nhân cấp thấp, xem chừng bọn chúng trí tuệ không thua gì con người. Hai mươi con quái vật đang bao vây cậu, chung quanh là một đám thi thể thú nhân khác. Bằng trí tuệ của mình lũ thú nhân này hiểu được đứng trước mặt hắn là một con người không đơn giản.

- Nhân loại, ngươi rất cường đại, nhưng ngươi cho là có phần thắng khi muốn chiến đấu với tất cả chúng ta sao?

Rito phát hiện ra lũ thú nhân ngoài ngôn ngữ của chúng thì một số con còn biết được ngôn ngữ của con người. Nhếch nhếch môi, rito rút hai thanh kiếm cầm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất. Cậu cũng lười nói chuyện với lũ quái vật sắp chết này, thay vì vậy cậu đột kích lên phía trước và nhắm ngay con đầu đàn. Con thú nhân ấy cảm thấy phẫn nộ khi bị bỏ qua, nó gầm lên một tiếng và vung cây chùy khổng lồ dài đến hai mét đánh mạnh xuống, rito nhướng mày, dưới chân hơi dụng lực, phong nguyên tố như lò xo đẩy hắn đột ngột chuyển hướng. Hắn đáp lên ngay phía trên bả vai thú nhân và nhẹ nhàng vung lỡi kiếm.

- Phốc!

- Ồ? Né được?

Rito có điểm kinh ngạc, kể từ khi học được cách sử dụng nguyên tố, thực lực của cậu đã tăng mạnh. Có thể nói là ngang ngửa với những tông sư già cả như đại trưởng lão. Ngày đó khi còn ở Lương Sơn Bạc cậu đã từng thách đấu đại trưởng lão một lần. Đó là một kí ức tồi tệ khi cậu bị Hayato dùng một quyền đánh bay. Tuy rằng lực đạo không đủ để đem hắn miểu sát, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác vô lực né tránh khi đứng trước mặt ông. Rito cũng không định đem con thú nhân tiêu diệt chỉ bằng một kiếm, hắn chỉ định đem nó trọng thương nhưng con quái vật lại có thể tránh được.

- Cút ra cho ta! 

Thú nhân gầm lên một tiếng, trong tay búa vung lên mang theo áp lực lên không khí và đánh về Rito. Cậu dễ dàng né được, thân ảnh hơi nhòe đi và cậu vung kiếm nghiêm túc hơn. Lưỡi kiếm của cậu kéo qua phần ổ bụng của nó tạo ra một vết thương dài làm thứ dịch màu xanh từ bên trong chảy ra. Thú nhân gầm lên đau đớn, đám B cấp quái vật lúc này đã phát hiện ra không ổn, chúng dùng thế tấn công như cuồng phong bạo vũ đánh tới tấp. Nhưng mặc dù những đòn tấn công ấy gần như không có kẽ hở, Rito vẫn có thể qua lại nhẹ nhàng giữa lũ quái vật và đem một con tiêu diệt. Đám quái vật gầm lên, bằng vào thể hình cao lớn và vũ khí nặng, chúng dùng những đòn tấn công chủ yếu là đập từ trên xuống. Mặt đất rung động mạnh và tạo ra những cái hố có hình dáng khác nhau như bị lựu đạn oanh tạc. Người từ xa nhìn vào chỉ thấy lũ quái vật đang vung loạn trong khi Rito chỉ còn là một cái bóng mờ khi ẩn khi hiện. Bọn chúng giống như một đám ngu ngốc cầm gậy bóng chày để đập một con ruồi, chúng gào thét vì phẫn nộ. Khi toàn bộ quang cảnh chung quanh đã bị cày xới tới không còn hình thù gì, đám thú nhân đã chết thêm hai con và con đầu đàn đã mất đi một cánh tay. Nó có chút sợ hãi nhìn về phía cậu, trong đôi mắt đỏ rực như lửa đã sinh ra thoái ý. Nhưng Rito không tha cho, gân xanh trên trán cậu nổi lên, không khí chung quanh bắt đầu ngưng kết lại như thực chất. Lũ thú nhân cảm thấy khó di chuyển và không thể thở được. Sau đó không khí bắt đầu xoay tròn, lú quái vật nhao nhao ngã trái ngã phải và bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy, ngoại trừ con đầu đàn còn đứng vững được.

- Ha! Rito thở ra một ngụm. 

Cậu chỉ định thử nghiệm một chút năng lực mới, nhưng hiệu quả cũng không tồi. Nhìn đám quái vật đã bị đánh tan trận hình, cậu nhanh chóng phóng tới và vung kiếm lên mục tiêu to lớn nhất.

- Gầm!!!

- Cuối cùng đã xong, không biết bên kia có chuyện gì không.

Đứng trên xác lũ quái vật nhưng trông cậu sạch sẽ và thậm chí không có mùi máu. Rito cảm ứng thử một chút khu vực cách đó không xa. “Không tốt!” Cậu phi đi như tên bắn vào trong rừng.

Azure đã sức cùng lực kiệt, kiếm trong tay cậu đã gãy làm hai, xương sườn cũng không biết gãy vỡ bao nhiêu cái, hổ khẩu tóe máu khi phải cứng đối cứng và quan trọng hơn con thú nhân đối diện cậu vẫn không chịu bao nhiêu tổn thương. Nó khinh thường nhìn cậu, trong tay búa đã vung lên quá đầu. Azure không hiểu tại sao vào thời điểm này cậu cảm thấy sợ chết. “Có lẽ là vì tiếc nuối đi”. Cậu thầm nghĩ và loại bỏ suy nghĩ này ra, cậu cần phải kéo dài thời gian để Nagato chạy trốn kịp. Thanh kiếm, không, phải nói là cán kiếm mang theo nửa đoạn kiếm của cậu nâng lên chặn lại đòn tấn công. Azure chỉ cảm thấy chấn động khó chịu lan tỏa khắp người, cánh tay trái của cậu vặn vẹo theo một phương hướng mà nhân loại không thể có. Cậu bị đập bay đến một gốc cây già sau lưng làm nó rung mạnh và từ phía trên rơi xuống lá khô đã che kín tầm mắt cậu. Azure đã không còn năng lực né tránh hay đón đỡ, cậu có thể cảm nhận đước gió đang táp vào mặt bởi cú vung búa đầy mạnh mẽ của con thú nhân. Cậu sắp chết, cậu nhớ đến mối thâm cừu đại hận diệt môn, nhớ đến những ngày tháng trộm cắp, nhớ tới những người đã đi qua cuộc đời cậu, nhớ tới nụ hôn của nàng. Cậu muốn sống, nhưng cơ thể cậu đã không nghe lời cậu mà nằm bất động chờ đợi cái chết giáng lâm. “Yêu em, Nagato”, cậu lẩm nhẩm trog miệng. Một giọng nỉ non vang lên bên tai và Azure cảm thấy có gì đó chắn trước người mình.

- Rắc!

Búa đã đánh xuống nhưng Azure không chết. Đôi mắt cậu ngưng tụ nhìn người con gái mà xương sống đã gãy làm đôi trước mặt. Tròng mắt cậu trống rỗng và không nói lời nào, nhưng cô đang khóc, nước mắt cô chảy dọc theo đôi má hồng. Trong mắt cô mang theo oán niệm và yêu thương, miệng của cô đã ngập máu, cô muốn nói gì đó nhưng chỉ có bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt cậu.

- Y…ê…u…

Ánh sáng trong mắt cô đã vụt tắt, lời cô nói đã không hoàn chỉnh nhưng ý nghĩa đã được truyền tải đầy đủ. Azure cảm thấy một cơn đau đớn trong trái tim, như hàng vạn con kiến cắn xé dạ dày cậu, đầu cậu như bị vô số tiếng ồn nhét vào tai. Cơ thể cậu cứng ngắc rồi Azure gầm lên.

- KHÔNG!!!

Hinata đã chết, cô chết vì bảo vệ cậu và con thú nhân đã sẵn sàng giết chết cậu. Cậu để cô sang một bên, cố tự thôi miên mình rằng cô vẫn còn cứu được. Azure đã đứng dậy, cậu liều mạng lao về trước tránh né lưỡi búa của thú nhân. Cậu thành công, trên khuôn mặt lợn của con quái vật đã là biểu cảm kinh ngạc. Rồi nó nhìn thấy đầu cậu ngày càng gần.

- Bốp!

Azure mạnh mẽ dùng trán va chạm với đầu của nó. Con quái vật hơi lảo đảo, đây là lần đầu tiên Azure thành công tạo được tổn thương hiệu quả. Khi con quái vật mở mắt ra, Azure đã ở phía dưới nó và dùng một đòn đá “nhất trụ kình thiên”. Nó bị đánh bay theo phương thẳng đứng. Azure không buông tha, cậu điên cuồng nhảy lên bắt kịp quái vật và vung quyền lên mặt đánh bay nó về phía sau. Đắc thế không tha người, cậu nhảy lên ngồi trên ngực con quái vật, giáng những cú đấm như mưa rào. Nhưng thú nhân chỉ là bị bất ngờ, nó tỉnh táo lại và dựa vào sức mạnh tuyệt đối đem cậu đập bay. Azure hộc máu nằm dưới đất, con thú nhân cười dữ tợn, trong mắt nó nhân loại này tuyệt đối là không thể chịu đựng được nữa. Nhưng Azure đã đứng dậy, ánh mắt cậu đỏ ngầu như thú nhân. Cậu liều mạng lao lên, không để ý nắm đấm đang hướng về phía mình mà dùng phương pháp quyền đối quyền.”Bốp!” “Rắc!” Một lần nữa bị đánh bay, xương quai hàm đã vỡ nát, nhưng cậu lại đứng dậy, lại liều mạng. Tràng cảnh chiến đấu trở nên thê lương, Azure không nhớ rõ cậu bị đánh bay bao nhiêu lần. Là mười lần? Hai mươi lần? Cậu nhìn thấy trong mắt con quái vật đã có sợ hãi, máu đã tràn ngập khoang miệng cậu nhưng Azure vẫn nở nụ cười. Cậu hiểu được khi ấy tại sao Sigmun lại liều mạng như vậy, cảm giác này đó là khi một người đàn ông muốn bảo vệ thứ quan trọng hơn mạng sống chính hắn. Con quái vật bỏ chạy, trong mắt nó nhân loại này đã không sống được bao lâu. Nó không cần gánh chịu thêm tổn thương chỉ vì muốn tự tay tiêu diệt cậu. Azure đã ngã xuống, trong mắt cậu giờ đây chỉ còn lại Hinata, một cánh tay là chi duy nhất cậu còn dùng được bây giờ kéo cơ thể cậu di chuyển về phương hướng của cô. Cậu lê lết trên mặt đất tạo ra một vệt máu dài. 

- Hinata…

Cậu thầm gọi tên cô. Nhưng nàng không phản ứng, cậu cố gọi thêm lần nữa, nhưng nàng vẫn không tỉnh dậy. Mảnh rừng yên lặng đã chỉ còn tiếng gọi tên một người con gái. 

- Hu hu…Anh xin lỗi… Hinata… Làm ơn hãy tỉnh lại… hu hu…

Azure đã ngất đi, một tiếng thở dài vang lên từ sau lưng cậu. Hai người biến mất trong cánh rừng, để lại xác một con quái vật và một vệt máu dài như là minh chứng nơi đây đã có một cuộc chiến.

Khu vực đoàn buôn vẫn còn yên bình, lũ quái vật chưa kịp tràn đến chỗ này, nhưng người của đoàn buôn chỉ còn giữ lại một phần mười. Katherine lo lắng trông về phương xa mặc dù khuôn mặt vẫn còn bình tĩnh. Ngay sau đó cô trông thấy một bóng người, là Nigata đang cõng theo Nagato trở về. Như đọc được câu hỏi trong mắt cô, ông chỉ lắc đầu thở dài tiếc nuối.

- Đó là một đứa trẻ tốt.

Cả hai lâm vào trầm mặc. Sigmun nhìn thấy Nagato thì chạy lên nhận lấy cô từ tay ông. Biểu tình của cậu có chút phức tạp, không hiểu tại sao trong lòng cậu lại cảm thấy có chút vui sướng, khóe miệng không tự chủ nổi lên một vệt nụ cười. Mi mắt Nagato hơi nhúc nhích, cậu vội điều khiển biểu cảm của mình cho thể lương.

- Azure?

Nội tâm cậu trầm xuống. Nhưng ngay lập tức phục hồi lại và gọi tên cô.

- Chị, là em đây! 

- Sigmun? Azure đâu? Em ấy đâu rồi? Nagato nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện và hốt hoảng hỏi.

Không ai trả lời, tất cả mọi người đều tránh né ánh mắt của cô. Hiểu ra điều gì nhưng không thể chấp nhận, Nagato lâm vào hỗn loạn. Cô ôm đầu và từ chối cái nhìn thương hại từ xung quanh, nước mắt tràn đầy khuôn mặt, cô cảm thấy tâm trí của mình đã không thể kiểm soát.

- Không…không thể nào… 

- Hinata, a, Hinata đâu? Đột nhiên Katherine hỏi.

Người chung quanh không một ai biết tung tích của nàng, tất cả đều quay mặt nhìn nhau trong khi Nagato và Sigmun như nhận ra điều gì.

- Chẳng lẽ…

Rito trở về mang theo Azure và thi thể Hinata. Cậu từ chối tiếp bất kì ai và vội vã đưa Azure vào trong xe Katherine. Cô cũng không ngăn cản cậu. Rito cần phải chữa trị cho Azure ngay nếu không cho dù sống được cậu vĩnh viễn sẽ còn là phế nhân. Khi còn ở Lương Sơn Bạc, cậu đã từng thỉnh giáo Saotome về chữa thương. Có thể nói ở Trái Đất, những kẻ hiểu rõ nhất về cơ thể người không phải là các nhà khoa học, bác sĩ nào mà chính là võ thần. Họ đã nghiên cứu cơ thể người từ khi thầy thuốc chưa sinh ra, mặc dù nếu nói về khả năng chữa các loại dịch bệnh võ thần bình thường có thể bó tay, nhưng đối với những vết thương vì chiến đấu thì võ thần tuyệt đối là dân trong nghề. Có thể nói, trừ phi là cụt tay cụt chân, chỉ cần là còn nửa điểm hơi thở và cơ thể đầy đủ thì bất kì võ thần nào cũng có thể cứu sống. Đây là lí do vì sao đứng ở bờ vực sinh tử rất nhiều nhưng họ vẫn có thể phục hồi sau đó. Azure thương thế rất nặng, nhưng vẫn còn cứu được. Rito cần phải phẫu thuật cho cậu, dường như hắn có một năng khiếu kì lạ với môn này và vì thế rito luôn mang theo một ít dụng cụ phẫu thuật và phục sinh đan theo người. Azure rất may mắn, ca phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ. Mặc dù ba mươi phần trăm xương bị gãy, mất máu đến hai mươi phần trăm, nhưng Azure vẫn có thể phục hồi nhờ phục sinh đan.

Rito thở dài, cậu mệt mỏi đi ra ngoài. Nagato và Sigmun đã chờ đợi sẵn, cậu có thể thấy hai người đã khóc rất nhiều. Cái chết của Hinata là một trải nghiệm rất khó khăn với chúng. Sau khi tỉnh lại cũng không biết Azure sẽ chịu đựng được hay không.

- Rito đại nhân… Nagato nói với giọng cầu khẩn, Sigmun cũng nắm chặt hai bàn tay.

- Hắn không sao, trừ phi đã mất đi ý chí sống, nếu không trong vòng hai tháng nữa sẽ hoàn toàn phục hồi.

Rito nói và chú ý biểu tình của hai người. Cậu có thể thấy Nagato là thật lòng mừng rỡ nhưng cảm xúc của Sigmun là pha tạp. Nagato rất nhanh nắm bắt được trọng tâm, cô vội hỏi lại.

- Ý chí sống?

Rito gật gù.

- Thương thế của hắn quá nặng, ta phải cho hắn sử dụng phục sinh đan là một loại kích thích tiềm lực của một người. Tác dụng rất mạnh, nhưng nếu người bệnh mất đi ý chí sống thì có thể sẽ không qua được.
Nagato sợ hãi, Rito nhìn nàng và mỉm cười.

- Cái này chỉ nhìn xem hắn và tiếng nói của các ngươi có thể kéo tỉnh được hắn hay không thôi.

Nagato nghe vậy vội vã đi vào trong, nhưng Sigmun vẫn đứng tại chỗ. Rito hơi nhướng mày.

- Ồ? Ngươi không vào xem hắn sao?

Sigmun như giật mình tỉnh giấc như thế, à à mấy tiếng rồi theo chân Nagato chạy theo. Lúc này đây là Katherine và đội buôn, Rito cũng không để bọn họ đợi lâu trực tiếp đưa ra kết quả.

- Lũ quái vật đã bị ta tiêu diệt rồi, có thể đi theo đường cũ.

- Hoan hô!

Cả đám người vỗ tay chúc tụng. Katherine tiến lên mỉm cười với cậu.

- Cám ơn anh.

- Không có gì, dù sao ta cũng được trả lương đàng hoàng.

- Nhưng xem ra chúng ta cần đổi lại hợp đồng rồi. 

- Như thế nào?

- Hiển nhiên là miễn phí và vô thời hạn nha. Katherine ôm lấy hắn và nói.

- Chà, như vậy quá lỗ cho ta. Rito lắc lắc đầu.

- Chán ghét, đừng bao giờ quay lại tìm em! Katherine vùng ra khỏi cậu và ngắt một câu.

- Đổi lại, ngươi phải ‘’bán’’ cho ta mới được. Rito dùng giọng con buôn nói.

- Hừ, đàn ông keo kiệt. Thành giao!

- Ồ? Vậy thì trước khi kí bản hợp đồng này, chúng ta nên trao đổi hữu nghị ở đằng kia (Rito chỉ vào gốc cây) một chút nhỉ. Hắc hắc. Cậu cũng không chờ đợi cô đáp ứng mà bế cô lên mang về phía đó.

- A?

Rito ấn cô lên gốc cây, trong sự giao nhau của bốn mắt đôi môi hai người từ từ lại gần. “Ân”, Katherine đón nhận cái hôn nồng nhiệt của cậu. Bàn tay Rito bắt đầu tác quái trên người cô nhưng Katherine cũng không ngăn cản. Cảm thụ nhột nhột phía dưới, Katherine vội vàng mở mắt và thoát ra.

- Không, không được, chỗ này… 

Nàng đỏ mặt, không nghĩ đến thằng này được voi đòi tiên, lại dám hạ thủ ở chỗ dễ thấy như vậy. Rito chỉ cười hắc hắc, cũng mặc kệ nàng phản kháng mà đem chỗ đó đùa nghịch lên bằng ngón tay. Katherine rên rỉ, đôi má ửng hồng có chút không biết làm sao. Cô cong người và dúi khuôn mặt mình vào lồng ngực rito trong khi hai tay vẫn còn phản kháng. Đang hưng phấn, Rito bỗng cảm thấy có người tiến lại gần, có chút bực mình cậu cũng buông tha nàng. Katherine thoát được vội vã chỉnh sửa trên người quần áo và biểu cảm.

- Ngươi… 

Katherine tức giận nhưng rito chỉ huýt sáo. Cảm thấy bất lực nàng chỉ đành véo mạnh eo của cậu nhưng đương nhiên Rito chẳng cảm thấy đau gì.

- Tiểu thư? Nigata cẩn thận lên tiếng và chờ đợi hai người chuẩn bị. Nhưng Katherine xong nhanh hơn ông tưởng.

- Có chuyện gì?

Nigata thấy cô chủ động đi ra thì cũng yên lòng.

- Tiểu thư có nên cho đoàn buôn xuất phát luôn không? Chúng ta đã nghỉ ngơi không ít thời gian…

Katherine gật gù, cũng ra lệnh cho đoàn người xuất phát. Họ cần phải rời khỏi cánh rừng càng nhanh càng tốt. Nơi này là rìa kết giới, tòa thành tiếp theo nằm sâu hơn và có thập tự quân trấn thủ, họ có thể được bảo vệ ở nơi đó.

Rito lại tiếp tục nằm trên một xe chở hàng, vì số người đã giảm đi nhiều nên cậu khá thoải mái.

- Vậy đây là cách mà ý chí thế giới này dẫn đạo sao? Trước tiên là giấu đi cảm giác của ta, sau đó là giấu đi cảm giác của lũ người kia để Hinata rời đi mà không ai biết, lại còn khiến ta đến đúng lúc như vậy…

- Đúng thế chủ nhân, ý chí của thế giới coi như là chân thần khi đang ở bên trong nó cũng phải kiêng kị, dù ngài điều khiển được toàn lực du hành ấn cũng rất khó thay đổi. Zoroa truyền ý niệm cho cậu.
Rito gật gù.

- Nếu đã không thể thay đổi vậy cũng không cần cảm thấy tội lỗi. Chỉ là không biết ý chí thế giới muốn dẫn nhân loại tới cái bước đường gì. Là hủy diệt? Hay là tân sinh?

- Có lẽ là cả hai đi Master.

- Như vậy sao, vậy ta rốt cục là đóng vai trò gì trong vở kịch này đây? 

Rito hỏi nhưng cả hai đều không thể trả lời. Nhưng cậu biết rằng sự tồn tại của bản thân có thể đem đến một ý nghĩa nào đó, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. “Mạnh hơn nữa” Rito thầm nghĩ và đoàn xe đã bắt đầu di chuyển.