Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 3-2



Tiêu Thái hậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng của Tiểu Tiểu, nàng kìm lòng không được mà kéo Tiểu Tiểu đến trước mặt đánh giá, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, mềm mại khả ái, những nữ tử ở phương Bắc làm sao sánh kịp.

"Phổ Hiền Nô, ngươi vậy mà lại nhặt được bảo bối." Tiêu Thái hậu nói.

Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái. "Phổ Hiền... Nô?"

"Phổ Hiền Nô." Tiêu Thái hậu sờ sờ khuôn mặt tinh tế của Tiểu Tiểu, lơ đãng nói: "Nhũ danh của Long Khánh." 

Tiểu Tiểu vừa trừng mắt nhìn, ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt không thay đổi "Thật xin lỗi." 

Sau đó lại ho khan hai tiếng, bộ mặt đều có chút run rẩy. "Thật xin lỗi." Sau không nhịn được khì khì một tiếng: "Đúng... Không dậy nổi." Rồi sau đó buồn cười nói: "Đúng... Không... Nên..." Nhẫn đến cuối cùng, nàng cuối cùng không có thể khắc chế ôm bụng cười lớn lên. "Trời ạ! Đại nguyên soái chúng ta... Đại tướng quân... Hằng Vương gia... Lại gọi... Gọi nô... Ha ha... Ta nô... Hay là... Nô bộc nô ngại... Ha ha... Hmm..." 

Tiêu Thái hậu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiểu Tiểu cười đến quỳ xuống đất ôm bụng cười. Gia Luật Long Khánh lúng túng đỡ Tiểu Giáo trên mặt đất dậy, "Thật xin lỗi, mẫu hậu, Tiểu Tiểu nàng có chút... Ách! Nàng tuyệt đối không phải cố ý ở trước mặt mẫu hậu càn rỡ, hy vọng mẫu hậu tha lỗi."

Tiêu Thái hậu như có điều suy nghĩ nhìn Gia Luật Long Khánh yêu thương ôm Tiểu Tiểu, để cho nàng gục ở trước ngực của hắn cất tiếng cười to. Xem ra, tâm tiểu tử này bị cô bé trói buộc!

Thật lâu, Tiểu Tiểu rốt cục cười đủ, mới chậm rãi ngưng cười, vừa lau nước mắt vừa nói:” Đúng... Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu quá... Quá vô lễ, xin Thái hậu... Tha thứ." 

Tiêu Thái hậu hướng Tiểu Tiểu ngoắt ngoắt tay "Ngươi tới đây." 

Tiểu Tiểu không sợ, tiêu sái đi về phía trước, để cho Tiêu Thái hậu cầm tay nàng. Hai mắt sắc bén của Tiêu thái hậu nhìn thẳng vẻ mặt của Tiểu Tiểu trong đó hiện lên vẻ ngây thơ, thẳng thắn.

"Ngươi rất thẳng thắn, ta thích." Tiêu Thái hậu mỉm cười hiền lành. "Hy vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững tính cách này." 

Tiểu Tiểu hơi dẩu miệng, tả oán nói: "Nhưng bởi vì ta quá thẳng thắn mà đắc tội cũng không ít người!" 

"Cái gì?" Tiêu Thái hậu tò mò nhướng lông mày lên.

"Đúng! Giống mẹ ta, nàng rõ ràng mặc xiêm y màu xanh biếc sẽ làm màu sắc da thịt thoạt nhìn bẩn bẩn, thật giống như chừng mấy ngày không tắm rửa qua, ta dĩ nhiên liền đàng hoàng nói cho nàng biết! Ta là có ý tốt! Tránh cho nàng ra ngoài làm cho người nhà chê cười." Tiểu Tiểu bĩu môi. "Nhưng nàng lại mắng ta xối xả, còn đánh lên đỉnh đầu ta sưng một cục, người xem, ta có nhiều oan uổng! “ Tiêu Thái hậu nhịn cười, gật đầu:” Đúng! Là rất oan, rất oan." 

"Còn gì nữa không!"

"Đại tỷ của ta mang thai, nàng mặc một bộ đồ mới tới để cho ta bình luận xem có đẹp hay không." Tiểu Tiểu mặt mũi nhăn nhó. "Nhưng nàng mặc làm sao cũng thấy giống như thùng phuy! Ta còn hỏi riêng nàng có phải muốn ta nói thật không, nàng nói chính là hy vọng nghe lời nói thật mới tới tìm ta, cho nên ta liền nói cho nàng biết! Kết quả..." 

Tiêu Thái hậu cắn môi dưới, không dám cười ra ngoài, "Kết quả như thế nào?" 

Tiểu Tiểu ủy khuất nói:” Đỉnh đầu ta lại sưng thêm một cục." 

Tiêu Thái hậu rốt cục nhịn không được phì cười "Thật đáng thương!" 

"Ông nội của ta đáng ghét hơn, hắn muốn ta đàng hoàng nói cho hắn biết là ai làm hư cổ họa của hắn, còn nói tuyệt không nghiêm trị, cho nên, ta liền đàng hoàng thừa nhận là ta không cẩn thận đem mực nước đổ lên......Kết quả..." Tiểu Tiểu dẹp miệng, làm ra bộ dáng tức giận.

Tiêu Thái hậu vỗ vỗ tay nàng đau lòng nói "Hắn làm sao phạt ngươi?" 

"Hắn nói, hắn không bao giờ.....trộm mứt hoa quả do mẹ làm cho ta ăn!" Tiểu Tiểu không cam lòng nói:” Mẹ làm mứt hoa quả ăn rất ngon, hắn lại muốn độc chiếm!" 

Tiêu Thái hậu ngây cả người, mới bật cười nói: "Mứt hoa quả? Hắn không ăn trộm mứt hoa quả cho ngươi ăn?"

Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu:” Đúng! Hắn thật đúng là đi ăn trộm, cũng không chia cho ta đó!" 

Cung nữ phía sau Tiêu Thái hậu nghe vậy, đã sớm cười đến nước mắt đều chảy ra, một bên Gia Luật Long Khánh cũng buồn cười không dứt.

"Cho nên, ta liền làm trò trước mặt cả nhà, nói cho mẹ biết là gia gia ăn trộm mứt hoa quả của nàng!" Tiểu Tiểu đắc ý nói. "Khi đó gia gia mặt đỏ ơi là đỏ!" Đến đây, Tiêu Thái hậu rốt cục đã quên thân phận của nàng mà cười to không ngừng. Làm cho trong cung tất cả cung nữ, thái giám đều hai mặt nhìn nhau kinh ngạc không hiểu trong Hứng Thiên điện có chuyện chẳng bao giờ ầm ỷ nay lại ầm ầm truyền ra tiếng cười lớn.

Sau khi chọc cười Thái hậu, Gia Luật Long Khánh lại dẫn Tiểu Tiểu đi tới Hưng Thịnh điện gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng rất yêu thích Tiểu Tiểu ngây thơ khả ái, lôi kéo Tiểu Tiểu hàn huyên không ngừng, không chịu thả người.

Cho nên, khi bọn hắn vội vàng chạy tới Thường Võ điện, đã đến lúc ăn bữa tối, Gia Luật Long Hữu đã sớm trở về phủ dùng bữa, đánh cầu chi nhạc không thể làm gì khác hơn là kéo dài đến hôm sau.

Hai người trở lại Hằng Vương phủ, sau khi dùng qua bữa tối, vừa về tới phòng ngủ Tiểu Tiểu liền ném mình lên trên giường, mắt nhắm lại: ”Mệt chết đi được, ta muốn ngủ!" Nàng rù rì nói.

Gia Luật Long Khánh lắc đầu, chỉ đành phải tự động giúp nàng cởi bỏ búi tóc, cởi xuống giày ủng, cởi sạch quần áo, còn kéo chăn giúp nàng đắp lên.

"Lạnh quá đó! Mau lấy lò sưởi tới hầu hạ." Tiểu Tiểu làm nũng nói. Mà cái gọi là lò sưởi cũng chính là chỉ Gia Luật Long Khánh.

Gia Luật Long Khánh cười cười, nhanh chóng cởi quần áo toàn thân ra mới chui vào bên trong chăn, Tiểu Tiểu giống như con mèo nhỏ ôm chặt lấy hắn rồi rúc sâu vào lồng ngực của hắn, cảm thấy hắn ấm áp, thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

"Thật là ấm áp!" 

Gia Luật Long Khánh ôm nàng thật chặt, không nhịn được hôn nhẹ cái trán của nàng, rồi lại hôn cái mũi của nàng, cuối cùng đi tới môi anh đào ngọt ngào. Môi của hắn trượt đến cổ của nàng nhẹ nói: "Tiểu Tiểu, cây gậy của ta lại cứng..." Nói cách khác, hắn muốn thuần phục vợ.

Tiểu Tiểu cười khì khì một tiếng, hai cánh tay trắng noãn như tuyết giống như rắn quấn quanh, ôm lấy cổ của hắn. "Thật hỏng bét, làm sao bây giờ?" Nàng cười nói.

"Làm như vậy." Vừa nói, tay hắn vừa bắt đầu kéo cái yếm của nàng ra, Lại bị nàng một chưởng đẩy ra.

"Đừng động tay động chân, ta mệt." Nàng ngáp một hơi dài, cố ý treo ngược khẩu vị của hắn "Ta muốn ngủ!"

"Không sao..." Hắn một tay kéo xuống cái yếm của nàng "Ngươi ngủ là việc của ngươi..." Tiếp theo thoát đi quần lót "Ta làm chuyện của ta." Hắn tựa đầu lên bộ ngực nở nang trắng nõn của nàng, hít thật sâu, ngửi mùi thơm tỏa ra từ thân thể nàng "Ừm! Thơm quá..."

Bàn tay thô ráp mà ấm áp của hắn đang vẽ các vòng tròn trên đầu ngực của nàng, khiến nàng thở dốc: "Ngươi làm gì..." Nàng hừ nhẹ: ”Ta làm sao..." Nàng theo bản năng đem mười ngón tay cầm chặt bàn tay của hắn đang ở trên ngực nàng, không cho loạn động. "Ngươi làm vậy sao ta ngủ được..."

"Vậy thì..." Hắn áp môi của mình lên môi của nàng, trầm thấp một tiếng "Ta không cho ngươi ngủ." Liền dùng đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong miệng của nàng. Nàng dùng hai cánh tay ôm lấy cổ của hắn. Hắn hôn nàng thật sâu, ngón tay xoa bóp tỉ mỉ bộ ngực đẫy đà, nàng dục hỏa khó nhịn nhẹ nhàng, loạng choạng rên rỉ ra tiếng. Hắn rời khỏi đôi môi sưng đỏ của nàng, hôn xuống ngực nàng, hai tay bưng lấy hai ngực của nàng, hắn đưa môi ngậm lấy điểm hồng thẫm của nàng, càng mút hắn cảm thấy nhũ hoa của nàng càng trở lên căng cứng!

Hắn dùng môi giữ lấy điểm nhỏ, lấy lưỡi ấn ấn lên đó rồi dùng lưỡi chà sát qua lại điểm cưng cứng làm nàng rên rỉ mãi không dứt. Nàng nhắm mắt lại, hai tay đưa lên ôm lấy đầu hắn, hai bàn tay luồn vào tóc hắn, kẻ ấn xuống người nâng lên để tận hưởng cảm giác mà hắn mang lại. 

Hắn vẫn kéo dài hành hạ dịu dàng, cho đến khi suy nghĩ của nàng trở nên trống rỗng. Hắn khẽ hôn đến xương sườn của nàng, rồi tới xương quai xanh ở trên ngực, sau đó dùng lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, hai tay chuyển xuống mông nàng mà xoa nắn rồi khẽ mở hai chân nàng ra đặt dục vọng của mình lên nơi nữ tính của nàng.

Nàng cảm giác mình trương lên, cũng cảm giác được hắn cứng rắn, nóng bỏng hưng phấn khiến cả người nàng căng cứng. Hai cánh tay của nàng khóa lại cổ hắn, bên dưới hạ thể khẽ vặn vẹo, ý bảo hắn nàng còn muốn nhiều hơn.

"Yến Ẩn..." Nàng đụng tới cái miệng của hắn cầu khẩn rù rì.

Hắn phun ra một tiếng than nhẹ bị đè nén, từ từ tiến vào trong nàng, trong nháy mắt nàng cảm giác như bị hoà tan trong hắn. Nàng thở khẽ một tiếng, cũng hít một hơi.

"Ưm..." thanh âm của hắn thô ách, đầu buông xuống, hô hấp trở nên dồn dập. Nàng chậm rãi hai mắt nhắm lại, cảm giác bọn họ kết hợp, nụ hôn của hắn như mưa phùn vẩy vào trên mặt của nàng, sau đó chậm rãi di động ở bên trong nàng nàng, nữa lui về sau, bước đi chậm chạp được giống như một loại hành hạ, mỗi một lần đưa vào, mỗi một lần rút ra, đều làm cho nàng không ngừng run rẩy mà rên rỉ.

Từng đợt khoái cảm khó có thể khống chế, nàng không tự chủ được cùng hắn luật động, khẩn cấp tìm kiếm giải phóng. Hắn ở trong nàng ra vào đột nhiên tăng tốc, bọn họ ngực dán ngực, mỗi lần di động thì cơ ngực bền chắc của hắn liền vuốt ve bộ ngực của nàng. Hắn tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, khiến cho hắn càng thâm nhập chỗ nóng bỏng sâu nhất của nàng, ngọn lửa kích tình bắt đầu thiêu đốt, làm cho người ta không thở nổi. 

Đột nhiên, hắn than nhẹ, cũng dừng lại động tác.

"Không! Đừng dừng lại..." Nàng cầu khẩn nói.

Hắn lẩm bẩm, trước tiên lui rồi sâu hơn chạy nước rút, trong lúc bất chợt, hắn lấy nàng sở khát vọng mãnh liệt tốc độ di động, khi hắn mỗi một lần có lực chạy nước rút, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng giác quan vui thích phóng mạnh về nàng. Hai người lâm vào bản năng nguyên thủy. Nàng cảm thấy hồn mình như rời khỏi thể xác cứ bay lên bay đến đỉnh điểm rồi nàng hét to ngất đi.

Hắn tăng nhanh tốc độ kèm theo một tiếng gầm thét, đem tánh mạng mầm móng quán thâu ở trong cơ thể nàng, sau đó vô lực ngã lên người nàng.

Một hồi lâu sau, hắn mới hữu khí vô lực nói:” Bây giờ ngươi có thể ngủ." 

Không nghe thấy nàng đáp lại, hắn liền ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi mỉm cười, thì ra là nàng đã sớm đi tìm chu công đánh cờ. 

Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, rét căm căm, bên trong phòng thì mùa xuân kiều diễm vô tận.

Buổi trưa hôm sau, Tiểu Tiểu mới tỉnh dây, mở to đôi mắt còn ngái ngủ " Ây! Trời sáng rồi, không biết là canh mấy rồi." Nhưng nàng có thể xác định trời không còn sớm. Nàng chợt ngồi bật dậy, người bên gối đã không thấy bóng dáng, nàng thầm nghĩ: "Hắn sẽ không bỏ ta lại một mình mà đi đánh cầu chứ?"

"Vương phi vạn an." Nàng hết hồn quay đầu lại, chỉ thấy thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi trong trang phục tỳ nữ đang đứng cúi đầu ở cạnh giường.

"Ngươi..." Trước ngực đột nhiên truyền đến một trận lạnh như băng, Tiểu Tiểu theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, liền thấy bộ ngực tuyết trắng đẫy đà của mình không mảnh vải đang ở trong không khí rét lạnh. "A!" Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, bối rối đem chăn quấn lấy thân thể mình.

Tỳ nữ che miệng cười trộm. "Vương phi, nô tỳ gọi Yến Yến, là nội vụ tổng quản phái ta tới hầu hạ ngài." 

"A! Được rồi! Vậy thì phiền ngươi đem y phục lấy đến cho ta trước, ta lạnh muốn chết!"

Yến Yến cẩn thận hầu hạ Tiểu Tiểu mặc quần áo, cuối cùng phủ thêm cho nàng áo lông chồn màu bạc."Vương gia thật sủng ái Vương phi, bạc hạc tập này là Hoàng thượng ngự tứ cho Vương gia! Cả nước Đại Liêu cũng chỉ có ba cái, một cái ở chỗ Thái hậu, cái thứ hai ở chỗ Hoàng hậu nương nương, Vương phi đang mặc là cái thứ ba. Vương gia thường ngày vẫn không nỡ mặc, nhưng hôm nay lại đưa cho ngài, bất quá cũng khó trách, cũng chỉ có Vương phi xinh đẹp như vậy mới xứng mặc nó.