Dụ Đạo Công Thức

Chương 8: Kết thúc



 Dụ thụ tiên sinh giờ đây đang bị tâm tình uể oải bao trùm, băng sơn tiên sinh dần dần tựa như vô tình mà tránh mặt cậu, không muốn cùng cậu có những tiếp xúc đặc biệt. Cậu nghĩ rằng mình nên đổi tên thành bi kịch tiên sinh, không những kế hoạch dụ hoặc cưa đổ băng sơn tiên sinh bị thất bại mà giờ cậu còn bị biến thành mục tiêu chán ghét.

Cậu cảm thấy mình là một dụ thụ đáng mất mặt, thật lòng muốn xin lỗi lý thuyết vạn năm của dụ thụ, cậu như vậy có thể nào được gọi là dụ thụ, cậu đã phụ hai chữ dụ thụ rồi!

Quá trầm trọng!

Có lẽ ngày mai cậu nên rời khỏi nhà băng sơn tiên sinh, cậu không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Vừa nghĩ tới tim liền thắt lại.

Cậu rốt cuộc không còn cơ hội để thân cận với băng sơn tiên sinh nữa, càng đừng nói tới chuyện dụ dỗ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Đối mặt với một khối băng như vậy, chỉ có nước cởi hết quần áo nằm lên giường rồi trực tiếp nói hắn tới ôm mình.

Dụ thụ tiên sinh thở dài, tế bào não của băng sơn tiên sinh có lẽ đã chết sạch cả rồi, làm sao mà còn có thể đem kế hoạch dụ hoặc áp lên người hắn được nữa chứ.

Cậu vô lực nằm ở trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà màu lam nhạt, rồi bỗng dưng đột ngột đứng dậy, đôi chân nhỏ thoăn thoắt đi đến phòng ngủ của băng sơn tiên sinh.

Băng sơn tiên sinh buổi chiều mới trở về, nếu đã không có cách nào để được ngủ cùng hắn thì nằm ngủ ở trên giường của hắn một chút cũng tốt…

Dụ thụ tiên sinh khổ sở bổ nhào lên giường băng sơn tiên sinh, chăn gối bị đánh tung ra, phủ lên mặt một mùi hương quen thuộc dễ chịu.

Đây là mùi hương của băng sơn tiên sinh… Dụ thụ tiên sinh si ngốc tưởng tượng, một bàn tay không tự giác mà hướng về phía quần lót, giống như có người đang thôi thúc cậu làm như vậy.

Ngón tay chạm vào ngay lập tức làm cậu nóng lên, bởi vì đã lâu không phát tiết cho nên cậu trở nên cực kì mẫn cảm, chỉ mới nhẹ nhàng ma sát lên xuống một chút liền thấy khoái cảm dâng lên.

Nằm trên giường của băng sơn tiên sinh, ôm lấy chăn của hắn, được hơi thở của hắn bao trùm, hai mắt dụ thụ tiên sinh dần trở nên mơ hồ, tay không thể khống chế mà di chuyển mạnh thêm chút nữa, tưởng tượng đó chính là tay của băng sơn tiên sinh đang nắm lấy mình. Ngón tay thon dài của băng sơn tiên sinh đang chơi đùa bộ vị yếu ớt nhất trên thân thể mình, từ từ nâng cao tần suất…

Bộ vị trong tay đã trướng đến phát đau, nóng hổi, khó chịu mà run rẩy, dụ thụ tiên sinh không kiềm chế nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, đầu óc rã rời, hoàn toàn đắm chìm trong không gian tưởng tượng mê hoặc mà chân thật.

“Ân… Nhanh một chút… Nhanh nữa lên… Em muốn anh, rất muốn anh a… Ân… Ha…”

Ngay vào lúc dụ thụ tiên sinh quát to tên băng sơn tiên sinh rồi bắn ra, cậu mơ hồ thoáng nhìn thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra…

Trên thế giới này có rất nhiều sự việc được gọi là “hố nặng”, thượng đế dường như chỉ là một tiểu quỷ thích đùa dai, chuyện bạn càng không muốn xảy ra thì ông ta lại càng muốn xem, ví dụ như bạn đang nghẹn gần chết muốn chạy đi giải quyết nhu cầu sinh lý thì rốt cuộc tìm được một nhà vệ sinh công cộng ở gần đó, bạn vô cùng mừng rỡ nhưng chưa kịp vọt vào lại phát hiện toàn bộ các phòng đều đã có người ở bên trong. Hoặc ví dụ như bạn đang đứng diễn thuyết ở trên sân khấu, đột nhiên đau bụng không chịu nỗi, cúc hoa nhịn không được mà căng thẳng, muốn thần không biết quỷ không hay mà tống luồng khí kia ra ngoài, ai dè lại tạo ra tiếng pháo nổ hoành tráng. Hoặc giả như bạn đang nằm ở trên giường của người mà mình thầm mến, ôm chăn của người ta, cọ cọ ra trải giường, ngay vào lúc bạn hô to tên của người ta rồi bắn ra lại phát hiện người ta đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm dòng nước ấm màu trắng ngà của bạn bắn lên không trung tạo ra một vòng cung duyên dáng rồi đáp ngay tại ra giường.

Dụ thụ tiên sinh chính là loại người bi kịch thứ ba, cậu nhìn thấy băng sơn tiên sinh đang đứng ở cửa phòng, trong mắt là sự kinh ngạc hòa lẫn một thứ cảm xúc không rõ ràng.

Đây là tình huống bi kịch pha trộn cảm giác giữa chuyện đứng ngay tại toilet mà không thể đi tiểu và đau bụng muốn xì hơi, hơn nữa còn bị tâm tình xấu hổ trào dâng ào ạt trong lòng, dụ thụ tiên sinh tỉnh mộng, cậu cảm thấy bất lực tựa như đứa con bị cha mẹ vất bỏ.

Thật sự muốn khóc.

Vì thế mà dụ thụ tiên sinh thật sự khóc, cậu khóc thút thít giải thích: “Thật xin lỗi… Em… Em… Em không phải biến thái… Em… Em chính là… Thích anh… Anh… Không cần… Đừng chán ghét em…”

Từng giọt từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống làm ướt một mảng chăn, vương nơi khóe môi.

Hương vị mặn chát.

Lần này không phải diễn, băng sơn tiên sinh sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa, có lẽ không thể đợi tới ngày mai, ngay bây giờ mình sẽ ngay lập tức bị đuổi đi.

Dụ thụ tiên sinh cứ như vậy mà gào khóc, cậu đột nhiên hiểu được, thì ra chính mình kỳ thật đã thích băng sơn tiên sinh, thì ra buông bỏ một tình yêu lại đau khổ đến như vậy.

Vì sao thần Cupid lại đem mũi tên bắn vào tim mình chứ? Tại sao không phải là trái tim của một ai khác?

Băng sơn tiên sinh đứng ở cửa chịu không ít kinh ngạc, hắn hôm nay xong việc sớm, tan tầm về nhà thấy không có ai trong phòng khách, lại nghe thấy từ phòng ngủ của mình có âm thanh vọng lại, lúc mở cửa ra nhìn không nghĩ tới lại thấy thiếu niên kia đang hô to tên mình mà bắn tinh ra.

Băng sơn tiên sinh không biết vì sao dụ thụ tiên sinh lại khóc đến thương tâm như vậy, bất quá cuối cùng hắn hiểu ra một chuyện: Thì ra dụ thụ tiên sinh thích hắn.

Nếu đã như vậy mà còn nhẫn nại được, băng sơn tiên sinh không nên gọi là băng sơn tiên sinh mà phải đổi tên thành liệt dương tiên sinh.

Hắn liền bước tới, đầu ngón tay quệt đi giọt nước mắt đang rơi trên khóe mắt của thiếu niên, ngốc nghếch an ủi: “Đừng khóc… Đừng có khóc…”

“Em… Em thích anh… Em không phải biến thái…”

Thiếu niên khóc thút thít không ngừng lặp lại những lời này, làm cho băng sơn tiên sinh có chút bất đắc dĩ.

Băng sơn tiên sinh vốn không phải là người giỏi ăn nói, lúc này chỉ có thể áp dụng hành động, dùng phương pháp đơn giản và hữu hiệu nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình.

Hắn một hơi ngậm lấy đôi môi đỏ tươi của thiếu niên, làm cho cậu không thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Trong chốc lát, hai gò má của thiếu niên đỏ bừng lên, thoạt nhìn vô cùng mê người.

Băng sơn tiên sinh kéo quần mình xuống, tiểu đệ đệ ở bên trong đã sớm không kiềm chế nổi mà nhảy ra ngoài, hắn hơi bối rối, lung tung ma sát đùi trong non mịn của dụ thụ tiên sinh, làm cho làn da bên trong ngay lập tức biến thành màu phấn hồng.

Dụ thụ tiên sinh bị hù nhảy dựng, cậu không thể hiểu nỗi đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết băng sơn tiên sinh đột nhiên tựa như uống nhầm thuốc kích thích nhưng không biết cách phát tiết.

“Anh… Anh chậm đã…” Dụ thụ tiên sinh lắp bắp đứt quãng nói: “Em… Trong phòng em… Có… Dầu bôi trơn… Em… Em đi lấy…”

Nửa phút sau, dụ thụ tiên sinh ôm mông trần trở lại, mang theo bình dầu bôi trơn nhét vào trong tay băng sơn tiên sinh.

Ai ngờ lúc này băng sơn tiên sinh giống như bị quỷ nhập, kéo caravat xuống trói hai tay của dụ thụ tiên sinh lại ở đằng sau lưng.

“Anh…”

Cậu còn chưa dứt lời, một ngón tay đã vội vàng cắm vào trong hoa cúc nhỏ của cậu, hại những lời vừa muốn nói ra đã ngay lập tức đem nuốt trở vào, tập trung tinh lực thả lỏng bộ vị đang bị khai thác bên dưới.

Một ngón, hai ngón, ba ngón…

Vào lúc khuếch trương bên dưới đã đủ để chính mình đi vào, băng sơn tiên sinh động thân một cái ngay lập tức đưa bộ phận đã sớm cứng rắn đến phát đau vào bên trong.

Bị vách tường ấm áp bao vây lấy, băng sơn tiên sinh suýt chút nữa đã tiết ra.

Thật sự dọa người!

Tựa như đang trừng phạt cái mông giảo hoạt, lực trừu sáp bộ vị non nớt kia mỗi lúc một tăng lên, làm cho người nằm bên dưới chỉ biết liên tục khóc nức nở.

Dụ thụ tiên sinh cảm thấy cây gậy vừa to lại vừa cứng kia sắp đâm xuyên qua cơ thể mình mất rồi.

Hiện tại căn vật cứng rắn kia đang thật sự ở bên trong cơ thể mình, không phải là ảo tưởng, không phải là *** niệm, từ bên trong phát ra độ ấm đến cực nóng, thật sự muốn đem chính mình hòa tan ra.

Dụ thụ tiên sinh nghĩ như vậy, khoái cảm càng mãnh liệt tăng lên chạy dọc toàn thân, tiểu đệ vừa mới phát tiết lúc nãy lại có dấu hiệu muốn bắn ra.

Lúc này băng sơn tiên sinh thế nhưng lại lấy ngón tay chặn lỗ nhỏ ở phía trước của cậu!

“Để em… Bắn… Ân… A…”

“Cùng nhau, chờ anh.”

Dục vọng muốn bắn tinh mãnh liệt lại bị một ngón tay ngăn chặn, dụ thụ tiên sinh bị tra tấn đến sắp hỏng mất rồi, trong mắt ứa ra một tầng nước mắt mỏng manh, cậu chỉ còn biết tăng tốc độ co giãn cúc hoa, làm cho nhục bổng trong cơ thể nhanh chóng đạt đến khoái cảm mạnh nhất.

Rốt cuộc băng sơn tiên sinh cũng buông lỏng ngón tay, trong nháy mắt, hai người cùng bắn ra ngoài.

Băng sơn tiên sinh bị cấm dục đã lâu lại đem người dưới thân lăn lộn thêm nhiều lần…

Về sau, dụ thụ tiên sinh trả lại phòng thuê, mãn nguyện ở cùng băng sơn tiên sinh, cùng nhau hưởng thụ đời sống sinh hoạt hạnh phúc.

o0o Toàn văn hoàn o0o