Dụ Đồng

Chương 45



“Mẹ, chúng ta vẫn hành động theo kế hoạch sao?”

“Thừa dịp bọn chúng bây giờ cánh chim còn chưa cứng cáp, hành động càng sớm càng tốt.”

“Nhưng còn nó…”

“Đến giờ nó vẫn không tham dự bất kỳ buổi yến tiệc nào. Hơn nữa, dù lợi hại đến mấy nó cũng chỉ là một thằng nhóc…”

“Cũng đúng.”

“Yên tâm đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Tốt.”



“Hoàng đệ…” Ti Khải Thiên lên tiếng gọi, âm thanh có chút nghiêm túc.

Phất tay ra hiệu cho bọn thái giám hầu hạ trong Ngự thư phòng lui ra, Ti Ngự Thiên cũng nghiêm túc nhìn hoàng huynh của mình.

“Hoàng đệ, nếu năng lực của Hàn Nguyệt mạnh đến vậy, sao ngươi không lập nó làm thái tử?” Chuyện này Ti Khải Thiên vẫn không thể hiểu nổi. Hoàng đệ của hắn sủng ái Hàn Nguyệt đến thế, ngôi vị thái tử không cho nó thì còn cho ai. Mà năng lực của Hàn Nguyệt thì lại càng cao thâm không thể lường nổi, sao đến giờ vẫn không lập nó làm thái tử?

Ti Ngự Thiên khẽ thở dài giải thích, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Hoàng huynh, ngươi tưởng trẫm không nghĩ tới sao? Nhưng Nguyệt nhi không muốn làm. Trẫm lại không thể ép buộc nó làm chuyện gì nó không thích được.”

“Cái gì? Hàn Nguyệt không muốn làm thái tử? Vì sao?” Ngôi vị thái tử có ý nghĩa như thế nào, Hàn Nguyệt không thể nào không biết được.

“Nói theo cách của Nguyệt nhi thì vị trí đó chỉ toàn phiền toái và chán ngắt.” Ti Ngự Thiên cười nhẹ trả lời.

“Trời đất! Hoàng đệ à, đứa con này của ngươi dám xem vị trí mà ai ai cũng thèm nhỏ dãi thành một nơi phiền toái, chán ngắt gì đó. Rốt cuộc trong đầu nó đang nghĩ gì vậy?” Ti Khải Thiên có chút choáng váng hỏi.

“Hoàng huynh, đối với quyền thế, tiền bạc, Nguyệt nhi chẳng có chút ham muốn nào. Nếu trong hoàng cung này không có trẫm thì nó đã sớm rời khỏi đây rồi. Nội Giám xử và Tư khố đều do trẫm nhờ vả nó, nó mới miễn cưỡng tiếp nhận.” Nghĩ đến đây, Ti Ngự Thiên lại cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng tràn đầy hạnh phúc.

“Ai~ đứa con đó của ngươi, hoàng huynh ta càng ngày càng không hiểu nổi nữa.”

“A~ Nguyệt nhi sẽ không để hoàng huynh phải bận tâm đâu.”

“Hừ, chưa thấy người nào làm cha như ngươi, chiều con vô tội vạ… Nhưng mà xem chừng không có ngươi che chở, Hàn Nguyệt cũng chẳng bị ai bắt nạt đâu.”

“Nguyệt nhi không đi sinh sự với bọn chúng, bọn chúng đã phải cảm ơn trời đất rồi.”

“Vậy nếu Hàn Nguyệt không muốn làm thái tử, ngươi định lập ai lên?” Đây là việc Ti Khải Thiên bận tâm nhất. Ngôi vị thái tử, sớm muộn gì thì cũng phải có người lên ngồi.

“Giờ trẫm còn chưa nghĩ kỹ, để mấy năm nữa đi.” Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ mặt chẳng muốn bàn lại chuyện này nữa.



“Tiểu thư, đến giờ rồi, nên đi thôi.” Xuân Mai nhẹ giọng nhắc nhở. Hôm nay có buổi yến tiệc thiết đãi văn võ bá quan, tiểu thư bắt buộc phải có mặt.

“Được rồi, đi thôi.” Sửa soạn xong xuôi, Tiêu Lâm liền đứng dậy chuẩn bị đi. Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người hô vang: “Thất điện hạ đến…” Thoáng nhìn Xuân Mai nghi hoặc, Tiêu Lâm lập tức bước ra ngoài.

“Nguyệt nhi? Lúc này con tới làm gì?” Bước ra phòng ngoài, Tiêu Lâm nhìn con nàng đang ngồi trên trường kỷ hỏi.

“Mẫu hậu, hôm nay người cảm thấy không được khỏe, không thể tham gia yến hội được.” Hàn Nguyệt đột nhiên nói như vậy rồi quay đầu sang bên cạnh: “Tiết Trung Lâm, phái người canh gác Di Hiên cung chặt chẽ.” Nói xong, nó đứng lên kéo mẫu hậu đi vào buồng trong. Tiết Trung Lâm thoáng sững người nhưng lập tức nhận lệnh lui ra. Xuân Mai cũng chạy ra ngoài phân phó công việc cho các cung nữ thái giám.

“Nguyệt nhi? Chuyện gì vậy?” Tiêu Lâm có chút không theo kịp phản ứng của Hàn Nguyệt. Con nàng sao tự dưng lại nói nàng mắc bệnh. Đi theo Hàn Nguyệt vào buồng trong, sắc mặt Tiêu Lâm đột nhiên biến đổi. “Nguyệt nhi, chẳng lẽ…”

“Mẫu hậu.” Tiêu Lâm chưa kịp nói hết câu, Hàn Nguyệt đã cắt ngang. “Không có chuyện gì. Người chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.”

Khẽ liếc nhìn Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm thở dài nói: “Được! Mẫu hậu đổ bệnh rồi. Sao con không đến đây đấm lưng cho mẫu hậu a~~” Nói rồi nằm sấp xuống giường. Hàn Nguyệt chậm rãi lại gần rồi giơ tay giáng xuống…

“Á~~~ đau quá~~~”



“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đột nhiên nhiễm bệnh, bệnh tình khá nghiêm trọng. Thất điện hạ đã chạy đến Di Hiên cung. Dung phi nương nương và Thục phi nương nương hay tin cũng ghé qua thăm. Hai vị nương nương đã phái người đến truyền lời, thăm hỏi hoàng hậu xong, hai người sẽ đến đây ngay.” Lý Đức Phú bẩm báo với hoàng thượng. Đối với chuyện hoàng hậu nương nương đột nhiên đổ bệnh, hắn cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.

“Đã gọi thái y chưa?”

“Bẩm hoàng thượng, Lý đại nhân đã đến đó.”

“Ừ. Chờ yến hội chấm dứt, trẫm sẽ đi thăm hoàng hậu. Giờ bắt đầu được rồi.” Ti Ngự Thiên lạnh lùng hạ lệnh.

“Yến tiệc bắt đầu~~~”

“Lục đệ.” Cẩm Sương khẽ gọi Thanh Lâm đang ngồi bên cạnh. “Một lúc nữa, đệ sai người nói với mẫu phi của đệ, bảo người đi thăm hoàng hậu nương nương.”

“Gì cơ?” Thanh Lâm nghi hoặc nhìn ngũ ca của hắn.

“Đệ cứ làm như thế là được.” Cẩm Sương cũng chẳng muốn giải thích nhiều.

“Ừm, được thôi.”

Diệu Nhật, Cẩm Sương, Lam Hạ, Hoài Ân vô tình liếc nhìn nhau một cái, rồi quay đầu sang hướng khác.

Nhìn các phi tần lần lượt bỏ về ngang chừng, lại quay sang nhìn mấy vị hoàng tử, mặc dù nụ cười vẫn đọng trên môi Ti Khải Thiên nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng tối sầm lại.

“Muôn tâu hoàng thượng, đây là tiết mục ca múa Cung Nhạc phủ đặc biệt chuẩn bị cho yến tiệc tối nay.” Thái giám phụ trách Cung Nhạc phủ nhẹ giọng trình tấu.

“Thế sao? Xem ra trẫm phải chăm chú thưởng thức mới được.” Ti Ngự Thiên thoáng lộ ra vẻ hứng thú.

Vài người thiếu nữ mặc y phục trắng nhẹ nhàng tiến đến, mấy tên nam tử theo sát phía sau cũng đều khoác bạch y trên người, rồi bọn chúng tạo thành từng đôi bắt đầu nhảy múa, xoay tròn. Những thiếu nữ đột nhiên di chuyển thành một vòng tròn rồi lập tức tản ra. Một bộ quần áo trắng toát trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ. Màu trắng, màu đỏ đan xen lẫn nhau đưa điệu múa tiến vào cao trào.

Trong lúc mọi người đang say mê thưởng thức, người con gái mặc đồ đỏ đột nhiên rút dao găm ra lao về hướng Tuyên đế Ti Ngự Thiên đang ngồi. Những người còn lại cũng rút đao phóng tới. Ánh sáng chợt lóe lên, một vài thân hình đang ngồi tại chỗ bỗng bật dậy phi thân đi. Kẻ đang lao về phía hoàng thượng đột nhiên bị ai đó đánh lén sau lưng. Chưa kịp lại gần Ti Ngự Thiên, ả đã bị đánh bay ra ngoài, rớt xuống đất. Còn những kẻ khác đã bị đội Cấm vệ quân không biết từ đâu xuất hiện vây kín xung quanh. Đến lúc này, những người có mặt trong buổi tiệc mới kịp có phản ứng. Bọn hắn lập tức hét vang trời:

“Hộ giá, hộ giá~~”

“Có thích khách~~”

Thấy việc đã bại lộ, bọn bạch y nam nữ bắt đầu liều chết xông ra ngoài. Nhưng trong nháy mắt, chúng đã bị những bóng người lướt đến hạ gục tại chỗ. Nhìn kỹ, thì ra là Đại vương gia, Tứ vương gia, Ngũ vương gia, Lục vương gia và Bát vương gia. Diệu Nhật tiến lên, trầm giọng thưa: “Nhi thần đã làm kinh động đến phụ hoàng.”

“Không có gì. Đã tra ra chủ mưu là ai chưa?” Giọng nói của Ti Ngự Thiên bỗng trở nên rét lạnh vô cùng.

“Xin phụ hoàng ân chuẩn cho bọn nhi thần được tự mình giải quyết chuyện này.” Lam Hạ bước tới mở miệng thỉnh cầu.

“Chuẩn tấu.”

Lam Hạ xoay người liếc nhìn mọi người, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, bắt Thần phi, Lý chiêu nghi, Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ, Tam hoàng tử Ti Quang Dạ lại cho ta.”

“Lam Hạ, ngươi dựa vào cái gì mà dám bắt hai mẹ con ta?” Sắc mặt Đạm Vũ tái nhợt hẳn đi nhưng hắn vẫn mạnh miệng chất vấn.

“Dựa vào gì ư? Haha~ Hỏi hay lắm.” Cẩm Sương mỉm cười tiến lên giải thích thay cho Lam Hạ. “Chỉ bằng việc các ngươi năm xưa phóng hỏa đốt lãnh cung định hại chết mẫu thân của bát đệ, hay chuyện các ngươi sai người thả hổ vào khu săn bắn âm mưu sát hại ta và tứ ca, rồi nhiều lần ngươi phái người hạ độc chúng ta, và bây giờ các ngươi còn dám thuê sát thủ ám sát phụ hoàng. Còn nữa, chuyện hoàng hậu nương nương bị người hạ độc năm xưa xem chừng cũng dính líu đến mẹ ngươi!?”

Cẩm Sương nói liền một mạch, những người bị bắt sắc mặt lại càng tái nhợt hơn. Các quan viên đang ngồi ở đây chỉ dám lặng yên nhìn. Thần phi đã không thể đứng nổi. Nếu bọn thị vệ không giữ lấy ả, ả đã ngất lăn quay ra đấy.

“Phụ hoàng, đây là những chứng cứ nhi thần cùng các vị ca ca tra được.” Hoài Ân bước tới đưa một cái bọc cho Lý Đức Phú. Lý Đức Phú nhận lấy rồi lập tức giao cho hoàng thượng.

“Không thể nào! Các ngươi sao có thể tra được? Các ngươi sao có thể biết trước mọi chuyện được?” Ti Đạm Vũ không thể tin nổi thì thào nói.

“Nhị ca, ngươi cho rằng mọi chuyện ngươi làm đều không có kẽ hở nào ư? Ngươi sai người mua chuộc Thống lĩnh thị vệ Lý Mặc Tiếu và Tổng quản thái giám của Cung Nhạc phủ, để đám thích khách có thể lẻn vào bữa tiệc hôm nay ám sát phụ hoàng. Hừ, nhị ca, nhưng ngươi không biết, ngươi mua chuộc bọn họ hôm trước, hôm sau hai người đó đã kể lại hết thảy cho thất đệ hay. Ngươi tưởng chuyện này thất đệ không biết sao?” Lam Hạ lạnh lùng buông lời khiêu khích Đạm Vũ.

Nghe vậy, toàn thân Đạm Vũ run rẩy, giọng Thần phi cao vút the thé vang lên: “Hoàng thượng tha mạng~ là do thần thiếp nhất thời hồ đồ làm điều xằng bậy. Hoàng thượng, xin hãy nể tình Vũ nhi là máu thịt của ngài mà tha mạng cho Vũ nhi~~ Biểu ca, biểu ca cứu muội, cứu Vũ nhi~~”

“Các ngươi đều đã dám thuê sát thủ ám sát trẫm, thì sao trẫm có thể tha mạng cho các ngươi được!?” Sắc mặt Ti Ngự Thiên lúc này phẫn nộ vô cùng.

“Phụ hoàng, nhi thần sai rồi. Xin phụ hoàng tha mạng!!” Ti Đạm Vũ vùng ra, ngã xuống nền đất, lết đến trước mặt Ti Ngự Thiên.

“Phụ hoàng, xin phụ hoàng tha mạng. Toàn bộ đều do nhị ca ép nhi thần làm. Phụ hoàng…” Ti Quang Dạ cũng kêu lên.

“Phụ hoàng? Lúc các ngươi bày mưu ám sát trẫm sao không nghĩ đến trẫm là phụ hoàng của các ngươi!?” Ti Ngự Thiên hất văng cái bàn bày đầy thức ăn trước mặt xuống đất.

“Phụ hoàng, đều là do người ép hài nhi. Tại sao… Hài nhi cũng là con phụ hoàng… Tại sao người chỉ đối xử tốt với thất đệ, còn với hài nhi người không thèm hỏi han gì hết… Thất đệ đánh hài nhi trọng thương, người không trừng phạt thất đệ thì thôi lại còn bắt hài nhi quỳ sám hối ba ngày. Phụ hoàng, nếu không phải người lúc nào cũng thiên vị thất đệ thì sao hài nhi lại nảy ra ý nghĩ này trong đầu!!” Ti Đạm Vũ khóc lóc kêu oan.

“Ngươi chỉ biết đổ lỗi cho người khác thôi sao? Từ nhỏ ngươi đã xảo trá, tàn ác. Phụ hoàng vẫn hi vọng một ngày nào đó ngươi sẽ tỉnh ngộ, biết hối cải. Không ngờ càng lớn ngươi càng trở nên độc ác hơn. Ngươi nói ngươi thành ra thế này vì phụ hoảng chỉ sủng ái một mình thất đệ, vậy tại sao Nhật nhi, Hạ nhi, Sương nhi, Lâm nhi và cả Hoài Ân, không ai trong số bọn chúng giống như ngươi. Ngươi suốt ngày chẳng làm được chuyện gì nên hồn, trong đầu ngoài chuyện bày mưu tính kế hãm hại người ra chẳng còn gì nữa. Ngươi như vậy đáng để cho phụ hoàng chú ý đến ngươi sao?”

Phẫn nộ quát mắng Đạm Vũ xong, Ti Ngự Thiên liền quay sang Quang Dạ. “Còn ngươi suốt ngày lẽo đẽo đi theo nhị ca, cáo mượn oai hùm. Lần trước bị phụ hoàng trừng phạt vẫn còn chưa biết hối cải, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược*. Hoài Ân từ lãnh cung đi ra, phụ hoàng chưa bao giờ quan tâm đến nó, nhưng các ngươi nhìn xem, xét về mặt văn tài võ lược, bây giờ hai người các ngươi ai có thể sánh bằng nó!? Lần này, các ngươi khiến phụ hoàng quá thất vọng rồi.”

“Ngươi đâu, tống bọn chúng vào thiên lao cho trẫm, chờ trẫm tra rõ ngọn ngành định tội bọn chúng sau.” Ti Ngự Thiên phẫn nộ quát rồi xoay người đi về phía Ngự thư phòng.



“Biểu ca, lần này huynh nhất định phải cứu muội và Vũ nhi. Ô ô ô…” Tống Tư Ngưng nước mắt đầm đìa nhìn Ti Khải Thiên cầu khẩn. Tóc ả rối bù lên, y phục xộc xệch, bẩn thỉu không chịu nổi, hoàn toàn chẳng nhìn ra phong thái ngày xưa nữa.

Đứng ngoài cửa phòng giam, nhìn Tống Tư Ngưng thê thảm như thế, Ti Khải Thiên cười vui vẻ: “Bản vương vì sao phải cứu ngươi?”

Vừa nghe thấy thế, Tống Tư Ngưng lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn biểu ca của ả. “Biểu ca, huynh nói cái gì?”

“Bản vương nói, bản vương vì sao phải cứu ngươi?” Ti Khải Thiên giơ tay ngoáy ngoáy cái lỗ tai, có chút không kiên nhẫn.

“Biểu ca… Huynh nói gì vậy? Muội là biểu muội của huynh mà. Chẳng phải huynh hiểu muội nhất sao?” Tống Tư Ngưng kinh hãi hét to. Ả không tin biểu ca lại nói năng với ả như vậy.

“Biểu muội? Bản vương coi ngươi là biểu muội bao giờ. Bản vương hận ngươi chết quách cho xong còn chưa đủ nữa là.” Ti Khải Thiên đột nhiên nở một nụ cười tàn khốc nhìn Tống Tư Ngưng.

“Cái gì? Tại sao? Sao biểu ca lại nói thế?” Tống Tư Ngưng hoảng sợ lùi lại một bước.

“Ngươi còn nhớ Phương Nhi chứ?” Ti Khải Thiên đột nhiên hỏi. Nghe xong, Tống Tư Ngưng ngẫm nghĩ một lúc rồi sắt mặt chợt thay đổi.

“Chắc chắn ngươi phải nhớ chứ. Phương Nhi vốn là nha hoàn tùy thân của ngươi mà. Ngươi ghen ghét ta đối xử với Phương Nhi tốt hơn ngươi nên đã sai người phá hủy dung nhan, giọng nói của nàng. Nếu ta không chạy tới kịp, Phương Nhi đã chết thảm ở bãi tha ma rồi. Tống Tư Ngưng, ngươi biết không, ta hận không thể chính tay giết ngươi. Phương Nhi là người con gái ta yêu nhất trên đời này.”

Ti Khải Thiên độc ác nói, rồi đột nhiên giọng điệu hắn trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không phải ngươi yêu thích quyền lực nhất sao? Vậy ta cho ngươi. Ta xin hoàng thượng chọn ngươi làm phi tử nhưng không sủng ái ngươi. Về sau Tiêu Lâm vào cung, lập tức được hoàng thượng phong làm quý phi, ngươi ghen ghét đến mất ăn mất ngủ phải không? Nhưng ta vẫn còn xem thường ngươi, không ngờ ngươi dám giật dây Nhàn quý phi hạ độc Tiêu Lâm. May mà trời xanh có mắt, phù hộ người lành. Tiêu Lâm không những không chết còn được phong làm hoàng hậu, con trai nàng lại càng được hoàng thượng sủng ái. Chắc ngươi càng ngày càng ghen ghét đến phát điên đúng không?

Tống Tư Ngưng, vài chục năm nay, ngươi ở trong cung không được hoàng thượng sủng ái, địa vị vẫn dưới người ta, ngay cả con trai ngươi cũng chẳng được người ta yêu thương. Ngươi ngày ngày ghen ghét, đêm đêm thống khổ, ta đứng một bên nhìn quả thực là vui vẻ vô cùng. Tống Tư Ngưng, lúc đầu ta không giết ngươi vì như thế chẳng khác gì ban ân cho ngươi cả. Đưa ngươi lên đỉnh cao quyền lực rồi tàn nhẫn đẩy ngươi xuống đáy vực, cho ngươi vĩnh viễn không ngóc đầu lên được… Đó mới là sự trả thù của ta dành cho ngươi!!!”

“Ngươi… Ngươi nói, ngươi giúp ta tiến cung, giúp ta trở thành quý phi… Tất cả đều là vì trả thù ta?” Bị lời nói của Ti Khải Thiên đả kích mạnh mẽ, Tống Tư Ngưng run rẩy hỏi lại.

“Còn chuyện gì đau khổ hơn chuyện không được hoàng thượng sủng ái chứ? Hơn nữa, ta quá hiểu ngươi. Loại người như ngươi sao có thể an phận ở trong cung được!? Cho nên một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ ngã… Ngã rất đau là đằng khác. Ngươi xem, bây giờ chẳng phải thế sao? Ngươi tưởng rằng mọi chuyện ngươi làm hoàng thượng vẫn không biết sao? Tất cả mọi sự trong cung làm sao qua mắt người được.”

“Không… Không… Không phải thế… Đó không phải là sự thật…” Tống Tư Ngưng điên cuồng lắc đầu, lùi về góc phòng giam, ngã xuống đất.

“Tin hay không tùy ngươi, dù sao bản vương hôm nay cũng cực kỳ vui vẻ. Không khí nơi này quá tệ, bản vương đi trước đây.” Lại khoác bộ mặt hồ ly lên, Ti Khải Thiên xoay người rời khỏi thiên lao.



“Khải Thiên, chàng về rồi.” Một giọng nữ khản đặc vang lên.

“Ừ.” Vươn tay ôm lấy người con gái đang đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo mờ nhạt trên mặt nàng, Ti Khải Thiên ôn nhu nói: “Phương Nhi… ta yêu nàng.”

Khuôn mặt khẽ ửng hồng, rồi nàng dụi đầu vào trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Thiếp cũng yêu chàng, Khải Thiên.”

Ánh nến rực rỡ in bóng hai con người đang ôm chặt lấy nhau lên vách tường trắng đối diện.



Yển Tuyên đế tháng tám năm thứ mười tám, tất cả những kẻ tham dự vụ ám sát hoàng thượng trong đêm yến hội thiết đãi bá quan đều bị xử tử. Những ai có liên quan đều bị tru di cửu tộc. Trong số những kẻ bị xử tử có cả Nhị hoàng tử Ti Đạm Vũ và Tam hoàng tử Ti Quang Dạ.