Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 163: Là Hiểu Lầm



Khương Tuyết Nhu đỏ mặt lúng túng và đi về phía trước, bàn tay nhỏ nhắn đưa vào dưới chăn. Có điều, bởi vì không nhìn thấy nên mấy lần vẫn chưa thành công. “Em đợi đến khi nào mới được đây?” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô hỏi, mặt cũng đã đỏ bừng. Khương Tuyết Nhu trong lòng căng thẳng, trực tiếp chui đầu vào trong chăn.

Đúng lúc này, bác sĩ từ bên ngoài bước vào: “Anh Hoắc, để tôi kiểm tra lại cho a.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, bác sĩ lập tức sững sờ, mặt cũng biến đỏ. “Tôi xin lỗi, tôi tới không đúng lúc rồi. Tôi đi đây ... tôi đi ngay đây.

Khương Tuyết Nhu vội vàng chui ra, gương mặt ngây ngốc, bối rối lo sợ bác sĩ sẽ hiểu lầm. “Không, bác sĩ, tôi chỉ... “Tôi hiểu, tôi không thấy gì hết, tôi sẽ quay lại sau, hai người cứ tiếp tục đi.” Mặt bác sĩ càng thêm đỏ, ánh mắt cũng lẩn tránh rồi bước nhanh về phía cửa.

Khi đi tới cửa, ông không nhịn được mà lại quay lại nói: “Tôi cũng biết rằng hai người còn trẻ, lại là vợ chồng son. Nhưng dù sao thì, anh ấy cũng mới phẫu thuật xong “Tôi không

Không đợi Khương Tuyết Nhu nói hết câu, ông bác sĩ vội vã bỏ đi.

Khương Tuyết Nhu khóc không ra nước mắt, thực sự muốn nhảy lầu để quên hết mọi chuyện. Cô cáu giận trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn than thở: “Tất cả là lỗi của anh” “Trách tôi sao?” Hoắc Anh Tuấn cau mày có chút đau đớn: “Cũng là tại tôi. Tôi không nên cứu cô, nếu không lúc này cô sẽ nằm trong nhà xác lạnh băng, còn tôi không đến mức đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ .. “Được rồi, anh đừng nói nữa.” Khương Tuyết Nhu hạ giọng: “Tôi không trách anh. Anh là ân nhân của tôi.” “Tốt lắm.” Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày: “Em cầm đi được rồi.”



Cô khó khăn thở dài một hơi.

Sau khi giải quyết xong, cô lấy ly nước cho bản thân tỉnh táo trở lại, nhưng đúng lúc ấy Hoắc Anh Tuấn lại mở miệng lần nữa: “Giờ em mau giúp tôi lau người đi.

Ly nước trên tay thiếu chút nữa rơi vỡ. Cô xoay người, khuôn mặt nhỏ nhìn cau có cực điểm: “Hay là anh gọi Ngôn Minh Hạo tới đi, tôi không làm được việc này. Lúc trước tôi chỉ nhìn cơ thể hoàn hảo của anh một lần đã quyến luyến không quên được, tôi sợ tôi ...

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn cười như không cười: “Dù sao tôi cũng chỉ bị thương nửa người trên mà thôi”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của chính mình.

Lần này, cô đóng cửa cẩn thận và tự nhắc phải chú ý.

Mặc dù cô đã từng nhìn thấy cơ thể anh một lần khi trước, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua. Cô chưa bao giờ thực sự nhìn anh kĩ càng như lúc này.

Cơ thể anh thực sự rất đẹp, giống như tượng David vậy. Hừm, trước kia anh còn không coi thường cô, vì CÔ luôn tỏ ra như thể bản thân bị xúc phạm khi nhìn thấy anh. Vậy mà lần này thì lại nhìn mãi không thấy đủ



Hoắc Anh Tuấn chú ý nhìn sắc mặt cô, anh biết cô đã thèm muốn thân thể của mình từ lâu. Anh nhận thấy khuôn mặt cô cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh.

Có điều, anh cảm giác cách cô lau chùi không được đúng lắm, sắc mặt liền trầm xuống, trừng mắt nhìn cô: “Em còn không làm nhanh lên, muốn lau tới khi nào nữa đây?”

Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng lau thật nhanh rồi mang nước đi đổ.

Sau khi tắm xong, cô ra ngoài rồi nằm bên cạnh giường anh.



Hoắc Anh Tuấn cũng không muốn ngủ cùng cô. Dáng ngủ của cô rất xấu, đêm nào cũng lăn lộn trái phải động vào người anh. Hiện tại anh lại bị thương, người đau đớn, rất khó có thể chịu được.

Khương Tuyết Nhu cũng không dám ngủ quá say. Nửa đêm cô thấy tiếng anh cựa quậy nhiều lần.

Cô ngồi dậy và lo lắng hỏi: “Anh đang thấy không thoải mái sao?”

Hoắc Anh Tuấn mở mắt.

Một ánh trăng len vào từ cửa sổ, rọi trên vai cô. Hôm nay cô không kịp trở về nhà lấy quần áo, vì vậy lúc này chỉ mặc một chiếc áo mỏng, những lọn tóc dài mềm mại rủ trên vai, thực sự vô cùng quyến rũ. Nhìn cô đẹp như một nàng tiên nhỏ bé.

Quả thực, cơn đau này anh vẫn có thể chịu được.

Nhưng lời nói khi ra tới miệng lại hóa thành: "Đúng vậy, đau quá "Vậy ... vậy làm sao bây giờ?” Khương Tuyết Nhu ấy náy: "Hay là để tôi đi gọi bác sĩ.

-----------------------