Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan

Chương 5



Trong sách có ghi rằng trạng thái của nguời du hồn và tâm thần hoảng loạn là giống nhau, đều mất đi ba hồn bảy vía, Lý Tuệ Dương tôi hôm nay đã nếm trải.

Chân bước theo mách bảo của lí trí, chung quanh hỗn loạn, tôi lảo đảo bước đi trên đường, rồi mơ mơ màng màng lên một chiếc taxi, mơ hồ nói địa chỉ, đến nơi liền đưa cho tài xế 100 đồng rồi xuống xe.

Tỉnh táo lại, đã đứng ở trước cánh cửa có chút ấn tượng.

Chủ nhân ngôi nhà dường như có việc muốn ra ngoài, khi mở cửa thấy tôi liền ngơ ngác, có chút ngạc nhiên không nhúc nhích: “Lý Tuệ Dương?”

Tôi giống như đang ở trong nước, cứ chìm nổi chìm nổi, thế nhưng nói vẫn còn rất rõ ràng. Tôi hỏi: “Trương Bành, anh là đối thủ của Từ Dương Văn đúng không?”

Trương Bành cười rộ lên: “Cái này không sai. Chúng tôi trời sinh đã là oan gia.”

Tôi không để ý tới dáng vẻ y, trực tiếp hỏi: “Có phải nếu anh ta không thoải mái thì anh sẽ cảm thấy vui vẻ?”

“Đúng.”

“Được, tôi có một cách, khiến anh ta rất rất rất không thoải mái.”

Trương Bành kinh ngạc nói: “Cậu không phải là có ý định rời xa Từ Dương Văn tới ở cùng tôi chứ?”

“Tôi nghĩ là anh sẽ chào đón tôi.”

Y liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cậu chừng nào thì qua?”

“Bây giờ..” tôi ngông nghênh đẩy y sang một bên rồi đi vào trong,  nhìn qua sắp xếp bên trong, một lần nữa lại trở lại đứng trước mặt Trương Bành: “Là hiện tại.” Nắm lấy ống tay áo hắn kéo vào cửa, tôi đi ngay phía sau, đóng lại cánh cửa lớn.

Tôi kéo Trương Bành ném tới trên giường rồi trốn vào trong lòng y.

Trương Bành đẩy tôi ra: “Này, cậu không chịu kể gì với tôi, lại muốn ở đây, có phải là muốn cố tình làm khổ tôi?”

Ai thèm cơ chứ!

Tôi hung hăng trừng hắn, trách không được người này có đủ tư cách làm đối thủ của Từ Dương Văn, xấu xa, vô sỉ, hạ lưu, đê tiện giống hệt nhau ——– ngoài ra còn có quyền thế.

Càng nghĩ càng tức giận, xoay người ôm chặt cái chăn, chiếm luôn một nửa cái giường.

Trương Bành cũng không để ý gì tới tôi, lấy một cái chăn khác rồi cũng đi ngủ.

Ngày hôm sau, tôi bị Trương Bành túm lấy, cùng y đến bữa tiệc của Từ Dương Văn.

Chủ nhân của bữa tiệc hình như có một đêm không ngủ, con mắt sưng đỏ, trông thật tiều tụy. Dường như không gặp tôi một đêm đã trải qua sầu khổ nhất thế gian, mất đi lạc thú ở đời. Thấy tôi cùng với kẻ thù tươi cười lại gần, vẻ mặt hắn lại càng kinh ngạc cùng thất vọng.

“Tuệ Dương, vì sao cậu phụ tôi?” lời lẽ cũ rích như trong phim, lời này của hắn làm trò cười cho mọi người có mặt ở đây, hắn nói với vẻ tình thâm ý trọng.

Tôi cũng tự nhiên diễn vai kẻ phụ bạc: “Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng được.”

Trương Bành quay đầu sang nhìn tôi, bỗng nhiên cười to, kiêu ngạo cùng cực. Tôi cũng biết, y hiện tại là thật sự khoái chí.

Mười người hiểu rõ nội tình thì đến chín người trong lòng đều nói ——– này Lý Tuệ Dương thật là đồ đê tiện, họ Trương này cũng thật tốt tùy tiện. còn họ Từ này thật là mất mặt.

Sau ngày ấy tôi theo Trương Bành, ngủ giường của y, ăn cơm của y.

Cũng không có bao nhiêu thay đổi, áo cơm vẫn như cũ không phải lo, sinh hoạt thì vẫn như thường, xa xỉ.

Trương Bành cùng Từ Dương Văn quyền thế người tám lạng kẻ nửa cân, khó có thể so sánh được, tôi không cần lo lắng mình bị trả thù, cũng không phải lo lắng cho người nhà.

Chỉ cần có khả năng là sẽ gặp Từ Dương Văn, Trương Bành chắc chắn sẽ mang tôi theo. Một hôm, tôi xuất hiện trong một bữa tiệc, một người cũng biết tôi tới hỏi: “Lý tiên sinh, cậu cũng tới? Như thế nào không gặp Trương tiên sinh?”

Không đợi tôi trả lời, Trương Bành tới.

Như hình với bóng, Trương Bành với Lý Tuệ Dương đã trở thành một đôi được mọi người biết đến trong giới này.

Từ Dương VĂn cũng là người nổi danh trong giới, hắn hiện tại được danh là kẻ si tình, có người nói bằng cái dáng vẻ này của hắn đã bắt được bao nhiêu tâm của những cô gái chàng trai còn ngây thơ, bị hắn làm cho tan nát trái tim.

Mọi người đều nói: Tấm chân tình kia thật đáng tiếc, cái kẻ họ Lý kia thì có cái gì tốt chứ, việc gì mà cứ phải một lòng với hắn như vậy.

Hễ cứ gặp tôi, Từ Dương Văn lại hỏi: “Vì sao?”

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, tràn đầy vẻ kích động cùng áp lực, trầm hỏi: “Vì sao? Vì sao?”

“Vì sao? Tuệ Dương, vì sao lại như vậy?”

Mỗi lần tôi đều trả lời: “Từ Dương Văn, không nên hỏi vì sao, anh lúc đầu lấy lại hết phép màu của tôi, tôi cũng không có hỏi nhiều như thế.”

Trương Bành thường đứng ở phía sau, mắt lạnh nhìn hết lần này tới lần khác đoạn đối thoại ngắn này.

“Tuệ Dương, vì sao?”

“Từ Dương Văn, lần sau gặp, xin ngài gọi cả họ tên tôi.”

Tôi nói với hắn sau đó cùng Trương Bành rời đi.

Sắp xếp hành trình cho Trương Bành, đó là công việc của tôi. Y đi đâu, tôi liền theo đó.

Trương Bành nói: “Tuệ Dương, để tôi hôn cậu một cái có được không?”

Tôi hỏi: “Trương Bành, anh nghĩ thế nào mà hôn tôi, là vì Từ Dương Văn nên mới nghĩ hôn tôi ư?”

Y nhìn tôi thật chăm chú, cứ như lần đầu tiên trông thấy tôi vậy, hơn nữa nhìn theo kiểu rất có giá trị nghiên cứu.

“Tuệ Dương…” Y nói: “Để làm cho cậu đến một ngày không còn ngày đêm nghĩ tới Từ Dương Văn nữa, tôi là vì cậu mà muốn hôn.”

“Lời nói của anh quá sâu sắc, tôi không hiểu.”

Y kéo tay tôi: “Tuệ Dương, tay cậu thật lạnh.”

.

.

.

Thường xuyên về nhà thăm mẹ, mẹ tôi nói: “Tuệ Dương, con cũng nên lấy vợ đi thôi.”

“Mẹ, con không có ý định kết hôn.”

“Vì sao?” Vẻ mặt mẹ có vẻ trách cứ: “Hiện tại, con như thế này không vội ít nữa tuổi nhiều hơn một chút sẽ thấy hối hận cho xem.”

Vì sao?

Vì sao luôn luôn có người hỏi tôi vì sao?

Tôi ngây ngốc nhìn những đám mây lơ lửng ngoài cửa sổ.

“Bởi vì, bị người đẩy ngã từ trên thiên đường xuống là một cảm giác không hề dễ chịu, con không muốn làm chuyện xấu xa như vậy.”

.

.

Mỗi đêm ngủ bên cạnh Trương Bành, mắt tôi đều mở to, thất thần một hồi lâu, không dễ dàng gì mà đi vào giấc ngủ.

Trương Bành thường hỏi: “Cậu đang suy nghĩ cái gì, như thế nào mà nhập thần vậy?”

Tôi nói: “Tôi đang đọc thần chú.”

“Cái gì thần chú?”

Tôi không đáp.

Mỗi đêm, đọc 1001 lần thần chú, có hay không phải niệm 1001 buổi tối mới có thể thành hiện thực?

Tôi hỏi: “Anh vì sao không tìm một người bạn? Như vậy tôi sẽ nghĩ anh là kẻ bất lực.”

“Tôi đang đợi” Y trả lời.

“Chờ cái gì?”

Y cười: “Cậu nói cho tôi biết cậu niệm thần chú gì, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi chờ cái gì.”

Tôi nhắm mắt lại.

“Trương Bành, giao dịch không thành.”