Dreaming Of You

Chương 3



Quý bà Lily Raiford cúi xuống gần anh, đôi mắt đen tràn ngập vẻ quan tâm. “Sao anh không nói với em là anh bị thương?”

“Nó không tệ như vậy.” Mặc dù anh khoác lên vẻ bị quấy rầy, anh chấp nhận sự chăm sóc nho nhỏ của cô; tiếng than thở dịu dàng của cô, cái chạm của ngón tay cô trên vết thương của anh. Mối quan hệ của họ là những cử chỉ bạn bè nhỏ nhặt và thân ái đó. Họ ít khi gặp riêng nhau, vì chồng của Lily, Bá tước vùng Wolverton, vốn có bản tính ghen tuông. “Em tốt hơn là rời đây trước khi Raiford tìm thấy chúng ta ở cùng nhau,” Derek làu bàu. “Anh không có tâm trạng cho một cuộc đấu súng hôm nay.”

Lily cười toe toét và ngồi lại trên một chiếc ghế. “Alex tin em,” cô nói một cách tự tin. “Thêm vào đó, anh ấy biết em quá bận rộn với lũ trẻ để có thời gian bồ bịch.“ Nụ cười ngắn ngủi nhạt dần. “Worthy gửi một tin nhắn cho em sáng nay nói là anh đã bị thương. Biết được biệt tài nói giảm nói tránh của ông ta, em điên lên vì lo lắng. Nó có thể là một vết trầy da hay một vết thương chí mạng, hay là một cái gì đó. Em phải tự mình nhìn thấy. Ôi, khuôn mặt của anh.” Khuôn mặt của cô cứng lại, và trong một chốc vẻ đẹp thanh tú tối sầm vì giận dữ. “Ai làm điều này với anh?”

Anh gạt bàn tay cô đang đặt trên cánh tay của anh. “Việc oái oăm này là do Quý bà Ashby.”

“Joyce Ashby?” đôi mắt nâu như nhung của Lily trợn tròn, và cô hấp tấp nói. “Lạy chúa vì sao?... Derek, nói với em là anh không có một cuộc tình với cô ta! Nói với em là anh không giống tất cả những gã ngốc nghếch động dục đáng thương khác bị mê hoặc bởi cô ả phản trắc tóc vàng, môi-dẩu và ngực-lắc-lư đó, và anh đã rơi ngay vào cái giỏ trứng tham lam của ả. Không, đừng nói gì, em có thể thấy anh lại là một nạn nhân tình nguyện khác.” Cô cau có và nói gay gắt, “Nó được viết một cách hiển nhiên trên mặt anh kìa.”

Lý do duy nhất cô dám nói với anh một cách thẳng thừng như vậy là do tình bạn thân thiết và lâu dài giữa họ. Ngay cả vậy, cô đang mạo hiểm bước chân gần đến vạch giới hạn. Derek vứt một chiếc gối vào cô, giống như kiểu anh chị em ruột đang tranh cãi vặt vãnh. “Ra khỏi đây, đồ nhẫn tâm – “

Cô né chiếc gối. “Làm sao anh có thể lăng nhăng với Joyce khi anh biết em khinh miệt cô ta như thế nào?"

Miệng anh cong lên với một nụ cười trêu chọc. “Em ghen.”

Lily thở dài giận dỗi. “Chúng ta hơn cả thế, và anh biết vậy. Em yêu chồng em hết mực, em thuộc về anh ấy hoàn toàn – và anh ấy là người bạn thân nhất mà anh có. Cả hai đứa con của em đều xem anh là ‘chú’ – “

“Thật là ấm áp,” anh chế giễu.

“Chưa bao giờ có chuyện gì giữa anh và em. Khi em xuất hiện nhờ anh giúp đỡ nhiều năm trước, anh đã đẩy em vào vòng tay của Alex, điều mà em vô cùng biết ơn.”

“Em nên vậy,” anh khẳng định với cô.

Đột nhiên sự căng thẳng giữa họ được giải toả, và họ trao cho nhau một nụ cười tươi tỉnh. “Khẩu vị đàn bà của anh thật ghê tởm,” Lily nhẹ nhàng nói. Cô nhặt những chiếc gối vương vãi và đặt chúng đằng sau đầu anh.

Derek ngả lưng ra sau và nhìn cô qua đôi mắt nhíu lại. “Cách chăm sóc bệnh nhân của em có thể giết một người đàn ông.” Anh thận trọng sờ vào vết khâu đã bắt đầu giật giật. Mặc dù anh không thừa nhận bằng lời, anh biết là cô đúng. Cô là người phụ nữ đứng đắn duy nhất mà anh đã thân thiết. Anh đã yêu Lily theo cách riêng của mình, nhưng không đủ để chấp nhận những mạo hiểm mà anh biết anh sẽ không bao giờ sẵn sàng. Anh không xứng làm một người chồng hay một người bố. Anh chỉ có một nhận thức mơ hồ về từ ‘gia đình’. Sự lâu bền, trách nhiệm, cam kết, những thứ mà Lily cần… những thứ chưa bao giờ là một phần trong thế giới của anh. Tất cả những gì anh có thể chắc chắn là của cải vật chất mà anh đã gây dựng được đã lên đến những con số gây sửng sốt. Nếu một chỗ trên thiên đường có thể mua được bằng tiền, thì anh có thể đã vơ vét hết trên thị trường vĩnh cửu.

Anh chăm chú nhìn Lily, những cảm xúc trên mặt anh khép lại. Với những lọn tóc xoăn được tạo kiểu cầu kỳ, và thân hình thanh mảnh trong chiếc váy sang trọng, không ai đoán được rằng cô đã từng là một người bị bỏ rơi, cũng như Derek. Đó đã là mối liên kết giữa họ, nền tảng chia sẻ những bí mật và ký ức. Kể từ khi kết hôn, Lily đã dần dần tiến vào xã hội thượng lưu nơi mà Derek chỉ được phép đứng ngoài rìa để quan sát. Những quý ông hiếm khi có ý mời anh đến dinh thự của họ, nhưng những người vợ thuộc dòng dõi quý tộc của họ còn hơn cả háo hức để có anh trên giường. Đối với Derek nó là một hình thức trả thù khoái trá, và nó cũng làm Lily tức giận không ít hơn.

“Nói em biết điều gì đã xảy ra với Joyce,” cô hối thúc.

“Anh cắt đứt với cô ta một tuần trước.” Derek nhăn nhó mỉm cười khi nhớ lại cơn giận dữ bùng nổ của Joyce. “Cô ta tiếp nhận nó không tốt lắm. Anh đoán là cô ta thuê hai gã chém giết thuê để cân bằng tỷ số.”

“Làm sao anh biết là không phải ai khác đứng sau nó? Ivo Jenner chẳng hạn. Hắn ta luôn chơi những trò bẩn thỉu – “

“Không. Mấy gã nhảy bổ vào anh tối qua tấn công thẳng vào mặt.” Thảm não anh ngồi dậy và sờ sờ vết khâu. “Bản sắc trả thù của đàn bà, có thể nói như vậy.”

“Ý anh là nếu Joyce không thể có anh, cô ta muốn chắc chắn rằng không ai khác muốn anh?” Lily nhìn như muốn ốm. “Ghê tởm, dã man – và chính xác những gì có thể mong đợi ở một phụ nữ như ả. Tại sao anh lại lăng nhăng với với cô ả? Có phải cuộc sống của anh đã trở nên quá nhàm chán và tẻ nhạt đến mức mà anh không thể chống lại sức quyến rũ kênh kiệu của ả?”

“Phải,” Derek cười nhếch mép.

“Nhiều năm qua em đã thấy anh nhảy từ chiếc giường này sang chiếc giường khác. Họ càng được chú ý và càng kiêu căng thì anh càng muốn họ… và tại sao? Chỉ để cho thế giới thấy rằng anh có thể có những người phụ nữ đẹp nhất và được săn lùng nhất. Những người đàn ông như anh coi phụ nữ chỉ là những phần thưởng và điều đó làm em tức điên lên!”

“Từ giờ trở đi anh sẽ theo đuổi những người xấu xí và không ai muốn. Điều đó sẽ làm em hài lòng chứ?”

Hai bàn tay nhỏ của Lily nắm lấy một tay của anh, và cô cố níu lại mặc kệ nỗ lực kéo tay ra của anh. “Em sẽ nói với anh điều gì làm em vui lòng,” cô chân thành nói. “Nó làm tim em tan vỡ khi thấy anh trở nên quá thất chí và cay độc. Em muốn anh tìm một người phụ nữ, Derek. Một người tốt, không ràng buộc – không phải một trong những kẻ sành sỏi, sa đọa thường ngày của anh. Em không đề cập đến hôn nhân, vì anh cự tuyệt ý tưởng đó. Nhưng ít nhất kiếm một người tình, người sẽ mang lại yên bình phần nào đó cho cuộc đời của anh!”

Anh cười nhạo báng. “Đó không phải lý do một người đàn ông giữ một phụ nữ bên mình.”

“Không phải ư? Em có thể gọi tên nửa tá đàn ông có nhân tình tử tế và đứng đắn hơn cả những người vợ của họ. Một người tình có giá trị ở chỗ cô ta mang lại sự dễ chịu khi bầu bạn, chứ không phải những mánh khóe tầm thường mà cô ta có thể biết khi ở trên giường.”

“Làm sao mà em biết quá nhiều về nó như vậy?”

Lily nhún vai. “Em nghe những gã đàn ông nói chuyện trong khi đi săn, ở câu lạc bộ, và tại tiệc rượu sau bữa tối. Hầu hết thời gian họ quên mất em ở đó.”

“Raidford nên chấm dứt trò săn bắn của em từ nhiều năm trước.”

“Alex tự hào về tài săn bắn của em,” cô đáp trả kênh kiệu. “Thôi đừng cố gắng thay đổi chủ đề. Những gì anh cần là một người tình, Derek.”

Anh cười, cố tình dùng lại giọng nói nặng nề anh đã nỗ lực để sửa đổi. “Anh đã có được tất cả những cô nàng anh muốn và hơn nữa một số trong đó, đáng yêu.”

Cô nhăn mặt nhìn anh. “Em nói là ‘người tình’ Derek, không phải những cuộc ve vãn triền miên với những cô nàng lẳng lơ của anh. Em đang khuyên anh tìm ai đó để bầu bạn. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ở cùng với một người đàn bà trong mỗi đêm hay sao? Ồ, đừng tỏ ra như vậy! Em nghĩ anh nên tìm một goá phụ trẻ đẹp ở nông thôn, hoặc là một cô gái đứng tuổi cô đơn, những người sẽ biết ơn vì sự bảo hộ của anh. Nếu anh thích, em sẽ lập danh sách – “

“Anh sẽ tự chọn đàn bà cho mình,” anh nói lạnh lùng.

“Chúa biết kiểu con cừu già nào anh đã chọn cho em.”

“Bất cứ ai em chọn cũng đơn giản là hơn hẳn Joyce Ashby!” Cô thả tay anh ra và thở dài. “Em tốt hơn nên về. Việc em ở lại căn hộ của anh lâu hơn sẽ làm hại đến danh tiếng của em - đặc biệt khi cân nhắc đến sở thích những phụ nữ đã kết hôn của anh.”

“Anh không yêu cầu em đến.” Derek vặn vẹo. Nhưng khi cô đứng lên để đi về, anh túm lấy tay cô và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.

“Anh sẽ làm như em nói chứ?” Lily cầu xin và siết chặt những ngón tay của anh.

“Anh sẽ xem xét nó.” Giọng anh nghe rất sẵn lòng đến mức mà Lily biết là anh đang nói dối.

Tuy nhiên cô mỉm cười và âu yếm vuốt mái tóc đen của anh. “Vậy thì tốt hơn. Một ngày nào đó anh sẽ cảm ơn em vì lời khuyên khôn ngoan của em.” Cô bắt đầu rời đi, sau đó dừng lại ở cửa và quay lại nhìn anh dò hỏi. “Derek… chiều nay trước khi lên đây em thấy dáng một người nhỏ bé rất đáng chú ý quanh quẩn cùng với người làm ở dãy phòng đằng sau. Cô ấy đang đặt câu hỏi về mọi thứ và ghi ghi chép chép.”

Derek ngả người vào đống gối, gập chân lại một cách lơ đãng. “Cô ấy là một nhà tiểu thuyết.”

“Thật sao. Cô ấy đã xuất bản cuốn nào chưa?”

“Cô ấy là tác giả của Mathilda.”

“Đó là S.R.Fielding?” Lily cười và hết sức ngạc nhiên , quay trở lại phòng. “Người ẩn dật nổi tiếng? Phép màu nào giúp anh có thể mang cô ấy đến đây vậy?”

“Tối qua cô ấy mang anh về đây – sau khi đã cứu anh từ những gã đánh thuê.”

Cằm Lily trễ xuống. “Anh đang đùa.”

Đột nhiên anh cười nhăn nhở trước sự kinh ngạc của cô. “Rút ra một khẩu súng và bắn bòm một người trong chúng.”

Một phút im lặng và Lily bắt đầu cười phá lên. “Anh phải giới thiệu chúng em làm quen,” cô năn nỉ. “Giá như cô ấy đồng ý tham gia một trong những buổi dạ hội của em, hoặc ít nhất một buổi nói chuyện ở phòng kháhch. Anh phải giúp em thuyết phục cô ấy nhận lời mời!”

“Chỉ cần nói với cô ấy em là Lily-không-quy-tắc. Cô ấy ở đây là để nghiên cứu viết một cuốn truyện.”

“Thật hấp dẫn.” Lily bắt đầu đi qua đi lại. “Một phụ nữ viết về gái điếm, đối mặt với tội phạm trong khu ổ chuột, lai vãng ở sòng bạc, và không nghi ngờ gì cô ấy sẽ cố gắng tận lực để đào bới những bí mật ghê gớm của anh. Em nghĩ, chúng em sẽ là bạn tốt. Cô ấy như thế nào? Già hay trẻ? Thân thiện hay nhút nhát?”

Derek nhún vai. “Cô ấy trẻ hơn em, khoảng mười tuổi. Điềm tĩnh, nghiêm nghị…” Anh dừng lại khi nhớ lại cái cách Sara đã dè dặt liếc trộm anh dưới vành mũ, cái giật mình run rẩy của cô khi nhận ra đang đứng gần anh như thế nào. “Nhút nhát với đàn ông,” anh thêm vào.

Lily, vốn luôn khéo léo điều khiển được người khác giới, lắc đầu. “Em không hiểu vì sao. Đàn ông là một tạo vật đơn giản và dễ hiểu.”

“Cô Fielding sống trong một ngôi làng ở nông thôn. Một nơi gọi là Greenwood Corners. Cô ấy không biết gì về đàn ông hoặc thành thị. Cô ấy lang thang quanh những khu ổ chuột tồi tệ nhất Luân Đôn - đối với cô ấy, mọi vấn đề có thể giải quyết được với những từ như ‘xin vui lòng’ và ‘cám ơn.’ Không hề nghĩ đến ai đó có thể cướp bóc hoặc cưỡng hiếp cô ấy… vì sao, vì như thế là không lịch sự. Em có biết vì sao anh để cô ấy đến câu lạc bộ và chõ mũi vào quanh đây không? Vì nếu anh không làm thế, cô ấy sẽ đi đến mọi sòng bạc trong thành phố và sán lại với những tên cướp hoặc giết chết gã con hoang nào dám vung tay với một kẻ đáng thương!” Anh bắt đầu phát bực vì chủ đề này, và sự chú ý thường ngày biến mất trong giọng nói của anh. “Và cô ấy gần như đã đính hôn. Quỷ biết loại đàn ông nào để cô ấy lê lết một mình ở Luân Đôn, trừ phi kế hoạch của hắn là thoát khỏi cô ấy! Tên ngốc chết tiệt! Anh muốn nói với hắn ta điều gì sẽ xảy ra cho một phụ nữ đi bộ trong thành phố với một khẩu súng chết tiệt trong túi - ”

“Derek.” Mặt cô hiện ra một nụ cười là lạ. “Giọng khu đông của anh bị lộ kìa.”

Anh ngậm miệng lại đột ngột.

“Điều đó chỉ xảy ra,” Lily lẩm bẩm, “khi anh quá hứng thú hay giận dữ về điều gì đó.”

“Anh chưa bao giờ giận dữ.”

“Ồ, tất nhiên không.” Cô quay lại, xăm soi nhìn thẳng vào mắt anh.

Derek không thích biểu lộ đó của cô, cái nhìn ngờ vực mà đàn bà thường mang khi cảm thấy họ biết điều gì đó mà mà đàn ông quá ngờ nghệch để hiểu. “Anh nghĩ là em chuẩn bị về.” Anh nói cộc lốc.

“Đúng thế, cho đến khi anh bắt đầu bài diễn thuyết về cô Fielding của chúng ta. Cô ấy nghĩ gì về anh? Hoảng sợ vì quá khứ khủng khiếp của anh, em có thể tưởng tượng?”

“Cô ấy đang rất phấn khích vì nó.”

“Em cho là anh đã làm mọi thứ trở nên ghê tởm.”

“Cô ấy thích nó. Cô ấy gọi anh là ‘nguồn thông tin’.”

“Ồ, anh đã được gọi bằng những cái tên tồi tệ hơn. Đặc biệt là bởi em.” Lily nhìn khuôn mặt có sẹo của anh với vẻ chán nản thật sự. “Giá như cô ấy có thể nhìn thấy anh khi anh đẹp trai. Bao lâu thì những vết khâu này được cắt chỉ?”

“Cô ấy không phải kiểu người anh thích.” Anh nói thẳng thừng.

“Đã đến lúc em nói với anh điều này, Derek… Em chưa bao giờ đặc biệt bị gây ấn tượng ‘bởi kiểu người anh thích’.”

Môi Derek giật giật vì buồn cười. “Một viễn cảnh tươi đẹp khi anh nằm trên giường cùng cô ấy. Cô ấy nằm đó và ghi chép suốt thời gian. Cô ấy…” Anh dừng lại khi một hình ảnh lướt qua trong đầu… cơ thể trắng mịn và trần truồng của Sara Fielding nằm bên dưới anh, hai cánh tay dịu dàng quấn lấy cổ anh, bộ ngực mềm mại cọ vào làn da của anh. Ý nghĩ này thật gợi tình đến nhức nhối. Nhăn mặt, anh buộc mình tập trung nghe những gì Lily đang nói.

“… nó sẽ an toàn hơn nhiều so với cái quan hệ lăng nhăng của anh và Joyce Ashby! Anh sẽ quá may mắn nếu diện mạo của anh không bị phá hủy vĩnh viễn từ cuộc đụng độ cuối cùng này. Hừ, em sẽ khiến Joyce hối hận về điều này, ghi nhận lời của em – “

“Lily.” Có gì đó trong giọng nói của anh làm cô im bặt ngay lập tức. “Hãy để phiền phức yên nghỉ. Em sẽ không làm gì liên quan đến Joyce.”

Lily trở nên không thoải mái bởi biểu hiện lạnh lẽo đột ngột của Derek. Đó là kiểu nhìn cô đã từng thấy giữa những người đàn ông với những khẩu súng để đấu tay đôi trong tay, và ở những kẻ cờ bạc đã đánh cược cả một gia tài của họ vào một ván bài. Những người thắng cuộc thường là người dường như không để tâm. Cô vừa thán phục vừa sợ thái độ tàn nhẫn đó. “Nhưng Derek,” cô phản đối, “anh không thể bỏ qua cho Joyce về việc này. Cô ta phải trả giá cho nó – “

“Em nghe anh nói gì rồi đấy.” Derek chưa bao giờ cho phép ai giải quyết những món nợ thay anh. Anh sẽ đối mặt với Joyce bằng cách thức và thời điểm của riêng anh. Hiện giờ, anh chọn cách không làm gì.

Lily cắn môi và gật đầu, muốn nói nữa nhưng biết được sự mạo hiểm khi chọc giận anh. Anh cho phép cô chọc ghẹo một cách thân thiện và áp đặt anh ở một mức độ nào đó, nhưng có một giới hạn mà cô không bao giờ dám bước qua. “Được rồi,” cô lẩm bẩm.

Sau khi cầm giữ ánh mắt của cô trong một lúc, Derek dịu lại. “Vậy, hãy tặng chúng ta một nụ hôn.”

Nghe lời cô hôn nhanh vào má anh và tặng anh một nụ cười khuất phục. “Sớm đến chơi nhé. Bọn trẻ sẽ rất thích thú với vết khâu của anh, đặc biệt là Jamie.”

Anh chạm tay vào chán với một điệu bộ giễu cợt. “Anh sẽ nói với chúng là anh bị cướp biển tấn công.”

“Derek,” cô nói vẻ ăn năn, “Tha lỗi cho em vì đã can thiệp. Chỉ là em quan tâm đến anh. Anh đã có một cuộc đời quá khổ cực. Anh đã trải qua những chuyện khủng khiếp mà tất cả mọi người, bao gồm cả em, không bao giờ hiểu được.”

“Đó là trong quá khứ.” Anh cười nhăn nhở và nói với điệu bộ tự phụ vốn dĩ của anh, “Bây giờ anh là người giàu nhất nước Anh.”

“Phải, anh có nhiều tiền bạc hơn bất cứ ai có thể kiếm được trong một đời. Nhưng nó không mang đến cho anh những gì anh mong đợi, đúng không?”

Nụ cười của Derek biến mất. Anh chưa bao giờ giãi bày với cô về những khao khát không tên đang giày vò anh, sự trống rỗng mà anh có thể lấp đầy giá như anh có thể xác định được nguồn cơn. Làm sao mà cô đoán được? Có phải cô có thể nhìn thấy trong mắt anh hay nghe thấy điều gì đó trong giọng nói của anh?

Đối mặt với sự im lặng sắt đá của anh, Lily thở dài và chạm vào một lọn tóc đen nằm trên trán anh. “Ôi, Derek.” Lặng lẽ cô rời khỏi phòng trong khi anh dõi theo cô.

*****

Trong vòng vài ngày sau đó Sara được phép đi lại tự do trong Craven, miễn là cô tránh sòng bạc chính nơi những vị khách lưu tới. Cô đang háo hức bởi chồng giấy ghi chép mà cô đã tích góp được, chúng có thể giúp cô viết những mô tả chi tiết về một câu lạc bộ của quý ông. Trong thời gian tới cô sẽ mở rộng việc nghiên cứu của mình đến vài sòng bạc khác ở ngoại thành, nhưng bây giờ đã có quá nhiều công việc ở đây.

Cô dùng các buổi sáng ngồi trong nhà bếp, căn phòng lớn nhất và bận rộn nhất trong câu lạc bộ. Tất cả nhân viên của Derek đều đi qua nhà bếp để lấy đồ ăn và trò chuyện, từ những người hồ lì phụ trách bàn chơi bạc đến các cô gái ở nhà chứa xuất hiện sau một đêm làm việc vất vả.

Nhà bếp rất đầy đủ dụng cụ và được sắp xếp cẩn thận. Ba hàng các loại nồi và chảo treo phía trên bàn chuẩn bị đồ ăn để ở giữa phòng. Trên tường là hàng loạt những thùng đựng bột mì, đường và các nguyên liệu khác. Vô số loại gia vị chen chúc trên chiếc tủ dài màu đen, toả ra một mùi hương hỗn hợp là lạ nhưng ngon lành trong không khí. Mọi thứ được điều khiển bởi bếp trưởng,Monsieur* Labarge. Nhiều năm trước Craven đã thuê Labarge và toàn bộ nhân viên của ông từ một nhà hàng sang trọng của Pháp và đã chuyển tất cả bọn họ đến Luân Đôn. Đáp lại mức lương cao ngất đến mức sửng sốt, họ cung cấp những thức ăn ngon nhất: từ những món ăn nguội cho tiệc đứng được cung cấp đều đặn cho các thành viên câu lạc bộ đến những bữa ăn tinh tế chỉ được phục vụ trong những phòng ăn.

(*‘Monsieur’: ông - tiếng Pháp)

Monsieur Labarge hay nổi nóng, nhưng ông ta là một kỳ tài. Theo như Sara quan sát thấy, ngay cả ông Craven cũng để ý không làm ông ta nổi giận. Đoán được nhược điểm thích tâng bốc của người đầu bếp, Sara đặc biệt nỗ lực để tán dương những sáng tạo của ông, cho đến khi râu mép của ông rung lên nhè nhẹ vì kiêu hãnh. Hiện giờ, ông cứ khăng khăng phục vụ cô những món ăn sở trường của minh, rất nhiều trong số chúng đã được đổi tên để tỏ lòng hâm mộ với Mathilda.

Những hoạt động liên tục diễn ra trong nhà bếp; những cậu bé và cô hầu gái bận rộn với những nhiệm vụ như rửa bát, chặt củi, cạo nồi và nhào bột, và những người đầy tớ nặng trĩu với những khay thức ăn cho bữa tối. Những người làm chẳng mấy chốc đã tính cả Sara vào những cuộc trò chuyện của họ, những câu chuyện trải từ những chuyện khôi hài cho đến những chuyện buồn nhạy cảm. Họ thích trò chuyện và nhìn cô ghi lại những gì họ nói. Họ nhanh chóng bắt đầu cạnh tranh để thu hút sự chú ý của cô. Những cô gái điếm đặc biệt có ích, cung cấp cho Sara những cách nhìn sâu sát về những người đàn ông đến câu lạc bộ nói chung… và về Derek nói riêng. Sara đặc biệt thích những cuộc tán gẫu vui vẻ với Tabitha. Tuy tính khí họ khá là khác nhau, nhưng vẻ ngoài họ lại có nhiều điểm giống nhau đáng chú ý, cả hai người họ có cùng khổ người và chiều cao, với mái tóc nâu hạt dẻ và mắt xanh lơ.

“Tôi sẽ kể cho cô về những quý ngài lịch sự đã đến đây,” Tabitha nói, đôi mắt xanh sáng lên những tia sáng ranh mãnh. “Họ thích lao thẳng vào ngay, nhưng họ rất tệ sau đó. Hai lần rùng mình và thế là mọi chuyện đã xong.” Những cô gái khác phá lên cười đồng tình.

Bốn người bọn họ quây quần xung quanh Sara tại một trong những chiếc bàn gỗ, trong khi cậu bé phục vụ trong bếp mang đến mấy chiếc đĩa trứng ốp lết theo kiểu Mathilda ngon lành và vài ổ bánh mỳ nướng giòn. “Điều đó và những thức ăn hấp dẫn… thu hút họ đến đây, nhưng những trò bài bạc mới là thứ giữ họ ở lại.”

“Thường thì cô tiếp mấy người khách trong mỗi đêm?” Sara hỏi với giọng công việc, cây bút sẵn sàng phía trên cuốn sổ.

“Cho đến khi chúng tôi thấy còn muốn. Thỉnh thoảng chúng tôi để họ âu yếm một chút trong phòng chơi bài tầng dưới, và sau đó – “

“Âu yếm?” Sara nhắc lại, lúng túng, và những cô gái cười phá lên.

“Chỉ là một cái đụng chạm và sờ mó nho nhỏ.” Violet một cô gái tóc ngắn, vàng hoe giải thích. “Và nếu họ thích, người gác cửa sẽ đưa họ lên tầng trên và chúng tôi phục vụ họ.”

“Nhưng ông Craven thì chưa bao giờ,” Tabitha nói. “Ông ấy không bao giờ yêu cầu một trong chúng tôi ngủ với ông ấy.”

“Ông ấy có những người phụ nữ quí tộc,” Violet nghiêm chỉnh nhận xét. “Nữ bá tước và nữ công tước và những người cỡ như vậy.”

Việc đề cập đến sở thích đàn bà của Craven khiến Sara cảm thấy mặt cô đỏ bừng như gấc. Càng biết nhiều về anh, cô càng cảm thấy là anh là một câu đố phức tạp. Những đức tính bên trong bị che giấu với vẻ bề ngoài bình thản và cứng rắn như kim cương. Hơn tất cả anh là một người thích phô trương. Anh đã cung cấp một địa điểm chơi bời xa hoa bậc nhất, thoả mãn không chỉ tầng lớp quý tộc sang trọng mà còn thế giới tối tăm của những kẻ phóng đáng và gái điếm được gọi là những kẻ giang hồ. Từ tác phong lịch sự đến vẻ cao ngạo của anh luôn biểu hiện hơi quá một chút, có khi vượt qua ranh giới của lịch sự biến thành sự nhạo báng tinh tế. Sara chắc rằng anh tôn trọng rất ít người đó, vì anh đã quá quen thuộc với những bí mật đen tối của họ. Từ mạng lưới những người cung cấp thông tin và gián điệp của riêng anh, anh biết về những người tình của họ, những suy nghĩ trong đầu của họ, thậm chí điểm xếp hạng thi đấu crikê của họ ở ‘Eton và Harrow’, và những gia tài mà họ thừa kế.

Hình như rất ít người đàn ông cảm thấy đủ thoải mái để hỏi về vết cắt đáng sợ trên mặt anh. Những thành viên của hoàng tộc;Wellington, nhà cầm đầu quân đội danh tiếng; và những nhà ngoại giao nước ngoài - những người thích ngả ngớn lười biếng bên những chiếc bàn may rủi đều chìm trong bầu không khí khá căng thẳng khi Craven hiện diện. Khi anh đùa cợt, họ cười theo một cách hơi quá vui vẻ. Khi anh đưa ra một đề xuất, nó thường được tuân theo với sự hăng hái. Rõ ràng không ai muốn mạo hiểm làm anh không hài lòng.

Đúng như Craven đã tuyên bố trong tối đầu tiên cô gặp anh, anh không bao giờ nổi giận. Sara đã quan sát thấy rằng tâm trạng anh có thể chuyển từ trạng thái im lặng lạnh lùng sang mỉa mai đầy châm biếm, nhưng anh chưa bao giờ quát lên hoặc mất tự chủ. Anh là hiện thân của sự bí ẩn; ngạo mạn, tự nhạo báng, giao tiếp rộng nhưng cũng rất kín đáo về cuộc sống riêng. Bên dưới nụ cười tươi tắn nhất cuả anh bao giờ cũng ẩn chứa bóng dáng của sự chua cay.

Sự chú ý của Sara quay lại với cuộc hội thoại khi Tabitha bàn tán lớn tiếng về sở thích đối với những quý bà thượng lưu của Craven. “Sẽ không bao giờ chạm vào một ai có địa vị thấp hơn một nữ nam tước.” Cô cười lớn trước vẻ hiếu kỳ của Sara. “Cô nên nhìn họ tại buổi tiệc hóa trang, những cô nàng thuộc dòng dõi quý phái. Những quý bà xinh đẹp đó mê mẩn vì ông Craven của chúng ta, thực sự là vậy. Và tại sao không? Ông ấy là một người đàn ông đẹp và mạnh mẽ, không giống như những ông chồng yếu đuối và lười biếng của họ, những kẻ quan tâm đến những quân bài và rượu hơn là đàn bà.” Cô hạ giọng một cách bí ẩn. “Mạnh mẽ như một chú bò đực, khi tính đến điểm đó.”

“Làm sao cô biết?” Violet ngờ vực hỏi.

“Tôi làm bạn với cô hầu gái Betty của Quý bà Fair’ursf,” Tabitha trả lời vẻ đỏm dáng. “Cô ấy với tôi có lần cô ta tình cờ bắt gặp bọn họ, trong ánh sáng ban ngày trong khi Quý ông Fair’ursf đã đi Shropshine.”

Chiếc bút chì tuột xuống từ những ngón tay lỏng lẻo của Sara, và cô cúi xuống bàn để nhặt nó. Cô có thể cảm nhận được mạch máu mình chạy rần rật. Lắng nghe thảo luận về một người lạ với thái độ thờ ơ là một chuyện, nhưng rồi làm sao cô có thể đối mặt với ông Craven lần nữa?

Vừa ngượng ngùng vừa bị hấp dẫn, cô ngẩng lên từ bên dưới chiếc bàn.

“Chưa từng nghe đến bao giờ!” một phụ nữ thốt lên. “Rồi họ làm gì?”

“Quý bà Fair’ursf ngất xỉu cho hợp với kiểu quý tộc. Còn ông Craven chỉ cười và bảo đóng cửa lại.”

Những cô gái cười khúc khích vui vẻ. “Còn nữa,” Tabitha tiếp tục, “cô luôn có thể nói thật là một người đàn ông khi có kích cỡ to bằng mũi anh ta – và ông Craven có một cái mũi dài và đẹp.”

“Không phải bằng cái mũi,” Violet nói bừa. “Nó phải dài cả bàn chân.”

Ngoại trừ Sara, tất cả bọn họ đều cười khúc khích như một đám các mụ phù thuỷ dễ thương. Vẫn còn phấn khích, Tabitha ngả đầu vào tay và nhìn chằm chằm vào Sara trong khi một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô ta. “Đây sẽ là một kế hoạch, cô Fielding – sao cô không dẫn Tabitha đến đây vào ngày mai để gặp ông Craven? Họ sẽ tạo thành một cặp xứng đôi.”

Những phụ nữ khác phụ hoạ sự đồng tình của họ. “Phải, cô ấy sẽ làm tan chảy trái tim ông ấy!”

“Phải, phải, hãy làm thế!”

“Cô ấy sẽ điều khiển ông Craven quanh ngón tay nhỏ bé của mình!”

Ngay cả Monsieur Labarge, người đã nghe trộm cuộc nói chuyện, cũng hấp tấp xen vào. “Vì người đẹp Mathilda, tôi sẽ làm cái bánh ngọt ngon lành nhất, nhẹ đến nỗi nó có thể lơ lửng trong không khí!”

Sara mỉm cười vẻ có lỗi và nhún vai bất lực. “Tôi không thể, tôi e là vậy. Không có Mathilda nào. Cô ấy… cô ấy chỉ là một hư cấu.”

Cả bàn bỗng nhiên im bặt. Tất cả bọn họ chằm chằm nhìn cô với biểu lộ bối rối. Thậm chí cậu bé phụ bếp cũng dừng lại trong khi đang xếp đĩa.

Sara cố gắng giải thích thêm. “Mọi người biết đấy, tôi tạo ra tính cách của Mathilda là từ kết quả của những nghiên cứu và tìm hiểu kỹ càng. Cô ấy thực sự là một sự kết hợp của rất nhiều phụ nữ tôi gặp khi…”

“Tôi nghe là hiện nay Mathilda đang ở trong một tu viện,” Violet xen vào, và Tabitha lắc đầu.

“Không, cô ấy có một người bảo hộ giàu có. Tôi có một người bạn thấy cô ấy đi dọc phố Bond, chỉ vài ngày trước. Ghi sổ mua hàng ở tất cả những cửa hàng sang trọng nhất, ngay cả cửa hàng của Bà Lafleur.”

“Lúc đấy cô ấy ăn mặc như thế nào?” một trong những cô gái hỏi nôn nóng.

Tabitha tiếp tục miêu tả bộ váy áo xa hoa của Mathilda và người hầu đi theo sau cô ấy. Trong khi cuộc thảo luận diễn ra sôi nỗi, Sara suy nghĩ lại những gì Tabitha đã nói về Craven và cuộc tình của anh với Quý bà Fairhurst. Cô băn khoăn liệu có phần nào là tình yêu giữa những cuộc hẹn hò của anh. Anh là một người đàn ông phức tạp, đứng trên ranh giới mong manh nhất của sự tôn trọng. Không nghi ngờ gì nó thoả mãn quan điểm về công bằng của anh, duy trì những cuộc tình với những người vợ của những quý ông thượng lưu, những người ngấm ngầm coi khinh anh vì xuất thân tầm thường của anh. Và phải rất khó khăn cho anh để nén lại nụ cười mỉa mai khi anh kiểm điếm thu nhập hàng đêm của mình, những tài sản anh khéo léo rút ra từ những ông chủ trẻ vốn tự coi mình hoàn toàn danh giá hơn anh. Đó là một thế giới kỳ lạ anh đã tự tạo ra cho mình. Anh có thể dễ dàng dành thời gian của mình cho những người gác cổng, những tên mối lái, và những cậu nhóc trên phố làm bán thời gian ở câu lạc bộ của anh bằng với thời gian anh giao du với những vị khách quý tộc. Thật không thể xếp người như vậy vào loại người nào cho phù hợp. Sara dành nhiều thời gian để nghĩ về anh, tâm trí cô tràn ngập với những câu hỏi bất tận về anh là ai và anh là người như thế nào.

*****

Sara dừng lại trong lúc viết để lấy một miếng bánh nướng trong đĩa mà Monsieur Labarge đã cho người mang lên cho cô. Lớp bột bánh mỏng và kem cà phê dường như tan trong miệng cô. Vài hạt đường rơi xuống mặt bàn bằng gỗ dái ngựa sạch bóng, cô nhanh chóng phủi chúng đi bằng tay áo của mình. Cô đang ngồi trong một căn phòng thuộc khu vực riêng của Craven, và làm việc tại chiếc bàn bằng gỗ dái ngựa lớn của anh. Một chiếc bàn oai vệ, với vô số ngăn kéo và những chiếc tủ táp nhỏ, bừa bãi những thứ đồ đạc thừa thãi linh tinh; vài mẩu dây dợ, những đồng xu cũ mòn vẹt, súc sắc và những cái ghim bài kipbi, những mẩu giấy ghi chú và hoá đơn. Nó giống như anh đã dốc ngược túi của mình lên bàn. Cô đã không nghĩ đến tình huống này nhất là đối với một người đàn ông đã điều khiển cuộc sống của mình với sự chuẩn xác đến vậy. Khi cô ăn miếng bánh cuối cùng, vài mảnh giấy chất đống trong góc bàn thu hút sự chú ý của cô. Tò mò, cô bắt đầu với lấy vài mẩu giấy đã được gấp lại. Đột nhiên cô dừng lại và tự rầy la mình vì thậm chí đã nghĩ đến chuyện xâm phạm đời tư của Craven.

Cô ngả người tiếp tục viết, cẩn thận nhúng chiếc bút có cán màu ngà vào lọ mực. Nhưng cô không thể lấy lại được dòng suy nghĩ của chính mình. Cô suy đoán vu vơ về những gì viết trên những tờ giấy bí ẩn đó. Đặt bút xuống, Sara nhìn chằm chằm những tờ giấy đầy tha thiết, trong khi lương tâm cô bắt đầu cá cược với trí tò mò của cô. Không may cái sau đã thắng. Nhanh chóng cô chộp lấy vài tờ giấy từ nơi đang ở của chúng.

Tờ thứ nhất là một danh sách những nhiệm vụ bất thường, với tên của Worthy viết trên đầu trang:

Worthy,

Thay thảm trong phòng đánh bài 2 và 4

Từ chối ghi sổ nợ cho Ngài Faxton và Rapley cho đến khi các khoản cũ được thanh toán.

Bảo Gill thử số brandy đưa đến lần tới…

Sara cảm thông khi cô nhìn vào những tờ giấy viết nghệch ngoạc một cách khó nhọc. Chữ viết tay của Craven như bị cày xới. Mặt khác, không có một chút sai sót nào với những tính toán của anh. Vài dịp cô đã trông thấy anh nhân và chia những con số trong đầu với tốc độ đáng kinh ngạc, sắp đặt dễ dàng những con số và tỷ lệ cá cược. Anh có thể theo dõi một ván bài đang chơi, âm thầm tính toán những quân bài đã mở ra, và dự đoán người thắng cuộc với sự chính xác tuyệt đối. Anh có thể liếc nhanh trên sổ sách kế toán và nhanh chóng cộng tổng các cột số liệu mà không cần đến một cái bút.

Một tài năng khác của anh cũng rất nổi bật - khả năng kỳ lạ đọc được những gì diễn ra bên trong tâm trí mọi người. Anh có thể cảm thấy chính xác điểm yếu được che giấu kỹ và đâm xuyên qua nó với một nhận xét làm ra vẻ ngẫu nhiên. Cái nhìn cảnh giác của anh ghi nhận được mọi sắc thái trong biểu hiện của mọi người, âm điệu của giọng nói… Nó khiến Sara ngạc nhiên nhận ra là anh cũng là một người quan sát kỹ lưỡng như cô, và anh cũng cảm nhận được khoảng cách giữa anh và phần còn lại của thế giới. Ít nhất, cô nghĩ, đó là một điều họ có điểm chung với nhau.

Cô nhặt tờ giấy thứ hai lên, nó được viết theo kiểu tao nhã đầy nữ tính với những nét móc và tròn điệu đà. Đó là một tin nhắn ngắn gọn, kỳ lạ mang đến cho cô một cảm giác lành lạnh.

Giờ thì anh đã mang dấu ấn của em và mọi người đều có thể nhìn thấy.

Đến và trả thù nếu anh dám.

Em vẫn muốn anh.

-J-

“Ôi, trời,” Sara thì thầm, nhìn chằm chằm vào cái chữ ký cầu kỳ không đoán được nghĩa. Cô không nghi ngờ gì về cái ‘dấu ấn’ đó là ám chỉ vết sẹo trên mặt Craven. Loại phụ nữ kiểu gì lại gây ra việc phá huỷ khuôn mặt của một người đàn ông? Sao Craven có thể đi lại với một phụ nữ như vậy? Chậm chạp Sara đặt những tờ giấy lại chỗ cũ, không muốn đọc thêm gì nữa. Có lẽ cô “J” này có một tình yêu méo mó với Craven và đã xếp nó ngang hàng với lòng căm thù. Có lẽ Craven cũng có cảm giác tương tự với cô ấy.

Điều này thật khó với Sara, người luôn cho rằng tình yêu là một cảm xúc dịu dàng và thoải mái, để hiểu rằng đối với những người khác tình yêu có khi là đen tối, hoang dại và bẩn thỉu. “Có rất nhiều điều mà mình không biết,” cô lẩm bẩm, nhấc kính ra và dụi mắt. Perry đã luôn luôn không hiểu được ‘tâm trạng’ của cô… Anh thấy có rất ít lý do cho một người thích thú với cái gì đó ngoài Greenwood Corners. Cô đã học cách che giấu sự thất vọng đôi khi về anh, hoặc là anh sẽ dao giảng cho cô một bài về thế nào là hiểu biết.

Suy nghĩ của cô bị ngắt ngoãng bởi một giọng nói trầm lặng từ ngưỡng cửa. “Cô đang làm gì trong phòng của tôi?”

Sara nhấp nhổm trong chiếc ghế và đỏ mặt. Derek Craven đang đứng đó, với biểu hiện không thể đoán được trên khuôn mặt rám nắng. “Tôi xin lỗi,” Cô nói với một cái nhìn cầu khẩn. “Thông thường tôi làm việc ở bàn viết của Worthy, nhưng ông ấy bảo tôi sử dụng bàn của anh ngày hôm nay, vì anh đã ra ngoài và ông ấy cần – “

“Có rất nhiều phòng khác cô có thể dùng.”

“Vâng, nhưng không có phòng nào kín đáo, và tôi không thể làm việc nếu bị sao nhãng, và… tôi sẽ đi bây giờ.”

“Không cần thiết.” Anh lững thững đi về phía cô. Mặc dù anh là một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ, anh di chuyển với dáng vẻ thoải mái uyển chuyển. Sara cúi đầu tập trung nhìn vào vết bẩn trên bàn. Qua khoé mắt cô nhìn thấy Craven chạm vào chiếc kính cô bỏ trên bàn. “Cô có bao nhiêu cặp kính?” anh hỏi, khẩy chúng di chuyển khoảng một inch trên mặt bàn.

“Chỉ hai.”

“Cô để quên nó mọi nơi. Tôi tìm thấy chúng trên kệ sách, bàn viết, rìa của những khung tranh, bất cứ nơi nào cô bất chợt bỏ nó xuống.”

Sara đeo kính lên và chỉnh nó trên mặt cô. “Tôi hình như không thể nhớ chúng.” Cô thú nhận. “Điều đó là do tôi hay sao nhãng. Khi tôi chú ý đến cái gì đó, và rồi quên mất mọi thứ xung quanh.”

Cái nhìn chăm chú của Derek chuyển đến những đoạn văn gọn gàng trước mặt cô. “Cái gì đây?” Anh cố ý ngả người về phía cô, chống hai tay trên chiếc bàn sáng loáng rộng rãi. Bất ngờ, Sara co người lại trên ghế, trong khi hai cánh tay anh tạo thành một cái khung ở hai bên của cô.

“Tôi – tôi đang viết về khu phố nghèo.”

Derek nhăn nhở cười trước giọng nói tỏ ra bình thản quá mức của cô. Anh biết chính xác sự gần gũi của anh làm phiền cô như thế nào. Quyết định kéo dài sự chịu đựng của cô, anh nghiêng lại gần cô hơn, liếc nhìn vẻ đầy đặn ẩn giấu trêu ngươi bên dưới vạt áo và làn da trắng lộ ra phía trên viền đăng ten nơi cổ áo. Cằm anh gần như chạm vào chiếc mũ ren của cô khi anh đọc to những gì cô viết. “Những… con đường thành phố trông…” Anh dừng lại, tập trung vào một từ khó.

Tự động Sara dùng đầu ngón tay chỉ vào từ đó. “Ảm đạm,” cô nói. “Nó có nghĩ là ám ảnh về một điều… không tốt lành.” Cô chỉnh lại gọng kính khi nó trượt trên mũi cô. “Đó dường như là một cách phù hợp để miêu tả bầu không khí ở khu phố nghèo.”

“Tôi sẽ miêu tả nó tốt hơn,” anh nói sỗ sàng. “Nó tối tăm và bốc mùi.”

“Điều đó cũng đúng.” Sara liều lĩnh liếc nhìn qua vai. Anh đang đứng rất gần đến mức cô có thể nhìn thấy những chấm chân tóc đen bên dưới làn da đã được cạo râu. Bộ quần áo thanh lịch và mùi thơm dễ chịu của hương gỗ đàn hương không thể che giấu sự mạnh bạo kiềm chế bên dưới vẻ ngoài. Anh là một người đàn ông đầy nam tính và thô lỗ. Perry Kingswood sẽ khinh miệt anh.“Tại sao, anh ta không là gì cả mà chỉ là một tên lưu manh!” Perry sẽ thốt lên. “Một tên nông dân trong trang phục của một quý ông!”

Bằng cách nào đó Craven dường như đọc được suy nghĩ của cô. “Anh bạn của cô ở làng… Kingsfled…”

“Kingswood.”

“Tại sao anh ta lại để cô đến Luân Đôn một mình?”

“Tôi không một mình. Tôi ở với nhà Goodman, một gia đình rất đáng trọng – “

“Cô biết tôi đang hỏi gì,” Derek nói cộc lốc. Anh quay lại để đối mặt với cô, nửa đứng nửa ngồi trên mép bàn. Cô dành thời gian giao du với những kẻ cờ bạc, gái điếm và tội phạm. Cô nên an toàn ở với gia đình mình ở Greenwood Corners.”

“Anh Kingswood không vui với tình huống này,” Sara thừa nhận. “Thực ra chúng tôi đã tranh cãi về nó. Nhưng tôi rất cương quyết.”

“Cô có bao giờ nói với anh ta về những việc cô làm ở Luân Đôn không?”

“Anh Kingswood biết về những nghiên cứu của tôi – “

“Tôi không nói về những nghiên cứu của cô,” anh càu nhàu, mắt anh cứng lại. “Cô có định nói với anh ta là cô đã giết một người đàn ông?”

Sara bỗng trở nên tái nhợt với vẻ tội lỗi, cảm giác như phát ốm mỗi khi cô nghĩ về đêm đó. Cô tránh ánh mắt sắc sảo của anh.

“Tôi không nghĩ sẽ có lợi ích gì khi kể với anh ấy.”

“Ồ, cô không nói. Giờ thì tôi thấy cô sẽ là người vợ kiểu nào. Lén lút sau lưng gã chồng tội nghiệp để làm những gì hắn ta không cho phép – “

“Không phải như vậy!”

“Chính xác là như thế!”

“Perry tin tưởng tôi,” Sara nói rõ ràng.

“Tôi sẽ không tin cô nếu tôi ở địa vị anh ta.” Tâm trạng của anh trở nên cáu bẳn. “Tôi sẽ giữ cô bên mình từng phút trong ngày – không, tôi sẽ nhốt cô lại trong một cái cũi với một cái dây xích - vì tôi biết rằng nếu không, cô sẽ chạy đi để ‘nghiên cứu’ trong con ngõ tăm tối gần nhất với những tên ma cô và giết người mà cô có thể tìm thấy.”

Cô khoanh tay lại và nhìn anh với vẻ bất bình dữ dội. “Không cần phải quát lên với tôi, anh Craven.”

“Tôi không…” Giọng Derek chìm dần vào im lặng. Anh đã hét lên, việc mà anh chưa từng làm. Kinh ngạc anh xoa xoa cằm và nhìn cô chằm chằm, trong khi cô đáp lại ánh mắt của anh như một con cú nhỏ dò hỏi. Thái độ không biết sợ của cô khiêu khích anh hơn cả. Không ai hiểu là cô cần một người trông chừng cô đến như thế nào? Cô không nên được phép tự mình lang thang khắp Luân Đôn. Vì Chúa, cô không nên ở một mình với anh. Đến giờ anh có thể đã chiếm đoạt cô hơn chục lần rồi.

Khi anh tiếp tục quan sát cô, anh nhận ra rằng bên dưới sự che khuất của chiếc mũ và đôi kính là một người phụ nữ cuốn hút. Cô sẽ trở nên quyến rũ nếu cô không ăn mặc như một bà cô. Anh giơ tay lên chiếc mũ phồng của cô, ngón tay anh quẹt vào viền mũ. “Tại sao cô luôn đội cái thứ này trên đầu?”

Miệng Sara há ra vì ngạc nhiên. “Để giữ tóc của tôi.”

Anh tiếp tục di di tay trên viền mũ. Một sự căng thẳng kỳ lạ dường như bao phủ lấy căn phòng. “Bỏ nó ra.”

Sara gần như không thể thở nổi trong một giây. Đôi mắt màu xanh lục mãnh liệt của anh vẫn ghim vào cô. Chưa ai từng nhìn cô như vậy, khiến cô trở nên nóng, lạnh và hồi hộp không thể chịu được. Cô nghiêng người đứng dậy và lùi lại vài bước. “Tôi e là tôi không có thời gian để chiều theo những ý nghĩ bất chợt của anh, anh Craven. Công việc của tôi đã xong. Tôi phải đi. Chào buổi tối.”

Cô bay khỏi phòng, để lại đằng sau mọi đồ đạc của mình, ngay cả chiếc túi. Derek nhìn chiếc túi có dây rút nhỏ và đợi cô quay trở lại. Vài phút trôi qua, anh biết cô sẽ quay lại sau đó, khi không có nguy cơ chạm trán anh. Anh cầm chiếc túi lên và ngồi hẳn lên bàn, lơ đãng đu đưa một chân. Anh nới lỏng sợi dây buộc bằng lụa và nhìn vào bên trong. Vài tờ giấy ghi chép… một cuốn sổ tay bé tí và bút chì… một khẩu súng. Anh mỉm cười hài hước và móc sâu vào trong chiếc túi cho đến khi anh tìm thấy vài đồng tiền và một chiếc khăn tay. Rút miếng vải lanh vuông bị ép chặt ra, anh đưa nó lên mặt. Anh hít hà tìm kiếm mùi thơm của dầu thơm hoặc nước hoa, nhưng không ngửi thấy gì.

Nằm dưới đáy chiếc túi là một cặp kính khác. Derek xem xét nó tỉ mỉ, mắt kính tròn, gọng bằng kim loại thanh mảnh, đầu ngọng móc vào tai uốn thành nửa vòng tròn nhỏ. Anh liếc nhìn những câu cô đã viết qua đôi kính. Sau khi gập nó lại, anh đặt nó trong túi áo choàng của anh và đóng chiếc túi của cô lại. Khi Sara phát hiện đôi kính bị mất, cô sẽ cho là mình đã để nó đâu đó, như cô vẫn thường thế. Đây là hành động cướp giật theo đúng nghĩa đen anh đã phạm phải trong mười năm nay. Anh muốn sở hữu một phần nho nhỏ của cô.

Để chiếc túi lại nơi Sara để nó ở trên bàn, Derek đút tay vào túi và đi lại không có đích đến cụ thể trong đầu. Anh nghĩ đến cách mà Worthy đã ca ngợi những phẩm chất của Sara ngày hôm qua. Ngay cả Lily Lawson, với tất cả sức lôi cuốn toả sáng của cô, cũng không thể gây ra sự sùng bái đến vậy từ người quản gia.

“Cô ấy là chuẩn mực cho một quý cô,” Worthy đã nói để đáp lại một trong những câu chế nhạo của Derek. “Cô Fielding đối xử với mọi người cô quen với lòng tốt và lịch sự, thậm chí ngay cả với các cô gái điếm. Trước khi rời câu lạc bộ vào buổi tối, cô xung phong viết thư hộ vài người làm không biết chữ đọc cho cô, do vậy họ có thể nhắn vài lời cho gia đình họ. Khi cô nhìn thấy đường viền áo của Violet cần phải sửa, cô đã yêu cầu lấy một cái kim và quỳ xuống sàn nhà để sửa chúng. Một cô hầu gái kể với tôi rằng hôm qua khi cô ấy làm rơi một đống giẻ lau chùi trên tay cô ấy, cô Fielding đã dừng lại và giúp cô ấy nhặt chúng lên – “

“Có lẽ tôi nên thuê cô ta,” Derek đã mỉa mai xen vào.

“Cô Fielding là người phụ nữ dịu dàng và khoan dung nhất từng đặt chân đến câu lạc bộ này. Và có lẽ tôi nên nhân cơ hội này nói với ông, là những nhân viên đang phàn nàn.”

“Phàn nàn,” Derek nhắc lại máy móc.

Worthy gật đầu dứt khoát. “Rằng ông không tôn trọng cô ấy theo đúng mức độ phù hợp.”

Derek đã bị sửng sốt đến lặng cả người. “Thế kẻ chết tiệt nào đang trả lương cho họ?”

“Ông, tất nhiên.”

“Vậy hãy nói với bọn họ tôi không bỏ ra cả một đống tiền chết tiệt để nghe ý kiến của họ. Và tôi sẽ đối xử với cô Fielding thánh thiện đó của bọn họ theo cách chết tiệt nào mà tôi muốn!”

“Vâng, thưa ông.” Với một cái khịt mũi bất bình rõ ràng công khai, Worthy quay gót và đi xuống cầu thang.

Hừ, Worthy quả thực là rất yêu mến cô ấy. Mọi người đều vậy. Derek chưa bao giờ tưởng tượng được lãnh địa của anh lại bị xâm chiếm nhẹ nhàng và hoàn toàn đến mức như vậy – hay những nhân viên của anh dễ dàng trở thành kẻ phản bội tình nguyện như thế. Sức quyến rũ bí ẩn của của Sara Fielding đã lôi cuốn toàn bộ mọi người trong câu lạc bộ của anh. Tất cả bọn họ đều cố gắng làm cô hài lòng và quanh quẩn bên cô. Trong những giờ cô ngồi trong bàn làm việc của Worthy, họ nhón chân nhẹ nhàng khi đi qua hành lang cứ như là sợ đến chết việc làm cô sao nhãng. “Cô ấy đang viết,” Derek đã nghe một cô hầu gái nói với một người khác với vẻ tôn sùng, giống như vài lễ nghi tôn giáo linh thiêng đang được tiến hành.

Quai hàm Derek cứng lại. “Một quý cô chuẩn mực,” anh khịt khịt mũi. Anh đã từng thỏa mãn giữa những cặp đùi của những đàn bà có dòng dõi cao quý hơn nhiều, những quý cô sinh ra với xuất thân cao quý và những cái tên danh giá, với những gia tộc cao quý và sự giàu có đằng sau họ.

Nhưng Worthy đã đúng. Derek thừa nhận với riêng mình rằng Sara Fielding là quý cô chân thật duy nhất mà anh đã gặp. Cô không có một thói xấu nào mà Derek có thể dễ dàng phát hiện ra như ở những người khác. Ghen tức, tham lam, dục vọng… Cô dường như vượt lên trên những điều xấu xa. Mặt khác, anh cảm nhận được một thiên hướng bất cẩn mà ngày nào đó có thể hủy hoại cô. Cô cần có ai đó giữ cô không đâm thẳng đầu vào những rắc rối, hoặc ít nhất là kéo cô ra khỏi chúng. Và dường như kẻ theo đuổi không may Kingswood của cô không thể thực hiện nhiệm vụ đó.

Derek chắc chắn rằng Kingswood là một người mảnh khảnh và đẹp trai theo kiểu cổ điển như một nhà thơ. Anh ta có một giọng nói văn hoa, tất nhiên, và mái tóc sẫm màu như tóc Derek. Không có gì nghi ngờ là Kingswood là một gã điền chủ nông thôn trẻ nông cạn, người không thể hiểu thế nào là sự liều lĩnh. Thậm chí anh ta có thể trở thành một quý ông già đẫy đà, những kẻ uống quá nhiều ở bữa tỗi và không bao giờ để ai hoàn thành câu nói của họ. Và Sara, như một người vợ đáng yêu, sẽ chịu đựng tính cục mịch quê mùa của anh ta với nụ cười dịu dàng và để dành những giận dữ của mình trong những phút giây riêng tư. Khi cô có khó khăn, cô sẽ cố gắng giải quyết nó một mình để không làm phiền anh ta. Và cô sẽ trung thành với chồng mình. Chỉ có anh ta mới biết hình dáng cô với mái tóc xõa ra và trong chiếc váy ngủ trắng mỏng… Chỉ có anh ta mới biết cảm giác cô nằm ngủ tin cậy bên cạnh. Họ sẽ làm tình trong sự che phủ của bóng tối và dưới những lớp quần áo ngủ, mắt họ nhắm lại, chuyển động của họ bị chi phối bởi đạo đức và sự kiềm chế. Không ai đánh thức những đam mê của Sara Fielding, lột bỏ những kiềm hãm trong cô, trêu ghẹo và chọc giận cô…

Nóng nảy Derek cào tay vào tóc và dừng lại giữa hành lang trống vắng. Anh đã cư xử không giống anh bình thường – anh cũng không suy nghĩ giống anh chút nào. Anh cảm thấy như là anh đang gồng mình lên chống đỡ những biến cố lớn. Bầu không khí đang thay đổi với những luồng khí nóng bỏng. Những dây thần kinh của anh dường như căng ra. Điều gì đó sắp xảy ra… điều gì đó… và tất cả những gì anh có thể làm, dường như là, chỉ là chờ đợi.

******

“Hãy để tôi xuống đây.” Sara gọi người đánh xe, gõ gõ vào nóc thùng xe. Đang là tám giờ sáng, thời điểm cô vẫn thường đến câu lạc bộ. Trước khi họ đi vòng đến cửa trước, cô bị thu hút bởi hàng loạt những chiếc xe chở hàng xếp thành hàng bên cạnh tòa nhà. Trông chúng hơi khác so với những cỗ xe ở chợ thường chở đồ tươi đến nhà bếp.

Người đầy tớ giúp cô xuống xe và hỏi cô có muốn họ đợi ở đó.

“Không, cảm ơn, Shelton. Tôi sẽ đi vào qua nhà bếp.” Mặc dù Sara biết là không phù hợp, nhưng cô vẫn vẫy tay vui vẻ với người đánh xe khi cô bước đi. Anh ta gật đầu khẽ đến mức hầu như không nhận thấy, cho dù hôm qua anh ta đã cẩn thận giải thích cho cô là sẽ không phù hợp cho một quý cô không nên trở nên thân thuộc với những người làm thuê.

“Cô nên nhìn xuống mũi mình với vẻ thật trang trọng và kiêu ngạo,” anh ta chỉ dẫn nghiêm túc. “Không cười với tôi và người đầy tớ thêm nữa, thưa cô. Cô cần phải thoải mái hơn khi được phục vụ - không thôi thì người khác sẽ nghĩ gì về cô cơ chứ?” Theo ý của Sara, không có gì nghiêm trọng nếu cô xử sự không có vẻ gì là kiêu kỳ như mong đợi, vì cô sẽ nhanh chóng rời Luân Đôn.

Âm thanh nhiều giọng nói vang lên từ những cuộc nói chuyện trong con ngõ. Sara kéo chiếc áo choàng quấn chặt quanh cổ họng của cô, rùng mình khi không khí lạnh buổi sáng đập vào mặt. Chiếc xe chất đầy những thùng gỗ song thưa chứa những chai rượu. Một người đàn ông thấp và đẫy đà đi lại lạch bạch, lắc lắc tay và nói năng mau lẹ với hai nhân viên của Craven. Người đàn ông đó dường như một lái buôn đang lên tiếng bảo vệ chất lượng những hàng hóa của ông ta.

“Tôi sẽ chẻ cổ họng của mình trước khi tôi thêm nước vào thứ rượu nho hảo hạng của mình, và các anh biết như vậy!” anh ta quát lên.

Gill, một anh chàng trẻ tuổi thông minh, đã trở thành một trong những trợ lý của Worthy, chọn ba chai bất kỳ. Anh ta mở chúng và xem xét thứ rượu bên trong một cách cẩn thận. “Ông Craven rất không hài lòng về số rượu brandy được giao gần đây nhất. Nó không đủ tiêu chuẩn để phục vụ những vị khách của chúng tôi.”

“Đó là loại rượu số một tôi bán cho các ông!” Người lái buôn thốt lên.

“Cho các quán rượu ở bến cảng, chứ không phải cho sòng bạc Craven.” Gill uống một ngụm nhỏ, ngậm nó trong miệng rồi nhổ ra. Anh ta gật đầu đồng ý. “Số rượu này thì được.”

“Đó là rượu brandy Pháp ngon nhất,” người lái buôn nói vẻ phẫn nộ. “Sao anh dám nốc nó như nó là một loại rượu rẻ tiền bốc mùi – “

“Cẩn trọng lời nói của ông,” Gill nói, đột ngột chú ý đến Sara. Anh ta quay về phía cô với một nụ cười toe toét. “Có một quý cô hiện diện ở đây.”

Người lái buôn phớt lờ người mới đến. “Tôi không quan tâm kể cả Nữ hoàng của Sheba ở đây, không cần thiết phải mở những chai rượu này – “

“Cần thiết, cho đến khi tôi hài lòng rằng ông đã không đổ nước vào rượu của ông.”

Trong khi hai người tranh cãi, Sara đi theo lối đi hướng về cửa bếp. Chú tâm vào cuộc đối thoại sôi nổi, cô không quan sát mình đang đi đâu. Đột nhiên một bóng đen lớn chuyển động ở góc mắt của cô, và cô há hốc miệng vì giật mình khi đâm sầm vào một người đàn ông to lớn đang vác một thùng rượu nặng trên vai. “Ối – “

Theo phản xạ anh ta đỡ cô với cánh tay còn rỗi. Những bắp thịt rắn chắc siết lấy cô.

Sara ngửa đầu ra sau để nhìn lên khuôn mặt ngăm đen phía trên cô. “Tha lỗi cho tôi, tôi không nhìn –“ Cô dừng lại và cau mày vì ngạc nhiên. “Anh… Craven?”

Derek nghiêng người đặt cái thùng xuống, và sau đó anh nghiêng về phía cô lần nữa. “Cô không sao chứ?”

Sara gật đầu giật cục. Cô đã không nhận ra anh ngay lúc đầu. Anh luôn ăn mặc chỉnh tề, râu cạo nhẵn nhụi, tóc tai gọn gàng. Hôm nay, một đám râu ria lởm chởm trên cằm anh. Đôi vai rộng che phủ bởi chiếc áo len bó sát và một chiếc áo khoác thô. Chiếc quần vải và đôi giầy xướt sát nhìn như đã được lâu ngày. “Anh có nên làm việc quá sức như thế này không?” Cô chau mày hỏi. “Còn vết thương của anh thì sao?”

“Tôi khỏe.” Sáng nay Derek đã không thể chú tâm vào công việc hằng ngày; rà soát sổ sách kế toán, đào bới đống giấy hẹn trả tiền và ngân phiếu. Chán nản, anh đã quyết định ra ngoài làm việc nơi anh có thể sẽ hữu dụng hơn. Anh liếc thấy Gill, đang tranh cãi với tên buôn rượu, và sau đó quay lại với Sara. Cú va chạm đã làm tung chiếc mũ trắng của cô. Một dải ruy băng rủ xuống má cô. Góc miệng anh giật giật với vẻ thích thú ngoài ý muốn. “Mũ của cô bị lệch rồi,” anh nói với cô.

“Ôi, trời.” Sara với lên đầu, kéo chiếc mũ xếp nếp về trước.

Đột nhiên anh bật cười. “Không phải thế. Đây, tôi sẽ giúp.”

Sara để ý thấy hàm răng trắng của anh có vài cái răng khểnh, mang đến cho nụ cười của anh một vẻ thân thiện. Đó cũng là lúc cô hiểu là tại sao quá nhiều phụ nữ bị anh quyến rũ. Nụ cười của anh có sức lôi cuốn tinh quái và không thể cưỡng lại. Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh khi anh tháo dải ruy băng để chỉnh lại chiếc mũ của cô cho ngay ngắn.

“Cám ơn,” cô lẩm bẩm, và cố kéo sợi dây buộc mũ ra khỏi tay anh.

Nhưng anh không thả ra. Anh giữ dải dây ở cằm cô, những ngón tay anh siết lại. Bối rối ngước lên nhìn anh, Sara thấy nụ cười của anh đã biến mất. Với một cử động dứt khoát anh kéo chiếc mũ trên tóc cô và để nó rơi xuống. Chiếc mũ đong đưa rồi rơi xuống một vũng bùn và ẻo lả nằm ở đó.

Sara giơ tay sờ vào những lọn tóc lỏng lẻo có nguy cơ sẽ tuột ra khỏi những chiếc cặp ghim. Những lọn tóc màu nâu hạt dẻ tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, rủ xuống ôm lấy khuôn mặt và cổ cô. “Anh Craven,” cô gắt gỏng cáu kỉnh. “Tôi thấy hành vi của anh thật bất lịch sự và khó chịu, không kể đến - ối!” Cô lắp bắp kinh ngạc khi anh với lấy cặp kính của cô và kéo ra khỏi mặt cô. “Anh Craven, sao – sao anh dám…” Cô lóng ngóng để lấy lại nó. “Tôi… tôi cần…”

Derek đưa chiếc kính ra khỏi tầm với của cô và nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không bị che giấu của cô. Thì ra đây là những gì cô đã giấu bên dưới vẻ ngụy trang của một bà cô già… làn da sáng trắng, một khuôn miệng đầy đặn không ngờ, cái mũi hếch nhỏ, bị hằn lên ở sống mũi thanh mảnh nơi gờ kính của cô tỳ vào. Đôi mắt xanh thiên thần, trong sáng và cuốn hút, nổi bật bởi đôi lông mày lá liễu sẫm màu. Cô rất đẹp. Anh có thể ăn ngấu nghiến cô trong vài miếng, như một quả táo đỏ thơm ngát. Anh muốn chạm vào cô, mang cô đi đâu đó và kéo cô vào anh, như là anh có thể bằng cách nào đó xóa đi một cuộc đời đầy tội lỗi và khổ cực với sự ngọt ngào của cơ thể cô.

Buộc cơ bắp mình thả lỏng, Derek cúi xuống nhặt chiếc mũ bị bẩn lên. Sara nhìn anh trong im lặng tức tối. Anh cố phủi chiếc mũ, chỉ để khiến những vết bùn dính sâu hơn vào lớp vải trắng. Cuối cùng Sara liều lĩnh giật nó từ anh. “Tôi tin là phải giặt nó.” Cô nói quả quyết.

Cô đã nổi giận thực sự. Derek cảm thấy một nụ cười hối lỗi thoáng qua trên mặt anh. Khi anh đưa lại cho cô cặp kính, ngón tay của anh chạm vào những ngón tay đi găng của cô. Tuy sự va chạm là vô tình, nhưng nó khiến trái tim anh nhảy lên mạnh mẽ không ngờ. Anh quyết định dụ cô trở lại tâm trạng vui vẻ thường ngày của cô.

“Thật là tiếc khi che giấu mái tóc đẹp như vậy, cô Fielding.”

Sara tiếp nhận lời khen bằng vẻ mặt nhăn nhó cau có. “Anh Craven, tôi không có chút hứng thú nào để nghe nhận xét của anh về bề ngoài của tôi.” Cô cầm chiếc mũ nhàu nát như là nó là một con vật cưng bị thương. “Vứt chiếc mũ yêu thích của tôi xuống bùn – “

“Nó bị rơi,” anh nói vội vã. “Tôi không vứt nó. Tôi sẽ mua cho cô cái khác.”

Cặp lông mày mượt mà vẫn còn nhăn nhó. “Tôi không có thói quen cho phép một quý ông mua những đồ như là trang phục cho tôi.”

“Xin lỗi,” anh nói, cố hết sức trông có vẻ hối lỗi.

Cơn gió mạnh lại thổi tới, mang theo dấu hiệu của một cơn bão sắp đến. Sara nhìn lên bầu trời xám và gạt một giọt mưa lang thang đã rơi xuống má cô. “Cô có thể bị cảm lạnh,” Derek nói với vẻ quan tâm lo lắng. Anh nắm lấy khủy tay cô để bên trong tà áo choàng. Trước khi cô có thể giật tay ra, anh dẫn cô xuống những bậc thềm của lối vào gần đó nhất, và mở cửa cho cô. Sự ấm áp và ánh đèn của căn bếp bao bọc cô trong một không gian ánh sáng rực rỡ ấm áp.

“Kế hoạch sáng nay của cô là gì?” Derek hỏi.

“Tôi sẽ ăn sáng với ông Worthy. Ông ấy sẽ giải thích cho tôi về hội những quý bà bảo trợ tổ chức bữa tiệc hóa trang tối nay.”

Đôi mắt anh lóe lên vẻ nguy hiểm. “Tôi không nhớ đã cho phép ông ta nói với cô điều gì về những khách hàng nữ của tôi. Tại sao cô phải biết về mọi chứ quanh đây diễn ra như thế nào? Ai làm cái gì, và tại sao, và mọi điều về những người tôi thuê, tôi có bao nhiêu tiền, tôi bắt đầu cạo râu từ phía mặt nào – “ Bỏ dở với một tiếng thở dài bỏ cuộc, anh kéo chiếc áo khoác ra khỏi vai cô. Anh lấy lại chiếc mũ bị bẩn và đưa nó cho một cô hầu gái làm việc trong bếp gần đó. “Làm gì đó với cái này,” anh nói cụn lủn rồi quay lại nắm cánh tay cô một lần nữa. “Đi với tôi.”

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tôi sẽ chỉ cho cô họ trang hoàng sòng bạc như thế nào.”

“Cám ơn. Thế thật là tuyệt.” Cô đi theo không hề ngần ngại. “Tôi rất trông chờ buổi dạ tiệc tối nay. Chắc chắn là không có gì ở Greenwood Corners có thể so sánh được.”

“Nếu cô muốn quan sát, cô sẽ có một tầm nhìn tốt từ ban công tầng hai đằng sau ban nhạc.”

Sara không nghĩ nó sẽ có tầm nhìn tốt tí nào. “Tôi nghĩ tôi sẽ không bị chú ý nếu đứng ở góc của hành lang – “

“Không. Không được”

“Vậy tôi sẽ mượn ai đó một cái mặt nạ, và đi xuống tầng dưới để nhìn gần hơn.”

“Cô không có áo váy phù hợp, chuột con.”

Chuột con… Ôi, sao mà cô ghét cái tên riêng anh đặt cho cô! Nhưng anh đúng. Sara liếc xuống chiếc váy màu đỏ đậm bằng vải dày của mình và đỏ mặt. “Tôi có thể tìm thấy thứ gì đó,” cô nói liều.

Derek trao cho cô một cái liếc mắt chế nhạo nhưng để lời nói của cô qua đi mà không bác bỏ. “Chỉ có những kẻ ăn chơi sẽ tham dự tối nay. Những kẻ trác táng như giới quý tộc, người nước ngoài, gái điếm, diễn viên – “

“Nhưng đó chính xác là những người tôi muốn viết!”

“Cô không phù hợp trong ở một đám đông những tên hươu đực hung hăng. Họ sẽ say xỉn và sẵn sàng động tay động chân, và họ sẽ cho là cô ở đây vì cùng một lý do. Trừ phi cô định chiều theo họ, hãy ở tầng trên vì sự an toàn.”

“Tôi có thể tự chăm sóc mình.”

“Cô sẽ không đến buổi dạ tiệc tối nay, cô Fielding.”

Mắt cô mở to. “Anh cấm tôi đến?”

“Tôi đang khuyên cô không đến,” anh càu nhàu với giọng có thể khiến Napoleon nao núng.

Họ bước vào giữa sòng bạc, và Sara tạm thời bỏ qua cuộc tranh cãi của họ. Cô chưa từng nhìn thấy một nơi trang hoàng lộng lẫy như thế này. Giống như một vương quốc dưới nước tỏa sáng rực rỡ, nhắc cô nhớ lại những câu truyện phiêu lưu thám hiểm Đại tây dương đã làm cô say mê khi còn là một đứa trẻ. Những tấm rèm lụa màu xanh lá cây và xanh da trời mỏng như sa treo trên tường. Những bức tranh sơn dầu được tô điểm rải rác với những vỏ sò mang lại ấn tượng về một lâu dài dưới biển. Cô thong thả đi lại quanh phòng, săm soi hình những con cá, vỏ sò, và những nàng tiên cá ngực trần điêu khắc bằng thạch cao. Những rương mạ vàng cầu kỳ đựng châu báu giả nêm vào bên dưới bàn súc sắc đặt giữa phòng. Ô cửa đi đến phòng kế tiếp đã chuyển thành mô hình một chiếc tàu bị chìm. Những tấm lưới màu bạc và xanh da trời treo ở đầu mũi tàu tạo cảm giác như họ đang ở dưới nước.

“Thật lộng lẫy làm sao,” cô nói. “Nó thật đẹp, đầy sáng tạo… “ Cô quay một vòng chầm chậm. “Và khi tất cả những người khách ở đây, những phụ nữ trong những chiếc váy lộng lẫy, mọi người đều đeo mặt nạ…” Một cảm giác khao khát trào lên trong cô. Cô mỉm cười e ấp, nâng một dải lụa và để nó chảy qua những ngón tay của mình. “Tôi chưa bao giờ tham gia một buổi dạ hội trước đây. Chỉ những buổi khiêu vũ ở vùng quê, tất nhiên, và lễ hội địa phương…” Dải lụa bị mắc lại trong những ngón tay gập lại đột ngột của cô. Cô chìm trong những suy nghĩ của mình, quên mất sự hiện diện của người đàn ông đang quan sát cô.

Trong cả quãng đời của mình cô đã sống lặng lẽ và đầy trách nhiệm, nhìn nhận cuộc đời qua lăng kính kinh nghiệm của những người khác. Gia đình và bạn bè, và được viết đã đủ để làm cô hài lòng. Nhưng bây giờ cô đang cảm thấy tiếc nuối những điều cô đã bỏ qua. Cô chưa bao giờ phạm lỗi lầm gì nặng hơn là quên trả lại một cuốn sách đã mượn. Kinh nghiệm yêu đương của cô chỉ giới hạn ở những nụ hôn của Perry. Cô chưa bao giờ mặc một chiếc váy sâu cổ đủ để phô bày bộ ngực của mình, hay là khiêu vũ say sưa cho đến tận bình minh. Cô cũng chưa bao giờ thực sự bị quyến rũ. Ngoại trừ với Perry, người đã cùng cô lớn lên trong làng và luôn xem cô như là một người em gái và một người bạn gái tâm tình. Những phụ nữ khác từng trải nghiệm sự đam mê và đau khổ. Cô chỉ trải nghiệm với tình bạn.

Đã có lần cô bị chi phối hoàn toàn bởi tâm trạng như thế này, cô đã quăng mình vào Perry. Tràn ngập bởi khao khát đến tuyệt vọng muốn được gần gũi với một người, cô đã cầu xin anh làm tình với cô. Perry đã từ chối, đồng thời chỉ ra rằng cô không phải loại đàn bà có thể quan hệ khi chưa có hôn nhân ràng buộc. “Chúng ta sẽ kết hôn ngày nào đó,” anh đã giải thích với một nụ cười đáng yêu. “Ngay khi anh có thể khiến mẹ anh chấp nhận điều đó. Sẽ không lâu đâu – và khi đó, em và anh sẽ cảm ơn Chúa vì đã kiên nhẫn. Em có ý nghĩa với anh hơn là một hoặc hai giờ thỏa mãn bị cấm đoán.” Tất nhiên là Perry đã đúng. Cô thậm chí đã ngưỡng mộ khả năng luôn làm đúng của anh… nhưng điều đó có rất ít tác dụng để xoa dịu sự chua chát khi bị từ chối. Nhăn nhó với ký ức đó, Sara thả dải lụa ra và quay lại đối diện với Craven. Anh đã nhìn cô chăm chú, cái nhìn luôn khiến cô không thoải mái.

“Sao thế?” Anh giơ tay ra và nắm lấy cánh tay cô, những ngón tay anh đụng nhẹ trên tay áo cô. “Cô đang nghĩ về điều gì thế?”

Sara đứng im, cảm thấy hơi ấm từ bàn tay anh ngấm qua làn vải dày của chiếc váy cô đang mặc. Anh không cần phải đứng gần như vậy… anh không cần phải nhìn cô như thế này. Cô chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng về một ai đó như vậy trong cuộc đời mình. Một suy nghĩ điên rồ thoáng lướt qua đầu cô, rằng anh chuẩn bị ôm lấy cô. Một hình ảnh khuôn mặt đầy vẻ trách mắng của Perry Kingswood nhanh chóng phảng phất trước mắt cô. Nhưng nếu Craven cố gắng tận dụng cơ hội này… không ai sẽ biết được. Cô sẽ sớm rời khỏi anh mãi mãi, trở về với cuộc sống thường ngày của cô ở vùng quê.

Chỉ một lần hãy để một điều gì đó xảy ra với cô. Điều gì đó cô sẽ nhớ đến trong cả cuộc đời.

“Anh Craven.” Trái tim cô dâng lên trong cổ họng, đe dọa chặn tiếng nói của cô lại. “Có lẽ anh không ngại giúp đỡ những nghiên cứu của tôi. Có vài điều anh có thể làm cho tôi.” Cô hít một hơi dài và vội vã nói tiếp, “Sống ở Greeenwood Corners làm người ta có kinh nghiệm khá hạn hẹn. Chắc chắn tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông như anh, và không mong đợi sẽ gặp một lần nữa.”

“Cám ơn,” anh nói tỉnh khô.

“Vì vậy, chỉ là vì mục đích nghiên cứu… để mở rộng phạm vi kinh nghiệm của tôi và vân vân và vân vân… Tôi nghĩ rằng anh có lẽ sẽ sẵn lòng… rằng là, anh có thể suy nghĩ…” Sara cuộn tay lại thành nắm đấm và buộc mình kết thúc một cách trắng trợn. “Rằng anh có thể hôn tôi.”