Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1895



Chương 1895

“Anh, anh mềm lòng quá. Có người lòng lang dạ sói, đều không biết Hoắc Thị từ lâu đã trở thành dĩ vãng, huống hồ là Hoắc Thị cũng nên đổi tên đi.” Từ nay, tên của Hoắc Thị sẽ đổi thành …… Tập đoàn Thái Nhân.”

Dùng tên đệm của Khương Thái Vũ, và tên của Khương Như Nhân.

Hai mắt Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du đều sáng lên.

Hoắc Anh Tuấn nhìn Khương Tụng, khóe miệng dần dần lộ ra ý giễu cợt.

“Sao, cậu rất không hài lòng?” Khương Tụng lạnh lùng nhìn anh.

Hoắc Anh Tuấn cười “Ồ”, “Chỉ là không hiểu mấy người làm ăn lớn ở nước ngoài, chỉ là bộ não kia, có phân ở trong đó không.”

Sắc mặt Khương Tụng trở nên lạnh lùng, vệ sĩ phía sau rống lên, “To gan, anh dám xúc phạm đảo chủ của chúng tôi.”

“Dạy cho cậu ta một bài học.” Khương Tụng nháy mắt cho vệ sĩ phía sau.

Tám tên vệ sĩ sau lưng bà lập tức tiến về phía Hoắc Anh Tuấn..

Khương Thái Vũ cùng những người khác nóng lòng muốn nhìn xem.

Ngôn Minh Hạo lo lắng, “Đại thiếu gia……”

“Là muốn đánh nhau sao, nơi này nhiều người như thế, nếu như ngộ thương người khác thì đừng đổ lỗi cho tôi a.” Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm kéo ống tay áo lên.

Khương Tụng chế nhạo, “Đánh gãy tay chân của cậu ta.”

Lúc đầu bà còn lạnh lùng xem, bà định dạy dỗ Khương Tuyết Nhu, nhưng hiện tại vẫn chưa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, nghe nói Hoắc Anh Tuấn này hàng ngày đều xoay quanh bên Khương Tuyết Nhu, thậm chí anh ta còn là chồng trước của cô ta, đã như vậy bắt đầu dạy dỗ từ anh ta.

Chỉ ba phút sau, sắc mặt Khương Tụng thay đổi.

Bởi vì Hoắc Anh Tuấn rất gian xảo, mỗi lần không phải là đối thủ của tám tên vệ sĩ, lại lấy Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du làm lá chắn, khiến đám vệ sĩ do dự mà phát động.

“Ba người lên bảo vệ anh trai và chị dâu tôi,” Khương Tụng thay đổi chiến lược.

Nhưng mất đi ba người, năm vệ sĩ đó hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoắc Anh Tuấn, một lúc sau bọn họ đều bị bẻ gãy tay chân.

“Ôi, thực xin lỗi, các người ra tay thật độc ác, tôi thật sự không địch lại được.” Hoắc Anh Tuấn giẫm lên mặt tên vệ sĩ, cười nói.

Khương Tụng kiêu ngạo vỗ bàn đứng dậy, đập thẳng tách trà về phía Hoắc Anh Tuấn, sau đó chỉ tay vào ba tên vệ sĩ còn lại, “Các người đánh chết cậu ta cho tôi.”

Ba tên vệ sĩ đó thật khổ không thể tả, năm người không phải là đối thủ, ba người bọn họ làm sao có thể đánh được.

Nhưng Khương Tụng mất bình tĩnh, đã làm thì làm cho tới cùng nhưng lại bị anh ta làm cho tức chết.

“Khương Đổng, những người này bà thuê cũng quá rác rưởi.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, xoay người, đút tay trong túi quần rời đi.

Khi đi ra ngoài, anh nghe thấy Khương Tụng tức giận chửi thề trong đó, “Đồ rác rưởi, đồ rác rưởi, tôi tốn nhiều tiền như vậy tập luyện cho các anh, thật lãng phí tiền của tôi, toàn bộ đi chết đi .”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày.

Ngôn Minh Hạo nói: “Khương Tụng này thật sự là bệnh càng ngày càng nặng, không lo chữa trị.”